23-Ta cùng chồng ma xung hỉ
Nụ hôn này thật thô ráp, vội vã đến mức khiến Phổ Diêu cảm thấy hơi đau.
Hắn hình như nghe thấy tiếng rên rỉ của Phổ Diêu, nên vội vàng chậm lại.
Phổ Diêu có thể nghe rõ nhịp tim của người đó, dường như hắn hơi căng thẳng. Tay hắn run rẩy từng hồi.
Phổ Diêu bị hôn đến mức gần như không thể thở nổi, chỉ phát ra vài tiếng “hừ hừ” nho nhỏ, người kia vội vàng buông ra.
“… Xin lỗi…”
Phổ Diêu nói: “Sao chàng lại vội vàng như vậy?”
Người kia lại im lặng, không nói gì. Sau ba, bốn giây trôi qua, Phổ Diêu cảm thấy hắn nhẹ nhàng vuốt tóc mình, rồi lại hôn nhẹ lên trán cậu.
Sau đó, người kia buông tay ra.
Một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, Phổ Diêu tháo miếng vải che mắt ra, nhìn quanh, thì phát hiện người kia đã biến mất.
Giống như tất cả chỉ là một giấc mơ, giờ tỉnh lại chỉ còn lại sự trống vắng.
Phổ Diêu chạm tay lên môi mình.
Có chút sưng.
Lẽ ra cậu đã định hỏi Lệ Gia Nhân chuyện tối qua, nhưng khi người kia đến, cậu lại quên mất.
Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa, hắn lại đến. Lần này, khi Phổ Diêu mở mắt ra, cậu lại bị miếng vải che mắt, trước mắt hoàn toàn tối đen, tay bị trói chặt.
Một cảm giác sợ hãi bất chợt dâng lên trong lòng.
Bỗng nhiên, một người đàn ông ôm chặt lấy cậu.
Cảm nhận được sự hoảng loạn trong Phổ Diêu, hắn liền lên tiếng: “Diêu Diêu, là ta đây.”
Phổ Diêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn khó hiểu: “Sao lại buộc tay ta lại thế này?”
Hắn dùng hai sợi dây vải mềm mại buộc tay cậu lên, mỗi tay đều được buộc lên trên, và các sợi dây được quấn vào các góc của chiếc bàn mềm. Tuy không buộc quá chặt, nhưng khiến cậu không thể tự tháo ra và tay cũng không thể di chuyển tự do.
Hắn ta ôm chặt lấy Phổ Diêu, vỗ về an ủi, ôm thật chặt, như muốn hòa vào cậu, sau đó bắt đầu hôn với tốc độ chậm hơn, nhưng dường như rất cuồng nhiệt, cứ như muốn nuốt trọn cậu vào trong miệng.
Phổ Diêu cảm thấy hơi khó chịu, miệng tê dại, mặc dù không thấy đau, nhưng hành động của hắn quá mãnh liệt, dù là hôn lên môi hay là nơi khác.
Ban đầu, Phổ Diêu chỉ nằm trên giường, nhưng ngay sau đó, lưng cậu không còn dựa vào giường nữa mà bị người kia bế lên, rồi tiếp tục hôn từ cổ, dọc theo tai cậu, đi xuống đến cổ áo.
Như một con thú ăn thịt dữ tợn, người kia quấn lấy cậu, cơ thể siết chặt, giống như không thể tách rời.
Phổ Diêu hoảng hốt kêu lên: “Lệ Gia Nhân!”
Người đàn ông đột nhiên khựng lại, cơ thể cứng đờ, dừng mọi hành động.
Phổ Diêu nước mắt lưng tròng, cố gắng lên tiếng: “Chàng… chàng đang làm gì vậy? Giữa ban ngày, tối còn có tiệc gia đình mà!”
Lại là sự im lặng.
Im lặng thật lâu.
Sau đó, người đàn ông nhẹ nhàng buông cậu ra, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cậu và trán cậu, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ làm những động tác như đang tự trấn an bản thân.
Rồi lại im lặng.
Phổ Diêu thử giơ tay lên, phát hiện những sợi dây đã được tháo ra.
Cậu tháo miếng vải bịt mắt, nhìn thấy trong gương mình đang mặc chiếc áo dài nhăn nhúm.
Mặc dù không cởi đồ, nhưng cả người đều bị xộc xệch, tựa như trải qua một trận chiến nóng bỏng hỗn loạn.
Phổ Diêu lấy một chiếc khăn ướt lau nhẹ trên mặt, rồi bước vào tủ quần áo để chọn đồ để tham dự bữa tiệc gia đình tối nay.
Hai người con trai lớn của Lệ Gia đã trở về, Dư Thị gọi người đến thông báo rằng tối nay cả gia đình sẽ ăn một bữa cơm cùng nhau.
Không có người ngoài, chỉ có ba anh em Lệ Gia, Dư Thị và Phổ Diêu, tổng cộng là năm người.
Phổ Diêu chọn lựa một vài bộ trang phục nghiêm chỉnh.
Quần áo của anh hầu hết là những bộ đẹp đẽ, rực rỡ, không có gì quá trang trọng. Lệ Gia Nhân cho rằng cậu thích những bộ đồ như vậy, nên đã đặt riêng cho cậu nhiều bộ.
Bộ trang trọng nhất là chiếc áo hôm trước anh mặc khi đến thỉnh an Dư Thị, nhưng nó quá dày, trời nóng như thế này mà mặc thì sẽ bị ngột ngạt.
Cũng không có điều hòa.
Cuối cùng, cậu chọn một bộ áo dài màu xanh nước biển nhạt, không quá cầu kỳ, tay áo và váy áo có kiểu dáng lịch sự, tóc cậu anh được búi gọn lại bằng một chiếc trâm ngọc.
Chiều hôm đó, sau khi đọc sách một lát, Chu Chính đến gõ cửa nhắc nhở rằng đã đến giờ xuất phát.
Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào lúc Dậu, khoảng cuối chiều.
Chu Chính thấy Phổ Diêu bước ra, ánh mắt sáng lên, chỉ cảm thấy cậu trong bộ trang phục này thật thanh nhã, xinh đẹp đến mức không dám nhìn thẳng.
Giống như một tiểu yêu tinh từ trong rừng sâu bước ra.
Chu Chính theo sau Phổ Diêu, vừa nhìn thấy, lập tức đỏ mặt, lấy tay che mũi.
Bộ quần áo này, nhìn từ phía trước thì không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn từ phía sau hay bên cạnh, nó lại tôn lên được vóc dáng nhỏ nhắn của Phổ Diêu, cái eo mềm mại như một tác phẩm điêu khắc, khiến người ta không thể rời mắt, nhìn thêm một lần nứa như thể đang phạm vào đại tội .
Tiệc gia đình được tổ chức ở khu trung tâm trong Lệ Gia phủ, cách khu vườn của Dư Thị khá xa, Phổ Diêu bước đi khoảng chừng hai nén nhang mới nhìn thấy tòa nhà nơi tổ chức tiệc.
Lúc này, Chu Chính đột nhiên nghiêm trang cúi đầu chào: “Đại thiếu gia.”
Phổ Diêu hơi nghiêng đầu, thì thấy Lệ Gia Văn đang bước từ phía sau đi đến.
Vẫn là đôi mắt sắc như dao đó, nhìn thẳng vào Phổ Diêu, không hè chớp mắt. Phổ Diêu nhìn thấy hắn, cũng hơi cúi đầu đáp lễ: “Đại thiếu gia.”
Lệ Gia Văn bước đến gần, hơi cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Phổ Diêu: “Diêu Diêu, dạo này em thế nào?”
Phổ Diêu bất giác nghĩ tới Lệ Gia Nhân—người đang giả trang thành hắn mỗi đêm lại đến thân mật với cậu —bởi nên cảm thấy có đôi chút không được tự nhiên: “Rất tốt.”
“Tiểu Tứ không có lễ phép, Diêu Diêu cứ ngồi cạnh ta.”
“Vâng.”
Lại là một khoảng im lặng. Lệ Gia Văn đi bên cạnh Phổ Diêu, vì hắn cao hơn, nên luôn hơi cúi đầu, không chuyện trò nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Phổ Diêu.
Vì có sự xuất hiện của Lệ Gia Nhân, mỗi lần gặp Lệ Gia Văn, Phổ Diêu đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, không dám đối diện trực tiếp với hắn, vì vậy cứ nhìn về phía trước, bước đi thật nhanh.
Một lúc sau, họ đến được phòng ăn.
Lệ Gia Mậu đang đứng trước cửa, nhìn qua nhìn lại, thấy Phổ Diêu đến, mặt mừng rỡ tiến lên đón, nhưng khi ánh mắt anh lướt qua, thấy cậu đi cạnh đại ca mình, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Trong lòng Lệ Gia Mậu, Phổ Diêu là vị hôn thê trong tương lai của anh, từ nhỏ đến lớn, Dư Thị luôn chiều chuộng anh , anh biết mẹ mình muốn gì và sẽ làm mọi cách để được mẹ đồng ý.
Điều anh cần làm là liên tục trò chuyện với Phổ Diêu, dần dần phải khiến cậu thích mình.
Phổ Diêu nhìn thấy anh ta, nhưng không nhìn thẳng vào, lạnh nhạt đi qua, rồi tới gần bàn ăn. Lệ Gia Mậu lập tức tiến lại, nói: “Diêu Diêu, ta đến xin lỗi em đây.”
Phổ Diêu hạ ánh mắt xuống, nhìn thấy anh đang cầm một hộp quà tinh xảo.
Bao bì của nó là loại chưa từng thấy ở Giang Thành, có vẻ như là món quà từ nước ngoài mang về.
Phổ Diêu cười khẽ, nói: “Tứ thiếu gia, không cần khách sáo như vậy, đều là người nhà cả thôi…”
Lệ Gia Mậu nói xong, lập tức đi vào trong phòng ăn, Phổ Diêu vừa bước vào thì Lệ Gia Mậu tiếp tục nói: “Là ta nói năng thiếu suy nghĩ, không nên hạ thấp em như vậy…”
Anh định nói thêm gì đó, nhưng ngay lúc này, đại ca của anh đã chen ngang, đi giữa hai người, vô tình đẩy Lệ Gia Mậu ra một chút, tạo ra khoảng trống nhỏ cho Phổ Diêu.
Lệ Gia Văn dẫn Phổ Diêu đến ghế bên cạnh mình, kéo ghế cho cậu, nói: “Diêu Diêu, ngồi đây đi.”
Chiếc bàn ăn là một chiếc bàn tròn lớn, trước đây, bốn anh em trong gia đình cũng ngồi theo thứ tự tuổi tác. Phổ Diêu ngồi ở bên phải Lệ Gia Văn, vị trí bên cạnh cậuvốn dĩ để trống, nhưng Lệ Gia Mậu định ngồi vào đó, không ngờ chỉ chậm một lát, anh đã bị Lệ Gia Phong chiếm mất chỗ.
Vì vậy, Lệ Gia Mậu chẳng thể ngồi cạnh Phổ Diêu nữa.
Dư Thị đến muộn, phải đợi bà vào rồi bữa ăn mới bắt đầu.
Bà đỏ mắt, nói một tràng về Lệ Gia Nhân, rồi cả gia đình nâng ly chúc mừng, chuyện phiếm vài câu về chuyện gia đình.
Dư phu nhân từ trước đến nay rất cưng chiều con trai út, hơn nữa đã lâu không gặp, nên bà lại hỏi thêm về tình hình của anh ở nước ngoài.
Lệ Gia Mậu nhận được cơ hội thể hiện bản thân, liền bắt đầu kể một vài câu chuyện thú vị, rõ ràng là nói cho Dư phu nhân nghe, nhưng ánh mắt thì luôn hướng về phía Phổ Diêu.
Hôm nay, cậu mặc rất đẹp.
Eo thon quá.
Dưới bàn, trong lòng anh không khỏi nghĩ, nếu ngồi cạnh đại ca, liệu có ai lén vuốt ve eo của Phổ Diêu không?
Nhưng mà Phổ Diêu lại rất thuần khiết, tao nhã như một vị tiên tử, cúi đầu ăn, im lặng không nói gì, chỉ khi có ai đó lên tiếng thì mới lịch sự đặt đũa xuống mà lắng nghe.
Nếu có người hỏi thăm về cậu, Phổ Diêu chỉ mỉm cười đáp lại vài câu.
Lớn lên xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, lễ phép, quả thật là vận may trời ban của nhị ca.
Vậy mà nhị ca chịu không nổi phúc khí này nên mới chết đột ngột vậy sao?
Ánh mắt Lệ Gia Mậu nhìn chằm chằm vào cậu, cho đến khi nghe thấy Dư phu nhân ho khan hai tiếng, anh mới thu lại tầm nhìn.
Anh vội vàng ăn vài miếng cơm, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Lệ Gia Phong cũng đang nhìn Phổ Diêu.
Hắn không chỉ nhìn Phổ Diêu, mà còn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đại ca của mình.
Dù đại ca và tam ca không thân thiết, nhưng cũng không có sự việc nào gây bất hòa, không hiểu sao Lệ Gia Phong lại dùng ánh mắt lạnh lùng đó nhìn đại ca?
Một bữa ăn, mỗi người đều mang một tâm tư riêng.
Dư phu nhân luôn chăm chú nhìn Lệ Gia Văn, lúc này mới thấy Lệ Gia Mậu đứng lên, có ý muốn tự nguyện đưa Phổ Diêu về Tây viện.
Đêm đã khuya, trời tối đường nhỏ, Tây viện lại vắng vẻ, sao có thể để con trai út đi cùng?
Không nói đến việc anh có đứng đắn làm gì không, chỉ riêng danh tiếng của Phổ Diêu cũng đủ gây rắc rối. Nếu như có ai nghe thấy, sẽ làm hỏng cả mối duyên sự này.
Dư Thị liền lên tiếng trước: "Gia Văn, trời đã tối rồi, Tây viện lại xa, sao con không đưa Diêu Diêu về?"
Chu Chính lập tức lên tiếng: "Phu nhân, để tôi tiễn thiếu phu nhân về là được."
Dư phu nhân nhíu mày, sao tên này lại thiếu tinh tế như vậy? Hắn là người hầu mà, sao có thể ngăn cản được Lệ Gia Mậu? Nếu như nó lén theo sau và làm gì đó, hắm có thể cản nổi không?
Chỉ có anh trai là có thể kiềm chế được đám em trai.
Hơn nữa, sau này có thể Phổ Diêu sẽ là thiếp hoặc thê tử của hắn.
Dư phu nhân muốn tạo cơ hội cho hai người.
Nhưng Nhị thiếu luôn muốn dây dứa với thê tử săp cưới của đại ca, vậy Phổ Diêu có thể coi là thuộc về ai?
Chắc chắn sau này sẽ thuộc về đại ca.
Lệ Gia Văn nhận lệnh của mẹ, liền đưa Phổ Diêu đi về Tây viện.
" Diêu Diêu," hắn vốn mặt lạnh như băng, giờ lại dịu dàng nói, "Trời tối rồi, ta đưa em về."
Phổ Diêu gật đầu.
Hai người đi về phía Tây viện.
Chu Chính theo sau, mắt luôn dõi theo bóng dáng của họ.
Chỉ thấy đại thiếu gia lúc nào cũng gần gũi, thi thoảng lại trò chuyện với thiếu phu nhân.
Không nói gì thì cũng cúi đầu, mắt luôn hướng về phía thiếu phu nhân, như thể dính chặt lấy người ấy.
Đêm khuya, đường tối, sao lại nhìn mỹ nhân mà không nhìn đường, chẳng may ngã thì sao?
Chu Chính nghiến răng nghiến lợi, một bên thì nghĩ nếu là Lệ Gia Mậu chắc chắn sẽ trêu chọc vài câu, nhưng đây là đại thiếu gia, ai dám chống đối hắn?
Đoạn đường phía trước càng lúc càng tối.
Chu Chính vội vàng bước nhanh theo sau, tay cầm đèn nhưng chỉ cái chớp mắt, hai người đã biến mất.
...
Khi gần đến Tây viện, nơi này ban ngày còn không có người, huống chi là ban đêm.
Dư phu nhân sợ làm xấu mặt, nên đã sai người không đến khu vực này, đại thiếu gia cũng có lệnh như vậy.
Đoạn đường không gặp một con mèo nào, lại càng vắng vẻ, không có ánh sáng, quay lại nhìn thì không thấy Chu Chính đâu nữa, đèn cũng không còn.
Vì trời tối đen như mực, ai mà biết liệu có gặp phải rắn hay vấp phải cái gì không?
Phổ Diêu đang lo lắng thì đột nhiên bị người ta bế lên!
Cậu hoảng hốt như một con thỏ, suýt nữa thì nhảy dựng lên.
"Ngài làm gì vậy?"
Tại sao đại thiếu gia lại bế cậu?
Lệ Gia Nhân cười cong mắt: " Diêu Diêu, là ta đây! Trời tối rồi, ga tôi dần dần có thể chủ động hơn trong việc chiếm lấy cơ thể của hắn."
Phổ Diêu thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Gia Nhân bế bổng Phổ Diêu vào lòng, " Diêu Diêu, vòng chân qua eo ta, trời tối rồi, để ta bế em về."
Cảnh vật tối tăm, sợ có rắn hay độc trùng, Lệ Gia Nhân cao lớn, ôm Phổ Diêu rất chắc chắn.
Phổ Diêu quặp chân lên eo y, y liền ôm chặt và hôn cậu.
Phổ Diêu lầm bầm: "Sao chàng lúc nào cũng làm vậy? Đi một đoạn đường cũng phải hôn?"
Cả buổi trưa và tối y đã hôn cậu, quay về còn muốn trêu cậu, sự xấu hổ của Phổ Diêu cũng gần như tan biêns đi hết.
Lệ Gia Nhân thấy cậu lầm bầm cũng thấy dễ thương, lòng như tan ra, ôm cậu hôn mạnh mẽ hơn.
Chẳng mấy chốc, Phổ Diêu đã mềm nhũn trong vòng tayhắn.
Phổ Diêu tựa vào y, tựa vào ngực và vai y, trong lúc mơ màng, bỗng thấy phía sau có một người đi theo.
Cả người Phổ Diêu giật mình, hoảng hốt hét lên: " Lệ Gia Nhân , nhanh trốn đi, có người đến!"
Lệ Gia Nhân lúc này không nhận ra có ai, tưởng là mình bị nhầm, vội vàng ôm Phổ Diêu né vào trong một bụi hoa chuông đỏ rủ xuống.
Một lúc lâu sau, quả nhiên có một bóng người đi qua.
Người đó hình dáng cao lớn.
Lệ Gia Nhân thấy người đã đi xa, vội vã ôm Phổ Diêu dỗ dành: " Diêu Diêu, đừng lo, người ta đã đi rồi, không ai thấy đâu."
Phổ Diêu nhìn y, vẻ mặt vừa lo lắng lại vừa đáng yêu, như một con yêu tinh trong vườn hoa Lăng Tiêu rực rỡ.
Lệ Gia Nhân đặt Phổ Diêu vào lòng và nhẹ nhàng hôn cậu.
" Diêu Diêu, ta ở đây, không có rắn rết hay sâu bọ nào dám lại gần em đâu, ngay cả muỗi cũng không dám đốt em."
Phổ Diêu khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt trong veo, long lanh như nước, hệt như một viên dạ minh châu sáng ngời.
Đẹp quá.
Y rất thích cậu.
Cậu còn mềm mại như vậy trong lòng y.
Ngay lúc cả hai đang hôn nhau say đắm, Phổ Diêu đột nhiên mở to mắt, đẩy y ra xa.
Lệ Gia Nhân liền buông cậu ra, ánh mắt lạnh lùng quay lại.
Chỉ thấy một người đàn ông đứng gần bụi hoa, như một tên trộm đang nhìn lén.
Ngay lúc này, người đó bước tới, vén hoa lên, lộ ra một khuôn mặt khiến Lệ Gia Nhân bất ngờ.
Lệ Gia Phong ánh mắt lạnh lẽo hơn cả màn đêm.
Giọng hắn lạnh như băng: "Các người đang làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro