Chương 4

Ngày hôm sau, trường học quả nhiên tuyên bố thông báo, tuyển chọn học sinh đi đến hành tinh Ca Thác.

Theo nguyên tắc công khai và công bằng, học sinh tự do đăng ký, đương nhiên việc tuyển chọn hay không sẽ do lãnh đạo trường quyết định.

"Ê, hạn đăng ký sắp hết rồi, cậu không đăng ký sao?" Ở hành lang, Kiều Tê tay cầm cuốn thịt nướng, miệng phồng má hỏi Thẩm Việt bên cạnh.

"Không có." Thẩm Việt bị cậu ta kéo đến đây.

"Đương nhiên đơn đăng ký vẫn cứ phải nộp, vạn nhất lại được chọn thì sao? Cậu không đi, tớ đi đến trạm kiểm tra sức khỏe trước." Kiều Tê lạc quan nói xong vỗ vỗ cánh tay hắn rồi đi.

Thẩm Việt cảm thấy chán, đang định rời đi thì một bàn tay đặt lên vai Thẩm Việt: "Thẩm học sinh, đây là chuẩn bị đăng ký đi Ca Thác sao?"

Giọng điệu kia âm u, khiến người nghe xong phải nhíu mày, Thẩm Việt quay đầu lại.

Một nữ sinh đang vẻ mặt "hiền lành" nhìn mình, phía sau cô ta còn rải rác đứng mấy học sinh, mặc đồng phục màu xanh nhạt, có nam có nữ.

Một người phía sau vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Tớ nói này, sao cậu không sao thế?"

Hoa văn trên cổ áo mấy người đều là của học sinh hệ tinh thần trị liệu, xem ra là bạn học rồi đối với bạn học cần phải giữ quan hệ tốt mới được.

Thẩm Việt đành phải hơi mỉm cười: "Chào cậu."

Nụ cười này khiến mấy người đối diện ngây người.

Ngày thường tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi, nhưng vì chuyện Thẩm Việt chết, mấy người có tật giật mình trốn trong ký túc xá không dám ra ngoài, hiện tại cái tên đầu sỏ gây ra nỗi kinh hoàng cho bọn họ mấy ngày nay không chỉ có lông tóc không hề tổn hao gì, mà còn dám cười với bọn họ.

Nụ cười này trong mắt mấy người rõ ràng mang theo vẻ châm chọc.

Nữ sinh cao ngạo cười lạnh nói: "Báo danh? Với thành tích và bối cảnh của cậu, hà tất phải lãng phí thời gian làm gì."

Bọn họ đơn giản chỉ chờ đợi nhìn thấy vẻ tự ti tuyệt vọng và sợ hãi trên mặt Thẩm Việt.

Nhưng mà Thẩm Việt chỉ khựng lại một chút: "Cho nên tớ không có báo danh mà."

Nữ sinh kia thấy hắn một bộ không sợ trời không sợ đất, cười nhạo nói: "Cậu ngốc thật hay là giả vờ mất trí nhớ?"

Cô ta chờ đợi nhìn thấy vẻ sợ hãi nhu nhược đáng thương của Thẩm Việt.

Thẩm Việt cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc của những gương mặt này trong ký ức khổ sở của nguyên chủ - bạo lực học đường, cơ bản những gì Thẩm Việt phải chịu đựng ở đệ nhất trường quân đội đều là do bọn họ gây ra.

"Là các người..." Thẩm Việt cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào cô ta.

Vẻ thản nhiên bình tĩnh của hắn, khác một trời một vực so với dáng vẻ quẫn bách sợ hãi không dám phản kháng trước đây.

Chu Lăng tức khắc nhíu chặt mày, cứ như vậy thì người xem cũng sẽ không ủng hộ nữa.

Không sai, nhất cử nhất động của Thẩm Việt hiện tại đang lặng lẽ phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng, số lượng người xem cũng đã lên đến vài vạn.

Đây là một trạm phát sóng trực tiếp ngầm không được Liên Bang chính phủ thừa nhận, chuyên dựa vào những trò bắt nạt và bạo lực học đường để thu hút nhân khí, có thể đoán được những người xem phát sóng trực tiếp đều là hạng người nào.

Là kẻ bắt nạt, Chu Lăng tuy rằng không lộ mặt, nhưng trên trang web này đã là một chủ kênh có lượng người hâm mộ không nhỏ.

Trước đây, nhờ màn trình diễn "xuất sắc" của Thẩm Việt, cô ta đã thu hút không ít người theo dõi và tiền thưởng.

Đáng tiếc lần trước nếu không phải vì từ trường của cửa hàng tạp hóa, buổi phát sóng trực tiếp đã không thể mở, nói không chừng buổi phát sóng trực tiếp của cô ta đã sớm lên trang nhất của toàn bộ trang web.

Trên màn hình quang não của cô ta đã bắt đầu xuất hiện những bình luận phát sóng trực tiếp đầy bất mãn.

【 Xem ra khả năng uy hiếp của chủ kênh cũng không mạnh như vậy. 】

【 Con chó nhỏ này không sợ cô nha......】

【 Chú chó xinh đẹp đã học được cách phản kháng. 】

【 Tốt lắm, chú chó này thật là đẹp mắt a, tôi chờ đợi dáng vẻ nó bị ngược đến kêu gào! 】

【 Nhìn như vậy, chủ kênh mới là người nên sợ hãi mới đúng. 】

【 Chán phèo, bỏ theo dõi. 】

【 Phòng phát sóng trực tiếp bên cạnh có người dùng tịch tịnh tề uy chó nhỏ. 】

Chó nhỏ chỉ những người bị bắt nạt.

Chu Lăng thấy lượng người xem phòng phát sóng trực tiếp của mình tụt dốc không phanh, lại nhìn khuôn mặt vô tội khiến người ta yêu thích của Thẩm Việt, hận đến nghiến răng ken két.

Nếu bây giờ không phải ở nơi công cộng, cô ta nhất định sẽ hung hăng đạp Thẩm Việt xuống chân, phun lên mặt hắn một lớp keo dày dính, cột tóc hắn vào cột.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không dám động thủ.

"Thẩm Việt! Đi thôi!" Lúc này Kiều Tê đã kiểm tra sức khỏe xong, ở đằng xa vẫy tay gọi hắn.

Thấy Thẩm Việt đi xa, Chu Lăng đành phải tắt phát sóng trực tiếp.

Mà Thẩm Việt trên đường đi đã nghĩ đến cách xử lý mấy kẻ này, dù sao chỉ có bọn chúng biết chuyện của mình ở cửa hàng tạp hóa

Kiều Tê nói: "Cậu thật sự không đi đăng ký sao? Thử xem biết đâu lại được."

Thẩm Việt chỉ nói: "Tớ biết còn một cách khác để có thể đến Ca Thác."

Kiều Tê mở to hai mắt: "Cậu không phải là..."

Trên hành tinh Ca Thác có một loại tinh thể năng lượng cực kỳ trân quý, chỉ cần một chút cũng có thể biến nguồn năng lượng giá rẻ hiệu suất thấp thông thường thành nhiên liệu hiệu suất cao cho tinh hạm.

Có không ít phú hào tinh tế đều dựa vào đầu cơ tích trữ loại tinh thể này mà làm giàu.

Nhưng Ca Thác hiện tại là vùng đất nguy hiểm, nếu như bị quân đội bắt được, hoặc bị Hồng Mã coi thành bữa sáng, thì có lẽ mất nhiều hơn được.

Cho nên hiện tại không ít thương nhân sẽ chiêu mộ lính đánh thuê.

Thẩm Việt lên mạng tìm được một chủ thuê, đối phương đang chiêu mộ lính đánh thuê, không giới hạn giới tính, nhưng tinh thần lực cần đạt tới một ngàn năm trở lên.

Hắn đã thông qua khảo hạch, đối phương hẹn địa điểm gặp mặt ở thành phố dưới lòng đất.

Bước vào thành phố dưới lòng đất, không hề âm u tối tăm như tưởng tượng, trái lại, nơi này sáng như ban ngày.

Hai bên đường, những người bán rong bày la liệt các loại hàng cấm và vũ khí tiên tiến, bao gồm các loài quý hiếm và quái thú, cùng với những Omega xinh đẹp và nô lệ ngoài hành tinh được niêm yết giá bán.

Thẩm Việt cố ý đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm và mái tóc đen mềm mại.

Dù vậy, vẫn thu hút không ít ánh nhìn.

Đến trạm không gian đúng giờ hẹn, lên một chiếc tàu công trình, có người dẫn hắn vào khoang chính.

Xem ra đây là một phòng hội nghị nhỏ.

"Thẩm tiên sinh, hoan nghênh anh gia nhập chúng tôi."

Một con nhân ngư màu lam bơi lội trong trần nhà trong suốt, một người đàn ông mặc tây trang giày da ngồi trên chiếc sô pha khâu vá bằng da thú màu xanh thẳm, bên cạnh còn có hai nô lệ ngoài hành tinh xinh đẹp.

Kính gọng vàng phối với rượu vang đỏ, chiếc cà vạt đen không một chút cẩu thả.

Ông chủ tên K, vẫn mang vẻ ngoài lịch lãm suy đồi của một quý ông.

Phía sau hắn đứng không ít lính đánh thuê vác súng, đạn đã lên nòng, ngoài ra còn có mười mấy người điều khiển.

"Rất tốt." Thẩm Việt dường như khá hài lòng gật đầu.

K: "......" Rốt cuộc ai mới là lãnh đạo vậy?

Mọi người: "......" Cảm giác có gì đó sai sai?

Thẩm Việt cần phải dừng lại ở trạm không gian mười ngày, trải qua huấn luyện ngắn ngủi, mới có thể chính thức đi Ca Thác.

Lúc này, Thẩm Việt từ cuộc trò chuyện với Kiều Tê biết được danh sách tuyển chọn của đệ nhất trường quân đội đã có. Mà đối phương cư nhiên gặp vận may chó ngáp phải ruồi, được chọn vào danh sách mười người may mắn.

"Mười suất may mắn đó, trường chúng ta chưa bao giờ có cái kiểu huyền học chọn người may mắn thế này. Xem ra người tài giỏi như tớ đây, đến thượng đế cũng không nỡ để tớ trượt vỏ chuối!"

Kiều Tê cười hì hì, rất là tự hào và kiêu ngạo: "Tớ đã bảo cậu cứ đăng ký thử xem có sai đâu, biết đâu người được chọn bây giờ lại là cậu đó!"

Suất may mắn?

Thẩm Việt sờ sờ sau cổ, nhớ tới ánh mắt của vị phó quan Tháp Liệt Nhân kia, không chừng, người được chọn thật sự là mình cũng nên...

Tàu công trình xuyên qua quỹ đạo tinh tế, mười bốn ngày sau, trong vũ trụ bao la, nó nối tiếp thành công với tàu du lịch của một công ty, dịch chuyển tức thời bắt đầu.

Thẩm Việt luôn chú ý thời gian.

Lúc này, học sinh thực tập của đệ nhất trường quân đội đã đi trước một bước đến Ca Thác, gia nhập đệ nhất quân đoàn.

Trong khoảng thời gian này, quân đoàn của Tháp Liệt Nhân đã tiêu diệt một lượng lớn Hồng Mã. Nhưng vẫn kém xa tốc độ sinh sôi nảy nở của chúng.

Thẩm Việt mở Tinh Võng, độ nóng của buổi phát sóng trực tiếp về chiến trường Ca Thác vẫn luôn ở mức cao ngất.

Làn đạn trôi qua thật nhanh.

【 Nhìn lũ quái vật bé tí như kiến bị pháo quỹ đạo nghiền nát cảm giác thật sướng! 】

【 Bọn chúng lại tiến hóa rồi, ngay cả thiết bị bức xạ phía trước cũng không hiệu quả. 】

【 Hy vọng đừng nhanh chóng tiến hành kế hoạch hủy diệt! Người ta còn muốn xem các Alpha anh tư táp sảng trên sóng trực tiếp nhiều hơn chút nữa mà... 】

【 Yên tâm đi, Liên Bang sẽ không ngu ngốc đến mức từ bỏ tài nguyên Ca Thác đâu, bọn họ thà chết thêm mấy ngàn vạn binh lính máy móc! 】

Trong hình ảnh là những vùng đất hoang tàn bị vũ khí cao cấp phá hủy từng mảnh cùng hài cốt quái vật.

Ngay sau đó hình ảnh chuyển sang cuộc họp bỏ phiếu từ xa của Liên Bang. Các quan chức trên ghế đều sử dụng hình chiếu ba chiều, hiện diện trong phòng họp.

Về việc có nên hủy diệt Ca Thác hay không, chính phủ Liên Bang vẫn đang thảo luận kịch liệt.

Đây là thời khắc sinh tử của một hành tinh, không khí vô cùng nghiêm túc, nhưng trọng điểm của làn đạn hoàn toàn không ở Ca Thác đâu này:

【 Đến hình chiếu ba chiều thôi mà cũng đẹp trai như vậy... Không hổ là Tháp Liệt Nhân các hạ... 】

【 Dù chỉ là hình ảnh mô phỏng, tôi cũng nguyện liếm cả đời 】

【 Cái quần đó có tác dụng gì vậy? 】

【 Trời ơi... Cái hơi thở Alpha nghênh diện xông tới qua màn hình này, mau đánh ngất người ta đi! 】

【 Beta phía trước xéo đi, chỉ có Omega có tinh thần lực cấp A như tôi mới xứng đôi với nguyên soái... 】

【 Ghê gớm nha, mới cấp A mà cũng dám ra đây khoe! Huống chi cô không biết nguyên soái ghét nhất Omega sao? 】

Số lượng người xem tăng lên chóng mặt.

Thẩm Việt thấy hình chiếu Tháp Liệt Nhân vẫn không nhúc nhích.

"......" Hay cho tên này, căn bản là không online.

Động cơ dịch chuyển nhanh chóng dẫn dắt tinh hạm đến điểm dịch chuyển, thông qua truyền tống đến gần hệ sao Ca Thác.

Tàu công trình bắn ra, trong vũ trụ bao la hướng về hành tinh Ca Thác màu xanh lục mà đi.

Vùng vũ trụ lân cận đã dày đặc các chiến hạm của Liên Bang.

Tàu công trình chở Thẩm Việt thông qua sự kiểm tra của quân đội.

Xem ra bối cảnh của ông chủ này không hề đơn giản, cư nhiên có thể khiến người khác phải nể mặt.

Theo con tàu tiến lại gần, hành tinh trước mắt ngày càng rõ ràng.

Trong lòng Thẩm Việt chợt nảy lên một nỗi kinh hoàng, chính phủ nói tốc độ sinh sản của Hồng Mã kinh người, đây đâu chỉ kinh người, quả thực là siêu việt thần thánh!

Trong ký ức, hành tinh mẹ là một hành tinh màu xanh lục tươi tốt như bông cải xanh, còn Ca Thác hiện tại quả thực chẳng khác nào một đĩa cà chua xào hành.

Với tốc độ sinh sản nghịch thiên này của Hồng Mã, Ca Thác rất nhanh sẽ bị chúng gặm nhấm đến không còn gì.

Đội khai thác mỏ tiếp cận căn cứ mới phát hiện ra một sự thật đáng sợ:

"Ác mộng! Căn cứ khai thác của chúng ta giống như bị lũ Hồng Mã mẹ kia coi thành phòng sinh rồi..."

"Nhìn xem, mấy tên kia hình thể lại phình to ra kìa."

Thẩm Việt cúi đầu nhìn xuống, lông mày giật mạnh.

Những tên kia bên dưới có kích thước đầu to bằng cả một chiếc xe tăng. So với những hình ảnh chụp được trên tin tức thì quả thực khác một trời một vực.

Hai cái kìm đỏ rực như lửa đốt, toàn thân là lớp vỏ cứng rắn, khóe miệng rỉ ra chất lỏng sền sệt như caramel lẫn axit, còn có hàng chục chiếc râu mềm mại duỗi ra.

Thẩm Việt vẻ mặt ghét bỏ.

Bọn người kia đã tiến hóa thành cái dạng gì thế này? Mười vạn năm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cậu nhóc bên cạnh vỗ vai hắn: "Bọn chúng không sợ cả phóng xạ lẫn tia laser đâu, đại nạn mười vạn năm trước ở Ca Thác cũng không thể tiêu diệt được chúng. Đúng là một lũ dai như đỉa!"

Đội trưởng dẫn dắt bọn họ là một Alpha tên Cyril, nghe nói là lính đánh thuê giải ngũ từ đệ nhất quân đoàn.

Đội trưởng ra lệnh: "Mọi người lấy vũ khí tốt, mang mũ bảo hiểm radar vào!"

Cùng lúc đó, lũ Hồng Mã trên mặt đất cũng chú ý thấy gì đó, bắt đầu điên cuồng xông về phía này.

Chúng kích động điên cuồng như sóng biển màu đỏ, dày đặc đến mức không thấy bờ.

"Chú ý, phát hiện số lượng lớn Hồng Mã đang tập trung về điểm mục tiêu, sắp tiến vào cảnh giới đỏ!" Hệ thống chiến hạm phát ra cảnh báo.

"Ê, bọn chúng có phải bị điên rồi không!"

"Trước kia hình như không có tình huống này!"

Đám lính đánh thuê trợn mắt há hốc mồm.

Đồng tử Thẩm Việt co rút lại: "......"

Không thể nào, không thể nào...

Sẽ không thật sự là như vậy chứ!

Hệ thống phòng ngự chiến hạm bắt đầu tấn công, một loạt xung điện từ bắn ra, pháo quỹ đạo vào trạng thái sẵn sàng.

Dưới sự oanh tạc của vũ khí uy lực lớn, khói bụi mù mịt, mặt đất rung chuyển.

Mọi người khẩn trương nhìn xuống mặt đất. Vốn tưởng rằng có thể tiêu diệt toàn bộ, kết quả...

Bọn chúng cư nhiên bắt đầu xếp chồng lên nhau như chồng người!

"Vậy rốt cuộc là ai nói bọn chúng chỉ số thông minh không cao hả!!"

Chúng xếp thành một ngọn núi lớn khủng khiếp, rất nhanh đã tiếp cận chiến hạm, vô số chiếc râu mạnh mẽ hút chặt vào thân tàu.

Tàu công trình thậm chí bắt đầu rung lắc dữ dội.

"Cảnh báo! Vật thể lạ xâm nhập! Thân tàu bị hư hại! Hệ thống sắp đóng cửa, xin lập tức khởi động lại!"

"Mẹ kiếp!" Đội trưởng chửi một tiếng.

Mọi người bắt đầu tấn công.

Nhưng mà bom điện từ và dao nano đối với số lượng khổng lồ này mà nói thật sự không thấm vào đâu.

"Đây là tình huống gì?!"

"Bọn chúng bò lên rồi! Mau khởi động thiết bị bảo hộ!"

"Không được, hệ thống đóng cửa rồi!"

Cyril thân là thủ lĩnh lính đánh thuê vô cùng bình tĩnh: "Tranh thủ lúc này vào căn cứ! Mục tiêu của chúng ta là tinh thể."

Tất cả lính đánh thuê nhảy xuống chiến hạm, đồng thời khởi động thiết bị bay cá nhân.

Mọi người dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm với Hồng Mã đã thành công nhảy vào bên trong căn cứ, nóc căn cứ cũng kịp thời đóng lại.

Mọi người rơi xuống đất.

"Thiếu một người!"

"Là Thẩm Việt, tôi thấy cậu ta bị râu của Hồng Mã bắt được."

Cyril kỳ quái nói: "Mấy tên kia hình như đặc biệt thích cậu ta..."

"......" Mọi người dành cho Thẩm Việt một phút mặc niệm.

Thẩm Việt đứng trên đỉnh núi, sống không còn gì luyến tiếc mà mở to đôi mắt đỏ ngầu.

Tại sao đôi mắt cậu đỏ rực như vậy?

Chắc chắn là do biển quái thú màu đỏ không thấy điểm dừng này!

Một con voi ma mút đỏ thẫm trước mặt cậu rung đùi đắc ý, thao thao bất tuyệt phun axit ăn mòn mặt đất.

Nó chính là đang biểu đạt nỗi nhớ nhà khi nhìn thấy đồng hương!

Những chiếc râu to lớn treo hắn lơ lửng, không thể trốn thoát, Thẩm Việt sống không còn gì luyến tiếc nhắm mắt lại: "Khốn kiếp!"

Đồng thời, tại văn phòng nguyên soái tổng hạm đệ nhất quân đoàn.

"Báo cáo, tình huống khẩn cấp. Tàu thăm dò phát hiện số lượng lớn Hồng Mã tập trung gần đỉnh Điệp Khâu! Số lượng kinh người! Chưa từng có tiền lệ!"

Trên hình chiếu quang não, đỉnh Điệp Khâu màu vàng phía trước đã sớm biến thành một biển Hồng Hải rộng lớn khủng khiếp.

"Vùng đất đó khí hậu khô cằn, không phải là nơi cư trú thích hợp của Hồng Mã. Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì?"

Tháp Liệt Nhân nói: "Khứu giác của Hồng Mã rất nhạy bén, hẳn là có hơi thở gì đó hấp dẫn chúng."

Cấp dưới nói: "Nửa giờ trước, hình như có một chiếc tàu công trình tư nhân đáp xuống ở gần đó."

Tháp Liệt Nhân cau mày, đôi mắt màu tím sắc bén của hắn phát hiện một bóng người trong biển quái thú đỏ rực kia.

"Nguyên soái, có nên lập tức phái đội cơ động tạo đội hình đi trước dọn dẹp không?"

Tháp Liệt Nhân đứng lên.

"Ta tự mình đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro