Chương 39: Giữa chân mày.

"Sao ở đây... lại có một vũng nôn thế này?"

Bạch Duy chỉ vào đám dấu vết bừa bộn dưới sàn.

"À, cái đó là của anh để lại..." – Lư Sâm lập tức nhảy vào che chắn.

Bạch Duy đi tới đi lui ba vòng giữa tầng hầm và nhà vệ sinh trong tầng hầm, rồi lắc đầu dữ dội.

"Không đúng, rõ ràng ở đây từng có người sống. Có nôn, có băng bó vết thương, có bao bì thức ăn còn sót lại... Đây là dấu vết để lại từ ít nhất một tháng rưỡi trước!" – Bạch Duy ngồi xổm xuống sàn, thần kinh căng như dây đàn khi kiểm tra mọi tàn tích. Rồi, đầu anh ngẩng phắt lên, đôi mắt đen nhánh trừng thẳng về phía Lư Sâm.

Lư Sâm: "......"

Bạch Duy: "Anh đang nói dối... Người đó là anh mang về, anh đã nhốt ai ở đây?"

—— Xong rồi, lời nói dối "thân thiện" bị bóc trần không thương tiếc.

Lư Sâm lập tức đau đầu. Hắn vốn muốn giấu nhẹm chuyện từng có người đột nhập vào nhà. Một gã đàn ông cao lớn xa lạ lén lút chui vào nhà đôi vợ chồng son, ngoài ý đồ trộm cướp sát hại thì còn có thể là gì?

Hơn nữa, tên đó còn ra sức chia rẽ tình cảm vợ chồng của họ!

Lư Sâm không muốn để Bạch Duy cảm thấy thị trấn Tuyết Sơn này nguy hiểm. Hắn muốn anh cảm thấy nơi đây yên bình chất phác, non nước hữu tình, địa linh nhân kiệt, rất phù hợp để bọn họ an cư lập nghiệp, vun đắp tình cảm. Lư Sâm tin rằng, con người cũng như code: đã chạy ổn thì đừng sửa nữa. Hiện tại tình cảm giữa hắn và Bạch Duy vừa bước vào đường ray ổn định, chắc chắn là nhờ có trấn Tuyết Sơn thiên thời, địa lợi, nhân hòa này.

Vì cái yếu tố môi trường tiềm ẩn ấy, hắn không thể để Bạch Duy rời khỏi Tuyết Sơn. Nhưng hắn cũng chẳng thể từ chối yêu cầu của Bạch Duy.

Nào ngờ, Bạch Duy không chỉ tinh ý vạch trần lời nói dối, mà kết luận còn... cực kỳ lệch hướng. Lư Sâm bỗng nhận ra, hắn còn sợ Bạch Duy hiểu lầm mình hơn cả bị vạch mặt.

Cả đêm nhà họ đèn đuốc sáng trưng, hai người gà bay chó sủa, lục tung mọi ngóc ngách.

Bạch Duy không chỉ phát hiện dấu nôn trong tầng hầm, vết máu, mà còn tìm thấy hộp thuốc đã qua sử dụng trong phòng tắm tầng một... Tất cả đều chứng minh kẻ đó từng bị thương rất nặng.

Dù tinh thần bình tĩnh, ngón tay Bạch Duy vẫn run rẩy khe khẽ.

Trong nhà họ có gì có thể làm người kia bị thương? Ngoài Lư Sâm ra... thì còn ai?

Mà Lư Sâm cũng tìm được một đống đồ vật khả nghi.

"Vợ ơi! Anh tìm thấy bẫy làm từ đục băng trong đám cỏ! Chắc chắn là tên đó đặt để mưu sát chúng ta!"

"Vợ ơi! Bên cạnh vòi nước vườn có một dây điện hở!"

"Vợ ơi! Anh tìm được một gói thuốc độc trong tủ chứa đồ! Nhất định là của tên đó!"

Ngại quá, mấy cái đó là tôi để lại.

Bạch Duy tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế mây, tai nghe từng cái bẫy giết người của mình bị dọn sạch không thương tiếc.

Lư Sâm nhét từng món dụng cụ đủ chủng loại vào bao tải. Hắn xoay thử bộ phận bắn đã được cải tiến trong tay, ngạc nhiên nói: "Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn hắn đã bày ra được ngần này bẫy giết người!"

Hắn lại quay sang Bạch Duy, tự hào báo cáo kết quả: "Vợ yêu, chứng cứ nhiều như vậy, giờ em tin anh chưa? Tên đó không những không liên quan gì đến anh, mà còn muốn giết anh nữa kìa."

Bạch Duy nhìn thành quả lao động trong quá khứ của mình: ...

Mặt không cảm xúc, Bạch Duy nhìn Lư Sâm: "Vậy... người đó thật sự không phải do anh nhốt vào tầng hầm à?"

Lư Sâm, oan hơn cả Đậu Nga: "Vợ à, dĩ nhiên không phải!"

Bạch Duy: "Vậy anh nói xem, người đó tới đây làm gì?"

Lư Sâm cố gắng chọn từ giữa "sát thủ" và "tội phạm" một từ nào khiến người vợ nhát gan của mình đỡ sợ hơn: "Anh không biết..."

Bạch Duy: ...

Trong thời gian anh nằm viện, Lư Sâm không chỉ chăm sóc một người bệnh là anh, mà còn cất giấu một người ở tầng hầm?

Hắn đã làm gì với người đó? Cưỡng hiếp? Giam giữ? Đánh đập? Giết người?

Bạch Duy giận sôi máu. Lư Sâm có bao giờ nghĩ đến hậu quả không? Việc hắn làm rất dễ bị cảnh sát điều tra, làm lỡ cả kế hoạch giết chồng của anh! Nếu chuyện bị bại lộ, Lư Sâm bị bắt, anh cũng sẽ trở thành trò cười của cả thị trấn, thậm chí cả thế giới!

Huống chi, Lư Sâm là tên bán mù chữ, liệu hắn có biết xử lý thi thể thế nào không? Mùi xác phân hủy sẽ dẫn ruồi nhặng đến, cũng sẽ khiến người qua đường chú ý. Đến lúc đó, mọi tội ác sẽ phơi bày giữa ban ngày ban mặt. Nếu Lư Sâm không tiến hành xử lí đặc biệt với thi thể, không điều tra kỹ nơi phi tang... thì bọn họ coi như bị tuyên án treo rồi còn gì.

... Nghĩ tích cực chút, có khi Lư Sâm ăn luôn người đó rồi.

Dù gì hắn cũng là quái vật, ăn thịt người cũng không có gì lạ. Có thể hắn đã ăn hết phần thịt dễ phân hủy, uống hết máu có mùi.

Bạch Duy ngồi trên ghế, một tay chống trán, suy đoán đó khiến anh dễ chịu đôi chút.

... Nhưng liệu Lư Sâm có ăn cả xương không? Nếu không thì mấy cái xương đó hắn nhổ đi đâu?

Hắn có xử lý sọ người không?

Bạch Duy cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Lư Sâm. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh tĩnh lặng mà âm u, như sinh vật máu lạnh phơi bày bản tính.

"Người đó còn trong nhà này không?"

Lư Sâm nghĩ Bạch Duy đang sợ hãi.

Tội nghiệp Bạch Duy, bị kẻ đột nhập làm cho sốc nặng, như con mèo bị kinh sợ mà rụng lông.

"Vợ à, anh đã kiểm tra hết nhà rồi, không còn ai nữa đâu." – Lư Sâm định ôm anh vào lòng. "Giờ mình an toàn rồi."

Nhưng bàn tay trắng lạnh của Bạch Duy lại đẩy hắn ra.

Đôi mắt anh tối tăm lạnh lẽo, như khối đá đen trong ly rượu đêm khuya.

"Em hỏi là còn bộ phận cơ thể nào của hắn trong nhà này không? Dưới tầng hầm? Trong đất? Trong tủ lạnh? Trên gác mái? Hay là trong cái hầm của anh?" – Bạch Duy nói. "Lư Sâm, anh đã xử lý hắn chưa? Anh chắc là anh xử lý sạch rồi chứ?"

"Không phải... em yêu..." – Lư Sâm bị lời nói của Bạch Duy dọa sợ. Ban đầu hắn tưởng vợ mình lo kẻ xâm nhập còn lẩn khuất đâu đó, còn đang cảm khái vợ mình thật tinh tế nhạy cảm, thì lời nói sau của Bạch Duy như một lưỡi dao sắc giấu sau tầng tầng lớp lớp sắc trắng tinh khôi, bất ngờ đâm thủng lòng bàn tay hắn.

"Chắc là một tên vô gia cư hay tội phạm nào đó lẻn vào nhà mình. Hắn thấy anh bận chăm em sáng tối nên lẻn vào, rồi lại trốn mất thôi. Ngoài chuyện đó, anh không biết gì hết." – Lư Sâm nói.

"Thế sao anh không báo cảnh sát?" – Giọng Bạch Duy bình tĩnh mà như ngọn giáo sắc nhọn đâm tới, đôi mắt anh như lưỡi dao cạo lên bộ dạng giả vờ ngu ngơ của gã chồng khốn nạn, gió giật sóng gào, không khoan nhượng. "Có người xâm nhập nhà mình, không phải anh nên báo cảnh sát à?"

"Anh thấy không cần, anh kiểm tra nhà mình rồi còn gì?" – Lư Sâm giả vờ nhẹ nhàng. "Vợ yêu, chẳng lẽ em muốn báo cảnh sát?"

Lúc này, con sóng trong lời nói của Bạch Duy mới rút xuống: "Không, em cũng không muốn báo."

Nhưng tay anh lại trườn như rắn siết lấy cổ tay Lư Sâm, mạnh hơn cả cái ôm của hắn. Giọng nói của anh có nhịp điệu kỳ dị, như đang thôi miên:

"Nhưng chúng ta có thể cùng nhau xử lý hắn, chồng à. Hắn đã dám xâm nhập vào nhà mình, chết ở đây cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu nhà mình còn lại bất kỳ dấu vết nào, bất kỳ phần nào của hắn mà bị cảnh sát phát hiện... thì sẽ rất phiền phức. Nên anh phải cho em biết hắn có còn trong nhà không? Có thứ gì còn sót lại không? Để mình xử lý thật sạch, không để lại gì hết..."

Nếu thường ngày, Bạch Duy luôn cao quý, giống như một tượng đá cẩm thạch trắng thuần khiết, dưới ánh đèn trông trắng như tuyết, thì lúc này, anh vẫn thuần khiết, nhưng lại như thể từ mực tàu bước ra, mang theo khí chất vừa nguy hiểm vừa quyến rũ chết người. Anh ngồi trên ghế mây, nghiêng đầu nhìn chồng mình, ánh mắt tĩnh lặng như đang che giấu vạn lời muốn nói, khiến người ta không thể không nghe theo anh.

Lư Sâm biết mình kháng cự được sức hút ấy, nhưng vẫn không nhịn được ngắm khuôn mặt của vợ.

Hắn nói: "Vợ à, em yên tâm. Bảo vệ gia đình là chuyện của người chồng. Anh sẽ lo hết, không để em lo lắng."

"Không, đây là chuyện của cả gia đình. Là chuyện của hai ta."

Câu nói này của Bạch Duy như cơn mưa đen đổ sầm xuống mặt hồ yên tĩnh trong lòng Lư Sâm.

"Chúng ta là một gia đình. Chúng ta có bí mật phải giấu với thế giới bên ngoài. Dù có chuyện gì giữa chúng ta đi nữa, chúng ta cũng có lợi ích chung, khát vọng chung, và những điều chỉ hai ta mới có thể giấu, có thể bảo vệ."

Dù cho giữa chúng ta đã xảy ra những chuyện gì, chúng ta đã nghĩ gì về đối phương. Dù một ngày nào đó, anh sẽ đập vỡ đầu hắn bằng bình hoa, hắn sẽ biết những cơn ác mộng giấu trong tập hồ sơ bệnh án của anh, căn bệnh thần kinh không thể chữa khỏi, linh hồn không thể cứu rỗi, quá khứ đầy thù hận và từng giết người. Dù một ngày nào đó, anh sẽ phát hiện thân phận mờ mịt, những lời nói dối tinh vi, bản tính tham lam hiếu thắng, máu lạnh tàn nhẫn và thói quen sống ghê tởm vĩnh viễn không thể hòa nhập với xã hội loài người của hắn.

Dù một ngày nào đó, anh sẽ nổ súng bắn vỡ trán hắn, hắn sẽ cầm dao đâm thẳng vào tim anh...

Thì những kẻ dám xâm nhập vào căn nhà đẹp đẽ được bao quanh bởi hoa hồng này — bất kể là cướp, người tốt, hay kẻ lang thang— không ai được rời đi.

Chúng ta sẽ luôn vì nhau mà giết họ, chôn tất cả trong lớp đất đen ẩm ướt dưới bụi hồng, canh giữ căn nhà này như cơn giông đen kịt canh giữ toà lâu đài.

Đây là gia đình của chúng ta.

...

Vài bao rác được chất lên xe van. Chúng không qua hệ thống xử lý rác của thị trấn, mà sẽ được đưa đi rất xa. Sau khi xe rời đi, một loại thuốc đặc biệt được đưa vào tầng một, và một thanh niên mặc đồng phục đen sẽ cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết có thể bị phát hiện bởi thuốc thử Luminol.

Lúc này, trời vừa hửng sáng. Sau hàng rào, một đôi tay cuối cùng cũng kéo xuống tấm rèm chớp. Ông chủ siêu thị cuối cùng cũng dừng việc nhìn chăm chăm sang nhà hàng xóm. Sắc mặt ông phức tạp rất lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Gia đình này cuối cùng cũng giải quyết xong mớ phiền toái, để ông có thể tận hưởng một ngày yên bình.

Khi xe van quay trở lại nhà hoa hồng đã là buổi chiều. Hắn đỗ xe vào ga-ra rồi đi lên lầu. Đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn thấy vợ mình đã ngủ say.

Trong mắt người đời, bất kể định nghĩa "vợ" là gì, tiêu chuẩn "người vợ hoàn hảo" là gì, thì ít nhất người vợ ấy... không phải là đàn ông.

Người đàn ông tuấn tú ngồi bên mép giường, nhìn thanh niên đang ngủ say.

Bạch Duy nghĩ hắn giết người, nghĩ hắn giam giữ ai đó, thậm chí có thể còn hiểu lầm hắn ngoại tình, rồi bắt cóc, hành hạ người ta. Bạch Duy là người nhạy cảm, thần kinh yếu, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến anh cảnh giác. Đến giờ anh vẫn lo có kẻ tấn công mới lén vào nhà...

Thế nhưng, nếu Lư Sâm thật sự giết người, anh cũng sẽ sẵn sàng giúp hắn phân xác, dọn dẹp sạch mọi dấu vết.

Anh sẽ cùng hắn giấu một bí mật, lừa cả thế giới, và chôn mọi kẻ xâm nhập xuống thành phân bón cho gia đình họ.

Chỉ vì họ là một gia đình.

Lư Sâm lặng lẽ nằm xuống bên anh. Gió chiều ở thị trấn Tuyết Sơn ấm áp, lùa qua rèm ren màu be, đem lại cảm giác nhuốm màu vàng cổ kính. Ga trải giường màu rượu vang, màn treo đầu giường cũng mang phong vị thế kỷ trước. Trong căn phòng này, thảm len là đồ mới, giường cổ là giả cổ, thảm treo tường là di tích cũ.

Hàng ngàn năm qua, bao nhiêu cổ vật tan thành tro bụi, thói quen xưa cũ đến rồi đi, thậm chí chỉ ba mươi năm trước, Bạch Duy còn chưa từng tồn tại...

Mà thứ cổ xưa nhất, truyền đời bền vững nhất trong căn phòng này... lại là cái gọi là "gia đình". Thứ chết tiệt ấy, con người vừa bị ràng buộc vừa không ngừng khao khát.

Hắn nằm cạnh người vợ như búp bê cổ của mình, mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, hắn trở về thời thơ ấu, lặn sâu dưới biển, lặng lẽ trôi theo dòng nước. Rong biển bay múa cùng thân thể hắn, không có đồng loại nào trong bóng nước đen thẳm. Hắn cảm thấy yên tĩnh, ấm áp, và an toàn.

Ngay khoảnh khắc ấy, hắn "nghe thấy" một tiếng hét chói tai.

Lư Sâm lập tức mở toàn bộ mắt trên người mình. Hắn thấy vợ mình đang lồm cồm ngồi dậy, một khẩu súng lục chĩa thẳng vào giữa chân mày hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro