9-Ta trở thành trân bảo của Tiến sĩ Phổ
Phổ Diêu ghi chép lại những điểm bất thường của S733 cũng như tình trạng tiến hóa của nó.
Khi cậu làm việc, tinh thần như một sợi dây căng, luôn tập trung cao độ cho đến khi hoàn thành công việc.
Có lẽ vì trưa hôm đó không chợp mắt, lần đầu tiên cậu cảm thấy buồn ngủ giữa giờ.
Vậy mà lần này, cậu đã ngủ một giấc xuyên suốt cả buổi chiều.
Khi tỉnh dậy, Phổ Diêu phát hiện mình không biết từ lúc nào lại đang nằm trên bàn thí nghiệm của S733.
Chiếc bàn thí nghiệm rất lớn, phủ lớp vải trắng sạch sẽ. Vì chưa được sử dụng nên nó hoàn toàn tinh tươm như mới.
Cậu nhìn đồng hồ.
Đúng 5 giờ chiều.
Bước xuống khỏi bàn, Phổ Diêu đi đến trước lớp kính, quan sát trạng thái của S733, phát hiện nó dường như cũng đang ngủ.
Các xúc tu của nó cuộn lại thành một khối, phần trung tâm tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, giống như đang ấp ủ điều gì đó.
Cậu liếc nhìn dữ liệu hiển thị. Trạng thái của S733 cho thấy nó đang tăng tốc quá trình tiến hóa.
Thiết bị giám sát được đồng bộ với máy đầu cuối của cậu– một phát minh mới mà cậu đã chế tạo riêng để theo dõi S733.
Nhờ đó, cậu có thể nắm bắt trạng thái của nó bất cứ lúc nào.
Thấy không có gì bất thường, Phổ Diêu kiểm tra thêm các thông số khác, rồi yên tâm ra về.
Sáng hôm sau, Phổ Diêu đến kiểm tra, nhưng S733 vẫn giữ nguyên trạng thái như hôm trước, tựa như đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Những ngày này, thực tập sinh Lý Minh liên tục quấy rầy cậu bằng vô số câu hỏi, như một cái "cao dán chó", lúc nào cũng bám sát cậu.
Phổ Diêu luôn sẵn lòng giải đáp thắc mắc, miễn là có ai đó hỏi.
Nhưng tần suất xuất hiện của Lý Minh thực sự rất phiền.
Anh dường như ở khắp mọi nơi – trong nhà ăn, trước cửa nhà, siêu thị, văn phòng, thậm chí cả bên cạnh nhà vệ sinh…
Lúc nào anh cũng đứng đó với dáng vẻ cảnh giác, như thể cậu đang gặp nguy hiểm cần được bảo vệ.
Nhất là trước cửa nhà cậu.
Sáng sớm anh đã chực chờ ở đó, khiến Phổ Diêu không thể không nghĩ rằng anh thậm chí còn cả đêm chẳng ngủ.
Cánh cửa thông minh ngày nào cũng thông báo tên anh, nhưng da mặt anh dày đến mức chẳng biết ngại là gì.
Phổ Diêu lạnh lùng nói:
— Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ tống anh về Khu B. Anh không có việc gì làm sao?
Anh đáp rất nhanh nhẹn:
— Tiến sĩ Phổ, công việc của tôi đã hoàn thành xong cả rồi. Tôi đến để xin ngài giao thêm việc.
— ……
Không thể phủ nhận rằng gần đây, năng suất làm việc của anh tăng vọt. Mọi việc anh làm đều tốt hơn hẳn trước kia.
Nhờ S733 đang "ngủ", anh có nhiều thời gian vào phòng thí nghiệm hỗ trợ và không còn bị ảnh hưởng bởi những phiền nhiễu trước đây nữa.
Phổ Diêu nhìn S733, giờ đây chỉ còn là một khối cuộn tròn lại, khẽ nhíu mày lo lắng:
— Đã mười mấy ngày rồi, tại sao vẫn chưa tỉnh?
"Lý Minh" lập tức cười toe toét, nói:
— Tiến sĩ, ngài không cần quá lo lắng đâu. S733 mạnh mẽ như vậy, sao có chuyện gì được? Chắc chắn là nó đang tiến hóa để trở thành phiên bản hoàn hảo mà ngài yêu thích!
Phổ Diêu nhìn anh chằm chằm:
— Trong giờ làm việc mà cười cợt như vậy, anh xem có phù hợp không?
— Hả? Xin lỗi, Tiến sĩ! Tôi bẩm sinh hay cười, sẽ sửa ngay!
— ……
Nghe anh nói, Phổ Diêu thấy anh quá vui vẻ, khiến cậu không thể không nhắc nhở. Đối với cậu, công việc luôn là một chuyện nghiêm túc, không thể đùa cợt.
Thế nhưng, cái lý do "bẩm sinh hay cười" này… tại sao trước đây cậu chưa từng nhận ra?
"Lý Minh" cố gắng kìm nén khóe miệng, nhưng nụ cười lại không ngừng tràn ra. Nó sợ bị Phổ Diêu mắng nên chỉ dám lén cười thật nhỏ.
Hạnh phúc quá!
Phổ Diêu lo lắng cho S733 đến nhường này…
Điều đó có nghĩa là cậu yêu nó nhiều bao nhiêu?
Tiểu Diêu cũng yêu nó rồi, đúng không?
Niềm vui ngập tràn khiến nó gần như ngây ngất. Dù bị đuổi ra ngoài vì mất tập trung, nó cũng chẳng buồn để tâm.
Ngay cả khi bản thể đang chìm sâu trong trạng thái tiến hóa, nó vẫn dành một phần ý thức để dõi theo từng hành động của Phổ Diêu.
Cậu đang làm việc, gương mặt nghiêm túc nhưng vẫn đẹp đến mê hồn, cả người toát lên một sức hút không thể cưỡng lại.
Cậu giống như một ngọn núi băng nhỏ, lạnh lùng và xa cách.
Thật muốn làm tan chảy cậu, sưởi ấm cậu, để cậu trở nên mềm mại và dịu dàng, như ánh mặt trời buổi sớm mai.
Ta nhất định sẽ tiến hóa thành phiên bản hoàn hảo nhất trong mắt em."
Ngày thứ 42 kể từ khi S733 chìm vào trạng thái ngủ đông.
Sáng hôm ấy, Phổ Diêu đến phòng thí nghiệm như thường lệ, tiến hành kiểm tra trạng thái và thu thập dữ liệu của S733.
Vừa bước vào, cậu lập tức nhận ra điều bất thường.
Các thông số hiển thị trên màn hình đều đang chạm ngưỡng, gần như bùng nổ!
Cậu kinh hãi kêu lên:
— S733, ngươi làm sao vậy?!
Trong khoảnh khắc đó, Phổ Diêu vừa sợ rằng S733 sẽ chết, vừa sợ nó sẽ biến dị thành một sinh vật không thể kiểm soát, hủy diệt toàn bộ thế giới này.
Cậu chống tay lên tấm kính, ánh mắt đầy lo âu.
— "Diêu Diêu!"
Giọng của Tần Phong vang lên, hắn lao vào như một cơn gió, lập tức ôm chặt lấy Phổ Diêu, kéo cậu lùi về sau vài bước.
— "Nguy hiểm!"
Hắn bảo vệ cậu trong vòng tay, ánh mắt sắc lạnh tràn đầy sát ý, nhìn chằm chằm vào con quái vật bên trong bể dinh dưỡng đang chuẩn bị phá kén.
Những xúc tu khổng lồ của S733, trong quá trình tiến hóa, dường như đã tích tụ một lớp bụi mờ, chuyển thành màu xám xịt.
Đột nhiên, một tiếng nứt vỡ vang lên.
Bể dinh dưỡng, vốn trông như đại dương sâu thẳm tỏa ánh sáng dịu nhẹ, giờ đây ánh sáng đó bắt đầu lan rộng, mạnh mẽ và chói mắt, khiến Phổ Diêu phải nheo mắt lại.
— "Diêu Diêu…"
Tựa như có ai đó từ nơi xa xăm, dịu dàng gọi tên cậu.
Tiếng gọi ấy trầm thấp, khàn khàn, mang một loại cảm xúc khó tả, như thể đầu lưỡi đang lướt qua tên cậu, ngân lên đầy mờ ám.
Khi âm thanh đó chạm đến màng tai, toàn thân Phổ Diêu như bị luồng điện xẹt qua, khiến cậu nổi cả da gà.
Đôi mắt cậu hơi ướt vì ánh sáng, ánh lên vẻ long lanh như nước, đờ đẫn nhìn vào S733 trước mặt.
— Ns đã tiến hóa theo một cách không thể tưởng tượng nổi.
Nó… thật sự quá đẹp!
Vẻ đẹp ấy toát ra từ sức mạnh vô song, vượt lên trên mọi giới hạn, tựa như một vị thần giáng thế, đầy uy nghi và bá đạo.
Đây không còn là vẻ đẹp trong khái niệm thẩm mỹ của con người nữa, mà là vẻ đẹp của sự thống trị, nơi sức mạnh chính là chuẩn mực tối thượng.
Dẫu không cảm nhận được áp lực đáng sợ từ nó, Phổ Diêu vẫn không khỏi kinh ngạc trước khung cảnh kỳ ảo nhưng rực rỡ đang hiển hiện trước mắt.
S733 đã tiến hóa thành một sinh vật kỳ lạ.
Nó hóa thân thành một sinh vật quái dị, mang thân hình người và chín đuôi rắn đầy uy quyền.
Những xúc tu từng quằn quại giờ đây biến thành chín chiếc đuôi khổng lồ, đen tuyền như mực. Mỗi chiếc đuôi to lớn, rắn chắc, được phủ kín bởi lớp vảy sắc bén lấp lánh ánh kim loại, tựa như một loại vũ khí chết chóc.
Chỉ cần một cú vung đuôi, Phổ Diêu có thể tưởng tượng bể dinh dưỡng sẽ bị phá tan thành trăm mảnh. Ngay cả một chuyển động nhẹ của nó cũng đủ khiến chất lỏng trong bể xoáy cuộn dữ dội, như một cơn lốc xoáy đáng sợ.
Phía trên những chiếc đuôi khổng lồ là phần thân người hoàn hảo đến mức khó tin. Cơ thể ấy như được chính các vị thần chạm khắc, với tỷ lệ cân đối đến tuyệt mỹ. Nó mang hình dáng của một người đàn ông mạnh mẽ, đầy quyến rũ, với làn da ngăm sẫm làm tăng thêm nét huyền bí và sức hút hoang dã.
Mái tóc dài màu bạc gợn sóng, đôi vai rộng vững chãi, cánh tay rắn rỏi, và từng múi cơ bắp nổi bật một cách hoàn hảo – tất cả hòa quyện, tạo nên một hình thể vừa mê hoặc vừa áp đảo.
Gương mặt nó là sự pha trộn giữa cái đẹp siêu thực và sự nguy hiểm chết người. Đôi mắt phượng sắc nhọn khẽ nhếch, con ngươi vàng kim rực sáng trong làn nước, toát lên vẻ thần bí, giống như một dã thú tối thượng của bóng đêm.
Hắn nhẹ nhàng bơi về phía cậu, đôi môi hé mở, phát ra giọng nói như con người:
— "Diêu Diêu… ta có đẹp không?"
Không cần hỏi, nó đã thấy câu trả lời trong đôi mắt Phổ Diêu – đôi mắt đầy sự ngỡ ngàng, bị cuốn hút không cách nào rời đi.
Nó đã tiến hóa thành ngoại hình hoàn mỹ nhất, kết hợp giữa thẩm mỹ nhân loại và tính tiện lợi cho chiến đấu. Mục đích chỉ để khiến cậu – Phổ Diêu – mê mẩn đến thần hồn điên đảo.
Từ ký ức của Lý Minh, từ những bài viết trên mạng mà nótừng tìm đọc, nó đã biết được rất nhiều điều về sở thích của cậu.
Kỳ lạ thay, những gì cậu thích lại trùng khớp một cách hoàn hảo với hướng tiến hóa tự nhiên của hắn.
Đúng là thiên ý!
— "Diêu Diêu… Diêu Diêu…"
Nó đặt bàn tay người lên mặt kính, ánh mắt nhìn cậu đầy tha thiết, tựa như muốn gọi cậu lại gần, muốn cậu chạm vào nó.
Qua lớp kính, nó thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu, cảm giác không khác chạm trực tiếp là bao.
Phổ Diêu bị vẻ tiến hóa của nó làm cho sững sờ.
Trước đây, cậu nghĩ hắn sẽ tiến hóa thành một con bạch tuộc khổng lồ, hoặc một sinh vật dạng sứa. Cùng lắm thì là một con bạch tuộc có thân trên là người.
Cậu không thể ngờ nó lại hóa thành hình dáng này.
Phổ Diêu vội vàng muốn kiểm tra trạng thái của nó, yêu cầu nó mở rộng cơ thể để cậu quan sát.
Nhưng vừa bước được vài bước, cậu bất ngờ bị nhấc bổng lên.
— "Nguy hiểm!"
Tần Phong ôm chặt lấy cậu, ánh mắt đầy sát ý, nhìn chằm chằm vào S733.
Hắn rút vũ khí, nhắm thẳng vào giữa trán của quái vật trong bể.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro