Chương 40: Mồi Nhử Trong Sương Mù



Dưới vách núi dựng đứng, nước sông gầm lên ầm ầm như tiếng thú dữ bị xích trong lòng đất. Mưa đêm qua để lại trên vách đá những dòng nước chảy rỉ rả, trông như những vệt máu loang. Ánh sáng mờ nhạt của rạng đông chiếu lên đôi vai rộng và mái tóc bạch kim bay nhẹ trong gió của **Sesshoumaru**, khiến cả người anh như phát ra thứ hào quang siêu nhiên giữa đất trời hỗn loạn.

Từ trên cao nhảy xuống, đôi giày trắng của anh chạm đất không một tiếng động, nhẹ như khói.

Ánh mắt sắc lạnh của Sesshoumaru lướt qua dòng nước xiết bên dưới. Chỉ thấy Rin đang bám lấy một phiến đá tròn, mặt mũi méo xệch, lông tóc ướt nhẹp như một cục bông lạc vào nồi lẩu.

Nhưng... **không có Natsume.**

Không có khí tức.

Không có mùi máu.

Không có bất kỳ dấu vết nào.

Mắt Sesshoumaru thoáng tối lại. Làn hơi lạnh từ người anh tỏa ra, khiến cả cỏ dại bên bờ sông cũng rung lên khe khẽ như biết sợ.

> "Chẳng lẽ... cậu ta bị nước cuốn đi rồi?"

Không khí trở nên yên ắng đến rợn người.

Sesshoumaru bước về phía hẻm đá, giẫm lên từng tảng đá trơn trượt như thể chúng là đường phẳng. Áo choàng trắng phất lên trong gió, lưng thẳng như cây giáo thần.

Đi thêm một đoạn, anh bất ngờ phát hiện một... vật thể kỳ lạ đang nằm sõng soài dưới đất.

Một cục thịt nhỏ màu xanh, đang co quắp như thể đã chết.

Không cần nghĩ cũng biết — **Jaken.**

"Xin... xin hãy tha thứ cho tiểu nhân, Sesshoumaru-sama!" Jaken bật dậy như bị điện giật, nước mắt giàn giụa, "Cho dù phải liều cái mạng già này, tiểu nhân cũng sẽ tìm được Natsume-sama về!!"

Sesshoumaru không nói gì. Anh đã đi mất, chỉ để lại một cơn gió xoáy thổi tung lớp rêu trên đá.

"Chờ đã! Sesshoumaru-sama! CHỜ TÔI MỘT CHÚT!!" Jaken cuống cuồng bò dậy, vừa đuổi theo vừa thở hổn hển:

> "Quả nhiên là giận thật rồi... giận đến mức không buồn xử trảm mình luôn..."

---

Cùng lúc đó, sâu trong rừng rậm gần Bạch Linh Sơn, **Natsume** tỉnh dậy.

Cậu vừa mở mắt liền phát hiện mình đang được ai đó... **bế**.

Không phải ảo giác.

Một gã đàn ông mặc áo giáp, tóc tai rối bù, gương mặt hiền khô như nông dân lành tính, đang bế cậu đi như bế một bao gạo.

Natsume vùng ra lập tức, đôi mắt đen sắc bén lập tức nhận ra — **là kẻ đã phục kích mình trên cây cầu!**

> "Sao vậy? Vì sao lại tránh ta?" — Gã kia, chính là **Suikotsu**, nghiêng đầu cười vô hại. "Ta là một thầy thuốc tốt mà."

> **Một thầy thuốc... vừa định cắt cổ mình ban nãy? Rồi quay ra bế mình như em bé?**

Natsume lùi lại hai bước, giữ vững thế phòng thủ. Cậu có vẻ gầy, nhưng đường nét gương mặt sắc sảo, sống mũi cao, đôi mắt dài ánh lên nét lạnh lùng rất đàn ông — kiểu người mà dù có bị trói, vẫn toát lên khí chất "đụng vào thử xem".

> "Cảm ơn... vì đã cứu tôi. Nhưng tôi phải quay lại tìm mọi người."
> "Ngươi có thấy một con linh thú nhỏ và một yêu quái lùn lùn, xanh lè không?"

"Không thấy đâu." Suikotsu lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.

Natsume không thèm nghĩ thêm, quay người đi thẳng.

Suikotsu mỉm cười nhẹ — nụ cười dịu dàng ấy kéo dài đến khi con dao mổ của hắn **đập thẳng vào gáy Natsume.**

---

**Tối hôm đó.**

Sương mù dày đặc bao phủ lấy Bạch Linh Sơn. Núi non hư ảo, yêu khí cuồn cuộn, gió lạnh thổi qua rặng tre nghe như tiếng ai đang thở.

**Sesshoumaru đứng trước kết giới**, ánh mắt sắc như đao.

Phía trong — là khí tức của Natsume.

Và **"Thất Nhân Chúng"** — bọn tội phạm đội mồ sống dậy, được Naraku cấy mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn vào thân thể để làm tay sai. Mùi xác chết của chúng khiến yêu lực Sesshoumaru dao động nhẹ — một sự khinh bỉ rõ ràng.

Không nói không rằng, anh **bước vào kết giới** như người đi vào cõi chết mà không chớp mắt.

Jaken bị cản lại vì yêu lực yếu. Rin đành ở lại, cuộn tròn như quả bóng, lo lắng ngồi chờ.

---

Khi Natsume mở mắt ra, cậu thấy **một cảnh tượng đáng sợ**:

Sesshoumaru — người vốn lúc nào cũng nhẹ nhàng giết địch như hái hoa — đang bị **chém trúng tay phải**, máu rỉ ra đỏ thẫm cả tay áo trắng.

"**Sesshoumaru, cẩn thận!**" Natsume hét lên. Nhưng cậu bị Suikotsu kề móng vuốt vào cổ, không nhúc nhích nổi.

Jakotsu cười hăng hắc: "Tên này chậm quá rồi! Trong kết giới này, yêu lực hắn bị hạn chế! Đúng là mồi ngon!"

Tưởng rằng đã thắng, chúng lao vào tấn công dồn dập.

Sai lầm.

Một giây sau, Sesshoumaru tung **Đấu Quỷ Thần**, xuyên thủng bụng Suikotsu. Cùng lúc, anh **dùng tay không đâm xuyên Jakotsu**, máu văng tung tóe như mưa xuân.

Nhưng bọn chúng vẫn không chết — vì mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn còn trong người.

Bỗng — một **mũi tên phá ma** xé gió bay đến, **găm trúng cổ Suikotsu.**

Ánh sáng trong mảnh ngọc vụt tắt.

**Kikyo** xuất hiện, đi ra từ màn sương, gương mặt lạnh lùng như trăng rằm mùa đông.

Suikotsu hoàn hồn lại, ánh mắt bi thương, cầu xin Kikyo giúp hắn được an nghỉ.

Nhưng Jakotsu — nhanh như lươn trơn trượt, lao tới cướp mảnh ngọc rồi bỏ trốn, để Suikotsu hóa thành một **bộ xương trắng** chỉ trong chớp mắt.

---

Sau một cái gật đầu chào nhè nhẹ với Kikyo, Sesshoumaru ôm Natsume rời khỏi kết giới, thần sắc không đổi, dáng đi ung dung như chưa hề vừa đâm người ta bằng tay không.

---

Ngoài kết giới, gió thổi hiu hiu. Trời gần sáng.

Natsume lo lắng nhìn Sesshoumaru.

> "Tay ngài không sao chứ?"

"Không sao."

> "Đợi tôi xem thử có cần băng không..."
> Cậu kéo tay áo Sesshoumaru lên — rồi im lặng.

Vết thương đã lành như chưa từng tồn tại.

> "Thật không công bằng... Người gì đâu mà tự hồi phục như cây mọc lại rễ..."

Sesshoumaru nhìn cậu. "Ngày mai, ta sẽ đưa cậu trở về."

> "Hả? Tại sao?!"

"Nơi này không an toàn. Trận chiến sẽ bắt đầu. Câu và Rin không được ở lại."

Natsume im lặng vài giây. Rồi cậu gật đầu.

> "Nếu vậy... ngươi **nhất định** phải sống sót."

"Ừ."

---

**Sáng hôm sau.**

Trên con đường mòn dẫn xuống vùng thung lũng, màn sương mỏng vẫn còn lững lờ trôi quanh gốc cây. Cây cối dọc đường rì rào, như đang xì xào bàn tán về cuộc chia tay im lặng này.

**Sesshoumaru** đi phía trước, bộ kimono trắng như tuyết không dính một hạt bụi. Mái tóc dài mềm mại đung đưa sau lưng theo từng bước chân trầm ổn, cao quý đến mức khiến cả **giếng Ăn Xương** cũng cảm thấy... không xứng đáng xuất hiện trong cùng một khung hình.

**Natsume** lẽo đẽo theo sau, khuôn mặt tuy bình tĩnh nhưng không giấu được vẻ tiếc nuối.

Ánh nắng đầu ngày chiếu xuống, làm nổi bật những vệt ánh sáng phản chiếu nơi mái tóc đen mượt của cậu. Từng sợi tóc khẽ bay nhẹ, và đôi mắt đen thông minh kia... thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn người đi phía trước.

Cả hai không ai nói gì.

Yên lặng, nhưng không nặng nề. Giống như hai kẻ mạnh hiểu rằng — không cần nói quá nhiều, cũng đã hiểu hết lòng nhau.

Cuối cùng, họ dừng lại trước **giếng Ăn Xương**.

Một cái giếng cổ đơn sơ, cũ kỹ đến mức trông như chỉ cần Sesshoumaru hắt hơi một cái cũng có thể sụp đổ.

Natsume đứng bên miệng giếng, cúi đầu nhìn xuống lòng giếng sâu hoắm, mùi đất ẩm lẫn với thời gian phả lên mặt cậu.

> "Vẫn là thứ công nghệ xuyên không cổ điển nhất thế giới ha..." — cậu lẩm bẩm.
> "Không biết lần tới rơi xuống thì có được nâng cấp miễn phí không..."

Sesshoumaru liếc nhìn cậu.

> "Đừng làm trò nữa."

> "Tôi không làm trò." Cậu cuối đầu nhỏ giọng như hờn dỗi

Natsume xoay người lại, đứng thẳng lưng.

"Tôi chỉ đang nghĩ... giá như có thể ở lại lâu hơn một chút."

Sesshoumaru không nói gì. Trong mắt anh, chỉ là ánh sáng sớm chiếu vào đôi đồng tử màu vàng lạnh, phản chiếu lại gương mặt Natsume – không một tiếng trả lời, nhưng lại như đã nói hết mọi điều.

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Lá cây khẽ rơi xuống, xoay tròn giữa không trung, như thể trời đất cũng đang cố níu kéo khoảnh khắc này lâu hơn một chút.

Natsume rút tay áo, hơi ngập ngừng:

> "Lần sau nếu tôi quay lại, ngài..."

Cậu chưa nói hết câu, thì Sesshoumaru đã nhẹ giọng:

> "Ta sẽ chờ."

Chỉ ba từ.

Nhưng nghe xong, tim Natsume như có cái gì đó mềm xuống một nhịp. Cậu cười nhẹ, rồi không nói thêm gì nữa.

Cậu bước lên thành giếng, quay đầu lại lần cuối.

Ánh mắt chạm vào ánh mắt Sesshoumaru.

> "Vậy thì... tạm biệt."

Cậu thả người rơi xuống, chiếc áo khoác bay lên như cánh chim. Một thoáng sau, thân ảnh đã biến mất khỏi miệng giếng.

Sesshoumaru đứng đó rất lâu.

Không động đậy.

Không quay đi.

Gió thổi tung tà áo trắng, cuốn theo những chiếc lá rơi như mưa lặng. Trong không khí, vẫn còn vương lại **một tia khí tức mờ nhạt**, rất giống với Natsume — thứ khí tức nhẹ như hơi thở, nhưng Sesshoumaru... **nhớ mãi không quên.**

---

## **Tác giả có lời muốn nói:**

Phần Bạch Linh Sơn về sau sẽ lướt nhanh thôi, đoạn này rắc rối quá 😮‍💨
Quay lại những ngày thường nhẹ nhàng hơn nào\~\~
Dù sao thì... ai đó vừa rời đi, chắc sẽ có ai đó sắp quay lại đúng không? 😏

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro