8-Tôi nuôi dưỡng bạn cùng phòng xinh đẹp


Yên Luân hiểu rằng hành động "vứt rác" của mình khiến Thơm Thơm rất vui, cậu còn khen nó, và vì nó chịu vứt rác mà Thơm Thơm xinh đẹp dễ thương không còn giận nữa.

Vì vậy, nó lại lấy rác ra, và vứt thêm một lần nữa.

Phổ Diêu: "Đừng có bới thùng rác!"

"Gừ."

Thái độ không hài lòng đó khiến Yên Luân lập tức hiểu rằng hành động này không được hoan nghênh, Thơm Thơm không thích nó nhặt đồ từ thùng rác, chỉ khi nào bỏ rác đúng chỗ và chỉ bỏ một lần thì Thơm Thơm mới vui.

Lúc này Phổ Diêu lại lên tiếng.

"Trên tay cậu dính dầu của mì gói rồi, đi rửa ngay đi."

Giọng nói này bình thường, không có chút lên xuống, Yên Luân không hiểu được, chẳng thể phân biệt được ý muốn của Phổ Diêu.

Nó chăm chú lắng nghe.

Giọng nói đáng yêu làm sao.

Nó thích nghe cậu nói nhiều hơn.

Giọng nói ấy thoang thoảng hương thơm, trông thật đáng để liếm.

Yên Luân phấn khởi xoay quanh cậu một vòng, Phổ Diêu thở dài, rồi nhẹ nhàng đẩy Yên Luân, dẫn nó tới bồn rửa tay.

Phổ Diêu không cần phải dùng sức nhiều, Yên Luân phối hợp rất ngoan ngoãn, chỉ cần đẩy nhẹ là nó đã theo, hớn hở đi tới bồn rửa tay.

"Tay dính dầu, không sạch, phải rửa, hiểu không?" Phổ Diêu nhìn chằm chằm vào tay nó vẫn có chút rụt rè, chỉ cần móng tay của nó cào nhẹ một cái là cậu sẽ biến thành xác sống. Hành vi hiện giờ của cậu chẳng khác nào đi dây thừng giữa không trung.

Nhưng Yên Luân lại rất dịu ngoan, từ tối hôm qua đến nay luôn cẩn thận tránh để móng tay chạm vào cậu, dường như nó biết điều đó có hại cho cậu vậy.

Có thể hai người sẽ phải sống chung rất lâu, mà nó lại thích chạm vào cậu, Phổ Diêu thực sự không chịu nổi lớp dầu mỡ bẩn dính dấp cuối cùng sẽ dính lên người mình.

Phổ Diêu nhẹ nhàng chạm vào cổ tay của Yên Luân, đẩy hai bàn tay nó vào dưới vòi nước, rồi lấy một ít xà phòng thoa lên tay nó.

"Gừ~"

Con xác sống to lớn ngoan ngoãn, hoàn toàn làm theo các bước của Phổ Diêu răn dạy. Đến khi Phổ Diêu mở vòi nước, Yên Luân lại phản ứng rất mạnh.

"Gừ gừ!"

Nước không tốt!

Không muốn rửa, không muốn rửa, nước sẽ làm sinh sôi vi khuẩn!

Phổ Diêu hoàn toàn không hiểu tại sao nó lại phản ứng như vậy, chỉ kéo áo nó và dỗ dành: "Ngoan nào, rửa tay đi, làm một con zombie sạch sẽ dễ thương được không?"

Theo bản năng, cậu dùng giọng dỗ trẻ con, giọng điệu rất dịu dàng và ngọt ngào, Yên Luân ngẩn người nhìn cậu, một lát sau hai bàn tay lại được đưa lên cạnh bồn rửa.

Vòi nước vẫn chưa tắt, tay của Yên Luân chỉ cần đưa qua là sẽ chạm vào nước, Phổ Diêu lại tiếp tục dỗ dành, "Chà tay đi, chà đi, xoa xà phòng ra."

Bàn tay của Phổ Diêu đặt lên mu bàn tay của nó, hướng dẫn nó tự xoa tay, Yên Luân cúi đầu ngoan ngoãn làm theo, đôi mắt chăm chú nhìn tay của Phổ Diêu.

Đẹp quá.

Trắng nõn, tươi tắn, thon dài và đẹp đẽ, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Muốn nâng niu trong tay mà ngắm nghía, muốn ngậm vào miệng mà tỉ mỉ liếm láp.

Bọt xà phòng đã chà ra, cuối cùng có thể xả nước rồi. Phổ Diêu sợ nó không muốn, bèn nhẹ nhàng nói: "Giờ chúng ta rửa tay nha, Yên Luân, nước không đáng sợ đâu."

Lần này Yên Luân không phản kháng chút nào, để mặc cho nước xả sạch hai bàn tay mình, đến khi bọt đã trôi đi hoàn toàn Phổ Diêu mới tắt vòi nước.

Cậu nhớ khăn của Yên Luân là màu trắng ngà, hôm qua lúc tắm cậu đã lấy, thế là Phổ Diêu lấy khăn của anh ra cho nó ta lau tay, "Sau này chỗ nào bẩn đều phải rửa, rồi lau tay nhé."

Khăn này giờ đã trở thành khăn riêng của xác sống.

Phổ Diêu treo khăn lên, vừa quay người lại thì đột nhiên bị ôm lấy.

Cậu nhỏ giọng kêu lên, không biết Yên Luân muốn làm gì, cứ tưởng nó ôm cậu là định đi đâu, nhưng không ngờ nó chỉ ôm một cái, như thể rất vui vẻ, liên tục ôm lấy cậu rồi áp mặt vào mà hít nhẹ.

"Gừ."

Muốn được thưởng.

Rửa tay là việc nó không thích làm, nhưng Thơm Thơm đáng yêu của nó muốn nó rửa tay, nó ngoan ngoãn nghe lời, vì vậy muốn được thưởng.

Vừa rồi giọng nói của cậu dịu dàng dễ nghe quá, thích quá thích, thích cậu nói như vậy, lại còn chủ động áp sát vào nó, cơ thể mềm mại và thơm tho, bàn tay xinh đẹp còn chạm vào tay nó.

Yên Luân không kiềm được mà ôm cậu mãi không thôi, ở bên má và dưới dái tai cậu mà tham lam hít lấy mùi hương của cậu.

Mùi miệng thật thơm.

Mùi vị ngon lành tỏa ra từ chỗ ấy, nhưng nó biết mình chưa thể liếm, nếu liếm thì Thơm Thơm yếu ớt sẽ chết, cậu yếu đuối như pha lê, sẽ bị lây nhiễm bởi cái thứ độc hại từ trong cơ thể nó mà chết.

"Cậu lại làm gì thế!?"

Yên Luân đánh giá giọng điệu và cảm xúc của Phổ Diêu, lưu luyến cọ nhẹ bên má cậu, rồi nâng bàn tay cậu lên bắt đầu liếm. "Gừ~"

Phổ Diêu: "......"

Hai tay nâng niu, cẩn thận liếm, đầu lưỡi lướt tới lui quanh các đầu ngón tay cậu, không ít lần còn ngậm tay Phổ Diêu vào miệng.

Hành động này khiến Phổ Diêu vô cùng căng thẳng, đầu ngón tay cậu gần như cảm nhận được hàm răng sắc nhọn của nó, chỉ cần chạm nhẹ thôi là sẽ bị lây nhiễm.

Nhưng nó chỉ nhẹ nhàng ngậm một chút rồi lại dịu dàng liếm láp các ngón tay của cậu.

"Tại sao lại thích liếm tôi?"

Liếm tay, liếm mặt cũng không sao, con xá sống cao lớn này luôn rất cẩn thận không làm cậu bị thương, dường như nó biết điều đó là không tốt cho Phổ Diêu. Thực ra liếm chút cũng chẳng sao, chỉ là khi gần với hàm răng như vậy, mỗi lần Phổ Diêu đều rất lo lắng.

Dù lo lắng cũng chẳng có cách nào, dù sao Yên Luân cũng là thây ma, nó muốn làm gì thì Phổ Diêu cũng không thể phản kháng.

Liếm một lúc lâu mới buông tay ra, Phổ Diêu đi tới bồn rửa thoa xà phòng và rửa kỹ càng.

Rồi bắt đầu tìm chìa khóa trong ký túc xá.

Không biết Yên Luân giấu chìa khóa ở đâu mà cậu tìm mãi không thấy.

Yên Luân bước theo từng bước, Phổ Diêu đi đâu nó theo đó, Phổ Diêu chạm vào cái gì là nó đều tò mò mà hít hà, giống hệt một chú chó lớn cản đường.

Phổ Diêu có chút bất đắc dĩ, nhưng lại thấy nó như vậy cũng tốt, ngoan ngoãn không cắn người, biết nghe lời.

Đến khi Phổ Diêu tìm được điện thoại của Yên Luân, nó đột nhiên không còn ngoan ngoãn nữa.

Yên Luân dường như biết cái hộp nhỏ này rất có sức hấp dẫn với Phổ Diêu, cố gắng mọi cách cản trở cậu dùng điện thoại.

"Không được giật, đừng động vào!"

Khó khăn lắm mới tìm lại được điện thoại, nhất quyết không để nó làm hỏng.

Yên Luân dù không phá hỏng điện thoại thêm lần nào nữa, nhưng cũng không chịu cho cậu dùng điện thoại.

"Nghe lời đi, ngoan nào, điện thoại này có ích cho tôi." Phổ Diêu nhẹ nhàng nói, cố gắng trấn an nó.

Phổ Diêu chỉ cần cầm điện thoại là Yên Luân đã không vui, nhưng khi nghe cậu nhẹ nhàng dỗ dành như vậy, thây ma cao lớn lại tỏ vẻ thích thú, không còn giận dỗi giành lấy điện thoại nữa, nhưng vẫn ôm chặt Phổ Diêu trong lòng.

"... Buông ra nào." Phổ Diêu khó chịu giãy giụa.

"Gừ gừ." Yên Luân thả lỏng tay một chút nhưng vẫn không buông cậu ra mà ngồi trên giường của mình, để Phổ Diêu ngồi trên đùi mình, ôm cậu một cách chắc chắn nhưng không quá chặt, không cho cậu trốn thoát.

Phổ Diêu giằng co với nó một hồi nhưng Yên Luân vẫn không buông, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.

Lần này, nó không còn phá rối khi cậu dùng điện thoại nữa.

Nhưng một vấn đề mới lại nảy sinh.

Cậu không biết mật khẩu điện thoại của Yên Luân.

Sau một hồi mò mẫm, cậu kích hoạt được chức năng nhận diện khuôn mặt, đưa điện thoại quét qua mặt Yên Luân, và điện thoại ngay lập tức mở khóa.

Phổ Diêu vui mừng mở điện thoại.

Điện thoại của Yên Luân rất đơn giản, chỉ có hai ứng dụng thể dục, một ứng dụng học tập, và một ứng dụng xem video, ứng dụng giao tiếp duy nhất là WeChat.

WeChat có đến hơn 99+ tin nhắn.

Khi mở WeChat, hộp thoại đầu tiên là của một người tên "Lục Tiềm".

Phổ Dao chợt nhớ lại lời Yên Luân nói trước đó, rằng có một người bạn sẽ đến tìm anh, có lẽ chính là Lục Tiềm.

Nội dung trò chuyện xoay quanh việc hẹn gặp và vấn đề thức ăn.

Lẽ ra Lục Tiềm đã đến vào tối qua, nhưng vì đụng phải thây ma mà giờ người đang ở tòa nhà nghề đối diện. Cuộc trò chuyện dừng lại vào tối qua.

Thời gian là tám giờ tối, khi ấy Yên Luân đã bị nhiễm rất nặng.

Lục Tiềm: [Nghiêm ca, còn ở đó chứ?]

Đó là tin nhắn cuối cùng.

Phổ Diêu suy nghĩ một lát, rồi nhắn lại một chữ "còn".

Tình huống hiện tại của cậu thật khó mà giải thích. Không thể nói rằng mình là bạn cùng phòng của Yên Luân, hiện tại Yên Luân đã biến thành xác sống, hai người bị nhốt chung trong một ký túc xá, mà xác sống không những không cắn cậu mà còn giúp cậu đổ rác?

Phổ Diêu không quen biết Lục Tiềm, quyết định thăm dò tình hình trước.

Lúc này, trong phòng tạp vụ của tòa nhà nghề, điện thoại của Lục Tiềm bỗng rung lên, hắn thấy tin nhắn của Yên Luân thì thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng an tâm, Yên Luân đã trả lời tin nhắn!" Hàn Dư Dật cười nói: "Đã bảo là không cần lo cho nó rồi mà."

Lục Tiềm hăng hái nhắn tin: [Nghiêm ca, mày đang ở đâu? Bọn tao sẽ đến tìm mày, cả ba người bọn tao đều mạnh lắm, gặp xác sống không thành vấn đề.]

Lục Tiềm nói không sai, giờ đây hắn mạnh hơn trước nhiều, tất cả nhờ vào việc Lục Hành đã giải phẫu thây ma để lấy tinh hạch. Giờ trong cơ thể hắn tràn đầy năng lượng, thậm chí ngón tay còn có thể mọc ra một đoạn dây leo xanh, họ suy đoán rằng hắn đã thức tỉnh dị năng.

Vậy nên họ đi đến kết luận: Tinh hạch trong não xác sống có ích cho họ!

Sức mạnh của hắn tăng vọt, thể lực tốt hơn, tốc độ và khả năng phản ứng cũng nhanh nhạy hơn. Để kiểm chứng kết luận này, hắn và Lục Hành đã đi săn thêm xác sống vào giữa đêm. Lần này họ không bắt xác sống mang về mà chặt đầu mang về.

Tổng cộng họ thu được bốn con, trong đó ba con có tinh hạch trong đầu.

Tinh hạch có sự khác biệt về màu sắc, Lục Hành khi cầm phải viên tinh hạch vàng nhạt cũng gặp hiện tượng tinh hạch biến mất, có một viên hoàn toàn đen và khi Hàn Dư Dật chạm vào cũng biến mất.

Ba người nhìn nhau, trong mắt ai cũng ánh lên sự phấn khởi.

Sau đó, Lục Hành phát hiện ra năng lực của mình.

"Hiện giờ có thể phân chia theo hệ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Lục Tiềm là hệ Mộc, còn tôi là hệ Kim."

Lục Hành xòe tay, một lúc sau trên tay xuất hiện một con dao phẫu thuật.

Con dao nhỏ nhưng vô cùng sắc bén và tinh xảo.

Lục Tiềm và Hàn Dư Dật kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

"Mạnh thật đấy, làm sao anh làm được thế?"

Lục Tiềm cũng có thể tạo ra dây leo từ hư không, nhưng chỉ là một đoạn dây ngắn nhỏ, không có sức chiến đấu, giống như mầm non của thực vật.

Nhưng con dao phẫu thuật của Lục Hành thì cực kỳ sắc bén.

"Để tôi thử xem."

Lục Hành dùng con dao phẫu thuật dễ dàng cắt đứt thanh inox dùng để phơi đồ, như thể cắt đậu phụ.

Chỉ có điều sắc mặt y trắng bệch đến đáng sợ.

"Điều khiển năng lượng trong cơ thể, theo ý niệm có thể tăng cường độ của vũ khí, nhưng tiêu hao thể lực rất lớn, giờ tôi cần nghỉ ngơi." Lục Hành nói xong liền tựa vào tường nhắm mắt lại.

Giờ này đã tảng sáng, Lục Tiềm không giấu nổi sự phấn khích. Họ gần như là những người đầu tiên phát hiện ra bí mật này, có một lợi thế sinh tồn tuyệt đối.

Chỉ có điều Hàn Dư Dật hơi buồn bực, anh ta dường như không có năng lực nào.

"Cứ chờ xem, chúng ta nghỉ ngơi rồi mai lại đi bắt thêm thây ma thử xem."

Trong ký túc xá, Phổ Diêu đang đánh máy thì khựng lại.

Săn thây ma?

Phổ Diêu nhìn Yên Luân, người đang ôm cậu trong lòng và thỉnh thoảng lại dụi dụi vào người cậu.

Liệu Yên Luân có bị giết không?

Nó ngoan ngoãn như vậy, Lục Tiềm là bạn của nó chắc sẽ không giết nó chứ?

Nhưng cậu cũng không thể chắc chắn Lục Tiềm là người như thế nào, ai biết chắc rằng lúc này thây ma có làm hại con người không, Phổ Diêu cũng không thể đảm bảo.

Cậu suy nghĩ một lát, quyết định không tiết lộ chuyện Yên Luân đã biến thành xác sống.

Cậu đóng vai Yên Luân để nói chuyện với Lục Tiềm, tiện thể dò hỏi một chút thông tin.

Trong phòng tạp vụ của tòa nhà nghề.

Lục Tiềm đang nhắn tin, chợt nghe thấy giọng của Lục Hành.

"Yên Luân có gì đó không ổn."

"Anh dậy rồi?"

Lục Hành ngủ từ sáng sớm, giờ tỉnh dậy thấy Lục Tiềm đang chăm chú nhắn tin thì cau mày.

"Hắn đang moi thông tin của cậu nhưng không tiết lộ chút nào về bản thân, cũng không cho biết vị trí của hắn. Theo lẽ thường, trong thời kỳ đặc biệt này ai cũng sẽ tìm cách hội tụ với người mình tin tưởng."

Lục Hành đọc lại cuộc trò chuyện của hai người, rồi nói: "Giờ hắn biết cậu ở đâu rồi, bảo hắn tới tìm cậu."

Lục Tiềm rất nghe lời anh trai, lập tức nhắn: [ Nghiêm ca, tới tìm tao đi, chỗ tạo rất an toàn.]

Yên Luân: [Tao bị nhốt trong ký túc xá, không ra ngoài được.]

Lục Tiềm ngẩn người, Lục Hành trực tiếp cầm lấy điện thoại của hắn và nhắn tiếp.

Lục Tiềm: [Cửa bị khóa à?]

Yên Luân: [Ừ]

Lục Tiềm: [Khóa từ bên trong hay bên ngoài? Tao biết mở khóa mà, để tao nghĩ cách giúp mày.]

Yên Luân: [Khóa từ bên trong]

Lục Hành cười lạnh: "Tên này không phải Yên Luân."

"Hả?"

"Kẻ này đang ở trong một căn phòng bị khóa, trong phòng chắc chắn không chỉ có hắn."

"Không thể nào? Điện thoại của Yên uân bị người khác cầm mất rồi sao? Là ai chứ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Lục Hành lạnh lùng nhìn vào màn hình điện thoại, nói: "Hỏi hắn xem."

Hắn nhanh chóng gõ thêm một dòng tin nhắn.

[Ở ký túc xá của mình sao? Tao sẽ tới giúp mở khóa cho.]

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Chào buổi sáng các bảo bối~!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro