Chương 52
Tin tức Tháp Liệt Nhân phân hóa thành công đã lan truyền rộng rãi từ mấy ngày trước, toàn bộ Liên Bang chìm trong niềm vui sướng tột độ. Cư dân mạng trên Tinh Võng thảo luận sôi nổi, từ "kỳ tích hồi sinh", "niết bàn tái sinh" đến "phá vỡ lời nguyền", không thể nghi ngờ đây là một sự kiện đầy ắp chủ đề và tính truyền kỳ.
Quân chủ Tây Sắt mấy ngày nay hối hận xanh ruột, muốn rút đơn kiện nhưng được thông báo rằng đơn khởi tố đã được Tòa án Liên Bang thụ lý và không thể rút lại.
Mã Lí Ân thì chẳng quan tâm đến điều đó, giơ cánh tay máy lên triệu tập một đám "khổ chủ", liệt kê đủ loại tội trạng của Tháp Liệt Nhân, tuyên bố muốn lấy thân làm tiên phong, thà chết không khuất phục cũng phải kiện Tháp Liệt Nhân đến cùng.
Quân chủ Tây Sắt có nỗi khổ không thể nói, không còn đường lui, chỉ có thể bị Mã Lí Ân kéo vào cùng chiến tuyến.
Tinh Võng lại chia thành hai phe rõ rệt. Phần lớn đều ủng hộ Tháp Liệt Nhân, cho rằng những người Tháp Liệt Nhân trừng trị đều là kẻ xấu, căn bản không có cái gọi là người bị hại.
Một bộ phận nhỏ khác thì cho rằng Tháp Liệt Nhân ỷ vào tinh thần lực và binh quyền trong tay nên mới dám ngang nhiên coi thường luật pháp Liên Bang. "Thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân", huống chi là nguyên soái, càng phải chịu sự giám sát của nhân dân và pháp luật.
Đương nhiên, trong đó cũng trà trộn những kẻ đến từ Hắc Ám Đế Quốc, cố tình thổi phồng, thêm mắm dặm muối để gây rối.
Tháp Liệt Nhân chưa bao giờ để ý đến những chuyện này, hiện tại hắn chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn ứ một đám gai dày đặc, muốn tìm đến những cái gai đó, sờ vào lại toàn là mềm mại, dùng sức ấn một cái, chúng liền đâm hắn tan nát.
Giống như Thẩm Việt rõ ràng là một người mềm lòng như vậy, lúc nguyện ý thì rót mật vào tai hắn,lúc xa cách lên thì im lặng không một tiếng động, đợi đến khi hắn phát hiện ra thì cậu đã đi xa rồi.
Tháp Liệt Nhân không thể nắm bắt được, vĩnh viễn không thể nắm bắt được Thẩm Việt
Cái cảm giác lo được lo mất này giày vò Tháp Liệt Nhân đến thấu xương.
Buổi trưa ở bàn ăn, không thấy Tháp Liệt Nhân và Hạ Tá đâu, vì chuyện Nhị hoàng tử Hắc Ám quân đoàn và vụ Mã Lí Ân khởi tố, cả hai vẫn luôn bận tham gia các loại hội nghị, Ngang Khoa Lạp cũng không xuất hiện.
Vì thế mà xuất hiện cảnh tượng quỷ dị Sắt Mễ Tư và Thẩm Việt mặt đối mặt ăn cơm.
Sắt Mễ Tư ngước đôi mắt tràn ngập ý cười lên: "Nghe nói chưa? Chu Lăng chết rồi."
Tay Thẩm Việt khựng lại, không để ý đến hắn, dù sao dù hắn không đáp lời, Sắt Mễ Tư cũng sẽ nói những lời âm dương quái khí đó ra.
"Chết ngay trong buồng giam, thật đáng tiếc, vốn dĩ chỉ hai ngày nữa là được thả vô tội rồi."
"À, quên mất, ngay cả cha của Chu Lăng cũng chết rồi, chết ở biệt thự xa hoa của ông ta, thảm thật, hình như còn là phó hiệu trưởng của các cậu thì phải."
Thẩm Việt thật sự có chút kinh ngạc: "Chết rồi? Không phải nói được thả vô tội sao?"
Sắt Mễ Tư lạnh lùng nói: "Hừ, chuyện này chẳng phải cậu rõ ràng nhất sao? Hai ngày trước Chu Lăng mới nói cho tôi một bí mật, hai ngày này cha con họ liền cùng nhau chết bất đắc kỳ tử, thật đáng thương."
"Cậu muốn nói gì?" Thẩm Việt nhướng mày.
Sắt Mễ Tư cười lạnh: "Đừng giả vờ nữa, bí mật Chu Lăng nói chính là về cậu, còn không rõ sao? Hử?"
"Vậy sao? Tôi thật sự không rõ."
"Chẳng phải cậu luôn khoe khoang trước mặt tôi anh trai bảo vệ cậu thế nào sao? Lần này trừ nguyên soái Tháp Liệt Nhân của chúng ta ra, còn ai có bản lĩnh lớn đến vậy? Anh ta thật sự sợ cậu chịu một chút ủy khuất đấy, ha hả..."
Tim Thẩm Việt nhảy lên thình thịch.
Sắt Mễ Tư đột nhiên đứng dậy, hai tay chống bàn lẻn đến trước mặt Thẩm Việt , nhìn với ánh mắt âm hiểm: "Thẩm Việt... Rốt cuộc cậu đã rót thứ canh gì cho anh trai tôi vậy? Ba mươi mấy tên tội phạm chính trên trang web phát sóng trực tiếp trước kia, trong một đêm toàn bộ đều chết hết, cậu không biết là vì ai sao?"
Những chuyện này Thẩm Việt thật sự không biết.
"Mặc kệ là vì ai, chết chưa hết tội, thật là đáng mừng, thế nào, đại pháp quan Sắt Mễ Tư muốn vì bọn chúng bất bình sao?" Thẩm Việt nhếch một bên lông mày.
Sắt Mễ Tư nắm chặt một chiếc nĩa trong tay, đột nhiên nhấc lên lao tới muốn đâm thủng khuôn mặt đáng ghét kia của cậu
Thẩm Việt hơi nghiêng mặt tránh đi lưỡi nĩa sắc nhọn, Sắt Mễ Tư đã hung hăng đuổi theo muốn đâm vào mắt phải của Thẩm Việt
Mắt thấy cách con ngươi đen láy kia chỉ còn gang tấc, lại bị một luồng áp lực vô hình ngưng lại, phảng phất một bàn tay vô hình nắm chặt cổ tay hắn.
Sắt Mễ Tư dù cố gắng thế nào cũng không thể tiến gần thêm một milimet, đến cả đầu ngón tay và cánh tay đều nổi đầy gân xanh, mạch máu phồng lên giật giật.
Đồng tử hắn co rút dữ dội, môi trắng bệch, giữ nguyên tư thế nghiêng người ném nĩa giằng co trên bàn ăn, không thể nhúc nhích.
Thẩm Việt cầm lấy chiếc khăn giấy gấp trên bàn, lau khóe miệng: "Tôi ăn no rồi, cậu cứ từ từ dùng."
Hắn đứng dậy, tùy tay ném chiếc khăn giấy lên chiếc nĩa Sắt Mễ Tư đang nắm chặt, cơ thể cứng đờ của Sắt Mễ Tư đột nhiên thả lỏng, ngã xuống bàn ăn, bát đĩa kêu leng keng.
Hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn chiếc nĩa vốn cong tròn đầy đặn bị chiếc khăn giấy mỏng manh ép bẹp dí.
Thẩm Việt trở lại phòng, suy nghĩ miên man, lời Sắt Mễ Tư nói cậu không nghi ngờ, tính cách Tháp Liệt Nhân như vậy, một khi đã coi trọng ai, ai chạm vào một chút liền vạn kiếp bất phục, ngay cả em trai ruột cũng không ngoại lệ.
Chu Lăng có thể kéo dài đến bây giờ mới chết, thật sự là Tháp Liệt Nhân đại từ đại bi.
Cha của Chu Lăng tuy rằng cũng không trong sạch, chỉ là vì sao trong lòng Thẩm Việt lại có một nỗi áp lực khó hiểu.
Cậu muốn gặp Tháp Liệt Nhân, ôm chặt lấy hắn cảm ơn vì mình làm tất cả, nhưng lại biết tình cảm đơn bạc hiện tại của cậu căn bản không thắng nổi tình yêu nồng nhiệt của hắn.
Hai người không thể xứng đôi.
Để tránh mặt Tháp Liệt Nhân, Thẩm Việt gần như cả ngày trốn trong phòng.
Chờ sửa xong bản nhạc, chữa khỏi độc tố cho Tháp Liệt Nhân, liền phải hoàn toàn và rõ ràng nói hết mọi chuyện, đau dài không bằng đau ngắn.
Cho dù Tháp Liệt Nhân sẽ hận đến muốn giết mình...
Đến ngày thứ ba, cửa phòng của Thẩm Việt bị laser hòa tan...
Cánh cửa cứng rắn trong nháy mắt giống như tờ giấy mỏng bị thiêu rụi, vặn vẹo xuyên thủng, biến thành những hạt bụi mịn rơi xuống đất, khô khốc phát ra tiếng kêu nhỏ.
Thẩm Việt ngồi trước bàn, kinh ngạc nhìn cánh cửa, một đôi ủng quân đội bước qua cánh cửa đã bị "siêu độ", lớp vỏ ngoài của cánh tay máy xinh đẹp với đường cong trôi chảy dần biến mất, lộ ra đôi găng tay trắng quen thuộc và tay áo quân phục.
Tinh thần lực cường hãn cũng theo chủ nhân bước đi, ẩn ẩn rung động trong không khí, nhịn không được muốn nổi giận sao?
Một đôi tay vươn tới, ôm trọn lấy cậu dính sát vào.
Giống như một con đom đóm lao về phía mặt trời.
Chiếc bút trong tay Thẩm Việt rơi xuống, cả người bị làm cho trở tay không kịp, một con mèo lớn cứ thế nằm sấp trong lòng ngực bím tóc vì quán tính động tác còn vắt ngang cánh tay Thẩm Việt nhẹ nhàng lay động.
Khi Tháp Liệt Nhân nhào tới ôm cậu một cảm giác thỏa mãn đã lâu chưa từng có đột nhiên nổ tung trong lòng.
Rõ ràng trước đó còn có thể an an tĩnh tĩnh trong lòng không vướng bận, kết quả Tháp Liệt Nhân vừa xuất hiện liền làm xáo trộn trái tim yên lặng của cậu
Một cái đầu vàng mềm mại tựa vào vai cổ Thẩm Việt sợ bị đẩy ra, ôm cậu thật chặt.
"Anh mất ngủ..."
Thẩm Việt ngẩn ra: "Sao lại mất ngủ?"
Tháp Liệt Nhân nghiến răng thấp giọng, dường như muốn oán trách nhưng lại không dám dùng quá nhiều sức: "Tại ai!"
Hắn nhìn chằm chằm vào bản nháp trên bàn, có cảm giác như đang nhìn tình địch, hình như chúng đã cướp mất người của hắn.
Thẩm Việt nhìn quầng thâm mệt mỏi dưới mắt Tháp Liệt Nhân đáy lòng xúc động, nâng tay ôm lấy: "Ngủ trên ghế sao được? Lên giường đi."
Tháp Liệt Nhân trong lòng kìm nén niềm vui sướng tột độ, thật ra ghế dựa và giường có gì khác nhau đâu, hắn không chịu buông Thẩm Việt ra, hai chân chạm đất nửa thân trên vẫn ôm chặt lấy cậu.
Thẩm Việt còn chưa hiểu chuyện gì, ngay sau đó đã bị bàn tay đối phương ôm nhấc lên ném xuống giường, giống như một chiếc compa vẽ một vòng, hai người sát bên nhau ngã xuống.
"..." Tên này, phục hắn luôn.
Tháp Liệt Nhân thỏa mãn cọ cọ vào ngực Thẩm Việt hít hà hơi thở đã lâu.
Hắn quá nhớ nhung mùi hương này.
Chưa được bao lâu, lại khẽ chạm vào vạt áo Thẩm Việt
Thẩm Việt biết chứng nghiện hơi người của hắn lại tái phát, chỉ có thể nhẫn tâm nói: "Không được."
Vừa mới mềm lòng để Tháp Liệt Nhân ôm ngủ, quả là một quyết định không sáng suốt. Thẩm Việt hung hăng xoa tóc mình, đã nói đau dài không bằng đau ngắn mà...
Tháp Liệt Nhân ngầm nghiến chặt răng, thôi vậy, được ôm đã là quá đỗi vui mừng rồi.
Tháp Liệt Nhân dường như thật sự mấy ngày không ngủ ngon, vừa lên giường Thẩm Việt gối đầu lên ngực cậu chưa đầy hai phút đã ngủ say.
Thẩm Việt thức trắng đêm mắt mở trừng trừng. Đầu cậu rối bời như tơ vò. Trong cơn mơ màng Tháp Liệt Nhân hết lần này đến lần khác sờ soạng quần áo cố gắng luồn tay vào bên trong nhưng đều bị cậu ngăn lại.
Thẩm Việt ngăn Tháp Liệt Nhân không biết bao nhiêu lần cái tay cứ cựa quậy không yên ấy. Bỗng nhiên, tay cậu chạm phải một cảm giác ráp ráp trên cánh tay Tháp Liệt Nhân. Thẩm Việt vội vén tay áo hắn lên và giật mình thấy trên cánh tay cậu có thêm mấy vết thương mới toanh, nhìn là biết mới chỉ hai ngày nay.
Lòng Thẩm Việt chợt nặng trĩu. Những vết thương có xu hướng đâm sâu vào trong như thế này, ngoài tự làm hại mình ra thì còn có thể là gì nữa?
Cái tên này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy...
Tháp Liệt Nhân rụt cánh tay vào trong tay áo, co rúm cả tay lẫn chân, rúc sâu vào lòng Thẩm Việt, giả vờ ngủ.
Thẩm Việt thở dài trong lòng, nhưng sâu thẳm đáy lòng đã hạ quyết tâm về một chuyện gì đó.
Hôm sau, Thẩm Việt vẫn chải tóc cho Tháp Liệt Nhân như mọi ngày.
Tháp Liệt Nhân cứng đờ cả lưng trong suốt quá trình, giống như một đứa trẻ vừa làm điều gì đó sai trái.
Trong lòng Thẩm Việt vừa đau xót vừa giận dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro