Chương 6
Biên tập viên: Khương Ngạn Hi
Gửi xong rồi, Đoàn Ngôn Thời đợi một lúc. Ước chừng Lục Tảo bên kia chắc đã tắt đèn đi ngủ rồi, chắc là sẽ không trả lời tin nhắn nữa.
Cậu ngồi trên giường ngẩn người một lúc, cuối cùng cầm điện thoại lên nhìn thời gian, đã gần một giờ sáng.
Nghĩ đến ngày mai còn phải đến trường, Đoàn Ngôn Thời lại nằm xuống giường, không biết đã qua bao lâu, cậu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng ngủ không mấy yên ổn, sáng hôm sau chưa đợi đồng hồ báo thức đã tỉnh.
Cậu ngồi dậy xoa xoa mái tóc hơi rối, đợi đầu óc tỉnh táo hơn một chút liền dậy đi rửa mặt.
Đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong, cậu nhìn bản thân trong gương, tóc mái trước trán bị nước làm ướt, đang nhỏ từng giọt nước. Làn da cậu vốn đã rất trắng, có lẽ là do hôm qua không nghỉ ngơi tốt, lúc này dưới mắt một mảng xanh đen, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Đoàn Ngôn Thời thở dài một hơi, dùng khăn lau mặt, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Quay về phòng, Đoàn Ngôn Thời thay đồng phục rồi đeo cặp sách rời khỏi nhà, đạp chiếc xe đạp leo núi vừa mới mua đến trường.
Vì ra khỏi nhà sớm, cậu đến phố ăn sáng gần trường trước, mua hai phần điểm tâm.
Tự mình ăn một phần, phần còn lại là mang cho Lục Tảo. Cậu xách điểm tâm chậm rãi đi về phía trường.
Lúc cậu đến cổng trường, Lục Tảo đã đứng ở đó chờ rồi. Thấy cậu đến, mắt Lục Tảo sáng lên lập tức chạy đến: “Ngôn ca!!”
Đoàn Ngôn Thời trực tiếp đưa phần điểm tâm trong tay cho cậu ta: “Mang cho cậu đấy, ăn đi.”
“Vẫn là cậu hiểu tôi nhất!” Lục Tảo mặt mày hớn hở nhận lấy bữa sáng, nhưng nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Đoàn Ngôn Thời không khỏi giật mình: “Ngôn ca, cậu không khỏe à?”
Đoàn Ngôn Thời xua tay, đặt bữa sáng trong tay mình vào tay Lục Tảo, sau đó lại xua tay: “Không sao, hôm qua ngủ không ngon, tôi về lớp nghỉ một chút.”
Lục Tảo cầm bữa sáng, nhìn bộ dáng Đoàn Ngôn Thời cau mày khó chịu có chút lo lắng nói: “Ngôn ca, hay là cậu đến phòng y tế xem thử đi, bây giờ sắc mặt cậu thật sự không ổn chút nào.”
Nghe vậy, Đoàn Ngôn Thời bóp bóp ấn đường, hơi lắc đầu: “Không sao, tôi vào trước đây.”
Nói xong, Đoàn Ngôn Thời đi về phía tòa nhà dạy học, Lục Tảo xách bữa sáng đi theo phía sau, nghĩ đến tấm ảnh chụp màn hình mà Đoàn Ngôn Thời gửi cho cậu ta lúc nửa đêm hôm qua, bèn nhanh chân đuổi kịp bước đi bên cạnh Đoàn Ngôn Thời: “Đúng rồi, Ngôn ca, cái ảnh chụp màn hình cậu gửi cho tôi tối qua muộn vậy là có ý gì thế? Người đó là ai vậy?”
Đoàn Ngôn Thời bước chân khựng lại một chút, quay đầu nhìn Lục Tảo: “Người đó, cậu không nhận ra à?”
Tính cách Lục Tảo hướng ngoại, không chỉ phần lớn người trong trường đều biết cậu ta, thậm chí cả một số người ở trường khác cậu ta cũng quen, người kia chắc là sau khi đến Giang Thành mới kết bạn, mà giới quen biết bên này Lục Tảo gần như nắm rõ.
Người ngày hôm qua, nếu là bạn bên này của cậu, thì Lục Tảo hẳn cũng phải biết.
Thế nhưng Lục Tảo nghe xong lại lắc đầu: “Không nhận ra.”
Đoàn Ngôn Thời trầm mặc, nghĩ rằng không quen biết thì thôi, cùng lắm sau này xóa đi, khỏi phải chặn người không quen còn xem vòng bạn của cậu.
“Vậy thì thôi.” Nói xong, Đoàn Ngôn Thời đi về phía lớp 11-1, không để ý đến Lục Tảo nữa.
Lúc cậu đến lớp, trong lớp mới có lác đác vài người. Là học sinh gương mẫu, Giang Văn đã ngồi trên chỗ của mình, đang đeo tai nghe nghe bài nghe tiếng Anh.
Cậu chợt nhớ tới người hôm qua, không biết vì sao luôn cảm thấy người đó có chút liên quan tới Giang Văn.
Nghĩ như vậy, Đoàn Ngôn Thời lại càng thấy chướng mắt hắn hơn. Vốn dĩ đã bực mình vì ngủ không ngon, bây giờ nhìn thấy người này lại càng thêm bực.
Đoàn Ngôn Thời đút hai tay vào túi, đi đến bên cạnh Giang Văn, nhíu mày đá vào ghế hắn: “Này, dịch lên phía trước một chút, tôi muốn vào.”
Giang Văn không đáp lại, lặng lẽ kéo ghế về phía trước một chút.
Đoàn Ngôn Thời bước vào trong, ngồi xuống chỗ của mình, đặt cặp xuống rồi gục xuống bàn ngủ bù.
Từ lúc bắt đầu tiết tự học buổi sáng là đã ngủ, đến cả tiết Toán đầu tiên cũng không tỉnh, giáo viên mấy lần nhìn về phía cậu, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài rồi tiếp tục giảng bài.
Mãi đến khi tan tiết, Đoàn Ngôn Thời vẫn còn ngủ.
Giang Văn quay đầu liếc nhìn Đoàn Ngôn Thời đang gục trên bàn, lúc này cậu đang nghiêng đầu ngủ, lông mi rủ xuống in thành một vệt bóng nhạt, cổ trắng ngần hơi ửng đỏ, gió nhẹ thổi làm tóc mái trước trán khẽ lay động, chóp mũi lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt.
Đoàn Ngôn Thời khi ngủ như vậy, trông đặc biệt ngoan ngoãn.
Ánh mắt Giang Văn dừng lại trên môi Đoàn Ngôn Thời, nhìn một lúc lâu, mãi đến khi âm thanh từ bàn trên vang lên, hắn mới thu hồi ánh mắt, cụp mi xuống.
Lúc này cô gái ngồi bàn trên quay lại, cầm một mảnh giấy nhỏ nhẹ giọng nói: “Lớp trưởng... Tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp...”
Đoàn Ngôn Thời gục đầu ngủ không yên giấc, giờ ra chơi trong lớp ồn ào náo nhiệt, tiếng ồn ào đã sớm đánh thức cậu.
Cậu có chút khó chịu nhíu mày, mở mắt hé ra một đường nhỏ, trong tầm nhìn mơ hồ, cậu nhìn thấy Giang Văn bên cạnh đang nhỏ giọng giảng bài cho cô gái phía trước.
Vừa mở mắt ra đã thấy hắn, phiền chết!
Đoàn Ngôn Thời đưa tay sờ tìm áo khoác đồng phục, định lấy áo trùm lên đầu, xoay người ngủ tiếp. Nhưng đúng lúc cậu vừa sờ tới áo khoác, thì nghe thấy cô gái kia nói:
“Lớp trưởng, cậu có thể giúp tớ đưa cái này cho cậu ấy không?”
Giang Văn trầm mặc một chút, nói: “Sao cậu không tự đưa cho cậu ấy?”
“Tớ... phiền cậu giúp một chút đi, chỉ cần bỏ vào trong ngăn bàn cậu ấy là được...”
Đoàn Ngôn Thời nghe không rõ ràng lắm, chỉ nghe loáng thoáng rằng hình như cô gái kia muốn đưa gì đó cho ai.
“......” Đoàn Ngôn Thời trùm đầu lại, đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.
Động tĩnh này khiến hai người vừa nói chuyện đều sững người, cô gái ngồi bàn trước càng thêm căng thẳng, mặt đỏ bừng, vội vàng thu lại đồ trên tay, nói cảm ơn với Giang Văn rồi quay về chỗ ngồi.
Giang Văn như có điều suy nghĩ nhìn về phía Đoàn Ngôn Thời, lúc này chỉ lộ ra một cái đầu lông xù, không biết nghĩ đến điều gì, trong đáy mắt thoáng qua một tia ý cười nhàn nhạt.
Hắn không nói gì, quay đầu lại, thu dọn đề bài luyện tập trên bàn, lấy ra quyển đề thi thử lần ba của trường Tam Trung đã cũ, nghiêm túc làm bài.
Rất nhanh giờ ra chơi kết thúc, bước vào tiết tự học.
Học sinh trường Nhất Trung nổi tiếng là chăm chỉ, đặc biệt là lớp Một – lớp trọng điểm, vào tiết tự học, trừ Đoàn Ngôn Thời, hầu như ai cũng đang làm đề.
Trong tiết tự học, các giáo viên bộ môn cũng phát một vài tờ đề cho học sinh luyện tập lúc rảnh, cả lớp yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng lật sách và lật đề thi.
Đoàn Ngôn Thời bên này vì đêm qua ngủ không ngon, nên ngủ rất say. Nhưng cậu vốn ngủ không yên, giờ gục xuống bàn lại càng không yên ổn.
Giang Văn đang làm bài đột nhiên bị người bên cạnh đập một cái không nhẹ không nặng.
Hắn sững người, đặt bút xuống quay đầu nhìn, liền thấy Đoàn Ngôn Thời đang nghiêng người gục trên bàn, một tay gối đầu, một tay vô thức đặt trên đùi hắn.
Áo khoác trên người không biết rơi xuống đất từ khi nào, cả cái đầu bị kẹt giữa mép bàn, người nghiêng đi, trông như sắp rơi xuống khỏi bàn đến nơi.
Thấy cậu ngủ như vậy, Giang Văn khẽ nhíu mày, đúng lúc tiết tự học giáo viên quản lỏng, hắn nhặt áo khoác dưới đất lên, ghé lại gần Đoàn Ngôn Thời, nhẹ giọng gọi: “Đoàn Ngôn Thời, Đoàn Ngôn Thời.”
Nhưng Đoàn Ngôn Thời ngủ quá say, hoàn toàn không có phản ứng gì. Giang Văn thấy vậy liền đưa tay đỡ lấy cổ cậu, tay kia giữ vai cậu, định nâng cậu dậy một chút.
Tuy nhiên đúng lúc ấy, Đoàn Ngôn Thời – đang mơ mơ màng màng ngủ – chỉ cảm thấy có ai đó chạm vào cổ mình. Ban đầu còn tưởng là đang nằm mơ.
Nhưng cổ cậu vốn đã khá nhạy cảm, đầu ngón tay kia lại hơi lạnh, vừa chạm vào liền khiến cậu rùng mình, lập tức tỉnh giấc.
Đoàn Ngôn Thời đột ngột mở mắt ra, liền đối diện ngay với một đôi mắt sâu thẳm.
Chủ nhân của đôi mắt ấy cũng khựng lại khi bắt gặp ánh mắt cậu, trong khoảnh khắc ấy, lại không phản ứng kịp.
Lúc này khoảng cách giữa Giang Văn và Đoàn Ngôn Thời cực kỳ gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt Đoàn Ngôn Thời, cậu có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của bột giặt trên người hắn.
Cậu nhìn vào đôi mắt dài hẹp xinh đẹp của Giang Văn, sống mũi cao, đôi môi mỏng đỏ hồng, rồi nhìn xuống là cổ trắng ngần, yết hầu, rồi đến xương quai xanh gợi cảm lộ ra vì áo đồng phục mùa hè không cài khuy của hắn.
Thế nhưng Đoàn Ngôn Thời càng nhìn mắt càng trợn to, chỉ cảm thấy trong lòng có một vạn con cỏ nát mã phóng như bay qua...
(*)Vạn con cỏ nát mã phóng” (原文:一万匹草泥马奔腾而过) là một câu mạng rất nổi tiếng của Trung Quốc. Đây là một cách chửi thề uyển chuyển và giải tỏa cảm xúc cực kỳ phổ biến, dịch thô là “10.000 con ngựa cỏ bùn chạy ngang qua” – thực chất là hình ảnh hóa việc nhân vật bị sốc, bực, choáng, không biết phản ứng sao trước tình huống bất ngờ nào đó.
“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Tên này muốn làm gì?”
“Tại sao nhân lúc mình ngủ lại ôm cổ mình?”
“Tại sao lại ở gần mình như thế?”
“Tại sao người này không cài khuy áo cho đàng hoàng?”
Chết tiệt!
Tên này……………… chẳng lẽ muốn nhân lúc mình ngủ mà có ý đồ xấu với mình sao!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đoàn Ngôn Thời lập tức tái nhợt, đưa tay đẩy mạnh Giang Văn ra. Do dùng lực quá mạnh, không chỉ đẩy Giang Văn ra, bản thân cậu cũng ngồi không vững, cái ghế nghiêng ngửa ngã về phía sau.
“Mẹ nó!”
Giang Văn bị đẩy bất ngờ, lập tức chống tay lên bàn để giữ vững thân hình. Sau đó liếc mắt thấy Đoàn Ngôn Thời sắp ngã về phía sau, Giang Văn vội vàng đưa tay túm lấy cổ áo của cậu, kéo người lại.
Đoàn Ngôn Thời bị kéo về, vừa mới ngồi vững thì thấy Giang Văn đang nắm cổ áo mình, lửa giận lập tức bốc lên. Cậu vung tay hất tay Giang Văn ra, vừa định mở miệng chất vấn, thì phía bên kia thầy giáo đã phát hiện ra động tĩnh của hai người.
“Bên đó làm gì đấy? Đánh nhau thì lát nữa tìm giáo viên chủ nhiệm nhé!”
Ánh mắt của các bạn học khác cũng đồng loạt đổ dồn về phía hai người họ.
Đoàn Ngôn Thời nhìn thầy giáo và các bạn học xung quanh, chỉ có thể tạm thời nén cơn giận xuống.
Cậu ngồi tại chỗ của mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Giang Văn, nhỏ giọng chất vấn:
“Cậu có bệnh à? Tôi đang ngủ ngon, cậu…………… bóp cổ tôi làm gì?”
Cuối cùng, vì sợ người khác hiểu lầm, cậu đã đổi từ “ôm” thành “bóp”.
Giang Văn thản nhiên liếc nhìn cậu một cái: “Cậu vừa nãy ngủ suýt thì rơi xuống, nên tôi định đỡ cậu một chút.”
Khốn thật, tên này đúng là giỏi bịa lý do!
Đoàn Ngôn Thời nhếch môi: “Cậu mẹ nó không biết gọi tôi dậy à? Tôi chẳng đã nói với cậu là cách tôi xa ra, đừng chạm vào tôi sao?”
“Gọi rồi, cậu không tỉnh.” Giang Văn nói xong, rõ ràng là không muốn cãi nhau, xoay người lại thu dọn đống đồ trên bàn vừa bị xáo trộn.
Cậu nghĩ tôi sẽ tin chắc? Tôi còn chẳng nghe thấy gì cả……………
Đoàn Ngôn Thời còn định nói gì đó, phía sau truyền đến một giọng nam yếu ớt: “Ngôn…………… Ngôn ca, tôi có thể làm chứng, vừa nãy lớp trưởng có gọi cậu, cậu thật sự không tỉnh.”
“……………”
Đoàn Ngôn Thời cau mày quay đầu nhìn người đó, phía sau cậu ngồi một nam sinh đeo kính, da trắng trẻo sạch sẽ.
Nam sinh đó dường như rất sợ Đoàn Ngôn Thời, thấy cậu nhìn mình thì lập tức co rụt cổ, cúi đầu giả vờ đang làm bài.
Nhìn dáng vẻ co ro rụt rè của nam sinh kia, Đoàn Ngôn Thời chỉ liếc cậu ta hai cái, chẳng nói gì mà lại quay đầu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro