Chương 12

Editor: Chupachups

--------------

Thiệu Thần nhìn chiếc bánh kem nhỏ đưa đến trước mặt, im lặng.

Cậu bé nghi hoặc nhìn anh trai, đột nhiên nhớ ra anh trai thích sạch sẽ, nhanh chóng rút chiếc bánh kem đưa đến một nửa về, nhưng ông nội nói không được lãng phí đồ ăn, Ứng Tân muốn ăn, lại sợ anh trai nhìn thấy sẽ ghét mình, nên quay mặt đi định lén cho vào miệng.

Nhưng vừa hé miệng, chiếc bánh kem trong lòng bàn tay đã bị ngậm mất.

Ứng Tân ngẩng đầu lên, thấy Thiệu Thần đang nhai bánh kem, mặt đầy rối rắm, xoa đầu nhóc con: "Sau này đồ vật rơi xuống đất không được nhặt, càng không được cho vào miệng."

Ứng Tân mở to đôi mắt trong veo: "Anh ơi, ngon không ạ?"

Thiệu Thần vừa rồi hoàn toàn là trong tình thế cấp bách, không muốn nhóc con ăn đồ vật rơi xuống đất, hai tay lại bị chiếm mất nên theo bản năng ngậm lấy chiếc bánh kem, lúc này đầu lưỡi vẫn còn vị sữa, gật đầu.

Cậu bé nắm tay Thiệu Thần, lòng tràn đầy niềm vui được chia sẻ đồ ăn với anh trai.

Hai vầng trăng khuyết cong cong dường như còn ngọt hơn bánh kem, lập tức hòa tan rào cản sạch sẽ trong lòng Thiệu Thần, lần đầu tiên cảm thấy chiếc bánh kem nhỏ quả thực rất thơm.

...

Hôm sau đến trường, bạn học Cát Phàm vừa nhìn thấy Ứng Tân đã ôm chầm lấy cậu bé: "Cuối cùng cậu cũng đến."

Mấy ngày nay Ứng Tân không đi học, cậu nhóc rất buồn, vốn dĩ hai người vừa mới hòa thuận, đang muốn dính lấy nhau, Ứng Tân đột nhiên nghỉ học khiến cậu nhóc nhớ nhung gấp bội.

Ứng Tân giải thích mấy ngày nay bị ốm nên ở nhà dưỡng bệnh.

Cát Phàm nhìn khuôn mặt non nớt còn hơi ốm yếu của cậu bé, vẻ mặt đồng cảm: "Vậy cậu có phải tiêm nhiều lắm không?"

Ứng Tân bé nhỏ như vậy, gầy như vậy, còn chưa bằng nửa người mình, ngày nào cũng tiêm, có bị thủng không nhỉ?

Cậu nhóc nghĩ đến những con búp bê Tây Dương rách nát trong nhà, có chút lo lắng.

Đột nhiên.

"Chó ngoan không cản đường."

Cậu nhóc bá vương đẩy cậu bé đang cản đường ra, vác cặp sách xuất hiện ở cửa, phía sau vang lên tiếng khóc trời long đất lở, cậu nhóc không thèm để ý, còn nhỏ tuổi đã có khí thế của tên du côn đầu đường.

Phòng học ồn ào lập tức im phăng phắc, các bạn nhỏ đều thu mình lại.

Cát Phàm nhanh chóng kéo Ứng Tân về chỗ ngồi.

Không biết có phải hành động này quá đột ngột hay không, cậu nhóc bá vương lại nhìn sang, nhìn về phía này... chính xác hơn là nhìn Ứng Tân, hung dữ nhe răng.

Cát Phàm thân hình to lớn như ngọn núi run rẩy, lấy hết can đảm che chắn trước mặt Ứng Tân, Phí Thư Thành là cậu nhóc bá vương trong lớp, chuyên thích bắt nạt kẻ yếu... Ứng Tân là người thấp bé nhất lớp, cậu phải bảo vệ bạn cùng bàn.

Cô giáo nghe thấy tiếng ồn ào liền đến, bế cậu bé đang khóc thút thít lên, tóm lấy thằng nhóc bá đạo đang định bỏ chạy: "Cô đã nói gì rồi? Phải giúp đỡ bạn bè, đoàn kết yêu thương... Sao con lại đi dọa bạn vậy? Đi theo cô."

Cô giáo dẫn cậu bé đang khóc và cậu nhóc bá đạo cứng đầu không chịu nghe lời về văn phòng để hòa giải.

Cát Phàm thở phào nhẹ nhõm, run rẩy nói: "Mấy hôm trước cậu ấy còn hỏi thăm cậu đấy, Ứng Tân, cậu có biết cậu ấy không?"

Ứng Tân vừa nãy bị che khuất tầm nhìn, không biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngác lắc đầu.

Tan học, ông Trương đón hai đứa trẻ, lái xe về nhà Ứng Tân.

Tối qua biết tin chuyển nhà, Ứng Tân nói với Thiệu Thần rằng nhóc con phải về nhà lấy Bánh trôi nhỏ, là chiếc máy ghi âm ông nội để lại cho nhóc con, Thiệu Thần lo lắng nhóc con về một mình, quyết định đi cùng, báo trước cho Ứng Hàng Phong, người đàn ông để lại chìa khóa cho họ.

Xe dừng trước một khu dân cư cũ kỹ, lúc này là giờ làm việc, trong khu im ắng, những người già ra vào thấy một chiếc siêu xe đen bóng tiến vào, đều dừng lại nhìn với ánh mắt tò mò.

Đường mùa đông ướt át, nước đọng nhiều, mấy đứa trẻ chạy nhảy từ trước mặt họ, cố tình giẫm vào những vũng nước nhỏ dưới sàn nhà, một chân bắn ra mấy tia nước đen ngòm.

Chiếc quần vốn không trắng tinh nay dính đầy bùn đất, chẳng mấy chốc đã không còn nhận ra hình dạng ban đầu.

Ông Trương định khuyên cậu chủ nhỏ ở lại trong xe chờ họ, nhưng Thiệu Thần đã dẫn cậu bé đi qua, cố tình tránh những chỗ sàn nhà nứt nẻ và con đường vừa rồi mấy đứa trẻ chạy qua, quả nhiên không bị dính bùn, đi rất vững vàng, ống quần cũng sạch sẽ.

Nhà Ứng Tân ở tầng 5, nhà bên cạnh là một đôi vợ chồng già, vừa nãy đứng ở cửa sổ nhìn một lúc, giờ cố tình mở cửa chào hỏi: "Cháu đi học về à?"

Bé con tóc xoăn vốn sợ người lạ, chủ động đáp lời: "Chào ông bà ạ."

Ông bà già cười đáp lại.

"Lâu lắm không gặp," bà lão nhìn kỹ cậu bé một lúc, cười nói: "Cháu lớn ra rồi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều."

Thời gian này Ứng Tân được dì Thôi chăm sóc trong sinh hoạt, bữa ăn có bác sĩ thiết kế riêng thực đơn dinh dưỡng, có thể thấy rõ sự thay đổi, mái tóc mềm mại ngày càng bóng mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngày càng hồng hào, môi đỏ răng trắng như một con búp bê Tây Dương xinh xắn... Những người sống cạnh nhóc con mỗi ngày không nhận ra, nhưng bà lão lâu ngày không gặp thì có thể thấy rõ sự khác biệt.

Còn có cậu nhóc bên cạnh cháu trai, nhỏ tuổi mà trầm ổn lạnh lùng, ăn mặc khí chất đều không giống con nhà bình thường.

"Cháu dẫn bạn đến chơi à," bà lão run rẩy chống vào khung cửa: "Hôm nay cháu có mang chìa khóa không? Có muốn sang nhà bà không?"

Ứng Tân giơ cao tay, đưa chìa khóa đeo trên cổ tay cho ông bà xem.

Bà lão cười nói: "Ừ, cháu ngoan."

Vào nhà, Ứng Tân dẫn Thiệu Thần vào phòng mình.

Ông Trương đóng cửa lại, để ý thấy bà lão vẫn nhìn về phía này, tay bà lão cầm điện thoại, ánh mắt cảnh giác, có lẽ bà ấy thấy một đứa trẻ dẫn người lớn lạ mặt về nhà thì hơi bất thường, sợ ông là kẻ bắt cóc trẻ con.

Ông Trương bèn mở cửa giải thích: "Chúng tôi là người thân của nhà Ứng Tân, đến đón cháu về ở mấy ngày, chìa khóa là Ứng Hàng Phong đưa, cậu ấy và vợ đang ở bệnh viện chăm sóc con trai út, không rảnh chăm sóc Ứng Tân, nhờ chúng tôi chăm sóc cháu."

Lời giải thích này hợp tình hợp lý, còn tiết lộ nhiều chi tiết về gia đình Ứng Tân, sự đề phòng trong mắt bà lão giảm bớt.

Tuy nhiên, hai vợ chồng già vẫn không về nhà, mà đứng ở cửa nhìn chằm chằm bên này.

Thấy rảnh rỗi, ông Trương liền kéo hai người bọn họ vào trò chuyện.

Ứng Tân mở ngăn kéo, lấy ra một quả cầu nhỏ tròn xoe, quả cầu lăn vào lòng bàn tay cậu bé, Ứng Tân cẩn thận bỏ vào cặp sách, kéo khóa lại, rồi quay lại nắm tay anh trai.

Thiệu Thần liếc mắt nhìn, nhận ra đó là một chiếc máy ghi âm nhỏ, nhưng thấy nhóc con thần bí nên không hỏi nhiều, bị nhóc con kéo ra ngoài hai bước mới nhớ ra hỏi: "Chỉ có cái này thôi, không có gì khác à?"

Ứng Tân gật đầu.

Thiệu Thần không thích đồ vật lông xù, nhưng biết Ứng Tân thích, định giúp nhóc con chọn vài món đồ chơi mang về, nhưng nhìn quanh phòng, lại thấy trống rỗng, không biết chọn gì.

"Trời mùa đông mà trẻ con sao chịu được?"

Từ xa đã nghe thấy giọng nói lớn của ông Trương, lẫn lộn chút kinh ngạc, dường như nghe thấy chuyện gì đó khiến ông ấy sốc tận óc, hai đứa trẻ đến gần cũng không hay biết.

"Đâu chỉ thế, những chuyện như vậy còn nhiều lắm!"

Bà lão phụ họa, vẻ mặt thở dài, không còn vẻ đề phòng như vừa rồi.

Cánh cửa bị thân hình cao lớn che khuất, Ứng Tân kéo vạt áo ông Trương, nhưng ông ấy không phản ứng, vẫn còn tức giận: "Cái chìa khóa ấy, làm thêm một cái có phải tốt hơn không, có tốn bao nhiêu công sức đâu, rõ ràng là cố tình hành hạ con nít..."

Ứng Tân dùng đầu chạm vào đùi ông Trương, không ngờ bên cạnh có một khe hở nhỏ, đầu nhóc con liền lọt qua khe hở.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Thiệu Thần cũng không kịp giữ lại.

May mà khe hở quá nhỏ, thân hình nhóc con không lọt qua được, chỉ có thể ôm lấy cẳng chân ông Trương.

Ông Trương đang nói dở thì phát hiện có gì đó là lạ, cúi đầu xuống, thấy một cái đầu xù xù thò ra từ bên chân, ngơ ngác chớp mắt nhìn ông ấy.

Thiệu Thần đứng sau lưng, giọng nói hơi căng thẳng: "Chú đừng động đậy."

Ông Trương cứng đờ, nhìn xuống cầu thang bên cạnh nhóc con, vội vàng bế Ứng Tân lên: "Tiểu tổ tông của chú ơi, cháu phải lên tiếng nhắc chú một tiếng chứ, nhỡ ngã hoặc bị kẹp thì sao?"

Trong giọng nói đầy vẻ sợ hãi, còn có cả sự đau lòng và quan tâm.

Ứng Tân trượt xuống khỏi lòng ông Trương, ôm lấy Thiệu Thần, thấy cậu nhìn mình, liền cười.

Thiệu Thần nhanh chóng nắm tay nhóc con, phủi bụi trên quần áo nhóc con.

Thấy cậu thiếu gia trông lạnh lùng kia tự tay giúp Ứng Tân phủi quần áo, bà lão có chút ngạc nhiên, người này nhìn là biết không quen hầu hạ người khác, mà Ứng Tân lại rất thân thiết với hai người họ, bà lão cuối cùng cũng bỏ hết nghi ngờ, trước khi họ đi, bà ấy lấy bánh quy gấu nhỏ tự nướng trong nhà, bỏ vào hộp, đưa cho Ứng Tân, ghé sát tai nói nhỏ: "Cháu đến nhà người khác phải ngoan ngoãn, nếu đói thì về tìm bà, biết không?"

Bàn tay đầy đốm đồi mồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Ứng Tân.

Những lời này không khác gì một lời hứa, Ứng Tân không hiểu, ngoan ngoãn gật đầu.

Ông Trương nghe ra, nhưng không khó chịu, gật đầu chào bà lão.

Bà lão đứng ở cửa cầu thang nhìn theo Ứng Tân rời đi, ánh mắt đầy hy vọng và lưu luyến.

Ba người trở lại xe.

Ông Trương lái xe, nhìn hai đứa trẻ đang chơi trò tung xúc xắc ở ghế sau, vẫn còn tức giận về những gì vừa nghe được, ông ấy lên tiếng: "Nhóc con à, bà lão bên kia nói cháu đi học về không vào được nhà, là chuyện gì vậy?"

Thiệu Thần dừng tay, nhìn sang nhóc con bên cạnh.

Ứng Tân nhặt xúc xắc lên tung, không ngẩng đầu: "Đợi ba ạ."

Trò chơi tung xúc xắc đoán điểm lớn hay nhỏ, phần thưởng là hộp bánh quy nhỏ, bé con tóc xoăn rất thích bánh quy nhỏ, ngửi thấy mùi thơm là thèm chảy nước miếng, ván đầu tiên nhóc con thắng, cầm một miếng bánh quy nhỏ, nhưng không cho vào miệng, mà đưa đến bên môi Thiệu Thần: "Anh trai ăn đi."

Thấy nhóc con thèm như vậy, Thiệu Thần định để nhóc con ăn trước, nhưng bánh quy nhỏ đã chạm vào môi, lại bị nhóc con nhìn chằm chằm, cậu đành phải ăn trước.

Ông Trương nhìn qua kính chiếu hậu: "Vậy phải đợi bao lâu?"

Cậu bé không biết diễn tả thế nào, cậu bé quay đầu nhìn ra ngoài trời: "Trời tối đen, ba sẽ về."

Thiệu Thần kéo sợi chỉ đỏ trên cổ nhóc con, lộ ra một chùm chìa khóa: "Vì sao không đưa chìa khóa cho em?"

Cậu bé nghiêng đầu, vì ba nói Ứng Tân còn nhỏ, sẽ làm mất chìa khóa, nhỡ người xấu nhặt được, đồ đạc trong nhà sẽ bị trộm hết, nên không thể đưa chìa khóa.

Cậu bé giải thích lắp bắp, không diễn tả hết ý, Thiệu Thần giao tiếp với nhóc con nhiều, về cơ bản có thể hiểu, cậu không hề mơ hồ trong chuyện của bé con, lập tức nghĩ đến việc Ứng Tân bị bắt nạt, mặt cậu lập tức lạnh xuống: "Ông ấy có thể để chìa khóa ở nhà bà lão đối diện."

Ván thứ hai Ứng Tân lại thắng, nhưng cậu bé không dám hoan hô, lấy bánh quy từ trong hộp đưa đến trước mặt Thiệu Thần: "Anh trai đừng giận."

"Anh trai không giận," Thiệu Thần bình tĩnh lại: "Em tự ăn đi, anh trai đã nói không giận em."

Cậu bé là người dễ dỗ nhất, lập tức tin lời cậu.

Ông Trương đã gặp Ứng Hàng Phong vài lần, biết kẻ ngụy quân tử này nhất định sẽ tìm cớ khiến Ứng Tân cảm thấy mình sai, từ đó hợp lý hóa chuyện này.

Người đàn ông này lăn lộn trong thương trường nhiều năm, kỹ năng PUA* rất giỏi, lừa một đứa trẻ năm tuổi dư sức.

*PUA (Pick-Up Artist) bao gồm 4 hành vi. Gaslighting (thao túng tâm lý): Khiến nạn nhân nghi ngờ chính nhận thức và trí nhớ của mình, phủ nhận những hành vi sai trái và đổ lỗi cho nạn nhân. Love bombing (dội bom tình cảm): Thể hiện tình cảm quá mức để nhanh chóng chiếm được lòng tin của nạn nhân. Sau đó, dần dần rút lại tình cảm và bắt đầu thao túng. Negging (chê bai): Đưa ra những lời nhận xét tiêu cực để hạ thấp lòng tự trọng của nạn nhân. Khiến nạn nhân cảm thấy bất an và dễ bị kiểm soát hơn. Isolation (cô lập): Tách nạn nhân khỏi bạn bè và gia đình. Khiến nạn nhân chỉ còn biết dựa vào kẻ thao túng.

Ông Trương nhìn vẻ ngoài đáng yêu của bé con tóc xoăn, chỉ cảm thấy chua xót vô cùng.

Đứa trẻ năm tuổi này, từ khi sinh ra đã sống với ông nội ở nông thôn, nửa năm trước ông nội qua đời mới từ nông thôn trở về sống với bố mẹ, cái gì cũng không hiểu, không quen với mọi thứ trong thành phố, người duy nhất có thể dựa vào là cha mẹ. Nhưng bố mẹ cậu bé không hề tốt với cậu bé, tan học mẫu giáo cũng không đón, để cậu bé tự bắt xe buýt về.

Về đến nhà cũng không vào được cửa.

Nghe bà lão đối diện nói, Ứng Tân thường ôm cặp sách nhỏ ngồi chờ ở bậc thềm trước cửa, chờ chờ rồi ngủ thiếp đi.

Triệu Hinh dưỡng thai ở bệnh viện buổi tối không về nhà, Ứng Hàng Phong nếu không đi xã giao, Ứng Tân có thể vào nhà lúc 7 giờ tối, nhưng mẫu giáo tan học muộn, cộng thêm thời gian đi xe buýt, nói cách khác Ứng Tân phải đợi ít nhất 5 tiếng đồng hồ. Nếu Ứng Hàng Phong đi xã giao, thì càng thảm hại hơn, Ứng Tân phải đợi đến 11, 12 giờ đêm, vẫn là chờ bụng đói, đứa trẻ nhỏ như vậy không chịu được đói, bà lão từng nghi ngờ Ứng Tân không phải chờ đến ngủ quên, mà là đói lả đi.

Có lần Ứng Tân suýt nữa bị ngã cầu thang, bà lão không đành lòng nên gọi cậu bé vào nhà, cho cậu bé ăn bánh quy nhỏ.

Hai bà cháu cũng vì thế mà quen nhau, mẻ bánh quy gấu nhỏ này vốn là bà lão nướng riêng cho cậu bé tóc xoăn, biết cậu bé sắp đến nhà người khác, nên làm quà chia tay.

Đang nghĩ ngợi, mùi bánh quy xộc vào mũi, ông Trương quay đầu, giọng nói mềm mại của Ứng Tân vang lên bên tai: "Chú ăn đi."

Đối diện với đôi mắt ướt át, ông Trương nói: "Cháu ngoan tự ăn đi."

Ứng Tân kiên quyết giơ tay: "Chú ăn đi."

Ông Trương không còn cách nào khác, đành phải ăn.

Đáy mắt ông ấy lại nóng lên.

Nửa năm nay, những lúc đói khát và lạnh lẽo đã ở cùng với đứa trẻ năm tuổi này, cậu bé đã chịu đủ khổ sở, nhưng không hề oán trách bố mẹ, năm năm dạy dỗ của ông nội đã giúp cậu bé có một tâm thái lạc quan bình thản, dù bị đối xử tệ bạc cũng không mất đi khát khao tình thân và sự ấm áp... dù cho thứ duy nhất mang lại cho cậu bé sự ấm áp có lẽ chỉ là chiếc bánh quy gấu nhỏ trong tay.

Dù vậy, cậu bé vẫn dành miếng bánh quy đầu tiên cho Thiệu Thần, miếng thứ hai cho ông, miếng thứ ba mới tự ăn... nhóc con miệng nhỏ, vừa ăn vừa cười với ông ấy.

Đồng tử cậu bé dưới ánh nắng mùa đông lộ ra màu hổ phách bóng loáng, trông rất ngoan và xinh đẹp, như một thiên thần nhỏ lạc vào nhân gian.

Xe dừng lại giữa đường, Thiệu Thần dẫn Ứng Tân vào trung tâm thương mại ngầm, mua về một đống đồ chơi nhồi bông và một tập tranh.

Bé con tóc xoăn bị vùi trong đống đồ chơi nhồi bông, cố gắng giơ cánh tay nhỏ và bàn tay nhỏ ra, mái tóc xoăn và những sợi lông tơ hòa làm một, nhìn thoáng qua thật sự không phân biệt được.

Ông Thiệu dẫn hai đứa trẻ về nhà, người hầu và bảo vệ trong biệt thự đã nhận được tin từ sớm, ra đón.

Cánh cổng sắt chạm hoa từ từ mở ra hai bên, từng chiếc xe hơi đen bóng nối đuôi nhau tiến vào, dẫn đầu là chiếc Maybach, khí thế hùng vĩ trang nghiêm.

Ở thành phố A tấc đất tấc vàng, căn biệt thự kiểu Tây cao cấp này rộng hơn 5000 mét vuông, ngọn tháp nhọn vút tận trời, là biểu tượng của sự giàu có và quyền lực... và lúc này, Ứng Tân ôm chú gấu bông nhỏ bước xuống xe, đặt chân lên nền đá cẩm thạch trắng, nơi cậu bé nhìn thấy là những ô cửa sổ kính màu hoa văn Pháp lộng lẫy và những bức phù điêu đá cẩm thạch sống động như thật.

Mọi thứ xa lạ khiến cậu bé nắm chặt tay anh trai.

Người hầu không dám nhìn nhiều, nhưng đều thầm suy đoán thân phận của cậu bé này.

Thiệu Thần nắm tay Ứng Tân vào nhà, khi đi qua cổng chính, cậu ghé sát tai nhóc con nói nhỏ một dãy số.

Ứng Tân ngây thơ chớp mắt, Thiệu Thần giải thích: "Đây là mật mã cửa nhà anh."

Cậu mím môi: "Sau này em về nhà, không cần mang chìa khóa, cũng không cần chờ ngoài cửa, tất cả mật mã anh đều sẽ nói cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro