Chương 48
Tin tức Tháp Liệt Nhân bắt đầu lần thứ ba phân hóa cư nhiên đã lan truyền lên Tinh Võng, nhất thời gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi.
【Liên Bang sắp sửa chào đón cường giả tinh thần lực cấp 3S đầu tiên.】
【Trời ơi, chuyện này có thật không? Đánh cược một ván, lão công của tôi không chỉ có thể phá cấp, mà còn có thể đạt tới 3S+! 】
【Tò mò không biết tinh thần lực 3S+ rốt cuộc là như thế nào.】
【Không biết nếu Tháp Liệt Nhân thành 3S+, tinh thần lực có thể so sánh với thực lực của Thiên Kiều Nhân không?】
【Đừng có thổi phồng nữa, tin đồn Thiên Kiều Nhân là giả chẳng phải đã bị bác bỏ rồi sao?】
【Nhiều sinh viên ở trường quân đội số một nhìn thấy như vậy, cậu nghĩ là giả sao?】
【Ha, nếu là thật, tôi sẽ trồng cây chuối ỉa đái cho cậu xem.】
Trong phòng điều trị, Sắt Mễ Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm vào từng dòng bình luận thề thốt trên màn hình, giống như việc Tháp Liệt Nhân phân hóa thành cấp 3S đã là chuyện chắc chắn.
Hắn cười khẩy một tiếng: "Chỉ sợ phải thất vọng rồi, anh trai tốt của tôi."
"Xong rồi."
Trong Hắc Ám Quân Đoàn tinh cầu Cá Chép, trên ngai vàng Đậu Thoi thở dài thườn thượt gần như tuyệt vọng ngồi yên nói: "Nếu Tháp Liệt Nhân phân hóa thành 3S, Hắc Ám Quân Đoàn sẽ không còn phần thắng nào, vất vả lắm mới khiến Lam Nhi phân hóa thành song S cấp."
"Bệ hạ yên tâm, Tháp Liệt Nhân không có khả năng phân hóa thành 3S, nói thẳng ra, lần phân hóa này, hắn có thể duy trì tinh thần lực song S hay không, còn chưa biết." Đại thần lộ ra nụ cười thâm sâu khó hiểu.
"Ý gì? Chẳng lẽ hắn còn có thể nghịch phân hóa sao?"
"Bệ hạ nói đúng, trước đây không nói với ngài chuyện này là vì thần cũng không dám chắc chắn, sợ nói bậy sẽ khiến bệ hạ thất vọng, bất quá, người nghiên cứu chế tạo độc tố hiểu rõ vết thương ngầm của Tháp Liệt Nhân như lòng bàn tay, hắn đã nói với thần rồi, Tháp Liệt Nhân dùng thuốc ức chế phân hóa, vô tình lại làm tăng độc tính của độc tố, lần phân hóa sớm này chính là minh chứng tốt nhất."
Đậu Thoi không thể hiểu nổi: "Tháp Liệt Nhân điên rồi sao? Thuốc ức chế phân hóa? Chẳng phải hắn nên khẩn trương tiến hành phân hóa mới đúng?"
"Ai nói không phải đâu, chuyện này thần cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng chỉ cần có lợi cho chúng ta, bệ hạ cứ yên tâm chờ tin tốt đi."
Trong phòng phân hóa, sau điềm báo phân hóa, Tháp Liệt Nhân nghênh đón bình cảnh của tinh thần phân hóa, đây cũng là thời điểm khó khăn nhất, cần phải chịu đựng sự tàn phá gấp đôi về thể xác và tinh thần.
Tinh thần lực không thể khống chế tràn ngập khắp phòng, bên tai Thẩm Việt ong ong vang lên, giống như một con dã thú cuồng bạo bất an đang gầm thét trong đầu cậu.
Thẩm Việt cố gắng ôm chặt hắn nhưng bị tránh thoát, Tháp Liệt Nhân nắm chặt tóc mình, bím tóc đã tết gọn giờ đã xõa tung, dù cắn chặt bao cổ tay, khóe miệng vẫn rỉ máu.
Trong bóng tối, cả người hắn run rẩy, mạch máu dưới da và nhịp tim đập thình thịch dữ dội, như thể muốn nổ tung.
"Tháp Liệt Nhân......" Thẩm Việt kinh hãi.
Ý nghĩ người trước mắt thật sự muốn ch·ết đi đột nhiên xuất hiện, khiến lòng anh như phủ một lớp băng dày.
Tinh thần lực không có chỗ phát tiết như dòng lũ cuồng bạo kích động xung quanh, dần dần giống như đá tảng đè ép lên ngũ tạng lục phủ của người ta.
Nếu tinh thần lực của Thẩm Việt kém hơn một chút, không ch·ết cũng muốn ngất xỉu.
Đáng tiếc cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thống khổ.
Sau một hồi cuồng bạo dài dằng dặc, người trong lòng đột nhiên mất đi động tĩnh, Thẩm Việt sờ lên mặt hắn vỗ nhẹ.
"Tháp Liệt Nhân!"
Ngực vẫn còn phập phồng, chỉ là không chịu nổi đau đớn mà ngất đi.
Thẩm Việt ôm hắn trong lòng, hơi nới lỏng tay, đồng thời thở dài một hơi.
Tinh thần lực cuồng bạo bất an vẫn tràn ngập trong phòng, không biến mất theo chủ nhân ngất xỉu, điều này có nghĩa là phân hóa đã không thành công, công sức ba năm đổ xuống sông xuống biển.
Nỗi đau khổ trước đó sẽ còn phải chịu đựng thêm một lần nữa.
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ hai tiếng, hoặc một ngày, nhịp thở nhẹ nhàng trước đó của Tháp Liệt Nhân dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Lần này Thẩm Việt tuy đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn không tránh khỏi rùng mình trước sự giãy giụa dữ dội của Tháp Liệt Nhân khi phân hóa, cơn đau đớn mãnh liệt này gây ra phản ứng cực lớn cho Tháp Liệt Nhân,Thẩm Việt suýt chút nữa bị hất văng xuống giường.
Một mảng tóc mềm mại xõa xuống, phủ lên mặt Thẩm Việt, cậu vừa ngồi dậy được một nửa lại bị Tháp Liệt Nhân đè trở lại giường.
"Tháp Liệt Nhân!" Thẩm Việt vươn hai tay ôm chặt hắn vào lòng, xoay người ghìm chặt hắn lại.
Cũng may trước đó cậu đã đến phòng gym ở trường tập luyện điên cuồng một trận, bằng không thật sự không dễ đối phó với tên này.
Tháp Liệt Nhân giãy giụa dữ dội, đau đớn khiến gân xanh nổi lên, đột nhiên hét lên một tiếng: "Đau quá...... Mẹ ơi......"
Thẩm Việt sững người, Tháp Liệt Nhân đã ngừng giãy giụa, không kìm được rúc vào lòng cậu miệng lẩm bẩm nhỏ: "Đau quá......"
Thẩm Việt nhẹ giọng nói: "Ngoan, không đau."
Tháp Liệt Nhân liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi bất lực: "Mẹ ơi...... Mẹ ơi......"
Thẩm Việt sợ hãi đó là hồi quang phản chiếu, không ngừng gọi tên hắn.
"Tháp Liệt Nhân...... Mau tỉnh lại, đó không phải là thật."
Từng giọt chất lỏng sáng lên trong bóng tối, trào ra từ hốc mắt ướt át, chảy dọc theo đường nét khuôn mặt, rồi nhỏ xuống mu bàn tay Thẩm Việt, một mảnh nóng bỏng: "Mẹ ơi...... Mẹ ơi......"
Giọng nói rất nhỏ lẫn với âm rung nơi mũi, Thẩm Việt lần đầu tiên thấy Tháp Liệt Nhân bất lực như vậy, dường như rơi vào ác mộng, nước mắt rơi xuống như những hạt trân châu vỡ vụn.
Thẩm Việt vốn dĩ không hề có sức chống cự với trẻ con, thấy dáng vẻ khóc thút thít ủy khuất như trẻ con này, lòng cậu như muốn tan ra: "Không sao...... Không sao, đừng khóc, ngoan?"
Vừa dỗ dành như vậy, Tháp Liệt Nhân càng khóc ủy khuất hơn, ôm chặt cổ Thẩm Việt đôi mắt đỏ hoe: "Xin mẹ...... Mẹ ơi......"
Liên tưởng đến quá khứ đen tối của hắn,Thẩm Việt thở dài: "Phải làm sao bây giờ đây, Tháp Liệt Nhân."
"Mẹ ơi...... Xin mẹ......" Tháp Liệt Nhân dường như không nghe thấy, quỳ gối trên giường, ôm chặt cổ cậu nước mắt thấm ướt cả sau gáy Thẩm Việt một mảng ẩm ướt.
"Em không phải mẹ, nhưng emcó thể thay mẹ hôn anh một cái, được không?" Thẩm Việt hôn lên trán vuốt ve mái tóc của Tháp Liệt Nhân hết lần này đến lần khác xoa dịu từ gáy xuống lưng.
Tháp Liệt Nhân ngơ ngác tựa vào người cậu,Thẩm Việt dỗ dành:"Mau tỉnh lại đi, Tháp Liệt Nhân, em chải tóc cho anh, để anh trốn trong quần áo của em...... cả ngày."
Cả ngày, thật là sự hy sinh lớn nhất, nhượng bộ lớn nhất mà cậu có thể làm.
Tháp Liệt Nhân lại ngất đi,chính Thẩm Việt cũng không chịu nổi nữa, cả hai đều ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Thẩm Việt thật sự quá mệt mỏi, trong giấc mơ vẫn nắm chặt tay Tháp Liệt Nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một tiếng động nhỏ làm tỉnh giấc, tỉnh lại rồi lại phát hiện chỉ là bị chính mình nói mớ trong mơ làm tỉnh.
Thời gian dường như ngừng trệ trong căn phòng đen kịt này, Thẩm Việt không cảm nhận được sự trôi đi của thời gian.
Sau đó Tháp Liệt Nhân lúc tỉnh táo, lúc điên cuồng, lúc ngơ ngác, lúc nóng nảy, Thẩm Việt ở trong phòng đuổi theo hoặc là ôm chặt lấy hoặc là bị Tháp Liệt Nhân hất văng ra gặm một miếng, có khi còn phải giống như vú em dỗ dành hắn.
Trong lúc đó Tháp Liệt Nhân lại lặp lại ba lần đột phá tinh thần lực, mỗi một lần đau khổ tăng lên, mỗi một lần cả người run rẩy, mỗi một lần đều là công sức ba năm đổ xuống sông xuống biển.
Lần thứ tư, Tháp Liệt Nhân gần như nghiến nát răng, nhưng tinh thần lực vẫn không thể đột phá được cái bình cảnh đáng ghét kia, tinh thần hải mênh mông điên cuồng trào ra, nhưng vẫn không thể lên được một tầng cao hơn.
Không chỉ có như thế, Thẩm Việt bỗng nhiên phát hiện, tinh thần lực của Tháp Liệt Nhân sau những lần đột phá thất bại này, thế nhưng lại yếu đi!
Ban đầu cậu còn tưởng rằng nhiều lần phân hóa thất bại đã tiêu hao tinh thần lực của Tháp Liệt Nhân, cho đến lần thứ tư tinh thần lực của đối phương bùng nổ dữ dội, Thẩm Việt rõ ràng cảm giác được áp lực tinh thần lực đó đối với mình yếu đi.
Tại sao lại như vậy?
Cậu thăm dò tinh thần hải của Tháp Liệt Nhân, quả nhiên, tinh thần hải mênh mông sâu thẳm trước kia, đã xuất hiện sự suy yếu mà mắt thường có thể thấy được.
Trình độ này cũng chỉ còn cấp S+......
Chẳng lẽ...... Tháp Liệt Nhân thật sự phân hoá ngược?
Ý thức được điều này, lòng Thẩm Việt như rơi thẳng xuống hầm băng, cậu căn bản không thể tưởng tượng được Tháp Liệt Nhân khi đối mặt với chính mình sau phân hóa ngược sẽ điên cuồng đến mức nào.
Một cường giả cấp SS, vốn theo lý thường phải tiến hóa thành cường giả cấp 3S dưới sự mong đợi của toàn Liên Bang, lại trong một đêm, phân hóa thành cấp S?
Anh ấy sẽ đối mặt với cú đánh ngàn cân này của vận mệnh như thế nào?
Kết cục này tuyệt đối còn khó chịu hơn cả việc phân hóa thất bại mà ch·ết.
Trong bóng tối, Tháp Liệt Nhân nhắm mắt, mái tóc vàng dài quấn quanh rơi xuống giữa cánh tay và giường.
Giống như một cây đại thụ bị nhổ tận gốc, nỗi đau khổ của nhiều lần phân hóa đã tra tấn hắn đến không còn chút sinh khí nào.
Thẩm Việt thở dài một tiếng, nếu là như vậy, Tháp Liệt Nhân có lẽ sẽ tình nguyện ch·ết đi.
Bên ngoài phòng phân hóa, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Ngang Khoa Lạp trầm xuống, đôi môi mím chặt, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Hạ Tá trong lòng nóng như lửa đốt, miệng khô lưỡi đắng, tim đập thình thịch: "Đã bảy ngày rồi, tại sao còn chưa ra?"
Rất ít người trải qua kỳ phân hóa kéo dài như vậy, thường thì không quá ba ngày chín phần đã ch·ết, huống chi là bảy ngày.
Nếu không phải số liệu tinh thần lực bất thường trên tường ngoài vẫn còn biến động, bọn họ suýt chút nữa đã xông vào nhặt xác Tháp Liệt Nhân.
Ngang Khoa Lạp chỉ trầm thấp nhìn chằm chằm vào số liệu tinh thần bất thường kia, ông phát hiện, tinh thần hải của Tháp Liệt Nhân đang dần dần suy yếu.
Lần thứ năm, tinh thần lực của Tháp Liệt Nhân lại một lần b·ạo đ·ộng, tựa hồ là tinh thần hải bất khuất đang giãy giụa lần cuối, là sự không cam lòng của kẻ sắp chìm thuyền.
"Thẩm Việt......" Tháp Liệt Nhân tựa như cá mắc cạn, cả người bất an vặn vẹo, tựa hồ linh hồn muốn thoát ra ngoài, đang điên cuồng đấm đá vào thân thể tan nát này.
"Thẩm Việt......" Hai tay hắn vươn về hư không, Thẩm Việt vội vàng nắm chặt tay Tháp Liệt Nhân
Bàn tay lạnh lẽo khiến lòng cậu run lên, đây là một đôi tay đang chạm vào cái ch·ết.
Thẩm Việt tin rằng, chỉ một khắc nữa thôi, Tháp Liệt Nhân sẽ ch·ết trước mặt cậu trong tư thế khô khốc như vậy......
"Tháp Liệt Nhân...... anh tin em không? Để em giúp anh."
Cuối cùng cậu không thể trơ mắt nhìn Tháp Liệt Nhân đau khổ như vậy nữa.
Kỳ thật Thẩm Việt cũng không phải là hoàn toàn bất lực, phân hóa tinh thần của người Ca Nhã có thể được dẫn dắt, nhưng rõ ràng phương thức phân hóa của tân nhân loại, đặc biệt là người Khắc Lai Khách lại có rất nhiều điểm khác biệt so với người Ca Nhã.
Thẩm Việt không dám dễ dàng thử.
Tháp Liệt Nhân không trả lời, cậu đã ở bên bờ vực của cái ch·ết.
Dẫn dắt sự phân hóa tinh thần sẽ gây tổn hại nhất định đến tinh thần lực của người dẫn dắt, thậm chí cần phải chấp nhận nguy hiểm bị đối phương dẫn sai đường, gần như là một cơn bệnh nặng.
Cho nên, ngay cả ở thế giới Ca Nhã, hành vi này cũng không được cho phép.
Tinh thần lực của Thẩm Việt tuy cao hơn Tháp Liệt Nhân hiện tại, nhưng cậu không thể đảm bảo mình sẽ không bị dẫn sai đường.
"Tháp Liệt Nhân, nếu anh nguyện ý tin em thì gật đầu đi." Cậu muốn đảm bảo Tháp Liệt Nhân hiện tại ít nhất còn tỉnh táo.
Trong bóng tối Thẩm Việt nâng khuôn mặt Tháp Liệt Nhân cảm nhận được cái gật đầu rất nhỏ của hắn.
Vào buổi tối ngày thứ bảy, những người nghẹn họng trên Tinh Võng bùng nổ.
Một tuần không có tin tức, suy đoán Tháp Liệt Nhân phân hóa thất bại mà ch·ết gần như đã được chứng thực.
Kỳ phân hóa, không ai có thể chịu đựng quy luật bảy ngày, sau bảy ngày đã không còn khả năng sống sót.
Có người khóc lóc thảm thiết, có người giữ vững lạc quan, có người khởi xướng điếu văn.
Tộc người Khắc Lai Khách nhất thời trở thành tâm điểm của dư luận.
Mã Lí Ân, người trước đây luôn đối đầu với tộc người Khắc Lai trong hội nghị, thậm chí còn phái Cơ Hạm tặng một vòng hoa trắng.
Tộc người Khắc Lai Khách đã mất đi vị nguyên soái cấp SS này, về sau còn có gì để tranh giành với hắn đây?
—— "Hạ Tá, chuyện khai thác mỏ tinh thể Nora mà trước đây tôi đề cập với anh, anh suy nghĩ thế nào rồi?"
—— "Anh nên suy nghĩ kỹ lại đi, dù sao giá cả tôi đưa ra đã cao hơn thị trường tinh tế rồi, nghĩ thoáng chút đi, không còn Tháp Liệt Nhân, các anh vẫn còn một đống tài nguyên. Cũng đủ để người Khắc Lai sống sung túc thêm vài năm nữa, ha ha."
Trên quang não truyền đến tin nhắn tràn đầy hả hê của Mã Lí Ân.
Hạ Tá im lặng không nói, vùi đầu vào hai vai, giống như một con hươu cúi đầu, bị cặp sừng nặng trĩu đè ép không dám ngẩng lên.
Đây là ngày thứ tám.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, khuôn mặt trung niên của Ngang Khoa Lạp đã hiện rõ vẻ tang thương cổ kính, ông dường như đã dự kiến được bước chân tử thần bất tường sau khi c·ướp đi con trai mình, lại một lần nữa hướng về phía cháu trai mình.
Cũng dự kiến được vận mệnh tương lai của người Khắc Lai Khách.
Không còn chút hy vọng nào.
Bỗng nhiên, từ mật đạo truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Sắt Mễ Tư bước chân loạn xạ chạy vội đến cửa phòng phân hóa, hoàn toàn làm lơ hai người lớn tuổi, lẩm bẩm tự nói: "Còn chưa ra......"
"Tại sao còn chưa ra?" Sắt Mễ Tư đột nhiên quay đầu, nhìn hai người im lặng, rồi hét lớn một tiếng: "Tại sao chứ!?"
"Chuyện này không thể nào...... Rõ ràng không phải như vậy......" Ngực hắn kịch liệt phập phồng, ngã xuống bên tường. Vẻ thất thố này hoàn toàn không giống với vẻ quỷ quyệt hay thay đổi thâm trầm thường thấy của hắn.
Dù sao Ngang Khoa Lạp cũng là tộc trưởng, giữ vững trấn định, ông đứng dậy nói: "Hạ Tá, mở cửa ra."
Ngón tay nặng trĩu của Hạ Tá run rẩy, còn chưa kịp ấn mật mã phòng phân hóa.
Cửa tự động mở ra.
Bóng tối đặc quánh như chất lỏng từ trong phòng trào ra, cùng với tinh thần lực mênh mông gần như trong nháy mắt bao phủ lấy mấy người xung quanh, tinh thần lực cường hãn này liền điên cuồng lao về phía mật đạo, điên cuồng lao về bất cứ nơi nào có thể thông ra ngoài.
Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, đồng tử co rút.
Một bóng hình cao lớn thẳng tắp chậm rãi hiện ra trong bóng đêm, những sợi tóc vàng bị dòng tinh thần lực lưu động cực nhanh thổi tung bay sang hai bên.
Đợi đến khi áp bức đáng sợ này dần biến mất, Hạ Tá mới kinh hô từ trong nỗi kinh hoàng: "Tháp Liệt Nhân!"
Tháp Liệt Nhân bước ra khỏi phòng, lúc này mới thấy Thẩm Việt đang được hắn ôm trên tay, hiển nhiên đã ngất đi.
Tháp Liệt Nhân cẩn thận ôm cậu,tựa đầu cậu vào vai mình.
Lưng Tháp Liệt Nhân trần trụi như bị thương, cúi đầu nhìn người trong ngực, hơi thở âm trầm lạnh lẽo và tình cảm nồng nàn trong mắt hắn mâu thuẫn nhau, lại hòa hợp một cách lạ thường.
Thứ tình cảm mãnh liệt ấy đã trào dâng cuồng nhiệt từ lồng ngực hòa làm một với dòng tinh thần lực mạnh mẽ như biển cả của hắn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro