Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân - Chương 46


"Lạch cạch" một tiếng, Giang Hoài Thanh làm rớt chiếc đũa xuống bàn.

Người trẻ tuổi trước mặt hơi hé miệng, phát ra một đơn âm vô nghĩa.

Động tác của Thương Quân Lẫm cũng phải dừng lại một chút.

Chỉ có Hạ Thừa Vũ đã sớm có suy đoán về quan hệ của hai người là tỏ ra bình tĩnh.

"Sao vậy, kinh ngạc lắm hả?" Thẩm Úc nhìn thấy sự khiếp sợ trên mặt Giang Hoài Thanh, hỏi.

"Cũng không phải," Giang Hoài Thanh xấu hổ mà cười cười, "Chỉ là hơi đột ngột thôi".

Mới ở chung một thời gian ngắn, nhưng nhìn thái độ chiếm hữu không chút che giấu của nam nhân với Thẩm Úc, lại nhìn những hành động dung túng của Thẩm Úc, Giang Hoài Thanh có thể nhìn ra được, mối quan hệ của hai người không hề bình thường, duy nhất chỉ không nghĩ tới....

"Thì ra các ngươi đã thành thân rồi".

Thẩm Úc chớp chớp mắt: "Không có biện pháp, tại người trong nhà giục nhiều quá".

"Hai vị nhìn không giống như người có thể chịu đựng sự sắp xếp của gia tộc..." Giang Hoài Thanh ngơ ngác như cũ.

Thẩm Úc chỉ cười không nói.

Phần sau, Giang Hoài Thanh vẫn tiếp tục ăn, nhưng lại không cảm thấy được mùi vị gì.

Ăn cơm xong, Giang Hoài Thanh lôi kéo Hạ Thừa Vũ cáo từ, giờ hắn cần thời gian để tiêu hóa những tin tức vừa nghe được.

Thẩm Úc không có ý giữ lại, muốn kết bạn cũng không cần nóng lòng nhất thời.

"Dường như A Úc rất có hảo cảm với vị Giang công tử kia". Thương Quân Lẫm cầm khăn thong thả lau tay.

"Rõ ràng như vậy sao?"

"Ngươi chưa bao giờ nhiệt tình với người nào như vậy cả". Thương Quân Lẫm chỉ ra sự thật.

"Bệ hạ không thích ta kết bạn với ..." Thẩm Úc cố ý kéo một hồi, thấy thân thể Thương Quân Lẫm đần dần căng chặt, mới nói ra mấy chữ sau cùng, "người khác sao?"

"Quý quân có một mình trẫm là đủ rồi", Thương Quân Lẫm nói xong, còn rất ân cần mà đưa ra ví dụ, "Giống như Việt Vương thì thật không tốt".

"Ha ha ha ha," Thẩm Úc hết sức buồn cười "A Lẫm sao lại lấy Việt Vương ra làm ví dụ? Là đang cảm thấy ta cũng sẽ giống như Việt Vương, đi gom đủ mọi màu sắc về mở phường nhuộm sao?"

"Ý của ta không phải là như vậy" Hắn chỉ là không muốn nhìn thấy cảnh bên cạnh Thẩm Úc lại nhiều ra mấy người Giang công tử, Hạ công tử mà thôi.

"Ta biết," Thẩm Úc cười đến chảy cả nước mắt, y khẽ xoa mắt, "A Lẫm yên tâm đi, ta không có hứng thú với việc mở phường nhuộm".

Nói đến việc mở phường nhuộm, Thẩm Úc lại nhớ tới nữ tử khiến Việt Vương vô lực cãi lại kia.

"Bệ hạ biết vị tiểu thư Phương gia kia sao?'

Thương Quân Lẫm cảnh giác: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Bệ hạ nghĩ cái gì vậy", Thẩm Úc buồn cười, "Ta chỉ cảm thấy vị cô nương này là một nhân tài nhưng lại không thể xuất 1 phần lực vì Đại Hoàn, nên có chút tiếc nuối thôi".

"Nhưng nàng là nữ tử." Thương Quân Lẫm nhíu mày, tuy rằng văn hóa của Đại Hoàn cởi mở, những ràng buộc lễ giáo với nữ tử cũng không có nhiều, nhưng từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ nữ tử được ra triều làm quan.

"Chuyện này không phải chỉ cần 1 câu của bệ hạ là xong hay sao?" Thẩm Úc suy tư một chút, "Đương nhiên, cũng cần hỏi ý kiến của Phương tiểu thư trước đã".

Thẩm Úc còn nhớ, ở thời đại mà Thẩm Thanh Nhiên sống trước khi xuyên đến đây, nữ tử cũng có thể tự mình tự mình đảm đương chuyện lớn, từ xưa đến nay những nữ tử tài năng có không ít, nhưng các nàng lại chỉ có thể ở trong hậu trạch thật là lãng phí.

Quả thật gần đây Thương Quân Lẫm đang có ý định đổi mới bộ máy quan lại trong triều đình, nên cũng nghiêm túc mà cân nhắc tính khả thi của việc này.

Bên này, dưới sự hộ tống của cấm vệ quân Phương tiểu thư đã trở về đến nhà.

Phương đại nhân nhìn những cấm vệ quân được huấn luyện bài bản đang đứng ở cửa lớn, lập tức hoảng sợ.

"Ngươi đã gây ra chuyện gì vậy?"

"Phụ thân yên tâm, nữ nhi không có gây họa, bọn họ chỉ là hộ tống con về nhà thôi, phiền phụ thân giúp con chiêu đã bọn họ một chút". Nói xong, Phương tiểu thư bước nhanh về phòng của mình.

"Tiểu thư, cuối cùng người đã quay về, lần sau người trốn ra ngoài thì cũng đừng bắt nô tỳ ở nhà có được không, nô tỳ thực sự không ứng phó nổi với phu nhân đâu".

"Đã biết đã biết," Phương tiểu thư đáp cho có lệ, "Mau, lấy cho ta một bộ quần áo tới đây, nhưng đừng lấy bộ nào hoa lá lòe loẹt đấy nhé".

"Ài, tiểu thư ơi, bộ váy lụa màu hồng phấn này không phải rất đẹp hay sao? Rất hợp với tiểu thư mà".

Tiểu thư nhà nàng cái gì cũng tốt, duy chỉ có phương diện trang điểm, ăn mặc là chẳng giống một nữ tử đang độ thanh xuân chút nào, các cô nương nhà khác đều thích váy vóc lụa là xinh đẹp, nhưng tiểu thư nhà nàng thì không, nàng luôn thích những thứ không hợp với vẻ ngoài và độ tuổi của nàng.

"Về sau đừng bắt ta mặc kiểu váy này nữa". Phương tiểu thư thay 1 bộ xiên y có kiểu dáng mà nàng thích.

Nha hoàn không lay chuyển được nàng, đành phải đem bộ váy lụa màu phấn cất đi.

"Sao con lại đổi thành 1 thân xám xịt như thế này?" Phương phu nhân nghe con gái đã về thì chạy ngay tới đây, "Bộ váy màu phấn kia không phải rất đẹp sao? Thế nào, gặp gỡ người ta không được thuận lợi à?"

Phương phu nhân biết nữ nhi nhà mình hôm nay đã đặc biệt trang điểm xinh đẹp để đi đưa tiễn người ta.

"Đừng nói nữa, mẹ, tên đó chính là một kẻ sở khanh, trừ con ra, hắn còn hẹn không ít công tử và tiểu thư khác, mập ốm cao thấp gì cũng có, người không biết khéo còn tưởng rằng là đang tuyển phi ấy chứ, về sau mẹ đừng nhắc đến hắn ta trước mặt con nữa, thật đen đủi".

Phương phu nhân thở dài, "Trong lòng con tự quyết là được rồi".

Tiếp đãi các cấm quân xong, Phương đại nhân cũng tới đây, sau khi biết đã có chuyện gì xảy ra thì vỗ vỗ bả vai của con gái: "Việc này là Việt Vương làm sai trước, bệ hạ nhất định sẽ không vì thân phận mà thiên vị Việt Vương".

Phương tiểu thư nhớ đến hai người dám đối kháng trực diện với Thương Quân Việt kể cả khi hắn đã bại lộ thân phận, mở miệng: "Phụ thân có thể nói cho con biết chuyện của bệ hạ cùng Quý Quân không?"

"Con hỏi chuyện này làm gì?"

"Nghe nói bệ hạ cùng Quý Quân tình sâu như biển, nên con muốn nghe một chút về chuyện tình động lòng người này để an ủi tâm hồn tổn thương".

Khóe miệng Phương đại nhân giựt giựt, ông chỉ thấy con gái mặt đầy hưng phấn, chứ không hề có chút biểu cảm bi thương nào, nhưng dù sao con gái cũng vừa mới bị đả kích, nên Phương đại nhân cũng không lỡ lòng cự tuyệt.

Nói ra từng chuyện, từng chuyện mà mình biết.

Nhưng ông chú ý tới ánh mắt đầy suy tư của con gái mình.

"Nói không chừng Phương tiểu thư đã đoán được thân phận của chúng ta", Thẩm Úc đi phía sau Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm dừng lại bước chân, chờ Thẩm Úc đi đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay đang giấu trong áo của y: "Ừm."

"Bệ hạ muốn mang ta đi đâu vậy?" Thẩm Úc để mặc nam nhân nắm tay, đi vào 1 con hẻm nhỏ xa lạ.

"Mang ngươi đi xem tòa nhà chúng ta sẽ ở trong khoảng thời gian này".

Thân phận của bọn họ đặc thù, nên dù là suy xét về phương diện an toàn hay về mặt khác, đều nên ở một nơi an tâm một chút.

Sợ Thẩm Úc không cao hứng, Thương Quân Lẫm nghĩ nghĩ, bổ sung: "A Úc nếu ngươi thích Nghênh Tinh Lâu, ngày mai chúng ta lại tới tiếp".

Chạng vạng ánh mặt trời cũng không còn quá chói mắt, mà chỉ mang lại cho người ta cảm giác ấm áp, Thẩm Úc híp híp mắt: "Bệ hạ chuẩn bị từ lúc nào vậy?"

Thấy Thẩm Úc không tỏ ra bất mãn với sự an bài của mình, Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng thở ra, "Sau khi xem pháo hoa lần trước ta đã sai người chuẩn bị".

"Xem ra bệ hạ cũng muốn đi chơi cùng ta?" Thẩm Úc trêu chọc.

"Ừm là ta muốn đi chơi cùng A Úc''.

Hai người thả chậm bước chân trong con hẻm nhỏ lát đá xanh, thi thoảng lại có tiếng người mơ hồ truyền đến. Hai bên đường là những tán cây xanh ngát, ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng chim hót líu lo, khung cảnh ngập tràn sức sống mùa xuân.

Xuyên qua hẻm nhỏ, một chiếc cổng sơn son rơi vào mắt hai người.

Mạnh công công đã sớm chờ ở bên trong, mở cửa lớn ra: ""Hai vị chủ tử đã trở lại, mọi thứ trong nhà đã được dọn dẹp, chuẩn bị tốt"".

Thẩm Úc tò mò đi vào.

Sân không lớn nhưng lại được thiết kế rất độc đáo, hành lang uốn lượn như dải lụa, xung quanh đặt những chậu cây cảnh xanh tươi tràn đầy sức sống.

Thẩm Úc dạo quanh một vòng, đối với tiểu viện này hết sức hài lòng.

Nghỉ ngơi 1 lát, Mạnh công công liền chuyển đến những tấu chương mà Thương Quân Lẫm cần phải phê duyệt.

"Bệ hạ đi chơi rồi mà còn bận rộn công vụ hay sao?" Thẩm Úc chống cằm ngồi đối diện Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm vừa phê tấu chương vừa phân tâm nói chuyện cùng Thẩm Úc.

"Bằng không cứ xếp thành một núi, thì đến khi hồi cung lại càng vội hơn, mặt khác còn có một ít cảng vụ cần phải cấp bách xử lý". Thương Quân Lẫm cầm lên một phần tấu chương, động tác trên tay hơi ngừng lại, "Là phương đại nhân mới trình nên hay sao?"

"Chắc không phải là vì chuyện của Việt Vương đi", thời gian quá khéo, nên Thẩm Úc theo bản năng mà nghĩ đến chuyện phát sinh hồi sáng, "Bệ hạ mau nhìn xem."

"Quý Quân lại đây, xem cùng trẫm". Thương Quân Lẫm mời.

Thẩm Úc với nội dung trong tấu chương này thật sự rất tò mò, không cự tuyệt Thương Quân Lẫm mời, ngồi vào bên cạnh hắn, "Giường nệm ở đây không thoải mái bằng ở trong hoàng cung''.

Vì nơi này có nhiều hạn chế nên giường nệm ở đây cũng nhỏ hơn không ít so với trong cung, Thẩm Úc phải dựa sát vào Thương Quân Lẫm mới có thể miễn cưỡng ngồi xuống.

Hai người dựa sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua lớp quần áo truyền đến trên người, Thẩm Úc ngồi một lúc liền cảm thấy trên người ấm áp dễ chịu, nháy mắt thay đổi cái nhìn với chiếc giường này.

Thương Quân Lẫm với khoảng cách này thực vừa lòng, âm thầm tính đến khả năng đổi giường nệm ở trong cung sang một cái nhỏ hơn.

Lúc trước, thời điểm bố trí, Thương Quân Lẫm chỉ dặn Mạnh công công "Làm theo ý muốn sở thích của Quý Quân'', nên chỉ có một mình Mạnh công công đốc thúc hoàn thành, đến khi Thẩm Úc tiến cung, lại dựa theo sở thích của mình mà thay đổi đôi chỗ, Ngọc Chương Cung mới biến thành bộ dáng hiện giờ.

Không thể không nói Thẩm Úc là một người rất biết hưởng thụ, Thương Quân Lẫm sau khi tới Ngọc Chương Cung liền không nghĩ đến chuyện trở về tẩm cung của mình nữa, đương nhiên, hắn không hề phủ nhận nguyên nhân quan trọng nhất đó là ở Ngọc Chương Cung có Thẩm Úc.

"Sau khi hồi cung, Quý Quân có cần bố trí lại tẩm cung của mình không?" Sau khi hỏi xong, Thương Quân Lẫm càng cảm thấy ý tưởng này của mình không tồi, đem Thẩm Úc vào nơi ở của mình, chỉ nghĩ đến cảnh tượng như vậy thôi là trong lòng Thương Quân Lẫm đã dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn.

"Sao bệ hạ lại đột nhiên nói về chuyện này?" Thẩm Úc không rõ tại sao câu chuyện lại rẽ hướng sang đề tài này rồi.

"Đến lúc đó Quý Quân có thể dựa theo sở thích của mình mà bố trí lại tẩm cung, Quý Quân có điểm nào không hài lòng với Ngọc Chương Cung không?"

Thẩm Úc lắc đầu, y rất hài lòng về các bố trí ở Ngọc Chương Cung, huống chi...

"Hiện tại đã đang phải chịu sự lên án của các quan đại thần, nếu còn dọn đến tẩm cung của bệ hạ nữa thì không chừng, mấy người kia sẽ mắng ta ngập đầu mất".

"Quý Quân không giống người sẽ chịu thỏa hiệp vì những chuyện này, Quý Quân cùng trẫm ở đâu đó là việc riêng tư của chúng ta, trẫm tin tưởng, các vị đại thần sẽ không xen quá nhiều vào việc này".

Thương Quân lẫm rũ mắt, bổ sung: "Cho dù có, trẫm cũng sẽ làm cho bọn họ không dám nhiều lời, chuyện trẫm đã quyết, khi nào đến lượt bọn họ nghi ngờ?".

Thẩm Úc biết Thương Quân lẫm nói được làm được, tuy nhiên trước mắt Thẩm Úc không có ý định dọn đến tẩm cung của Thương Quân Lẫm, khoảng cách của hai người quá thân cận không phải là điều y mong muốn.

"Bệ hạ cảm thấy Ngọc Chương Cung không tốt sao?'' Thẩm Úc tựa lên vai Thương Quân lẫm, duỗi tay mở tấu chương ra, nhưng lại lấy nhầm, "Bệ hja, Phương đại nhân nói chuyện gì đó?"

Nửa trước của tấu chương là nói về chuyện công vụ, mặt sau thì lại hoàn toàn trái ngược, bắt đầu tố khổ, lên án gay gắt Việt Vương, nói hắn không phải là người, lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ khiến các nàng vì hắn mà rơi lệ.

Lời nói sắc bén, có thể lôi kéo cảm xúc của người khác.

Thẩm Úc nhìn quyển tấu chương không có lời lẽ thô tục, nhưng lại đầy lời chỉ trích Việt Vương của Phương đại nhân, vui vẻ: "Phương đại nhân còn rất có ý tứ"

Thẩm Úc cảm thấy, nếu lúc ấy Phương đại nhân ở đó, Việt Vương khẳng định sẽ bị song song đả kích, y cuối cùng cũng hiểu vì sao Phương tiểu thư lại có thể nói ra những lời đanh thép như vậy, hóa ra là do 'mưa dầm thấm đất' từ nhỏ.

Hiện tại Thương Quân lẫm không có hứng thú về chuyện của Phương đại nhân cùng nữ nhi của ông, mà chỉ một lòng nghĩ đến việc sau khi trở về sẽ đóng gói Thẩm Úc lại, đem đến tẩm cung của chính mình.

Thương Quân Lẫm thất thần rồi phụ họa vài câu, cánh tay vòng qua vòng eo mềm mại, đưa tay hướng đến bụng Thẩm Úc.

Bàn tay của nam nhân rất ấm áp, Thẩm Úc được ủ đến thoải mái, lười biếng đem trọng lượng toàn thân đè ở trên người Thương Quân Lẫm.

Không đợi y nói đến chuyện của Phương tiểu thư, liền nghe được thanh âm đầy từ tính của nam nhân truyền đến.

"Nơi này đã có bảo bảo, vậy Quý Quân không cảm thấy nên cấp cho phụ thân của bảo bảo một danh phận sao?''

Thẩm Úc: "......"

Này là trốn không thoát phải không?

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là trăm phương ngàn kế muốn đem A Úc ngậm tiến chính mình trong ổ bệ hạ

Canh một cầu dinh dưỡng dịch ^^

Thêm càng ở buổi tối 10 giờ tả hữu

Cảm tạ ở 2021-08-0222:06:46~2021-08-0315:45:15 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Quên tiện, 516649771 cái;

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, thu u điệp mộng, 47627012, 473768811 cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Trương làm giàu hôm nay phát tài sao 99 bình; chỗ rẽ quay đầu lại 50 bình; khi hi, W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 40 bình; tiểu thương Lan Lan 37 bình; Chloe36 bình; giang đảo JY27 bình; ii, tư triết tìm, mạch cam, 47627012, giang đình đình, Scy y chuẩn, kem tươi 20 bình; thu u điệp mộng 19 bình; ha tư tạp tây, nghe núi sông đi vào giấc mộng., xích nguyệt u tím, chiết vãn, Lữ một kha, tiểu tịch., Sư cự, linh linh linh, một cái gạo hoa, trời tròn đất vuông ta ái tiền 10 bình; thiên nhai cũ lộ 9 bình; mềm quất đèn 8 bình; phó tiên sinh xích bạc tử 7 bình; bờ sông, vọng thư 6 bình; mạc phàm phàm phàm, 45549650, 46182521, 52208537, vân tưởng y thường hoa tưởng dung, 473768815 bình; 497415603 bình; bạc hà trà, tím tím, Trường An ngoài thành 2 bình; Ldy, long nhặt vũ, 40198164, miêu miêu miêu, 42581632, windlin, độc nhãn ưng, cách lâm cửu cửu, áo choàng ba lượng kiện, bốn thêm thêm, & nữ hài, rừng sâu có sương mù 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

*****************

Lời Editer:

Sorry mọi người, khổ chương này phải dớp hay sao ấy, hết bị sếp dí Dateline sát đít, rồi đến việc mua máy,.... nên trì hoãn ghê gớm. T-T từ hôm nay mình lại tiếp tục ra chương như bình thường nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro