Chương 81: Lập trường
“Tôi sẽ mãi mãi nhớ những ánh mắt ấy, trong mỗi giây tôi còn sống…”
---
Những lời mà người máy sinh hóa kia nói, cùng với sự giận dữ không thể kìm nén dù là một người máy sinh hóa, khiến Lý Duệ rõ ràng sững sờ.
Khưu Thời không giải thích với cậu ta, gạt tay Hình Tất đang nắm cánh tay mình, quay lại phòng họp, nhìn hai người vẫn đứng trong đó.
“Cái đội rách nát của các anh ai là người quyết định?” Anh nhìn chằm chằm Phùng Vũ.
“Chúng tôi cùng…” Phùng Vũ chưa nói hết đã bị ngắt lời.
Khưu Thời đá văng chiếc ghế vừa ném xuống đất: “Ai quyết định! Cùng cái con mẹ gì, các anh lúc nào cũng đồng ý với nhau à? Không đồng ý thì không làm việc nữa hả?”
“Tôi và Tề Giản.” Phùng Vũ trả lời.
“Được, vậy tôi nói với anh.” Khưu Thời nhìn Phùng Vũ, “Tôi không quan tâm các anh hiểu chuyện năm xưa thế nào, chúng tôi đến để hợp tác. Chúng tôi đúng là cần các anh giúp, và chúng tôi cũng có thể giúp các anh. Mục tiêu là mẹ nó giống nhau, đúng không?”
“Đúng.” Phùng Vũ gật đầu.
“Chúng tôi có gần nửa số Tiềm vệ cấp một, nhiều hơn người máy cộng sinh, giờ đã kích hoạt toàn bộ.” Khưu Thời nhìn xoáy vào anh ta, “Sào Huyệt và Căn cứ của người máy cộng sinh chúng tôi có thể phá hủy, người máy cộng sinh cao cấp chúng tôi cũng có thể giết. Giờ chúng tôi cần tìm 249, và cần những người như các anh, lăn lộn ngoài này lâu năm, cung cấp thêm manh mối. Tôi nói thế đủ rõ chưa?”
“Rõ.” Phùng Vũ liếc Chu Bình An bên cạnh, “Thật ra chúng tôi…”
“Ông đây nói xong anh mới được mở miệng, anh chen vào là tôi quên mất định nói gì.” Khưu Thời nói xong dừng lại, chửi một câu, “Đệt, quên thật rồi.”
“Việc có nặng nhẹ, gấp chậm.” Hình Tất lên tiếng, “Vốn dĩ tôi không có lập trường để nói câu này, nhưng cũng chỉ có thể nói.”
Câu “không có lập trường” của Hình Tất khiến lòng Khưu Thời đau nhói. Anh liếc nhìn Hình Tất, muốn bảo hắn đừng nói nữa. Nhưng về việc Hình Tất có nên giải thích chuyện này hay không, anh cũng không có lập trường để ngăn cản.
Anh chỉ có thể im lặng nhìn Hình Tất.
“Tôi đã trải qua sai lầm của người máy sinh hóa, vì một số con người mà trả thù toàn bộ loài người. Tôi nhìn những người đã cho tôi cảm xúc, dạy tôi tư duy, chết thảm. Nhìn những người vô tội bị giết, người già, trẻ em.” giọng Hình Tất rất vững, bình tĩnh như người máy sinh hóa không cảm xúc lúc mới gặp, “Tôi cũng nếm trải sai lầm của con người, vì nghi ngờ và sợ hãi, những đồng đội từng được họ tin tưởng, từng được họ gọi là bạn, bị tàn sát đến tận cùng, mà chính tôi là người ra tay…”
Trong phòng rất yên tĩnh, Tề Giản đã trở lại, nhưng đứng ở cửa không bước vào.
“Ngày 15 tháng 7, 2 giờ 51 phút sáng, khu dân cư phía nam nội thành xảy ra náo loạn. 2 giờ 58 phút, tôi dẫn đội đến xử lý. Dân chúng và người máy sinh hóa xảy ra xung đột, khi đến nơi thì người máy sinh hóa đã rời đi.” giọng Hình Tất vẫn ổn định, nhưng tốc độ nói hơi nhanh hơn, “3 giờ 01 phút, bảy khu dân cư nội thành và bốn khu định cư ngoại thành xảy ra náo loạn và nổ nhỏ. 3 giờ 03 phút, phát hiện người máy sinh hóa xâm nhập. 3 giờ 07 phút, toàn bộ Tiềm vệ nội thành được điều động, chia nhau đến các điểm xảy ra sự việc…”
Khưu Thời tựa vào tường, nhìn Hình Tất.
Người máy sinh hóa kia ở phòng bên cạnh, có thể nghe rõ giọng Hình Tất.
“3 giờ 14 phút, có dân chúng thiệt mạng, hai người lớn, một trẻ em bảy tuổi, hung thủ bỏ trốn. 3 giờ 20 phút, lượng lớn dân chúng xuất hiện trên đường phố, yêu cầu trục xuất người máy sinh hóa. 3 giờ 22 phút, xác định có bốn người máy sinh hóa xâm nhập. 3 giờ 25 phút, tôi nhận lệnh tập hợp tất cả người máy sinh hóa. 3 giờ 31 phút, tập hợp hoàn tất. 3 giờ 37 phút, tôi nhận lệnh, để tránh lặp lại sự kiện năm xưa…”
Hình Tất dừng lại: “Tất cả người máy sinh hóa, tại điểm tập hợp, bị tiêu diệt tại chỗ.”
Trong phòng và ngoài phòng yên tĩnh đến mức không nghe thấy cả tiếng thở.
“Đó là tất cả những gì tôi biết.” Hình Tất nói, “Tôi từng được coi là có độ kiểm soát cao. Lời thề đối với tôi, ngoài việc là quy tắc khắc sâu trong ‘cài đặt xuất xưởng’ của chúng tôi, là logic hành động của chúng tôi, còn là sự kết tinh của cảm xúc từ những con người đã từng cho tôi hy vọng…”
Hình Tất liếc nhìn Khưu Thời. Khưu Thời muốn giãn đôi mày đang nhíu chặt, nhưng không thành.
“Tôi đã đưa ra nhiều lựa chọn, không phải lúc nào cũng đúng, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với hậu quả của mỗi lựa chọn.” Hình Tất nói, “Hận thù, giận dữ, đau đớn, tuyệt vọng, mãi mãi không tan biến. Thời gian với tôi không làm phai mờ điều gì. Tôi sẽ mãi mãi nhớ những ánh mắt ấy, trong mỗi giây tôi còn sống…”
“Nhưng giờ,” Hình Tất quay lại nhìn Tề Giản, “có việc quan trọng hơn, cần đặt trước hận thù, nghi ngờ, hay thậm chí là giết tôi.”
“Người máy sinh hóa ở Thành phố Mây đã chọn hợp tác với con người, cùng nhau loại bỏ mối đe dọa từ người máy cộng sinh.” Khưu Thời lấy một điếu thuốc ra châm, muốn kìm nén cảm xúc, nhưng tay anh run, phải châm hai lần mới được, “Giống như lựa chọn hiện tại của các anh.”
Anh rít mạnh hai hơi, ném điếu thuốc xuống đất rồi dập tắt: “Mục tiêu là để không ai trong chúng ta trở thành lõi dữ liệu của 249.”
Khưu Thời nói xong, im lặng một lúc. Không ai lên tiếng. Anh liếc Lý Duệ: “Đi thôi.”
“Cái gì?” Lý Duệ ngẩn ra.
“Đi.” Khưu Thời lặp lại, bước ra ngoài.
Hình Tất nhìn anh, có lẽ không ngờ anh đột nhiên bỏ đi như vậy, nhưng cũng không nói gì, chỉ quay người bước ra.
Tề Giản đứng ngoài cửa, im lặng nhìn họ.
“Tôi nhận ra các anh đều biết Hình Tất.” Khưu Thời dừng lại trước mặt Tề Giản, “Tôi tin các anh không chỉ biết anh ấy vì chuyện ở Thành phố Mây. Anh ấy từng là người như thế nào, các anh chắc chắn cũng rõ.”
Khưu Thời ngừng một lát, cảm thấy đầu óc mình rối bời: “Những gì anh ấy phải chịu đựng khi đưa ra lựa chọn, các anh ít nhiều cũng có thể hình dung. Là người máy sinh hóa, các anh đáng ra phải có logic chặt chẽ hơn, cảm xúc bình tĩnh hơn. Nếu mọi người đều không làm được, thì lấy gì đòi hỏi lựa chọn của anh ấy phải bình tĩnh và đúng đắn? Nguyên tắc cơ bản mà con người yêu cầu ở người máy sinh hóa là phục tùng, không bao giờ phản bội. Điều đó tàn nhẫn và bất công. Những gì anh ấy gánh vác còn mâu thuẫn và nặng nề hơn nhiều so với những đồng loại ngay từ đầu đã chọn phản bội và tàn sát.”
Tề Giản không nói gì.
“Lời tôi nói chắc chắn có thiên vị. Tôi có thể hiểu nỗi đau của những nạn nhân từng trải qua chuyện đó.” Khưu Thời nói, “Nhưng tôi hiểu rõ Hình Tất hơn. Tôi biết những chuyện đó từng có ý nghĩa thế nào với anh ấy. Anh ấy cùng tôi vào sinh ra tử, là cộng sự, là người thân, là người yêu của tôi. Tôi rõ rằng dù vì đồng loại hay vì con người, anh ấy luôn là chỗ dựa đáng tin và mạnh mẽ nhất.”
Khưu Thời bước về phía thuyền: “Chỗ chúng tôi nghỉ các anh chắc biết. Nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ xuất phát.”
Thuyền cập bến ở Hang Trời Nhỏ, suốt cả chặng đường không ai nói một lời.
Lý Duệ buộc thuyền xong mới lên tiếng: “Tôi sẽ đi với các anh.”
Khưu Thời nhìn cậu ta.
“Tôi mới sống có mười lăm năm, chưa trải qua chuyện gì từ một hai trăm năm trước.” Lý Duệ vừa đi vừa nói, “Tôi cũng chẳng đủ thông minh để phán xét chuyện từ lâu như vậy. Tôi chỉ sống trong đoạn đời này của các anh. Trong đoạn này, đại ca Hình Tất là Tiềm vệ đã cứu tôi, chị tôi, và mọi người trong quán. Tôi chỉ nghĩ được thế thôi. Chuyện lựa chọn hay không lựa chọn, tôi không hiểu. Chúng tôi, những con người nhỏ bé này, vốn chẳng bao giờ có lựa chọn. Các anh là hy vọng duy nhất, là lựa chọn duy nhất để sống sót.”
Nói một hơi không ngừng, Lý Duệ dừng lại, quay sang nhìn Hình Tất và Khưu Thời: “Tôi nói xong rồi.”
“Tam Gia.” Hình Tất nhìn cậu ta, “Cảm ơn.”
“Không cần nói mấy câu này.” Lý Duệ phẩy tay, quay đầu cúi xuống bước tiếp.
Khưu Thời nhìn Hình Tất, muốn nói gì đó.
Nhưng Hình Tất mỉm cười với anh: “Tôi không sao.”
“Làm sao mà không sao được.” Khưu Thời nói, “Nếu thật sự không sao thì anh đã không phải là anh.”
“Đây là điều tôi phải đối mặt khi còn sống.” Hình Tất nói, “Chừng nào tôi còn sống, những thứ này là một phần của tôi: được yêu, được tin tưởng, nhưng đồng thời cũng bị hận, bị nghi ngờ.”
Khưu Thời im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ hỏi được: “Làm sao bây giờ?”
“Cho người khác một thế giới không phải trải qua những chuyện này nữa.” Hình Tất nói.
Khi trở về tòa nhà nơi đội xe nghỉ ngơi, Hình Tất trông không còn gì bất thường, nhưng tâm trạng của Khưu Thời và Lý Duệ vẫn chưa hồi phục, đặc biệt là Lý Duệ.
Kỷ Tùy liếc nhìn họ, không hỏi về kết quả cuộc gặp, chỉ báo cáo tình hình liên lạc với Hứa Giới.
“Chiều nay Hưng Xuyên sẽ cử hai đội qua.” cậu nói, “Một đội lo đón người. Nếu họ không muốn rời đi, sẽ để lại ít vật tư và vũ khí trước. Đội còn lại sẽ đi thăm dò Căn cứ bên sông.”
“Ừ.” Hình Tất đáp, “Bên này, người máy sinh hóa hợp tác với con người, họ cũng biết về 249. Bản đồ của họ chi tiết hơn bản của chúng ta, các Căn cứ đều được đánh dấu. Họ tiếp xúc với người máy cộng sinh nhiều hơn, biết nhiều thông tin hơn, chắc chắn sẽ có manh mối chúng ta chưa nắm được.”
“Giờ chờ à?” Kỷ Tùy hiểu ý hắn.
“Nửa tiếng nữa xuất phát.” Hình Tất nói.
“Được.” Kỷ Tùy gật đầu.
Đội xe bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Có thêm Lý Duệ và Gấu Lớn, cần dành ra chút không gian nghỉ ngơi cho hai người họ. Dù sao họ cũng là con người, không như người máy sinh hóa, dù ở tư thế nào cũng có thể bất động như tượng.
Hình Tất và Khưu Thời ngồi ở ngã tư của con phố này, có thể quan sát cả bốn hướng và vài ngã rẽ.
“Anh nói xem, họ sẽ đến chứ?” Khưu Thời hỏi, “Tôi bảo đi là để cho họ thời gian bàn bạc.”
“Sẽ đến.” Hình Tất nói, “Người máy sinh hóa rốt cuộc vẫn là bình tĩnh và ổn định.”
“Năm đó… có nhiều người máy sinh hóa trốn thoát không?” Khưu Thời hỏi.
“So với số bị tiêu hủy, thì rất ít,” Hình Tất đáp.
Khưu Thời khẽ thở dài: “Thật ra không nói cũng chẳng sao, họ vốn không biết chi tiết đến vậy.”
“Nghe kể và tự mình trải qua, mãi mãi không giống nhau.” Hình Tất nói, “Kẻ giết người, người bị giết, chỉ khi trải qua mới khắc sâu như thế.”
“Nếu một ngày nào đó, những người này… đều chết.” Khưu Thời nói, “Những chuyện này chỉ còn là nghe kể.”
“Rồi cuối cùng sẽ dần biến mất.” Hình Tất nói, “Hồi đó, căn cứ và Thành phố Mây phong tỏa những tài liệu ấy, đều vì muốn một ngày nào đó chúng sẽ dần tan biến.”
“Sau khi Lý Phong nắm quyền, nhiều tài liệu anh ta cũng không mở.” Khưu Thời hỏi, “Anh ta không muốn biết sao?”
“Có những chuyện mãi mãi không thể nhìn rõ. Lỗi của ai? Ai sai trước? Không ai thấy được toàn bộ.” Hình Tất nói, “Muốn tiếp tục, cần để chúng biến mất. Lý Phong không xem những tài liệu đó, vì không thể nhìn rõ. Tất cả đầy rẫy sự thiếu tin tưởng, nghi ngờ, lợi dụng, e dè. Anh ta chọn hợp tác, nên không muốn bị ảnh hưởng thêm.”
Đội xe đã sắp xếp xong, mọi người cũng đã lên xe.
Hình Tất và Khưu Thời đứng dậy, đi về phía đội xe.
Trên bản đồ trước mặt xuất hiện hai chấm sáng nhỏ.
“Là người của họ.” Khưu Thời nói.
Hai người dừng lại. Từ ngã rẽ bên phải, xa xa có thể thấy hai người đang bước nhanh về phía họ, một người là Tề Giản, người còn lại là một người máy sinh hóa chưa từng xuất hiện trước đây.
Dù Khưu Thời cũng cảm thấy họ sẽ đến, nhưng vì họ không thực sự hiểu Hình Tất, anh vẫn luôn thấp thỏm không biết họ sẽ chọn thế nào.
Khi thấy Tề Giản dẫn người đến, anh mới khẽ thở phào, dù không phải vì 249, anh vẫn hy vọng thấy được phản hồi từ phía họ.
“Tống Hành.” Tề Giản giới thiệu người bên cạnh, “Cậu ấy sẽ đi cùng các anh.”
“Hả?” Khưu Thời ngẩn ra, điều này anh không ngờ tới.
“Tống Hành trốn thoát từ phía người máy cộng sinh.” Tề Giản nói.
“Vậy anh ta là…” Khưu Thời nhìn Tống Hành.
“Người máy cộng sinh.” Hình Tất nói.
“Ừ.” Tống Hành gật đầu.
“Cậu ấy hiểu rõ thói quen và tình hình bên đó hơn chúng tôi.” Tề Giản nói, “Cậu ấy đi cùng, sẽ giúp ích nhiều hơn.”
“Cảm ơn.” Hình Tất nói.
“Cầm lấy cái này,” Tề Giản đưa cho Hình Tất một mảnh kim loại tròn. “Đi về phía đông, vẫn còn người của chúng tôi. Cầm cái này, dù là đi qua hay liên lạc, sẽ tiện hơn nhiều.”
Hình Tất nhận mảnh tròn, nhìn Tề Giản.
“Thật ra từ đầu chúng tôi đã thống nhất ý kiến, dù có người sẽ đau khổ.” Tề Giản nói, “Chúng tôi có thể chọn hợp tác với những con người từng nô dịch và phản bội chúng tôi, cũng có thể thử tin tưởng anh lần nữa.”
“Tại sao tôi phải trông trẻ con?” Tang Phàm đứng cạnh xe, nhỏ giọng hỏi Kỷ Tùy.
“Thằng bé thích cô, nó coi cô như chị gái.” Kỷ Tùy nói.
“Nó là Tọa Sơn Điêu.” Tang Phàm nói, “Tọa Sơn Điêu mạnh lắm.”
“Nó tự xưng là Tọa Sơn Điêu.” Kỷ Tùy nói, “Tôi đánh giá nó chỉ là một đứa trẻ. Đi đi.”
“Sao thế?” Hình Tất quay lại cạnh xe, hỏi.
“Ai?” Tang Phàm nhìn Tống Hành đứng sau họ.
“Tống Hành.” Hình Tất nói, “Người máy sinh hóa bên này cử đến hỗ trợ chúng ta.”
“Kỷ Tùy bảo tôi ra xe sau trông bọn trẻ.” Tang Phàm nói.
“Lý Duệ hỏi ba lần rồi, chị Phàm ở xe nào.” Kỷ Tùy nói.
“Đi đi.” Hình Tất nói, “Tống Hành lên xe chúng ta, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Tang Phàm quay người đi về xe phía sau: “Điêu Nhi!”
“Ơiiii” Lý Duệ thò đầu qua cửa sổ xe, “Chị Phàm.”
Tống Hành lên xe của họ. Hình Tất liếc nhìn bản đồ trong buồng lái: “Xuất phát, tiếp tục đi về phía đông theo lộ trình cũ.”
“Rõ.”
Đội xe rẽ ở ngã tư, hướng về phía đông, sẽ cắt ngang qua phần phía trên của Thành Bôn Tuyền.
Khi xe đi qua bờ sông nơi họ từng lên thuyền, Hình Tất thấy một người đứng cạnh cầu.
“Dừng xe một lát.” Hình Tất nói, “Tang Phàm, bảo Lý Duệ, Giang Trình ở phía trước.”
“Được.” Tang Phàm đáp.
Hình Tất và Khưu Thời xuống xe. Lý Duệ và Gấu Lớn nhảy từ xe sau xuống, chạy đến trước mặt Giang Trình.
“Tôi biết ngay anh sẽ đến tiễn tôi mà!” Lý Duệ nói.
“Chờ các cậu về rồi gặp lại.” Giang Trình lấy ra một cái túi, đưa cho Lý Duệ, “Mấy món đồ nhỏ trong này, hai đứa mỗi đứa một cái.”
“Là gì thế?” Lý Duệ nhận lấy, không chờ nổi mở túi ra, lấy một cái bình gốm nhỏ cỡ nắm tay. Mặt trước vẽ một đứa trẻ giơ tay, đội mũ đỏ.
Trông như đồ thủ công, vừa thô mộc vừa tinh xảo.
“Mở được không?” Gấu Lớn cầm bình định vặn nắp.
“Ấy ấy ấy.” Giang Trình vỗ tay cậu một cái, “Đây là búp bê hạt cỏ.”
“Dùng để làm gì?” Lý Duệ hỏi.
“Tưới nước lên, sẽ mọc cỏ nhỏ.” Hình Tất nói.
“Thật à?” Lý Duệ nghe xong liền hào hứng, “Tí nữa tôi tưới thử.”
“Ừ.” Giang Trình gật đầu.
“Vậy… các anh nói chuyện đi,” Lý Duệ nhìn họ, dù hơi lưu luyến nhưng vẫn dứt khoát kéo Gấu Lớn về phía xe.
“Không suôn sẻ lắm, đúng không?” Giang Trình hỏi.
“Giờ thì suôn sẻ rồi.” Hình Tất nói, “Tống Hành đi cùng chúng tôi.”
“Nghe rồi.” Giang Trình liếc nhìn xe họ, giơ tay vẫy.
Khưu Thời quay lại, thấy Tống Hành tựa bên cửa sổ, tay vừa hạ xuống.
“Hay là anh qua đó…” Anh nói.
“Không cần.” Giang Trình cười, “Chúc thuận lợi.”
“Ừ.” Hình Tất đáp.
Giang Trình quay người, đi dọc theo con đường nhỏ ven sông.
Đội xe đi qua cây cầu nhỏ, tiến vào trung tâm Thành Bôn Tuyền. Quảng trường, tấm bia cao, khung sắt đổ nát, những tòa nhà dày đặc khiến người ta chóng mặt, những cây cầu thẳng cong vắt ngang trên những con phố hoang tàn đầy cỏ dại…
“Cảm giác con đường này còn phức tạp hơn cả hầm mỏ.” Khưu Thời nói.
“Còn phức tạp hơn nữa.” Hình Tất nói, “Phía sau sẽ thấy.”
“Trong các tòa nhà vẫn còn khá nhiều người.” Khưu Thời nói, trên bản đồ thỉnh thoảng xuất hiện những chấm sáng nhỏ, tụ tập ba hai, bốn năm người, ít di chuyển.
“Giang Trình nói trong thành vẫn còn nhiều người.” Hình Tất nói, “Nhưng ít hơn trước.”
“Gã ta ở đây hơn hai mươi năm.” Tống Hành nói, “Hồi đó nơi này đông người lắm.”
“Còn anh?” Khưu Thời hỏi.
“Tôi và gã lâu rồi không gặp, hồi còn ở Căn cứ thì quen nhau.” Tống Hành nói, “Sau khi Căn cứ sụp đổ, không còn cơ hội gặp. Gã thích ở một mình, cố ý tránh đám đông.”
“Anh đi theo… Lãnh Tụ khi nào?” Khưu Thời hỏi tiếp.
“Khoảng năm năm trước.” Tống Hành nói, “Gặp đám dân du mục, người của họ cứu tôi.”
“Tại sao trốn đi?” Hình Tất hỏi.
“Chúng ta muốn không chỉ là sức mạnh, đúng không,” Tống Hành nói, “Quan trọng hơn là sự tôn trọng và tự do, là chính mình.”
“Ừ,” Hình Tất đáp.
“Hiểu điều đó không khó.” Tống Hành nói, “Trốn thoát mới khó.”
“Tôi có thể hiểu thế này không,” Khưu Thời nghĩ ngợi, “Trong đội quân người máy cộng sinh, không phải ai cũng tự nguyện, một phần bị ép buộc hoặc bị kiểm soát?”
“Đúng.” Tống Hành nói, “Dù sao không phải người máy sinh hóa nào cũng là Tiềm vệ. Trước mặt Tiềm vệ, chúng tôi chẳng khác gì con người bình thường.”
“Anh biết các Căn cứ liên lạc với nhau thế nào không?” Hình Tất hỏi, “249 kiểm soát các Căn cứ ra sao?”
“Các Căn cứ không liên lạc với nhau.” Tống Hành nói, “Họ không biết vị trí hay mục tiêu của nhau. 249 dùng Đống Đen để ra lệnh cho các Căn cứ.”
“Đống Đen là cái quái gì?” Khưu Thời hỏi.
“Là…” Tống Hành nghĩ một lát, “nấm Cộng sinh hoàn toàn…”
“Tôi biết rồi.” Khưu Thời nhíu mày, “Chúng tôi gọi đó là người máy cộng sinh cao cấp. 249 thậm chí không thèm đặt tên đàng hoàng cho những người máy sinh hóa này, mẹ nó.”
“Dù sao hắn cũng chẳng được tính là sinh vật sống.” Kỷ Tùy nói, “Hắn cũng không quan tâm có phải sinh vật sống hay không.”
“Ừ.” Tống Hành gật đầu.
“Hắn điều khiển Đống… người máy cộng sinh cao cấp qua dây cáp à?” Hình Tất hỏi.
“Dây điện thoại kiểu cũ.” Tống Hành nói, “Nếu các anh có, tìm giao diện gần dây cáp, cắm máy điện thoại cũ vào, chỉ cần 249 muốn, các anh có thể nói chuyện với hắn.”
“Đệt!” Khưu Thời sững sờ, đây là điều họ hoàn toàn không nghĩ tới.
“Nhưng không phải ai cũng khiến hắn ‘muốn’ nói chuyện, đúng không?” Kỷ Tùy hỏi.
“Chưa từng có ai chủ động liên lạc được với hắn.” Tống Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi cũng thử, khi bắt đầu hoang mang và nghi ngờ.”
“Vậy nghĩa là hắn chỉ liên lạc một chiều với những Đống Than hắn thấy cần liên lạc.” Khưu Thời tặc lưỡi, “Khá là kiêu ngạo, so với hắn, Lý Phong đúng là thân thiện như một người anh trai.”
“Đống Đen.” Kỷ Tùy sửa anh.
“Có khác gì nhau đâu!” Khưu Thời nói.
Tống Hành cười: “Lúc đó tôi đã hiểu, hắn chỉ thấy những gì hắn muốn. Ngoài đó, mọi thứ không tồn tại. Chúng tôi không phải từng người máy sinh hóa, chỉ là từng cái linh kiện.”
Đến khu vực kết nối giữa các thành phố, đường sá trở nên dễ đi hơn nhiều. Dù phần lớn mặt đường đã nứt vỡ, biến mất, nhưng chiều rộng vốn có và mặt đường dù đầy cỏ dại, đá vụn vẫn tương đối bằng phẳng, dễ chạy hơn nhiều so với những con đường hoang dã gần Thành phố Mây.
Họ nhanh chóng rời khỏi Thành Bôn Tuyền, đi qua các con đường nối giữa các thành phố.
Những con đường liên thành, cao tốc, cầu vượt, hầm xuyên núi từng có, những thứ Khưu Thời chỉ biết qua những cuốn sách tranh rách nát và hình ảnh học chữ, giờ dần hiện ra trước mắt với dáng vẻ đổ nát nhưng chân thực, mang đầy tang thương và mệt mỏi.
Lần đầu tiên Khưu Thời cảm nhận được thực tế về thời gian và năm tháng, những khái niệm mơ hồ.
“Đệt” anh áp mặt vào kính, “Trong đám dân thời tận thế, tôi chắc thuộc loại ít kinh nghiệm sống nhất, đúng không?”
“Có những thứ thấy rồi chưa chắc đã vui.” Tống Hành nói.
“Nhưng cũng đáng.” Khưu Thời nói, “Dù sao tôi chỉ sống được vài chục năm, chẳng có nhiều thời gian để chờ.”
Hình Tất quay sang nhìn anh.
“Phía trước phát hiện lượng lớn con người tụ tập.” Giọng Phong Chí vang lên qua tai nghe, anh ta ở xe đầu.
“Khoảng cách?” Hình Tất hỏi.
“Không quá hai cây số.” Phong Chí nói, “Hướng di chuyển có thể là đông bắc.”
“Bên đó có gì?” Khưu Thời hỏi.
“Căn cứ,” Hình Tất nói.
“Là du mục.” Tống Hành nói.
“Dân du mục?” Khưu Thời ngẩn ra, “Dân du mục đi Căn cứ? Họ muốn đầu quân cho người máy cộng sinh à?”
“Không.” Tống Hành nói, “Dân du mục muốn cướp Căn cứ.”
“…Chơi lớn vậy à?” Khưu Thời hỏi.
“Giảm tốc độ, quan sát,” Hình Tất nói, “Chúng ta có thể nhặt được chút lợi.”
Khưu Thời sốc, Tiềm vệ mạnh nhất lại định đi theo sau đám du mục để nhặt đồ thừa?
---
Tác giả có lời muốn nói: Mai tiếp tục ⊙▽⊙.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro