Chương 59
Cửa văn phòng mở ra, trên mặt đất vương vãi những lọn tóc vàng óng dài bị cắt ngắn, trông như một vũng nước biển màu vàng rực rỡ.
Genna khựng lại một chút, nhìn sang người đang ngồi làm việc. Mái tóc bị cắt ngắn giờ chỉ còn chạm gáy, khiến người ta nhất thời cảm thấy không quen.
"Nguyên soái, Bối Tây Mạc tiên sinh đã đến."
Bối Tây Mạc là nhà toán học nổi tiếng nhất vũ trụ hiện tại, danh tiếng lẫy lừng khắp các vì sao. Đây là lần đầu tiên ông được tận mắt nhìn thấy vị nguyên soái huyền thoại này và nguyên nhân lại là một công thức toán học.
Chiếc mũ quân đội đặt trên bàn, đôi mắt màu tím của người ngồi đó mang đến một áp lực uy hiếp mạnh mẽ.
"Tiên sinh Bối Tây Mạc, làm phiền ngài." Giọng nói của đối phương trầm thấp và lạnh lẽo hơn nhiều so với trên màn hình ba chiều
Bối Tây Mạc cầm lấy tờ giấy, trang giấy sũng nước và vết máu khiến nó trở nên nặng trĩu.
Rất lâu sau, nhà toán học kinh ngạc nói: "Chưa từng gặp qua dạng ký hiệu kỳ lạ như thế này. Ngài có thể cho phép tôi sao chép lại không? Tôi muốn giải mã nó, việc này có thể mất một chút thời gian."
Tháp Liệt Nhân chấp nhận yêu cầu của ông.
Nhà toán học cẩn thận sao chép công thức, sau đó dùng quang não chụp lại một bức ảnh để đảm bảo không có sai sót, rồi hỏi: "Xin hỏi ai là người viết ra cái này? Nếu có cơ hội, nhất định tôi phải gặp mặt một lần."
Cảm giác không khí xung quanh đột nhiên trở nên nóng nảy căng thẳng, Genna vội vàng xoa dịu: "Tiên sinh Bối Tây Mạc, không biết công thức này nói về điều gì vậy?"
"Thực sự rất phức tạp, nó không giống hóa học hay vật lý, cũng không đơn thuần là toán học, mà giống như thuộc về lĩnh vực xã hội học... Chà, trông nó thật sự là một bài toán khó." Giọng ông trầm ngâm, nhưng trong mắt lại ánh lên sự phấn khích.
Cho đến ba năm sau công thức này mới hoàn toàn được giải mã.
"Troy nhắc nhở ngài, tàu công trình sắp tiến vào phạm vi hệ thống sao S950 thuộc chòm sao Mãng Xà. Khu vực này có nhiều hành tinh hoang, bọn cướp biển vũ trụ hoạt động rất hung hăng, xin chú ý phòng bị."
Một chiếc tàu công trình cỡ lớn tiến vào hệ thống sao Mãng Xà, vệt nhiên liệu dài phía đuôi tàu xé toạc màn đêm vũ trụ.
Thẩm Việt và Cyril đã du hành trong vũ trụ ba năm, ba năm này họ chỉ tìm kiếm dấu vết có thể có của Ca Nhã ở vài hệ thống hành tinh hoang.
Cuối cùng, mọi hy vọng đều tan vỡ.
S950 là địa điểm đáng ngờ cuối cùng mà cha của Cyril, Đường Ân đã đánh dấu.
Bởi vì họ đang ở trong hệ thống hành tinh hoang, nên trên quang não vẫn đang phát những tin tức xảy ra vài ngày trước.
【 Quân đoàn Đệ Nhất khai hỏa toàn bộ hỏa lực, san bằng tinh môn Hổ Phách, quân ta nhiều tuyến áp chế Hắc Ám Quân Đoàn. 】
【 Trận chiến giành tinh môn Hổ Phách kéo dài, trong ba năm qua Liên Bang và Đế Quốc Hắc Ám giao chiến vô số... 】
Thẩm Việt không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, cuối cùng, hình ảnh ba chiều của Tháp Liệt Nhân xuất hiện.
Mái tóc ngắn đã dài hơn vài phần so với ba năm trước, ngọn tóc chạm đến vai, dưới vành mũ quân đội lộ ra vầng trán và đôi mắt lạnh lùng, bờ vai thẳng tắp vẫn như trước, nhưng dáng người trông lại gầy đi một chút.
Ba năm trước, hắn đã cắt phăng mái tóc. Lần đầu tiên nhìn thấy Tháp Liệt Nhân tóc ngắn trên quang não, Thẩm Việt đã ngẩn người.
Anh đã hỏi Cyril, đó là có ý gì?
Cyril nói, người Tân Nhân Loại có quan niệm cắt tóc để đoạn tuyệt tình cảm.
Vậy nên đó là ý muốn hoàn toàn kết thúc với mình sao?
Trong thoáng chốc, Thẩm Việt cảm thấy vừa hợp lý lại vừa khó tin. Dựa vào tính chiếm hữu cố chấp của Tháp Liệt Nhân, mái tóc ngắn này lại quá mức phóng khoáng.
Cyril vỗ vai cậu : "Chứng tỏ người ta đã nghĩ thông suốt rồi, đó là chuyện tốt mà."
Lúc đó, Thẩm Việt thầm nghĩ, chỉ mong là như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn người ngày càng gầy đi, Thẩm Việt nghi ngờ mọi chuyện không đơn giản như thế.
Một hạm viên bên cạnh cười nói: "Thẩm Việt, mỗi lần có tin tức về Tháp Liệt Nhân, cậu đều xem chăm chú như vậy."
Thẩm Việt cười trừ, không trả lời.
Một người khác nói: "Cũng khó trách, dù sao cũng là người mạnh nhất vũ trụ mà, lại còn đẹp trai như vậy, ngay cả beta cũng sẽ động lòng thôi."
"Tuy nhiên nghe nói Tháp Liệt Nhân tính tình rất tệ, quanh năm suốt tháng đều vướng vào kiện tụng."
"Nghe nói hắn có bệnh tâm thần là thật sao? Di truyền từ mẹ hắn..."
Thẩm Việt nhíu mày.
Một tiếng rung nhẹ, mọi người khẽ run người.
"Không xong!"
"Là cướp biển vũ trụ!"
Thẩm Việt vội vàng chạy đến đài điều khiển chính, mấy chục nhân viên thao tác, bao gồm cả Cyril, đang ở phía trước điều khiển.
Mấy chục chiếc tàu cướp biển vũ trụ đang tiến đến gần họ và nhanh chóng đạt đến trạng thái tương đối yên lặng.
Quả nhiên gặp phải cướp biển vũ trụ.
Cyril cau mày nói: "Xui xẻo thật, là băng đảng cướp biển Thiết Nhĩ Đặc."
"Thiết Nhĩ Đặc? Cái bang cướp biển lớn mạnh gần cấp Song S kia sao?"
Cyril gật đầu: "Không sai, Thiết Nhĩ Đặc là một băng đảng cướp biển lâu đời, nhưng hiện tại trong vũ trụ thực sự được công nhận cấp SS chỉ có Nhị hoàng tử Đậu Lam của Hắc Ám Đế Quốc. Tháp Liệt Nhân đã đạt cấp 3S rồi, đương nhiên không cần phải nói, Thiết Nhĩ Đặc vẫn còn kém một chút nữa là đột phá đến Song S."
"Hạm trưởng, bây giờ phải làm sao?" Thấy tàu cướp biển ngày càng đến gần, các hạm viên cũng có chút bất an.
"Dừng lại, tránh cho bị bọn chúng bắn vỡ khoang năng lượng." Cyril cân nhắc hồi lâu rồi mới nói.
Thấy tàu công trình chủ động dừng lại, đám cướp biển cũng biết đối phương là người thức thời, vì thế ngừng tấn công, từ trên tàu vươn ra mấy sợi dây cáp lớn, khóa chặt động cơ của tàu công trình.
Tổng cộng mười chiếc tàu cướp biển và tàu công trình cùng dừng lại giữa vũ trụ.
"Đối phương yêu cầu chúng ta mở khoang kết nối." Hạm viên nói.
"Mở ra đi." Cyril và Thẩm Việt liếc nhìn nhau.
Theo khoang kết nối mở ra, Thẩm Việt lạnh lùng nhìn một đám cướp biển ngông cuồng như lũ ruồi nhặng xông lên.
"Bạn hữu thân mến, hãy mở khoang chở hàng và kho vũ khí ra, bất cứ thứ gì có giá trị đều mang ra hết đi. Một con tàu công trình lớn như vậy, khoang năng lượng chắc chắn có không ít tinh thể nhỉ..."
Thẩm Việt khẽ mỉm cười: "Đương nhiên."
Trong khoang năng lượng chứa đầy những tinh thể hiếm có, tên trùm cướp biển nhỏ vui mừng khôn xiết: "Hôm nay chuyến này đáng giá rồi."
Từng rương tinh thể được chuyển ra khỏi khoang, đám cướp biển vẫn không hề hay biết lúc này vô số sợi tơ tinh thần đã bao phủ xung quanh yết hầu của chúng, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ họng chúng.
Đúng lúc này, thân tàu bên ngoài lại một lần nữa rung lắc dữ dội.
Mọi người nhìn về phía bên ngoài thân tàu, lập tức đều kinh ngạc.
Chỉ thấy bên cạnh tàu công trình, một chiếc tàu cướp biển nổ tung thành tro bụi.
"Là chiến hạm của Quân đoàn Đệ Nhất!" Có người kinh hô.
Trên hệ thống ba chiều một đội chiến hạm rộng lớn hùng vĩ đang chỉnh tề di chuyển trong vũ trụ, ngày càng đến gần vị trí của tàu công trình.
Những quả pháo hạt nhân tấn công tàu cướp biển chính là do chiếc dẫn đầu hạm đội bắn ra.
"Là Ái Thần Hào, Ái Thần Hào của Quân đoàn Đệ Nhất!"
"Ái Thần Hào vừa mới từ chiến trường trở về, Tháp Liệt Nhân có ở trên Ái Thần Hào không?"
"Xem ra chúng ta được cứu rồi..."
Lòng Thẩm Việt khẽ động, nhìn chằm chằm vào chiếc Ái Thần Hào trên hệ thống, Tháp Liệt Nhân anh có ở trên đó không?
Đám cướp biển trên tàu vừa thấy đội hình tàu mẫu lớn của đối phương, lúc đó còn định đầu hàng.
Đáng tiếc chúng gặp phải Tháp Liệt Nhân lạnh lùng vô tình.
Ngay cả đường sống để đầu hàng cũng không có, chỉ là vài phát pháo hạt nhân, thậm chí tốc độ di chuyển của chủ hạm Ái Thần Hào cũng không vì thế mà chậm lại. Trong vài giây, tất cả tàu cướp biển lập tức tan thành tro bụi trong vũ trụ.
Trong cuộc đời Tháp Liệt Nhân tràn ngập chiến tranh, đây chẳng qua chỉ là một chuyện thoáng qua rồi quên nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ được người mà hắn ngày đêm nghĩ đến phát điên lại đang ở trên chiếc tàu công trình không hề nổi bật kia.
Chiếc Ái Thần Hào to lớn được các hạm hộ vệ vây quanh lướt qua tàu công trình.
Tàu công trình phát ra những điểm sáng nhấp nháy, hướng về phía quân đoàn bày tỏ lòng cảm tạ.
Thẩm Việt đứng bên cửa sổ mạn tàu trong suốt, hồi lâu không thể hoàn hồn. Đây là khoảnh khắc hai người ở gần nhau nhất trong ba năm qua, nhưng đáng tiếc lại không thể nhìn thấy bóng dáng của nhau.
Quân đoàn Đệ Nhất còn để lại một chiếc tàu bảo vệ để giải quyết hậu quả, hơn một trăm tên cướp biển trên tàu công trình coi như sống sót sau tai nạn, sắp bị bắt trở về đưa đến tòa án vũ trụ.
Trên tàu Ái Thần Hào.
Chiếc mũ tượng trưng cho quyền lực tối cao đặt trên bàn ở một góc, Tháp Liệt Nhân vẫn ngồi sau bàn làm việc, bàn tay đeo găng lấy ra một ống tiêm từ trong ngăn kéo ngay sau đó tiêm vào cánh tay.
Theo dược hiệu phát huy, tất cả căng thẳng hoàn toàn buông lỏng, mọi đau khổ cùng nhau biến mất. Ánh mắt hắn xuyên qua màn hư vô trước mặt, nhìn về phía nơi xa xôi hơn, dường như có thứ gì đó đang hấp dẫn hắn.
Hắn nằm gục xuống bàn, lộ ra vẻ thỏa mãn, hình ảnh hiện ra trước mắt chính là bóng dáng mà hắn muốn gặp.
Thuốc ảo giác tinh thần luôn hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng hắn, luôn có thể cho hắn thứ hắn muốn, trách không được mẹ hắn lúc trước lại thích thứ này đến vậy.
Hắn ngửa đầu dựa vào ghế, vươn tay về phía trước, cố gắng nắm lấy thứ gì đó: "Đến đây đi..."
Nhưng ảo ảnh theo đó tan biến.
Hắn tự giễu một tiếng, biết rõ mỗi lần đều là những biểu hiện giả dối của hư vô mờ mịt, nhưng vẫn luôn không nhịn được mà vươn tay ra.
Về phía Thẩm Việt, chuyện này chưa xong thì chuyện khác lại đến. Khi tàu công trình sắp tiến vào hệ thống hành tinh hoang S950, thân tàu đã xảy ra rung lắc dữ dội.
Vốn tưởng rằng là băng đảng cướp biển Thiết Nhĩ Đặc trả thù, nhưng hệ thống lại không có bất kỳ cảnh báo nào, nhìn ra vũ trụ lại mịt mờ không có gì, vậy là thứ gì đang tấn công họ?
Thẩm Việt đứng trên đài điều khiển, đột nhiên thấy vành đai hành tinh và ngôi sao ở đằng xa thế nhưng đã xảy ra sai lệch vị trí!
Giống như một bức ảnh bị gập một phần, ở giữa vặn vẹo và thiếu hụt.
Lúc này, trên màn hình hệ thống của tàu công trình, toàn bộ thân tàu cũng xuất hiện sự vặn vẹo và thiếu hụt tương tự.
Những thành viên vốn còn ở phía sau phòng điều khiển chậm rãi biến mất.
Có một thứ vô hình đang nuốt chửng họ. Từ hành tinh đến thân tàu đến các thành viên, tất cả chỉ biến mất trong chớp mắt, khiến người ta hoàn toàn không kịp phòng bị.
Đồng tử Thẩm Việt co rút lại vốn định lùi về sau nhưng căn bản không thể thắng được tốc độ của thứ này. Ý thức đi trước, thân thể còn chưa kịp động, đã bị nuốt chửng.
Sau một trận ánh sáng chói mắt, cảnh tượng vũ trụ trước mắt biến mất, thay vào đó là một khu rừng rậm bao la vô tận.
Thẩm Việt định thần lại, thật kỳ lạ, đây là gặp phải vết nứt không gian sao?
Thẩm Việt lấy ra một thiết bị dẫn đường trên thắt lưng, cố gắng tìm đường ra khỏi khu rừng.
Nhưng thiết bị dẫn đường hoàn toàn vô dụng. Cậu thả ra mấy sợi tơ tinh thần, những sợi tơ tinh thần quấn quanh những cây cổ thụ khổng lồ, thăm dò mọi thứ xung quanh. Xem ra đây là một khu rừng bình thường.
Ngay sau đó Thẩm Việt nhìn thấy một người không thể tưởng tượng nổi.
"Tháp Liệt Nhân..." Thẩm Việt hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Không phải Tháp Liệt Nhân hiện tại, mà là Tháp Liệt Nhân khi còn nhỏ.
Mặc dù chỉ là cảm giác từ sợi tơ tinh thần, nhưng vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt, mái tóc,cái loại khí chất u ám giết người không chớp mắt kia, tuyệt đối chính là một bản thu nhỏ của Tháp Liệt Nhân — cậu gần như liếc mắt một cái đã xác định.
Lúc này, tóc của Tháp Liệt Nhân mới vừa dài đến lưng, đang thu mình nằm dưới tán cây.
Thẩm Việt ấn mạnh xuống, tim đập thình thịch không yên. Sợi tơ tinh thần tiếp tục vươn dài về phía khu rừng rậm bên ngoài, cuối cùng nhìn thấy một tòa đình viện lơ lửng giữa không trung vô cùng quen mắt. Nơi đó có hành lang treo và hoa viên cổ kính, còn có người đi qua dưới hành lang đình. Đó chính là trang viên của người Hạ Khắc Lai Khách trên tinh cầu Nora.
Thẩm Việt véo mạnh tai mình, xác định không phải đang mơ.
Tổng hợp những chuyện đã xảy ra trước đó, giờ chỉ có một lời giải thích cậu đã đâm vào vũ trụ huyền bí, xông vào một thời điểm nào đó trong quá khứ, một vết rách thời không đã xảy ra.
Thẩm Việt thu hồi sợi tơ tinh thần, tinh thần lực lại một lần nữa chạm đến Tháp Liệt Nhân thời niên thiếu.
Nửa khuôn mặt cậu bé vùi vào rễ cây, nửa còn lại hướng lên trời. Tấm lưng non nớt nhưng đã rất dẻo dai hơi cong lại, cả người co rúm lại ở đó, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Vẻ ngây thơ trẻ con đã phai nhạt, một nửa bước chân đã tiến vào tuổi thiếu niên đầy sức sống. Thân hình xinh đẹp như một cây tùng non vừa vươn tới bầu trời xanh. Chỉ tiếc lứa tuổi tràn đầy sức sống ấy lại chỉ được tưới tắm bằng thủy triều đen tối âm u, ánh mặt trời không thể hôn lên chàng thiếu niên đang trưởng thành.
Thẩm Việt ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: "Ông trời ơi, đây là có ý gì vậy?"
Cho mình một cơ hội để giải cứu cậu thiếu niên sắp suy sụp sao?
Nhưng nếu nhất định phải tách ra, chẳng lẽ điều này không phải là một tổn thương khác đối với Tháp Liệt Nhân trong tương lai sao?
Không, ít nhất hiện tại có thể đến an ủi Tháp Liệt Nhân dù chỉ với thân phận một người xa lạ.
Nhưng điều này có ích không? Tháp Liệt Nhân đâu cần sự an ủi của người lạ.
Chẳng lẽ nếu mình chọn không xuất hiện, Tháp Liệt Nhân sẽ vui vẻ hơn sao?
Thẩm Việt ngồi xuống dưới gốc cây. Bên trái cậu cách đó chỉ khoảng hai mươi mét là cậu thiếu niên nằm bất động, không chút sinh khí. Còn bên phải cách xa hai trăm mét có một con đường nhỏ dẫn ra khỏi khu rừng rậm.
Bây giờ chỉ cần đi về phía bên phải mọi chuyện sẽ kết thúc, sau này Tháp Liệt Nhân cũng sẽ không có tình cảm đặc biệt nào với mình nữa.
Thẩm Việt hít sâu một hơi: "Đi thôi."
Từ từ đã nói là đi về phía bên phải sao chân cậu lại muốn bước sang trái?
Được thôi,cậu thực sự không muốn lừa dối bản thân. Kỳ thực Thẩm Việt vô cùng muốn đến gần Tháp Liệt Nhân muốn ôm lấy cậu thiếu niên đang đau khổ kia.
Thẩm Việt chụp lấy mũ áo hoodie của mình đội cả chiếc mặt nạ phòng độc đơn giản lên.
Ánh mặt trời gay gắt bị ngăn lại sau những tán cây rậm rạp. Dưới bóng râm, cậu thiếu niên nằm đó đôi mắt trống rỗng.
Giống như một đóa hoa sắp tàn, mái tóc vàng óng rũ xuống như những chiếc lá khô, lắng nghe âm thanh địa ngục vọng đến từ đôi tai.
Thẩm Việt dừng bước chân cách đó mười bước.
"Tiểu bằng hữu, đang làm gì vậy?" - Không được, như vậy nghe có vẻ giống gã xấu dụ dỗ trẻ con.
"Bé cưng ơi, đến đây nào chú đến ôm con." - Sẽ bị coi là biến thái mất.
Thẩm Việt đã nghĩ ra cả ngàn tình huống có thể xảy ra, cuối cùng cũng bước ra, ló đầu từ sau thân cây.
"Nhóc con dậy đi anh cho em ôm một cái." Hắn cố ý trầm giọng xuống, để giọng mình nghe có vẻ trầm hơn một chút.
Ủa? Hình như có gì đó sai sai?
Đôi mắt màu tím của cậu thiếu niên từ giữa hốc mắt di chuyển sang bên phải, liếc nhìn kẻ tâm thần đột nhiên xuất hiện trên ngọn cây.
Mặc dù chắc chắn đã che chắn kín mít, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Tháp Liệt Nhân,Thẩm Việt vẫn có một cảm xúc lẫn lộn của sự giao thoa thời không và cuộc gặp gỡ lần nữa,một loại xúc động sau bao nhiêu năm vẫn muốn ôm lấy hắn.
Cậu thiếu niên vẫn không nhúc nhích vẫn nằm đó nhìn vào rễ cây như đang nhập định.
Thẩm Việt đi đến phía sau hắn rồi cũng nằm xuống theo phía sau lưng Tháp Liệt Nhân lướt qua bờ vai gầy guộc của thiếu niên liếc nhìn rễ cây không phát hiện ra điều gì khác biệt.
"Nhóc đang nhìn cái gì vậy?"
Người phía trước không để ý đến cậu.
Không biết lúc này, mẹ của Tháp Liệt Nhân đã chết chưa?
Đại khái là đã chết rồi, tình huống này rất giống như Hạ Tá kể về Tháp Liệt Nhân sau khi mẹ mất thì rơi vào trạng thái tự cô lập.
Thẩm Việt dứt khoát không nói gì, dù sao cậu cũng có thời gian vũ trụ huyền bí nói không chừng sẽ giữ cậu ở lại đây cũng không biết chừng.
Nếu là như vậy, cũng tốt.
Thẩm Việt nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hai người cùng nhau nằm đến tối mịt, hoàng hôn buông xuống.
Bộp! Thẩm Việt vỗ nhẹ vào cổ cậu thiếu niên trong lòng bàn tay đã đập chết một con muỗi.
Trời tối ,muỗi liền bay ra. Thẩm Việt kín mít từ đầu đến chân chỗ hở duy nhất là mu bàn tay.
Nhìn lại Tháp Liệt Nhân, cái cổ trắng nõn và khuôn mặt kia quả thực là thánh địa cho muỗi đến ăn tối ngoài trời.
Thẩm Việt dứt khoát ngồi dậy, thực hiện các kiểu tấn công chính xác, nhưng Tháp Liệt Nhân vẫn luôn thờ ơ, thậm chí khi muỗi đã đậu trên mặt cậu chuẩn bị hút máu.
"Nhóc sao không biết tránh đi?" Cậu hỏi Tháp Liệt Nhân.
Tháp Liệt Nhân vẫn không chịu động đậy, mặc cho người phía sau đánh muỗi trên người mình.
"Tháp Liệt Nhân mau trở về đến giờ ăn tối rồi!" Giọng của Hạ Tá từ ngoài rừng vọng lại, có lẽ anh ta đang gọi ở dưới hành lang đình.
Tháp Liệt Nhân cuối cùng cũng đứng dậy, bỏ lại Thẩm Việt một mình, thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái.
Hạ Tá cảm thấy kì lạ,hôm nay Tháp Liệt Nhân từ rừng cây trở về trên khuôn mặt trắng trẻo không có lấy một vết muỗi đốt nào.
Hôm nay cư nhiên không bị muỗi cắn, chẳng lẽ cuối cùng cũng chịu xịt thuốc đuổi muỗi rồi sao?
Hạ Tá có chút vui mừng.
————
Genna bước vào văn phòng, lo lắng nhìn Tháp Liệt Nhân. Từ sau khi Thẩm Việt chết, sau một thời gian tự tổn thương ban đầu, Tháp Liệt Nhân từ suy sụp chết lặng dần dần khôi phục vẻ lạnh lùng âm trầm như trước. Vốn tưởng rằng ít nhất đã vượt qua được.
Sau này Genna mới biết, nguyên soái chẳng qua là tìm được liều thuốc cứu trợ tạm thời.
Theo thời gian trôi qua, sự phụ thuộc của nguyên soái vào loại dược tề này ngày càng lớn.
"Nguyên soái, ngài còn nhớ rõ vị nhà toán học, tiên sinh Bối Tây Mạc không?"
"Sao?" Tháp Liệt Nhân khép hờ mắt, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ, tựa hồ vẫn còn chút tỉnh táo lý trí.
"Ông ấy đã giải được phương trình toán học kia..." Dù thời gian đã trôi qua khá lâu, đến nỗi Genna gần như quên mất.
Tháp Liệt Nhân mở to mắt: "Mời ông ấy vào."
Quả nhiên, chỉ cần liên quan đến chuyện của Thẩm Việt, mới có thể ngay lập tức thu hút sự chú ý của nguyên soái.
Bối Tây Mạc vội vã xông vào văn phòng, giọng điệu vô cùng phấn khích: "Nguyên soái, nguyên soái, chuyện này thật kỳ lạ, đây quả thực là một công thức huyền học! Nếu có thể giải thích bằng khoa học, không, dường như lại không thể giải thích bằng khoa học..."
Ông ấy lấy ra một quyển bản thảo giấy dày đặc chữ - dường như đã dùng không biết bao nhiêu quyển như vậy rồi, sau đó chỉ vào một ký hiệu ở trên cùng: "Đây là một công thức thật kỳ diệu! Tôi đã cẩn thận và tỉ mỉ viết ra hết rồi, ngài xem!"
Tháp Liệt Nhân liếc nhìn qua lạnh nhạt nói: "Không hiểu!" Hắn không hiểu làm thế nào mà người này có thể viết một hàng công thức ra cả một trang giấy đầy ắp như vậy.
Cái tên khốn kiếp Thẩm Việt kia...
Bối Tây Mạc tạm thời kìm nén giọng điệu kích động: "Được thôi, ký hiệu này thực sự kỳ diệu! Chỉ cần đưa sự kiện hoặc nhân vật vào công thức, có thể tính ra hai đường cong quỹ đạo. Hai người đó, hoặc hai việc, hoặc một người một việc, thời điểm giao nhau trong cuộc đời sẽ được dự đoán ra. Nói đơn giản, đây chính là một công thức có thể dự đoán tương lai!"
Tháp Liệt Nhân nhìn vẻ mặt kích động của ông ấy, vẫn lạnh nhạt như thường: "Vậy sao?"
Để chứng minh lời mình nói, Bối Tây Mạc còn đưa ra một ví dụ: "Ví dụ như, tôi và thượng giáo Genna, quỹ đạo của hai chúng ta nhập vào, liền có thể..."
Bút của ông ấy dừng lại rồi lại múa trên màn hình quang não. Càng viết nhiều, hình ảnh trên màn hình càng phóng to, cuối cùng ông ấy cũng tính xong.
Hai đường cong ngay lập tức xuất hiện trên màn hình ảo.
Bối Tây Mạc chỉ vào mấy điểm giao nhau của hai đường thẳng: "Chính là ở đây, vừa đúng ba năm trước, hai đường thẳng giao nhau, còn có ba năm sau hôm nay..." Nhưng ông ấy nhìn vào một điểm giao nhau phía trước, nghi hoặc: "Mười mấy năm trước, chúng ta còn gặp nhau một lần sao?"
Genna nói: "Đúng vậy, mười mấy năm trước, trong một buổi tọa đàm, tôi đã nghe ngài nói chuyện."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy sâu sắc sự kỳ diệu.
"Cho nên, công thức là thật!" Bối Tây Mạc cười ha hả nói.
"Hiện tại, xin ngài cho tôi biết ngài muốn tính điểm giao nhau với ai? Tôi có thể lập tức giúp ngài tính ra."
Tháp Liệt Nhân đeo găng tay, tay âm thầm nắm chặt tờ giấy kia.
Kết quả, khi hai đường thẳng của Tháp Liệt Nhân và Thẩm Việt được tính ra, vị nhà toán học kia lại một lần nữa rơi vào trạng thái bối rối.
Ông ấy nhìn hai đường thẳng giao nhau hỗn loạn, quả thực giống như một mớ bòng bong, lập tức nhíu chặt mày: "Không, tại sao lại như vậy..."
Genna hỏi: "Có ý gì?"
"Điểm này biểu hiện hai người vừa mới gặp nhau, nhưng đồng thời, tại sao hai đường thẳng lại xuất hiện những điểm giao nhau trống rỗng?"
"Điểm giao nhau trống rỗng?"
"Đúng vậy, ngay bây giờ, điểm giao nhau trống rỗng đã bắt đầu rồi... Cái này... Cái này không đúng! Hai người rõ ràng phải ở điểm giao nhau!"
Bối Tây Mạc vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu ra, hoàn toàn không biết mình đã nói sai điều gì.
"Đi ra ngoài." Người vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng mang theo tức giận.
Genna biết Tháp Liệt Nhân đã nổi giận, vội vàng đẩy Bối Tây Mạc ra khỏi văn phòng.
Nhà toán học vẫn còn vẻ mặt lẩm bẩm tự nói: "Tại sao lại như vậy?"
Genna nói: "Là bởi vì một trong hai người đã chết..."
Bối Tây Mạc sững người một chút: "Không! Nói bậy! Không thể nào, hai đường thẳng vẫn còn kéo dài! Rõ ràng vẫn còn sống!"
Nhưng không ai để ý đến những lời nói điên cuồng của ông ấy.
————
Hạ Tá cảm thấy mấy ngày nay Tháp Liệt Nhân rất kỳ lạ, hễ có thời gian rảnh là lập tức chạy vào rừng.
Ngay cả việc huấn luyện cơ giáp mà cậu thích nhất cũng bỏ bê. Đứa nhỏ này gần đây chịu đả kích quá lớn, nên anh cũng không ép buộc cậu làm gì nữa.
"Tháp Liệt Nhân, đã muộn thế này rồi, con nên về phòng nghỉ ngơi đi."
Tháp Liệt Nhân không nghe lời anh.
Cậu nằm dưới tán cây, vũ trụ là một tán cây thật lớn, từng ngôi sao treo lơ lửng trên những cành cây.
Một mô hình cơ giáp xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, ngay sau đó một khuôn mặt đeo mặt nạ bảo hộ màu đen không chút bất ngờ nào xuất hiện.
"Tiểu bằng hữu, muộn vậy rồi còn đến đây à."
Thẩm Việt đi đến dưới gốc cây đa xinh đẹp kia, ngồi xổm xuống bên cạnh Tháp Liệt Nhân đặt mô hình cơ giáp xuống đất.
Tháp Liệt Nhân khi lớn lên rất thích chơi cái này, vậy chắc chắn khi còn nhỏ càng thích chơi hơn.
Nhưng Tháp Liệt Nhân vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Đây đã là ngày thứ sáu, luôn là Thẩm Việt tự quyết định mọi thứ, ban ngày dỗ hắn vui vẻ, buổi tối còn phải giúp đánh muỗi vất vả như một người mẹ.
Đến tối, Thẩm Việt lại phải ra ngoài bìa rừng mua chút đồ lót dạ, sau đó đến trung tâm cứu trợ người vô gia cư tắm rửa.
Bởi vì hiện tại là niên đại mà Thẩm Việt còn chưa ra đời, căn bản không tìm được người quen nào, nên chỉ có thể chạy đến các trạm cứu trợ.
Không biết có phải đã quen với sự xuất hiện của Thẩm Việt hay không, hai ngày nay sau khi ăn tối xong Tháp Liệt Nhân cũng muốn chạy ra ngoài vì vậy Thẩm Việt cũng cùng hắn đến đây bầu bạn.
Đây là mô hình đẹp nhất mà Thẩm Việt mua ở cửa hàng bằng số tiền mặt ít ỏi còn lại có chút giống cơ giáp quang ảnh.
"Có muốn lắp ráp không?" Mô hình cơ giáp là thứ mà mọi bé trai đều khó cưỡng lại được sự hấp dẫn.
"Nói một câu thôi mà." Thẩm Việt chọc chọc vào Tháp Liệt Nhân vẫn bất động.
Cái tên này thật sự từ đầu đến cuối không hề mở miệng một lời ngay cả một ánh mắt cũng không trao cho cậu.
Thẩm Việt thở dài bất lực: "Trời ơi, chỉ thiếu nước lấy 'cái kia' của tôi ra cho cậu chơi thôi."
Tháp Liệt Nhân đột nhiên bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro