Chương 84: Lửa giận

“Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật… Chúc mấy lần nhỉ? Chúc mừng sinh nhật…” 
---

“Tôi xuống canh gác.” Khưu Thời lau miệng. 

“Hửm?” Hình Tất nhìn anh. 

“Tránh tiếng, kẻo người khác nghĩ lung tung.” Khưu Thời nói. 

“Nghĩ lung tung gì nổi, cùng lắm là em với tôi chỉ hôn nhau thôi,” Hình Tất nói, “Chẳng lẽ còn…” 

“Đủ rồi nha.” Khưu Thời nói, “Nói nghiện rồi hả.” 

“Tôi xuống vậy.” Hình Tất cười. 

“Tôi ra sau tìm Lý Duệ.” Khưu Thời nói, “Hôm nay về nhiều việc quá, tôi chưa nói chuyện được với hai đứa. Bên Hứa Giới cũng chưa có tin.” 

“Được.” Hình Tất gật đầu. 

Cả hai nhảy xuống xe. Hình Tất đi lên đầu đội xe, Khưu Thời ra sau lên xe của Lý Duệ. 

“Anh Thời.” Lý Duệ thấy anh lên, hơi bất ngờ. 

“Thế nào,” Khưu Thời hỏi, “Nghỉ ngơi chút chưa?” 

“Chẳng làm gì, cần gì nghỉ.” Lý Duệ liếc Gấu Lớn, “Nó thì ngủ một lúc, chắc là nghĩ nhiều quá.” 

“Nói em hả?” Gấu Lớn lên tiếng. 

“Dù sao tôi không sao.” Lý Duệ nói. 

“Bên Hứa Giới có tin gì sẽ báo ngay.” Khưu Thời nói. 

“Liên lạc được không?” Gấu Lớn hỏi, “Chúng ta đi càng lúc càng xa.” 

“Được, xe phía sau có thiết bị, dựng ăng-ten lên là liên lạc được,” Khưu Thời nói, “Yên tâm.”

“Đừng lo.” Khưu Thời lặp lại. 

“Tôi không lo.” Lý Duệ nói, “Anh Thời, mấy người máy cộng sinh đó tự đi đến Thành Bôn Tuyền tìm người của đại ca Hứa Giới đầu hàng, lỡ giữa đường chạy mất thì sao?” 

Câu hỏi này rõ ràng là để thể hiện cái “không lo” của cậu ta. 

Dù vậy, Khưu Thời vẫn trả lời nghiêm túc: “Không sao, chạy thì chạy, kết cục cuối cùng cũng là tiêu đời. Ai muốn đi thì chắc chắn sẽ đến được.” 

“Ừ.” Lý Duệ gật đầu. 

“Cậu biết viết chữ không?” Khưu Thời hỏi. 

“Biết,” Lý Duệ hơi hếch cằm tự hào, “Anh muốn viết gì, tôi viết cho.” 

“Ghi lại hành trình mấy ngày nay.” Khưu Thời nói, “Xảy ra chuyện gì, tôi cần tổng hợp.” 

“Lười thì nói thẳng. Mà nhìn anh cũng chẳng có văn hóa gì, không viết được cũng dễ hiểu.” Lý Duệ nói. 

“…Dệt” Khưu Thời nhìn cậu ta, “Cậu viết hay không?” 

“Viết.” Lý Duệ vỗ ngực, “Cứ giao cho tôi.” 

Giao việc cho Lý Duệ xong, Khưu Thời xuống xe, cầm súng, đi bộ cạnh xe. 

Hai đầu đường hầm không còn thấy ánh sáng. Để tránh lộ đội xe trong bóng tối, tất cả xe đều tắt đèn, từ từ đi qua đường hầm tối om. 

Đường hầm này nếu ở Thành phố Mây, có lẽ xuyên được vài ngọn Núi Đen Lớn. 

Khưu Thời tiến gần tường hầm, đưa tay sờ. 

So với các công trình ngoài trời chịu gió sương, bên trong hầm được bảo vệ tốt hơn. Dù tường đã loang lổ, vẫn cảm nhận được độ tinh xảo của công trình. 

“Có mùi máu.” giọng Hình Tất vang lên khẽ qua tai nghe.

Khưu Thời ngẩn ra, vội hít sâu một hơi, nhưng chẳng ngửi thấy gì ngoài mùi ẩm mốc của rêu và các loại nấm không tên trong đường hầm. 

“Xe đầu bật đèn.” Kỷ Tùy ra lệnh. 

Xe đầu bật đèn, ánh sáng chiếu thẳng vào đường hầm, khuất dần ở khúc cua phía trước. 

Kỷ Tùy và Phong Chí đứng trước xe, bóng họ kéo dài, in lên tường hầm. 

Tường hầm lộ ra những mảng vỡ, dấu vết ẩm ướt loang lổ, hai bên gần mặt đất phủ đầy rêu xanh.

“Không phát hiện người.” Hình Tất nói, “Nhưng họ rất giỏi ẩn mình, có thể chúng ta không phát hiện được.” 

Trong hầm vang lên tiếng rút súng đồng loạt. Các người máy sinh hóa cùng lúc cầm súng. 

“Có cần đồng bộ thế không, đóng phim à.” Khưu Thời nói, súng anh vẫn luôn cầm trên tay. 

Hình Tất không đáp, tay phải cầm súng khẽ gõ lên cánh tay trái, phát ra tiếng “cạch”. Kỷ Tùy và mấy người khác cũng đồng thời gõ súng lên tay, một loạt tiếng “cạch” đều tăm tắp vang lên. 

“Đệt!” Khưu Thời cười, “Mấy người ngầu thật.” 

Đùa thì đùa, nhưng trong đường hầm siêu dài thế này, nếu có chuyện, cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần hai đầu bị chặn, đốt hai đống lửa thôi cũng đủ khiến bên trong ngạt chết. 

Đường hầm không thẳng, hơi cong. Khúc cua phía trước vẫn tối om, ánh sáng dần chiếu sáng. 

Sau khi qua khúc cua, đường hầm thẳng lại, ánh sáng chiếu xa, nhưng vẫn không thấy lối ra. 

Lúc này, một luồng gió mạnh từ cửa hầm phía trước thổi tới, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt. 

Mùi máu không tươi, giống như khi Khưu Thời thu xác, gặp nạn dân chết vì vết thương, mùi cũ kỹ hòa lẫn vào các thứ mùi khác. 

Hình Tất đang đi phía trước khựng bước một chút.

Khưu Thời thấy máu. 

Trên đỉnh tường, hai bên, toàn là máu. 

Như thể ai đó dùng quần áo đẫm máu miết dọc theo tường về phía trước. 

Khi thị giác và khứu giác đồng bộ, mùi máu tanh xung quanh lập tức trở nên nồng nặc. 

Máu rõ ràng không còn tươi, màu đã bắt đầu sẫm lại. 

“Có ai đánh nhau ở đây à?” Khưu Thời khẽ hỏi. 

Nhưng trên mặt đất không thấy dấu vết chiến đấu, không có vật rơi, tường cũng không có dấu đạn hay vết chém từ dao rìu - những vũ khí thường thấy. 

“Có lẽ…” Hình Tất khẽ thở dài, “Là để lại cho chúng ta.” 

“Sao?” Khưu Thời hỏi. 

“Có máu của người máy sinh hóa.” Phong Chí nói, “Hòa lẫn với máu người.” 

“Khác nhau à?” Khưu Thời lại hỏi. 

“Khác,” Kỷ Tùy nói, “Chúng tôi ngửi được.” 

“Vậy…” Khưu Thời cảm thấy lòng lạnh đi. 

“Có thể là người của chúng ta.” Tống Hành thì thầm. 

“Đệt.” Khưu Thời nghiến răng, “249 làm à?” 

“Gần đây có hai Căn cứ,” Hình Tất nói, “Không gần, nhưng với thời gian chúng ta lái xe đến, làm gì đó cũng đủ.” 

Mọi người không nói thêm, bước chân hướng về cửa hầm phía trước nhanh hơn. 

So với tốc độ di chuyển của họ, 249 hành động rất nhanh. Trong lúc nói chuyện qua điện thoại, hắn tấn công Thành Bôn Tuyền. Khi họ đi về phía đông, hắn lại tấn công tổ chức phản kháng ở đây, và “trang trí” đường hầm này.

Đây chính là lý do Hình Tất đề xuất với Lý Phong phải tìm cách để dân du mục phá Căn cứ. Nếu chỉ dựa vào di chuyển từng điểm, họ mãi mãi không đuổi kịp tốc độ của 249. 

Căn cứ của 249 dù không phải tất cả đều ở đẳng cấp như Trịnh Đình, nhưng số lượng vượt xa những gì họ biết. Du mục rải rác khắp nơi, vừa phá Căn cứ, vừa có thể thăm dò độ mạnh yếu của từng nơi. 

Chỉ là cần thêm thời gian để tin tức lan ra, khiến dân du mục hành động. 

Trước đó, việc họ cần làm là tiến về phía đông, dọn sạch chướng ngại, đến nơi ẩn náu của 249. 

Lối ra đường hầm đã xuất hiện phía trước, một chấm sáng tròn xa xa. 

Mùi máu tanh càng lúc càng nồng. 

Đường hầm xuyên dãy núi này có ba đoạn, nối bởi hai cây cầu lớn cao hơn trăm mét. Ngoài đoạn hầm đầu dài, hai đoạn sau chỉ khoảng hai cây số. 

Nếu 249 muốn phục kích, đoạn đường này rất lý tưởng. 

Nòng pháo trên xe vũ khí hạng nặng phía sau đã thò ra từ nóc xe, lính trong xe cũng sẵn sàng vũ khí, chuẩn bị nghênh chiến. 

Nhưng lối ra đường hầm đã đến trước mắt, vẫn không có biến động. 

Kỷ Tùy tăng tốc chạy về phía lối ra, Phong Chí và Tang Phàm theo sau ở vị trí hơi lùi, yểm trợ. 

“Ngoài kia an…” Kỷ Tùy lao ra khỏi hầm, nói nửa câu, khựng nửa giây, “Ngoài kia có tình huống không an toàn.” 

Khưu Thời không hiểu ý câu này, nhưng vẫn theo sau Hình Tất lao ra. 

Ánh sáng chói ngoài hầm khiến anh chưa quen, chớp mắt mới thấy rõ tình hình bên ngoài, và hiểu lời Kỷ Tùy. 

Trên cây cầu nối hai đoạn hầm, treo lơ lửng hơn chục người. 

Chính xác hơn, là hơn chục xác.

Tất cả đều trần truồng, bị dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, cơ thể đầy máu. Gió thung lũng thổi qua, xác đung đưa không ngừng, như một dàn chuông gió quái dị và tàn nhẫn. 

“Đệt… Mẹ nó!” Khưu Thời từng thấy nhiều cảnh máu me, nhưng cảnh trước mắt vẫn khiến anh cảm thấy một cơn giận không thể diễn tả. 

“Tống Hành,” Hình Tất lên tiếng, “Người của anh à?” 

“Đúng.” Tống Hành đáp. 

“Trinh sát,” Hình Tất cất súng, trèo lên khung thép cạnh cầu, “Thả người xuống.” 

Tang Phàm chạy qua cầu, dò xét ở lối vào hầm bên kia. Xác nhận an toàn, đội xe tiến lên cây cầu lớn. 

Phong Chí và Hình Tất nhanh chóng trèo lên dầm thép phía trên, cắt dây thừng. Xác rơi xuống, các người máy sinh hóa khác đứng trên nóc xe đỡ lấy, đặt xuống mặt cầu. 

Tổng cộng bảy người: bốn con người, ba người máy sinh hóa. 

“Chúng ta định đến trạm liên lạc của họ.” Tống Hành kiểm tra xác, “Đây là một đội nhỏ, có lẽ bị chặn khi làm nhiệm vụ.” 

Hệ thống sau gáy người máy sinh hóa đều bị phá hủy, bị ai đó dùng tay bứt ra. 

Con người đều bị bẻ gãy cổ, cắt cổ họng để chảy máu. 

Người máy cộng sinh từ hai Căn cứ đồng thời tấn công đội này, và chắc chắn có Tiềm vệ cấp một, hoặc Tiềm vệ cấp hai bị kiểm soát. 

Chỉ Tiềm vệ mới có khả năng giết chết bằng một đòn như vậy. 

Hình Tất không nói thêm, cúi xuống khép mắt từng người. 

Khi khép mắt người thứ ba, mu bàn tay hắn xuất hiện những đường vân đen. 

Sau khi khép mắt tất cả, hắn chậm rãi đứng thẳng, vân đen bên cổ đã lan dần lên.

“Nếu cộng sinh là không thể đảo ngược.” Hình Tất nhìn những xác xếp trên mặt đất, rồi ngước lên trời, “Thì để 249 biết, dù bằng cách này, hắn cũng không bao giờ là Lãnh Tụ.” 

Khưu Thời không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt hắn. 

Trước khi ra ngoài lần này, năng lực Hình Tất bộc phát trong phòng thí nghiệm đã rất kinh người, nhưng ngoài việc ngắn ngủi kiểm soát vài người máy cộng sinh và kẻ cảm nhiễm ở Căn cứ trước, hắn chưa sử dụng nhiều. 

Cảnh tượng trước mắt rõ ràng đã chọc giận hắn. 

Và cách này, có lẽ là “giải pháp tối ưu” hiện tại. 

Nhưng Hình Tất không kiểm soát Kỷ Tùy hay Tang Phàm, không biến đồng loại thành “hộp ý thức” của mình. Đó là giới hạn của hắn. 

“Xử lý xác thế nào?” Phong Chí hỏi Tống Hành, “Làm theo cách của anh được không?” 

“Ném xuống cầu.” Tống Hành liếc nhìn thung lũng sâu trăm mét bên dưới, “Tiết kiệm thời gian.” 

“Ừ.” Phong Chí đáp. 

Tang Phàm ôm một xác, đi đến mép cầu, đẩy xuống. 

Mấy người im lặng ném từng cái xác xuống. Gió mạnh, xác biến mất trong màu xanh dày đặc dưới đáy thung lũng, không một tiếng động. 

“Phát hiện mục tiêu di động.” giọng tài xế xe đầu vang qua tai nghe, “Từ trên núi xuống, khả năng cao là người cảm nhiễm.” 

“Số lượng?” Hình Tất ra hiệu, mấy người máy sinh hóa không lên xe, đồng loạt nhảy lên nóc xe. 

Khưu Thời nhìn lại, thấy Lý Duệ không biết từ lúc nào đã xuống xe, đang nhìn về phía này. Anh chỉ tay vào cậu ta: “Lên xe nay cho ông!” 

Lý Duệ nhanh chóng nhảy về xe. 

“Hơn trăm,” xe đầu trả lời qua tai nghe, “Trong hầm cũng có.”

Khưu Thời trở lại xe, dựng súng ở khe bắn. 

Hình Tất không lên xe, quay người lao vào hầm, nói: “Theo tôi.” 

Đội xe khởi động, bám sát Hình Tất tiến vào hầm. 

Hình Tất chạy rất nhanh, đội xe theo sát. 

Tầm nhìn trong hầm kém, Khưu Thời không mở bản đồ trước mặt, nhưng cũng chẳng cần nữa. Mắt thường đã thấy người cảm nhiễm từ trên núi nhảy xuống ở cửa hầm phía sau. 

“Nổ cửa vào.” Hình Tất nói. 

Một tiếng nổ vang, cửa hầm bắt đầu sụp. Lại một tiếng nổ nữa, ánh sáng ở cửa hầm biến mất. 

Lúc này, màn hình buồng lái hiện lên dày đặc chấm sáng. Người cảm nhiễm tràn vào từ cửa hầm phía trước. 

Tang Phàm và những người khác trên nóc xe bắt đầu bắn về phía trước. 

“Có người máy cộng sinh lẫn trong đó.” Kỷ Tùy nói. 

Khưu Thời không thấy Hình Tất ở đầu đội xe, mở khe bắn trên nóc, thò nửa người ra, dựng súng, vừa bắn người cảm nhiễm hai bên vừa cố nhìn rõ Hình Tất. 

Nhưng chưa kịp tìm Hình Tất trong đám người cảm nhiễm ùa tới, đường hầm bỗng tĩnh lặng chớp nhoáng. Người cảm nhiễm dừng lại, rồi đồng loạt lao về một hướng. 

Hình Tất đã kiểm soát người cảm nhiễm, khiến chúng đè lên vật chủ trước đó của chúng. 

“Xông ra.” giọng Hình Tất vang lên. 

Đội xe tăng tốc lao ra ngoài. 

“Nổ.” Hình Tất ra lệnh tiếp. 

Khưu Thời ngoảnh lại. Đội xe thoát ra, cửa hầm phía này bị hai phát pháo đánh sập, người cảm nhiễm và vật chủ bị nhốt trong hầm.

Hình Tất chạy qua cầu, những người cảm nhiễm trên cầu đứng im lặng hai bên, nhìn hắn lao vào đoạn hầm cuối cùng. 

Khi đội xe băng qua cầu, Khưu Thời thấy dưới chân người cảm nhiễm có nấm đen lan ra, như thể mọc rễ dưới đất, khiến chúng không thể di chuyển. 

Khưu Thời biết đây là năng lực Hình Tất từng thể hiện trong phòng thí nghiệm. Nhìn cảnh này, nỗi bất an trong lòng anh dần sâu thêm. Anh không biết trạng thái này của Hình Tất có nguy hiểm không, sẽ dẫn đến hậu quả gì. 

Nhưng anh không thể ngăn cản. Có ít nhất hai ba trăm người cảm nhiễm bất ngờ xuất hiện, tổng số của hai Căn cứ. Nếu không dùng cách này, anh không biết làm sao thoát trong thời gian ngắn nhất với ít thương vong nhất. 

Và Hình Tất cần tốc độ này còn vì một mục đích khác: tìm người máy cộng sinh cao cấp. 

Cuộc tấn công quy mô này chắc chắn có người máy cộng sinh cao cấp đi cùng. Giết nó mới cắt được quyền kiểm soát của 249 với Căn cứ. 

Đoạn hầm cuối không có người cảm nhiễm, đội xe theo sau Hình Tất nhanh chóng đi qua. 

Nhưng khi Hình Tất lao ra khỏi hầm, đội xe theo sau, một tấm lưới đen lớn từ phía sau hắn rơi xuống, chặn trước đội xe. 

Xe đầu không kịp phanh, đâm thẳng vào lưới. 

Lưới đan từ kim loại và chất liệu đàn hồi, tốc độ xe đầu không quá nhanh, đâm vào không rách lưới mà bị lưới quấn, lao thêm một đoạn. Khưu Thời thậm chí thấy xe bị lực đàn hồi của lưới kéo ngược lại một chút. 

Các xe sau không kịp giảm tốc, lần lượt đâm vào nhau. 

Khưu Thời nhân đà va chạm, nhảy khỏi nóc xe. 

Mấy người máy sinh hóa trên nóc xe cũng nhờ quán tính lao lên, đồng thời vung dao chém vào lưới.

Ở phía trước bên phải tấm lưới, bãi cây xanh bên đường đã đen kịt. Một người máy cộng sinh cao cấp đứng giữa bụi cây đen, đây là một Căn cứ nhỏ tạm thời. 

Hình Tất tiến về phía người máy cộng sinh cao cấp. 

Từ sau lưng nó, hai vật chủ lao ra, nhìn thân thủ là biết Tiềm vệ. 

Lưới đã bị cắt, Kỷ Tùy và đồng đội lao ra, lính trên xe cũng cầm vũ khí xông đến cửa hầm. 

Nhưng đúng lúc này, người máy cộng sinh cao cấp ngẩng đầu. 

Khi âm thanh tần số cao vang lên, Kỷ Tùy và Tang Phàm đứng sững tại chỗ. 

“Nổ!” Phong Chí, không phải người máy cộng sinh, không bị ảnh hưởng, kéo Kỷ Tùy và Tang Phàm về lại hầm. 

Lính trên xe sau vác pháo đến cửa hầm, bắn về phía người máy cộng sinh cao cấp. 

Nhưng người máy cộng sinh cao cấp chỉ lảo đảo đôi chút, không bị thương nặng. 

Khi Phong Chí dẫn mấy người máy sinh hóa khác định lao lên, giọng Hình Tất vang qua tai nghe: “Đừng qua đây.” 

Một vật chủ đã lao đến trước mặt Hình Tất, vung dao chém vào cổ hắn. 

Hình Tất giơ tay chặn nhát dao, nắm tay cầm dao kéo ngược. Khi vật chủ bị kéo tới, hắn vươn tay bóp cổ nó. 

Khoảnh khắc tay chạm cổ, vân đen từ tay hắn lan sang cổ đối phương, rồi lên mặt. 

Vật chủ thứ hai cũng dừng lại, giữ nguyên tư thế chặn trước người máy cộng sinh cao cấp. 

Âm thanh tần số cao của người máy cộng sinh cao cấp vẫn tiếp diễn. Trong tiếng rít đó, Hình Tất kéo vật chủ lao đến trước mặt nó, ném vật chủ đè lên nó, rồi đấm một cú xuyên cơ thể người máy cộng sinh cao cấp. 

Âm thanh tần số cao ngừng lại.

“Ra đây.” Hình Tất trầm giọng. 

Người máy cộng sinh cao cấp không động, cũng không lên tiếng. 

“Kỷ Tùy,” Khưu Thời cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng chắc chắn trạng thái của Hình Tất không bình thường, “Giết nó.” 

Mấy người máy sinh hóa lao tới, đồng loạt đâm dao vào cổ người máy cộng sinh cao cấp. 

“Tránh ra.” Hình Tất lên tiếng, giọng đầy sát khí. 

Kỷ Tùy nhận ra điều bất thường, vươn tay nắm cánh tay Hình Tất, muốn kéo hắn ra. Hình Tất vung mạnh tay, hất Kỷ Tùy ngã ra. 

Khưu Thời không do dự, nắm chặt tay trái, đè xuống. 

Lý Phong ngồi ở góc phòng chỉ huy, nhìn màn hình trước mặt. Trên đó là bản đồ với vài điểm được đánh dấu sáng. 

Sau khi tin về “khối vuông xanh nhạt” lan ra, Thành phố Mây bắt đầu nhận phản hồi. Tốc độ dân du mục nhanh hơn y nghĩ. Dù chưa nhóm du mục nào thực sự phá Căn cứ, chỉ mang vài món đồ nhỏ nhặt cướp được từ hỗn chiến đến thử “thành ý”, nhưng dựa vào đó, họ đã đánh dấu được vị trí các Căn cứ. 

“Phải tăng số tháp đổi đồ,” Lý Phong nói khẽ với Thượng tá Vu bên cạnh, “Mở rộng thêm ra ngoài.” 

“Ừ, nhưng chỉ trong khoảng cách hỗ trợ lẫn nhau, tăng dần thôi.” Thượng tá Vu nói. 

“Chắc chắn rồi.” Lý Phong gật đầu. 

“Giám đốc Lý,” liên lạc viên bước tới, “Đội xe liên lạc với anh.” 

“Được.” Lý Phong đứng dậy, đi nhanh đến bàn liên lạc, ra hiệu cho liên lạc viên chuyển sang vị trí cạnh bên. 

“Bên anh có tin gì không?” Giọng Khưu Thời vang lên, nghe vẫn như hai giờ trước khi liên lạc.

“Đội quân tiếp viện đã qua Thành Bôn Tuyền, Hứa Giới đi theo. Người ở Thành Bôn Tuyền cũng được đưa đến Hưng Xuyên.” Lý Phong nói, “Dân du mục đã bắt đầu cướp bóc khắp nơi. Người miễn nhiễm do Trần Đãng sắp xếp cũng sẽ tiến về phía các cậu, cố gắng thăm dò trước tình hình trên tuyến đường các cậu đi.” 

“Ừ.” Khưu Thời đáp, “Chúng tôi đang nghỉ ngơi ở trạm liên lạc của Tống Hành, sáng mai sẽ đi tiếp.” 

“Hình Tất thế nào?” Lý Phong hỏi. 

“Vẫn thế, chưa tỉnh,” Khưu Thời nói. 

“Vẫn… đen à?” Lý Phong hỏi. 

“Ừ” Khưu Thời đáp. 

Lý Phong cảm thấy Khưu Thời thực sự trưởng thành hơn nhiều. Đối mặt với trạng thái của Hình Tất, anh vẫn giữ được bình tĩnh, giọng nói ngoài mệt mỏi thì không lộ cảm xúc nào khác, điều này khiến y bất ngờ. 

“Cậu thì sao?” Y hỏi. 

“Anh nghĩ tôi thế nào nổi?” Khưu Thời nói, “Tôi tốt được chắc? Hỏi vớ va vớ vẩn.” 

Lý Phong cười. Trưởng thành thì trưởng thành, nhưng bản chất vẫn là công nhân dọn xác ấy. 

“Ý kiến của Viện trưởng Ngô là đừng tiếp xúc quá nhiều.” Lý Phong nói, “Đặc biệt là Kỷ Tùy và mấy người máy cộng sinh khác. Trạng thái kiểm soát của Hình Tất không ổn định, sợ sẽ ảnh hưởng đến họ.” 

“Ừ, biết rồi. Giờ anh ấy bị cách ly trong xe.” Khưu Thời nói. 

“Cậu cũng đừng tiếp xúc nhiều.” Lý Phong nói. 

“…Tôi không có.” Khưu Thời nói. 

“Cậu chắc chắn đang ở trong xe.” Lý Phong cười. 

“Cút đi.” Khưu Thời nói.

“Hắn sẽ tỉnh,” Lý Phong nói, “Đừng lo, nghỉ được thì nghỉ đi. Sau này không khó thế nữa, hỗ trợ sẽ ngày càng nhiều.” 

“Cách anh nói nghe không giống anh chút nào.” Khưu Thời nói. 

“Đây là nhân cách thứ hai của tôi.” Lý Phong nói, “Thỉnh thoảng phải thể hiện, để lâu quên mất.” 

“Có tình hình tôi sẽ liên lạc lại.” Khưu Thời nói. 

“Được.” Lý Phong nói. 

Khi Khưu Thời rời xe liên lạc, Lý Duệ và Gấu Lớn đứng ngoài xe. 

“Chị cậu đã đến Hưng Xuyên, mọi người đều an toàn.” Khưu Thời nói. 

“Đại ca Hình Tất thế nào?” Lý Duệ hỏi. 

Khưu Thời đi về phía xe cách ly Hình Tất: “Chưa tỉnh, nhưng không lâu nữa đâu, đừng lo.” 

“Tôi canh bên xe nhé.” Lý Duệ theo sau, “Anh ngủ một chút đi.” 

“Không cần,” Khưu Thời liếc cậu, “Trong nhà họ có giường, hai đứa vào nghỉ đi.” 

“Tôi không đi.” Lý Duệ hơi bực, “Họ không cho xe của đại ca Hình Tất vào.” 

“Vì an toàn,” Khưu Thời nói, “Không cho vào cũng bình thường.” 

“Tôi ngủ ngoài xe.” Lý Duệ nói. 

“Đừng lại gần xe Hình Tất.” Khưu Thời nói, “Hai đứa không miễn nhiễm, chất ức chế không phải vạn năng.” 

“Biết rồi.” Lý Duệ dừng lại. 

Khưu Thời đến cạnh xe, mở cửa lên. 

Hình Tất nằm trong xe, trạng thái gần như trước đó. 

Anh ghé sát nhìn, vân đen trên mặt Hình Tất đang mờ đi, nhưng rất chậm. Trạng thái này khiến anh cảm thấy nếu Hình Tất dùng khả năng kiểm soát thêm lần nữa, có lẽ sẽ biến thành người máy cộng sinh cao cấp.

Anh ngồi xuống ghế bên cạnh, khẽ thở dài. 

“Chúc mừng sinh nhật” Hình Tất bất ngờ lên tiếng. 

“Cái gì?” Khưu Thời lao tới, “Hình Tất?” 

Hình Tất không mở mắt, nhưng lặp lại: “Chúc mừng sinh nhật.” 

“Chúc mừng sinh nhật,” Khưu Thời không hiểu ý nghĩa, nhưng nhận ra Hình Tất đang hát. Dù anh đã quên giai điệu bài hát từ lâu, vẫn cố hát tiếp, “Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật… Chúc mấy lần nhỉ? Chúc mừng sinh nhật…” 

---

Tác giả có lời muốn nói:  Ngày mai tiếp tục ⊙▽⊙.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro