Chương 2 bị bắt rời nhà
Edit: FYYS
Ba bé con ra đời đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian ấy, chúng cũng đã có chút hiểu biết về thế giới hiện đại. Hơn nữa, trước khi chào đời, mẹ chúng đôi khi cũng thực hiện thai giáo, nên chúng đã quen thuộc phần nào với các thiết bị và công cụ hiện đại, đồng thời cũng mang trong mình khao khát khám phá thế giới bên ngoài. Tuy nhiên, sau khi được cha giải thích, ba bé cũng hiểu rằng việc rời khỏi ổ nhỏ trước ba tháng từ khi sinh hoàn toàn không phải là một quyết định khôn ngoan.
Khi ba bé con chào đời, cha chúng không ở bên cạnh mẹ – điều này không phải ngẫu nhiên. Bởi nhiều chủng tộc yêu linh có khả năng kiểm soát thời điểm sinh sản để tránh phần lớn nguy cơ. Ba bé con khi sinh ra đã hóa hình, điều đó là nhờ mẹ chúng đã mang thai đủ lâu để giúp chúng vượt qua giai đoạn hóa hình. Nhờ vậy, khi chào đời, chúng tránh được lần lôi kiếp đầu tiên – hóa hình lôi kiếp. Cách làm này cũng là lựa chọn phổ biến của những chủng tộc không có sức phòng ngự mạnh mẽ, nhằm bảo vệ con non.
Vào khoảnh khắc mẹ sắp sinh, cha chúng đã cảm nhận được từ trước nên chủ động rời khỏi tổ nhỏ để tuần tra xung quanh. Những chủng tộc quý hiếm khi mới chào đời thường dễ gây ra bạo động linh lực, thu hút rất nhiều yêu linh kéo tới. Chỉ một chút sơ suất thôi, đứa bé sơ sinh có thể bị xé xác và ăn thịt. Sát khí mơ hồ trên người cha khi cha xuất hiện chính là do cha vừa mới chiến đấu xong.
Chuột tìm mộ được lựa chọn là vì khả năng ứng phó với những di tích cổ ẩn chứa đầy trận pháp và cơ quan. Trong số các chủng loài chuột chuyên dò tìm bảo vật, chúng là giống loài sở hữu sức tấn công mạnh mẽ và phản xạ nhạy bén nhất. Tuy nhiên, nơi này lại khác xa đại lục Hoàn Thần — linh lực vô cùng thưa thớt, khiến việc thăng cấp của linh thú trở nên vô cùng gian nan. Cũng vì thế mà phụ thân của ba đứa trẻ, dù là một cá thể chuột tìm mộ cường hãn, khi lẩn trốn nơi đây cũng không gây ra quá nhiều dao động.
Dẫu vậy, vẫn không thể loại trừ khả năng có linh thú mang thiên phú ẩn nấp đang lặng lẽ rình rập. Chúng có thể âm thầm mai phục quanh hang động, chỉ chờ những tiểu linh thú sơ sinh vừa rời khỏi ổ là lập tức ra tay. Chính vì lý do ấy, suốt ba tháng đầu đời, ba đứa nhỏ bắt buộc phải ở lại trong ổ nhỏ — nơi trú ẩn an toàn nhất.
May mà cha mẹ chúng đã chuẩn bị từ sớm. Đủ loại đồ chơi lần lượt được mang đến, mà hấp dẫn nhất vẫn là mấy món đồ điện tử hiện đại. Gần như mỗi ngày đều có thể thấy cảnh một chiếc máy tính bảng bị ba đứa nhỏ vây kín, từng đứa nghiêm túc duỗi bàn tay nhỏ mũm mĩm vỗ vào màn hình bắt cá. Có lúc quá hăng, còn lỡ tay nhấn trúng game chém trái cây, khiến âm thanh điện tử vang lên liên tục.
Mẫu thân thì ngồi bên cạnh, vừa thêu áo vừa đan khăn quàng cổ, từng mũi kim từng sợi chỉ đều chứa đựng dịu dàng. Còn phụ thân thì ngồi trước bàn, gõ từng phím trên chiếc máy tính xách tay, dáng vẻ thản nhiên mà yên ổn, như thể cuộc sống bình lặng này có thể kéo dài mãi mãi.
Mẹ kể rằng cha là ông chủ của một công ty rất lớn. Nhưng ba đứa nhỏ khi nghe thì chỉ mơ hồ gật gù, chưa thật sự hiểu hết ý nghĩa câu nói đó, nên phản ứng cũng khá thờ ơ. Ngược lại, những bộ quần áo xinh xắn mẹ tự tay thêu may mới thật sự khiến ba tiểu đoàn tử tròn mắt ngưỡng mộ, đứa nào cũng bày tỏ sự sùng bái với đôi tay khéo léo của mẹ.
Cha thường xuyên ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn ba đứa chơi đùa cùng nhau, trên môi đôi khi thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt. Nhưng để bắt gặp khoảnh khắc đó thật sự rất khó. Ít nhất theo Thư Tầm nhớ được, từ khi có ý thức đến giờ, cậu chỉ nhìn thấy cha cười đúng hai lần.
Thư Tầm từng nghĩ rằng mình sẽ cùng cha mẹ an ổn trải qua ba tháng trong ổ nhỏ, giống như lời mẹ kể. Sau đó, dưới sự dẫn dắt của cha mẹ, cậu và hai đệ đệ sẽ dần bước ra khỏi nơi trú ẩn, bắt đầu khám phá khu rừng rộng lớn mà họ chỉ từng nghe nói đến.
Khi cả ba đã đủ lớn, đủ mạnh để đối mặt với mọi hiểm nguy bên ngoài, họ sẽ chuyển đến sống ở một nơi khác — một ngôi nhà thực sự. Ở đó, họ sẽ dần hòa nhập vào xã hội, gặp được những con người thông minh mà mẹ vẫn hay nhắc đến, được tận mắt chứng kiến các loại công cụ hiện đại kỳ diệu, được sống trong một biệt thự sáng sủa, rộng rãi... và có thể làm rất, rất nhiều điều tuyệt vời.
Nhưng lại từ tháng hai, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. Thư Tầm tuy hình thể nhỏ bé xinh xắn, nhưng năng lực học tập thì vô cùng mạnh mẽ, thậm chí vượt trội. Trong khi hai em trai vẫn còn mải chơi bắt cá, Thư Tầm đã thuần thục sử dụng máy tính cơ bản, thậm chí còn tự biên soạn được một đoạn chương trình nhỏ. Cậu tự hào, ngẩng đầu nhỏ lên trông mong được khen ngợi.
Cha cậu nhìn thấy đuôi bé xinh xắn của Thư Tầm như muốn bay vút lên trời, liền xoa đầu Thư Tầm, khích lệ. Mẹ thì ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ đọc sách, dường như không để ý đến sự náo động của hai cha con.
Hai ngày sau đó, vào một buổi sáng sớm, ba tiểu đoàn tử quây quần bên nhau trong giấc ngủ. Thư Tầm bị ôm ra khỏi giường, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của cha. Cậu mấp máy môi, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Một cơn gió lạnh nhẹ mang theo hơi ẩm thấm qua, khiến Thư Tầm không khỏi rùng mình, rụt người vào lòng cha. Nhưng ngay lập tức cậu nhận ra điều gì đó không đúng — ổ nhỏ của họ vốn rộng rãi và ấm áp, sao lại có thể lạnh lẽo như thế? Đang nghĩ vậy, Thư Tầm cảm thấy vòng tay ấm áp của cha đang buông ra.
Mắt mở to, Thư Tầm nhìn thấy trước mặt mình là một vùng đất mới — một đại lục tươi sáng phủ trắng bởi tuyết. Khắp bốn phía là những cánh đồng cỏ thơm mát, mùi hương thanh khiết lan tỏa, chính là dấu hiệu của tuyết Đông đang tan chảy.
Thư Tầm nhìn xuống dưới chân, nơi mặt đất đen ẩm ướt, tò mò không thôi. Đứng trên mặt đất lạnh, cậu cảm nhận gót chân nhỏ có chút tê buốt, nên liền dang tay sang bên cạnh, ý bảo cha ôm lấy mình. Nhưng một giây trôi qua, hai giây... một phút, hai phút...
Cha vẫn đứng yên như trước, đôi mắt lạnh lùng như không chứa đựng chút cảm xúc nào, lại như chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhưng tuyệt nhiên không mở rộng vòng tay. Thư Tầm không hiểu sao đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, cố chấp không buông tay ra, đôi mắt đen láy to tròn chậm rãi ứa lệ, mếu máo gọi: "Cha ơi~ ôm con~"
Cậu không ngờ ba từ ấy như một tiếng chuông đánh thức cha. Trong mắt và xung quanh ông bỗng xuất hiện sát khí cuồn cuộn, khiến không khí trở nên ngột ngạt, đến mức cậu gần như không thở nổi, cũng không thể cử động.
Cha đặt xuống trước mặt Thư Tầm một cái bọc nhỏ rồi quay người đi thẳng. Cậu tưởng cậu sẽ bước đi, nhưng sát khí mạnh mẽ ấy không phải thứ cậu có thể chống lại lúc này. Thư Tầm đứng lặng người, nhìn bóng cha dần khuất xa, hai mắt ngập lệ, thất thần kêu lên tiếng "Cha ơi..." Nhưng cho đến khi hình bóng cha biến mất hoàn toàn, cậu vẫn không nhận được hồi đáp.
Cậu đứng đó thật lâu, nước mắt lăn dài trên má. Khi cảm giác sát khí không còn đè nén, Thư Tầm liền chạy theo hướng cha rời đi. Nhưng màn sương dày đặc giữa khu rừng lạ khiến cậu không tìm thấy bóng cha, cũng không thể tìm được đường về nhà.
Buổi sáng hôm đó, rừng cây tràn ngập sức xuân ngọt ngào, nhưng lại vang vọng tiếng khóc non nớt của một sinh linh bé nhỏ. Một chú chuột nhỏ liên tục gọi tên người thân, cuối cùng chỉ có thể trở lại chỗ cũ, ôm mình khóc lớn.
Đến giữa trưa, ánh nắng không ấm áp hơn sáng là bao, Thư Tầm dụi dụi đôi mắt sưng húp, ngừng khóc nhưng thân mình vẫn không kiềm được mà khụt khịt. Cậu lặng lẽ cất cái bọc nhỏ cha để lại vào người, vác trên lưng hành lý mờ mịt, nhìn quanh một lượt rồi chọn đại một hướng bước đi về phía trước, vào miền đất chưa biết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro