Chương 13: Xác nhận đính hôn
" Mày muốn làm gì!" Cố Triết cố tỏ ra mạnh mẽ nói.
Viol cười nhẹ ra tiếng, vừa đưa tay nâng cằm anh quay sang nhìn cảnh tượng tục tĩu dâm dục trong đại sảnh. Nơi này đã hoàn toàn biến thành một bữa tiệc tình dục, với vô số cơ thể điên cuồng đan xen quấn giao, ở chính giữa thậm chí còn có một nhóm bạn tình tập thể phá vỡ giới hạn. Cảnh tượng lúc này còn kích thích hơn mấy cuộn phim nhựa hạn chế độ tuổi trên web.
"Em cảm thấy chúng ta nên làm gì ở một nơi như thế này?" Giọng của Viol tràn ngập ý cười," Thảo luận về Shakespeare hay Plato?"
Cố Triết lâm vào trầm mặc đầy khó xử.
"Em nói xem, nếu thân thể của em bị công khai ở một chốn thế này, thì sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ?" Viol cắn nhẹ lỗ tai anh,chậm rãi nói tiếp:"Trước tiên tôi sẽ thao mở hoa huyệt của em, rót đầy tinh dịch vào, rồi ôm ra kia gia nhập cùng đám người đó, em nghĩ sao?"
Nghe vậy, Cố Triết toát mồ hôi lạnh, anh không thể không thừa nhận, anh sợ Viol sẽ thực sự làm như vậy.
"Thư huyệt của em chảy đầy tinh dịch, hậu huyệt cũng sẽ bị khai phá, bọn chúng sẽ cùng lúc thao lộng cả hai lỗ nhỏ phía dưới này, biết đâu còn đút đến hai côn thịt vào cùng một lúc. Những côn thịt dơ bẩn kia nhất định sẽ đâm sâu vào khoang sinh sản của em, em có đến hai khoang sinh sản mà, thật khiến người ta hưng phấn đến run rẩy, chúng sẽ bị đâm thủng, không ngừng bị rót đầy tinh dịch, mỗi lần đẩy ra đút vào tinh dịch sẽ chảy ra từ tiểu huyệt dâm đãng như thể bài tiết mất kiểm soát. Cho dù có mang thai, cũng không biết là của ai."
"Có lẽ em sẽ bị thao đến mất tự chủ, bắn đến không cương nổi, miệng bị côn thịt hôi tanh chặn cứng, bị ép nuốt đầy tinh dịch, giống như hai miệng nhỏ bên dưới vậy." Viol nói đến hứng khởi, như thể đã thực sự nhìn thấy cảnh tượng đó, "May mà không cần lo lắng sẽ mang thai, AI ở đây cung cấp thuốc tránh thai, nhưng sau gáy sẽ có bao nhiêu vết cắn thì không thể nói trước được."
Cố Triết bị những giả thuyết dâm uế của y làm cho kinh hãi, vô cùng căng thẳng. Viol cảm nhận được thân thể cứng đờ bên dưới, liền đổi giọng nói: "Đừng sợ, bảo bối, đó chỉ là lời nói đùa thôi."
"Làm sao tôi nỡ để em banh rộng hai chân trước mặt nam nhân khác? Giống như những kỹ nữ thấp hèn ti tiện kia." Tay Viol luồn vào bộ đồ rộng thùng thình của anh, vuốt ve tính khí phía trước, "Nhưng sao em lại cương cứng rồi, vợ nhỏ dâm đãng?"
Cố Triết cảm thấy nỗi xấu hổ to lớn không nói nên lời, những lời dâm uế ấy như tiếng thì thầm của ma quỷ, khơi gợi dục vọng trong anh một cách không thể kiểm soát.
Cố Triết khó trả lời, anh cảm nhận được tính khí đang bừng bừng phấn chấn của Viol cọ xát vào eo mình, vội vàng nói: "Đừng, ít nhất đừng ở chỗ này."
Viol ngạc nhiên nói: "Em đang nghĩ gì vậy? Bảo bối, tôi sẽ không làm thế đâu."
Miệng thì nói vậy, nhưng tay hắn lại vén tà áo kimono rộng thùng thình của anh lên, rồi cây côn thịt thô dài, cứng rắn, nóng bỏng kia chen vào giữa hai chân anh, cọ xát vào miệng thư huyệt đang ướt át.
Cố Triết nhìn thấy những ánh nhìn các đó không xa liếc tới, vội vàng nói: "Mày đã nói sẽ không làm vậy mà!"
"Tôi nói lời sẽ giữ lời." Viol nói, "Trừ khi em muốn."
Thực ra y phục của họ vẫn còn chỉnh tề, áo kimono rộng thùng thình của Cố Triết hoàn toàn che khuất đôi chân lộ ra, Viol cũng chỉ mới mở khóa kéo, từ góc nhìn của người khác hoàn toàn không nhìn thấy một chút da thịt nào.
Tay Viol vuốt ve tính khí đứng thẳng của Cố Triết, tay hắn rất khéo léo, eo Cố Triết đã có chút mềm nhũn ra.
Vật cứng đang chống lên kia cũng bắt đầu ma sát khiến thư huyệt co rúm lại, quy đầu cực đại tách cánh hoa môi, cọ vào âm đế yếu ớt mẫn cảm, Cố Triết khẽ rên lên, dâm dịch từ thư huyệt không kiềm chế được chảy ra, nhỏ ướt lên cây côn thịt kia.
Viol bị sự quyến rũ trần trụi này kích thích đến mức thở dốc, vỗ nhẹ vào đùi anh: "Kẹp chặt chút, vợ nhỏ lẳng lơ của tôi."
Cố Triết buộc phải khép hai chân lại, vật cứng rực lửa kia nằm giữa hai chân anh, gần như muốn thiêu đốt da thịt non mềm ở hai bắp đùi, mỗi lần ra vào đều ma sát từ hậu huyệt đến thư huyệt ướt át phía trước, cuối cùng đụng vào âm đế mẫn cảm.
Tính khí phía trước cũng được bị vỗ về chơi đùa, sự kích thích kép này khiến toàn thân Cố Triết mềm nhũn trên ghế sofa, mà thời khắc này có thể bị người khác nhìn thấy bất cứ lúc nào cũng khiến anh xấu hổ tột cùng. Anh muốn phóng thích, nhưng tính khí lại bị Viol giữ chặt: "Chờ tôi ra cùng."
"Buông ra!"
Viol mắt điếc tai ngơ, côn thịt thô dài của hắn cứ thế mạnh bạo cọ xát lên cửa thư huyệt non mềm, khuấy đảo nơi ướt át, nụ hoa nhỏ đáng thương cũng sưng phồng lên.
"Đủ rồi..." Thư huyệt và nụ hoa của Cố Triết nóng ran, dù chưa bị xâm nhập nhưng cũng khó mà chống đỡ nổi.
Màn dạo đầu kéo dài thêm hai mươi phút nữa, côn thịt hung hãn kia mới chen nhẹ phần đầu vào thư huyệt, tì vào cửa huyệt, rồi bắn hết tinh dịch vào trong.
Cùng lúc đó, bàn tay đang nắm lấy tính khí của Cố Triết bỗng buông ra rồi véo mạnh vào âm đế đáng thương. Cố Triết kêu lên một tiếng, một dòng dâm thủy tuôn ra từ sâu trong thư huyệt, như mất tự chủ mà tràn lên côn thịt đang chặn ở cửa huyệt. Tính khí của anh cũng bắn ra.
"Em tiết rồi, bảo bối." Viol rút côn thịt ra, lấy ngón tay chấm vào hỗn hợp dâm thủy và tinh dịch, rồi đút vào thư huyệt đang há miệng đói khát, chặn dòng dịch nóng đang tuôn ra, từ từ bôi đều lên thành huyệt, "Giờ thì, phải dọn sạch sẽ bằng chứng tội lỗi này mới được."
Hắn gọi AI đến, lấy một chiếc khăn lụa, lau sạch chỗ hỗn độn giữa hai chân mình, rồi chậm rãi nhét vào cửa huyệt: "Kẹp chặt tao bức của em lại, hay em muốn để mấy thứ này chảy dọc theo đùi xuống đất?"
Cố Triết vẫn còn chìm đắm trong khoái cảm của cao trào, chưa kịp phản ứng thì chiếc khăn lụa đã bị đút chặt vào trong huyệt, bịt kín cửa huyệt, dần trở nên ẩm ướt.
Viol chỉnh lại quần áo của cả hai, rồi bế Cố Triết ngồi dậy, sau đó mới rời đi.
Hắn quen đường rời khỏi phòng tiệc, đi lên lầu hai, vào một căn phòng kín đáo. Đẩy cửa ra, bên trong là hình ảnh giám sát tràn ngập, tất cả AI trong bữa tiệc đều đang ghi hình trực tiếp. Hắn điều khiển một AI lấp đầy điểm mù vừa rồi, nhìn Cố Triết rời khỏi bữa tiệc, không gây thêm rắc rối nào nữa.
Có tiếng gõ cửa: "Thưa ngài."
"Vào đi."
Một quản gia tóc hoa râm bước vào: "Tối nay ngài có về không ạ?"
"Không cần." Viol thấy ông ta chưa rời đi, liền hỏi, "Còn chuyện gì sao?"
"Thưa ngài, ngài nên biết." Quản gia nói đầy ẩn ý: "Mục đích của những bữa tiệc này không phải để ngài ăn vận thế này trà trộn vào đó mà hưởng lạc đâu."
"Ta biết." Viol nói, "Ta chỉ đến gặp vị hôn thê của mình thôi."
Quản gia hơi sững người, rồi nhíu mày: "Đây nào phải là một nơi gặp gỡ tốt đẹp gì."
"Chẳng phải cuộc gặp gỡ nào cũng đẹp như trong truyện cổ tích." Viol nói, "Chuyện hôn ước, ngày mai hãy xác nhận đi."
"Có cần báo trước cho ngài Công tước không ạ?"
"Ta sẽ nói chuyện với cha ta."
Cố Triết cố chịu đựng sự khó chịu mà rời khỏi bữa tiệc, trở lại phòng thay đồ, tháo mặt nạ, lau đi nước mắt trên mặt, rồi bắt đầu thay quần áo.
"Ư..." Cậu cố kìm nén sự xấu hổ, chậm rãi rút chiếc khăn đã cọ xát vào thành huyệt suốt dọc đường ra. Chiếc khăn lại khiến thành huyệt nóng ran ngứa ngáy, khi được rút ra thì đã gần như ướt sũng.
Về đến nhà họ Cố, Cố Vân Tú đang ngồi trong phòng khách cùng em trai, thấy anh vào thì bịt mũi: "Anh cả, anh không phải đi dự tiệc của Huân tước Field sao? Mà người lại toàn mùi Alpha hôi hám thế này?"
Cố Vân Khởi nói: "Em nhớ Huân tước Field hình như là beta mà?"
Ánh mắt khinh miệt cùng chế giễu của bọn họ chẳng hề che giấu, Cố Triết đã sớm quen rồi, coi như bọn họ không tồn tại, liền muốn rời đi.
Cố Vân Tú "an ủi" rằng: "Không gặp được Huân tước Field, anh cả cũng đừng đau lòng, cha sẽ không trách phạt đâu, dù sao người cũng chẳng trông mong gì vào hôn ước này."
"Anh không đau lòng." Cố Triết quay đầu nhìn cậu ta, "Em ghen tị, muốn có tước vị Công tước phu nhân tương lai sao?"
Tâm tư bị anh nhìn thấu, Cố Vân Tú thẹn quá hóa giận: "Em có gì phải ghen tị chứ, Huân tước tiếng xấu vang lừng, lại chỉ là một beta, có gì đáng ghen tị? Nhưng mà anh cả chắc cũng chẳng bận tâm thanh danh gì, đều là beta, phương thức hưởng lạc của anh nói không chừng lại càng hợp hơn ấy chứ, chỉ đáng tiếc, Huân tước chưa chắc để mắt tới beta có thân phận như anh!"
Tuy nói vậy, nhưng trên thực tế, người cùng tầng lớp với anh hầu như ai ai cũng vô cùng hứng thú với vị trí này. Suy cho cùng, Công tước phu nhân tương lai, ngoài việc không có được tình yêu và trung thành của trượng phu, thì tiền tài, địa vị, quyền thế, nào có kém gì Bệ hạ, dưới một người trên vạn người rồi.
"Thân phận của anh?" Cố Triết hỏi ngược lại, "Khác với mấy đứa lắm hả?"
Cố Vân Tú nghẹn họng, giận dữ: "Anh vẫn luôn đáng ghét thế!"
"Thôi nào, Vân Tú, đừng giận nữa, anh biết em chỉ muốn quan tâm anh cả thôi." Cố Vân Khởi lại nói với Cố Triết, "Anh cả, nghe nói dạo này có nhiều lời đồn về mối quan hệ riêng tư của anh, em nghĩ việc này đối với ai cũng chẳng tốt đẹp gì, alpha và beta sẽ không có kết quả."
Cố Vân Khởi thân là alpha trầm ổn hơn Cố Vân Tú đôi chút, lời lẽ cũng không sắc bén bằng, nhưng Cố Triết nào có ngây thơ cho rằng đó là lời nhắc nhở thiện ý, anh mỉa mai: "Em thật quan tâm hả, nếu không cố tình dò hỏi, thì sao lại biết chuyện ở Đại học Trung ương chứ?"
"Năm sau em cũng sẽ vào chuyên ngành thực chiến Đại học Trung ương." Cố Vân Khởi nói, "Nếu 'tiếng tốt' của anh cả quá vang dội, e là em cũng chẳng được yên thân."
"Em nghĩ nhiều rồi." Cố Triết nói, "Đại học Trung ương rộng lớn lắm, sẽ chẳng ai để ý một tân sinh vô danh tiểu tốt đâu."
Anh nói xong bèn rời đi, Cố Vân Khởi nghe vậy mặt mày sa sầm, căm hận trừng mắt nhìn bóng lưng anh.
Cố Chính Sơn ngửi thấy trên người Cố Triết toàn mùi tin tức tố alpha liền hiểu anh không thể được chọn, nhưng vẫn mang tâm lý "chết đuối vớ được cọc" phái anh tới buổi gặp mặt.
Khi hôm sau ông nhận được điện thoại từ quản gia Huân tước Field, ông gần như không dám tin vào tai mình, mừng rỡ như điên, không, nếu tính theo giá trị, việc này còn đáng giá hơn cả giải độc đắc gấp ngàn vạn lần!
Ông kích động khôn nguôi suốt nửa ngày, cuối cùng cũng có thể tuyên bố tin mừng trời giáng này trong bữa tiệc tối thịnh soạn đã được đặc biệt chuẩn bị.
Bốn người còn lại trên bàn ăn khi nghe tin này, đều lộ ra vẻ mặt khác nhau.
Đới Lệ Liên không thể nói là vui hay buồn, bà ta mong ước đối tượng kết hôn là một trong hai đứa con của mình hơn, chứ không phải Cố Triết chẳng có chút máu mủ tình thân. Đương nhiên, bà ta cũng hiểu điều này không thể xảy ra, bởi vì hiển nhiên Bệ hạ muốn một beta làm Công tước phu nhân tương lai, như vậy, đời sau của họ mới có xác suất cao hơn cũng là beta, giảm bớt uy hiếp đối với hoàng quyền.
Cố Vân Khởi cũng không có gì xao động lắm, chỉ hơi bất ngờ nhưng dĩ nhiên là không vui vẻ gì.
Sắc mặt Cố Vân Tú lại lập tức giận dữ, cô ta dĩ nhiên biết mình không thể có được vị trí này, nhưng tại sao? Tại sao thứ cô ta không có được lại để Cố Triết giành mất? Cố Triết là cái thá gì chứ! Một beta dơ bẩn, ti tiện, bại hoại mà thôi!
Cô ta kìm nén nỗi niềm riêng, chẳng thốt nên lời.
"Tôi không đồng ý!" Giữa bao người hân hoan chúc tụng, Cố Triết lại là kẻ đầu tiên lên tiếng phản đối, "Tôi sẽ không thực hiện hôn ước này!"
"Có gì mà từ chối?" Vẻ mặt dễ chịu hiếm hoi của Cố Chính Sơn khi đối diện cậu con trai bỗng chốc sa sầm, "Là một beta, cả đế quốc này tìm đâu ra hôn sự nào tốt hơn nữa?"
"Tốt?" Cố Triết cãi lại, "Tôi vốn không quen biết Field nhỏ, cũng chẳng thích những buổi tiệc tùng của hắn, các người tự ý định hôn ước, có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"
"Cần gì phải hỏi?" Cố Chính Sơn cảm thấy con trai mình thật vô lý, " Huân tước Field để mắt tới con đã là may mắn lắm rồi, với điều kiện và tác phong của con, ta cũng chẳng hiểu hắn ta chọn con kiểu gì!"
Lão lại nhớ tới chuyện khác: "Hay là con vẫn còn nhớ tới tên alpha đã đánh dấu con? Rốt cuộc là đã lén lút dan díu với tên đàn ông hoang dã nào vậy?!"
"Không có!" Cố Triết bực bội nói.
"Vậy con có tư cách gì mà từ chối Huân tước Field ?!" Cố Chính Sơn mắng, "Cho dù Huân tước Field có phóng đãng thế nào, hắn ta cũng là công tước tương lai, hắn ta không để tâm đến mùi alpha hôi hám trên người con, con phải mừng rỡ quỳ lạy mới phải!"
Cố Triết hiểu rằng ý nguyện của mình chưa bao giờ quan trọng, anh chỉ là món đồ để Cố gia mưu lợi, anh muốn thoát khỏi cảnh này nhưng bất lực, chỉ cần còn ở Cố gia một ngày, chuyện này sẽ cứ lặp lại, dù anh có thành công tước phu nhân cũng vậy.
Huống chi, anh chẳng hề hứng thú với vị trí đó! Buổi tiệc hôm qua đã khiến anh nhận ra mình không thể chấp nhận sở thích của Huân tước Field.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc trong không vui, Cố Triết trở về ký túc xá sớm một ngày. Anh đẩy cửa, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Ariel, rồi chuyển thành vui mừng.
"Sao lại về sớm vậy?" Ariel cười tươi, "Quả nhiên anh vẫn muốn cùng em đón ngày Lễ tình nhân hơn?"
Nỗi bực dọc trong lòng Cố Triết tan biến trước nụ cười dịu dàng của Ariel. Cậu ta đã chứng kiến quá nhiều mặt tốt, mặt xấu của anh, nhưng vẫn chọn cách bao dung và thấu hiểu, điều đó khiến anh bất giác cảm thấy thư thái.
Ánh mắt Ariel nhìn anh chan chứa tình ý, Cố Triết mỉm cười: "Đúng vậy."
Bầu không khí trở nên nồng nàn, Ariel vòng tay ôm eo anh, khẽ nói: "Đã là Lễ tình nhân, vậy chúng ta phải làm điều gì đó đặc biệt."
Lời của Edit: Hello ~~ nhà mình đã trở lại ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro