Chương 8 - Cảnh Chiêu "Ta cũng thích ngươi."
Edit: Rosie_Lusi
Lý Quang Tông nhìn theo xe rời đi, sau đó mang theo đệ đệ và vài tay dương thương đi tới hẻm Đông Giao Dân dự tiệc vũ hội tối nay.
Trong phủ, mọi việc tạm giao lại cho mấy vị di nương.
Khách khứa lục tục cáo lui, để lại sau lưng một mớ bừa bộn khó dọn.
Cảnh Chiêu sắp đói chết rồi. Lúc khai tiệc hắn chẳng động đũa, Lý Quang Tông còn hỏi sao không ăn, hắn liền viện cớ vừa ăn vụng điểm tâm, giờ chưa tiêu. Nhưng trời biết, lúc nhìn chằm chằm khối giò heo thuỷ tinh bày trên bàn kia, răng hàm hắn nghiến muốn nát.
Hắn thực sự lo Lý Quang Tông bỏ thuốc trong đồ ăn. Dù trong yến hội khả năng ấy không lớn, nhưng "cẩn tắc vô áy náy", phòng một lần thì vẫn hơn.
Ngọc Tình vốn là người tỉ mỉ, vừa khéo hiểu chuyện, thấy hắn không hề động đũa, liền âm thầm dặn người gói sẵn phần cơm cho hắn.
Khi Cảnh Chiêu trở về, Lý Quang Tông vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho hắn. Hắn bèn quay về Tẩy Vân Đường, rồi lại chui thẳng vào phòng Lý Quang Tông, cả người ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, lăn lộn khoan khoái mấy vòng.
Ngọc Tình mang hộp đồ ăn đến. Hắn vừa mở nắp, hương thơm liền phả ra nức mũi, canh gà vàng óng nổi lềnh bềnh hai quả trứng bồ câu, giò lụa thái lát mịn màng trong suốt, nhìn thôi đã khiến nước miếng hắn ứa ra không ngừng. Thế nhưng, hắn vẫn không dám ăn.
Ăn thì no, nhưng nếu bị hạ dược thì cái mông này chắc chắn không giữ nổi.
Hắn nói:"Đã là hạ nhân thì nên ăn giống các ngươi."
Ngọc Tình bĩu môi, thầm rủa trong lòng, Tiểu công tử này đúng là ngốc, có phúc chẳng biết hưởng, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề rồi sao.
Nàng biết Cảnh Chiêu vốn là người được đại gia coi trọng, cũng lo nếu hắn chẳng ăn uống gì thì thân thể không chống đỡ nổi, đến lúc đó khó mà hầu hạ đại gia. Nhưng thôi, hắn đã nói thế thì cứ để theo ý hắn. Vì vậy, nàng dắt Cảnh Chiêu đi tới tiền viện, vào gian sương phòng nơi hạ nhân dùng bữa.
Lý gia có tiền, đến cơm của hạ nhân cũng chẳng tầm thường, có rượu, có thịt.
Cảnh Chiêu thấy Ngọc Tình cùng một tiểu nha đầu khác ăn uống vui vẻ, cơm tẻ chấm thịt mà cũng cười rạng rỡ, lúc ấy hắn mới yên tâm cầm đũa, hắn nghĩ bụng. Ăn chung với các nàng, chắc chắn không có chuyện hạ dược.
"Ngọc Tình tỷ tỷ, trong viện còn phòng trống không?"
Hắn miệng ngọt xớt, vẻ mặt lấy lòng. Từ đầu vốn xem Ngọc Tình chỉ là nô tài, giờ lại quên mất thân phận chính mình đã thành một thế tử nghèo túng.
Ngọc Tình vừa tọng một miếng thịt, nhai kỹ rồi nuốt xuống, mới đáp:"Có, sao thế?"
"Ta..." Ánh mắt hắn liếc sang tiểu nha đầu bên cạnh đang cúi đầu ăn cơm, thanh âm hạ thấp đến mức khó nghe rõ: "Ta không quen... ngủ chung với đại gia, có thể thu xếp cho ta một gian phòng riêng không?"
"Là đại gia phân phó sao?"
Cảnh Chiêu nghiêng đầu, buột miệng nói dối:
"Phải... là đại gia nói. Ngay trong yến hội hôm nay đã đồng ý rồi."
Ngọc Tình chau mày thoáng do dự. Trong viện này toàn bà tử, cô nương, sao có thể cho một nam nhân vào ở chứ?
Nàng nghĩ một lát, rồi quay sang dặn: "Ngọc Lê, ăn xong thì sang hậu viện, thu dọn gian phòng nhỏ có giường đất phía tây cho hắn."
"Vâng." Tiểu nha đầu kia ngoan ngoãn đáp lời.
Quả nhiên, hôm nay hắn vẫn không có bất kỳ khát vọng nào, mọi thứ đều bình thường. Tuy rằng hoả bao sau cổ đã dịu đi, nhưng vùng da bị Lý Quang Tông cắn tổn thương từ ngày đầu vẫn còn chút đau nhức.
Lý Quang Tông trở về rất muộn. Cảnh Chiêu đã nằm gọn trên chiếc giường đất mà ngủ, yên lặng không một tiếng động. Đang lúc trực đêm, Ngọc Tình đột nhiên gõ cửa: "Công tử, công tử!"
Cảnh Chiêu mơ màng trở mình, đôi mí mắt như dính chặt vào nhau, cố gắng thế nào cũng mở không ra được. Giọng ngái ngủ, hắn lầm bầm: "Chuyện gì nha?"
"Đại gia triệu ngài đến hầu hạ."
"Cái gì ??" Cảnh Chiêu đột ngột ngồi bật dậy, giật phăng chiếc chăn. Nhưng rồi chẳng kịp suy nghĩ lâu, hắn hét lên: "Ta không đi." Sau đó chui ngay vào chăn kéo phủ kín đến tận đầu.
Không ai ngờ rằng câu nói vừa dứt, cửa liền "rầm" một cái bị đá văng ra. Một luồng gió lạnh lao thẳng vào phòng.
Hoảng hốt, Cảnh Chiêu nhô đầu ra nhìn về phía cửa. Và cảnh tượng trước mắt làm hắn suýt chết khiếp. Là Lý Quang Tông. Bóng dáng giống như quỷ Vô Thường trong bích họa ở miếu Thành Hoàng, với xiềng xích trong tay đang từng bước lộp cộp tiến về phía hắn.
Cảnh Chiêu giật mình, co người lại ôm lấy chăn bông, tựa sát vào góc tường mà run rẩy: "Ngươi... ngươi định làm gì!"
Lý Quang Tông chỉ im lặng, ánh mắt sắc lạnh không nói một lời. Y tiến sát đến bên giường đất, gương mặt lạnh lẽo như ma quỷ chậm rãi bò lên. Một bàn tay băng giá bất ngờ luồn vào chăn và nắm lấy cổ chân của Cảnh Chiêu. Cảm giác lạnh buốt khiến Cảnh Chiêu hét lên sợ hãi, co chân lại thật nhanh: "Buông ra. Ngươi điên rồi à!"
Lý Quang Tông thần thái mờ mịt, giọng nói mang theo men say cùng hơi thở nồng nặc mùi rượu: "Hôm qua còn ôm ta trong lòng mà lả lơi. Hôm nay sao lại không cho sờ?"
Trên người y phảng phất hương nước hoa gay nồng, khiến đầu óc Cảnh Chiêu quay cuồng, hắn cảm thấy cả căn phòng như xoay vòng vòng. Đến khi định thần lại thì chân đã bị kéo ra khỏi chăn. Lý Quang Tông cúi sát mặt xuống nhìn hắn chằm chằm rồi mở miệng...
Cảnh Chiêu hét lên, đá một cú không thành thật, miệng Lý Quang Tông chảy máu. Có lẽ là ngón chân hắn đập vào lợi. Cảnh Chiêu hơi sợ, hắn sợ Lý Quang Tông nổi giận, hắn sẽ chịu khổ.
"Xin..."
Chưa kịp nói lời xin lỗi, Cảnh Chiêu đã bị kéo mạnh về phía mép giường. Lý Quang Tông vươn tay ôm ngang người hắn lên, rồi hướng thẳng đến ngoài cửa.
Sự việc diễn ra đến mức đó, Cảnh Chiêu lập tức hiểu ngay ý đồ của tên cẩu nô tài. Mồm méo mó run rẩy, hắn cầu xin: "Lý Quang Tông, thả ta ra. Ta van ngươi... được không?!"
Này sao được , qua ba tuần rượu, bao nhiêu mời mọc trong buổi tiệc cũng chẳng làm Lý Quang Tông lay động. Dù có biết bao con người hào hứng đến gần y với vẻ quyến rũ muôn màu muôn vẻ, y vẫn từ chối. Thậm chí, bạn bè ngoại quốc còn đùa rằng chắc nhà y có người đang đợi. Y liền cầm khối ngọc bội kia khoe khoang một lúc rồi lập tức bỏ về.
Lý Quang Tông thẳng tay ném Cảnh Chiêu xuống giường. Y mạnh mẽ đè ép lên người đối phương rồi vội vàng tìm cách lột quần áo.
Cảnh Chiêu vừa thở dốc vừa quẫy đạp trong nỗi tuyệt vọng. Hai tay run rẩy chống trả, miệng cố gắng hét lên: "Dừng lại. Ta không muốn. Buông ta ra!"
Men rượu khiến Lý Quang Tông mất kiểm soát. Đôi tay y vụng về đến mức không thể tháo được nút thắt trên áo của Cảnh Chiêu. Y mất kiên nhẫn nắm mạnh mà giật phăng nút áo ra, giống một kẻ biến thái thô bạo xé rách quần áo hắn.
Da thịt trắng nõn lỏa lồ ra trước mắt, Lý Quang Tông chui vào cổ hắn, nỉ non: "Cảnh Chiêu, ta cũng thích ngươi."
Hôm qua Cảnh Chiêu nói thích Lý Quang Tông. Có lẽ là do thuốc làm cho hắn mụ mị đầu óc. Lúc đó, trái tim hắn dường như bị cơ thể điều khiển. Cơ thể hắn nói rằng nó thích Lý Quang Tông, và trái tim cũng trở nên mù quáng theo.
Lý Quang Tông ngửi mùi hương của hắn một cách say mê: "Nhạt rồi." Rồi đột nhiên nói: "Sắc xuân của hoa không bằng sắc đẹp của gấu."
Gấu ????.....????
Cảnh Chiêu cảm thấy mình hơi bối rối "Cái gì gấu?"
Lý Quang Tông nằm lên người hắn, mút tai hắn, hôn má hắn, đưa đầu lưỡi vào khóe miệng hắn, hé mở môi hắn rồi tiến vào, hít thở thật sâu.
Sự chống cự của hắn dần trở nên vô vọng, bởi vì Lý Quang Tông quá nặng, hắn không thể chống cự nên đành buông xuôi bản thân. Nếu không thắng được thì phí sức làm gì.
Một trận "Sột sột soạt soạt......"
Cảnh Chiêu bị y hôn đến ý loạn tình mê, đại não càng ngày càng say, càng ngày càng hỗn loạn.
Lý Quang Tông hôn xuống phía dưới......
Bầu không khí ham muốn ngày càng mãnh liệt.
Mặc dù Cảnh Chiêu chắc chắn mình không bị hạ dược nhưng vẫn bị người này kích thích đến.
Nếu bị nói là phản loạn của gia tộc, hắn sẽ chấp nhận, sau này xuống địa phủ , lão tổ tông muốn phạt hắn thế nào hắn cũng sẽ chịu.
"A... Lý Quang Tông..."
*
Lý Quang Dật cùng ca ca trở về, vừa bước vào viện, gã sai vặt đã vội vàng ghé tai nói cho hắn biết nguyên do Cảnh Chiêu xuất hiện ở đây. Gã chắc chắn khẳng định. Ái Tân Giác La Cảnh Chiêu tới là để "bán", bán đứng thân thể cho đại gia, đổi lấy tiền chuộc vương phủ.
Lý Quang Dật nghe xong, quả thật khó mà tin nổi, trong lòng nhất thời hỗn loạn, hắn muốn đi hỏi Cảnh Chiêu cho rõ ràng.
Mà Lý Quang Tông lại không hề kiêng kỵ, ở Tẩy Vân Đường vốn không đóng cửa viện, để tiện cho hạ nhân lúc nào cũng có thể tới bẩm báo sự vụ.
Lý Quang Dật hấp tấp chạy đến. Vừa mới vào tới cửa viện, tiếng "loảng xoảng" hỗn loạn xen lẫn giọng gọi tên Lý Quang Tông từ trong phòng truyền ra, nhất thời khiến hắn mặt đỏ tai hồng trong gió lạnh.
Đó rõ ràng là giọng của Cảnh Chiêu, nghe thế nào cũng không giống người đang bị ép buộc.
Khoảnh khắc ấy, Lý Quang Dật bỗng nhiên hiểu vì sao trên cổ Cảnh Chiêu lại có những vết bầm xanh tím. Đại ca hắn dục vọng nặng, chuyện đời tư trong đại viện này ai cũng biết, chỉ là không ai dám nói ra.
Tim hắn nhói đau đến gần như vỡ nát.
Từ nhỏ hắn đã thích Cảnh Chiêu. Biết Cảnh Chiêu say mê đồ cổ thư họa, hắn từng lén lấy đồ quý trong nhà, dồn hết can đảm nhân cơ hội muốn tỏ tình. Thế nhưng lời đến bên môi lại không biết biến thành thế nào, cuối cùng chỉ thốt ra câu nói nửa đùa nửa thật, muốn cùng Cảnh Chiêu đánh cược, nếu thua thì được hôn y một cái.
Bước chân Lý Quang Dật dừng lại trước cửa.
Đi vào thì có ích gì chứ? Dù hắn có là chúa cứu thế cũng chẳng thể kéo một người cố chấp nhảy xuống hố lửa. Trái lại còn có thể sẽ đắc tội với đại ca.
Nghĩ vậy, hắn xoay người lặng lẽ rời đi.
Trên đường trở về, nỗi thương tâm gần như nghiền nát trái tim hắn. Người hắn ngày đêm tâm tâm niệm niệm lại cùng đại ca lên giường. Vì sao phải thành ra thế này? Cảnh Chiêu thật sự thích đại ca sao, hay chỉ vì tiền?
Mắt Lý Quang Dật dần phủ một màu đỏ, nước mắt dâng đầy hốc mắt, chực trào rơi xuống. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cố chịu đựng, không để giọt nào rơi ra.
Đại ca từng nói, trên đời này vô dụng nhất chính là nước mắt. Thứ ấy chẳng thể mang đi nửa phần cực khổ, chẳng đổi được một tia xoay chuyển cục diện. Chỉ có kẻ vô dụng mới đem vệt nước mơ hồ kia che lấp đường quang minh trước mắt.
Hắn không phải kẻ vô dụng. Hắn sẽ không khóc.
"Cảnh Chiêu......" Lý Quang Dật hung hăng đưa tay lau mặt.
Đó là thiếu niên khiến hắn nhất kiến chung tình.
Năm ấy ca ca đi du học trở về, cùng phụ thân dẫn huynh đệ đến Nhược Phúc Tự dâng hương tế tổ. Hắn nhớ rõ hôm ấy là ngày trời trong xanh vạn dặm không mây.
Cảnh Chiêu mặc hồng y, bên ngoài khoác thêm áo choàng đỏ thẫm, như bức họa Tết sống động đứng dưới cây anh đào ngoài tường miếu. Thiếu niên nhỏ tuổi hướng về ngạch nương hắn, đôi má non nớt hồng hào, tay chỉ hoa anh đào, lại chỉ chính mình, bày trò ngẫu hứng đọc thơ:
"Anh sắc nồng đậm ta hồng hồng,
Hoa ảnh xước xước chui ra, hùng!"
*Hồng 红 là màu hồng , Hùng 熊 là gấu. 2 từ đọc đồng âm nên bé nó chơi chữ đấy. Đọc tới đây mới hiểu câu nói của LQT ở trên là vì cái gì rồi hen.
Hai bàn tay nhỏ tạo thành móng vuốt, đùa chọc khiến ngạch nương hắn cười khanh khách không ngừng.
"Chiêu Nhi." Phía sau có người gọi.
Cảnh Chiêu xoay người, vạt áo tung bay như lưu vân, nụ cười sáng rỡ: "Đại tỷ."
Không ngờ chỉ một nụ cười ấy, lại tựa cảnh xuân chợt lóe, xuyên thẳng vào lòng thiếu niên đứng ở bậc thềm chùa nghỉ chân du ngoạn. Trong ngực Lý Quang Dật, trái tim non dại như chú thỏ trắng bị dây buộc, vì một thoáng cười kia mà điên cuồng nhảy loạn.
Chỉ là, khi đó hắn chỉ chăm chăm nhìn đến vẻ đáng yêu của Cảnh Chiêu, lại chẳng để ý phía sau ca ca, trong mắt ca ca nhìn Cảnh Chiêu đã sớm sâu thẳm, nóng rực đến cực điểm.
Nghĩ đến đây, lòng Lý Quang Dật khó chịu vô cùng. Hắn không quay về Mặc Trúc Hiên, mà xoay người ra ngoài, tìm men say trốn chạy.
Trời đã quá muộn, xe kéo cũng không còn, hắn cũng không muốn quấy rầy kiệu phu trong phủ. Bèn dắt ra từ chuồng một con tuấn mã, phi thẳng ra ngoài đại môn.
"Giá!"
Quán rượu người Trung Quốc sớm đã đóng cửa, hắn một đường cưỡi ngựa như kẻ điên, thẳng đến bến Châu Thị Khẩu.
Hắn biết nơi đó có một tửu quán do người ngoại quốc mở, đến tận gà gáy mới đóng cửa. Trước kia hắn từng ghé qua một lần, nhớ mang máng ông chủ tên gì như Albert., người ngoại quốc cao lớn cường tráng, tóc vàng mắt xanh, bộ dạng rất đẹp, để lại cho hắn ấn tượng khá sâu. Nhưng tửu lượng hắn vốn chẳng khá, thành thử cũng không lui tới lần nữa.
Biển hiệu neon của quán rượu White Maple Leaf phủ một lớp sương đỏ trong đêm lạnh. Ông chủ người Anh, Albert, đang lau kính thì nghe thấy tiếng chuông cửa đột nhiên reo và một thanh niên người Hoa khoác áo khoác loạng choạng bước vào quán.
"Whiskey... thêm đá."
Lý Quang Dật ngã quỵ trước quầy bar, tóc rối bời, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn nói như mê sảng, trong ngực lửa đốt, chỉ mong nhờ mấy khối băng lạnh mà ép hạ nhiệt độ.
Albert từ trong thùng kẹp lên hai viên đá, thả vào chiếc ly thủy tinh, cười nhạt: "Người Trung Quốc các ngươi nên uống rượu trắng."
Tiếng Trung của hắn rõ ràng, tiêu chuẩn, bích sắc đồng tử đảo qua khóe mắt phiếm hồng của thiếu niên, mày hơi nhướng: "Hoặc là đến một ly Bắc Bình Chi Xuân? Kim tửu phối hoa lài, thế nào?"
"Ngươi biết cái gì!"
Lý Quang Dật đột nhiên túm chặt cổ áo sơ mi trắng của đối phương, gằn giọng: "Bất kể loại rượu nào, chỉ cần có thể uống đến mất hồn, đều là rượu ngon. Thiên hạ rượu chung một lão tổ tông, phân cái gì ngươi ta hắn!"
Albert mỉm cười, trong mắt dâng một tầng nhu tình, phong thái thân sĩ, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn đang siết cổ áo mình: "Lý tiên sinh có tâm sự?"
Lý Quang Dật chau mày, vội rút tay về, ánh mắt bất an đảo khắp gian phòng. Trong tiệm lúc này chỉ có hắn là khách, nhưng trước công chúng vẫn kìm chặt đầu lưỡi. Cuối cùng, hắn cứng ngắc bật ra: "Các ngươi người nước ngoài... thật không biết e lệ!"
Albert chỉ cười, cầm chai whiskey rót thêm vào ly thuỷ tinh, đẩy tới trước mặt hắn: "Chúng ta chỉ là quen dùng tứ chi biểu đạt hơn thôi."
Nâng nửa bình rượu còn lại, trên mặt vẫn treo nụ cười: "Uống một chén?"
Lý Quang Dật trừng hắn, bưng ly gõ vào bình, ngửa đầu một hơi cạn sạch. Ly "Ầm" một tiếng rơi trên tờ 《The Times》 trên bàn.
"Đổi! Đổi Brandy đi...Ta không cần nước miếng của ngươi dính vào!"
Albert vừa định đặt chai xuống, Lý Quang Dật lại đập bàn, miệng cười điên dại: "Ha...uống...uống hết cái này rồi đổi tiếp! Chúng ta người Trung Quốc uống rượu phải một hơi cạn sạch, ngươi không làm tức là khinh thường ta!"
Albert kinh ngạc: "Vì sao phải như thế? Uống vậy tổn hại thân thể. Ở nước ta, tôn trọng không phải từ rượu mà ra. Dù ngươi uống trà, ta uống rượu, ta cũng không thấy bị coi thường. Chỉ cần ngươi ngồi đây cùng ta nâng chén, vậy là ta đã được ngươi thừa nhận là bằng hữu."
"Nowhy." Lý Quang Dật rít lên, mắt bốc lửa.
"Ngươi uống hay không uống? Rượu bất mãn tâm bất thành. Ngươi không uống, ai thừa nhận ngươi?!"
Albert ngẩn người. Trong đôi mắt thiếu niên kia bùng lên ngọn lửa, hắn không biết rốt cuộc là khát cầu một lời tán thành, hay một thứ gì khác. Sau cùng, hắn ôm chai, ngửa cổ một hơi cạn sạch.
Sắc trắng trên làn da như sứ, tức khắc bị men rượu nhuộm thành một tầng hồng phấn.
"Tốt!" Lý Quang Dật lớn tiếng, vỗ tay như tán thưởng, "Ngươi gọi gì... A La bặc phải không? Đủ sảng khoái. Đưa ta rượu, ta nhận ngươi bằng hữu."
Lần đầu tiên hắn và đối phương trao đổi tên, nhưng ngay cả tên cũng không nhớ rõ.
Albert xấu hổ cười, sửa lại: "Albert."
Hắn xoay người từ quầy lấy ra một chai Brandy, giang hồ hảo hán dáng vẻ, một chân giẫm lên ghế, một tay xoa hông, một tay nâng chai ừng ực rót xuống.
Dòng rượu vàng nhạt theo cằm hắn chảy xuống ướt cổ áo, lộ ra vài phần dã tính mê hoặc.
Một chai chẳng mấy chốc đã cạn. Hắn mạnh tay đặt xuống, ngồi trở lại ghế. Trong lòng đè nặng u uất, dưới men cồn lại càng quặn thắt, nghẹn không nói ra liền sắp phát cuồng. Lau miệng, hắn nghẹn ngào bật thốt: "A La bặc... ta nói ngươi nghe... Đại ca ta... hắn đoạt ta... ta..."
Yết hầu chua xót, ba chữ trong lòng nghẹn chết cũng không nói ra được, hắn chỉ lạc giọng thay thế: "Juliet... Hắn đoạt ta Juliet..."
Hắn nhỏ hơn Cảnh Chiêu một tuổi, tửu lượng kém, đã say đến thần trí hỗn loạn. Bình Brandy độ cao rót hết, cồn thẳng táp vào não, lời nói líu lo, thân thể chao đảo, mắt nghiêng nghiêng sắp ngã.
Albert nhanh chóng vòng ra quầy, đưa tay đón lấy thiếu niên mềm nhũn. Trong khoảnh khắc ôm vào lòng, hắn chợt nhớ buổi đầu gặp mặt, khi ấy thiếu niên uống một ngụm rượu liền phun ra, chê khó uống, hỏi có rượu trắng không. Hắn nói không có, Lý Quang Dật vẫn cắn răng uống cạn một ly, rồi bảo đi nhầm chỗ, quyết không quay lại nữa.
Mà giờ đây?
Ừhm... Đang ngoan ngoãn tựa vào khuỷu tay hắn, giống một con mèo con say khướt.
"Lý tiên sinh, Lý tiên sinh..."
"Nhà ở đâu? Ta đưa ngươi về."
Lý Quang Dật bỗng giãy giụa, gào khàn: "Không về nhà!"
Hai tay nắm chặt áo Albert, đôi mắt say đỏ bừng ngẩng lên, giọng run run: "Nếu ta có năm mươi vạn... hắn... hắn có còn cùng đại ca ta ngủ không..."
Albert nhìn thiếu niên trước mắt, ánh lệ lấp lánh nơi hốc mắt, sắp hóa thành châu ngọc rơi xuống. Một thoáng thương tiếc tràn đầy mặt hắn.
Hắn ôm đầu thiếu niên vào ngực, dịu dàng từng chút vuốt tóc: "Các ngươi tin nhân duyên đều do Nguyệt Lão se chỉ, nói mệnh số đã định. Hết thảy đều là chú định. Giống như đêm nay, ta và ngươi gặp nhau... là rượu thần ban cho kẻ lạc đường một khắc cuồng hoan, cũng là số mệnh an bài."
Lý Quang Dật mơ hồ dụi đầu trong lòng ngực, khàn giọng thì thầm: "Cái gì Nguyệt Lão... rượu thần... ta không hiểu..."
Albert cúi người, chặn ngang bế lấy thiếu niên. Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua thủy tinh khắc hoa trên thang gác, rải xuống mái tóc một tầng sáng rực rỡ. Khoảnh khắc ấy, phảng phất như bức Phi Thiên Đôn Hoàng hắn từng thấy, đẹp đến khiến người ta say mê.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro