CHƯƠNG 5
Bãi rác cũ phía sau đường Đông đã được cải tạo thành công viên từ vài năm trước. Khi đó nơi này được coi là một địa danh, và người sống lâu năm ở đây vẫn quen gọi nó bằng tên cũ, ngay cả sau khi cải tạo, họ vẫn gọi nó bằng cái tên đó. Nhưng bãi rác cũ quá lớn, ngoài phần công viên nhỏ được cải tạo, bên dưới sườn dốc vẫn còn một mảnh đất hoang phủ đầy cỏ dại, nơi đang có hơn chục người đánh nhau tơi bời.
Hơn 9 giờ tối, trời đã tối mịt, chỉ có thể nhìn dựa vào ánh đèn vàng vọt nhạt nhoà từ con đường xa xa. Trận đánh vô cùng hỗn loạn, chỉ cần không quan sát kỹ là có thể quơ tay trúng ngay mặt đồng bọn mình. Tuy nhiên, mục tiêu của Lý Thụy Phong rất rõ ràng, vừa tiến lên là tóm lấy thằng Thu tẩn cho tả tơi. Lý Thụy Phong cao hơn gã, sức lực cũng lớn hơn, một mình thằng Thu không phải đối thủ của cậu, gã đành phải vừa chịu đòn vừa liên tục gọi người từ phía bên kia. Nhưng tình hình phía bên kia hoàn toàn không giống như bên này.
Trong số những người thằng Thu gọi, có cả học sinh trung học số 18 và các trường khác, nhìn mặt mũi và khí chất thì quá nửa là dân lớp 11 với 12. Còn tất cả mấy người anh em của Lý Thụy Phong đều là học sinh lớp 10, xét về thể lực và kinh nghiệm đánh nhau, bên cậu bị thiệt thòi hơn hẳn. Rất nhanh sau đó, từ đám đông bên cạnh có người của thằng Thu xông về phía cậu, phía trước cũng vang lên giọng nói sốt ruột của Triệu Huyễn: "Nhóc Điên, mày qua đây nhanh lên!"
Năm người xông tới, Triệu Huyễn và những người khác đuổi theo phía sau, Lý Thụy Phong buông thằng Thu ra rồi quay về phía người đang tới, ánh mắt lạnh đến đáng sợ. Cậu nhìn gã đầu đinh xách cái vợt xông về phía trước, bỗng cậu phát lực đá một chân vào ngực gã, sau đó nhảy về phía trước, một tay giữ chặt vai gã, tay kia cầm một vòi nước sáng loáng từ trên bổ xuống đầu gã. Nhưng ngay khi vòi nước sắp đập mạnh xuống đỉnh đầu, Lý Thụy Phong bị người bên cạnh hung hăng đá một cái.
"Nhóc Điên!" Triệu Huyễn nhân lúc Lý Thụy Phong lảo đảo bèn xông tới giật lấy vật trong tay cậu, miệng chửi to: "Mẹ nó mày điên thật à, cái thứ này mà còn dám bổ vào đầu người ta?"
Chưa kịp chửi xong, lưng Triệu Huyễn đã bị giáng một đòn từ phía sau. Hắn không chỉ đánh nhau với người khác mà còn phải trông chừng Nhóc Điên để nó không phát điên, một đầu muốn làm hai việc thì chỉ có thể bị ăn đòn. Còn Lý Thụy Phong, sau khi bị Triệu Huyễn đá một cú, cậu nhanh chóng bị ba người vây đánh, dù có đánh giỏi đến đâu cũng không thể tránh khỏi vài cú đấm, mấy anh em khác cũng vậy. Nhưng Lý Thụy Phong không muốn chịu thua, và cách duy nhất là phải bỏ chạy trước khi bị đánh tới mức không thể đứng dậy.
Triệu Huyễn thấy ánh mắt của Lý Thụy Phong thì lập tức hiểu ý, hắn lăn trên mặt đất, trong bóng đêm đen kịt hô vang một câu "Có người tới", đương lúc mọi người dừng động tác lại, Lý Thụy Phong cùng với Triệu Huyễn nhanh chân bỏ chạy, còn mấy anh em khác nghe thấy giọng Triệu Huyễn cũng đều chạy theo.
Thấy họ bỏ chạy, bọn thằng Thu đương nhiên phải đuổi theo. Lý Thụy Phong và đồng bọn có kinh nghiệm chạy trốn phong phú, mọi người tản ra chạy vào mấy con đường và ngõ hẻm đông người, còn Lý Thụy Phong muốn thu hút sự chú ý của thằng Thu nên bèn chạy thẳng về đường Đông. Vào giờ này, những người còn ở đường Đông ăn khuya đều là người lớn, thằng Thu cũng không dám ra tay ở đây, rất nhanh đã không còn ai đuổi theo nữa.
Lý Thụy Phong quay về lại quán nướng, đi sang bên kia đường, quầy bánh kếp trước đó đã đóng cửa. Cậu ngồi xuống bậc thang phía sau, kéo khoá cởi đồng phục trường ra vứt sang một bên, sau đó hai tay chống lên đầu gối đang dang rộng, cúi đầu thở hổn hển.
Người ngồi trên bậc thang mặc áo ba lỗ đen, vai lưng và cánh tay trần trụi đẫm mồ hôi, mồ hôi trên mặt cậu nhỏ giọt xuống đất, hốc mắt ẩm ướt vì chút nước mắt sinh lý rịn ra khi ban nãy chạy trối chết. Từng màn ẩu đả vừa rồi hiện ra trong tâm trí cậu.
Tuần trước, cậu nhận được tin nhắn từ Lâm Vũ Hằng, nói thằng Thu dẫn theo vài con bé đến chặn đường Trần Nhiễm. Mặt Trần Nhiễm bị tát, tóc bị giật đứt mất sợi, chỉ vì không biết đứa chó đẻ nào đã lan truyền chuyện của Trần Nhiễm cho toàn trường, những kẻ đó thấy kinh tởm, không chịu nổi bèn coi Trần Nhiễm như con biến thái dị hợm, đến để cười nhạo cô, nhục mạ cô.
Lý Thụy Phong không hiểu những chuyện này. Cậu học không giỏi, với chuyện gì cũng chỉ một mực chấp nhất, chẳng màng gì cả, cứ xông lên là đánh. Nhưng cậu biết rõ, Trần Nhiễm là người cậu thích từ tiểu học đến giờ, nên dù Trần Nhiễm đã cãi nhau với cậu, cậu cũng không thể nhìn cô bị bắt nạt, làm sao cậu chịu nổi?
Gió đêm thổi đến khiến người cậu rét run, Lý Thụy Phong nghỉ ngơi đủ rồi, bèn móc điện thoại từ túi quần ra, hỏi mọi người trong nhóm tình hình thế nào. Một giây sau, điện thoại cậu bắt đầu rung lên liên tục.
Thịnh Phong: [Về nhà rồi]
Thịnh Phong: [Bị ba tao tẩn một trận T.T]
Triệu Huyễn: [Chú với anh Thu ai đánh đau hơn? ]
Đinh Nghi Hàng: [Lúc tao chạy tới chỗ đường Trung Tâm thì bị một con chó vàng rượt theo, suýt nữa bị cắn nát mông lun]
Triệu Huyễn: [Cười vl]
Thịnh Phong: [@Triệu Huyễn Đương nhiên là ba tao]
Thịnh Phong: [Đế dép đánh đau vãi ra]
Tôn Phàm: [Đang làm bài tập]
Triệu Huyễn: [?]
Thịnh Phong: [?]
Đinh Nghi Hàng: [?]
Tôn Phàm: [Còn @Triệu Huyễn mày đang làm gì]
Triệu Huyễn: *Hình ảnh*
Triệu Huyễn: [Ông đây đang bốc số ở bệnh viện T.T]
Trong ảnh là khuôn mặt to tướng của Triệu Huyễn với băng gạc quấn quanh trán, Lý Thụy Phong nhấn vào xem rồi tắt điện thoại, đứng dậy bỏ chiếc điện thoại vẫn không ngừng nhảy tin nhắn vào túi quần, khom lưng nhặt cái áo lên rồi bước xuống bậc thang.
Lúc này trên đường hầu như đã không còn ai, quán nhậu với quán nướng BBQ chuẩn bị đóng cửa, Lý Thụy Phong ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, cất bước chuẩn bị về nhà, nhưng khi cậu vừa đi được hai bước, trước mặt có người ngã sõng xoài.
Lý Thụy Phong ngây đơ tại chỗ, cúi đầu nhìn người vừa ngã trên mặt đất. Nửa thân trên của người đó nằm trên đường cái trước chân cậu, nửa người dưới nằm khuất trong con hẻm bên trái, đôi mắt gã thâm tím, mũi chảy đầy máu, mặt mày đau đớn rên rỉ. Lý Thụy Phong nhíu mày, nghiêng đầu nhìn vào con hẻm nhỏ, chỉ thấy một người mặc áo khoác đồng phục học sinh vừa đấm một quyền vào bức tường bẩn thỉu, còn tên côn đồ dựa vào cánh tay người đó trước bức tường trượt xuống đất đầy vẻ sợ hãi.
Trong con hẻm, ngoài người vừa sõng soài trên đường cái với người vừa ngồi thụp xuống, chỉ còn hai kẻ khác nằm trên mặt đất. Cả bốn kẻ này đều là người của thằng Thu, trước khi đánh với họ đã hẹn nhau đi đâu đó trước. Lý Thụy Phong nhớ tới người mặc đồng phục trung học số 2 ở bên kia đường khi cậu còn ở quán nướng, lúc này người đó đang đứng trước mặt cậu.
Sau khi cậu xuất hiện, con hẻm nhỏ rơi vào thinh lặng. Người đứng trước mặt vẫn không có động tác tiếp theo, chỉ dùng nắm đấm chống vách tường, hắn nghiêng đầu, một luồng sáng vàng mờ mờ chiếu nghiêng đỉnh đầu, Lý Thụy Phong chỉ có thể nhìn thấy nửa phần lưng và cẳng chân bị chiếu đến trắng bệch của hắn.
Sau một lát, một giọng nói cực nhẹ vang lên trong con hẻm nhỏ: "Cút."
Bốn kẻ kia nghe vậy bèn nhanh chân bò dậy đi ra khỏi hẻm, khi đi qua đầu hẻm, Lý Thụy Phong thấy được vẻ mặt không cam lòng và phẫn nộ của bọn họ. Bốn người đó đi rồi, con hẻm lại chìm vào im lặng, đôi tay Lý Thụy Phong đút vào túi quần, vai vắt đồng phục, mắt nhìn chằm chằm vào người vẫn đang bất động đằng đó. Một lát sau, phía trước đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Lý Thụy Phong mở miệng nói: "Không nghe à?"
Dứt lời, nắm đấm trên tường chậm rãi hạ xuống, người nọ hơi khom người nhặt chiếc cặp dưới chân lên, lôi điện thoại ra, bấm nhận rồi đặt lên tai.
"Mẹ, mẹ họp xong rồi ạ." Giọng nói mang theo ý cười thốt ra từ miệng chàng trai là sự dịu dàng hoàn toàn không phù hợp với thảm trạng vừa rồi: "Dạ, con ở nhà, con ăn rồi, mẹ về đi."
Sau khi cúp máy, người đó hạ điện thoại xuống, nghiêng người nhìn Lý Thụy Phong. Hắn nở nụ cười, đi về phía người đang đứng ở đầu hẻm, dừng lại trước mặt cậu rồi hỏi: "Cậu đi cùng bọn họ à?"
Lý Thụy Phong không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nhìn chòng chọc vào người có cùng chiều cao với mình.
Khuôn mặt trước đó bị che khuất trong bóng tối giờ đây hiện ra không sót thứ gì, cậu nhìn chăm chăm vào gương mặt đó, cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó lấy một điếu thuốc từ bộ đồng phục khoác trên bả vai, rồi móc cái bật lửa trong quần ra châm lửa. Cậu cất bước đi lướt qua người đó vào hẻm, ngồi xổm xuống tựa lưng vào tường.
"Tôi hỏi cậu." Cậu nhìn làn khói thuốc lởn vởn trước mặt, mở miệng hỏi: "Cậucó yêu con trai không?"
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 5.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro