17-Ta trở thành trân bảo của Tiến sĩ Phổ
Chủ nhân nhỏ bé, xinh đẹp của nó mềm mại tựa không xương, tựa vào lòng nó đầy tin cậy.
Đôi mắt cậu thật đẹp.
Dù bị ảnh hưởng bởi những thay đổi bất thường, đôi mắt ấy vẫn trong veo như pha lê vỡ, sáng lấp lánh tựa mặt hồ giữa trưa nắng gắt.
S733 vô thức ôm lấy cậu, và Phổ Diêu cũng tự nhiên vòng tay đáp lại.
Nó dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu. Nhưng ngay khi chạm vào, Phổ Diêu đã ngẩng đầu, khẽ phát ra một tiếng rên nhẹ, rồi lại mềm nhũn nằm trong vòng tay nó.
Ngay khoảnh khắc đó, nó gần như không thể kìm nén, chỉ muốn cúi xuống và hôn cậu thật sâu.
Nó hiểu rõ cơ thể của Phổ Diêu hơn bất kỳ ai, thậm chí còn biết rõ lúc này cậu đang cần gì.
Nhưng nó cố nhẫn nhịn, chỉ khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu:
“Diêu Diêu ngoan, để ta đi nấu cơm trước nhé…”
Người yêu thương đứng ngay trước mắt, vùi cả cơ thể trong lòng mình nhưng không thể thỏa sức chiếm giữ, với nó, đó gần như là sự trừng phạt tàn khốc nhất.
Phổ Diêu rõ ràng tỏ vẻ thất vọng, cậu khẽ nhìn quanh, muốn tìm vài xúc tu để nghịch. Nhưng tất cả xúc tu của S733 đã được thu lại.
Cảm giác trống rỗng dâng lên trong lòng, Phổ Diêu khẽ nói, giọng buồn bã:
“Anh… không còn thích em nữa sao?”
Đôi mắt xinh đẹp long lanh, những giọt lệ trong suốt đã bắt đầu rơi.
Cậu vừa đáng thương vừa tinh xảo đến mức khiến tim S733 như bị bóp nghẹt. Nó suýt nữa thì buông xuôi, định chiều theo mọi mong muốn của cậu.
S733 lập tức ôm cậu chặt hơn. Phổ Diêu thuận thế ngả ra giường, ánh mắt như đang chờ đợi nó đến giúp đỡ.
Tóc cậu không biết từ khi nào đã dài ra, mềm mại và đen nhánh, trải rộng như một đóa hoa trên giường.
Cậu đẹp đến kinh diễm – làn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh tinh khiết, chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình càng làm nổi bật vẻ thanh tao, tựa một vị thần trinh nguyên dưới ánh trăng.
Hai má đỏ bừng, trông như một người bị lừa lên giường bởi một gã đàn ông hư hỏng.
S733 cố nuốt khô, yết hầu nó khẽ trượt lên xuống vài lần. Cuối cùng, nó cúi người xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Phổ Diêu, giọng trầm thấp đầy yêu thương:
“Ta yêuem, yêu em bằng tất cả sự vĩnh hằng của ta…”
Nó vuốt ve khuôn mặt cậu, dịu dàng lau đi từng giọt lệ còn sót lại. Trái tim nónhư bị nhào nặn thành một khối mềm mại, đau đớn xen lẫn yêu thương nồng nhiệt.
“Nhưng Diêu Diêu của ta đang bị bệnh. Chúng ta chữa khỏi trước, có được không?”
Tất cả… đều là lỗi của nó.
Nếu không phải vì nó chìm đắm trong những khoảnh khắc thân mật – những cái ôm, những nụ hôn, những ân ái… Nếu không phải vì nó ích kỷ muốn Phổ Diêu chỉ yêu nó, hoàn toàn thuộc về nó, thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.
Nó biết rõ năng lực của T2, chỉ cần phân tích một chút đã có thể đoán được hậu quả, nhưng nó đã quá nóng vội.
“Diêu Diêu ngoan, ngủ một lát nhé. Khi tỉnh dậy sẽ có đồ ăn ngon chờ emi.”
Mí mắt Phổ Diêu dần nặng trĩu, những giọt nước mắt còn đọng lại được bàn tay dịu dàng của S733 lau khô.
Khi cậu mơ màng cảm nhận được một nụ hôn nhẹ trên môi, muốn giữ lại chút hơi ấm ấy, thì đã chìm sâu vào giấc mộng.
Ngay khi cậu thiếp đi, S733 bắt đầu kiểm tra cơ thể của Phổ Diêu.
Sau lời nhắc nhở của T2, nó đã nhận ra sự bất thường.
Đúng là cậu đang trong trạng thái giống như phát tình kỳ.
Cơ thể con người vốn không có giai đoạn này. Một khi xuất hiện, chắc chắn là do bị ảnh hưởng từ tác nhân bên ngoài.
Phổ Diêu, với thể chất yếu ớt của mình, hoàn toàn không thể chịu đựng nổi. Ngay từ đầu, để cậu có thể thích nghi, nó đã lén cải tạo cơ thể cậu, gia tăng độ dẻo dai và thêm một số ám thị tâm lý.
Chính sự khao khát được cậu yêu mà nó vô thức gây ra những thay đổi đó.
S733 kiểm tra lại một lần nữa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, cậu chưa mang thai.
Nếu điều đó xảy ra, sinh mệnh bên trong sẽ điên cuồng rút cạn dinh dưỡng từ cơ thể cậu. Dù nó liên tục cung cấp dưỡng chất, nhưng cơ thể mỏng manh của Phổ Diêu sẽ không thể chịu đựng nổi sức mạnh của một sinh vật quái vật đang hình thành.
Cậu sẽ đau đớn, sẽ mệt mỏi, và chỉ cần một sai sót nhỏ, cậu có thể mất mạng. Đừng nói đến việc sinh vật đó chui ra khỏi cơ thể cậu – chỉ nghĩ đến thôi, nó đã không chịu nổi.
Tệ hơn nữa, dưới tác động của hormone, cậu sẽ yêu nó và sinh vật ấy một cách mù quáng, bất chấp sự nguy hiểm đến tính mạng của chính mình.
“Đây không phải là tình yêu. Cũng không phải ý nguyện thật sự của em. Ta yêu tất cả những gì thuộc về em… nhưng không thể dùng sức mạnh để ép buộc emyêu ta.”
Điều nó cần làm bây giờ là giúp Phổ Diêu vượt qua giai đoạn phát tình giả này an toàn.
Tần Phong đã rời đi từ rất lâu, lần theo trực giác để tìm kiếm.
Trực giác của hắn luôn rất chính xác.
Dù vết thương trên ngực rất nghiêm trọng, máu đã chảy ra không ít, nhưng vì cơ thể hắn vốn là ác chủng được cải tạo, nên mùi máu tỏa ra lại càng giống ác chủng hơn.
Nếu xét theo cấp bậc ác chủng, Tần Phong thuộc loại siêu S – cấp độ cao nhất. Với một ác chủng cấp này, dù bị thương, vẫn đủ sức đe dọa khiến những ác chủng khác không dám lại gần.
Hắn biết, con quái vật đó muốn hắn chết.
Nọc độc từ chiếc đuôi rắn đã suýt lấy mạng hắn.
Nhưng hắn không thể chết.
Chủ nhân nhỏ bé của hắn đã bị con quái vật cực kỳ nguy hiểm đó bắt đi. Hắn nhất định phải cứu cậu.
Hôm ấy, hắn đứng trên một vách núi cao, rút vũ khí ra, dùng ống ngắm để quan sát xung quanh.
Ống ngắm của hắn có thể phóng to mọi thứ trong bán kính gần mười dặm, cho phép hắn nhìn rõ tất cả những gì không bị che khuất.
Và rồi, hắn nhìn thấy Phổ Diêu.
Ngón tay Tần Phong khẽ run, suýt nữa thì làm rơi vũ khí.
Qua ống ngắm, hình ảnh của Phổ Diêu hiện lên rõ ràng, nhưng trông cậu rất khác so với khi còn ở phòng thí nghiệm.
Cậu mặc một chiếc áo phông đơn giản, thoải mái, trông giống như một sinh viên đại học vừa mới nhập học.
Phổ Diêu đang ngồi trên một chiếc xích đu, đung đưa giữa một khu vườn nhỏ.
Tần Phong không ngờ, giữa khu vực ô nhiễm nặng nề như thế này lại tồn tại một khu vườn được chăm chút kỹ lưỡng đến vậy.
Mọi thứ ở đây đều mang dấu vết của bàn tay con người.
Dưới một cây hoa đào khổng lồ là chiếc xích đu mà Phổ Diêu đang ngồi. Cách đó không xa là một mái đình nhỏ được dựng lên để che nắng, bên trong có bàn ghế, cốc trà và những bông hoa tươi rực rỡ.
Trong khu vườn, những khóm hoa đủ màu sắc được trồng cẩn thận, nở rộ làm sáng bừng cả không gian.
Khung cảnh ấy yên bình và đẹp đẽ đến kỳ lạ, giống như một mảnh vườn bước ra từ truyền thuyết của 200 năm trước.
Phổ Diêu trông hoàn toàn khỏe mạnh, thậm chí còn có phần rạng rỡ và xinh đẹp hơn so với trước đây. Làn da cậu trắng mịn, ánh lên sắc hồng như được chăm sóc tỉ mỉ.
Trong khoảnh khắc đó, Tần Phong chỉ biết đứng lặng người.
Không còn chiếc kính lạnh lùng che chắn, Phổ Diêu để lộ đôi mắt đẹp như ngọc, trong sáng và rực rỡ như mặt hồ lấp lánh ánh nắng trưa.
Tất cả khung cảnh như một bức tranh tuyệt đẹp, tựa một giấc mơ huyền ảo.
Nhưng giấc mơ ấy nhanh chóng bị phá vỡ.
Bỗng nhiên, Phổ Diêu động đậy.
Cậu nhanh chóng bước xuống khỏi chiếc xích đu, vui vẻ chạy ra phía cổng.
Bên ngoài có gì? Điều gì đã thu hút cậu đến vậy?
Phổ Diêu cười rạng rỡ, nụ cười ấy khiến cậu trở nên đẹp đến nao lòng. Tần Phong gần như chưa từng thấy cậu vui vẻ đến thế.
Nếu cậu mỉm cười với hắn như vậy, hắn chắc chắn sẽ dâng cả trái tim mình cho cậu mà không chút do dự.
Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng khiến hắn sôi sục ghen tức đã xuất hiện.
Cánh cổng khu vườn mở ra, và người bước vào lại là S733.
Dù đã đoán được từ lâu rằng S733 có thể đang ở cùng Phổ Diêu, nhưng Tần Phong không ngờ mối quan hệ của họ lại thế này.
Phổ Diêu không chỉ đón S733, mà còn vui vẻ chạy đến, lao thẳng vào vòng tay nó.
Cậu mang theo nụ cười rạng rỡ, tràn đầy mong chờ, tựa như đã chờ nó rất lâu.
Khi lao vào vòng tay S733, cậu còn nhảy lên, hai chân quấn chặt lấy hông no, ôm nó thật chặt.
Từ góc độ của Tần Phong, hắn không thể thấy rõ biểu cảm của S733, nhưng chỉ một lúc sau, S733 đã đẩy Phổ Diêu ra, lạnh nhạt đặt cậu xuống đất.
Quá đáng!
Con quái vật đó làm gì có tư cách!
Phổ Diêu ôm chặt nó, cọ sát đầy yêu thương, vậy mà nólại dửng dưng đẩy cậu ra như không có gì!
Tần Phong cảm giác tim mình như bị xé toạc, ghen tị đến phát điên.
Tại sao?
Tại sao Phổ Diêu lại yêu một con quái vật đáng ghét như vậy?
Và tệ hơn, con quái vật đó còn phớt lờ tình cảm của cậu.
S733 lạnh lùng nấu cơm cho Phổ Diêu, trong khi Phổ Diêu cố trèo vào lòng nó nhưng lại bị từ chối.
Cậu buồn bã ngồi ăn cơm một mình, cố gắng tiếp cận nó, nhưng hắn chỉ quay lưng đi rửa bát, không chút quan tâm.
Tần Phong nghiến răng tức giận.
Nếu là hắn, hắn nhất định sẽ không để cậu phải buồn như vậy.
Nếu Phổ Diêu leo vào lòng hắn, hắn sẽ nâng niu cậu, từng muỗng cơm cũng sẽ đút tận miệng. Hắn sẽ không rời cậu nửa bước, ôm cậu thật chặt, hôn cậu say đắm, để cậu mãi mãi ở trong vòng tay hắn.
Hắn muốn giữ Phổ Diêu bên mình, như một báu vật nằm trong túi áo, lâu lâu lại đem ra hôn một cái.
Nhưng S733 lại dửng dưng, thậm chí còn đẩy cậu ra.
Thật quá đáng!
Có những lúc, Phổ Diêu thậm chí chủ động hôn S733, nhưng con quái vật ấy chỉ miễn cưỡng đáp lại, sau đó lại lạnh lùng đẩy cậu ra.
Phổ Diêu uất ức đến rơi nước mắt.
Đến lúc này, S733 mới nhẹ nhàng an ủi, lau nước mắt cho cậu, nhưng vẫn giữ khoảng cách, như thể cố tình khiến cậu thêm đau lòng.
Súc sinh đáng chết!
Phổ Diêu đáng yêu như vậy, nếu nó không yêu, thì tại sao còn lấp lửng, khiến cậu không dứt ra được?
Tần Phong âm thầm theo dõi họ nhiều ngày. Hắn nhận ra, ngoài việc săn bắn và trồng trọt, S733 còn bắt đầu trồng lúa nước.
Thỉnh thoảng, nó đi xa để tìm nguyên liệu, hái những bó hoa tươi đẹp, hoặc mang về những con thỏ dễ thương cho Phổ Diêu nuôi.
Bề ngoài, S733 trông giống một người đàn ông lý tưởng không chút tì vết.
Nhưng, nó lại đối xử lạnh nhạt với Phổ Diêu, phớt lờ mọi tình cảm của cậu, để mặc cậu buồn bã.
Hôm ấy, khi S733 đi săn một con linh dương lớn, Tần Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý ám thị khiến con linh dương chạy xa khỏi khu vực.
Rồi hắn tự mình tắm rửa sạch sẽ, chỉnh trang diện mạo, đến khu vườn của Phổ Diêu.
Xung quanh khu vườn tràn ngập khí tức của một sinh vật siêu cấp S, tạo ra một áp lực khủng khiếp khiến tất cả sinh vật khác phải bỏ chạy. Chỉ còn lại một số động vật nhỏ, yếu ớt không cảm nhận được uy hiếp.
Nhìn gần hơn, khu vườn càng đẹp đẽ và ngăn nắp. Những dải dây leo hoa hồng màu hồng nhạt phủ lên tường rào, tựa như khoác một tấm màn thơ mộng cho cả khu vườn.
Dù cảm nhận được áp lực từ mùi của S733, điều đó không thể khiến Tần Phong chùn bước.
Hắn hít một hơi sâu, gõ nhẹ lên cánh cổng.
Cánh cổng nhanh chóng mở ra.
Người mà hắn ngày đêm mong nhớ đứng ở đó, đôi mắt đầy trông ngóng. Khoảnh khắc ấy mang đến một cú sốc thị giác khó diễn tả.
Tim hắn như ngừng đập.
Quá đẹp, quá đáng yêu.
Cận cảnh, Phổ Diêu như một bức tranh sống động, đẹp đến mức có thể giết người.
Tim hắn đập dồn dập, cổ họng khô khốc, khó khăn lắm mới thốt lên được vài lời, đôi tai đã đỏ ửng:
“Diêu Diêu…”
“Làm ơn… để ta trở thành người tình của em.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro