Chương 58


Quân đoàn Hắc Ám bất ngờ tấn công tinh hệ Hoa Hồng. Quân đoàn số Một lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp với các sĩ quan cấp cao.
Tháp Liệt Nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, nhanh chóng ra lệnh triển khai các biện pháp đối phó.

Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào tình hình ở tinh hệ Hoa Hồng.

Lúc này, một phi thuyền công trình vũ trụ đã thông qua khoang kiểm duyệt kết nối, cập bến thành công vào khoang chứa của tàu Vĩnh Sinh Hào.

Đây là phi thuyền công trình của Liên Bang, gặp sự cố báo động năng lượng khi đang di chuyển trong vũ trụ. Theo quy định của Liên Bang, nó có thể tìm kiếm sự trợ giúp tại Vĩnh Sinh Hào.

Khi Thẩm Việt bước ra khỏi phòng, chiếc vòng tay điện tử phát ra tín hiệu cảnh báo.

Tháp Liệt Nhân đã tự tay đeo chiếc vòng điện tử này cho cậu, tinh thần lực 3S được ngưng tụ trên đó, so với chiếc vòng trước kia, việc tháo gỡ nó không hề dễ dàng.

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc vòng, hạ quyết tâm cuối cùng, dùng tinh thần lực của chính mình cưỡng chế bao trùm lên lớp tinh thần lực trên đó.

Thẩm Việt đã rất quen thuộc với Vĩnh Sinh Hào, đặc biệt là đoạn đường dẫn đến khoang kết nối.

"Thẩm Việt..." Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên.

Thẩm Việt quay đầu lại.

Chỉ thấy Genna cau mày, tay cầm một khẩu súng Plasma họng súng đang chĩa thẳng vào cậu.

"Cậu muốn đi đâu?"

Thẩm Việt trấn tĩnh lại: "anh không nhìn ra sao?"

Genna lắc đầu: "cậu không đi được đâu, trừ phi ngươi có thể ngay lập tức chạy thoát khỏi Liên Bang, nhưng điều đó là không thể."

Thẩm Việt đáp lại: "Genna, nếu độc tố của Tháp Liệt Nhân bùng phát, xin anh hãy đi tìm Mễ Đặc Lan, cô ấy sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào."

Genna cười: "cậu cứ thế mà đi, e rằng chuyện của Nguyên soái không chỉ đơn giản là độc tố bùng phát đâu."

Nụ cười của hắn mang theo ý đồ câu giờ, một kế hoãn binh.

Thẩm Việt lập tức nhận ra ngón tay Genna đang di chuyển về phía thiết bị cảnh báo trên thắt lưng.

Genna cũng biết mình không thể làm tổn thương Thẩm Việt, vì vậy khẩu súng Plasma trong tay chỉ là để làm màu, mục đích chính của hắn là nhanh chóng thông báo cho Nguyên soái.

Tuy nhiên, ngón tay hắn còn chưa chạm đến thiết bị truyền tin trên thắt lưng thì đã bất ngờ cứng đờ.

Một sợi tơ tinh thần vô hình đã khống chế ngón tay hắn, ngay sau đó là từng khớp xương trên toàn thân bị một lực lượng vô hình quấn lấy. Sắc mặt Genna căng thẳng, hắn bỗng nhiên phát hiện mình không thể cử động được nữa.

Một luồng tinh thần lực đột ngột ập đến, biển tinh thần của Genna điên cuồng cuộn sóng, trong nháy mắt hắn trở nên như một con rối gỗ, ngã xuống đất.

Thẩm Việt không chút do dự xoay người rời đi, nhưng cảm thấy bước chân nặng trĩu.

Tại khoang kết nối, phi thuyền công trình GX6488 đã nạp đầy năng lượng, chính thức tách rời thành công, bay về phía vũ trụ mênh mông.

Một giờ sau, Tháp Liệt Nhân mới kết thúc cuộc họp.

Khi sắp mở cửa, không hiểu sao tim hắn bỗng nhiên đập thót một cái. Quả nhiên, khi cánh cửa khoang lạnh lẽo mở ra, căn phòng trống rỗng hiện ra trước mắt hắn.

Chiếc vòng tay điện tử đã bị tháo ra, đặt trên bàn.

Đôi mắt Tháp Liệt Nhân bị cảnh tượng này kích thích mạnh, đồng tử co rút dữ dội.

"Tất Weiss."

Tất Weiss hiện hình từ trong bức tường, nhìn gương mặt âm u như ma quỷ của hắn: "Thưa ngài Tháp Liệt Nhân..."

"Người đâu?"

"Tất Weiss không có quyền giám sát công dân, đó là quy tắc hàng đầu của người máy, không thể hạn chế quyền tự do cá nhân của công dân Liên Bang..."

Tất Weiss còn chưa nói xong, Tháp Liệt Nhân đã giơ tay, một tia laser trực tiếp làm tan chảy đống linh kiện máy móc kia.

Ngọn núi lửa âm u trong lồng ngực gần như muốn bùng nổ, nhưng vì một niềm tin cuối cùng mà cố gắng kìm nén, đó chính là – tìm được cậu.

"Genna!" Tháp Liệt Nhân cao giọng, ngữ khí pha lẫn sự tàn nhẫn.

"Báo cáo Nguyên soái! Thượng tá Genna bị tấn công, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại!"

Tháp Liệt Nhân cúi đầu, cười lạnh một tiếng.

"Nghe đây, lập tức tìm được Thẩm Việt ta muốn nhìn thấy người ngay lập tức..."

Trên tàu Vĩnh Sinh Hào, mọi người kinh ngạc lắng nghe từng lời từng chữ của Tháp Liệt Nhân, giọng điệu âm u phảng phất như muốn túm tóc tất cả mọi người, trong lòng không khỏi rét run.

Em quả nhiên muốn rời xa anh,Thẩm Việt...

Vì sao chứ, Thẩm Việt...

Những ngón tay dưới găng tay trắng siết chặt, nhặt chiếc vòng tay điện tử bị vứt bỏ trên đó, rồi sau đó nghiền nát một cách tàn nhẫn, chiếc vòng tay điện tử lập tức biến thành bột mịn.

Tháp Liệt Nhân nhắm hai mắt lại.

"Nguyên soái, mắt thần xác thực đã ghi lại được Thẩm Việt một giờ trước đã đi vào khoang kết nối."

Tháp Liệt Nhân lại bình tĩnh đến lạ thường: "Hắn lên chiếc chiến hạm nào?"

"Trong khoảng thời gian này, ngoài các tàu tuần tra quân sự rời đi như thường lệ, còn có một chiếc tàu công trình mang số hiệu GX6488 sau khi nạp đầy năng lượng đã rời khỏi khoang kết nối."

Ánh mắt Tháp Liệt Nhân sâu thẳm: "Là tàu công trình từ đâu đến?"

"Là tàu công trình của tập đoàn Mã Lí Ân, phù hợp với quy định của Liên Bang, đã qua kiểm tra, không có bất kỳ điều gì bất thường."

"Mã Lí Ân..." Cổ họng Tháp Liệt Nhân như đang đè nén một lưỡi kiếm tàn nhẫn, nơi nó đi qua, vạn vật đều tan nát.

"Chặn nó lại cho ta! Không được sử dụng vũ khí hủy diệt!"

"Rõ!"

"Không, ta tự mình đi..." Vành chiếc mũ quân sự sẫm màu hạ thấp, tựa như cơn lốc mây đen ngàn năm đè nặng.

Một chiếc tàu chặn và hơn mười chiếc tàu đột kích rời khỏi khoang kết nối, tăng tốc lao theo hướng của chiếc tàu công trình.

Đồng thời, theo hướng di chuyển của tàu công trình, quân đoàn đã thiết lập tuyến chặn, gần như là một lưới trời lồng lộng.

Hàng chục điểm sáng lấp lánh lao đi trong vũ trụ tối tăm, chưa đầy 30 phút sau đã đuổi kịp chiếc tàu công trình kia.

Chiếc chiến hạm dẫn đầu với đường cong sắc bén, lạnh lùng chính là Lam Kiếm của Tháp Liệt Nhân.

"Cảnh cáo, tàu công trình GX6488 hãy lập tức quay về! GX6488 hãy lập tức quay về!" Tàu chặn phát đi cảnh cáo qua hệ thống Liên Bang.

Tuy nhiên, tàu công trình không tuân theo mệnh lệnh của quân đoàn số Một, ngược lại còn đổi hướng tấn công một trong những chiếc tàu đột kích.

Tàu công trình là loại tàu thực dụng, vũ khí trang bị chỉ đủ để đối phó với một vài tên trộm sao, làm sao có thể chống lại quân hạm của quân đoàn số Một.

Nếu không phải Tháp Liệt Nhân ra lệnh không được sử dụng vũ khí mang tính hủy diệt, chiếc tàu công trình lúc này sớm đã thành tro bụi.

"Cảnh cáo một lần nữa, GX6488 ngừng chống cự, lập tức quay về!" Tàu chặn lại một lần nữa phát cảnh báo hệ thống tới đài điều khiển của tàu công trình.

Thế nhưng tàu công trình vẫn ngoan cố, chiến hạm màu lam của Tháp Liệt Nhân bắn một phát pháo hạt trúng vào khoang năng lượng của đối phương, chỉ thấy một vụ nổ không tiếng động bùng cháy rực rỡ, khoang năng lượng của đối phương tức thì tách khỏi tàu chính, bị phá hủy gần như hoàn toàn trong vũ trụ.

Để duy trì sự ổn định của thân tàu, tàu công trình chỉ có thể dừng lại ngay lập tức.

Quân hạm đã dần áp sát, nhưng đúng lúc này, tàu công trình bỗng nhiên bị nghiêng đi.

Tháp Liệt Nhân ý thức được điều gì đó, sắc mặt nháy mắt tái nhợt: "Không..."

Chiến hạm màu lam còn định lao lên phía trước, thì thấy bên trong tàu công trình bùng lên một ngọn lửa khủng khiếp, sau đó lập tức vỡ tan thành từng mảnh, rồi biến mất trong ánh lửa cực nóng dữ dội.

Lam Kiếm chậm một bước, chỉ có thể xuyên qua những mảnh vỡ cháy rực đó, như một luồng kiếm quang cuồng loạn giữa chúng, muốn nhặt lên những mảnh vỡ tan nát.

Nhưng theo sự giải phóng năng lượng, tất cả hài cốt đều bị sức nóng cực độ nhanh chóng làm tan rã, không còn lại gì cả.

Chiến hạm của Tháp Liệt Nhân gần như mất kiểm soát rung động trong vũ trụ, giống như lưỡi kiếm đang rên rỉ, suýt nữa đâm vào khoang năng lượng đã tách rời của tàu công trình.

"Nguyên soái! Xin ngài hãy bình tĩnh!" Giọng cấp dưới truyền đến từ đài điều khiển.

Thế nhưng người trên đài điều khiển đã không còn nghe thấy gì nữa.

Tháp Liệt Nhân gần như đã rơi vào điên cuồng ngay khoảnh khắc chiếc tàu công trình tan nát.

Tất cả các nút điều khiển trên đài thao tác gần như đều bị tinh thần lực của hắn phá hủy, thiết bị đo mức tinh thần lực phát ra tiếng cảnh báo "tít tít" rồi nức nở một tiếng, hoàn toàn vỡ nát.

"Cảnh báo, cảnh báo, hệ thống chiến hạm gặp sự cố, mười giây sau tự động phát tín hiệu cầu cứu."

Một bàn tay đeo găng trắng luồn vào màn hình điều khiển, thế giới ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.

Tháp Liệt Nhân hoàn toàn điên rồi.

Hắn ngã ngồi trên mặt đất, mái tóc vàng óng tuột khỏi tờ giấy buộc, xõa tung cuồng loạn, che khuất đôi mắt hắn.

Thân hình run rẩy như chiếc lá khô cuối cùng trên cành sắp lìa cành trong gió thu, tinh thần lực là một dòng chảy cuồng loạn bi thương, trào dâng từ một tấc vuông trong lồng ngực hắn.

Thấy Lam Kiếm mất kiểm soát giữa vũ trụ, các sĩ quan trên tàu chặn đã tự ý hành động, vươn tay bắt giữ, cưỡng chế giữ chặt Lam Kiếm đang mất lái, mới tránh được những chuyện đáng sợ hơn xảy ra.

Mà đúng lúc này, một chiếc tàu con thoi loại nhỏ khác, không hề hay biết mọi biến cố phía trước trong vũ trụ, đã rời khỏi Vĩnh Sinh Hào, thành công tiến vào không gian.

Đây là một trong những chiến hạm thuộc đội tàu tuần dương đang chuẩn bị đến tinh hệ Hoa Hồng để cứu viện.

Thẩm Việt cuối cùng vẫn không lên chiếc tàu công trình đó. Người gửi tin nhắn nặc danh là địch hay bạn, trong lòng cậu hoàn toàn không chắc chắn, hơn nữa, mục tiêu lớn như tàu công trình chắc chắn sẽ bị truy đuổi.

Thay vì vậy, che giấu một chiếc tàu con thoi nhỏ bé, để nó phục vụ cho mình, thực sự đơn giản hơn nhiều.

Cậu có lẽ vẫn chưa hề nghĩ rằng, hành động cẩn trọng này đã giúp cậu thoát khỏi bàn tay của Tử Thần.

Bên kia, tại dinh thự của Mã Lí Ân, hắn vừa gửi một tin nhắn quang não cho Sắt Mễ Tư.

Sắt Mễ Tư đang mặc áo choàng đại pháp quan, dường như vừa kết thúc một phiên tòa: "Sao rồi?"

"Hệ thống của chiếc tàu công trình đó đã được cài đặt chức năng tự hủy, chỉ cần ở trên đó thì không có khả năng sống sót."

"Ngươi chắc chắn hắn đã lên tàu công trình chứ?"

Mã Lí Ân cười khà khà: "Cái này thì ta không biết, nhưng ngươi xem bộ dạng căng thẳng của Tháp Liệt Nhân kia kìa, còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Sắt Mễ Tư lúc này mới hài lòng mỉm cười: "Chậc chậc, thật đáng thương a, xem ra lần này anh trai ta nhất định đau lòng chết mất."

Mã Lí Ân cười lạnh: "Có người em trai như ngươi, Tháp Liệt Nhân mới là kẻ thật sự đáng thương."

Sắt Mễ Tư nheo mắt: "Câm miệng!" Ngay sau đó ngắt kết nối quang não.

Mã Lí Ân bị ánh mắt hung ác của hắn nhìn đến lạnh gáy, rồi khịt mũi nói: Lũ người Khắc Lai Khách đúng là một đám điên.

Tàu con thoi của Thẩm Việt là loại tàu quân dụng rất dễ bị chú ý, để không gây nghi ngờ, cậu không thể tụt lại phía sau trên đường, chỉ có thể đi theo đội hình quân đội đến tinh hệ Hoa Hồng.

Cùng lúc đến nơi, cuộc chiến cứu viện cũng đồng thời nổ ra.

Đạn pháo và tia laser dày đặc tấn công tới tấp.

Dù cậu không quen thuộc với phương châm chiến lược và cách bố trí hỏa lực của chiến dịch lần này, nhưng vẫn có thể dựa vào sự linh hoạt của bản thân để điều chỉnh kịp thời, làm mọi thứ ở mức vừa phải, không gây ra sự chú ý.

Cuối cùng, quân đoàn Hắc Ám cũng rút lui, dường như bọn họ cũng đã đạt được mục đích nào đó, sau những đợt tấn công vô định thì lặng lẽ rút quân.

Lúc này, đã là ngày thứ mười kể từ khi Thẩm Việt trốn đi. Cậu theo đại quân hạ cánh xuống quân cảng, sau đó lại lên một chiến hạm khác, dừng lại ở một tiểu hành tinh bình thường thuộc tinh hệ Hoa Hồng.

Tuy nhiên, trong thời đại vũ trụ này, bất kỳ hành trình nào của công dân cũng không thể thoát khỏi con mắt của chính phủ.

Thẩm Việt đứng trong một con hẻm tối tăm, vào ở khách sạn, đi phương tiện công cộng, tất cả đều cần xác minh danh tính.

Chiếc quang não sớm đã bị cậu vứt bỏ ngoài vũ trụ trước khi lên tàu con thoi.

Hiện tại cậu thật sự không một xu dính túi, ngoài hai viên Dịch Thể Cầu mang theo người và một ít tiền mặt có thể dùng trên tay, dường như không còn bất cứ thứ gì có thể dựa vào.

Quan trọng hơn là, cậu cảm thấy tâm thần không yên lo sợ bất ổn có một tảng đá nặng trịch đè nặng lồng ngực, khiến cậu hô hấp cũng không thoải mái.

Không biết Tháp Liệt Nhân sẽ thế nào liệu có hận đến mức truy nã mình khắp thiên hà không... Liệu có rơi vào trạng thái tự phong bế không?

Hay là lại bắt đầu tự làm tổn thương mình...

Thẩm Việt vẫn chưa biết mình đã bị "tuyên bố tử vong".

Những rắc rối nhỏ ở tinh hệ Hoa Hồng không gây ra quá nhiều sự chú ý cho Liên Bang.

Ngược lại, Nguyên soái của quân đội – Tháp Liệt Nhân – đã nhiều ngày không lộ diện cũng không có bất kỳ thông tin liên quan nào việc này khiến các thành viên trong Liên Bang đều dấy lên nghi ngờ.

Genna bước vào văn phòng, bị mùi thông tin tố nồng nặc cùng tinh thần lực kinh người làm cho tim đập kinh hoàng.

Nhưng điều đáng sợ hơn nữa là bàn làm việc loang lổ vết máu. Tháp Liệt Nhân như một con dã thú đang hấp hối, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên tấm lưng phập phồng của hắn. Đây vẫn là Nguyên soái sau khi đã bị tiêm thuốc an thần.

Hoàn toàn không thể tưởng tượng được người này trước khi bị tiêm thuốc an thần sẽ điên cuồng đến mức nào.

Không ai có thể tiếp cận hắn, vì vậy cũng không ai có thể đưa hắn đến khoang chữa trị.

"Nguyên soái..." Trong thế giới đầy ắp tinh thần lực này, Genna di chuyển vô cùng khó khăn, thậm chí cảm thấy xương cốt yếu ớt của mình có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Một tờ giấy đặt trên bàn Tháp Liệt Nhân, đó là tờ giấy dùng để buộc tóc được gấp thành hình con bướm, bị rơi lại trong chiến hạm.

"Cái này được tìm thấy trên chiến hạm của ngài, trên đó có viết chữ." Hắn đoán đây là thứ Thẩm Việt để lại cho Tháp Liệt Nhân.

Hắn cho rằng điều này ít nhất có thể thu hút một chút chú ý của Tháp Liệt Nhân, nhưng người đang nằm trên bàn làm việc vẫn thờ ơ, thậm chí đến nhấc mí mắt một chút cũng không làm được.

"Nguyên soái... Ít nhất hãy xem một chút, có lẽ Thẩm Việt có điều gì muốn nói với ngài?"

Vô ích không có chút động tĩnh nào. Tháp Liệt Nhân như thể đã bị rút mất linh hồn chỉ còn lại một cái vỏ rỗng đầy thương tích.

Genna cau mày cứ tiếp tục thế này độc tố của Nguyên soái nhất định sẽ lại bùng phát.

Hắn phải đi tìm Mễ Đặc Lan.

————

Thẩm Việt quyết định làm lại nghề cũ, đi làm lính đánh thuê hoặc nhà thám hiểm. Những nghề nghiệp thuộc vùng xám này thường không yêu cầu quá cao về thông tin danh tính.

Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy dấu hiệu của tập đoàn K trên tiểu hành tinh không mấy phồn hoa này, cậu cảm thấy mọi chuyện cũng trở nên hợp lý.

Tập đoàn K rộng lớn và phức tạp đến mức những công trình cao chót vót trên hành tinh này chỉ là một chi nhánh nhỏ bé, không đáng nhắc đến.

Thẩm Việt không dám dùng tên thật mà dùng ID khi mới đặt chân lên hành tinh hoang.

Anh tin rằng Cyril nghe xong sẽ hiểu ngay.

Sau khi trò chuyện ngắn gọn với Cyril qua màn hình ở quầy lễ tân của tập đoàn, Thẩm Việt trở lại phòng chờ.

Màn hình 3 chiều lớn trong sảnh đang phát tin tức gần đây, phần lớn đều là về hệ thống sao Hoa Hồng, bao gồm việc Hắc Ám Quân Đoàn thất bại. Thẩm Việt muốn tìm bóng dáng của Tháp Liệt Nhân ở đó, nhưng không thấy.

Cậu nghĩ rằng ít nhất Tháp Liệt Nhân sẽ từng bước phong tỏa tất cả các hệ thống sao lân cận Kate, bao gồm cả các cảng vũ trụ, nhốt cậu trong phạm vi kiểm soát được.

Nhưng trên tin tức lại hoàn toàn yên tĩnh, tất cả các trạm không gian và cảng vũ trụ vẫn hoạt động bình thường, nhân viên làm việc thậm chí còn lười biếng hơn cả việc kiểm tra thông thường.

Hoàn toàn không giống với tính cách nóng nảy của Tháp Liệt Nhân.

Sự yên bình giả tạo này ngược lại khiến Thẩm Việt càng thêm bất an.

Ngay cả chính cậu cũng không nhận ra rằng từ khi rời đi trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng cho người kia.

Điều mà Genna không muốn thấy nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Độc tố của Nguyên soái bùng phát, hơn nữa là bùng nổ hoàn toàn.

Khi biết được từ Mễ Đặc Lan phương pháp giải quyết độc tố, anh lập tức cầm bản nhạc chạy đến tàu Vĩnh Sinh.

"Nguyên soái... Tôi đã tìm được cách chữa trị độc tố cho ngài rồi." Khi cửa khoang tự động mở ra, chuông cảnh báo trong lòng Genna vang lên.

Lúc đó anh đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất kể từ khi sinh ra, nhưng ngay sau đó anh lại bị sức mạnh tinh thần khủng khiếp trong phòng đẩy ngã ra ngoài cửa.

Lưng anh đập mạnh vào bức tường hành lang cứng rắn, để lại một vết lõm sâu, rồi từ từ ngã xuống đất.

Cũng may sức mạnh tinh thần cấp S của anh đã kịp thời chống đỡ, mới miễn cưỡng giữ được mạng sống.

Cuối cùng, lý trí nhanh chóng kéo anh trở về từ cơn đau và kinh hãi.

Anh cố gắng đứng dậy sau cú ngã, hiện tại chỉ có bản nhạc trong tay mới có thể cứu được Nguyên soái.

Lúc đó, Mễ Đặc Lan vừa mới ra khỏi khoang chữa bệnh, cổ họng bị thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ban nhạc của quốc vương đang biểu diễn ở nhà hát dưới sự chỉ huy của phó đoàn trưởng.

Khán giả đang chìm đắm trong âm nhạc tuyệt vời, nhưng một tiếng còi báo động chói tai vang lên, chiến hạm của Quân đoàn Đệ Nhất đã hạ xuống phía trên thành phố.

Đèn nhà hát đột nhiên tắt ngóm, khán phòng còn tưởng là có sự cố ở đâu đó, yên tâm chờ đợi.

Nhưng khi đèn lại sáng lên, sân khấu trống rỗng, hai trăm người trong đoàn nhạc đã biến mất không dấu vết.

Ban nhạc của quốc vương với những thành viên còn giữ nét ngây thơ trẻ tuổi đã mơ hồ bước lên chiến hạm bao gồm cả Mễ Đặc Lan đang nghỉ ngơi ở hậu trường.

Mọi việc diễn ra cực kỳ nhanh chóng khi những người trên đường còn chưa hiểu chuyện gì, tò mò ngó đầu ra xem thì chiến hạm đã biến mất ở cuối chân trời.

Trên tàu Vĩnh Sinh.

Cửa văn phòng đóng chặt, các thành viên đứng dọc hành lang dài bên ngoài, vây quanh bức tường kim loại kiên cố như thể đang giam giữ một con thú dữ thời thượng cổ, lòng đầy hoang mang lo sợ.

Mãi đến khi Mễ Đặc Lan xuất hiện.

Hiện tại cô không thể hoàn thành buổi biểu diễn "Sao Trời Hiến Tế", nhưng khúc nhạc này cô đã thầm đọc trong lòng không biết bao nhiêu lần. Ngoại trừ Thẩm Việt, không ai hiểu rõ tác phẩm độc đáo này hơn cô.

Các thành viên trong đoàn cũng đã luyện tập vài lần dưới sự chỉ huy của cô, nhưng chung quy vẫn không thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

Cô không muốn bỏ lỡ buổi biểu diễn đầu tiên này.

Dưới tiếng hát mở đầu đầy xúc động của cô, tất cả mọi người đều lĩnh hội được trách nhiệm và vị trí của mình, và khúc "Sao Trời Hiến Tế" vang vọng mênh mang trong lòng họ.

Căn phòng đáng sợ dường như đang vặn vẹo dưới một áp lực vô hình, thậm chí không khí bên ngoài cũng nổi lên cảm giác xao động hư ảo.

Những vì sao trôi chảy dần ngưng tụ trong hành lang dài, theo mỗi một tia dao động của sức mạnh tinh thần, giọng hát cao vút mang theo bí ẩn ngàn năm của thời gian, tuôn trào ra những âm thanh quý giá, lấp lánh nhảy múa khắp mọi ngóc ngách trên tàu Vĩnh Sinh.

Khi âm thanh cổ xưa này chạm đến mỗi một người lính vũ trụ đang canh gác, mỗi trái tim đều phải rùng mình khẽ rên rỉ.

Tất cả mọi người đều dừng động tác. Thần linh một lần nữa nắm bắt lấy tai người, sức mạnh tinh thần của hai trăm người đồng thời trút xuống thành âm thanh, xuyên qua lớp "sao trời" mỏng manh dễ vỡ, vũ trụ bao la dường như trở nên đơn sơ.

Lồng ngực họ phập phồng theo tiếng hát của ca sĩ, những mạch máu cuồng nhiệt đã hóa thành quỹ đạo chuyển động của các vì sao.

Bao gồm cả Genna, khi anh hồi phục tinh thần từ dư âm rung động trong phổi, cảm nhận được bầu không khí cuồng bạo đã dần dịu lại, sức mạnh vặn vẹo đang dần biến mất.

Genna kinh ngạc thầm than một tiếng trong lòng, nhận ra rằng việc này có thể thực hiện được.

Độc tố của Nguyên soái cư nhiên có thể giải trừ?

Khi tất cả mọi người đều nói không thể, Thẩm Việt đã làm được điều mà mọi người vĩnh viễn không thể làm được.

Một khúc nhạc kết thúc.

Mặc dù đã qua mười phút, tất cả mọi người vẫn chưa tỉnh táo lại từ cơn lốc xúc động này.

Nghe nói sau buổi biểu diễn này, tất cả thành viên ban nhạc của quốc vương đều ốm nặng một trận.

Thật là khó tin, sức mạnh của âm nhạc lại có thể đạt đến trình độ này.

Nhưng họ vẫn chưa biết con thú dữ thực sự bị giam cầm trong căn phòng kia là gì.

Khi tiễn ban nhạc của quốc vương đi, Mễ Đặc Lan đột nhiên lắc đầu: "Có lẽ vẫn chưa đủ hiệu quả, Thẩm Việt đã nói, việc này không thể hoàn toàn loại bỏ trong một lần, huống chi tôi luôn cảm thấy lần này vội vàng hiệu quả căn bản không thể hiện được tinh túy của khúc nhạc này."

Genna hiểu được chủ nghĩa hoàn hảo của các nhạc sĩ, chỉ khẽ mỉm cười: "Đương nhiên rất có thể sẽ còn phải làm phiền ngài."

Đồng thời, anh thầm than một tiếng trong lòng: Có thể vượt qua lần này đã là một niềm vui lớn rồi.

Genna lại trở về văn phòng.

Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, sức mạnh tinh thần cuồng loạn xao động đã biến mất, anh nhìn Nguyên soái ngồi trên ghế, cố gắng lờ đi mùi máu tanh đáng sợ trong không khí.

Khúc nhạc của Thẩm Việt cư nhiên có hiệu quả rõ rệt như vậy.

"Nguyên soái mong ngài mau chóng đến khoang chữa trị đi."

Sau một hồi im lặng rất lâu, bóng tối u ám tụ lại xung quanh hắn, không thể nhìn rõ vẻ mặt.

"Vậy thì, khúc nhạc là..."

Giọng hắn nghẹn ngào khiến Genna giật mình.

Đây là lần đầu tiên trong nửa tháng qua Genna nghe thấy Nguyên soái mở miệng.

Genna nói: "Nếu Mễ Đặc Lan nói không sai, là Thẩm Việt đã sửa lại nó để chữa trị tinh thần hải cho ngài."

Genna không nhìn rõ mặt Tháp Liệt Nhân nhưng cảm giác trong khoảnh khắc ấy có thứ gì đó đã vỡ vụn trên xương sống lưng của Nguyên soái.

"Nguyên soái... Xin ngài hãy đến khoang chữa trị đi. Dù thế nào đi nữa, Thẩm Việt chắc chắn không muốn nhìn thấy ngài như vậy."

"lui xuống đi."

Sự tỉnh táo và bình tĩnh bất ngờ của hắn làm nổi bật những vết thương man rợ trên người, hai điều này thật mâu thuẫn.

Genna không biết phải đối diện thế nào.

Nhưng anh cũng mình không thể lay chuyển ý chí của Nguyên soái cuối cùng chỉ có thể rời đi.

Mãi đến khi bàn tay dính đầy máu tươi của Tháp Liệt Nhân nắm lấy tờ giấy trên bàn, đôi mắt trống rỗng lạnh lẽo của hắn dần dần trở nên sáng rõ hơn một chút.

"Thẩm Việt..."

Trên mặt giấy viết một chuỗi dài các chữ cái và ký hiệu số, trước đó hắn còn tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là một bản nháp vứt đi...

Giống như tờ nháp nhạc phổ lần trước buộc trên tóc, chỉ là một sự dịu dàng rẻ mạt, không đáng để ý.

Tất cả đều là hắn nghĩ như vậy...

Đôi mắt màu tím u buồn của Tháp Liệt Nhân đã bị màu đỏ tươi lấp đầy.

Tay hắn run rẩy, bây giờ mới hiểu ra, đó không phải là sự dịu dàng rẻ mạt nào cả, mà là tâm huyết ngày đêm của người kia, là tấm lòng mà chính mình vĩnh viễn không xứng đáng.

Là chính mình không xứng đáng...

Vậy nên cũng đáng đời không thể giữ được em, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro