Chương 11. Kết hôn
Edit: Khấu
Chương 11. Kết hôn
Hắc y nhân chiến bại bỏ chạy, mê trận của thành Nhạc Sơn cũng bị phá, ánh mặt trời vàng chói xuyên qua những đám mây dày đặc chiếu xuống thành Nhạc Sơn, ánh nắng chiếu vào từng nhà. Bên trong thành Nhạc Sơn mỗi một người đã chết cũng nhận được giải thoát, vô lực buông cánh tay cứng ngắc xuống, an giấc ngã xuống mặt đất.
Đoàn người Mạc Nhậm giành được thắng lợi, Duy Nhi cũng tìm được phụ mẫu bị nhốt ở trong mê trận. Ngoại trừ Lăng Lang bị thương, những người khác đều bình yên vô sự. Chỉ là, thành Nhạc Sơn triệt để trở thành một toà thành trống không, người trong thành đều bị hắc y nhân tàn sát.
Ánh tà dương chiếu rọi xuống đoàn người dìu dắt nhau rời khỏi nơi này, mà Duy Nhi nhào vào lòng phụ mẫu của nàng cũng chảy xuống giọt nước mắt cảm động.
"Con còn nghĩ sẽ không bao giờ tìm được hai người nữa, cứ nghĩ từ nay về sau sẽ chỉ có một mình trên thế gian này, cứ nghĩ sẽ không bao giờ có được vòng tay ấm áp ôm như vậy nữa."
"Không sao rồi, tất cả đều đã qua" Phụ mẫu Duy Nhi âu yếm vò đầu của nàng nói.
Lăng Lang nói với Mạc Nhậm: "Cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chỉ sợ ta sẽ..."
Câu sau hắn không nói ra được, Mạc Nhậm quả thật cứu mạng hắn, hắn cũng tràn đầy cảm kích với Mạc Nhậm, không lại đối địch với Mạc Nhậm như trước đây nữa.
Mạc Nhậm nói: "Không cần khách khí, cánh tay của ngươi thế nào rồi? Có muốn ta nối lại giúp ngươi không?"
Lăng Lang cúi đầu liếc nhìn cánh tay bị gãy rủ xuống: "Hắc y nhân này rốt cuộc là ai? Ta và gã không thù không oán ra tay thật đúng là tàn nhẫn. Ta muốn nguyền rủa gã chết không được tử tế."
Mạc Nhậm nói: "Bất kể gã là ai, lần này không thành công, chắc chắn gã còn có thể xuất hiện lần nữa. Chỉ là điều ta nghi hoặc chính là, cái người phá Mê trận kia rốt cuộc là ai?"
Lăng Lang kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không phải ngươi?"
"Ta còn chưa tìm được phương pháp phá trận, thì trận đã bị phá."
Mạc Nhậm cầm cánh tay Lăng Lang nắn một cái, chỉ thấy Lăng Lang cắn chặt răng, cánh tay đã được nối liền.
Phi Trắc ở bên cạnh nói: "Ngươi nhẹ một chút."
Mạc Nhậm: "Ngươi có vẻ rất quan tâm hắn."
Phi Trắc nghe được Mạc Nhậm nói như vậy, liền dịch thân thể sang bên cạnh.
Mạc Nhậm: "Lăng Lang, lần này trở về ta muốn chuẩn bị cho hôn sự của chúng ta".
"Cái gì?" Lăng Lang mở to hai mắt, dường như có chút khó tin: "Ngươi và ta chuẩn bị kết hôn? Hai đại nam nhân mà kết hôn, đây cũng quá hoang đường rồi."
Mạc Nhậm đưa cánh tay còn lại cho Lăng Lang, nhìn lông mày Lăng Lang dần dần dịu lại, nói: "Ta muốn tuyên bố với tất cả mọi người ngươi là của ta, ai cũng không thể cướp ngươi đi."
Lăng Lang khó có thể chấp nhận được: "Cánh tay của ta vừa mới nối lại, cần phải trở về tu dưỡng nghỉ ngơi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau."
"Chuyện này ngươi nhất định phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, đừng quên, ta đã cứu mạng của các ngươi, cũng cứu mạng của ngươi, đi theo ta là lựa chọn tốt nhất đối với ngươi."
Lời này khiến Lăng Lang có chút chán ghét, hắn trừng mắt nhìn Mạc Nhậm, hảo cảm mà Mạc Nhậm cứu hắn trong nháy mắt tiêu tan.
"Đừng luôn lấy Nhị thúc của ta ra ép ta, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám kết hôn với ta, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận."
Mạc Nhậm bộ dáng không để ý chút nào nói: "Ta chưa từng biết hối hận là như thế nào, mong ngươi sẽ chỉ giáo."
"Da mặt ngươi đúng là dày."
Lăng Lang nói xong liền quay người không thèm để ý đến y, nhưng Duy Nhi nghe thấy bọn họ tranh chấp thì vẻ mặt ảm đạm kêu lên: "Lang ca ca, ngươi muốn kết hôn với y."
"Ta sẽ không."
Tuy rằng ngoài miệng Lăng Lang nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng rất bất đắc dĩ, sự phản kháng của hắn có vẻ như không có tác dụng gì. Cả gia tộc đều đè lên đầu áp bức hắn, hắn chỉ có thể thuận theo.
Nước mắt Duy Nhi theo khóe mắt chảy xuống, nàng đến gần Lăng Lang, nói với giọng điệu thê lương: "Lang ca ca, huynh cũng biết tâm ý của muội, từ nhỏ muội đã thích ở bên huynh."
"Duy Nhi, ta biết, người khác đều nói ta là sao chổi không dám đến gần ta, chỉ có muội tin tưởng ta, ngươi giống như là muội muội ruột của ta, ta cũng rất thích muội."
"Cái gì? Giống như muội muội."
Trái tim Duy Nhi tan nát, nàng muốn nói không phải chuyện này. Nàng muốn nói cho hắn biết, nàng vẫn luôn rất thích hắn, không phải tình cảm giữa huynh muội, mà là tình cảm nam nữ.
Vì vậy nàng sốt ruột giải thích: "Không phải như vậy, ý của ta là..."
Nhưng lời nói của nàng đã bị Mạc Nhậm cắt ngang.
"Hai người các ngươi lảm nhảm không dứt xong chưa, trời sắp tối rồi còn không đi nữa thì phải qua đêm ở bên ngoài."
Đoàn người lên bảo thuyền, Phi Trắc nhìn chung quanh một vòng rồi nói: "Đạo sĩ kia đã chạy đi đâu rồi?"
Lăng Lang ngây người nói: "Không biết, không phải chết rồi chứ."
Phi Trắc nói: "Lúc gặp nguy hiểm, hắn là người đầu tiên chạy trốn, làm sao có thể chết."
Hai người đang nói chuyện thì thấy Lý Tiêu bưng ngực thở hổn hển như trâu chạy tới.
"Cuối cùng cũng đuổi kịp, nếu không các ngươi đã vứt bỏ ta rồi. Các ngươi không biết ta đã gặp cái gì đâu? Rất nhiều quỷ quái bao vậy ta muốn bắt ta, ta phải sử dụng tất cả bản lĩnh mới nhặt được một cái mạng."
Lăng Lang lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi trung thành như thế thì làm sao có thể có chuyện được?"
Lý Tiêu cười nói: "Ta đây không phải là bị dọa sợ đến cháng váng sao? Sau khi ta chạy đi cũng hối hận rồi, từng quay lại đi tìm các ngươi, nhưng đường nơi đó quanh co, ta đi tới đi lui vẫn không tìm được các ngươi. Hơn nữa, bây giờ ta cũng bị thương, ta đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Sau khi Lý Tiêu leo lên bảo thuyền thì nghiêng người dựa vào thuyền, trên mặt cũng hiện ra vẻ đau khổ, hắn che ngực rên rỉ, tựa hồ bị thương rất nặng.
Lăng Lang muốn đi xem thương thế của hắn như thế nào, thì bị Duy Nhi kéo lại.
"Lang ca ca, không cần lo hắn."
Đoàn người đi quá nửa đêm cuối cùng cũng về đến An Thành, đi vào trong Lăng phủ, nói với Lăng Nham những chuyện đã xảy ra, Lăng Nham nghe xong cũng là một mặt khiếp sợ. Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d. @ngotquankhau, những nơi khác đều là reup. Mong các bạn vào trang chính chủ đọc để mình có động lực edit. Nhất là sau khi ông nghe đến hắc y nhân muốn luyện Lăng Lang thành đan dược, ông hít sâu một hơi nói: "Còn có chuyện như vậy? Xem ra sau này chúng ta phải cẩn thận hơn."
Sau khi nói xong mọi chuyện, mọi người đều yên tâm nghỉ ngơi, chỉ còn lại Mạc Nhậm nói chuyện với Lăng Nham: "Có một chuyện ta muốn nói với ngươi, không biết ngươi nghĩ thế nào."
Lăng Nham nói: "Nếu ân nhân có chuyện gì dặn dò, ta nhất định sẽ dốc hết sức đi làm."
Mạc Nhậm cười nói: "Ta muốn thương lượng với ngươi về chuyện hết hôn của ta với Lăng Lang."
Khuôn mặt Lăng Nham tràn đầy vui mừng: "Đây chính là chuyện đại hỉ, ta đương nhiên chắc chắn nguyện ý."
Mạc Nhậm lễ phép nói: "Nếu ngươi đồng ý gả Lăng Lang cho ta, thì ngày mai ta sẽ chuẩn bị sính lễ".
Lăng Nham cười không ngậm được mồm.
"Có thể kết thân với ân nhân là phúc khí của Lăng phủ ta, những thứ như sính lễ này đều là chuyện nhỏ, ngày mai ta sẽ tìm người tính ngày kết hôn."
"Được, vậy ta trở về nói chuyện với Lăng Lang một chút."
Sau khi Mạc Nhậm nói xong liền rời đi, Lăng Nham vuốt râu mép rất thỏa mãn nhìn bóng lưng của Mạc Nhậm. Ông nghĩ có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất đối với Lang Lăng, chất nhi của ông trời sinh điềm dữ, mà Mạc Nhậm có thể kiềm chế hắn. Có thể giao Lăng Lang cho Mạc Nhậm, cũng khiến ông an tâm. Mặc dù nam với nam thành hôn có chút không êm tai, nhưng trong giới tu tiên vẫn có tiền lệ như vậy, cũng không có gì là mất mặt.
Khi Mạc Nhậm trở về thì thấy Lăng Lang đã ngủ, nên cũng không đánh thức hắn để nhắc đến chuyện thành hôn.
Ngày hôm sau bên trong Lăng phủ diễn tấu sáo và trống vô cùng náo nhiệt, phía trước Lăng phủ cũng đến rất nhiều người xem trò vui, bọn họ túm năm tụm ba tụ tập lại một chỗ thảo luận chuyện đại hỉ này.
Có người nói: "Đây không chỉ là chuyện vui của Lăng phủ, mà là chuyện vui của toàn bộ An Thành. Tai họa cuối cùng cũng gả ra ngoài, An Thành cũng sẽ không phải chịu thêm tai họa nào nữa. Vì vậy, không chỉ có Lăng phủ muốn chúc mừng, bách tính An Thành chúng ta cũng phải chúc mừng."
Một phú thương tai to mặt lớn nói: "Đúng vậy đúng vậy, ta muốn mời đoàn gánh hát, phải hát mười ngày nửa tháng."
Còn có người nói: "Kể từ khi vị đại hiệp này xuất hiện, bầu trời An Thành chúng ta liền đổ mưa, chấm dứt nạn hạn hán. Ta thấy các nông hộ ngoài thành lại bắt đầu gieo hoa mầu, để ý xem sau khi hoa mầu trưởng thành còn có thể gặp tai nạn khác hay không."
Có người kêu lên: "Sẽ không sẽ không, tai họa đã gả ra ngoài rồi, sau này An Thành chúng ta sẽ không có bất kỳ phiền phức nào nữa."
"Hãy xây thêm mấy toà miếu nữa, thắp thêm đèn nhang, để đại hiệp phù hộ chúng ta hàng năm được mùa mưa thuận gió hòa."
Trên mặt của mỗi người hiện lên tiếng cười sảng khoái, toàn bộ đường phố An Thành rất náo nhiệt, mọi người cũng đang thảo luận về chuyện vui lớn này, thậm chí có người còn rơi nước mắt vì sung sướng.
"Ta đã nói rồi, hắn là cứu tinh của chúng ta, có thể trị được sao chổi kia, nhìn xem, có phải như vậy hay không."
Chuyện vui này truyền khắp toàn bộ An Thành, đồng thời cũng theo gió truyền vào trong tai Lăng Lang, Lăng Lang nhíu mày đứng ở trước cửa sổ nhìn bên ngoài. Hắn vẻ mặt nặng nề nhìn người kia dương dương tự đắc nói: "Ta nghe nói ngươi đưa sính lễ đến muốn lấy ta?"
Mạc Nhậm gật đầu: "Đúng".
"Tại sao?"
Mạc Nhậm nhìn vào mắt của hắn, nói từng chữ một: "Bởi vì, ta thích ngươi".
"Ngươi nói dối" Lăng Lang nói: "Cho dù mục đích của ngươi là gì, ta và ngươi vĩnh viễn không thể trở thành phu thê".
"Đây là sự lựa chọn tốt nhất cho ta và ngươi, ngươi suy nghĩ thật kỹ, chờ ba ngày gả cho ta làm vợ".
"Ngươi..."
Lăng Lang rất tức giận, hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh để tĩnh tâm. Vì thế hắn đi tới viện mình ở trước kia, nhìn ngoài sân mọc đầy cỏ xanh, cỏ xanh mọc đầy trên đại thụ.
Cây ở đây đã trồng được mười tám năm, từ khi hắn sống ở đây thì không ai dám đến động vào cây này. Ngoại trừ cái người kia, thường đi loanh quanh ngoài sân.
Lăng Lang vừa nhìn lên quả nhiên lại thấy được người kia đang cúi đầu ngồi dưới gốc cây đào. Vì thế hắn đi tới hỏi: "Tại sao ngươi lại hay đến nơi này? Là bởi vì tâm tình của ngươi cũng không tốt, nên mới đến đây để tĩnh tâm sao?"
Phi Trắc nghe thấy giọng nói này thì hơi kinh ngạc, gã không hiểu tại sao Lăng Lang lại tới nơi này. Gã ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước dịu dàng nhìn phía Lăng Lang.
Gã dụi mắt nói: "Không có chuyện gì, chẳng qua ta cảm thấy nơi này yên tĩnh, không có ai tới làm phiền."
Lăng Lang hỏi: "Tại sao ngươi khóc?"
"Uống rượu không? Ta vẫn luôn rất muốn uống rượu, nhưng không có ai uống cùng ta" Phi Trắc lấy ra một vò rượu từ túi trữ vật: "Bình rượu này là ông nội ta để lại, ta đã giữ nó mười mấy năm, hôm nay chúng ta cùng nhau uống nó đi."
"Được, đúng lúc ta cũng muốn uống rượu".
Lăng Lang nhận lấy rượu mà Phi Trắc đưa tới, ngửa đầu uống liên tiếp mấy ngụm lớn. Uống xong chùi miệng nói: "Rượu ngon, chỉ là rượu này quá ít".
Phi Trắc nói: "Đây là rượu gia gia ta bỏ ra thời gian rất lâu ủ ra, uống một ngụm có thể ngủ đến ba ngày. Đừng thấy nó ít, nhưng nồng độ lại rất mạnh."
"Vậy, để ta uống thêm mấy ngụm nữa, xem có thể ngủ mấy tháng hay không."
Lăng Lang lại uống thêm mấy ngụm lớn nữa rồi mới đưa rượu lại cho Phi Trắc, Phi Trắc nhận lấy cũng uống mấy ngụm. Rõ ràng là gã rất ít khi uống rượu, nên khi vào bụng mới bị rượu cay làm cho ho khan.
Lăng Lang đã có chút say, hắn nằm trên đất vừa hát vừa cười. Phi Trắc nhìn hắn nói: "Đã nói rượu này rất mạnh, ngươi còn không tin, giờ xem, uống say rồi."
"Ta còn muốn uống."
Lăng Lang cầm lấy bình rượu, uống sạch chỗ rượu còn dư lại, ợ một tiếng no nê, mùi rượu nồng nặc từ cổ họng của hắn dâng lên. Hắn ném cái bình rượu rỗng một cái, cười ngây ngô.
"Mạc Nhậm kia tính là thứ gì, y nói muốn cưới ai thì lấy người đó, y nghĩ y là Hoàng Thiên lão tử à."
"Ngươi say rồi."
Phi Trắc cũng nằm xuống bên cạnh Lăng Lang, gã nhìn khuôn mặt Lăng Lang ở gần như vậy, chỉ cảm thấy có chút chua xót.
Cỏ câu nơi này Phi Trắc đều rất quen thuộc, gã thường xuyên đến đây nhìn lén Lăng Lang. Nhìn Lăng Lang chạm vào bụi, cỏ lại gần cái cây nào, gã đều sẽ đợi Lăng Lang rời đi mới ôm thật chặt những thứ đó, bởi vì phía trên đó có lưu lại nhiệt độ của Lăng Lang.
"Ngươi biết không? Từ rất nhiều năm trước ta đã thích ngươi. Ta vẫn luôn muốn đến gần ngươi, nhưng ta sợ, ta sợ ta sẽ gặp rắc rối. Ta thật là vô dụng, ta hận chính mình tại sao lại nhát gan như vậy" Phi Trắc vừa khóc vừa vỗ ngực của mình nói.
Lăng Lang hiển nhiên đã uống say, cũng không có ý thức được Phi Trắc nói cái gì, hắn chỉ vào chim nhỏ bay ở trên trời nói: "Nhìn, đó là cái gì? Có phải thần tiên không? Có phải là thần tiên tới đón ta lên Thiên Đình không. Thần tiên cũng biết ta không phải sao chổi, muốn đón ta lên trời đấy."
Lăng Lang cố gắng đứng lên, nhưng hai chân như nhũn ra đứng không vững liền ngã xuống. Phi Trắc đè hắn lại nói: "Đó là một con chim, không phải Thần tiên đâu."
"Không, đó là Thần tiên tới đón ta".
Lăng Lang đẩy Phi Trắc ra, muốn đứng lên đuổi theo con chim kia, nhưng lại bị Phi Trắc ôm vào trong lòng nói: "Ngươi không phải sao chổi, từ trước đến nay cũng không phải. Ta tin ngươi, sau này đều sẽ tin ngươi."
===
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d. @ngotquankhau, những nơi khác đều là reup. Mong các bạn vào trang chính chủ đọc để mình có động lực edit.
Thân ái!
Link nhà chính chủ của Khấu
https(:)//www(.)wattpad(.)com/user/ngotquankhau , bỏ ngoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro