Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân - Chương 23
"Bệ hạ là phu quân của ta, ta sao có thể ghét bỏ bệ hạ được? Bệ hạ không chê ta là tốt rồi". Thẩm Úc ngước mắt nên, âm thanh trầm thấp.
Tiếng đàn sáo vờn quanh, nhưng âm thanh của Thẩm Úc không chút ảnh hưởng nào mà truyền vào tai Thương Quân lẫm.
"Quý Quân nói đùa, phu thê vốn là một thể, trẫm ghét bỏ ai cũng được chứ tuyệt đối không ghét bỏ Quý Quân". Thương Quân Lẫm hơi câu môi.
Tay của nam nhân rất lớn, cũng rất nóng, đem bàn tay của Thẩm Úc hoàn toàn vây ở trong, Thẩm Úc có thể cảm giác được nhiệt lượng không ngừng truyền đến từ chỗ làn da mà hai người tiếp xúc.
Lòng bàn tay tựa như vách tường lạnh lẽo, nhưng mu bàn tay lại nóng rực, một loại cảm giác kỳ dị từ phía tay lan tràn ra, chảy thẳng đến đáy lòng Thẩm Úc.
Thẩm Úc giật giật ngón tay, muốn để Thương Quân Lẫm buông y ra, nhưng không ngờ nam nhân không những không buông tay, mà còn tăng thêm lực đạo, nắm lấy.
"Bệ hạ nên buông tay ta ra a". Duy trì nguyên trạng trong chốc lát, Thẩm Úc thấy Thương Quân Lẫm trước sau không có ý định buông tay, bèn lên tiếng nhắc nhở.
Thương Quân Lẫm như người nằm mộng mới tỉnh, lúc này mới buông ra, Thẩm Úc lập tức đem tay rụt về. Hắn thấy lòng bàn tay mình trống rỗng, trong lòng dường như cũng bị mất đi một cái gì đó.
Mu bàn tay của Thẩm Úc vẫn còn lưu lại độ ấm của nam nhân, y không tự chủ mà đem tay dấu vào trong ống tay áo to rộng, ngón tay vô thức cuộn lại.
Sức ăn của Thẩm Úc không lớn, ăn một chút đã cảm thấy no bụng, y nhìn chằm chằm vào bầu rượu ngọc sắc trên bàn, liếm liếm môi.
Đây là rượu cung đình đã được ủ từ lâu, hương rượu tinh khiết mà nồng nàn, hương rượu tựa như một cái móc câu dài, từng chút một câu lấy khứu giác của Thẩm Úc.
Con người luôn là như vậy, càng là đồ vật không cho chạm vào, thì tâm lại càng ngứa ngáy, muốn đi thử một chút.
Kiếp trước Thẩm Úc có chấp niệm rất lớn với rượu, không phải y mê rượu, mà là vì hàn chứng của cơ thể, chỉ có khi uống rượu mới có thể giảm đi một chút đau đớn, nếu không cả người y sẽ giống như ngâm trong hầm băng.
Đời này, tình trạng thân thể của Thẩm Úc không nghiêm trọng như kiếp trước, lại có Thương Quân lẫm hạ lệnh cấm để rượu xuất hiện trước mặt y, nếu không nghĩ sẽ không nhớ,... chỉ là hôm nay Thẩm Úc bị hơi rượu gợi lên ham muốn, làm cảm giác muốn nếm thử càng thêm mãnh liệt.
"Bệ hạ," Thẩm Úc nắm lấy tay áo nam nhân kéo kéo, "Cho ta nếm thử một ngụm, ta đảm bảo chỉ uống một ngụm thôi mà".
"Vậy mà trẫm không biết, hóa ra Quý Quân lại là người mê rượu đấy?" Thương Quân Lẫm nhướng mày nhìn thanh niên, hắn nhớ rõ, Ẩn Long Vệ từng điều tra được, Thẩm Úc hình như không uống rượu.
"Ta chỉ muốn nếm thử thôi, ai bảo hương rượu thơm như thế làm gì chứ?" Thẩm Úc lấy một cái cớ hoàn mỹ mà biện minh.
"Rõ ràng là ngươi muốn uống, lại còn đổ vạ cho hương rượu thơm", Thương Quân Lẫm cười lắc đầu, "Không phải là trẫm không muốn cho ngươi uống, mà là do Cố thái y đã căn dặn, thân thể ngươi suy nhược không nên uống rượu."
"Lúc ta mới tiến cung cũng uống mà,..." Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của Thương Quân Lẫm, thanh âm của Thẩm Úc càng ngày càng thấp.
"Như thế nào, sao không tiếp tục nói nữa? Xem ra Quý Quân vẫn chưa quên đêm đó đã xảy ra chuyện gì".
Thẩm Úc đã nhớ ra, ngày ấy là lần đầu tiên y phát bệnh sau khi trọng sinh, y vẫn luôn cho rằng lần đó chỉ là ngẫu nhiên, hóa ra còn có nguyên nhân khác sao?
"Ngày ấy ta phát bệnh, là do uống rượu sao?" Thẩm Úc chần chờ.
"Ừm, nhưng cũng không hẳn, rượu chỉ là một trong số nguyện nhân dẫn đến chuyện này mà thôi".
Thương Quân Lẫm không muốn nói tỉ mỉ, Thẩm Úc cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể buông tha mà dời ánh mắt, tiếp tục đặt lực chú ý vào ca vũ trên đài.
Trừ bỏ sự không thoải mái lúc ban đầu, tổng thể bầu không khí của yến hội vẫn rất tốt. Cố gắng nhịn lại chút buồn tẻ dâng lên trong lòng, Thẩm Úc tiếp tục quan sát yến hội, nhưng càng về sau lại càng chán, khiến Thẩm Úc không dâng lên nổi chút tinh thần nào.
"Bệ hạ, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút".
Thương Quân Lẫm biết y đang chán nên cũng không ngăn cản "Đi đi, nhưng không được ở bên ngoài lâu quá".
Vì không muốn người khác chú ý, khi Thẩm Úc rời đi chỉ dẫn theo bên người một mình Mộ Tịch.
Cung yến đang đến thời điểm náo nhiệt nhất, trừ một số người vẫn luôn chú ý Thẩm Úc, những người khác đều không phát hiện Thẩm Úc đang lặng lẽ rời đi.
Việt Vương chính là một trong số đó, thấy thế, hắn liền tìm một cái cớ, lặng lẽ theo sau Thẩm Úc.
Lệ Vương nhìn thấy một màn này, sờ râu chính mình, trong mắt lộ ra ý cười.
Hắn phát hiện, Việt Vương với vị Thẩm quý quân kia nhất định có quen biết, hoặc đã từng phát sinh gì đó với nhau, nếu không Việt Vương đã không dùng ánh mắt như bị phản bội mà nhìn chằm chằm Thẩm Úc.
Hắn phất tay, gọi người hầu thân cận tới, thấp giọng phân phó nói: "Đi theo Việt Vương, rồi đem chuyện phát sinh báo lại cho bổn vương, chú ý đừng để bị phát hiện".
"Nô tài tuân mệnh". Người hầu kia lĩnh mệnh, lập tức đi theo.
Vị đế vương trẻ tuổi ngồi ở vị trí cao, nên đem hết sự việc vừa xảy ra thu hết vào mắt, tầm nhìn của hắn tăm tối, ngón tay không nặng không nhẹ mà gõ vào mặt bàn, ra lệnh: "Mạnh Thường, cho Ẩn Long Vệ đi theo quý quân".
Mạnh công công kinh ngạc, thấy sắc mặt lạnh băng của bệ hạ, không dám hỏi nhiều bèn đem lời nghi vấn nuốt xuống: "Nô đi làm ngay".
Thẩm Úc không biết Việt Vương lén đi theo mình, phía sau còn có cả người của Lệ Vương, nên cũng không đi xa, tìm một nơi tránh được gió thì dừng lại.
"Mộ Tịch, trong ngày đại hôn sau lúc ta té xỉu, đã có chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện này..." Sắc mặt Mộ Tịch khẽ biến, "Công tử, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, ngày ấy mọi việc đều do Mạnh công công chính tay xử lý, nô tỳ chỉ biết công tử bởi vì......"
Mộ Tịch cảm thấy hơi khó nói.
"Vì cái gì?" Những chuyện phát sinh ngày hôm đó, Thương Quân Lẫm không hề nhắc lại, Thẩm Úc vốn tưởng rằng mình chỉ là vô tình phát bệnh rồi té xỉu, hiện tại xem ra, mọi chuyện không giống như y vẫn nghĩ.
Bởi vì đang mải suy nghĩ, nên Thẩm Úc không chú ý tới biểu cảm khác thường của Mộ Tịch.
"Bởi vì công tử không chịu được bệ hạ mà hôn mê bất tỉnh". Vừa nói xong, mặt Mộ Tịch đã đỏ rần.
"Khụ khụ khụ." Thình lình nghe thấy cái lý do này, Thẩm Úc bị nước miếng của chính mình làm sặc.
"Công tử, ngài không sao chứ?" Không rảnh lo mặt mình đang đỏ, Mộ Tịch vội vàng tiến lên, "Bệ hạ cũng thật là, biết rõ là thân thể công tử không tốt, còn làm quá mức..."
"Dừng lại" Thẩm Úc cảm thấy, nếu không ngăn Mộ Tịch lại, nàng sẽ còn nói ra đủ chuyện làm người khác "kinh hỷ": "Trừ cái này ra? Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngày đó có còn chuyện dị thường gì phát sinh không?"
"Nếu nói đến chuyện dị thường,... ngay sau ngày hôm đó bệ hạ có cho đổi hơn phân nửa cung nhân trong Ngọc Chương Cung có được tính không?" Mộ Tịch nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ ra được chuyện này.
Thay đổi hơn phân nửa cung nhân sao? Xem ra đêm đó nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, liệu chuyện này có liên quan đến việc mình đột nhiên phát bệnh hay không.
"Công tử không phát hiện cũng là điều bình thường, đa số những người kia đều lộ mặt ở những thời điểm công tử không có ở đó, mãi về sau nô tỳ cũng mới phát hiện ra chuyện này".
"Khó trách ta phát hiện ra vài điểm không đúng". Thẩm Úc lẩm bẩm.
"Thật ra, nô tỳ cảm thấy, trừ việc bệ hạ không biết khắc chế một chút ra, thì trên những phương diện khác đều đối xử với ngài rất tốt". Thương Quân Lẫm đối đãi với Thẩm Úc như thế nào, Mộ Tịch đều có thể nhìn thấy, tuy là ban đầu nàng hơi có thành kiến với Thương Quân Lẫm nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, bệ hạ là người đối xử tốt nhất với công tử nhà nàng.
"Bệ hạ xác thật......" Thẩm Úc bỗng nhiên quay đầu, "Ai?!"
Việt Vương đen mặt từ chỗ tối đi ra, trên tay còn cầm một cành cây khô bị gãy đôi.
Vừa rồi vì nghe thấy thanh âm cành khô bị bẻ gãy, Thẩm Úc mới phát hiện ra hắn.
"Việt Vương điện hạ." Mộ Tịch lui về phía sau một bước, hành lễ.
"Việt Vương điện hạ sao cũng ra đây?"
Thẩm úc là ra dáng vẻ xa lạ làm lửa giận trong lòng Việt Vương dâng đến tận cùng, đặc biệt là sau khi nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, lửa giận đã sớm quay cuồng không dứt.
Rõ ràng hắn mới là người gặp được Thẩm Úc đầu tiên, phát hiện ra Thẩm Úc là một viên minh châu đầu tiên cũng là hắn, dựa vào đâu mà cái gì hắn cũng không chiếm được, lại còn tiện nghi cho Thương Quân lẫm - người mà hắn căm hận nhất.
Lúc trước ở hành lang, chỉ một thoáng gặp gỡ, dung nhan như ngọc ấy đã khắc sâu vào trong nội tâm của hắn, nếu như ban đầu không có hảo cảm lớn với Thẩm Úc, thì đường đường một Vương gia như hắn sao có thể tự hạ thấp thân phận mà đi kết giao với y?
Lặng lẽ theo Thẩm Úc ra đây, đến khi tới nơi Việt Vương cũng không biết chính mình muốn cái gì, khi kết giao với Thẩm Úc hắn đã dùng thuật dịch dung, còn hiện tại hắn là Việt vương, Thẩm Úc căn bản không quen biết hắn, hắn tới đây cũng đâu thể làm được cái gì.
Không thể phủ nhận, trong lòng Việt Vương đang ôm một tia hy vọng mà chính bản thân hắn cũng không chịu thừa nhận, hắn hy vọng Thẩm Úc có thể nhận ra hắn, đồng thời cũng sợ hãi việc Thẩm Úc nhận ra hắn.
Trong lòng mang tâm tư không thể nói rõ, hắn liền một đường theo lại đây, đến khi nghe được đoạn đối thoại của Thẩm Úc cùng Mộ Tịch, cuối cùng hắn cũng không thể duy trì được bình tĩnh nữa.
Dù chỉ một lần hắn cũng chưa từng chạm vào Thẩm Úc, nhưng không chỉ bị người khác nhanh chân cướp mất, lại còn khiến người này bị thương, trong lúc nhất thời, Việt Vương còn thấy mờ mịt, không biết chính mình đang tức giận là bởi vì Thẩm Úc - người bị mình coi thành vật sở hữu bị người khác chạm vào, hay là do việc nghe thấy Thẩm Úc bị thương nữa.
Trong cơn giận dữ, hắn đã bẻ gãy cành cây khô đang nắm trong tay.
Sau khi bị Thẩm úc phát hiện, hắn không định tiếp tục trốn nữa mà trực tiếp đi ra.
Truyện mình chỉ edit duy nhất tại đây, đọc truyện ở wattpad tieuluongy1234 là cách mà bạn đang ủng hộ mình có thêm động lực edit <3, love truyen, truyen wiki, zingtruyen,.. đang lấy bản edit của mình chưa xin phép, chủ nhà cọc tính không thích điều này.
"Thẩm Quý Quân thật là có hứng thú". Việt Vương nhìn chằm chằm vào Thẩm Úc, thấy vẻ lãnh đạm trên mặt đối phương, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn.
Dựa vào cái gì?!
Dựa vào cái gì Thẩm Úc có thể xem như chưa có chuyện gì phát sinh, yên tâm thoải mái mà sinh hoạt bên cạnh Thương Quân Lẫm? Dựa vào cái gì chỉ có mình hắn nhớ rõ đoạn tình cảm kia?
Thẩm Úc không phải là không cảm nhận được sự tức giận Việt Vương, nhưng như vậy có sao đâu, kiếp trước y bị hắn vứt bỏ như rác rưởi, chẳng lẽ đời này còn thấy hối hận muốn nhặt về?
Thẩm Úc không thích điều này.
Người làm y không thoải mái, dù dùng trăm phương ngàn kế y cũng sẽ không trở về.
"Thẩm Úc, ngươi sống thật tốt a!"
Việt Vương đi về phía trước vài bước, Mộ Tịch ngăn trước người Thẩm Úc, lạnh lùng nói: "Nơi này là hoàng cung, Việt Vương điện hạ, xin ngài hãy tự trọng!"
Thẩm Úc đặt một tay lên trên người Mộ Tịch, đem nàng kéo ra sau: "Chúng ta chưa từng quen biết, sao Việt Vương lại nói những lời này?"
"Chưa từng quen biết?" Việt Vương sắc mặt âm trầm, "Thẩm Úc, Thẩm công tử, chúng ta thật sự chưa từng quen biết sao?"
"Việt Vương nói đùa," Thẩm Úc nhẹ nhàng bâng quơ lắc đầu, "Ta quen biết rất nhiều người, nhưng chưa từng quen Việt Vương".
"Vậy Triệu Việt thì sao?" Việt Vương nhìn chằm chằm Thẩm Úc, muốn nhìn ra chút biểu cảm thất thố, kinh hoảng trên mặt y.
Đáng tiếc Việt Vương nhất định phải thất vọng rồi, nghe thấy cái tên này, sắc mặt Thẩm Úc không chút biến hóa: "Đó là người ta quen trước khi vào cung, vậy thì sao?"
"Chỉ là quen thôi sao?" Việt Vương ánh mắt hung ác nham hiểm, "Quý quân, ngươi nói xem, nếu ta đem chuyện trước khi vào cung ngươi đã tự quyết định chuyện chung thân đại sự nói cho bệ hạ, liệu hắn có còn sủng ái ngươi như bây giờ nữa hay không?"
"Việt Vương hình như rất quan tâm tới ta thì phải? Là bởi ngươi cũng thích ta hay sao?" Thẩm Úc đè lại cánh tay của Mộ Tịch, ra hiệu cho nàng không cần lên tiếng, không chút để ý hỏi.
Việt Vương bị nghẹn một cục tức ở ngực, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ở một góc độ nào đó, Thẩm Úc đã nói đúng tâm tư của hắn.
"Tuy nhiên, thực đáng tiếc," Thẩm Úc nâng mí mắt lên, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Việt Vương một lần, đặc biệt ở vị trí nào đó dừng lại lâu hơn một chút, điều chỉnh từ ngữ mà nói: "Ta cảm thấy, Việt Vương điện hạ về bất cứ phương diện nào, đều kém xa sự lợi hại của Hoàng Thượng".
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-07-19 20:06:16~2021-07-20 20:08:40 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Hề hoán bạch nguyệt 12 bình; 52432459, yêu nhất tiểu mỹ chịu 10 bình; 45162572 5 bình; yến sơ 4 bình; 40696797 3 bình; 53692552, kháng mộc 2 bình; cẩm phiến mặc ngọc, jsdhwdmaX, Sucht 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro