Chương 12. Giải trừ
"Rắc" một tiếng, tiếng cửa phòng bị khóa vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh mịch, chui thẳng vào tai Thẩm Trì Uyên.
Cậu giật mình quay đầu lại, liền thấy Mục Tùng Miễn đang đứng trong ánh sáng mờ ảo, một nửa gương mặt bị bóng tối nuốt chửng, không rõ biểu cảm.
Căn phòng yên lặng đến đáng sợ, mùi tin tức tố bạc hà vốn đã ổn định bắt đầu xao động, mang theo cảm giác hưng phấn lan dần khắp không khí. Mùi hương tràn ra từng lớp một, từ dưới chân quấn lên, dần dần bao vây lấy Thẩm Trì Uyên.
Cậu có thể cảm nhận được mùi bạc hà ngày càng nồng, nhưng lại không thể phân biệt rõ tin tức tố đang làm gì với mình—chỉ biết chúng đang âm thầm vây lấy cậu, từng bước từng bước xâm nhập.
Ánh mắt nhìn về phía Mục Tùng Miễn đang ẩn trong bóng tối khiến toàn thân Thẩm Trì Uyên nổi da gà, bản năng mách bảo rằng nơi đó có điều gì đó rất nguy hiểm.
Cậu theo phản xạ lùi lại một bước, mãi đến khi lưng chạm vào đuôi giường mới dừng lại. Thẩm Trì Uyên cẩn trọng hỏi:
"Bác sĩ Mục... anh không sao chứ?"
Động tác lùi bước của Thẩm Trì Uyên bị Mục Tùng Miễn thu hết vào đáy mắt, ánh nhìn càng thêm sâu, giống như một con dã thú đã khóa chặt con mồi.
"Không sao." Mục Tùng Miễn đáp, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng khiến người ta không thể yên tâm nổi.
Thẩm Trì Uyên nhìn bóng dáng anh mơ hồ trong bóng tối, không đoán được biểu cảm ra sao, chỉ có thể dựa vào trực giác để phân tích. Cậu biết Mục Tùng Miễn đang trong thời kỳ dễ cảm, hai ống ức chế trong thùng rác là bằng chứng.
Nhưng cho đến giờ, người kia vẫn chưa có hành vi mất khống chế, cũng không tỏ ý muốn xua đuổi cậu, chứng tỏ lý trí vẫn còn đó.
Nghĩ vậy, Thẩm Trì Uyên nhẹ nhàng thả lỏng một chút—chỉ cần còn lý trí, thì sẽ không làm chuyện gì quá đáng.
Cậu quay người, bước đến giường của mình với ý định tiếp tục nghỉ ngơi.
Cùng lúc ấy, Mục Tùng Miễn vốn đang đứng bất động cạnh cửa cũng bắt đầu di chuyển. Ánh mắt anh như có lửa, gắt gao dán chặt vào sau gáy Thẩm Trì Uyên.
Anh bước từng bước chậm rãi đến gần, ánh mắt âm trầm, toàn thân căng chặt như loài lang sói đang rình rập con mồi.
Khi Thẩm Trì Uyên vừa lật chăn lên, chuẩn bị nằm xuống, thì sau lưng bỗng nhiên trầm xuống. Một cơ thể nóng rực áp sát vào lưng cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên gáy.
Tiếng nói khàn khàn mang theo hơi thở dày đặc vang lên bên tai:
"Thơm quá..."
Giọng của Mục Tùng Miễn hoàn toàn khác bình thường—trầm thấp, gợi cảm, xen lẫn một loại cảm giác khiến người ta mặt đỏ tim đập. Thẩm Trì Uyên chưa từng nghe thấy giọng điệu như vậy từ anh.
Mục Tùng Miễn thấy người trong lòng không giãy giụa, càng thêm hài lòng, gần như vùi mặt vào hõm cổ của Thẩm Trì Uyên, lại khẽ nói:
"Ngoan lắm... thật dễ chịu..."
Mùi hương quả táo ngọt ngào lan tỏa trong chóp mũi, nhưng vì chủ nhân căng thẳng quá mức nên hương vị nhạt đi không ít.
Mục Tùng Miễn cau mày khó chịu, ánh mắt dừng lại nơi cổ áo đang cản trở anh tiếp cận mùi hương ấy. Không cần nghĩ nhiều, anh giơ tay muốn xé phăng.
Cảm nhận được động tác thô bạo sau lưng, toàn thân Thẩm Trì Uyên cứng đờ. Trong đầu trống rỗng, như bị đóng băng tại chỗ.
May mà quần áo của cậu chất lượng tốt, Mục Tùng Miễn trong lúc nhất thời cũng chưa thể xé ra được. Khoảnh khắc ấy giúp Thẩm Trì Uyên lấy lại ý thức, nhân lúc đối phương còn đang vật lộn với lớp vải, cậu nghiến răng, dùng hết sức đẩy mạnh Mục Tùng Miễn ra.
Cú đẩy này rất mạnh, lại bất ngờ, khiến Mục Tùng Miễn không kịp phản ứng mà bị hất ngã ra sau.
Anh mở to mắt, không thể tin nổi người kia lại dám đẩy mình ra. Ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, không vui cuồn cuộn trong đáy mắt như hóa thành thực thể.
Thẩm Trì Uyên thấy ánh mắt kia thì sợ đến mức nuốt nước bọt cái "ực", lành lạnh cả sống lưng. Đây là lần đầu tiên cậu ở gần một Alpha đang trong kỳ dễ cảm thế này, giọng nói cũng không khỏi run rẩy:
"Bác sĩ Mục, tôi... tôi đi gọi người đến giúp."
Nói rồi, cậu xoay người lao về phía cửa.
Nhưng Mục Tùng Miễn đã khóa trái cửa ngay từ đầu, mà khóa cửa biệt thự lại thuộc loại cũ, cơ chế khá rườm rà.
Trong lúc Thẩm Trì Uyên đang loay hoay mở khóa, sau lưng truyền đến tiếng bước chân trầm ổn mà rõ ràng.
Mục Tùng Miễn không nhanh không chậm bước xuống giường, dáng vẻ bình tĩnh như thể đang dạo chơi, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng, khóa chặt con mồi.
Thẩm Trì Uyên căng thẳng đến mức tay run, khóa cửa vốn sắp mở ra lại bị cậu bất cẩn khóa ngược lại.
"Rắc"—âm thanh ấy lần nữa vang lên, rõ ràng, khô khốc, như điểm xuyết thêm vào cơn căng thẳng đang lên đến đỉnh điểm.
Thẩm Trì Uyên sắp khóc đến nơi: mình khẩn trương đến mức nào mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ!
Phía sau, Mục Tùng Miễn thoáng khựng lại như có chút bất ngờ. Anh nhíu mày—không phải định mở cửa à? Sao lại tự tay khóa lại?
Cùng lúc ấy, tiếng bước chân dừng lại. Thẩm Trì Uyên hít sâu một hơi, xoay người lại, quyết định đối mặt với tình huống trước mắt.
Mục Tùng Miễn đứng cách cậu khoảng năm bước, ánh mắt tối tăm như vực sâu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cậu.
Thấy Mục Tùng Miễn không đến gần, Thẩm Trì Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa kịp thả lỏng được bao lâu, cậu đã thấy Mục Tùng Miễn duỗi chân bước về phía mình.
Thẩm Trì Uyên lập tức lùi về sau, cả người dán sát vào cánh cửa, nuốt nước bọt rồi nhỏ giọng hỏi dò:
"Bác sĩ Mục, hay là... để tôi tiêm thêm cho anh một ống ức chế nhé?"
Cậu cũng không chắc đề nghị này có tác dụng không, nhưng vẫn phải thử một lần—biết đâu lại hiệu quả thì sao?
Quả nhiên, khi nghe đến từ "ức chế", bước chân của Mục Tùng Miễn khựng lại. Ánh mắt anh dừng thẳng trên người Thẩm Trì Uyên, tựa như đang suy xét điều gì.
Hai người cứ thế im lặng đối mặt nhau, duy trì tư thế đó suốt mười phút.
Mười phút sau, ánh mắt Mục Tùng Miễn dần khôi phục sự bình tĩnh. Trong đôi mắt kia, dục vọng chiếm hữu cuồng loạn đã tan đi, chỉ còn lại chút lý trí quen thuộc.
Thẩm Trì Uyên cẩn thận mở miệng:
"Bác sĩ Mục?"
Cậu không dám chắc có được đáp lại hay không, nhưng vừa dứt lời thì thấy Mục Tùng Miễn giơ tay day day huyệt thái dương, chậm rãi "ừ" một tiếng.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Dù đã có phản ứng, Thẩm Trì Uyên vẫn giữ nguyên cảnh giác. Kỳ dễ cảm của Alpha không phải chuyện đùa—cẩn thận vẫn hơn.
Mục Tùng Miễn thở dài một hơi thật mạnh, rồi buông tay xuống nhìn cậu, vẻ mặt mang theo sự ngượng ngùng:
"Xin lỗi... kỳ dễ cảm nên thuốc ức chế không có tác dụng."
Nghe thấy vậy, cuối cùng Thẩm Trì Uyên cũng thả lỏng vai. Cậu suýt chút nữa khuỵu xuống vì chân mềm nhũn, may mà sau lưng có cánh cửa đỡ lấy nên không bị mất mặt.
Mục Tùng Miễn nhìn thấy rõ sự thả lỏng trên mặt cậu, lại lần nữa áy náy nói:
"Thật sự xin lỗi."
Anh không ngờ bản thân lại rơi vào trạng thái mất kiểm soát như vậy. Suốt 27 năm qua, đây là lần đầu tiên anh để bản năng lấn át lý trí.
Thẩm Trì Uyên lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:
"Không sao đâu. Chỉ là bị dọa chút thôi. Cũng là do tôi, quên mất rằng Alpha trong kỳ dễ cảm có lãnh địa ý thức rất mạnh."
Mục Tùng Miễn liếc nhìn cậu một cái, không giải thích gì thêm.
Nguy hiểm đã qua, cuối cùng cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Trước khi rời khỏi cánh cửa, Thẩm Trì Uyên vẫn không quên mở chốt khóa ra. Lỡ đâu lại vô tình khóa nhầm lần nữa thì nguy to.
Mục Tùng Miễn nằm xuống giường trước, tiêm thêm một liều ức chế tề nữa. Hai ống rồi mà vẫn không khống chế được, xem ra lần sau phải chuẩn bị nhiều hơn.
------------------------------------------
Sáng hôm sau
Thẩm Trì Uyên nằm trên giường, mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt vô hồn.
Tối qua ngủ quá muộn, mà giấc ngủ cũng không ngon. Trong lòng cứ nơm nớp lo sợ Mục Tùng Miễn lại phát tác.
Cũng may, cả đêm người kia ngoan ngoãn nằm ở giường bên kia, không có động tĩnh gì, cuối cùng cậu cũng chợp mắt được một chút.
Thẩm Trì Uyên quay đầu nhìn về phía giường bên cạnh—vẫn không thấy người đâu.
Hít sâu vài hơi trên giường, sau đó cậu mới chậm rãi bò dậy.
Khi đi ra phòng khách, quả nhiên không thấy bóng dáng Mục Tùng Miễn đâu—chắc là ra ngoài chạy bộ rồi.
Hôm nay trời đã tạnh, ánh nắng yếu ớt giấu mình sau tầng mây, tựa như còn đang ngại ngùng không dám ló mặt ra.
Thẩm Trì Uyên cũng không đặt chuyện tối qua trong lòng nữa. Dù sao Mục Tùng Miễn đã xin lỗi, mà cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì. Nếu cứ tính toán mãi thì thật sự không đáng.
Rửa mặt xong, cậu như thường lệ vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Không lâu sau, Mục Tùng Miễn trở về từ bên ngoài, lau khô mồ hôi trên trán, ánh mắt lập tức nhìn về phía phòng bếp. Nghe được tiếng động truyền ra, anh biết Thẩm Trì Uyên đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng.
Mục Tùng Miễn rũ mắt, âm thầm nghĩ phải tìm cơ hội nghiêm túc xin lỗi một lần nữa, mong Thẩm Trì Uyên đừng để bụng chuyện tối qua.
Khi Thẩm Trì Uyên bưng bữa sáng ra ngoài, vừa hay chạm mặt Mục Tùng Miễn đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.
Mùi bạc hà quen thuộc trên người đối phương hầu như không còn, dù anh vừa chạy bộ về đầy mồ hôi cũng không nghe thấy chút mùi nào—không biết đã dùng bao nhiêu lần xịt khử mùi.
Hai người ánh mắt chạm nhau. Thẩm Trì Uyên chủ động gật đầu, cong môi cười:
"Bác sĩ Mục, bữa sáng xong rồi."
Mục Tùng Miễn kín đáo đánh giá cậu một lượt, thấy không có biểu hiện khác thường gì, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra:
"Cảm ơn, tôi đi tắm đã."
Thẩm Trì Uyên gật đầu, tránh sang một bên nhường đường.
Chờ Mục Tùng Miễn tắm xong đi ra, những người khác cũng lần lượt xuống lầu rửa mặt chuẩn bị ăn sáng.
Hôm nay trời đã tạnh, tổ tiết mục rốt cuộc cũng có thể sắp xếp nhiệm vụ hẹn hò cho các khách mời. Hôm qua vì trời mưa nên không thể quay ngoại cảnh, độ hot của livestream cũng bị ảnh hưởng.
Chỉ là, tối hôm qua bỗng có một đoạn cao trào đạt nhiệt độ rất cao, lượng khán giả tăng vọt và còn kéo dài khá lâu. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đến khi hậu kỳ cắt nối biên tập băng ghi hình, chắc chắn sẽ lật lại đoạn đó xem xét kỹ càng.
Lúc đang ăn sáng, Mục Tùng Miễn lén lút liếc nhìn Thẩm Trì Uyên mấy lần. Có vẻ đối phương thực sự không để tâm chuyện tối qua, nhưng lời xin lỗi vẫn là điều bắt buộc phải nói.
Đang phân vân nên mở lời thế nào thì điện thoại trong túi mọi người đồng loạt vang lên tiếng thông báo "Tích tích——".
Thẩm Trì Uyên buông đũa, lấy điện thoại ra xem tin nhắn từ tổ chương trình.
Nhiệm vụ hôm nay: Tổ tiết mục đưa ra một cách kết đôi mới. Các khách mời sẽ chọn vật phẩm hẹn hò được đặt sẵn bên ngoài. Mỗi người chọn một món, ai chọn giống nhau sẽ được ghép đôi và cùng nhau đi hẹn hò.
Cặp đầu tiên chọn trùng sẽ lập thành một đội và bắt đầu hẹn hò trước. Người không tham gia sẽ được chọn ở vòng cuối.
Trong hai đội cuối cùng, sẽ có một nhóm ba người hẹn hò cùng nhau.
Không thể không nói, tổ tiết mục đúng là rất biết cách tạo drama.
Chuyện này rõ ràng không chỉ đơn thuần là hẹn hò ba người—kiểu gì cũng sẽ có một "bóng đèn". Không thì cũng thành một màn Tu La Tràng.
Chẳngbiết đội nào sẽ "may mắn" rơi vào tình cảnh đó đây...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro