Chương 67. Đến sao?
Đêm đen tĩnh mịch, mọi âm thanh đều im bặt.
Bốn phía yên tĩnh đến kỳ lạ, không một tiếng động vang lên, thậm chí âm thanh xe cộ bên ngoài cũng không truyền vào phòng.
Mục Tùng Miễn lặng lẽ đứng bên mép giường, dưới ánh trăng mờ nhạt, ánh mắt anh dịu dàng nhìn người đang nằm trên giường—Thẩm Trì Uyên. Trong đôi mắt kia là sự ôn nhu sâu đậm đến mức như muốn hòa tan, lại xen lẫn vài phần kiềm chế, tựa như đang nhẫn nhịn điều gì.
Đúng lúc ấy, Thẩm Trì Uyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra. Đôi mắt còn mơ màng dần lấy lại tiêu cự, vừa nhìn thấy có người đứng cạnh giường, cậu lập tức trợn to mắt, hoảng hốt bật dậy.
Sau khi thấy rõ người đứng đó là ai, Thẩm Trì Uyên mới nhẹ nhàng thở phào, đưa tay vỗ vỗ ngực: "Anh dọa tôi giật cả mình..."
Phát hiện giữa đêm tỉnh dậy có người đứng cạnh giường đúng là đáng sợ thật.
"Làm sao vậy?" – Thẩm Trì Uyên hỏi khẽ, giọng vẫn còn chút khàn khàn của người vừa mới tỉnh ngủ.
Mục Tùng Miễn không đáp ngay, chỉ tiếp tục nhìn cậu một lúc rồi mới từ tốn nói: "Không có việc gì."
Thẩm Trì Uyên đánh giá anh từ đầu đến chân, sau đó tựa vào đầu giường, vươn tay vỗ nhẹ mu bàn tay Mục Tùng Miễn: "Muộn thế rồi còn chưa ngủ?"
"Vẫn chưa buồn ngủ," Mục Tùng Miễn đáp.
"Chưa buồn ngủ?" – Thẩm Trì Uyên nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã hơn một giờ sáng.
Thấy Mục Tùng Miễn vẫn đứng đó nhìn mình không chớp mắt, Thẩm Trì Uyên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Quả nhiên, Alpha trong kỳ dễ cảm đều giống như một đứa trẻ vậy.
Cậu nhích người vào trong, vỗ nhẹ khoảng trống bên cạnh: "Muốn lên nằm không?"
Ánh mắt Mục Tùng Miễn sáng lên, nhìn cậu đầy mong đợi, nhưng vẫn dè dặt hỏi lại: "Thật sự có thể?"
Thẩm Trì Uyên mỉm cười: "Không lên còn đứng đó làm gì? Không ngủ nhanh trời sáng mất."
Nghe vậy, Mục Tùng Miễn gật đầu, cởi áo khoác rồi nằm xuống bên cạnh, cả người chui vào trong chăn.
Hương quả nhàn nhạt quanh người Thẩm Trì Uyên lập tức tràn vào xoang mũi Mục Tùng Miễn, khiến anh cảm thấy thư thái hơn bất kỳ thứ gì. Mùi hương này không phải của mình, nhưng là mùi của chính tay anh chọn, chính anh dùng, nên vẫn mang chút cảm giác thân thuộc. Quan trọng là, người nằm cạnh anh chính là Thẩm Trì Uyên.
Thẩm Trì Uyên nhìn anh một lúc rồi cũng nằm xuống.
Chẳng mấy chốc, mùi bạc hà quen thuộc liền thoảng qua. Không cần nghĩ cũng biết là tin tức tố của Mục Tùng Miễn. Anh có thể khống chế cơ thể, nhưng không thể ngăn tin tức tố phát tán. Mùi hương ấy dịu dàng, nhiệt tình, cứ thế quanh quẩn bên người Thẩm Trì Uyên.
Dù vậy, Mục Tùng Miễn vẫn rất "ngoan", nằm yên không nhúc nhích, nắm lấy góc chăn, nhắm mắt lại.
Thấy anh không có hành động gì, Thẩm Trì Uyên cũng không để ý nữa, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức tưởng như mọi xáo trộn đều tan biến, ánh trăng xuyên qua khe rèm rơi nhẹ lên sàn nhà, như một dải lụa bạc mỏng manh không chút trọng lượng.
Thẩm Trì Uyên vốn tưởng mình sẽ khó ngủ, nhưng không ngờ lại thiếp đi rất nhanh và ngủ một mạch đến sáng hôm sau — một giấc ngủ sâu và thoải mái đến lạ.
------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời len qua khe kính chiếu vào căn phòng.
Mục Tùng Miễn chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà vừa xa lạ vừa quen thuộc, một lúc lâu mới phản ứng lại. Anh nhớ rõ đêm qua mình ngủ trong phòng riêng, sao sáng dậy lại ở chỗ này?
"Ưm..."
Một âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh khiến cả người anh cứng lại. Quay đầu nhìn, quả nhiên là Thẩm Trì Uyên đang nằm bên cạnh, nhắm mắt ngủ yên.
Mục Tùng Miễn nửa rũ mắt, nhìn đỉnh đầu người kia, không nhịn được muốn vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt cậu.
Nhưng Thẩm Trì Uyên lại bất chợt động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra.
Ngước mắt lên nhìn thấy Mục Tùng Miễn, đôi mắt cậu vẫn mơ màng, hơi ngây ngốc, rõ ràng chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Mục Tùng Miễn không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh rồi à?"
Thẩm Trì Uyên chớp mắt, nhìn anh, không nói gì.
Anh cũng không vội, chỉ nằm im nhìn cậu từng chút một dần lấy lại tỉnh táo.
"Ừm... Ơ?"
Thẩm Trì Uyên lúc đầu còn đờ đẫn, rồi bỗng trợn to mắt, nhanh chóng ngồi bật dậy.
Mục Tùng Miễn thấy vậy cũng ngồi dậy theo, an ủi: "Chào buổi sáng."
Thẩm Trì Uyên ngẩn ngơ gật đầu: "...Buổi sáng..."
Dần dần, ký ức đêm qua trở lại, cậu cũng nhẹ nhõm thở ra. Nhìn lại Mục Tùng Miễn lần nữa, cậu hỏi: "Bác sĩ Mục, anh cảm thấy thế nào rồi?"
"Không sao cả." – Mục Tùng Miễn mỉm cười đáp.
Thẩm Trì Uyên đánh giá anh từ đầu đến chân, thấy không khác gì ngày thường, liền gật đầu rồi nghiêng người xuống giường: "Tôi đi rửa mặt, nấu chút bữa sáng."
Mục Tùng Miễn bất ngờ nắm lấy tay cậu. Thẩm Trì Uyên nghi hoặc quay đầu lại: "Sao vậy?"
Anh không buông tay, nắm lấy tay cậu kéo xuống giường: "Em chỉ cần đi rửa mặt là được. Bữa sáng đã có người mang tới rồi."
"Có người giao cơm?" Thẩm Trì Uyên hơi kinh ngạc, cậu từng nghe qua việc thuê người đến nhà nấu, nhưng giao tận cửa thế này, chẳng phải giống như ở nhà hàng đặt suất theo tháng sao?
Mục Tùng Miễn gật đầu: "Ừ, anh đặt bữa sáng rồi. Chắc sắp đến thôi."
Thẩm Trì Uyên cũng không nói gì thêm. Dù sao tiền cũng đã tiêu rồi, có tiện thêm một chút cũng không sao cả.
"Được." Thẩm Trì Uyên gật đầu coi như đã hiểu.
Lúc này Mục Tùng Miễn mới buông tay, để cậu đi rửa mặt. Còn anh thì quay vào phòng thay quần áo, tiện đường vào phòng tắm trong phòng ngủ chính rửa mặt rồi tiêm thêm một mũi ức chế tố.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Hôm nay xem như là ngày cuối cùng của kỳ dễ cảm, nhưng có Thẩm Trì Uyên bên cạnh, Mục Tùng Miễn vẫn muốn cẩn thận một chút.
Thẩm Trì Uyên rửa mặt xong đi ra, nhìn quanh phòng khách không thấy ai, đoán được Mục Tùng Miễn vẫn chưa ra ngoài.
Cậu vừa định quay vào phòng thay đồ, chuông cửa bất ngờ vang lên. Cậu dừng chân, quay đầu nhìn về phía cửa.
Sau khi chuông cửa vang thêm một lần nữa, Thẩm Trì Uyên quyết định ra mở.
Vừa mở cửa, liền thấy một người đàn ông mang theo hai túi lớn, đứng nghiêm chỉnh trước cửa. Thấy Thẩm Trì Uyên, anh ta lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn.
"Chào ngài, đây là bữa sáng ngài đặt tại cửa hàng chúng tôi. Chúc ngài dùng bữa vui vẻ." Anh ta nói xong còn cúi người chào cậu một cái.
Thẩm Trì Uyên nhất thời có chút lúng túng, vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại bản thân chỉ là ra nhận đồ giùm thôi, đơn đặt là của Mục Tùng Miễn, có nói gì cũng là anh ấy nói.
Dù vậy, trước khi người đàn ông kia rời đi, cậu vẫn lễ phép nói một câu cảm ơn.
Vừa đóng cửa lại, Mục Tùng Miễn cũng vừa lúc từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy Thẩm Trì Uyên đang cầm túi đồ ăn, anh lập tức bước nhanh tới nhận lấy.
Chạm vào tay lạnh như băng của Thẩm Trì Uyên, anh hơi nhíu mày, liếc nhìn quần áo cậu mặc: "Đi thay đồ đi. Hệ thống sưởi trong nhà hỏng mấy hôm rồi, anh vẫn chưa gọi người sửa."
Thẩm Trì Uyên cười cười: "Không sao đâu, trong phòng vẫn khá ấm."
Mục Tùng Miễn không nói thêm gì, chỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào tay cậu.
Thẩm Trì Uyên thấy vậy cũng cúi xuống theo ánh mắt anh, lập tức hiểu ra. Cậu cười: "Vừa nãy rửa tay bằng nước lạnh, lát nữa sẽ ấm lại thôi."
"Thật chứ?" Mục Tùng Miễn vẫn hơi lo lắng.
"Ừ, nếu lát nữa vẫn lạnh thì..." Thẩm Trì Uyên bỗng ngắc ngứ, nghĩ mãi không ra nên nói gì tiếp. Dù sao quan hệ hai người vẫn còn mơ hồ chưa rõ ràng, nói tiếp e là hơi kỳ.
May mà Mục Tùng Miễn không ép cậu phải nói ra, chỉ xách túi đồ vào bếp, để cậu đi thay đồ trước. Dù gì thì mặc quần áo ấm vẫn là điều cần thiết.
Thẩm Trì Uyên cũng không từ chối, gật đầu đi vào phòng ngủ phụ thay đồ.
Mục Tùng Miễn mang đồ ăn vào bếp, lần lượt bày từng phần ra.
Anh đặt rất nhiều món, riêng cháo thôi đã có bốn loại: bí đỏ, rau xanh thịt nạc, cháo trắng, và trứng vịt bắc thảo thịt nạc—đều là món đặc trưng của quán. Ngoài cháo, còn có sủi cảo chiên, bánh hẹ, quẩy, bánh tương, bánh nhân hẹ, bánh bao hấp mềm... gần như là tất cả các món ăn sáng phổ biến đều được gọi về hết.
Chờ anh bày xong, bàn ăn đã chật kín.
Là một bữa sáng vô cùng phong phú.
Thẩm Trì Uyên thay đồ xong đi ra, vừa nhìn thấy bàn đầy đồ ăn liền ngây người trong chốc lát.
Mục Tùng Miễn đặt túi sang bên cạnh, khóe mắt liếc thấy Thẩm Trì Uyên vẫn đang đứng bất động ở cửa, liền gọi: "Lại đây ăn sáng."
"À... ừm." Thẩm Trì Uyên ngơ ngác gật đầu, đi về phía bàn ăn.
Mục Tùng Miễn đưa cho cậu một bộ chén đũa: "Thích ăn gì thì tự lấy."
Thẩm Trì Uyên nhìn đầy bàn đồ ăn, nuốt nước miếng, hỏi: "Bác sĩ Mục, anh sáng nào cũng ăn nhiều như vậy sao?"
Mục Tùng Miễn lắc đầu.
"Vậy hôm nay là...?" Thẩm Trì Uyên chỉ chỉ bàn ăn, nhiều thế này phải ba bốn người ăn mới hết.
"Hai người ăn. Gọi nhiều chút thì có nhiều lựa chọn hơn." Nói xong, ánh mắt anh dừng trên người Thẩm Trì Uyên, dịu dàng nói tiếp, "Trì Uyên, em chọn món mình thích, cái nào ăn không hết thì anh mang cho Chu Hành Vũ, cậu ấy ăn được lắm."
"À... ừm." Thẩm Trì Uyên gật đầu.
Cậu ngồi vào bàn, chọn mấy cái bánh bao và một chén cháo rau xanh thịt nạc, yên lặng bắt đầu ăn.
Mục Tùng Miễn nhìn cậu vài lần, sau đó cũng yên lặng ăn phần của mình.
Hai người không nói gì thêm, đều tập trung vào bữa sáng của mình.
Sau khi ăn xong, Thẩm Trì Uyên ngồi trên sofa nghỉ một lúc, xác nhận Mục Tùng Miễn đã ổn, kỳ dễ cảm có vẻ cũng qua rồi, liền nói muốn về nhà.
Mục Tùng Miễn tuy có chút không nỡ, nhưng cũng không có lý do để giữ cậu lại, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Khi Thẩm Trì Uyên chuẩn bị rời đi, Mục Tùng Miễn đề nghị đưa cậu về. Nhưng bị từ chối.
Dù gì Mục Tùng Miễn mới vừa qua kỳ dễ cảm, nên ở nhà nghỉ ngơi là tốt nhất.
Thái độ của Thẩm Trì Uyên khá kiên quyết, Mục Tùng Miễn cũng không còn cách nào, chỉ có thể tiễn cậu ra tận cửa tiểu khu, đứng đó nhìn cậu gọi xe.
Khi xe dừng lại trước mặt, Thẩm Trì Uyên bỗng quay đầu nhìn về phía anh, hơi ngập ngừng rồi mở miệng:
"Bácsĩ Mục, anh muốn... đến nhà tôi ăn Tết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro