CHƯƠNG 4
Trình Dục thở dài. Một đứa trẻ dù có nghe lời thế nào, hiểu chuyện ra sao, thì cũng không thể nhanh chóng lấy lại tinh thần sau nỗi đau mất ba được, huống chi giờ mẹ của nó còn đang chưa rõ tung tích. Lúc này, trong lòng Chu Hoành Viễn đang bất an thấp thỏm cỡ nào, Trình Dục khỏi nghĩ cũng biết.
Theo đúng định nghĩa mà nói, hoàn cảnh trưởng thành của Chu Hoành Viễn rất giống với Trình Dục, động chút là bị đánh bị mắng, bần cùng khốn đốn, thế nhưng Hoành Viễn bé nhỏ lại bất hạnh hơn anh một chút, chí ít lúc trước Trình Dục còn có một người mẹ tốt.
Về phương diện giáo dục con cái, Chu Vân Vĩ và Chu Quân thế mà lại rất chi là cha truyền con nối, hơn nữa còn có xu hướng trò giỏi hơn thầy.
Trình Dục khom lưng xuống, nhìn thẳng vào Chu Hoành Viễn, dịu giọng nói, "Cục cưng, không thích nơi này của chú sao?"
Chu Hoành Viễn ngẩng đầu lên, dáng vẻ như lâm đại địch của nó khiến Trình Dục buồn cười, "Dạ không, không có... Con rất thích ở đây, cũng, cũng rất thích chú."
Tim Trình Dục tưởng chừng mềm nhũn thành một vũng nước, còn nổi lên bong bóng đầy sắc màu, "Chú cũng rất thích Hoành Viễn." Nói xong, anh xoa xoa mái tóc mềm mại của Chu Hoành Viễn, tiếp tục nói, "Hoành Viễn yên tâm, chừng nào mẹ con còn chưa đến đón con thì chú cũng sẽ không bỏ con đâu."
Chu Hoành Viễn mở to hai mắt, mà đâu chỉ là mắt, miệng cũng há thành một chữ *O* tròn vo rồi, một lát sau, nó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, thấp giọng nói, "Cảm ơn... Cảm ơn chú."
Không phải nó không tin. Mà là nó không thể tin được.
Trình Dục không hề hay biết tâm tư của Chu Hoành Viễn, anh không nói gì nữa. Anh nói những lời này cho Chu Hoành Viễn nghe vốn dĩ cũng không phải vì muốn nhận được lời cảm ơn từ đứa nhỏ này.
Trình Dục bước ba bước đã vào trong bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong rỗng tuếch, không bột đố gột nên hồ, huống chi anh đây cũng chả đảm đang gì cho cam, thế nên phải lùng sục khắp cả tủ mới moi ra được hai gói mì ăn liền.
Phỏng theo cái phong cách sống trước kia của Trình Dục, rất có thể anh sẽ đổ nước sôi vào rồi trực tiếp ăn luôn, nhưng mà bây giờ thì khác, anh đã trở thành người giám hộ của Chu Hoành Viễn, nên phải biết nghĩ cho sức khoẻ của thằng bé.
Hiếm lắm mới thấy Trình Dục kiểm tra một vòng xem hạn sử dụng, xác định còn vài tháng nữa mới hết hạn thì mới cho mì tôm vào nồi, thêm nước, đun sôi, cho gia vị vào, thao tác lưu loát liền mạch.
Một đầu bếp dù có kém cỏi đến mấy đi nữa, khi va phải mì ăn liền cũng sẽ làm ra được một món ăn có linh hồn thôi. Khi hai tô mì nóng hổi được đặt lên bàn, hai chú cháu đều nuốt nước miếng cái ực.
Dọc đường hai bọn họ chỉ ăn một ít bánh quy, hiện tại đã hoá thành hai con sói đói, vài nét đũa vung lên gắp lấy đống mì trong tô nhét hết vào miệng, ăn xong bọn họ lại dòm nhau lom lom, trong mắt hiện rõ rành rành cảm giác chưa thoả mãn.
Nhưng chỉ một lát sau, hai người thôi không nhìn nữa.
Chu Hoành Viễn đói mà không dám nói, ăn nhờ ở đậu rất khổ, khổ nhất chính là cái bụng. Còn Trình Dục lại không dám rời đi, anh sợ mình vừa đến tiệm mua gói mì thôi Hoành Viễn bé nhỏ ở nhà sẽ sợ tới mức run rẩy.
Chẳng qua, hiện giờ hai chú cháu còn chưa hiểu đối phương, mặc dù đều có tâm tư, nhưng không ai dám nói ra, cuối cùng đều hóa thành nụ cười hàm súc, ngầm hiểu tâm ý[1] hô một tiếng, "Ăn no rồi."
[1] Cụm gốc: 心照不宣 (Tâm chiếu bất tuyên), ý là trong lòng đã rõ nhưng không nói ra
Sau khi đã "no cơm", chén đũa cũng đã dọn, bầu không khí lại trở nên hơi gượng gạo. Suy cho cùng, người này vừa biến thành cháu trai, còn người kia vừa lên chức chú, bây giờ bọn họ bị nhốt vào chung một chỗ rồi, đành phải điều chỉnh lại mọi thứ từ đầu thôi.
Trình Dục là một thanh niên chỉ mới hơn 20 tuổi, còn chưa bao giờ làm anh của người khác chứ nói gì đến bậc cha chú, lo lắng cân nhắc mọi cách để xoay chuyển bầu không khí, cuối cùng đành phải mở TV, chỉnh đến kênh trẻ em, hỏi, "Con xem phim hoạt hình không?"
Chu Hoành Viễn xoay đầu nhìn anh, hơi ngập ngừng một lát mới nói, "Dạ xem."
Trên TV đang chiếu bản hoạt hình của bộ phim "Tây Du Ký", Trình Dục một mặt xem phim cho có lệ, mặt khác lại không ngừng nhòm ngó phản ứng của Chu Hoành Viễn, sau mười phút quan sát, anh hiểu rồi, chắc chắn Chu Hoành Viễn không thích xem cái này.
Trình Dục gãi đầu suy nghĩ, rốt cuộc bản hoạt hình này không hợp thằng bé, hay là nó không thích "Tây Du Ký", còn không thì ghế trong nhà quá cứng, ngồi bị khó chịu?
Cuối cùng cũng chịu được đến khi tập phim kết thúc, Trình Dục tắt TV, gian xảo cười cười với Chu Hoành Viễn, nói, "Buồn ngủ hả? Không mấy con đi tắm đi."
Chu Hoành Viễn lại cúi thấp đầu, đi theo Trình Dục vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh cực nhỏ, là kiểu vòi sen kết hợp với bồn tắm, hai người một lớn một nhỏ đứng vừa khít luôn. Trình Dục đi đến cầm lấy vòi sen, vặn vòi nước, dặn dò, "Vặn sang màu xanh là nước lạnh, màu đỏ là nước nóng, lại đây, để chú chỉnh nước cho con trước..."
Chu Hoành Viễn gật gật đầu rồi đáp lời.
Trình Dục đi ra ngoài cửa, chỉ vào giỏ trúc treo trên cửa, nói, "Quần áo bẩn để ở đây là được, lát nữa tắm xong thì gọi chú, chú đưa khăn tắm cho con."
Chu Hoành Viễn ngẩng mạnh đầu lên, đụng phải ánh mắt nghi hoặc của Trình Dục, "Sao vậy?"
Chu Hoành Viễn lại lắc đầu, nói, "Không có gì ạ."
Trình Dục cười cười, nghĩ thầm có lẽ do nó sợ hãi, thế là dịu dàng nói, "Chú ở ngay trong phòng khách đây thôi, con ới cái chú sẽ tới ngay."
Chu Hoành Viễn lúc này mới gật gật đầu, Trình Dục sờ sờ bả vai nó, đóng cửa lại.
Trình Dục đợi đến nỗi suýt nữa ngủ gục luôn ở phòng khách, bấy giờ mới nghe được một tiếng "Chú" yếu ớt, anh vội vàng đưa khăn tắm qua, không ngờ đến việc Chu Hoành Viễn sẽ dùng tay chặn cửa.
Trình Dục gãi đầu, cảm thấy buồn cười, thằng bé này thẹn thùng quá chừng, cũng không làm gì được, anh đành phải đưa khăn tắm qua khe cửa, nói, "Lau cho khô đi rồi hãy ra, đừng để bị cảm."
Chu Hoành Viễn không nói gì, Trình Dục thấy có chút xấu hổ, lui không được, tiến cũng không xong, cuối cùng lại đứng chờ cửa trong ngơ ngác.
Có điều chỉ chốc lát sau, Hoành Viễn bé nhỏ đã từ trong nhà vệ sinh đi ra, hơi nóng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ bừng, mái tóc mềm mại ngoan ngoãn úp sấp trên đầu, khiến người ta nhịn không được muốn xoa xoa.
Trình Dục sờ mũi, cố nhịn xuống, chỉ thấp giọng nói một câu, "Con mau đi mặc áo vào đi."
Cuối cùng khi Trình Dục rửa mặt xong, một lớn một nhỏ ngồi trên chiếc giường đơn rộng 1m5, chú dựa con, con tựa chú. Trong lúc buồn chán, Trình Dục vận dụng mọi tế bào não, moi móc ra rất nhiều mẩu chuyện hài hước để kể cho Chu Hoành Viễn nghe, nhưng mà Chu Hoành Viễn lại chỉ lễ phép cười cười, ngay sau đó lập tức trầm tĩnh lại.
Trình Dục nhận ra nó chả có miếng hứng thú nào, lúc này anh mới mơ hồ cảm thấy, đối với một đứa trẻ vừa trải qua biến cố lớn, dù cho câu đùa có hài đến thế nào đi nữa thì cũng đều vô dụng.
Chết thật, đâu phải anh chưa từng trải qua giai đoạn đó. Tại sao bây giờ trưởng thành rồi lại quên ráo chuyện như vậy chứ?
Trình Dục dựa vào gần nó hơn chút, rồi như thấy không đủ thân thiết, hai tay anh giơ ra ôm lấy bả vai nó, trịnh trọng nói, "Hoành Viễn, trong lúc mẹ không có ở đây, chú sẽ ở cùng con, chăm sóc cho con, dạy con học hành, con phải tin tưởng chú, có được không?"
Chu Hoành Viễn nhíu mày, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của Trình Dục, nó mới nhẹ nhàng gật đầu, Trình Dục không nhìn ra sự có lệ trong cái gật đó, vui vẻ xoa xoa đầu Chu Hoành Viễn.
Dần dà, chú cháu hai người cũng thấy buồn ngủ, Trình Dục đứng dậy tắt đèn, trong bóng tối, hai người vẫn giữ tư thế dựa sát như cũ, một lát sau, có lẽ Chu Hoành Viễn thấy không quen lắm, thoáng nhích nhẹ đi mấy cm. Trình Dục cảm nhận được động tác của Chu Hoành Viễn, ngượng ngùng nói, "Hoành Viễn, hôm nay ngủ với chú một đêm thôi, ngày mai, ngày mai chú sẽ đi mua ngay cho con một cái giường mới."
Chu Hoành Viễn "Dạ" một tiếng, sau đó, lại cực kỳ hiểu chuyện nói, "Không sao đâu ạ, có chỗ để ở là con thấy mãn nguyện lắm rồi."
Trình Dục xoa cái đầu tròn như quả dưa, đầu nghĩ ngợi, giường mới nên đặt ở đâu đây nhỉ?
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro