Chương 53 ngại ngùng
Trước khi gặp Natsume, Sesshoumaru là hiện thân hoàn mỹ của sự cô độc cao ngạo. Đẹp đến mức hoa nở cũng phải né sang một bên, yêu khí quanh thân lạnh đến độ chim bay qua cũng muốn... rẽ hướng. Hắn không quan tâm đến thế gian, chẳng mấy hứng thú với cảm xúc phàm trần. Toàn bộ mục tiêu sống có thể gói gọn trong hai từ: **sức mạnh**.
Hắn từng nghĩ cảm xúc là gánh nặng, tình thân là sự yếu đuối, yêu đao Thiên Sinh Nha chỉ là một di vật vô dụng phụ thân để lại cho đứa con lớn mà ông chưa bao giờ nhìn bằng ánh mắt dịu dàng.
Ấy vậy mà, sau mấy trăm năm sống như một cỗ máy chiến đấu biết thở, một ngày nọ, hắn gặp Natsume.
Ban đầu, đó chỉ là một nhân loại hơi... dễ thương. Sau đó, là một nhân loại lắm chuyện. Rồi, chẳng hiểu sao lại thành một kẻ luôn nằm trong tâm trí hắn, kể cả khi Sesshoumaru không muốn.
Mấy ngày gần đây, từng chiếc răng nanh mà hắn sinh ra đều bị Thiết Toái Nha hấp thu. Một chuyện rất không vui, nhưng Sesshoumaru không vì thế mà yếu đi. Hắn hiểu rõ: sức mạnh thật sự không đến từ thanh đao của phụ thân. Nhìn Inuyasha — kẻ nửa người nửa yêu, tính khí như con chó hoang dại nhưng lại khiến Thiết Toái Nha công nhận — Sesshoumaru cuối cùng cũng hiểu: nỗ lực, chứ không phải dòng máu, mới là thứ được vũ khí thần thánh chấp nhận.
Và như vậy, hắn buông bỏ thanh đao của phụ thân.
**Muốn bảo vệ người quan trọng... thì phải mạnh mẽ bằng chính sức mình.**
Màn đêm xuân phủ lên khu rừng tấm chăn dày của sương mỏng. Tuyết đã tan, nhưng gió xuân vẫn buốt đến tận xương. Trước ánh lửa lách tách, Natsume cuộn mình trong tấm chăn mỏng, co ro như chú mèo ướt mưa, phát ra những tiếng... run lẩy bẩy nghe mà thương. Dù vậy, vì sĩ diện nam nhi, cậu vẫn cắn răng không hé răng than thở.
Sesshoumaru liếc nhìn — một cái liếc thôi mà chứa đủ 37 tầng ý nghĩa — rồi lặng lẽ lại gần, ngồi xếp bằng phía sau, vòng tay kéo cả người và chăn vào lòng.
Không báo trước.
Không xin phép.
Không nói một lời.
Cứ thế, Sesshoumaru – vị đại yêu quái lạnh như băng thiên thu – **ôm người ta vào lòng như chuyện hiển nhiên phải thế**.
Biểu cảm trên mặt hắn? Đương nhiên là chẳng có biểu cảm nào. Nhưng nếu để ý kỹ, hẳn sẽ thấy lông mi hơi cụp xuống, như thể đang thư giãn.
Thân nhiệt Sesshoumaru rất ấm. Không biết là nhờ yêu lực, hay vì trong lòng có Natsume.
Cậu nhóc ngủ say, rúc vào như thể đây là chiếc lò sưởi di động hạng sang. Một lúc sau, không biết mơ thấy gì, gương mặt cậu dịu lại, mày giãn ra, thậm chí còn khẽ cong khóe môi, đẹp đến mức khiến cả trăng sao cũng phải xin phép... **tránh spotlight**.
Gương mặt ấy, Sesshoumaru chỉ cần liếc qua là tâm trạng trở nên dịu dàng kỳ lạ. Hắn từng được Thiên Sinh Nha cứu một mạng, nhưng Natsume — chính là người chữa lành trái tim hắn, âm thầm, không điều kiện.
---
Tảng sáng, mặt trời chưa ló rạng, Linh đã tung tăng dậy, tinh thần vô cùng hăng hái với mục tiêu duy nhất: **tạo nghiệp**.
Thấy Jaken đang ngáy to hơn cả tiếng suối chảy, Linh hí hửng thì thầm (thật ra là hét khẽ):
"Ể? Jaken gia gia, sao anh Natsume lại chui vô lòng Sesshoumaru đại nhân vậy hở?"
Jaken bị dọa cho giật nảy người, mũi đập vào gậy quyền trượng, tỉnh ngủ trong sự tức tối lẫn ngỡ ngàng.
"Hừm! Ngốc quá đi! Rõ ràng là Sesshoumaru đại nhân nhân lúc cậu ta ngủ thì... ôm vô chứ sao!"
Gương mặt Linh hiện lên vẻ vỡ lẽ đầy hoa hồng và tim bay:
"Trời ơi! Sesshoumaru đại nhân... **dịu dàng thiệt sự luôn á\~\~**"
Rin ôm mặt lăn lộn, ánh mắt long lanh như vừa chứng kiến một câu chuyện tình đầy ngọt ngào
Sesshoumaru? Hắn vẫn ngồi đó, mắt nhắm, thần sắc điềm tĩnh như tượng đá ngàn năm, hoàn toàn coi những lời xì xào của hai kẻ bé nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Cho đến khi hắn cảm nhận được trong lòng có người bắt đầu nhúc nhích.
---
Natsume đang mơ một giấc mơ đẹp — có ánh lửa, có Sesshoumaru, có hơi ấm êm dịu như mùa xuân.
Cho đến khi... một cái gì đó... hơi cứng... đụng vào eo.
Cậu lập tức bật dậy, chớp mắt mấy lần, rồi đụng ngay vào đôi mắt màu vàng kim lạnh lẽo đang nhìn thẳng vào mình.
Sesshoumaru không nói gì. Nhưng ánh nhìn ấy — thật sự quá gần, quá sâu, quá đẹp, và cũng quá đáng sợ với trái tim yếu đuối của một thiếu niên mới biết yêu!
Mặt Natsume lập tức đỏ như bị bỏ vô nồi lẩu đang sôi.
"E-Em... đi rửa mặt chút!" — nói xong là biến mất như gió thoảng.
Dù phản ứng có phần khủng hoảng, nhưng Sesshoumaru vẫn điềm nhiên như thể mọi chuyện nằm trong kế hoạch. Dĩ nhiên, với tầm mắt của hắn, đôi tai ửng đỏ và gò má hồng bừng của Natsume **không thể nào thoát khỏi radar**.
---
Nước suối buổi sáng lạnh đến mức khiến Natsume suýt ngất tại chỗ. Cậu cúi mặt rửa hoài mà má vẫn đỏ, mắt vẫn nóng.
Cậu biết chứ. Là con trai, cậu quá rõ cái gì vừa đụng vào mình. Cái sự "cứng" đó... không thể nào là gậy hay đá được đâu. Lạy trời, lạy đất.
**Nếu ai đó từng nói cậu sẽ thích một yêu quái... là nam... và lại còn là đại yêu quái số một lạnh lùng ít nói này... thì chắc chắn Natsume sẽ tạt nước vào mặt người đó rồi bỏ đi.**
Vậy mà giờ đây, cậu ngồi đây, vừa rửa mặt vừa... rửa cả trái tim.
Cảm xúc của cậu dành cho Sesshoumaru cứ như đám sương dày buổi sáng: không nhìn rõ, không nắm được, nhưng càng bước vào lại càng thấy lạnh... rồi lại thấy ấm.
Cậu muốn né tránh, muốn quay đi. Nhưng cậu biết — có những thứ không thể vờ như chưa từng tồn tại.
Tình cảm này, hiện tại vẫn còn mơ hồ. Và Natsume, như một con đà điểu khốn khổ, chọn cách chui đầu vào cát. Nhưng cát không che được tim đang đập loạn nhịp.
---
Khi quay lại, cả Natsume và Sesshoumaru đều giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Giao tiếp bằng ánh mắt và sự im lặng – một kiểu phối hợp thần kỳ đến khó tin.
Sesshoumaru ngồi lặng lẽ, ánh nắng chiếu lên gương mặt hoàn mỹ như tranh vẽ, mái tóc bạc dài khẽ lay trong gió. Nếu có bảng xếp hạng "Mỹ nam khó gần nhất thời Chiến Quốc", Sesshoumaru chắc chắn giữ vị trí **vừa cao nhất vừa không ai dám tranh**.
Natsume ngồi xuống cạnh, trong lòng lặng lẽ đọc thần chú trấn tâm, giả bộ rất nghiêm túc... ăn bánh.
Không ai nói gì. Nhưng trong không khí có cái gì đó... **lấp lánh**.
Sesshoumaru không nhận ra, nhưng hắn luôn dành sự kiên nhẫn đặc biệt cho Natsume — thứ hắn chưa từng dành cho bất kỳ
---
Hai người không ai nói gì.
Nhưng trong không khí... có cái gì đó **lấp lánh như bụi hoa đào**.
Một kiểu yên lặng không hề ngượng ngùng, mà lại khiến kẻ ngoài cuộc như Jaken đang muốn nghẹn ngào vì xúc động — và cũng một chút ghen tị.
> "Tại sao chứ, tại sao ta lại không có ai ôm lúc ngủ?!"
> — Jaken ôm gối than thở trong lòng, nhưng tuyệt đối không dám nói ra. Hắn còn yêu mạng sống của mình.
Sesshoumaru lúc này đang nhìn về phía rừng sâu, ánh nắng xiên qua tán cây chiếu xuống gò má trắng mịn như bạch ngọc. Đôi mắt vàng của hắn, phản chiếu ánh sáng, long lanh như thủy tinh cổ xưa, vừa đẹp vừa xa cách.
Còn Natsume — vì quá căng thẳng — đã ăn liền ba cái bánh gạo trong vô thức, gò má phồng lên như hamster, mắt lấm lét không dám nhìn ai.
Rồi cậu nhận ra... Sesshoumaru vẫn đang nhìn mình.
Chết tiệt. Nhìn nữa là cậu chết mất!
Natsume quay ngoắt mặt sang hướng khác, nhưng vì quá vội nên... miếng bánh rớt khỏi tay.
*"Cộp."*
Miếng bánh gạo rơi ngay lên giày Sesshoumaru.
Không khí đột ngột đóng băng trong một giây.
Cậu đông cứng tại chỗ. **Xong rồi. Xong đời rồi. Tạm biệt trần gian, tạm biệt mấy con yêu quái bạn thân, tạm biệt Fujiwara phu phụ.**
Chưa kịp tưởng tượng tiếp, một bàn tay thon dài bỗng vươn tới, nhặt miếng bánh lên. Sesshoumaru liếc nhìn nó như đang kiểm tra vết bẩn.
... Rồi một chuyện **khó tin đến mức linh hồn Jaken suýt xuất vía** xảy ra.
Sesshoumaru dùng tay áo nhẹ nhàng lau lớp bụi, **trả lại miếng bánh cho Natsume.**
"Em đánh rơi." — Hắn nói, giọng bình thản như đang đưa tài liệu văn phòng.
*"Á á á Sesshoumaru đại nhân ơi, ngài không chỉ đẹp mà còn dịu dàng vậy ư???"* — Rin lúc này đã hóa fan chính hiệu, lăn qua lăn lại sau gốc cây, mắt rưng rưng cảm động.
Natsume thì không biết nên khóc hay nên chui xuống đất. Cậu đưa hai tay nhận lại bánh như thể đang nhận... *nhẫn cầu hôn* vậy.
"... Cảm... cảm ơn..." – Cậu lí nhí, tai đỏ đến tận gáy.
Sesshoumaru không đáp. Nhưng khóe môi hắn... **hình như hơi cong.**
---
Buổi trưa hôm ấy, trời trong xanh lạ kỳ, mây lững lờ trôi như thể cũng đang xem tình huống thú vị bên dưới.
Trong lúc mọi người chuẩn bị hành lý để rời khu rừng này, Sesshoumaru không nói, chỉ yên lặng nhìn theo Natsume — cậu đang lúi húi buộc dây túi, mái tóc hơi rối, nắng chiếu lên làn da mịn màng tạo nên một ánh sáng dịu dàng, khiến cậu có vẻ... quá mức nổi bật.
Dù không một ai nói ra, nhưng rõ ràng... **Sesshoumaru đã không còn như trước**.
Không còn là kẻ chỉ biết cầm kiếm giết địch.
Không còn là một cái bóng cô độc sống vì huyết thống và danh vọng.
Giờ đây, Sesshoumaru đang học cách... nhìn một người, thật kỹ.
Và hắn bắt đầu thấy khó chịu...
Với tiếng cười của Natsume khi cậu trò chuyện với Linh.
Với cách cậu nghiêng đầu khi nghe Jaken kể chuyện.
Với cách cậu không sợ, không tránh, cứ vô tư ngồi cạnh hắn.
Hắn biết, cảm giác này gọi là **ích kỷ**.
Và nếu không cẩn thận... sẽ hóa thành **rung động**.
Nhưng Sesshoumaru chẳng hề muốn dập tắt nó.
Không còn như trước nữa rồi.
Cậu nhóc loài người ấy, bằng cách nào đó, đã bước vào lãnh địa lạnh giá của hắn – nhẹ nhàng, không tiếng động, không phá hoại gì... mà chỉ đặt vào đó một nhành hoa trắng nhỏ xinh.
Và có vẻ như... Sesshoumaru cũng không muốn nhổ nó ra nữa.
---
**Tác giả có lời muốn nói:**
Cảm ơn những người vẫn đang theo dõi câu chuyện này nhé \~
Huhu ai cho hai người này thả hint lấp lánh dữ vậy trời???
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro