Chương 32: Đêm xuân.

Bạch Duy ngồi trên giường bệnh, chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống cho xong.

Bên cạnh giường, Lư Sâm đang tự giới thiệu:

"Tôi là chồng của A Duy, tính đến nay, chúng tôi đã kết hôn được một năm hai tháng."

"Tôi và A Duy gặp nhau ở Bắc Đô. Ba tháng sau khi hẹn hò, chúng tôi đính hôn. Chúng tôi tiến vào lễ đường trong sự chúc phúc của mọi người, và đi hưởng tuần trăng mật vòng quanh thế giới."

"Sau đó, vì cân nhắc đến vấn đề hô hấp của A Duy, chúng tôi quyết định định cư ở trấn Tuyết Sơn và mua một căn nhà. Có thể chúng tôi sẽ ở đây từ năm đến mười năm. Sau khi chuyển đến đây, tôi dần dần học nấu ăn. Nhờ có sự động viên của A Duy, trình độ nấu nướng của tôi đã được cải thiện rất nhiều. Vừa rồi tôi về nhà lấy ít đồ dùng thiết yếu cho A Duy."

Nói đến đây, Lư Sâm nở một nụ cười—một kiểu cười như thể hắn đã nói xong hết những điều cần nói.

...

"Cái đó..." Nhậm Quân Nghiêu lắp ba lắp bắp, "Anh... anh..."

"Tên của anh." Bạch Duy cuối cùng cũng chui ra khỏi cái lỗ nẻ tưởng tượng, không thể nhịn được nữa mà nói với Lư Sâm.

Lư Sâm quên luôn cái tên giả mà mình tự bịa ra rồi sao? Quả nhiên không hổ danh là quái vật.

"Ồ, tôi quên mất." Lư Sâm thản nhiên đáp, "Tôi là Lư Sâm. Cũng may có A Duy nhắc nhở. Em ấy luôn giúp tôi nhớ ra những việc mình phải làm."

Nhậm Quân Nghiêu: ...

Bạch Duy muốn chui đầu vào rèm giường. Nhưng sự xuất hiện của Lư Sâm lại khiến anh bớt khó chịu hơn lúc phải đối diện một mình với Nhậm Quân Nghiêu.

Lư Sâm đưa bộ sạc điện thoại cho anh, nói: "Ngoài bộ sạc và quần áo sạch, anh còn mang theo vài thứ khác mà em có thể cần dùng..."

"Khoan đã." Nhậm Quân Nghiêu, người vừa bị tước quyền kiểm soát toàn bộ tình hình, lên tiếng, "Ai cho phép anh mang những người này và những thứ này vào đây? Tôi là bác sĩ..."

Lư Sâm: "Ồ, là viện trưởng sao? Tôi vốn định mang vào một ít rượu vang đắt tiền, nhưng khi vào bệnh viện lại nhớ ra rằng bệnh nhân không uống được rượu. Tình cờ gặp viện trưởng hỏi tôi đang làm gì, tôi liền đưa hết rượu cho ông ấy."

Nhậm Quân Nghiêu: ...

Anh ta nghẹn họng không thốt nổi một lời. Hơn ai hết, anh ta biết viện trưởng là một con sâu rượu. Lúc mới chuyển đến trấn Tuyết Sơn, anh ta đã tốn không ít công sức để tìm hiểu sở thích của những "danh nhân" ở trấn Tuyết Sơn.

Anh ta nhìn những công nhân ra ra vào vào trong phòng bệnh. Người thì lắp TV, người thì lắp đèn bàn, còn có người dựng cả tủ quần áo... Bên ngoài phòng bệnh không chỉ có vài y tá, mà ngay cả bác sĩ trực ban và bệnh nhân, người nhà bệnh nhân từ các phòng bệnh khác cũng đến vây xem.

"Bệnh nhân trong phòng này là ai vậy?"

"Gia đình này giàu thật đấy!"

"Còn sắm cả tủ quần áo, lại có cả đèn ngủ... Ôi, người chồng nhà này chu đáo quá!"

Mọi người bị những thứ mới lạ thu hút, chẳng còn ai để ý đến Nhậm Quân Nghiêu nữa. Trong sự thờ ơ lạnh lùng đó, anh ta chợt nhớ ra điều quan trọng.

"Anh mang đến nhiều đồ thật đấy. Nhưng Bạch Duy, đây là những thứ em muốn sao?"

Anh ta mỉm cười nhìn về phía Bạch Duy.

Nhậm Quân Nghiêu hiểu rõ tính cách của Bạch Duy—một học sinh ưu tú bị kìm nén này chỉ cảm thấy tất cả những thứ trước mắt đều rườm rà và ngu ngốc, hơn nữa Bạch Duy thực sự rất vụng về trong việc che giấu cảm xúc. Khi không thích thứ gì, anh sẽ biểu lộ thẳng thừng bằng vẻ mặt lạnh tanh.

Nhưng Bạch Duy nhìn Lư Sâm, thầm nghĩ: Đây là quái vật...

Việc hắn mua cẩm chướng thay vì cúc trắng, mua xe lăn thay vì xe ngựa bập bênh đã là kỳ tích lắm rồi.

Huống hồ, Lư Sâm là người nhà của anh. Điều này khác biệt, Bạch Duy không bao giờ để người nhà mình mất mặt ở bên ngoài (mặc dù mất mạng thì có thể).

"Cảm ơn." Bạch Duy nói với Lư Sâm, "Những thứ anh mang đến đều hữu dụng."

Nhậm Quân Nghiêu: ?!

Anh ta trơ mắt nhìn Lư Sâm mở nắp hộp kim loại, tự tay múc một bát canh rồi đưa cho Bạch Duy. Nhậm Quân Nghiêu biết mình không thể tiếp tục làm bóng đèn trong cảnh tượng này nữa. Anh ta vuốt tóc mai, mỉm cười nói với Bạch Duy:

"Đàn em, em nghỉ ngơi cho tốt nhé, mai anh lại đến thăm."

"Đàn anh đi thong thả." Bạch Duy đáp.

Lư Sâm vẫn đang chăm chú đút Bạch Duy ăn. Nhậm Quân Nghiêu đi dọc hành lang, nghe thấy những tiếng ngưỡng mộ và những lời thì thầm tò mò bên ngoài. Anh ta bước ngày càng nhanh, đến khi khuất khỏi tầm nhìn của đám đông thì tốc độ gần như chạy.

Ngay lúc đó, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh ta.

—Từ đầu đến cuối, Lư Sâm chưa từng hỏi anh ta là ai.

Bạch Duy cũng nhận ra điều này. Nhưng đối với "người" tên Lư Sâm, việc hỏi hay không hỏi đều có lý. Hoặc có lẽ, mong muốn tìm kiếm sự hợp lý trên một con quái vật vốn đã là sai lầm...

Anh uống canh, trong lòng có chút tê dại vì phải làm quen với việc bị người ta vây xem như động vật quý hiếm.

So với việc ở một mình với Lư Sâm, bị người ta nhìn chằm chằm vẫn tốt hơn nhiều.

Sau khi đút Bạch Duy ăn xong, Lư Sâm bắt đầu dọn dẹp. Điều này làm anh cực kỳ kinh ngạc. Bạch Duy nhìn chằm chằm vào Lư Sâm đang hì hục lau dọn, thậm chí còn nghi ngờ hắn lại bị ai nhập.

Khi màn đêm buông xuống, đám người vây xem cũng tản đi. Bạch Duy tưởng Lư Sâm sẽ rời khỏi, nhưng anh nhanh chóng nhận ra hắn đã nằm xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh.

Chiếc giường nhỏ đó là giường có sẵn của bệnh viện, dành cho người nhà đến chăm sóc bệnh nhân ngủ. Nó nhỏ và hẹp đến nỗi ngay cả phụ nữ cũng khó nằm thoải mái, huống hồ là Lư Sâm.

Bạch Duy nhìn những người mà Lư Sâm mang đến lắp cái này, lắp cái kia trong phòng bệnh, biến phòng bệnh thành một căn phòng sang trọng trong lâu đài, vậy mà không ai đụng đến cái giường này. Vì thế, anh cứ đinh ninh rằng hắn sẽ không ở lại.

Nhưng bây giờ, nhìn kiểu này thì...

"Anh định ngủ ở đây tối nay sao?" Bạch Duy hỏi.

Lư Sâm lập tức quay đầu lại: "Ừ, y tá chăm sóc sao tốt bằng anh được."

"Cái giường này... sao anh không mua giường khác?" Bạch Duy vừa dứt lời đã vội nói thêm, "Tất nhiên, em không có ý khuyến khích anh mua đồ phung phí..."

Bạch Duy nói xong, bỗng nhận ra anh vừa rồi của mình thật sự không cần thiết. Lư Sâm vốn là quái vật, mà đã là quái vật thì thích làm gì thì làm. Hắn có thể giết người, moi tim, thậm chí chui vào gương nhảy một điệu nhảy má kề má với viện trưởng đang cạo râu trước gương—đó đều là quyền tự do của hắn. Không ai cấm ma quỷ chui từ TV ra ngoài, cũng chẳng ai yêu cầu chúng ngưng tắt công tắc đèn hay thổi tắt nến một cách bất thình lình.

Nói cách khác, Lư Sâm muốn làm gì thì làm, không cần giải thích.

Bạch Duy đột nhiên cảm thấy đau đầu. Anh nhận ra vừa rồi mình suýt chút nữa đã bảo rằng Lư Sâm hoang phí và chẳng biết suy nghĩ cho tình hình chung của bệnh viện.

Cứ như anh có quyền quản hắn vậy.

"Ồ, anh thấy cũng ổn mà." Lư Sâm thoải mái ngả lưng xuống chiếc giường nhỏ. Nửa cái chân dài của hắn lơ lửng ngoài không trung, nhìn y hệt một cái bập bênh hình người.

Ổn à? Có khi quái vật thích ngủ kiểu này thật. Cũng có thể hắn đợi đến lúc Bạch Duy ngủ rồi tự động biến hình để vừa vặn với chiếc giường. Trong đầu Bạch Duy thoáng qua hàng loạt giả thiết, nhưng lại không nghĩ đến chuyện khả năng cao là Lư Sâm đã dành cả ba tiếng đồng hồ để chuẩn bị mọi thứ cho anh mà quên béng bản thân cũng cần có chỗ ngủ.

Bạch Duy buộc mình không được nghĩ về những thứ kỳ quái nữa.

Quái vật này dù anh có nằm viện cũng không thoát nổi.

Sự hiện diện của Lư Sâm quá mức rõ ràng, khiến anh căng thẳng không thể ngủ.

Sau một lúc lăn qua lăn lại trong chăn, cuối cùng Bạch Duy lên tiếng: "Anh vẫn nên về nhà ngủ đi. Nghĩ đến việc anh nằm trên chiếc giường đó là em không ngủ được."

Lư Sâm đáp: "Chiếc giường nhỏ này cũng khá tốt đấy chứ. Hồi xưa, có những lúc anh còn chẳng có giường mà ngủ."

"Anh là một cậu ấm nhà giàu, sao lại không có giường mà ngủ..." Nói được nửa câu, Bạch Duy lập tức cảnh giác. Anh sợ vô tình chọc thủng lớp mặt nạ duy trì sự cân bằng mong manh giữa hai người, thế nên vội chữa lại: "Em nghe nói nhiều du học sinh khi mới ra nước ngoài phải ngủ dưới sàn cả tuần trời."

Ừm, đúng vậy, sàn nhà cũng cứng như giường nhỏ thôi mà.

Lư Sâm cũng nhận ra bản thân đã lỡ lời, nhưng may mắn làm sao, Bạch Duy hoàn toàn không biết gì, còn tự động giúp hắn tìm bậc thang bước xuống.

Chỉ cần thuận theo mà đáp lại một câu đơn giản, bọn họ vẫn sẽ là "Lư Sâm - công tử nhà giàu" và "Bạch Duy - thiếu gia gia tộc hào môn"—giống như cuộc sống của Bạch Duy trước khi bị thương, tất cả vẫn sẽ duy trì trật tự của nó.

Nhưng Lư Sâm lại thấy bản thân không muốn làm vậy.

Nhưng việc tiết lộ thân phận thật sự của mình với Bạch Duy... chỉ nghĩ đến thôi đã khiến hắn thấy kháng cự mãnh liệt.

Điều đó đồng nghĩa với việc hắn và Bạch Duy không còn là người của cùng một thế giới nữa.

Lư Sâm co người trên chiếc giường nhỏ cứng ngắc, dùng giọng điệu của con người nói: "Có khi tuổi thơ của anh đã trải qua rất nhiều chuyện mà em không thể tưởng tượng nổi."

Mập mờ, nhưng tim đập như sấm.

Hắn đã nghĩ, Bạch Duy sẽ nói: "Vậy sao? Em cũng vậy."

Nhưng điều hắn nhận được, chỉ là một sự im lặng kéo dài.

Bạch Duy trở mình, sự lạnh lùng trong lòng anh còn cứng rắn hơn cả một kẻ không phải con người. Anh chỉ thản nhiên đáp: "Vậy à, cũng thú vị đấy."

Giữa đêm xuân ẩm ướt này, một người như kỵ sĩ lang thang trong vùng hoang dã, chần chừ không biết nên tiến hay nên lùi.

Người kia lại là vị hoàng tử khóa chặt tất cả cửa sổ trong tòa thành của mình, không cầu sống, cũng chẳng cầu chết.

Có lẽ, đợi thêm một chút nữa vậy.

Lư Sâm nhìn bóng lưng Bạch Duy trong màn đêm, như dãy núi xuân trải dài vô tận.

Hắn nghĩ, hắn đã hạ quyết tâm rồi.

Gia đình của bọn họ nhất định sẽ ngày một tốt đẹp hơn.

Còn vĩ đại hơn bất cứ gia đình nào được con người dựng nên.

Những ngày này, Bạch Duy vừa lo lắng đề phòng vừa thường xuyên quên mất mình phải lo lắng đề phòng.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi anh biết Lư Sâm là quái vật. Ban ngày chẳng có việc gì làm, anh nằm trên giường chậm rãi nghiền ngẫm lại mọi chuyện trong quá khứ. Càng nghĩ, anh càng thấy chuyện Lư Sâm là một kẻ sở hữu năng lực dị thường quá mức hợp lý.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau là trong quán cà phê. Khi ấy, ông ngoại và quản gia của anh đều đã biết vấn đề lãnh cảm của anh. Quản gia gọi điện, bảo anh rằng ông ngoại muốn anh gặp "Tiểu Lư"——một cái tên mà ban đầu đáng lẽ là "Tiểu Lộc" hay "Tiểu Lộ", nhưng giờ đã không còn dấu vết.

Khi đó, Bạch Duy chỉ nghĩ mình lại phải đi gặp một cô gái nào đó, và anh tin rằng mình phải có trách nhiệm với cuộc đời sau này của cô ấy.

Mỗi lần ông ngoại sắp xếp hẹn hò, áp lực đè nặng lên anh đến mức từng có lần nôn mửa ngay trong phòng tắm.

Nhưng lần đó lại không giống vậy.

Anh ngồi trong quán đợi năm phút, lịch sự gửi tin nhắn cho "Tiểu Lộc", thế mà người vội vã chạy đến lại là một người đàn ông—thậm chí còn cao lớn hơn anh.

Điều này khiến Bạch Duy khó mà tin nổi.

Anh quên cả uống cà phê, cứ thế nhìn chằm chằm Lư Sâm.

Quan sát trái, quan sát phải, anh nghi ngờ không biết có phải ông ngoại mình định đi một nước cờ mới, dù không có hậu duệ thì cũng phải "chữa khỏi" chức năng sinh lý của anh, dù có là bằng tuyến tiền liệt.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên anh nhìn một người xa lạ bằng ánh mắt bất lịch sự đến vậy.

Có lẽ, chính hành động này đã dẫn đến sự hiểu lầm của quản gia.

Cũng từ đó, anh mới biết, hóa ra mỗi lần anh đi xem mắt, ông ngoại đều cử quản gia ngồi ở một vị trí thuận lợi để quan sát, theo dõi toàn bộ phản ứng của anh.

Lần này, quản gia nhận định anh rất vừa ý với "Tiểu Lộc".

Ông ngoại cũng gửi tin nhắn cho anh, yêu anh sắp xếp buổi gặp thứ hai.

Lần thứ hai anh gặp Lư Sâm là ở thủy cung.

Lần này, Lư Sâm đến sớm hơn mười lăm phút.

Hắn mỉm cười hòa nhã, hành động tao nhã, hơn thế nữa còn vô cùng uyên bác, có thể nói vanh vách tập tính sinh hoạt và lịch sử tiến hóa của từng loài sinh vật biển.

Điều thú vị là hắn còn có thể mô tả khẩu vị của chúng một cách chi tiết, càng làm tăng thêm nét hài hước của mình.

Có thể điều này nghe hơi kinh dị, nhưng đối với một người từ nhỏ đã có hứng thú làm tiêu bản thi thể như Bạch Duy thì nó lại vừa vặn, như một kiểu ác ý nho nhỏ, tinh tế và hài hước.

Sự thể hiện xuất sắc của Lư Sâm trong buổi hẹn thứ hai đã hoàn toàn xóa đi ấn tượng trễ hẹn năm phút của lần trước.

Làm anh cảm thấy, ra ngoài với Lư Sâm cũng không đến mức ngượng ngùng như vậy.

Nhưng giờ nghĩ lại...

Anh bỗng thấy gai hết cả người.

Trong buổi hẹn thứ ba, Bạch Duy đã phân tích hướng đi của xương và cơ trên tiêu bản sinh vật, cũng như vị trí yếu hại của chúng. Nhưng đó chỉ đơn thuần là phân tích theo lý trí mà thôi.

Còn về Lư Sâm... lúc hắn mô tả hương vị của từng loài sinh vật biển...

Không lẽ hắn thực sự đã từng ăn qua?!

Chỉ nghĩ đến đó thôi, dạ dày Bạch Duy đã thấy cuộn lên.

Thế nhưng so với chuyện này, thứ làm anh thấy ghê tởm hơn lại là sự theo dõi của gia đình mình.

Sau buổi hẹn thứ hai, Bạch Duy lại nhận được một tin nhắn—chính xác hơn thì đó là một bản báo cáo, đánh giá mức độ phù hợp giữa anh và Lư Sâm khi hẹn hò.

Những lần xem mắt trước đây anh cũng từng nhận được báo cáo tương tự.

Nhưng báo cáo về Lư Sâm lại khác hoàn toàn.

Bây giờ nhớ lại, dường như mọi chuyện ngay từ lúc đó đã toát lên một sự kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro