Chương 26



Phủ thành chủ, một phòng ngủ rộng rãi, ánh sáng nhè nhẹ từ những ngọn nến đặt dọc theo bức tường lụa hồng nhạt, phản chiếu trên những bức tranh thủy mặc tinh xảo. Hương hoa đào thoang thoảng trong không khí, hòa cùng mùi gỗ sơn cũ và nước thơm từ bình gốm, khiến căn phòng vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Natsume đứng giữa phòng, đôi tay run rẩy khi một nha hoàn cố gắng kéo cậu mặc bộ kimono hồng nhạt thêu hoa tinh xảo. Mái tóc nâu mềm mại rơi nhẹ lên vai, gương mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh như pha lê, hiện rõ vẻ mỹ thụ sinh đẹp khiến ai nhìn cũng thấy muốn nâng niu. Cậu giằng co, miệng mở ra nhưng không biết phải phản kháng thế nào cho đủ.

"Loại quần áo này ai mà mặc chứ? Tôi đâu phải con gái! Làm ơn để tôi rời khỏi đây đi!" Natsume lên tiếng, giọng vẫn cố giữ phép lịch sự, nhưng từng từ đều tràn đầy sự bức xúc và căng thẳng.

Samitsu bước vào, dáng người cao ráo, thần thái điềm tĩnh, ánh mắt thoáng qua một tia tò mò, giọng trầm ổn: "Phu nhân không thích bộ quần áo ta chuẩn bị cho ngài sao?"

Natsume nhíu mày, vừa muốn phản kháng lại vừa cảm thấy cơ thể người đàn ông trước mắt có gì đó thật kỳ lạ. Một cảm giác lạ len lỏi trong lòng cậu, như thể có một thứ không thuộc về Samitsu đang hòa làm một với hắn – một linh lực mạnh mẽ, lấp ló trong từng chuyển động, trong hơi thở, khiến tim cậu đập loạn nhịp.

"Nếu đã vậy, không mặc cũng được. Chúng ta có thể trực tiếp cử hành nghi lễ." Samitsu nói xong, rời khỏi phòng, không hề tỏ ra hứng thú hay say mê.

Chẳng bao lâu sau, Natsume được dẫn ra đại sảnh. Không gian rộng lớn, trần cao với các chùm đèn pha lê lung linh, ánh sáng phản chiếu trên sàn gỗ bóng loáng, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Hai bên là hàng dài hạ nhân đứng nghiêm, không khí náo nhiệt nhưng áp lực, khiến Natsume có phần ngợp thở.

Bên ngoài, Sesshoumaru lướt qua như một cơn gió trắng, bóng dáng mờ ảo khiến nhiều người nhìn chỉ còn biết dụi mắt, tưởng là ảo giác. Ánh mắt vàng của hắn dừng lại nơi Natsume, nhìn chằm chằm, lạnh lùng nhưng thấu suốt mọi suy nghĩ và cảm xúc của cậu.

"Thiếu thành chủ, giờ lành đã đến." – Một hạ nhân nhắc nhở. Giọng nghiêm trang vang vọng giữa không gian trống trải, khiến không ai dám cử động.

Đại sảnh để trống trung tâm, không có khách khứa hay tiệc tùng, chỉ dành cho nghi lễ. Khi hạ lệnh "Bắt đầu hành lễ!" vang lên, một luồng gió lạnh đột ngột thổi qua, khiến ánh nến lung linh rung lên, vạt kimono của Natsume rung nhẹ.

Bóng người trong kimono trắng xuất hiện giữa đại sảnh, vạt áo tung bay dù không hề có gió. Thân hình cao, dáng dấp uy nghi, ánh mắt vàng như thép, phớt lờ tất cả xung quanh, chỉ hướng về Natsume. Sesshoumaru.

"Cậu thật sự muốn cưới hắn sao?" – Giọng lạnh lùng, băng lãnh, như chém vào không khí, khiến mọi người phải lùi lại.

"Không, không, hoàn toàn không có chuyện đó đâu!" Natsume vội vàng xua tay, đôi má ửng hồng. Trái tim cậu đập mạnh, hơi thở gấp gáp: "À đúng rồi, Rin và thầy Mèo Ú đâu rồi?"

"Họ vẫn an toàn. Đi thôi!" Sesshoumaru vươn tay về phía cậu, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Một chuyển động, một luồng khí khiến Natsume cảm thấy vừa ấm áp vừa an toàn.

Samitsu nổi giận, rút kiếm lao tới: "Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta à? Đáng ghét, yêu quái chết tiệt!"

Sesshoumaru chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, một làn khí lục nhạt lan tỏa, khiến thanh kiếm tan biến thành sương khói. Thiếu thành chủ gào lên, nhưng cơ thể đổ sụp.

Linh hồn Samitsu thoát ra, lao thẳng về phía Natsume, mục tiêu là chiếm lấy thân thể cậu. Linh lực mạnh mẽ trong cậu khiến thân thể trở thành mồi ngon. Tốc độ của linh hồn khiến Natsume không thể né tránh.

Nhưng Sesshoumaru không cho điều đó xảy ra. Thanh Thiên Sinh Nha rút ra, nhát chém chính xác, linh hồn Samitsu tan thành mây khói, căn phòng trở lại yên tĩnh. Không khí lạnh lẽo vẫn còn, nhưng giờ đây Natsume cảm thấy an toàn hơn hẳn.

"Đầu ta... hơi choáng... đã xảy ra chuyện gì vậy?" Samitsu nằm trên sàn, chậm rãi tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ gì.

Mọi người cuối cùng nhận ra sự thật: hai ngày trước, Samitsu bị yêu quái nhập xác, dẫn đến vụ "tuyển vợ qua cầu thủy tinh". May mắn là thời gian nhập xác không dài, cơ thể chưa bị hư hại gì.

Samitsu vừa xin lỗi vừa cảm ơn Natsume, gương mặt ửng hồng, như muốn nói thêm điều gì – nhưng Sesshoumaru không để cậu ta nói, thẳng tay ôm eo Natsume và bay đi.

Bay giữa không trung, tốc độ chậm hơn trước, Natsume cảm thấy hơi xấu hổ khi bị ôm ngang eo nhưng lại không thấy phản cảm.

Chẳng bao lâu, họ đến chỗ Rin và thầy Mèo Ú đang chờ. Rin không chạy ra như mọi khi, chỉ đứng yên, mắt tròn xoe.

"Rin, em có thể đi được rồi."

"Vâng ạ!" Rin gật đầu, đôi mắt long lanh. Cô bé hồn nhiên, đáng yêu vô cùng.

"Natsume ca ca, anh lấy Sesshoumaru thiếu gia đi!" – Rin lao tới trước mặt Natsume, miệng hô to, lời nói tự nhiên nhưng dứt khoát, hoàn toàn không thấy sai. Cô bé chỉ muốn Natsume không bị gả cho người khác nữa.

"Đồ ngốc..." – Giọng của thầy Mèo Ú phát ra từ lưng A-Un, khẽ trầm trầm.

Sesshoumaru đứng bên cạnh, ánh mắt vàng lạnh vẫn phảng phất nét suy tư, không nói gì.

Natsume ôm trán, mệt mỏi, không biết phải giải thích sao với Rin: "Rin, anh là con trai, lớn lên thì phải cưới vợ mới đúng chứ."

"Natsume ca ca không muốn lấy Sesshoumaru thiếu gia sao? Sesshoumaru thiếu gia siêu cấp lợi hại mà!" Rin ngây thơ hỏi, hoàn toàn không hiểu trọng điểm.

"Không phải không muốn... À không, không phải ý đó... Rin!" – Natsume thở dài, mệt mỏi, phải kiên nhẫn giải thích: "Con trai thì nên cưới con gái nha, Rin."

"À..." – Giọng bé xíu kia tràn đầy thất vọng, khiến Natsume chỉ còn biết thở dài, đầu óc như bùng lên những vạch đen mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro