Chương 51 - Ánh sáng sau hoàng tuyền
Trên tầng trời cao ngạo nghễ, cung điện giữa không trung vẫn lặng lẽ trôi trong biển mây trắng xóa. Gió lướt qua những cột đá trắng ngà, qua từng lớp bậc thang được yêu khí bảo vệ. Không gian im lìm, lạnh lẽo đến mức thời gian như ngừng lại.
Bên trong điện lớn, **Minh Đạo thạch** đang lặng lẽ phát sáng nhè nhẹ trong tay mẫu thân Sesshoumaru.
"Thật kỳ lạ... rõ ràng đã giết **Minh giới chi chủ** rồi, sao thằng bé đó vẫn chưa tỉnh lại?" – Giọng bà vang lên, nhẹ như gió đầu đông, nhưng mang theo một tia hoang mang hiếm thấy.
Bà nghiêng đầu, quan sát qua viên đá, ánh mắt sâu như biển đáy trời.
"Tiểu yêu quái?" – Bà gọi, vẫn điềm tĩnh như thể đang hỏi thăm hoa lá trong vườn.
"Tiểu nhân là Jaken ạ! Ngài nhất định không nhớ rồi..." – Jaken lò dò chạy tới, vừa nói vừa cúi gập người như con tôm luộc, giọng lộ rõ sợ hãi lẫn buồn bực vì... bị lãng quên.
Mẫu thân Sesshoumaru khẽ nheo mắt, suy nghĩ.
"Chẳng lẽ... thằng bé ấy từng được **Thiên Sinh Nha** cứu sống một lần rồi sao?"
"Không có đâu ạ! Không có chuyện đó mà. Sao vậy ạ?"
"...Vậy à... Thế thì rốt cuộc là vì sao..." – Bà nói, nhưng câu chữ dường như không gửi đến ai, mà chỉ như lời thì thầm với chính mình.
---
✦ Trong Minh giới ✦
Ánh sáng đã tắt. Quái vật đã tan. Kẻ địch đã bại.
Thế nhưng **Sesshoumaru**, người từ cõi chết trở về, lại không hề tỏ vẻ chiến thắng.
Thiên Sinh Nha rơi khỏi tay anh, rơi xuống mặt đất âm u như thể một thiên thần vừa buông bỏ thanh kiếm của mình.
Anh đứng đó – im lặng, cô độc – bế **Natsume** trong vòng tay. Vạt áo trắng bị vấy bẩn bởi yêu khí và bụi đất, nhưng chẳng ai để ý. Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào đôi mắt vàng rực ấy – nơi ánh lửa kiêu hãnh thường trực bây giờ chỉ còn lại... **nỗi đau không nói thành lời**.
**"Không thể cứu được em sao..."** – Tâm trí anh gào thét, nhưng môi vẫn mím chặt.
Natsume nằm trong lòng anh, gương mặt tái nhợt như sứ trắng dưới ánh trăng, hàng mi cong khép hờ, lặng yên như thể chỉ đang ngủ. Nhưng Sesshoumaru biết – không ai trong Minh giới **"chỉ đang ngủ"** cả.
Kohaku gọi khẽ: "Sesshoumaru công tử..."
Không có đáp lại.
Trong ánh mắt Sesshoumaru, điều duy nhất hiện hữu là cậu thiếu niên với nụ cười dịu dàng ấy – người đã từng gọi anh là "Sesshoumaru-sama" với vẻ mặt vừa ngưỡng mộ, vừa thản nhiên như thể gọi tên một người thân thiết.
**"Thiên Sinh Nha... rốt cuộc vì thứ đồ như vậy... mà khiến em chết đi?"**
Anh siết Natsume vào lòng, cằm nhẹ tựa lên mái tóc mềm của cậu. Ngón tay vô thức vuốt nhẹ qua cổ áo đã lấm lem. Hơi thở của anh khựng lại – không còn hơi ấm nào từ người trong vòng tay.
**Sinh mạng của em... không phải thứ có thể đem ra đổi chác. Không ai được phép. Kể cả là ta.**
Lần đầu tiên trong đời, Sesshoumaru không kháng cự nỗi đau. Anh không giận dữ. Không hét lên. Chỉ **ôm thật chặt**, như sợ cậu tan biến.
---
Đúng lúc ấy...
Một cơn gió âm u lướt qua. Thiên Sinh Nha đột ngột phát sáng. Ánh sáng không chói lòa mà dịu dàng – như ánh hoàng hôn cuối đông.
Những ngọn núi chất đầy thi thể xung quanh – nơi mọi linh hồn lạc lối trong Minh giới tích tụ qua hàng trăm năm – bỗng nhiên... **rực sáng**. Từng thân thể bắt đầu tan biến, không phải như bị phá hủy, mà như được **giải thoát**.
Bàn tay vô hồn vươn lên, chạm về phía Thiên Sinh Nha – như những kẻ đã chết từ lâu... **khẩn cầu một phép màu cuối cùng**.
Sesshoumaru cảm nhận được. Lần đầu tiên, anh thực sự hiểu được sức mạnh chữa lành của thanh đao ấy – không phải chỉ là cứu sống, mà là **giải thoát linh hồn** khỏi sự dằn vặt giữa ranh giới sinh tử.
Anh từ từ ngồi xuống, nâng Thiên Sinh Nha, giơ cao trước mặt – như một lời tuyên ngôn.
Thanh đao phát sáng, rực rỡ như ánh trăng giữa trời đêm.
Một giọng nói trầm hùng vang vọng không trung:
> **"Minh Đạo Tàn Nguyệt Phá."**
Trên bầu trời, hiện ra một vầng tròn khổng lồ – Minh Đạo được mở rộng. Ánh sáng trắng ngà bao phủ không gian. Sesshoumaru – vẫn bế Natsume trong tay – lướt ra khỏi Minh giới, theo sau là Kohaku.
---
✦ Trở lại cung điện ✦
"**Sesshoumaru thiếu gia!**" – Jaken và Rin đồng thanh hét lên, mắt rưng rưng.
Mẫu thân Sesshoumaru không hề đứng dậy, chỉ liếc qua viên Minh Đạo thạch rồi bình thản nói:
"Ngươi về rồi."
Natsume được nhẹ nhàng đặt lên chiếc ghế dài cạnh ngai của bà – một chiếc ghế được bọc lông thú trắng mềm, sáng như tuyết. Nhìn cậu nằm đó, làn da trắng nhợt càng thêm lạnh lẽo, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như tượng sứ. Tựa như một đóa hoa đã khép cánh.
"Sao vậy, Sesshoumaru? Nhìn con có vẻ không vui cho lắm." – Mẫu thân anh cất giọng, vẫn kiểu nửa cười nửa trêu – "Chẳng phải mọi chuyện đều như mong muốn của con sao? Thiên Sinh Nha đã trưởng thành, Minh Đạo cũng được mở rộng. Ít ra con nên vui mừng chứ?"
Sesshoumaru im lặng. Nhưng cái siết tay, ánh mắt tối lại đã nói lên điều anh muốn hỏi.
> "**Natsume thành ra thế này... là người đã sớm biết trước sao?**"
Bà đáp thản nhiên:
> "Ban đầu thì có, nhưng hiện tại có chút khác biệt. **Thiên Sinh Nha chỉ có thể cứu một người một lần.** Nếu con đã dùng nó để cứu thằng bé trước đó rồi... chuyện lần này... cũng là điều ta không ngờ tới."
**Từng cơ bắp trên mặt Sesshoumaru siết lại.**
Anh – người chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, thậm chí trước cả cái chết – giờ đây chỉ biết siết chặt tay, cắn chặt răng, nuốt nghẹn nỗi đau vào tim.
> "Nhưng Sesshoumaru, con phải nhớ kỹ: sinh mệnh là hữu hạn. Sao có thể lúc nào cũng theo ý con được? Muốn cứu thì cứu, muốn sống lại thì sống lại... Con định trở thành thần à?"
> "Đừng tưởng rằng có Thiên Sinh Nha là không còn phải sợ cái chết. Điều đó, con không thể không hiểu."
> "Có thể cứu người mình yêu khỏi cái chết, cũng phải học cách đối mặt với nỗi đau và sự mất mát."
Từng câu – từng chữ – như cào vào lòng Sesshoumaru.
**Bi thương. Sợ hãi. Đó là điều anh đã quá quen tránh né.**
> "Phụ thân con từng nói, Thiên Sinh Nha là thanh đao chữa lành. Cho dù con dùng nó như một vũ khí, thì cũng phải biết quý trọng sinh mạng.
Con phải mang trong mình lòng từ bi khi lấy đi mạng sống của kẻ địch.
Chỉ như vậy, con mới xứng đáng sở hữu Thiên Sinh Nha —
Mới xứng đáng dùng nó để cứu lấy hàng trăm sinh mệnh,
Đưa kẻ địch vào Minh Đạo."
Giọng nói lạnh lùng nhưng không khắc nghiệt, từng chữ như chạm thẳng vào tâm khảm Sesshoumaru.
Anh im lặng.
Không phải vì không có gì để nói — mà là, **nỗi đau trong lòng đã vượt quá ngôn từ**.
Cậu nhóc ấy...
Thiếu niên loài người kỳ quặc, luôn mỉm cười dù bị mắng, không biết sợ, không biết nép, lúc nào cũng dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh của anh — giờ đây lại nằm bất động như một món đồ chơi bị hỏng.
**Lẽ ra ta nên để em ở lại.**
**Lẽ ra không nên cho em theo đến Minh giới.**
**Lẽ ra... ta không nên để em chết.**
---
Một tiếng nấc nghèn nghẹn vang lên phá vỡ sự im lặng.
Không ai khác — **Jaken**, tiểu yêu quái trung thành nhất, đang đứng bên cạnh Natsume, nước mắt ròng ròng như suối nhỏ.
Mẫu thân Sesshoumaru liếc nhìn.
"Tiểu yêu quái, ngươi đang khóc đấy à?"
"Tiểu nhân tên là **Jaken**!" – Hắn hét lên trong tiếng thổn thức, lần thứ ba cố gắng sửa lại danh xưng mà chưa ai nhớ đúng.
Hắn lau nước mắt bằng tay áo, rồi nghẹn ngào tiếp:
"Sesshoumaru thiếu gia... cho dù có đau khổ thế nào cũng sẽ không khóc trước mặt người khác...
Nên Jaken... Jaken thay ngài khóc!!"
Nghe thế, mẫu thân Sesshoumaru thoáng ngẩn người. Một chút ý cười nhạt hiện ra nơi khóe môi, nhưng bà không nói gì thêm.
>l "Con thực sự đau lòng sao, Sesshoumaru?" – Bà khẽ hỏi.
Anh không trả lời.
Không cần thiết.
Bởi ánh mắt ấy – khi nhìn Natsume – đã đủ khiến mọi lời lẽ trở thành vô nghĩa.
**Vẻ lạnh lùng cao ngạo ấy không còn. Chỉ còn một người đàn ông – mang nỗi đau quá lớn trong lòng – không biết cách thổ lộ.**
---
Mẫu thân Sesshoumaru bất chợt thở dài – một cái thở dài hiếm hoi. Không ai nghe ra bà đang bất đắc dĩ, khó xử hay chỉ đơn giản là... cảm thông.
Bà tháo viên **Minh Đạo thạch** đeo ở cổ, viên đá màu tím ánh lên tia sáng kỳ dị.
Bà bước đến bên ghế, nhẹ nhàng đặt viên đá lên ngực **Natsume**.
"Không được để chuyện này lặp lại nữa." – Bà nói, như một lời cảnh báo, nhưng cũng là một sự chấp nhận ngầm. – "Sinh mệnh của con người rất mong manh. Nhưng nếu nó còn chút gì vương lại ở Minh giới... thì Minh Đạo thạch sẽ dẫn nó về."
**Ánh sáng dịu dàng lan tỏa từ viên đá.**
Giống như một làn gió xuân giữa cõi u minh, ánh sáng ấy không chói lóa, không mạnh mẽ – mà lặng lẽ, vỗ về, bao bọc lấy thân thể lạnh lẽo của Natsume.
Tất cả mọi người đều nín thở. Ngay cả Rin cũng không dám chớp mắt. Kohaku nắm chặt tay.
Sesshoumaru không rời mắt một giây nào khỏi cậu.
---
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Mi mắt của **Natsume** khẽ run.
Hàng lông mi cong dài khẽ động, rồi từ từ mở ra, đôi mắt màu hổ phách hiện lên mơ màng như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ ngàn năm.
"Sesshoumaru... em..."
Cậu cất tiếng, giọng khàn nhẹ nhưng vẫn giữ chất mềm mại quen thuộc. Trong khoảnh khắc đó, cả Minh giới như lùi ra sau, để lại một khung cảnh duy nhất: **Sesshoumaru quỳ bên cậu, ánh mắt dịu dàng đến mức lạ thường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt má cậu**
"Không sao rồi." – Anh đáp, giọng nhẹ như gió thoảng.
**Không có nỗi giận dữ nào. Không có trách móc.
Chỉ là nỗi lo lắng đã được giải tỏa. Và một điều gì đó dịu dàng... khó gọi thành tên.**
"Ừm..." – Natsume gật khẽ, rồi nhắm mắt lại, như thể chỉ cần nghe được giọng Sesshoumaru là yên tâm.
---
Jaken lúc này đã khóc to như mưa mùa hạ.
Hắn xoay người, nhìn mẫu thân Sesshoumaru, cúi đầu thật sâu:
"Mẫu thân đại nhân! Ngài đúng là nhân từ vô hạn, yêu thương Sesshoumaru thiếu gia, quan tâm đến con người tầm thường như tiểu Natsume..."
"Ta không yêu thương gì đâu. Chỉ là ngại nghe con trai ta gào khóc như trẻ lên ba mà thôi." – Bà đáp nhẹ, miệng mỉm cười nửa thật nửa trêu.
"Sesshoumaru thực sự vui à?" – Bà quay sang nhìn anh, giọng không còn lạnh như băng nữa.
Jaken chen vào:
"**Chắc là vui đến mức muốn chết đi ấy chứ.**" – Hắn gật gù – "Ngài ấy chưa từng ở bên ai mà không rời nửa bước như vậy..."
Bà nhíu mày, khẽ cười:
"Vì một con người tầm thường mà như vậy...
Lạ thật.
Mà giống phụ thân ngươi ghê đấy."
--
Khi Natsume đã tỉnh lại hoàn toàn, Sesshoumaru khẽ cúi người, bế cậu lên như không có chút khó khăn nào. Mái tóc bạch kim khẽ bay trong gió, áo trắng tung bay, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn cao ngạo như cũ.
Anh không nói lời cảm ơn. Anh cũng không hứa sẽ quay lại. Nhưng cái gật đầu rất khẽ với mẫu thân – cũng đủ để bà hiểu tất cả.
Rin, Kohaku, Jaken – ba cái bóng nhỏ chạy theo phía sau.
Ánh mặt trời dần xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu rọi xuống con đường họ rời đi.
**Một cuộc hành trình mới lại bắt đầu. Nhưng lần này, Sesshoumaru không còn là người cô độc.**
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro