Chương 52 - Mảnh Vỡ Linh Hồn


---

Linh hồn của Natsume vốn không thuộc về thế giới này. Cậu là một vị khách lạc bước từ thời không khác, như làn gió lướt qua, để lại dư âm mà chẳng ai hay. Khi linh hồn tách khỏi thể xác giữa tầng sâu Minh giới, dù Sesshoumaru đã giết chết Minh giới chi chủ, vẫn không thể đưa cậu trở lại. Mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc trong yên lặng.

Nhưng Minh Đạo Thạch—thứ bảo vật tưởng như vô tri, lại phát huy tác dụng cuối cùng: kéo mảnh linh hồn lạc lõng đó trở về thân thể.

Natsume tỉnh lại.

Ánh sáng lập lòe giữa đêm tối, đôi mắt cậu mở ra một cách mơ hồ, chạm phải ánh nhìn đầu tiên — là Sesshoumaru. Mái tóc trắng của anh rũ xuống bên vai, ánh mắt không đổi, lạnh lùng như cũ... nhưng lại có một tia sáng dịu dàng len lỏi nơi đáy mắt. Giống như gió xuân bất ngờ thổi qua cánh rừng tuyết phủ.

Nếu không có Rin và Jaken đang hú hét ầm ĩ bên cạnh, khoảnh khắc ấy có lẽ đã yên bình như một bức tranh.

---

Trên đường trở về, Sesshoumaru trở lại dáng vẻ điềm tĩnh quen thuộc. Không ai nhìn thấy được những xáo trộn trong lòng anh, ngoại trừ một vài khoảnh khắc rất nhỏ—rất rất nhỏ, khi anh đưa tay chỉnh lại áo khoác cho Natsume, hay liếc nhìn cậu đang đi cách mình nửa bước.

Natsume thì vẫn là Natsume. Hơi yếu một chút sau lần "chết hụt", nhưng tươi tắn và nhắng nhít hơn cả gió xuân tháng ba. Jaken lườm cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng ai cản nổi Natsume vui vẻ bám lấy Sesshoumaru như một cái bóng lấp lánh.

---

Từ sau trận chiến Minh giới, Sesshoumaru vẫn luôn suy nghĩ về Minh Đạo Tàn Nguyệt Phá. Dù đã được hoàn thiện một phần, anh biết vẫn còn điều gì đó thiếu sót. Và rồi, như bị số mệnh dẫn dắt, họ chạm trán một yêu quái tự xưng là "Ma Quỷ Thần".

Tên đó không chỉ hiểu rõ chiêu thức của Sesshoumaru mà còn dùng bản hoàn chỉnh của **Minh Đạo Tàn Nguyệt Phá** một cách thành thục. Sesshoumaru tấn công không ngừng, nhưng tất cả đều bị hắn nuốt chửng không dấu vết.

"Ngươi có biết vì sao cha ngươi chưa bao giờ dùng được chiêu này hoàn chỉnh không, Sesshoumaru?" — Yêu quái nhếch mép — "Bởi vì hắn đã đánh cắp nó... từ ta!"

Câu chuyện về việc Inu no Taishou từng cướp chiêu thức này để rèn nên Thiên Sinh Nha bị hé lộ. Sesshoumaru lặng lẽ siết tay, ánh mắt vẫn như băng tuyết giữa mùa đông, không hề dao động, nhưng khí thế quanh anh lại bốc cao tựa bầu trời nổi bão.

Và đúng lúc đó — Inuyasha xuất hiện.

---

Khi Thiết Toái Nha và Thiên Sinh Nha cộng hưởng, linh lực dao động như vũ trụ chuyển mình. Thiên Sinh Nha run rẩy, một đoạn phong ấn dường như đang tan vỡ.

Inuyasha, dù nóng nảy, cũng phối hợp với Sesshoumaru một cách kỳ diệu — và khi đòn **Minh Đạo Tàn Nguyệt Phá hoàn chỉnh** được tung ra, cả bầu trời bị xé toạc, yêu khí đen ngòm bị nuốt chửng như chưa từng tồn tại.

"Cất đao đi, Inuyasha." — Sesshoumaru lạnh lùng nói sau khi kết thúc trận chiến.

"Gì cơ? Mới chiến thắng xong mà ngươi nói cái kiểu đấy à!" — Inuyasha không kìm được hét lên.

Cả hai lại chẳng mấy chốc lăn vào một trận đôi co, kết thúc bằng việc bị kéo vào một không gian vô danh bởi tay sai của Naraku. Tại đó, không còn kẻ thù, chỉ có hai huynh đệ và hai thanh đao — cũng như sự thật.

Sự thật rằng: **Sesshoumaru chỉ là người "mở đường", để Thiết Toái Nha đạt đến sức mạnh tối thượng.** Một con tốt hy sinh lặng lẽ. Thứ mà cha họ để lại, rốt cuộc không phải là công bằng.

---

Màn kịch huynh đệ phân tranh, Natsume và Kagome theo dõi từ xa qua một "bảo kính" do Toutousai mang tới.

Trong rừng tối, ánh sáng lập lòe của bảo kính chiếu lên mặt Natsume, làm lộ vẻ lo lắng chẳng giấu nổi. Cậu nắm chặt tay Rin.

"Anh ấy... không sao chứ?"

---

Khi không gian sụp đổ, và Thiên Sinh Nha gãy làm đôi, ai cũng nghĩ Sesshoumaru đã thua.

Nhưng—Inuyasha đã thay đổi. Thanh đao đen ánh đỏ vung lên, chém xuyên qua không gian, mở ra lối thoát. Hai người rơi xuống đất, và một thanh đao mới cũng rơi theo: **thứ có thể chữa lành Thiên Sinh Nha.**

Sesshoumaru cúi nhìn thanh đao gãy, rồi lại nhìn thanh đao mới.

Không một lời cảm ơn. Chỉ có một cái xoay người rời đi.

Inuyasha bực bội: "Tên chết tiệt kiêu ngạo!"

---

Đêm hôm đó, trong khu rừng yên tĩnh, gió lướt qua như ve vuốt, chỉ còn ánh lửa bập bùng và tiếng côn trùng rì rào.

Dưới một tán cây lớn, hai bóng người ngồi sát nhau. Mái tóc bạc dài của Sesshoumaru phản chiếu ánh trăng, đôi mắt anh khép hờ, trông như thần linh đang ngủ yên.

"Anh Sesshoumaru..." — Natsume khẽ nói, tay gác lên đầu gối, cằm tì lên mu bàn tay — "Để em hát cho anh nghe nhé."

"Ừ."

Chỉ một tiếng gật đầu, nhưng khiến Natsume vui đến độ gò má đỏ hồng như trái đào chín.

Cậu cất giọng hát khẽ, thanh âm như nước mưa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợn lên những vòng sóng dịu dàng:

> "Em ngơ ngẩn nhìn về phía chân trời
> Anh còn nhớ không...
> Mùa ta bỏ lỡ nhau ấy, lòng em mang theo cảm xúc không rõ ràng..."

Giọng ca như thấm vào không khí, dịu dàng phủ kín những chấn động mà trận chiến huynh đệ để lại trong lòng Sesshoumaru. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu, nghe từng chữ.

Natsume hát tiếp, mắt nhìn về bầu trời sao:

> "Nếu có thể hóa thành mảnh vỡ, dù chỉ để ẩn sâu trong lòng...
> Chỉ mong nụ cười ấy của anh có thể khắc ghi tại thời điểm ban đầu..."

Gương mặt Sesshoumaru dưới ánh trăng thật quá đẹp — đẹp đến mức không giống phàm nhân. Ánh mắt lấp lánh như sao, sống mũi cao thẳng, môi mím nhẹ như đang giấu đi tâm tình.

Còn Natsume? Trong ánh sáng lửa, làn da cậu như tỏa sáng. Vết đỏ nơi cổ sau trận chiến Minh giới đã mờ dần, chỉ còn ánh nhìn – chứa đầy những điều chưa nói.

> "Nếu những lời này có thể đến bên tai anh, chứ không tan theo gió...
> Những ký ức bị cất giấu, xin hãy thu vào rương báu nơi anh..."

Bài hát kết thúc.

Sự im lặng ngập tràn trong khoảnh khắc sau đó. Gió khẽ lay, lá cây rơi lả tả như tuyết lặng.

Natsume chớp mắt, quay sang nhìn Sesshoumaru, hơi bối rối vì không thấy phản ứng gì.

"...Không hay sao? Xin lỗi, em thật sự không hát giỏi..."

Sesshoumaru không trả lời ngay. Nhưng rồi anh quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu:

"Rất êm tai."

...Chỉ ba chữ.

Nhưng Natsume lập tức đỏ mặt. Không phải đỏ vì ngại, mà là... cả người nóng lên như có lửa cháy trong ngực.

**"Rất êm tai."**

Câu khen đơn giản ấy, nếu do người khác nói ra, có lẽ chỉ là một lời lịch sự. Nhưng với Sesshoumaru—người chưa từng dễ dàng khen ngợi ai, thậm chí còn xem im lặng là cách thể hiện mọi cảm xúc—thì ba chữ kia chẳng khác nào một lời thú nhận.

Natsume bất giác che ngực.

*Trái tim mình đang đập thật nhanh... Mình bị làm sao thế này?*

Cậu dám chắc gương mặt mình lúc này đã đỏ như bị sốt. Cảm giác ấy thật lạ, không khó chịu, nhưng cũng không dễ chịu. Cứ như mỗi tiếng đập của tim đều đang reo lên rằng: **"Cậu thích anh ấy rồi."**

Và điều khiến Natsume bối rối hơn cả... là anh vẫn đang nhìn cậu.

Đôi mắt vàng ấy—thường thì sắc lạnh như băng giá, nhưng lúc này lại mềm mại như ánh nến trong đêm. Không rực rỡ, nhưng ấm. Ấm đến mức khiến người ta muốn được sưởi ấm mãi mãi.

---

Ở một khoảng xa, Jaken và Rin đang ngồi canh lửa. Rin thì ngủ gục từ lúc nào, còn Jaken thì tay cầm cây gậy, miệng lẩm bẩm không rõ:

"Thiếu gia mà cười... là có chuyện lớn... Lại còn ngồi nghe hát, là lạ... Có khi nào bị yêu quái nhập không? Phải cẩn thận..."

Jaken vừa nói vừa nghiêng nghiêng cây gậy như thể đang bắt yêu. Nhưng rồi lại tự vỗ trán: "Không, không thể nào! Sesshoumaru thiếu gia có thể bị nhập á? Vớ vẩn!"

Dù là vớ vẩn, Jaken cũng không khỏi đưa mắt nhìn về phía hai người đang ngồi sát bên nhau dưới gốc cây kia—trông thật hài hòa, thật... **đẹp đôi**.

---

Sesshoumaru quay đi trước. Không phải vì ngại, mà vì anh sợ mình sẽ **lại cười** mất.

Đó là điều mà anh—Sesshoumaru, tướng quân băng giá, kẻ mạnh nhất phương Tây—không muốn để ai thấy, kể cả chính mình.

Bởi vì cười... là biểu hiện của tình cảm.

Mà Sesshoumaru chưa từng nghĩ, bản thân sẽ **có tình cảm**.

Nhưng người ngồi bên cạnh kia, một con người yếu ớt, mảnh khảnh, hay cười nói vớ vẩn, lại khiến anh không thể rời mắt.

Một câu hát, một cái nhìn, một nụ cười nhỏ... đều có thể làm tâm trí anh chao đảo. Và điều đó thật **nguy hiểm**.

---

Natsume khẽ dịch lại gần. Không rõ là do gió đêm lạnh, hay vì điều gì khác, nhưng cậu nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Sesshoumaru.

Cả người Sesshoumaru khựng lại. Trong một thoáng, linh lực quanh anh như dao động.

"Cho em dựa một chút... thôi mà..."

Giọng nói nhẹ như gió thoảng, như đang thì thầm vào tai.

Sesshoumaru im lặng. Anh có thể dễ dàng hất Natsume ra, hoặc buông một câu châm chọc lạnh tanh. Nhưng... anh không làm thế.

Bởi vì khi đầu cậu ấy tựa lên vai anh, anh mới nhận ra... **mình đã chờ đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi.**

Natsume nhẹ nhàng khẽ động tay, đặt lên tay Sesshoumaru, hơi ấm từ cậu truyền qua da thịt lạnh lẽo của anh. "Anh đã làm hết sức rồi, anh không cô đơn đâu," giọng cậu dịu dàng, chân thành, như những cơn gió xuân xoa dịu những vết thương âm thầm trong lòng Sesshoumaru. "Cha anh có thể chưa hoàn thiện thanh đao, nhưng anh đã đi xa hơn ông từng làm được. Em tin anh sẽ bảo vệ nó, không chỉ bằng sức mạnh mà còn bằng trái tim."
Sesshoumaru cứng cỏi bao năm, vốn quen với sự kiêu hãnh và lạnh lùng, giờ đây bỗng thấy tim mình lắng lại, cảm xúc ngấm vào từng thớ thịt khiến anh bất ngờ đến mức không kìm được phải nắm chặt lấy bàn tay Natsume. Anh thở dài, giọng trầm ấm khác hẳn vẻ ngoài cứng nhắc thường ngày: "Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ được người khác an ủi... không ngờ lại là em."
Natsume mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. "Vậy thì để em bên anh, cùng anh đi tiếp con đường này. Đừng để gánh nặng đó chỉ một mình anh chịu đựng."
Khoảnh khắc ấy, Sesshoumaru như được sưởi ấm giữa mùa đông lạnh giá. Đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đong đầy sự biết ơn và một chút ngỡ ngàng trước sự quan tâm chân thành từ người cậu ít ngờ tới nhất. Anh cảm thấy trái tim mình, dù vẫn kiên cường, đã có thể mở một khe cửa nhỏ, đón nhận ánh sáng của hy vọng và tình cảm.
Thanh Thiên Sinh Nha lặng lẽ phản chiếu ánh trăng, như chứng kiến một lời hứa bất tận — rằng sức mạnh thật sự không chỉ nằm ở sắc bén của lưỡi kiếm, mà ở chính những mối liên kết vô hình giữa những trái tim đồng điệu.

---

Dưới ánh trăng lạnh và ánh lửa ấm, hai người cứ thế ngồi bên nhau.

Một Sesshoumaru không nói lời yêu, nhưng hành động lại dịu dàng hơn cả lời.

Một Natsume không nhận ra rằng mình đã bước vào thế giới của một yêu quái, không bằng tiếng gọi, mà bằng **trái tim**.

---

Phía xa, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn lá vàng bay lả tả giữa rừng đêm. Những ngọn cây khẽ lay động, như đang thì thầm cùng bóng tối:

**"Một mối nhân duyên, đã bắt đầu từ khi linh hồn lạc vào Minh giới..."**

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro