Chương 70. Đối mặt
Về đến nhà, Thẩm Trì Uyên vừa thay giày xong, còn chưa kịp về phòng nghỉ ngơi thì đã bị Thẩm Ngôn gọi lại.
"Uyên Uyên, đợi một chút." Thẩm Ngôn lên tiếng.
Thẩm Trì Uyên dừng tay đang mở cửa, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy ạ?"
Thẩm Ngôn đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó hỏi thẳng: "Uyên Uyên, con đã nghĩ kỹ chưa?"
Thẩm Trì Uyên khựng lại, trong giây lát không kịp phản ứng được ông đang nói về chuyện gì.
Thẩm Ngôn cũng không vội, một tay chống lên ghế sofa, chăm chú nhìn cậu.
Thẩm Trì Uyên chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra Thẩm Ngôn đang nói đến chuyện gì, mím môi, không trả lời.
Nhìn dáng vẻ này, Thẩm Ngôn liền biết cậu vẫn chưa thật sự suy nghĩ rõ ràng.
Ông thở dài một hơi, vươn tay vỗ nhẹ lên vai cậu: "Không sao, ba chỉ hỏi vậy thôi. Mau đi nghỉ đi." Nói rồi, ông xoay người về phòng, để lại cho Thẩm Trì Uyên một mình suy nghĩ yên tĩnh.
Sau khi Thẩm Ngôn vào phòng, Thẩm Trì Uyên cũng không vội trở về. Cậu đứng yên tại chỗ, lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, cuối cùng lại tắt màn hình, rồi mới xoay người đi về phòng.
Cánh cửa khép lại, phòng khách chìm trong bóng tối. Không còn ánh sáng nào, chỉ có tia sáng yếu ớt từ pháo hoa ngoài ban công phản chiếu qua lớp kính.
Vừa vào phòng, Thẩm Trì Uyên liền đổ người xuống giường, kéo chăn trùm kín người.
Mối quan hệ giữa mình và bác sĩ Mục... rốt cuộc là nên dừng lại ở đây, hay để mặc cho nó tiến thêm một bước?
Cậu nhắm mắt lại, điện thoại được đặt bên cạnh gối.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, đến mức Thẩm Trì Uyên có thể nghe rõ tiếng hô hấp của chính mình.
Dần dần, nghe theo nhịp thở đều đều, cậu chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, giấc ngủ ấy lại chẳng yên ổn gì, chân mày cậu cả đêm không giãn ra, như thể đang bị ác mộng quấn lấy, nhưng lại kiên cường không để nó đánh gục, không hề bị giật mình tỉnh giấc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc đã đến sáng hôm sau.
Khi tỉnh dậy, Thẩm Trì Uyên cảm thấy cả người không được tỉnh táo, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Đêm qua, cậu lại mơ. Vẫn là giấc mơ nối tiếp giấc mộng trước đó — sau khi bị Mục Tùng Miễn dọa cho bỏ chạy, anh lại đuổi theo tìm cậu.
Trong mơ, Mục Tùng Miễn như thể biến thành một tên tra nam. Vừa mới một giây trước còn lạnh lùng nói "Cút, tôi không thích cậu", giây tiếp theo đã nhào đến: "Bảo bối, xin lỗi, là anh sai rồi."
Cái hình tượng mâu thuẫn ấy khiến Thẩm Trì Uyên trong mơ sợ muốn ngất. Anh trong mộng và Mục Tùng Miễn ngoài đời quả thực là khác nhau một trời một vực.
Sau khi tỉnh lại, Thẩm Trì Uyên vẫn còn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc lâu, hình ảnh tra nam "Mục Tùng Miễn" trong mộng vẫn cứ ám ảnh trong đầu.
Cuối cùng vẫn là bị tiếng gọi của Thẩm Ngôn kéo cậu về với thực tại.
"Uyên Uyên? Còn chưa dậy à?" Thẩm Ngôn gõ gõ cửa phòng, giọng nói không lớn, vừa đủ để nếu Thẩm Trì Uyên đã tỉnh thì nghe được, mà nếu chưa thì cũng không ảnh hưởng giấc ngủ.
Thẩm Trì Uyên thở dài một hơi, ngồi dậy khỏi giường.
"Con tỉnh rồi, có chuyện gì ạ?" Cậu xỏ dép, lo lắng đi ra mở cửa.
Đúng lúc đó, Thẩm Ngôn đang định quay đi, nghe tiếng trả lời thì quay lại, lùi một bước để nhường lối.
Thẩm Trì Uyên vừa mở cửa ra đã thấy Thẩm Ngôn đứng bên ngoài. Cậu dừng tay đang đặt trên then cửa, nhìn ông rồi hỏi lại: "Ba, có chuyện gì sao?"
Thẩm Ngôn quan sát cậu từ đầu đến chân, hỏi: "Tối qua ngủ thế nào?"
Dù có chút khó hiểu, nhưng Thẩm Trì Uyên vẫn thành thật đáp: "Cũng tạm ổn ạ."
Thẩm Ngôn gật đầu, hỏi tiếp: "Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Ngày mùng Một Tết không có việc gì bận, đi dạo chơi thư giãn vẫn là một lựa chọn không tồi.
Thẩm Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Thôi ạ, hôm nay con không đi. Con ở nhà chờ ba về."
Thẩm Ngôn cũng không ép buộc. Ông vốn định rủ Thẩm Trì Uyên ra ngoài là vì lo cậu suy nghĩ nhiều quá.
Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc
Nhưng thấy cậu có vẻ vẫn bình thường, ông cũng yên tâm phần nào. Trong lòng thầm nghĩ, Uyên Uyên nhà ông hẳn sẽ tự biết cách điều chỉnh tâm trạng, không đến mức tự làm khổ bản thân vì những chuyện vụn vặt như vậy nữa.
"Ba ra ngoài đi dạo một lát, ngươi cứ ở nhà đi, nếu có ai gõ cửa thì mặc kệ, coi như không nghe thấy." Thẩm Ngôn vừa nói vừa dặn dò, giọng điệu như đang căn dặn một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành.
Sức khỏe Thẩm Ngôn hiện tại đã hồi phục khá tốt, đi dạo quanh một vòng cũng không thành vấn đề. Có điều vẫn phải cẩn thận, tránh để các Alpha lại gần quá mức.
Tin tức tố của Alpha có tính công kích khá mạnh, mà sau khi cắt bỏ tuyến thể, Thẩm Ngôn gần như không còn khả năng kháng cự lại tin tức tố. Nếu tiếp xúc với lượng lớn tin tức tố, khả năng tái phát là hoàn toàn có thể xảy ra.
Thẩm Ngôn vốn chỉ định coi lần ra ngoài này như một cuộc tản bộ bình thường, nào ngờ lại chạm mặt đúng người mà ông không muốn gặp nhất.
Còn Thẩm Trì Uyên, sau khi tiễn Thẩm Ngôn rời nhà xong thì không ăn sáng mà trực tiếp nằm dài trên sofa, nhắm mắt dưỡng thần.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Điện thoại đặt trên bàn trà thỉnh thoảng lại rung lên vài cái, như thể có ai đang không ngừng gửi tin nhắn đến.
Nhưng Thẩm Trì Uyên lại chẳng buồn để ý, cứ nằm im như đang ngủ.
Không biết điện thoại rung lên bao nhiêu lần, Thẩm Trì Uyên rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì. Sau đó y cầm điện thoại lên và mở WeChat.
Vừa mở ứng dụng, tin nhắn của Mục Tùng Miễn lập tức hiện ra trước mắt.
Nội dung chỉ là vài chuyện thường ngày—hôm nay làm gì, ăn gì, trong nhà xảy ra chuyện gì thú vị...
Cách nói chuyện này của Mục Tùng Miễn khiến anh trở nên gần gũi hơn hẳn, không còn cảm giác xa cách như trước. Như thể người đó đang đứng ngay trước mặt Thẩm Trì Uyên, chỉ cần y chịu bước tới một bước, vươn tay ra là có thể chạm được.
Thẩm Trì Uyên trượt màn hình, đọc hết các tin nhắn gần đây, rồi mím môi gõ một dòng chữ:
[Uyên]: Bác sĩ Mục, ngày mai ngài có rảnh không?
Tin nhắn vừa gửi đi, Thẩm Trì Uyên đặt điện thoại xuống, định nằm nghỉ thêm một lát. Cậu nghĩ chắc Mục Tùng Miễn sẽ không trả lời nhanh như vậy.
Ai ngờ cậu vừa buông máy không lâu, âm báo tin nhắn WeChat đã vang lên.
Thẩm Trì Uyên chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên.
Là tin nhắn trả lời của Mục Tùng Miễn. Không biết hôm nay anh có phải rảnh lắm hay không mà phản hồi cực nhanh.
[Mu]: Có rảnh, sao vậy?
[Uyên]: Tôi muốn mời ngài ăn một bữa cơm. Chúng ta tâm sự một chút.
[Mu]: Đương nhiên là được.
Không cần hỏi thêm lý do, Mục Tùng Miễn liền lập tức đồng ý.
[Mu]: Địa điểm để tôi chọn nhé? Hay là em muốn tự chọn?
Thẩm Trì Uyên nhìn tin nhắn ấy, rồi nhanh chóng trả lời:
[Uyên]: Anh chọn đi, tôi không rành mấy chỗ ăn uống.
[Mu]: Được.
Lúc này, Mục Tùng Miễn đang ngồi trên sofa ở nhà, khóe miệng luôn mang theo nụ cười không giấu nổi. Vừa vặn mẹ Mục từ ngoài về, thấy con trai mình vừa cầm điện thoại vừa cười ngây ngô, lập tức hiểu rõ là đang trò chuyện với người trong lòng.
Bà cũng chẳng nói gì, chỉ "xì" một tiếng rồi đi lên tầng ba tưới hoa.
Mục Tùng Miễn thật sự không ngờ Thẩm Trì Uyên lại chủ động hẹn mình tâm sự, khiến anh cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Xem ra, ngày được "mây tan trăng sáng" của anh... có lẽ sắp đến rồi.
Anh vui vẻ mà khe khẽ ngân nga một điệu nhạc.
Chỉ tiếc là... những gì Thẩm Trì Uyên đang nghĩ lại không giống như anh tưởng.
--------------------------------------------
Laomieungungoc: tìm được một bộ nghe tiếng lòng mà thấy cx có nhìu truyện edit về loại này rồi. Nên edit không hè :)))))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro