Chương 61

Từ khi được Thẩm Việt ôm vào lòng và ngủ một giấc, Tháp Liệt Nhân gần như yêu thích căn phòng nhỏ này đến nỗi cây đa phía dưới cũng không buồn đến mỗi ngày đều phải chui vào đây để cùng cậu chen chúc ngủ.

Sau đó còn rúc sâu vào trong quần áo Thẩm Việt đôi tay chẳng chút khách khí mà chiếm giữ từng tấc vuông nơi đó.

Hiện tại vừa đúng mùa mưa mưa to gió lớn, hôm nay trời mưa cả ngày không có dấu hiệu ngừng.

Phòng nhỏ dù sao cũng chỉ là vật liệu tạm bợ, rất dễ bị gió thổi bay, xem tình hình này, buổi tối có lẽ còn có bão lớn, Thẩm Việt dùng cọc gỗ đè chặt đáy, dùng thanh gỗ chèn kín cửa sổ và cánh cửa không chắc chắn, chuẩn bị qua đêm.

Thật giống một người hoang dã a...

Tháp Liệt Nhân vẫn chưa đến tìm cậu.

Đêm qua Thẩm Việt đã nói với Tháp Liệt Nhân mini bảo hắn hôm nay đừng đến đây theo tình hình này Hạ Tá hẳn là cũng sẽ không cho hắn ra ngoài.

Huống chi gần đây Tháp Liệt Nhân đã bắt đầu khôi phục chương trình học cơ giáp trước kia ban ngày hầu như rất ít khi có thể đến đây.

Rừng rậm ẩm ướt, tiếng mưa rơi lộp bộp trên tàu lá chuối và tán cây, những giọt nước va vào nhau nảy lên rồi lại bị gió lớn cuốn đi không thương tiếc.

Bão tố ập đến, tia chớp xé toạc bầu trời, để lộ màn đêm đen kịt như hàm răng sắc nhọn. Gió rít gào luồn vào rừng sâu, quật cong những cây cổ thụ to lớn.

Bên ngoài căn phòng nhỏ vang lên tiếng "loạt xoạt", ngay sau đó là tiếng đập cửa kiên trì.

"Cái tên này..." Thẩm Việt căng thẳng trong lòng, vội vàng đeo mặt nạ, vừa mở cửa ra, gió lớn mang theo mưa xối xả ập vào người cậu suýt chút nữa thổi bay cả người. Nếu không có mặt nạ bảo vệ cậu thực sự không thể thở nổi.

Thẩm Việt kéo người kia vào, dùng sức đóng chặt cửa phòng nhỏ.

Thiếu niên ướt sũng từ đầu đến chân, mái tóc vàng óng vẫn còn nhỏ nước, bộ quần áo mỏng manh dính chặt vào thân hình gầy gò, chỉ có sống lưng thẳng tắp như một cây non vừa trải qua mưa gió.

Cả người Tháp Liệt Nhân lạnh run, chỉ có đôi mắt màu tím vẫn không rời mắt khỏi hắn.

"Sao nhóc còn dám đến đây?" Thẩm Việt dùng khăn lông lau vội khuôn mặt ướt nhẹp rồi lau khô tóc cho Tháp Liệt Nhân

"Tôi trộm ra ngoài." Đôi giày dính đầy bùn đất đặt ở cạnh cửa, đôi chân trắng nõn đặt lên tấm thảm.

Phải nói rằng mỗi tối Tháp Liệt Nhân đều trộm đến tìm cậu.

Thẩm Việt giúp hắn cởi quần áo ướt ra: "Nhóc đúng là đồ ngốc cứng đầu."

Vì Tháp Liệt Nhân luôn ngủ ở đây trong phòng vẫn còn vài bộ quần áo để hắn có thể thay.

"Lần sau không được như vậy nữa nguy hiểm lắm."

Thay bộ quần áo khô ráo, ấm áp, con mèo nhỏ lập tức ôm chặt lấy cậu. Thẩm Việt vẫn đang vội vàng dùng khăn lông khô lau tóc cho Tháp Liệt Nhân trong căn phòng nhỏ không có máy sấy hay những thứ tương tự chỉ có thể dùng tay xoa nhẹ.

Thẩm Việt lại một lần nữa cảm thán mình quả thực giống như đến đây để làm mẹ vậy.

Tháp Liệt Nhân đưa cho cậu một chiếc hộp. Lúc này Thẩm Việt mới nhận ra trong bộ quần áo ướt sũng của hắn vẫn còn giấu một chiếc hộp vừa nãy không kịp nhìn kỹ.

Thẩm Việt mở hộp ra, bên trong là đủ loại đồ ăn vặt đủ màu sắc: kẹo, bánh quy, bánh ngọt nhỏ. Nhìn bao bì là biết đều là những món ăn vặt đắt tiền.

Hắn nhớ rõ sau khi lớn lên Tháp Liệt Nhân căn bản không ăn đồ ngọt cho nên đứa trẻ này dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Tháp Liệt Nhân đẩy nhẹ chiếc hộp vào lòng hắn.

"Cho anh ăn?"

Chẳng lẽ chỉ vì lần trước hắn không được ăn kẹo sao?

Thẩm Việt cảm động trong lòng, nhưng khi hắn chuẩn bị đưa đồ ăn vào miệng bắt gặp đôi mắt thẳng tắp của Tháp Liệt Nhân cậu lập tức hiểu ra.

Thì ra là đang đợi mình ở đây...

Thẩm Việt khẽ mỉm cười ngón tay thon dài kẹp lấy một chiếc bánh quy hơi vén mặt nạ bảo hộ lên đầu ngón tay từ dưới mặt nạ đưa vào chiếc bánh quy được đưa vào miệng.

Đứa trẻ trong lòng ngẩng đầu nhìn Thẩm Việt đôi mắt tím từ thả lỏng rồi căng thẳng rồi lại thả lỏng.

Tuy rằng không thể thấy rõ ngũ quan nhưng vì đang ở trong lòng Thẩm Việt,cậu vẫn thấy được đường cằm mềm mại mà xinh đẹp kia.

Thẩm Việt xoa xoa mái tóc đã gần khô của Tháp Liệt Nhân:"Mau ngủ đi, ngày mai có tiết cơ giáp không?"

"Không có." Thiếu niên vẫn giữ vẻ lạnh lùng,chỉ là đôi mắt nhìn hắn mang theo một sự chờ đợi khó phát hiện.

Thẩm Việt giả vờ như không nhận ra vẻ mặt kia, ngồi xuống mép giường: "Không đi học thì cũng nên ngủ sớm một chút như vậy mới cao lớn được."

Tháp Liệt Nhân đặt hai tay lên vai Thẩm Việt mượn lực ngồi lên đùi cậu nhìn chằm chằm:"Không."

Quả nhiên vẫn là tính khí trẻ con.

Thẩm Việt cuối cùng cũng nói: "Ngủ đi, nếu dậy sớm, anh sẽ dẫn nhóc đi chơi."

Tháp Liệt Nhân cuối cùng cũng nghe được điều mình muốn nghe hắn vén áo Thẩm Việt lên còn định chui vào trong áo thì bị Thẩm Việt ấn đầu xuống: "Không được."

Nhân lúc con còn nhỏ thói quen xấu phải sửa từ bé.

Tháp Liệt Nhân vẻ mặt cố chấp nhéo lấy vạt áo cậu nhưng Thẩm Việt không hề mềm lòng: "Mau lên giường ngủ."

Tháp Liệt Nhân chỉ có thể ngoan ngoãn nằm lại lên giường, tay vẫn túm lấy vạt áo hắn kéo kéo muốn kéo hắn nằm xuống.

Thẩm Việt nằm xuống tắt đèn thiếu niên rúc vào trong lòng ngực cậu nghe tiếng mưa gió gào thét dữ dội bên ngoài hai người cùng nhau ngủ.

Ngủ được một nửa Thẩm Việt mơ mơ màng màng thấy một con tiểu hồ ly chui vào ngực mình ngứa ngáy khó chịu cứ dụi mạnh vào ngực có chút khó thở.

Thẩm Việt mở mắt ra: "..." Không phải hồ ly là một con mèo nhỏ màu vàng không biết từ lúc nào đã chui vào trong áo dính sát vào cậu.

Thẩm Việt vén áo lên gỡ móng vuốt của hắn ra đặt con mèo nhỏ sang một bên rồi trở mình để thở dốc một lát.

Ngủ đến nửa đêm về sau lưng áo lại cộm lên giống như cái lưng còng vậy một con mèo nhỏ ấm áp trốn sau lưng hắn trong áo ngủ.

Thẩm Việt nhắm mắt lại thì ra từ nhỏ đến lớn đều quấn người như vậy sao? Khổ nỗi có một người mẹ như thế, cho nên đến đối tượng để quấn người cũng tìm không thấy.

Hạt mưa đập vào căn phòng nhỏ yếu ớt, thỉnh thoảng gió mạnh thổi qua, còn có thể cảm giác được căn phòng nhỏ đang lay động giống như một cây nấm lắc lư trong gió bão.

Nhưng bên trong căn phòng nhỏ lại tràn ngập sự yên bình và ấm áp.

Gió bão tàn phá một đêm chim nhỏ lại bay ra hót líu lo.

Sáng sớm, Thẩm Việt giúp Tháp Liệt Nhân tết tóc gọn gàng xem ra Tháp Liệt Nhân rất quý trọng mái tóc của mình dù sao thì con trai ở độ tuổi này rất ít người để tóc dài.

"Tháp Liệt Nhân vì sao mà đột nhiên cắt tóc ngắn vậy? Chính là cái kiểu không thể buộc lên được ấy."

Đứa trẻ vẻ mặt rất chắc chắn: "Sẽ không."

Thẩm Việt trầm ngâm nói: "Vĩnh viễn sẽ không sao?"

Tháp Liệt Nhân im lặng.

Thẩm Việt nói một cách thấu đáo: "Sau này dù gặp phải chuyện gì, cũng đừng đi đến cực đoan."

Tháp Liệt Nhân quay đầu nhìn Thẩm Việt , đôi mắt chăm chú dò xét mang theo vẻ nghi hoặc.

Nhưng hắn lại không thể thấy rõ mặt người kia một khuôn mặt mơ hồ trừu tượng đôi khi trong giấc mơ hay ảo tưởng hắn nghĩ chiếc mặt nạ kia che giấu một con sư tử  một con cá voi thậm chí là một cây đa lớn, là một mảnh sao trời, cùng một cơn gió.

Thẩm Việt trịnh trọng lạ thường: "Tóm lại ngàn vạn lần đừng làm tổn thương chính mình."

Tháp Liệt Nhân có chút khó chịu: "Tôi trông có ngốc lắm sao?"

Nhóc chính là ngốc thật mà. Thẩm Việt thở dài trong lòng.

Trên bầu trời rừng rậm treo một dải cầu vồng, ánh nắng chiếu thẳng xuống, bóng dáng Thẩm Việt ẩn hiện trong ánh mặt trời chói chang, có cảm giác như muốn tan ra.

Tháp Liệt Nhân đột nhiên lao tới ôm chặt lấy cậu.

Thẩm Việt suýt chút nữa bị Tháp Liệt Nhân làm ngã,loạng choạng vài bước cảm giác phía sau lưng bị cánh tay siết chặt ngạc nhiên: "Sao vậy?"

Tháp Liệt Nhân không nói gì.

Một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ, Thẩm Việt dường như cũng nhớ ra điều gì, lòng chợt trùng xuống, ngước nhìn bầu trời.

Nếu theo như Hạ Tá miêu tả, Tháp Liệt Nhân có một tháng trở nên cởi mở hơn một chút tạm thời chỉ là một tháng này vậy cũng có nghĩa là bản thân mình sắp phải rời đi.

"Ở Nora có gì hay chơi không? Hoặc là nhóc có gì đặc biệt muốn chơi? Nhân lúc này đi..."

Tháp Liệt Nhân không mấy hứng thú với những thứ đó chỉ là vừa nghe thấy giọng điệu của Thẩm Việt, giống như có thứ gì sắp mất đi đáy lòng liền dâng lên một nỗi sợ hãi khó hiểu.

Thấy đôi mắt ngơ ngác của hắn lòng Thẩm Việt như bị ai đó vo thành một cục bông nhận ra mình đã nói sai, đồng thời lại là cái loại đau khổ biết rõ mình nhất định phải rời đi.

Nếu có thể, thật hy vọng cứ như vậy mà ở bên cậu lớn lên.

Vĩnh viễn ở đây cho đến khi Tháp Liệt Nhân trưởng thành, có phải sẽ không cần bận tâm đến vận mệnh và trách nhiệm của một mồi lửa không cần phải chia lìa nữa hay không.

Thẩm Việt xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của Tháp Liệt Nhân nhờ mấy ngày nay chăm sóc so với vẻ gầy gò ban đầu đã đầy đặn hơn nhiều.

Thẩm Việt chỉ sợ thời gian mình ở lại đây không còn nhiều, ước gì có thể lập tức đưa hắn đi chơi hết mọi nơi, dùng chút khả năng của mình cố gắng bù đắp cho tuổi thơ của Tháp Liệt Nhân

Ở Ca Nhã, Thẩm Việt cũng giống như phần lớn trẻ con, từ nhỏ đã rất thích công viên giải trí và khu vui chơi các loại, bởi vậy lựa chọn đầu tiên đều là hai nơi này.

Tháp Liệt Nhân là một ngoại lệ, ngoài cơ giáp ra, đối với những thứ khác đều không mấy hứng thú.

Đưa Tháp Liệt Nhân đi chơi một vòng Thẩm Việt đã gần như kiệt sức thiếu niên vẫn im lặng lạnh lùng.

Giống như cậu ta mới là người đưa Thẩm Việt ra ngoài vậy.

Khi hoàng hôn buông xuống, đi trên những bậc thang chồng chất, Thẩm Việt đứng ở dưới vươn tay về phía Tháp Liệt Nhân : "Lại đây."

Tháp Liệt Nhân cúi đầu nhìn cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì.

"Để anh ôm nhóc một cái, Tháp Liệt Nhân."

Tháp Liệt Nhân vươn tay về phía cậu người hơi nghiêng về trước ngay sau đó được Thẩm Việt ôm chặt lấy.

Thiếu niên được hắn ôm bổng lên, hai chân cách mặt đất, hai trái tim áp sát vào nhau, tiếng tim đập thình thịch giữa đám người ồn ào vẫn vô cùng rõ ràng.

Nhiều năm sau, hơi thở và giọng nói của Thẩm Việt vẫn rõ ràng văng vẳng trong lòng hắn.

"Cho dù có đau lòng đến đâu, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương chính mình, được không?"

Thiếu niên trong lòng ngực im lặng rất lâu, rồi bướng bỉnh nói: "Không cần..." Tóm lại là phản đối tất cả, hoàn toàn bất mãn với những lời Thẩm Việt nói.

Thẩm Việt có chút tự trách, rõ ràng biết Tháp Liệt Nhân thiếu cảm giác an toàn nhất, nếu mọi chuyện còn chưa chắc chắn hà tất vô cớ nói ra chỉ làm hắn đau lòng thôi.

Bỗng nhiên cảm thấy trên vai có chất lỏng ấm áp, lòng Thẩm Việt căng thẳng, buông Tháp Liệt Nhân ra,thấy trong mắt thiếu niên ánh lên lệ quang.

Tháp Liệt Nhân vội vàng rúc vào lòng ngực Thẩm Việt hai tay ôm chặt lấy cậu hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống bị gió thổi về phía chân trời.

Thẩm Việt cảm thấy cậu đang run rẩy bế bổng thân hình non nớt của Tháp Liệt Nhân lên.

Tâm trạng Thẩm Việt đến hơi thở cũng run rẩy theo: cậu thật hy vọng vĩnh viễn ở bên hắn

Tháp Liệt Nhân nhìn lên bầu trời: Nếu có thể, xin hãy để anh ấy luôn luôn ở lại...

"Sao vậy, khóc cái gì?" Thẩm Việt nén nỗi khổ sở trong lòng, cố tỏ ra trấn tĩnh nhìn cậu.

"Dù sao... đừng đi..." Giọng mũi thiếu niên mang theo tiếng nức nở khó phát hiện.

Hai chữ đó khiến lòng Thẩm Việt đột nhiên run lên, hai chữ quen thuộc đến lạ kỳ giọng điệu giống nhau như đúc trong nháy mắt có một cảm giác thời gian quay ngược.

Đôi mắt tím quật cường kia, thiếu niên Tháp Liệt Nhân và Tháp Liệt Nhân trưởng thành lại chồng lên nhau.

Thẩm Việt kìm nén âm cuối run rẩy, cố tỏ ra nhẹ nhàng: "anh là một kẻ lang thang ngay cả thân phận cũng không có, có thể đi đâu chứ, đồ ngốc."

Nhưng người nhạy cảm như Tháp Liệt Nhân, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng hắn được.

Tháp Liệt Nhân mở to đôi mắt đỏ hoe, giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy người Thẩm Việt không chịu xuống.

Những ngôi sao đã xuất hiện chào đón họ, thiếu niên đã ngủ trong lòng ngực Thẩm Việt

Mỗi lần chơi đến tối muộn, sau khi Tháp Liệt Nhân ngủ, Thẩm Việt sẽ cõng hắn về, đặt ở dưới hành lang đình sau đó đánh thức

Lần này Thẩm Việt không làm như thường lệ, ngược lại cõng Tháp Liệt Nhân trở về nhà gỗ trong rừng.

Ôm thiếu niên vào lòng, Thẩm Việt không thể nào ngủ được cậu dường như lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi vận mệnh không thể ngăn cản lại một lần nữa mang Thẩm Việt đi.

Nhưng đợi cả một đêm gió lặng sóng êm không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Việt xoa xoa mi tâm cảm thấy mình có lẽ cũng bị thần kinh quá rồi.

Nhìn gương mặt ngủ say của thiếu niên trong lòng có lẽ bản thân thật sự quá luyến tiếc hắn.

Cứ như vậy gió êm sóng lặng trôi qua mấy ngày Tháp Liệt Nhân vẫn mỗi tối ra tìm Thẩm Việt gió mặc gió mưa mặc mưa cùng cậu chen chúc trong căn phòng nhỏ.

Tối hôm đó, hai người đi trên đường, thấy một chiếc xe kem màu hồng phấn rất cổ, Thẩm Việt lại một lần nữa hứng khởi: "Muốn ăn kem không?"

Trước đây vẫn luôn muốn cùng Tháp Liệt Nhân ăn kem nhưng luôn vì đủ loại nguyên nhân mà bị trì hoãn.

Xem ra kế hoạch này có thể thực hiện vượt mức quy định rồi.

Tháp Liệt Nhân gật đầu.

Hai người đứng trước xe kem, vừa nhận lấy kem, Thẩm Việt bỗng nhiên phát hiện phía xa trung tâm thương mại và những người xung quanh xuất hiện những vết rách vặn vẹo.

Giống như cảnh tượng trước đây trên công trình hạm, tất cả mọi thứ đang diễn ra tua nhanh theo một vòng cung hoàn hảo, hư không tạo ra ảo ảnh, nuốt chửng mọi thứ ở giữa, rồi lại ghép nối, tựa như hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước gợn sóng.

Kem trong tay Thẩm Việt rơi xuống đất,  cậu quay đầu vươn tay: "Tháp Liệt Nhân..."

Lúc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chính là ôm lấy hắn khi ngực hai người vừa chạm nhau, tay Tháp Liệt Nhân vừa chạm vào lưng cậu.

"Tháp Liệt Nhân! Chờ ..." Câu nói của Thẩm Việt bị cắt ngang.

Tất cả đều tan biến, không kịp ôm người đã hóa thành bụi mù, biến mất ngay trước mắt hắn.

Dưới bầu trời đầy sao, Tháp Liệt Nhân hai tay nâng lên ôm lấy một khoảng không vô vọng đôi mắt tím mở to chứa đựng cả một dải ngân hà đảo ngược vặn vẹo.

Rồi sau một thoáng rùng mình, lỗ hổng vũ trụ nuốt chửng ánh sáng trong mắt Tháp Liệt Nhân.

Một tiếng kêu thảm thiết nghẹn lại vang lên từ lồng ngực thiếu niên, làm kinh động cả bầu trời đêm, những ngôi sao cũng run rẩy.

"Tháp Liệt Nhân!" Trên công trình hạm Thẩm Việt ôm chặt ngực quỳ xuống đất.

Một tiếng động bất ngờ khiến mọi người quay đầu nhìn cậu.

Thẩm Việt, cậu sao vậy?" Cyril nghi ngờ nhìn hắn.

Thẩm Việt cúi đầu, thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh, dường như vừa ốm nặng dậy.

"Cậu sao thế?"

Rất lâu sau, Thẩm Việt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mọi người ở bàn điều khiển đều kinh ngạc nhìn cậu dường như không hiểu tại sao người vừa nãy còn khỏe mạnh lại đột nhiên trở nên như vậy... kỳ lạ.

Những hành tinh vặn vẹo, thân tàu tua nhanh, và những thuyền viên biến mất, tất cả chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ở thực tại. Trong mắt họ, không có vũ trụ huyền bí, không có bất cứ thứ gì kỳ lạ, chỉ có Thẩm Việt đã trải qua tất cả những ảo mộng này.

Chỉ có Thẩm Việt một mình tiến vào điểm thời gian của vũ trụ huyền bí, hơn một tháng của cậu ở Nora, thực ra chỉ là một khoảnh khắc trong thực tại.

Thẩm Việt vịn tường, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng.

Cyril cảm động trước nỗi bi thương sâu thẳm trong mắt hắn: "Sắc mặt cậu tệ quá, về phòng nghỉ ngơi đi."

Những ngày sau đó, Thẩm Việt thực sự ngã bệnh, mê man bất tỉnh, ý thức không rõ ràng.

Mấy bác sĩ trên hạm không tìm ra nguyên nhân bệnh, ngoài việc truyền dịch dinh dưỡng cho cậu họ không còn cách nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro