5-Ta cùng chồng ma xung hỉ


Viện của Dư phu nhân  rất lớn. Năm xưa nhà họ Lệ phát đạt chính là nhờ vào công lao của bà và Lệ lão gia, vì vậy hai người vẫn sống ở khu chính của phủ. Sau khi Lệ lão gia qua đời, vì không nỡ rời xa từng gốc cây ngọn cỏ mà hai người đã dày công sắp đặt, bà không chuyển ra ngoài để nhường lại chỗ ở này cho con trai cả, người hiện đang là gia chủ.

Trong sân trồng nhiều loại hoa quý hiếm, đặc biệt là một cây phượng tím to che nửa sân. Vào đêm hè, hoa nở rực rỡ như bầu trời đầy sao, khiến bầu trời như được che phủ bởi tán cây xinh đẹp này.

Cây to, vì thế cả khu viện này khá mát mẻ và có phần âm u.

Phổ Diêu nhìn quanh viện, ngạc nhiên khi không thấy bóng dáng một người hầu nào, chỉ có lão quản gia khom lưng đi theo phía sau.

Ông đi theo sát bên Phổ Diêu, đầu luôn cúi thấp, mồ hôi chảy thành giọt trên trán.

Qua hai lớp cửa, họ nhìn thấy một khu nhà lớn sáng đèn, thiết kế sang trọng, rõ ràng là chính sảnh.

Lệ Gia Nhân nắm tay Phổ Diêu bước lên, khẽ cúi đầu nói: “Mẫu thân ta đang ở trong phòng, việc dâng trà cũng đơn giản thôi, toàn là người nhà, không có nhiều quy củ.” y cười, “Mẫu thân ta cũng là mẫu thân em.”

Nói rồi y gõ nhẹ cửa, “Mẹ, chúng con vào đây.”

Bên trong không có ai đáp lại.

Thông thường, lễ dâng trà được thực hiện vào sáng sớm, khi nhà chồng mở cửa đón dâu mới đến chào hỏi. Nhưng Phổ Diêu đã ngủ quên đến tận chiều muộn.

Lúc này cửa phòng đóng kín, không thấy ai trả lời.

Phổ Diêu bất giác nhớ lại giọng nói lạnh lùng của bà mụ hôm qua khi ở trong kiệu, nhắc nhở cậu phải tuân thủ quy tắc, cảm giác áp lực vô cùng. Vị chủ mẫu này liệu có đáng sợ hơn không?

Trong hôn lễ, bà đã tỏ rõ uy quyền và vị thế của mình, ngay cả cậu con trai cả, hiện là gia chủ, cũng phải nghe lời bà.

Phổ Diêu cảm thấy có chút căng thẳng, trong đầu hiện lên những câu chuyện đấu đá âm thầm mà hệ thống 057 đã cảnh báo cậu, tự hỏi liệu điều nguy hiểm ở thế giới này có phải chính là người mẹ chồng khắc nghiệt này không.

Lệ Gia Nhân siết chặt tay cậu, bàn tay to lớn và đầy sức mạnh của y luôn chú ý đến cảm xúc của Phổ Diêu, khiến cậu thấy an tâm hơn.

Nhị thiếu gia không đợi người trong phòng trả lời mà nhẹ nhàng đẩy cửa, như thể mẹ con tình cảm rất tốt, việc gõ cửa bên ngoài chỉ là phép lịch sự. Dù mẫu thân có trả lời hay không thì y cũng có thể vào.

Cánh cửa mở ra, là phòng khách của khu chính, thường dùng để đón khách quý. Lệ Gia Nhân nắm tay Phổ Diêu bước vào và nhẹ nhàng nhắc nhở: “Diêu Diêu, cẩn thận bậu cửa.”

Phổ Diêu theo y vào trong và ngay khi bước qua cửa đã nhìn thấy Dư phu nhân  mặc một bộ y phục bằng lụa trơn màu đen viền bạc, toát lên vẻ trang nhã.

Không giống với hình ảnh một chủ mẫu uy quyền, Dư phu nhân có khuôn mặt tròn như trứng ngỗng, làn da trắng mịn, dáng vẻ rất hiền từ.

Đôi mắt bà hơi đỏ, và khi vừa thấy hai người bước vào, bà đã xúc động bước xuống từ ghế cao.

“Con trai của mẹ…”

Đôi mắt bà ngay lập tức rưng rưng, giọng nghẹn ngào: “Con cuối cùng cũng đến rồi…”

Lệ Gia Nhân bị dáng vẻ đau buồn của bà làm cho hoảng sợ, liền bước nhanh đến: “Mẹ, có phải con đến trễ khiến mẹ chờ lâu rồi không?”

Bà Dư liên tục lắc đầu: “Không muộn, không muộn…” Bà nắm lấy đôi tay Lệ Gia Nhân, cảm nhận đôi tay lạnh lẽo của con trai mà không ngăn được nước mắt, “Mẹ chờ con, bao lâu cũng được. Để mẹ nhìn con kỹ hơn, để mẹ nhìn kỹ hơn…”

Một tay Lệ Gia Nhân bị mẹ nắm chặt, tay còn lại vẫn nắm tay Phổ Diêu. Bị cảm xúc mãnh liệt của mẹ làm cho luống cuống, nhưng anh vẫn luôn chú ý không để Phổ Diêu thấy bị lẻ loi. Y khẽ siết tay Phổ Diêu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu để an ủi, bảo cậu kiên nhẫn đợi.

Lệ Gia Nhân cùng Phổ Diêu ngoan ngoãn đứng trước mặt bà Dư, để mẹ mình nhìn ngắm thoải mái.

Có lẽ vì lo lắng cho bệnh tình của con trai suốt thời gian dài, nay thấy y đã khỏe mạnh, bà vui mừng đến rơi nước mắt.

Y bây giờ hoàn toàn khỏe mạnh, công lao đều thuộc về mẹ, nhờ bà chăm lo, mời danh y, không tiếc bất cứ loại dược liệu quý nào, lại còn cầu thần khấn Phật, tổ tiên phù hộ. Nay thấy con bình an, bà mừng rỡ vô cùng.

Khi bà Dư nhìn đủ, Lệ Gia Nhân nắm lấy thời cơ nói: “Mẹ, hôm nay con dậy muộn nên đến trễ, giờ con đưa Diêu Diêu đến dâng trà cho mẹ.”

Y từ nhỏ đã được dạy dỗ kỹ càng, là một công tử văn nhã, hiểu lễ nghĩa. Hôn nhân là chuyện trọng đại, các nghi thức đều không thể thiếu.

Bởi vì bị bệnh không thể tự mình bái đường, y phải để ca ca thay thế, đó là điều tiếc nuối trong lòng y. Nay bệnh đã khỏi, y muốn thực hiện đầy đủ tất cả nghi lễ mang ý nghĩa tốt đẹp, hy vọng hôn lễ sẽ hoàn hảo không chút khiếm khuyết, được mọi người chúc phúc, thần linh bảo hộ, là một cuộc hôn nhân viên mãn. Và lễ dâng trà hôm nay là một nghi thức không thể bỏ qua, là dấu hiệu đánh dấu tức phụ nhi yêu dấu chính thức gia nhập gia tộc y.

Nghe nói trước đây Phổ Diêu một thân một mình, lớn lên trong gánh hát, không có người thân, từ nay gia đình của y cũng sẽ là gia đình của cậu.

Mọi thứ của y cũng sẽ là của cậu.

Nghe con trai nhắc nhở, bà Dư lúc này mới chú ý đến Phổ Diêu.

Bà nhìn kỹ cậu, không khỏi ngạc nhiên.

Hôm trước, tại vườn nhà họ Lục, bà đã mời Phổ Diêu đến hát trong lễ cưới, từ xa nhìn lại bà đã quan sát rất kỹ, chỉ thấy đôi mắt xếch đen láy của cậu rất nổi bật, tưởng đâu cậu là một kép hát điệu đà, có chút vẻ đẹp của loài hồ ly nhưng không phải là người xuất chúng. Ngày hôm sau gặp lại, thấy cậu bôi phấn trang điểm đậm, bà chỉ cảm thấy quá tục tĩu. Nhưng vì lá số tử vi cho thấy đây là người có số mệnh hợp với con trai bà, bà mới chịu bỏ tiền nặng lễ để rước về, dù sống hay chết thì cậu cũng sẽ là người của nhà họ Lệ.

Hôm nay, khi cậu không trang điểm, hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp tinh khôi, đứng yên lặng bên cạnh con trai bà.

Rực rỡ lạ thường, dịu dàng thanh thoát, đuôi mắt mang nét sắc sảo, ánh mắt lướt qua khiến người ta ngây ngất.

Con trai bà đã là người có dung mạo tuyệt vời, nhưng khi đứng cạnh Phổ Diêu, lại như bị lu mờ trước vẻ đẹp của cậu.

Bà Dư tròn mắt nhìn kỹ Phổ Diêu, càng nhìn càng thấy cậu thật hoàn mỹ, sắc nước hương trời.

Đứng giữa sân khấu còn chẳng phải tầm thường, gặp bậc vương hầu chắc chắn cũng muốn giữ làm bảo vật.

Quả là một đứa trẻ xinh đẹp.

Bà vừa nghĩ, vừa cảm thán, thằng nhóc ngốc này không biết sao lại đi bôi phấn làm thành bộ dạng ma quái, che lấp hết vẻ đẹp trời ban. Đồng thời, bà cũng thấy nhà họ Lệ thật là may mắn, vốn nghĩ chỉ là một món đồ tầm thường, nào ngờ lại đẹp đến vậy. Bất kể tính cách ra sao, nhan sắc này thật sự đáng giá, làm một bình hoa đẹp thôi cũng đủ mãn nhãn.

Bà Dư thật lòng vui mừng, lấy khăn lau nước mắt, rồi vội vàng nắm lấy tay Phổ Diêu, “Diêu Diêu, lại đây, mẹ vì vui quá mà suýt nữa làm lơ con rồi…”

Khi tay bà chạm vào tay Phổ Diêu, lòng bà bất giác giật mình.

Bàn tay ấy ấm áp như ngọc, không hề lạnh lẽo mà thậm chí còn nóng ấm lạ thường.

Bà lại nhìn kỹ Phổ Diêu và nhận ra cậu thực sự là một người sống.

Vị đạo sĩ năm xưa từng nói rằng người này mệnh chẳng còn dài, số phận lại vô cùng hợp với con trai bà. Nếu cưới để “xung hỉ” (một phong tục kết hôn để xua đi vận rủi cho người bệnh), có thể cứu con trai bà một mạng.

Nhưng cũng rất nguy hiểm.

Nếu không cứu được thì con trai bà cũng đã có một người vợ, để khi xuống suối vàng sẽ không đơn độc mà có người đồng hành.

Nhưng thật không ngờ con trai bà lại bình an.

Và vị thiếu phu nhân trước mắt bà vẫn là một người khỏe mạnh, bằng xương bằng thịt.

Da dẻ hồng hào, thần sắc tinh khôi, không có chút dấu hiệu nào của người sắp lâm chung.

Con trai bà, ngược lại...

Nghĩ đến đây, bà Dư thấy đôi mắt cay xè, bà chậm rãi bước thêm hai bước về phía trước, khẽ thở dài.

Rồi bà ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế cao của mình.

Quản gia Chu, người hiểu bà đến mức như một tâm phúc, lập tức bưng trà lên.

Lệ Gia Nhân hơi ngớ ra, rồi lập tức hiểu rằng mẹ đang âm thầm nhắc nhở họ làm lễ dâng trà, y ngay lập tức tập trung tinh thần.

Quản gia Chu lưng khom khom, lấy ra hai tấm đệm mềm sạch sẽ.

Không có bóng dáng của a hoàn hay bà mụ nào, chỉ có quản gia cẩn trọng bưng hai chén trà trong tay.

Lệ Gia Nhân dẫn Phổ Diêu cúi người dâng trà thật kính cẩn, “Mẹ, con và Diêu Diêu đến dâng trà cho mẹ đây.”

Trên chiếc bàn cạnh bà Dư có một lò hương ngọc đang toả ra làn khói màu xanh tím. Bàn tay trắng muốt của bà khẽ lướt trên làn khói.

Càng nhìn kỹ, bà càng thấy con dâu mới đẹp đến mức khó có thể rời mắt.

Không hổ danh là loại trầm hương thượng hạng.

Trước kia, bà đã từng dâng hương cầu khấn cho chồng mình, giờ là cho con trai bà.

Bà còn tinh mắt nhận ra rằng tay của con trai vẫn nắm chặt tay Phổ Diêu, thậm chí còn để cậu dâng trà lên trước.

Bà Dư cũng chú ý đến tâm ý của con trai mình, nên trước tiên đón lấy chén trà từ tay Phổ Diêu.

Bà nhấp một ngụm nhẹ nhàng, rồi quản gia lập tức đến lấy chén trà.

Bà Dư cười hiền từ, “Diêu Diêu, lại đây. Mẹ chẳng có gì quý giá để tặng con cả, chỉ có mấy món đồ tầm thường…”

Nói rồi, bà đã lấy từ trong tay áo ra hai chiếc vòng tay mà bà đã chuẩn bị từ trước.      Bà Dư lấy ra một chiếc vòng ngọc bích xanh trong quý giá và một chiếc vòng vàng nặng trĩu, đeo lên tay của Phổ Diêu.

Bà cười dịu dàng, "Diêu Diêu, gọi mẹ đi nào."

Phổ Diêu ngẩng lên nhìn bà, thấy vẻ mặt hiền từ, ấm áp của bà, cậu vô thức gọi theo, "Mẹ…"

Nghe tiếng "mẹ" mềm mại của Phổ Diêu, bà Dư xúc động, đưa tay lên xoa đầu cậu, "Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan, nhà họ Lệ chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi con…"

Lệ Gia Nhân nhìn thấy tay mẹ mình đặt trên đầu Phổ Diêu, không nhịn được mà lên tiếng: "Mẹ, mẹ còn chưa uống trà của con mà!"

Bà Dư bật cười, vội đón lấy chén trà trong tay Lệ Gia Nhân và uống cạn.

Thấy lễ nghi đã hoàn tất, Lệ Gia Nhân định bảo bà mụ chuẩn bị chút đồ ăn, thì nghe bà Dư nói: "Diêu Diêu, con có muốn ăn gì không? Để mẹ sai bà mụ mang vào cho con."

Lệ Gia Nhân lập tức đáp: "Là chè khoai môn hạt sen."

Trên đường đến đây, y đã thăm hỏi Phổ Diêu về món ăn cậu thích.

Dư phu nhân liền bảo quản gia Chu đi chuẩn bị.

Bà vốn lúc nào cũng có sẵn các món ngọt, vừa hay có món vừa nấu xong.

Ngoài ra, bà còn một ít món mà Lệ Gia Nhân thích, nên nói: "Gia Nhân, trong phòng có món cháo bí đỏ con thích đấy, con vào lấy đi."

Lệ Gia Nhân nhìn Phổ Diêu, có vẻ không muốn rời xa cậu, nhưng lại nghe mẹ nói: "Chẳng lẽ con còn sợ mẹ bắt nạt thê tử con sao? Yên tâm đi, mẹ xem Diêu Diêu như con ruột mà thương yêu."

Phổ Diêu cười nói: "Ngài đi đi, ta cũng muốn trò chuyện cùng mẹ một chút."

Lệ Gia Nhân lưu luyến, bước vài bước lại quay đầu nhìn Phổ Diêu, mãi đến khi vào trong phòng.

Ngay khi y vừa rời đi, bà mụ đã mang món chè khoai môn hạt sen vào.

Đây là lần đầu tiên Phổ Diêu thấy ngoài quản gia Chu, còn có những người khác trong viện của Dư phu nhân.

Một bà mụ cùng hai a hoàn mang vào một chén chè khoai môn hạt sen, thêm vào đó là một đĩa rau cải xanh mướt, một đĩa trứng cuộn thịt, một con cá nhỏ, và một bát canh xương sườn bí đao.

Còn có thêm một chén cơm nhỏ.

Phổ Diêu thấy cách chuẩn bị chu đáo như vậy, không khỏi có chút ngỡ ngàng.

Bà Dư mỉm cười vẫy tay: "Diêu Diêu, lại đây ăn đi, đừng để đói."

Mùi thơm của các món ăn khiến bụng Phổ Diêu réo lên, cậu cảm thấy đói cồn cào và không ngần ngại ngồi xuống cầm đũa lên.

Bà Dư dịu dàng nói chuyện bên cạnh: "Mẹ cố tình để Gia Nhân đi lấy đồ, nó mới khỏi bệnh, không nên ăn đồ ăn nhiều đạm, sợ nó thèm."

Vốn cảm thấy hành động của bà hơi kỳ lạ, nhưng nghe bà nói vậy, Phổ Diêu lại thấy hợp lý.

Dư phu nhân thấy cậu ăn uống từ tốn, cử chỉ thanh nhã, trong lòng càng thêm yêu thích, thi thoảng lại trò chuyện vài câu.

"Đêm qua Gia Nhân có ở trong phòng con suốt không?"

Phổ Diêu đáp: "…Chàng ấy đến muộn."

"Muộn khi nào?"

"Không rõ nữa, chắc là gần nửa đêm."

Đôi mắt bà Dư lại đỏ lên, bà khẽ nuốt xuống, hỏi tiếp: "Gia Nhân… có làm gì con không?"

Phổ Diêu: "…"

#Ngày thứ hai sau khi cưới, mẹ chồng hỏi chuyện phòng the giữa tôi và chồng, biết trả lời thế nào đây?#

Phổ Diêu bất giác nhớ đến một bài đăng mà cậu từng xem qua…

Ôi…

Cậu biết trả lời thế nào đây?

Chẳng lẽ bảo Lệ Gia Nhân cứ hôn cậu mãi?

Dư phu nhân liền nói: "Mẹ không có ý hỏi chuyện ấy, chỉ muốn biết Gia Nhân đối xử với con có tốt không thôi?"

"Chàng ấy… rất tốt."

Y thật sự đối xử rất chu đáo với cậu.

Bà Dư thở dài nhẹ nhõm, "Tốt thì tốt rồi."

"Diêu Diêu, từ nay nếu muốn gì thì cứ nói với mẹ, đừng ngại. Mẹ sẽ chuyển mấy bà mụ và a hoàn này sang cho con. Các bà ấy đều giỏi về chăm sóc sức khỏe, nấu ăn và làm việc rất chu đáo. Nếu con muốn ăn gì hay cần gì thì cứ đến tìm mẹ ở viện này. Mẹ thấy Gia Nhân thật lòng yêu thương con, con cũng nên đối tốt với nó, mấy ngày tới hãy chiều theo ý nó. Nếu có gì không vừa ý hay khó chịu, cứ nói với mẹ. Nếu Gia Nhân bắt nạt con, mẹ sẽ đứng ra dạy bảo nó…"

Dư phu nhân vừa nói vừa nghẹn ngào, lúc lại cười, cảm xúc thay đổi thất thường, nhưng giọng nói luôn chất chứa nhẹ nhàng, tha thiết.

Phần lớn là bà nói, Phổ Diêu chỉ cần đáp lại vài câu, và cứ thế, bữa ăn chậm rãi trôi qua.

Ăn xong, uống cả món tráng miệng, Phổ Diêu tưởng rằng sẽ vào phòng trong để tìm Lệ Gia Nhân, nhưng Dư phu nhân  lại bảo a hoàn và bà mụ tiễn cậu về.

"Không cần đợi Gia Nhân đâu, để bà mụ đưa con về phòng trước."

Phổ Diêu do dự: "Có nên nói với nhị thiếu gia một tiếng không ạ?"

"Không cần lo, mẹ sẽ nói với nó, con cứ về trước đi."

Phổ Diêu nghĩ rằng có lẽ mẹ con họ còn có chuyện muốn bàn riêng, nên cậu theo bà mụ và a hoàn ra khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại, khi tiếng bước chân của Phổ Diêu đã xa dần, quản gia Chu ở bên cạnh Dư phu nhân mới “phịch” một tiếng, quỳ phịch xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm.

Dư phu nhân  giơ một ngón tay đặt lên môi.

"Suỵt."

"Việc này chỉ có ngươi và ta biết. Mấy hôm nữa mời vị đạo sĩ ấy đến hỏi thêm."

Quản gia Chu toàn thân lạnh buốt, người run rẩy, khom lưng nhìn bà Dư: "Phu nhân, người chết không thể sống lại, xin đừng mạo hiểm lần thứ hai... Nhị thiếu gia dù có trở về như vậy, cũng không thể kéo dài."

Bà Dư nghĩ đến phu quân và nhi tử, nước mắt lại chảy ròng ròng, "Ta biết mà… Nhưng con ta nhiều năm như vậy chẳng thích ai, cũng chẳng yêu thứ gì. Nay khó khăn lắm nó mới có một người tri kỷ, cứ để nó vui vẻ thêm vài ngày đi… Dù sao thì linh cữu cũng sẽ dừng ở đây bốn mươi chín ngày, ngươi hãy sắp xếp cho ổn thỏa, cứ xem như… để nó toại nguyện một lần..."

"Nhưng, nhưng nhị thiếu phu nhân..."

Cậu ấy là người sống.

Sao người sống có thể ở cùng với âm vật đêm ngày như vậy?

Dư phu nhân nhắm mắt lại, mệt mỏi: "Diêu Diêu là đứa trẻ tốt, trong thời gian này, bất kể cậu cần gì, chỉ cần không quá phận thì đều đáp ứng, thường xuyên cho cậu ấy đến viện ta để bồi bổ thêm..." Bà khẽ vuốt ve chiếc lò hương bằng ngọc trắng, "Hy vọng cậu có thể qua được bốn mươi chín ngày này. Sau đó, gia sản nhà họ Lệ sẽ chia một phần cho cậu."

Phổ Diêu theo bà mụ trở về phòng.

Cậu biết rằng khu viện của nhị thiếu gia hơi khuất nẻo, nhưng dù đi xa đến đâu thì ở đâu cũng có đèn.

Không còn tối tăm như lúc đến viện của bà Dư.

"Bẩm nhị thiếu phu nhân, cẩn thận dưới chân, đường trơn đấy."

Lúc này, Phổ Diêu mới nhận ra rằng bà mụ này chính là người hôm qua đã đón cậu về nhà họ Lệ.

Giọng nói vẫn vậy, nhưng ngữ điệu và giọng điệu lại hoàn toàn khác.

Bà mụ nhìn Phổ Diêu với ánh mắt hiền từ: "Nhị thiếu phu nhân, sau này có gì cần cứ bảo với lão nô. Lão nô ở ngay bên viện của nhị thiếu gia. Nếu phu nhân muốn ăn gì, dùng gì, cứ việc sai bảo lão nô là được.”

Phía sau, hai a hoàn cầm đèn lồng, bà mụ giơ tay che nhẹ những nhánh liễu rũ xuống, để Phổ Diêu không bị vướng khi đi qua.

Vừa đi khỏi những tán liễu, họ gặp một người đàn ông trẻ tuổi.

Bà mụ vội hành lễ, "Đại thiếu gia."

Hai a hoàn cũng cúi đầu hành lễ theo.

Sau đó, bà mụ hỏi: “Thiếu gia định đi đâu? Để tôi sai a hoàn cầm đèn cho ngài.”

"Không cần."

Giọng của đại thiếu gia vẫn lạnh lùng như thường, ánh mắt lại đang chăm chú nhìn về phía nhị thiếu phu nhân.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro