Chương 29: Trốn một lúc.

Khoảnh khắc đứa trẻ ngã đè lên người mình, Bạch Duy đã lập tức hối hận.

Nước mũi! Bụi bẩn! Cộng thêm tiếng gào khóc, giãy giụa và nước mắt!

Việc đưa tay giữ đứa trẻ này lại chắc chắn là quyết định sai lầm nhất của anh trong hôm nay... Ngang với việc anh từng dùng nắp đàn piano để gi*t Lư Sâm vậy. Khuôn mặt Bạch Duy méo mó khi bịt chặt tay mình, được Lư Sâm đỡ dậy. Trước mặt anh, hai đứa trẻ và một người mẹ đều đang gào khóc ầm ĩ, tiếng ồn như muốn nổ tung đầu anh.

"Ôi trời! Tay của cậu kìa!" Một y tá kinh hô.

Người bị đẩy vào phòng cấp cứu đã đổi từ Lư Sâm thành Bạch Duy. Bác sĩ nhìn thấy Bạch Duy cũng vô cùng kinh ngạc: "Vừa rồi không phải chồng cậu bị nắp đàn piano rơi trúng cổ sao? Sao giờ cổ tay cậu lại trật khớp luôn rồi?"

Bạch Duy: ... Nếu có thể, tôi cũng muốn biết lý do đấy.

"Cổ tay bị trật khớp, xương không gãy nhưng dây chằng bị đứt, cần làm tiểu phẫu, nghỉ ngơi hai tuần, tránh vận động mạnh." Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ dặn dò.

Mắt Bạch Duy rưng rưng. Cuối cùng, anh cũng đón nhận tin tốt đầu tiên trong ngày hôm nay.

"Quần áo thay, máy tính, sạc pin... anh nhớ hết chưa?" Bạch Duy ngồi trên giường bệnh, dặn dò Lư Sâm. Nghĩ đến việc đối phương là một con quái vật, ngược lại anh còn kiên nhẫn hơn mấy phần. "Nhất là quần áo thay."

Anh cũng không dám trông mong vào Lư Sâm quá mức. Nhưng chẳng còn cách nào khác, giờ anh bị thương rồi, chỉ có thể nhờ Lư Sâm lấy đồ giúp.

Lư Sâm sắp đi rồi, chiếc áo khoác lấm lem bẩn thỉu bị cởi ra, thay vào đó là bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ và mùi sát trùng phảng phất trong phòng bệnh đơn anh đã bỏ tiền ra đổi. Bạch Duy nằm trên giường, nhìn bức tường trắng tinh, sạch sẽ không một hạt bụi, cảm giác như đời mình chưa bao giờ tốt đẹp đến thế.

Lư Sâm đã ghi lại tất cả những món đồ cần mang về vào quyển sổ tay nhỏ, nhưng không nói một lời nào. Bạch Duy cảm thấy hôm nay Lư Sâm im lặng đến mức bất thường. Ngay cả khi cặp mẹ con kia đến xin lỗi và cảm ơn, hắn cũng chẳng mở miệng.

"Nếu không phải vợ anh giữ đứa trẻ lại, nó chắc chắn đã rơi xuống đất mà chết rồi." Lúc vào thay thuốc, y tá nói với Lư Sâm, "Trước đây tôi nghe theo lời đồn trong thị trấn, cứ tưởng cả nhà hai người rất lạnh lùng, không thích giao du với ai. Giờ mới thấy toàn là tin vịt! Tôi sẽ nói cho mọi người biết, hai người thực sự là người tốt."

"Cảm ơn." Bạch Duy nằm trên giường, mỉm cười với cô ấy. "Đây chỉ là chuyện nên làm thôi."

Bạch Duy đúng là chỉ coi đây như việc mình nên làm. Được y tá khen ngợi là niềm vui ngoài ý muốn.

"Nhưng anh hy vọng em đừng làm tốt như vậy." Lư Sâm bỗng nhiên lên tiếng.

Bạch Duy ngẩn ra. Anh nhìn Lư Sâm với ánh mắt khó hiểu. Điều này làm anh nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Lư Sâm khi nhìn cặp mẹ con kia—rõ ràng là đang cố đè nén sự khó chịu và chán ghét.

Có lẽ cặp mẹ con đó cũng nhận ra nên khi rời khỏi phòng bệnh, họ có vẻ dè dặt hơn hẳn.

Sau khi y tá rời đi, Bạch Duy theo phản xạ nói: "Vừa rồi thái độ của anh với họ hơi thất lễ..."

"Thất lễ à?"

Lư Sâm quay đầu nhìn anh. Đây là lần đầu tiên Bạch Duy thấy trên gương mặt Lư Sâm xuất hiện biểu cảm âm trầm và phẫn nộ như vậy.

Từ trước đến nay, trên mặt Lư Sâm chỉ có ôn hòa, vui vẻ, nụ cười... Hoặc là mê man và nghi hoặc. Như thể hắn đã sớm quyết định phải vứt bỏ tất cả cảm xúc tiêu cực, dùng những biểu cảm tích cực để đối mặt với cuộc sống mới mà hắn quyết tâm xây dựng với tư cách một con người.

Nếu nói rằng trước khi Bạch Duy lần đầu tiên hạ độc hắn, Lư Sâm vẫn còn hơi uể oải với cuộc sống. Thì sau đó, hắn dường như đã tìm được mục tiêu sống mới—quyết tâm xây dựng một gia đình hạnh phúc, được mọi người kính trọng ở thị trấn Tuyết Sơn.

Hắn trở nên tràn đầy năng lượng, lắng nghe mọi lời khuyên, sửa sang nhà cửa, chăm sóc khu vườn. Đối diện với dân trong thị trấn, hắn chưa từng hòa đồng và hào phóng đến vậy, cố gắng xây dựng danh tiếng tốt cho gia đình họ. Ngay cả khi đi mua đồ ở tiệm đồ cổ mấy hôm trước, hắn cũng boa thêm cho chủ tiệm, còn khen ngợi gu thẩm mỹ của họ khi trang trí cửa hàng.

Cho nên ấn tượng của Bạch Duy về Lư Sâm luôn là kỳ quặc nhiều hơn đáng sợ.

Nhưng giờ đây, Bạch Duy cảm thấy như thể Lư Sâm đã lột bỏ lớp da người của mình vậy. Điều này khiến anh vừa hoảng sợ, vừa mơ hồ.

Chẳng lẽ... vẫn là vì thân thế của anh sao?

Vì đã biết thân thế của anh, nên Lư Sâm đương nhiên cảm thấy có thể không cần phải kiên nhẫn với anh nữa?

"Em không thấy đau sao? Sao vẫn có thể cười với họ?" Lư Sâm lại lên tiếng.

"Anh đang trách tôi à?" Bạch Duy lập tức cảnh giác.

"... Không." Lư Sâm nói, "Chỉ là anh thấy rất tức giận."

"Họ đến cảm ơn em, nhưng anh lại có cảm giác như họ đang ép buộc em vậy. Em rõ ràng không thích đứa trẻ đó, rõ ràng là em bị thương. Nhưng em vẫn phải mỉm cười với họ, nhận lấy lời xin lỗi của họ."

"Anh rất tức giận." Hắn lặp lại. "Nhìn thấy em bị thương mà vẫn phải cười với họ, anh rất đau lòng."

Bạch Duy bị câu nói này làm cho bối rối. Đây có gì đáng để tức giận chứ?

Chỉ là một tai nạn, vậy mà Lư Sâm nói như thể anh bị bắt nạt vậy.

Anh cau mày: "Đây là phép lịch sự mà? Giống như anh kiên nhẫn với chủ tiệm đồ cổ, nói cảm ơn với người giao sữa vậy..."

Lư Sâm nói: "Trước đây anh làm những điều đó là vì anh thấy con người đều làm vậy. Anh muốn hòa nhập vào thị trấn Tuyết Sơn, muốn xây dựng một gia đình được người khác tôn trọng. Đối xử tốt với họ có thể tạo dựng danh tiếng cho anh."

Bạch Duy: ...

Đột nhiên cạn lời, ai mà hiểu được anh.

Tôi biết anh là quái vật rồi, nhưng khi nói chuyện mình có thể giả vờ làm người một chút không?

"Nhưng hôm nay, dù anh biết đối tốt với họ sẽ tốt hơn, anh vẫn không muốn làm vậy." Lư Sâm nói, "Họ khiến em bị thương, anh không thể cười với họ được. Anh thấy họ còn thất lễ hơn bất cứ ai, đáng bị chỉ trích hơn bất cứ ai... Em không cần nói, anh biết đây là tai nạn. Nhưng anh vẫn cảm thấy trên đời này không có ai đáng bị trách cứ hơn họ. Nhưng không có luật lệ hay quy tắc nào nói rằng họ nên bị trách cứ trong tình huống này, thế nên anh càng tức giận hơn."

Bạch Duy không hiểu nổi Lư Sâm đang nói gì. Anh chỉ đáp: "Thế thì có gì đáng để tức giận chứ? Chuyện này đối với anh... đối với chúng ta, không phải là chuyện tốt sao?"

Lư Sâm trầm mặc hồi lâu, dùng ánh mắt mà Bạch Duy chưa từng thấy qua để nhìn anh. Cuối cùng, hắn nói:

"Đột nhiên tôi cảm thấy... làm một con người chuẩn mực chẳng có gì thú vị cả."

Bạch Duy: ...

Có bao giờ anh nghĩ tới khả năng là người bình thường chúng tôi không hay dùng từ 'con người' nhiều như vậy khi nói chuyện không...

"Bạch Duy, em thích sống ở thị trấn này chứ?" Lư Sâm bỗng hỏi.

Bạch Duy thoáng ngẩn ra, rồi đáp ngay: "Tất nhiên."

"Việc hai mẹ con kia cảm ơn em có làm em vui thực sự không?"

"Tất nhiên."

"Em mời họ đến nhà chơi vì chính em muốn vậy, đúng không?"

"Tất nhiên."

"Tất nhiên?"

"Tất nhiên. Anh hỏi chuyện này làm gì?"

"Anh chỉ chợt nghĩ đến... Trước đây em từng nói từ nhỏ đến lớn đều sống ở nhà họ Bạch, đúng không?"

Hóa ra vòng vo nửa ngày, cuối cùng Lư Sâm vẫn muốn hỏi chuyện này. Trong lòng Bạch Duy cười lạnh. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Tất nhiên."

"Em nói rằng bọn họ đối xử với em rất tốt, có đúng không?"

Lần này, Bạch Duy không nói "tất nhiên" nữa.

Anh nhìn thẳng vào Lư Sâm mà không nói một lời nào.

Anh tưởng rằng Lư Sâm sẽ tranh cãi với mình, nhưng hắn không làm vậy.

Lư Sâm chỉ nhìn anh rất lâu. Cuối cùng, hắn nói:

"Khi nãy em cười với tôi, trông chẳng khác gì lúc em cười với hai mẹ con kia."

"?"

"Thôi bỏ đi." Lư Sâm nói. "Ngủ đi."

Hắn đặt tay lên trán Bạch Duy. Anh còn định nói thêm gì đó, nhưng một cơn buồn ngủ dày đặc bỗng nhiên ập đến.

... Lư Sâm!! Anh dám giở trò với tôi!!

Bạch Duy nghiến răng ken két. Anh còn đang tính cãi nhau với Lư Sâm nữa cơ mà. Cùng lắm hắn nói về thân thế của anh, anh sẽ vạch trần thân phận giả của hắn... Nhưng cơn buồn ngủ đến quá nhanh.

Cuối cùng, anh không chống đỡ nổi, chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau khi Bạch Duy ngủ say, Lư Sâm ngồi bên cạnh giường, chăm chú quan sát khuôn mặt của anh. Lần đầu tiên hắn để ý thấy tóc của Bạch Duy có chẻ ngọn, trên vành tai có vết sẹo nhỏ đã lâu, đường nét khuôn mặt cũng không hoàn toàn cân xứng.

Bạch Duy thực chất không hề hoàn mỹ. Anh không giống món đồ nghệ thuật mà hắn đã giành lấy. Anh có quá khứ, có bí mật, cũng biết nói dối. Giống như việc anh thực ra không thích đứa trẻ kia nhưng vẫn ra tay cứu nó chỉ vì "đó là phép lịch sự". Giống như việc dù đã rất mất kiên nhẫn, anh vẫn nở nụ cười với hai mẹ con nọ và đưa ra lời mời đến chơi.

Giống như việc anh rõ ràng không lớn lên trong nhà họ Bạch, anh rõ ràng có một quá khứ như vậy... và cũng đã biết rằng Lư Sâm đã nhìn thấu tất cả.

Vậy mà anh vẫn có thể cười, không chút do dự thốt lên một tiếng "tất nhiên".

Chỉ cần đeo mặt nạ, là có thể làm như tất cả chưa từng xảy ra, có thể làm như mọi thứ đều hoàn mỹ vô khuyết sao?

Rõ ràng cả hai đều có cùng một mục tiêu trong cuộc sống. Bạch Duy muốn duy trì vẻ ngoài hoàn hảo, Lư Sâm muốn hòa nhập vào xã hội loài người, được mọi người kính trọng. Nhưng ngay lúc này đây, Lư Sâm lại cảm thấy thật khó chịu.

Trước khi bước vào nhà, điện thoại của Lư Sâm bỗng đổ chuông.

Cuộc gọi không hiển thị số... nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mi tâm hắn thoáng giật một cái. Hắn xác nhận xung quanh không có ai, sau đó nhận máy.

"Yo." Đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông khàn khàn. "Nghe nói dạo này mày sống tốt lắm... Rửa tay gác kiếm lâu thế, có phải quên luôn mấy thằng bạn cũ bọn tao rồi không? Bộ kiếm được vợ đẹp rồi đắm chìm trong ôn nhu hương, say mê cuộc đời mới hoàn hảo, đến mức không thèm làm lính đánh thuê nữa à?"

"Đừng vội cúp máy. Mày nghỉ ngơi hai, ba năm rồi, cơ thể chắc đã hồi phục hẳn. Tao biết tính mày, một cuộc sống tẻ nhạt như vậy sẽ khiến mày thấy chán mà thôi. Với lại, vợ vủng gì chứ, còn nhiều thứ tốt hơn đang chờ phía trước..."

Đúng lúc này, trong bụi cây vang lên tiếng xào xạc.

Bùi Kiệt bò rạp trong bụi rậm, thầm nghĩ chắc không có sát thủ nào xui xẻo hơn mình nữa. Hắn vừa lết đi vừa suýt khóc.

Tối nay, hắn cuối cùng cũng tỉnh lại trong tầng hầm. Cổ họng khô khốc, mắt mờ mịt, hắn biết nếu còn tiếp tục ở đây thì chắc chắn sẽ mất mạng.

Nhưng nữ thần may mắn cuối cùng cũng mỉm cười với hắn! Cả hai người đó đều không có ở nhà!

Lần này Bùi Kiệt không dám đi cửa chính nữa. Ai biết được nơi này có giăng bẫy chết người hay không. Hắn kéo lê cái chân bị thương, lết vào phòng đàn, tiện tay nhặt một chiếc chìa khóa rơi trên đất. Trong phòng không có ai, quần áo vương vãi khắp nơi. Hắn lần theo cửa sổ, rạch toạc tấm lưới chắn rồi bò ra ngoài.

Nhưng ngay khi vừa bò ra, hắn liền thấy Lư Sâm lái xe về. Hắn đứng đó nghe điện thoại, mà vị trí lại đúng ngay trên đường hắn phải đi qua.

Không rõ đầu dây bên kia là ai, nhưng trông Lư Sâm có vẻ cực kỳ cảnh giác. Vừa nói chuyện, hắn vừa đi về phía vườn. Bùi Kiệt không còn cách nào khác ngoài việc bò theo, tránh để bị phát hiện.

Nhưng giờ thì... hết đường lui rồi!

Lư Sâm vẫn đang gọi điện thoại và tiến lên phía trước. Bùi Kiệt nhìn mà toát mồ hôi, tuyệt vọng nhận ra mình đã cùng đường.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy một ổ khóa.

Ổ khóa của hầm chứa!

Ở đây có một căn hầm!

Hắn kinh hỉ phát hiện, chiếc chìa khóa trong tay mình dường như trùng khớp với ổ khóa đó!

Có lẽ hắn có thể trốn trong này một lúc...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro