Chương 26

Trên chiến hạm, tại đài điều khiển trung tâm, Tháp Liệt Nhân nhận được thông tin từ Genna trên màn hình quang não.

"Nguyên soái, vị trí của Thẩm Việt đã được gửi cho ngài."

"Hiện tại ở đâu?" Tháp Liệt Nhân lười biếng không muốn xem tọa độ.

Giọng Genna nghiêm nghị: "Hình như đã vào phòng của Khải Kỳ Nhĩ."

"Cái gì!" Mày Tháp Liệt Nhân đột nhiên nhíu chặt.

"Chính là Khải Kỳ Nhĩ đứng đầu bảng xếp hạng những kẻ ác tàn trên tinh tế trước đây, nổi tiếng vì ngược đãi tàn hại Omega và nhân ngư, nô lệ của hắn hầu như không ai sống quá ba năm." Khi nhắc đến cái tên này trước mặt Tháp Liệt Nhân, Genna thực ra có chút e ngại.

Khải Kỳ Nhĩ trước đây vốn dĩ phải ngồi tù, lại được Tòa án Tối cao Liên Bang tuyên vô tội, mà em trai của Tháp Liệt Nhân chính là Đại pháp quan của tòa án Liên Bang.

Quả nhiên, sắc mặt Tháp Liệt Nhân lập tức trở nên vô cùng khó coi.

"Thẩm Việt tìm hắn?"

"Xem tình hình thì có vẻ là Khải Kỳ Nhĩ mời Thẩm Việt, đây vẫn là tin tức tình báo gửi tới, tôi đã thông báo cho lục bộ đóng quân tại Tây Sắt." Bản thân Genna không ở Tây Sắt, tất cả thông tin trước đó đều do cơ quan tình báo tinh tế của quân đoàn cung cấp.

Không ngờ Thẩm Việt lại bị Khải Kỳ Nhĩ để mắt tới, hiện tại sự tình có chút phức tạp.

Tây Sắt tuy rằng đã gia nhập Liên Bang, nhưng thực chất là một hành tinh nửa dân chủ nửa độc tài, đến nay vẫn duy trì chế độ nô lệ, và cũng có hệ thống quân đội riêng. Bởi vậy, việc quân đoàn số một đóng quân ở Tây Sắt chỉ là một quy trình thông thường, làm cho có lệ.

Genna thực ra không nghi ngờ một người như Thẩm Việt sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng nguyên soái nhà hắn sẽ không nghĩ như vậy, điều hắn lo lắng bây giờ là liệu nguyên soái có thể vì giận dữ mà hủy hoại Tây Sắt hay không.

"Tôi đã biết." Tháp Liệt Nhân cắt đứt liên lạc quang não.

Tốt lắm, đúng là một ngày không "câu" người là không chịu nổi.

Nhìn bóng dáng âm trầm đã biến mất trước mắt, Genna lặng lẽ thở dài.

Nguyên soái lúc này bình tĩnh bao nhiêu, cơn bão sắp đến sẽ mãnh liệt bấy nhiêu.

Đội chiến hạm trong vũ trụ hóa thành một đám điểm sáng, chiếc chiến hạm màu lam đi đầu giống như một ngôi sao băng bắn nhanh ra ngoài, xé toạc một tầng ánh sáng lạnh lẽo, hướng về hành tinh bị bao quanh bởi sắt thép kia mà đi.

Hai tiếng trước.

Phiên đấu giá đã bắt đầu.

Quả Cầu Dịch Thể mà Thẩm Việt muốn vẫn chưa xuất hiện.

Cậu lật giở danh sách đấu giá, Quả Cầu Dịch Thể ở vị trí cuối cùng, ngoài ý muốn phát hiện giá khởi điểm đã giảm hơn một nửa, trước đây 27 vạn tinh tệ hiện tại chỉ còn bảy vạn tinh tệ, xem ra phòng đấu giá chuẩn bị bán tháo giá thấp.

Thẩm Việt hiện tại còn có hai vạn, nói như vậy, chỉ cần vay thêm năm vạn từ ngân hàng tinh tế, là đủ mua viên Quả Cầu Dịch Thể này.

Có vẻ như vận may đang mỉm cười với cậu.

Vâng, thưa quý vị, viên Quả Cầu Dịch Thể bí ẩn từ thời cổ xưa này đã được mang ra đấu giá lần thứ ba rồi. Để cảm ơn sự ủng hộ của những khách hàng cũ và mới, ban tổ chức chúng tôi đã phải chịu thiệt rất nhiều, giảm giá liên tục. Và bây giờ, phiên đấu giá xin được bắt đầu!"Món hàng Quả Cầu Dịch Thể được đưa lên vị trí đấu giá.

Thẩm Việt kéo tấm rèm che của phòng riêng ra, nắm chặt vào lan can, cuối cùng anh cũng nhìn thấy viên Quả Cầu Dịch Thể đó, nó đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ trên cái giá đỡ ba chân bằng gỗ.

Chắc chắn là Quả Cầu Dịch Thể rồi, không lẫn đi đâu được.

Ngay khi anh vừa kéo rèm ra, cậu liền cảm thấy có một ánh mắt nhớp nháp, khó chịu đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Thẩm Việt tặc lưỡi một tiếng, thật sự không nỡ nhìn thẳng.

Trên đời này có người béo đáng yêu, có người béo khỏe mạnh, có người lại béo tròn như heo yêu hơn nữa ánh mắt đục ngầu vừa nhìn đã thấy đáng khinh, dâm đãng, thuốc nôn cũng không ghê tởm bằng.

Khải Kỳ Nhĩ mắt sáng rực, nhìn thấy cái sườn mặt tuyệt đẹp kia, trong lòng xao xuyến, đôi môi bóng nhẫy đã hận không thể dán vào.

Toàn bộ phòng đấu giá im lặng, xem ra giống lần trước, không ai hứng thú với Quả Cầu Dịch Thể, ngược lại Thẩm Việt vừa lộ mặt đã thu hút không ít ánh mắt.

Nếu anh là hàng đấu giá, có lẽ là món hàng đắt giá được tranh giành cuối cùng.

Thẩm Việt mặc kệ cái ánh mắt đáng khinh kia, "Cyril, giúp tôi bấm tăng giá."

"Bảy vạn năm, lần đầu tiên."

Vốn tưởng rằng chắc chắn có được, có thể mua được Quả Cầu Dịch Thể ngay lần đầu tiên.

Ai ngờ Khải Kỳ Nhĩ nổi điên, một phát tăng giá, giá cả từ bảy vạn năm lên thẳng hai mươi vạn.

"Khải Kỳ Nhĩ lão gia hôm nay thật là hào phóng, nếu không có khách hàng nào tăng giá nữa, vQuả Cầu Dịch Thể xinh đẹp thời tiền sử này sẽ thuộc về Khải Kỳ Nhĩ lão gia!"

"Có cần tôi cho cậu mượn không?" Cyril hỏi.

"Thôi, nhường cho hắn vậy." Anh không có tiền và cũng không muốn tranh với cái tên heo yêu đó.

Thẩm Việt trong lòng cười lạnh một tiếng, Khải Kỳ Nhĩ cố ý đối nghịch với mình như vậy, loại tâm tư cậu còn không rõ sao?

Bây giờ chỉ cần chờ đối phương tự đưa đến cửa là được.

Quả nhiên, phiên đấu giá vừa kết thúc, người của Khải Kỳ Nhĩ đã tìm đến.

"Thẩm tiên sinh sao? Khải Kỳ Nhĩ lão gia muốn mời ngài qua đó, ông ấy nói có chút quà muốn tặng ngài."

"Thật sao?" Thẩm Việt vẻ mặt mờ mịt, thêm chút thụ sủng nhược kinh.

Tên tay sai lập tức thêm lời kính cẩn: "Đương nhiên rồi, ở phòng số 7 tầng 38, ngài là khách mới đến Tây Sắt phải không, Khải Kỳ Nhĩ lão gia là người thế nào ngài biết đấy, tùy tay cho người hầu đồ vật cũng đáng hàng trăm hàng ngàn vạn."

Thẩm Việt khó xử một chút: "Bất quá..."

"Đi thôi, tiên sinh, Khải Kỳ Nhĩ lão gia đang đợi ngài ở phòng, à, còn có viên Quả Cầu Dịch Thể xinh đẹp kia nữa." Người nọ nói xong đưa cho anh tấm thẻ ra vào tầng 38 rồi đi.

Mày Cyril đã sớm nhíu chặt: "Đừng đi, Khải Kỳ Nhĩ nổi tiếng là biến thái, vào phòng hắn, cơ bản không chết cũng điên."

Thẩm Việt như đang suy nghĩ điều gì: "Nói thật, ở chỗ này giết người sẽ bị nhốt vào tù đấy."

Cyril hiểu ý cậu, lắc đầu: "Cậu giết không được hắn đâu, bên cạnh hắn có không ít vệ sĩ là cao thủ tinh thần lực, cho dù giết được hắn, cậu cũng trốn không thoát khỏi Tây Sắt."

Cyril không rõ tinh thần lực của Thẩm Việt cao đến đâu, tuy rằng biết đối phương có điều giấu giếm, nhưng ở Tây Sắt muốn giết chết Khải Kỳ Nhĩ một chút cũng không thực tế.

Thẩm Việt đột nhiên thở dài một tiếng: cậu thật ra không lo lắng có trốn được khỏi Tây Sắt hay không, dù sao Tháp Liệt Nhân cũng sẽ mang mình đi.

Vừa nghĩ đến việc Tháp Liệt Nhân đã trên đường đến bắt mình, Thẩm Việt chỉ cảm thấy đau đầu, Khải Kỳ Nhĩ gì đó cũng chỉ là một con sâu nhỏ.

Trước khi đi tìm Khải Kỳ Nhĩ, Thẩm Việt bỗng nhiên nói: "Đội trưởng, nếu Tháp Liệt Nhân đến, nhớ nói cho tôi biết, chuyện này rất quan trọng."

Cyril vẫn khoanh tay ngồi đó với vẻ cao ngạo, không đáp lời. Lúc này cậu gọi hắn ta là đội trưởng,chắc chắn Cyrilnhất định sẽ giúp mình.

Đến tầng 38 khách sạn Kim Vũ, Thẩm Việt thông qua thiết bị kiểm tra, xác nhận không mang theo bất kỳ vật nguy hiểm nào, sau đó được người dẫn đi qua một hành lang dài, dọc hành lang có từng đoạn thiết bị thí nghiệm tinh thần và theo dõi, tầng tầng kiểm soát.

Cuối cùng, hai vệ sĩ xác nhận đối phương là một beta có tinh thần lực bình thường, Thẩm Việt mới có thể chính thức bước vào phòng Khải Kỳ Nhĩ.

Trong phòng bày biện xa hoa, có năm chiếc đèn làm từ xương cốt dã thú ngoài hành tinh phát sáng. Một nô lệ xinh đẹp quỳ trên tấm thảm dày, chân đeo một đôi vòng gai ngược, chỉ cần cử động sẽ phải duy trì tư thế uyển chuyển nhẹ nhàng dịu dàng, nếu không sẽ bị gai đâm rách da.

Một nhân ngư xinh đẹp mang theo vệt máu nhạt di chuyển trong nước, trên vảy đuôi có những vết thương nhỏ xíu, chỉ biết duy trì chảy ra một chút máu tươi, lại có thể khiến hồ nước hiện lên màu đỏ nhạt quỷ dị mà đẹp đẽ, trong nước có dòng điện rất nhỏ, thúc giục nhân ngư phải luôn bơi lội, cho đến khi mất máu mà chết.

Khải Kỳ Nhĩ ngồi trên sô pha, cười tự cho là tao nhã: "Ồ, nhìn xem... Ai đến đây, ta còn tưởng phải tốn chút công sức chứ."

Thấy người đã mắc câu, hắn gần như không muốn giả vờ nữa, đôi tay mập mạp liền vươn tới, nhưng cuối cùng lại dừng lại: "Đáng tiếc là một beta, nhưng hương vị có lẽ sẽ khác biệt."

Thẩm Việt nhẫn nhịn ghê tởm, đưa tay về phía Khải Kỳ Nhĩ, sau đó liền nghe thấy một tiếng rên rỉ.

Lúc này, tại trạm vũ trụ Tây Sắt, một nhân viên trực ban ngáp một cái, tỉnh dậy từ cơn mơ màng,sau đó ngẩng đầu nhìn, từ mơ hồ đột nhiên hoảng sợ mà mở to hai mắt.

Một vật thể khổng lồ vô cùng xuất hiện trong vũ trụ đang lấp đầy tầm mắt hắn, không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác.

Một chiếc thuyền... Năm chiếc... Mười chiếc... Đếm cũng không xuể tàu chiến đấu và tàu tấn công... Những tàu chiến đấu này chẳng qua chỉ là đội hình đi theo tàu mẹ, những chiếc tàu mẹ thực sự khổng lồ thì ở sâu hơn trong vũ trụ.

Nhân viên quan trắc vội vàng bò dậy, phát tín hiệu về tổng bộ trên mặt đất.

Một du khách vừa ra khỏi trạm không gian kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó ngày càng nhiều người ngẩng đầu lên, nhìn vô số điểm đen xuất hiện trong vũ trụ.

Có người cuối cùng hoan hô: "Là quân đoàn số một!"

Trong đám đông, từ kinh ngạc chuyển sang nhảy nhót vui mừng.

Một đứa trẻ chỉ lên trời kêu: "Là Lam Kiếm!"

Chiếc chiến hạm màu lam xuất hiện trước mắt đang biến đổi cực nhanh, thân hình nó chuyển hóa mượt mà, sau khi xé tan tầng khí quyển chỉ trong giây lát đã biến thành hình dáng mặt đất.

Nó dang cánh hạ xuống, phảng phất từ cá voi trong ngân hà biến thành chim ưng hùng vĩ trên bầu trời.

Có người hét lên!

"Chiến hạm của Tháp Liệt Nhân!"

"Trời ơi!!"

"Tháp Liệt Nhân đến Tây Sắt!"

Mọi người đuổi theo bóng dáng chiếc chiến hạm kia, cho đến khi nó từ trên đỉnh đầu vụt qua, phía sau còn lại là những chiếc tàu hộ tống và tàu tấn công đều nhịp.

Có người nhận ra, đó là hướng về phía thủ đô Tây Sắt.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Có người bắt đầu lo lắng.

"Đến lật đổ cái địa ngục đáng sợ kia sao?"

"Đến cũng tốt, để quân đoàn số một rửa sạch cái nơi đáng chết đó đi."

Lúc này, trên Tinh Võng đã bắt đầu xuất hiện lượng lớn video liên quan, cư dân mạng Tây Sắt trước hết bình luận:

【A a a a, tôi thấy chiến hạm của Tháp Liệt Nhân! Tận mắt nhìn thấy!】

【Tôi cũng vậy! Tận mắt nhìn thấy nó qua bán cầu tây, hướng về thủ đô đi!】

【Có phải là muốn đánh nhau không?】

【Tôi là người đầu tiên bỏ phiếu cống nạp Khải Kỳ Nhĩ ra ngoài.】

【Sao có thể, đều là người một nhà, đánh nhau thế nào?】

【Làm ơn đi, cái chế độ nô lệ đáng chết này đáng lẽ phải bị lật đổ từ lâu rồi!】

【Không sao cả, chỉ cần Khải Kỳ Nhĩ chết là được.】

Trong thủ đô, quân chủ Tây Sắt cũng sợ hãi không nhẹ, hắn giống như chưa từng đắc tội Tháp Liệt Nhân thì phải! Đừng nói đắc tội, ngay cả những hội nghị Liên Bang thường ngày cũng không đến lượt hắn có vị trí, gặp mặt cũng chưa từng.

Mắt thấy quân hạm của Tháp Liệt Nhân đã hướng về phía thủ đô của mình mà đến gần, quân chủ chỉ có thể dò hỏi phía chính phủ Liên Bang, nhận được câu trả lời lại là: Liên Bang bên kia cũng không biết tình hình.

"Có lẽ Tháp Liệt Nhân nguyên soái chỉ là đi tìm một thứ đồ yêu thích nào đó, không cần quá mức khẩn trương."

Quân chủ ngước nhìn bầu trời dày đặc chiến hạm, chỉ hận không thể chửi thề: "Đ. mẹ nó! Cái thứ Tháp Liệt Nhân đó y như Diêm Vương chuyển thế, bao giờ biết đến cái thứ gọi là dịu dàng!"

Nghĩ bụng, ai dám động vào đồ của hắn! Tưởng gì cứ nói thẳng ra!

Khách sạn.

"Ôi, đây là trò chơi sao? Ta thích..." Khải Kỳ Nhĩ bị trói nghiến, quẳng lên nhìn con mồi vừa giây trước còn lạnh nhạt giờ phút này đang "dịu dàng" nhìn mình.

Thẩm Việt gỡ xuống cây roi xương thú trên tường, dùng nó vuốt ve khuôn mặt béo ú của hắn, ghé sát lại: "Thích chơi trò mạo hiểm sao?"

Khải Kỳ Nhĩ cảm giác như bị điện giật, âm cuối run rẩy "Úi ~" một tiếng. Nhìn đôi mắt đen như mực đầy vẻ bí ẩn trước mặt, bao nhiêu năm nay gã lần đầu tiên gặp được con mồi khiến mình mê mẩn và liều lĩnh đến vậy.

"Đến đây nào, bé cưng..."

Thẩm Việt khẽ mỉm cười.

Mọi người nhìn lên bầu trời, chiến hạm xếp thành hình chim bay, vây quanh tòa cao ốc dát vàng lơ lửng giữa không trung bởi chiếc chiến hạm màu lam kia.

Quân đội bản địa Tây Sắt hoàn toàn không dám manh động, chỉ có thể bay lượn ở tầng trời thấp, không ai biết Tháp Liệt Nhân rốt cuộc muốn làm gì.

Những người vừa còn chìm trong xa hoa trụy lạc trên cao ốc, giờ phút này kinh hoàng tột độ, từng chiếc phi xa nối đuôi nhau điên cuồng lao ra.

Cyril đứng bên cửa sổ, gửi một tin nhắn quang não cho Thẩm Việt.

Thẩm Việt tay cầm Dịch Thể Cầu chuẩn bị rời khỏi phòng Khải Kỳ Nhĩ, nhận được tin nhắn của Cyril, xuyên qua khe hở rèm cửa, thấy chiến hạm Tháp Liệt Nhân lơ lửng trên bầu trời, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.

Nhanh như vậy sao?

Khải Kỳ Nhĩ vẫn nằm trên đất, vừa bị Thẩm Việt ấn xuống hồ cá nhân ngư đến ngất đi.

Thẩm Việt ngồi xổm xuống, hung hăng tát hắn hai cái, cởi trói cho hắn: "Dậy!"

Khải Kỳ Nhĩ đau đớn tỉnh lại từ cơn hôn mê, vừa nhìn thấy khuôn mặt trước mắt, chỉ còn lại cảm xúc kinh hoàng.

Nhưng vừa giành lại tự do, bản tính tàn bạo hung ác lại trỗi dậy, hắn, Khải Kỳ Nhĩ, là người có quyền thế nhất Tây Sắt! Tên beta đáng chết này vừa dám đối xử với hắn như vậy!

Cơn giận dữ vặn vẹo khuôn mặt béo ú của Khải Kỳ Nhĩ, hắn khó khăn bò dậy, thân thể run rẩy dữ tợn, đôi mắt nhỏ xíu lồi ra, tức giận đến mức cười gằn.

Hắn muốn tra tấn Thẩm Việt đến chết, lột da rồi móc từng bộ phận quý giá ra.

Thẩm Việt ngoan ngoãn chờ hắn lại gần, chỉ tượng trưng tránh né một chút, rồi liền chịu trói.

Khải Kỳ Nhĩ đã bị cơn giận làm choáng váng đầu óc, trong lòng chỉ nghĩ đến việc tra tấn Thẩm Việt, hoàn toàn không nghi ngờ việc Thẩm Việt vừa còn có thể xách hắn vào hồ nước giờ lại mặc hắn định đoạt.

Ngoài hành lang, hơi thở lạnh lẽo quen thuộc cùng tiếng bước chân nặng nề đầy giận dữ, đã ngày càng đến gần.

Thẩm Việt giật mình.

Đến rồi.

Không khỏi lặng lẽ thương xót cho con heo yêu trước mắt một giây, liền thầm nghĩ phiền ngươi giúp ta chia sẻ một chút cơn giận của Tháp Liệt Nhân đi.

Khải Kỳ Nhĩ túm lấy tóc hắn, thở dốc phì phò, kéo hắn vào phòng trong tối tăm.

Căn phòng tối này tự nhiên là có động thiên khác, coi như là "chiến trường chính" của Khải Kỳ Nhĩ.

Thẩm Việt tựa như một con búp bê Tây Dương, không hề giãy giụa, thậm chí còn khẽ mỉm cười với hắn: "Ngươi chỉ có chút sức lực này thôi sao?"

Khải Kỳ Nhĩ tức giận đến mức nhất thời không biết nên dùng cách nào để tra tấn Thẩm Việt cho hả dạ.

Thẩm Việt cũng sốt ruột, sợi tơ tinh thần khuếch tán, nghe thấy tiếng ủng rơi xuống đất đã ngày càng gần, giống như bước chân của tử thần, trong không khí mang theo sát khí ẩn chứa sấm sét.

Nhìn Khải Kỳ Nhĩ vẫn còn lề mề chọn lựa công cụ gây án, cứ thế này không ổn, Thẩm Việt nói: "Vậy dùng cái thứ ba bên trái đi... Cầu xin ngươi, dùng hết khả năng tra tấn ta, càng thảm càng tốt!"

Để Tháp Liệt Nhân hoàn toàn chuyển cơn giận sang Khải Kỳ Nhĩ, chỉ có thể khiến bản thân mình trở nên thảm hại hơn một chút.

Khải Kỳ Nhĩ có chút ngốc, chưa từng thấy ai chủ động như vậy, giá trị tức giận ngược lại có chút bất mãn: "Được, theo ý ngươi!"

Nhưng vẫn chậm một bước, khi sợi tơ bông mỏng manh kia sắp chạm vào người Thẩm Việt, oanh! Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, cánh cửa phòng ngoài kiên cố vỡ tan thành mảnh vụn.

Khải Kỳ Nhĩ nhất thời ngây người, nhưng hắn vẫn chưa rõ tình hình, bởi vì đó chỉ là cửa phòng ngoài, cửa phòng tối không dễ dàng mở ra như vậy.

"Nguyên soái, cần một phút giải mã dữ liệu."

"Giải." Tháp Liệt Nhân vững vàng, ngón cái đeo găng vuốt ve đốt ngón trỏ, cảm giác tai mình ù lên, lớp da mỏng dưới đó đang kìm nén ngọn lửa giận dữ cuồng liệt.

Một giây... Hai giây... Mười giây... Mười lăm...

Trong phòng tối, Khải Kỳ Nhĩ trực giác cảm nhận được một thứ gì đó đáng sợ đang ập xuống, một nỗi sợ hãi không tên gặm nhấm thần kinh.

Thấy trông chờ Khải Kỳ Nhĩ không xong, Thẩm Việt chộp lấy con dao găm trông có vẻ bình thường nhất bên cạnh, vạch một đường từ sau tai xuống xương quai xanh.

Khải Kỳ Nhĩ nhìn những bông máu tuyệt đẹp từ cổ cậu nở rộ xuống xương quai xanh, mắt trợn tròn.

"Ôi... Ta chưa từng thấy thứ gì đẹp đến vậy... Trời ơi... Ngươi thật là trời sinh..." Khải Kỳ Nhĩ run rẩy hưng phấn, con ngươi co rút, miệng lắp bắp run rẩy.

Thẩm Việt đau đớn nhíu mày, hóa ra con dao găm trông có vẻ bình thường này lại có lai lịch lớn như vậy, tên là Thỉnh Quân Hôn.

Vết cắt của nó trên da thịt nở ra những bông máu tươi thắm, thứ sinh mệnh lực yêu diễm này tô điểm trên chiếc cổ trắng ngần, hòa lẫn dòng máu đang chảy, tựa như đóa hồng nở rộ giữa tuyết trắng.

Vẻ đẹp mềm mại mà tàn nhẫn, diễm lệ đến nghẹt thở, hiệu ứng thị giác mà nó mang lại có thể được gọi là vương giả của cái đẹp trong toàn bộ vũ trụ.

Một vẻ đẹp chết chóc mời gọi nụ hôn.

Thẩm Việt cũng ý thức được mình đã chọn một thứ không hay lắm.

Khải Kỳ Nhĩ vứt bỏ đồ vật trong tay, cũng mặc kệ tiếng động kinh hoàng bên ngoài.
Hắn điên cuồng nhào về phía Thẩm Việt, túm lấy vai hắn, si mê nhìn chằm chằm vệt máu đang nở rộ, lẩm bẩm: "Ta tìm thấy rồi... Tìm thấy rồi! Mạn đà la chi vương... Mạn đà la chi vương..."

"Ngươi có bệnh à?" Thẩm Việt quay đầu đi, cảm thấy khó chịu bởi những cánh hoa máu nhung nhung bên tai.

Khải Kỳ Nhĩ đang trong trạng thái điên cuồng thậm chí còn chưa kịp gỡ một cánh hoa, cánh cửa phòng tối đã bị phá tan một cách bạo lực.

Tháp Liệt Nhân cuối cùng không đợi được thời khắc giải mã dữ liệu để phá cửa, một cánh tay máy lạnh lẽo xuyên qua cánh cửa, mang theo dòng điện nhẹ và khói mù bao quanh.

Sau đó, toàn bộ cánh cửa hoàn toàn hỏng hóc, ầm ầm sập xuống.

Một thân hình đáng sợ xuất hiện giữa làn bụi mù bốc lên.

Khải Kỳ Nhĩ dường như đã bị vẻ đẹp của hoa mạn đà la làm cho si ngốc, vào thời khắc này lại còn ôm chặt Thẩm Việt không buông.

Bản thân Thẩm Việt cũng có chút mơ hồ, con dao găm này vốn dĩ có chút cổ quái, khiến cậu mơ màng buồn ngủ, nhưng cũng không đến mức mất hết sức lực, vừa vặn duy trì được hình tượng yếu đuối trước đây của Thẩm Việt

Hai cánh tay đang ôm Thẩm Việt của Khải Kỳ Nhĩ bị nano cắt ngọt lìa xuống, chỉnh tề rơi trên mặt đất, chỉ có thể đau đớn vặn vẹo thân thể tròn trịa.

Một đôi ủng quân đội bước qua cánh tay hắn, dừng lại trước mặt hắn.

Nhìn Tháp Liệt Nhân mặc bộ quân phục trắng trước mắt, Khải Kỳ Nhĩ cả đời chưa từng thấy hình ảnh kinh khủng đến vậy, trong bóng tối lạnh lẽo dưới vành mũ, đôi mắt tím Mâu Châu cơ khí mở to, giờ đây gần như thay thế hoàn toàn lòng trắng, phần còn lại bị màu đỏ bao phủ, trong mắt chỉ là địa ngục lửa khói, giống như hai con quỷ đang trừng trừng nhìn hắn.

Da đầu hắn dựng ngược lông tóc, lỗ chân lông lạnh toát, muốn há miệng kêu to, lại mấy lần mất tiếng.

Một chiếc ủng quân đội nâng lên, nghiền xuống cái đầu to lớn của Khải Kỳ Nhĩ.

Khải Kỳ Nhĩ cảm nhận được hơi thở của Tử Thần, kinh hoàng mở to hai mắt, đồng tử co rút run rẩy.

Tháp Liệt Nhân rũ mắt nhìn Khải Kỳ Nhĩ ,cổ chân lạnh nhạt xoay tròn, tựa như giẫm một khối đậu phụ vậy.

Thẩm Việt nhắm mắt lại, nghe thấy một tiếng "tư", cảm giác óc lẫn máu bắn tung tóe.

Cậu cảm thấy Tháp Liệt Nhân hiện tại có chút mất trí.

Hiệu quả này có vẻ hơi quá mức, vốn dĩ chỉ nghĩ chuyển hướng một chút cơn giận và sự chú ý của Tháp Liệt Nhân, kết quả, dường như có chút hoàn toàn ngược lại?

Thẩm Việt mở mắt, một vũng máu mơ hồ đập thẳng vào mắt.

Cơn giận của Tháp Liệt Nhân cậu thấy không ít, nhưng đó thường là cơn giận bộc phát ra ngoài, chưa từng thấy Tháp Liệt Nhân nhẫn nhịn không phát như vậy, một Tháp Liệt Nhân bình tĩnh không chút biểu cảm như vậy, so với bất kỳ lúc nào đều đáng sợ hơn.

Hiện tại cậu xác định dù không chết, cũng sẽ bị Tháp Liệt Nhân lột một lớp da.

Một ngón tay thon dài xinh đẹp khẽ nâng cằm Thẩm Việt.

Thẩm Việt chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười nhạt: "Đã lâu không gặp."

Bàn tay xinh đẹp kia rời khỏi cằm, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh hắn, nơi những bông máu càng thêm rực rỡ.

Tháp Liệt Nhân cúi người xuống, giọng khàn khàn mang theo hơi thở tanh máu, dừng bên tai hắn: "Đã lâu không gặp."

Thẩm Việt: Được, tạm biệt, người Ca Nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro