Chương 7: Bệnh viện Ma Phong
Kiều Nhạc Đình quay đầu lại. Vai của anh hoàn toàn trống không, nhưng cảm giác một bàn tay đang bấu chặt vào đó là hoàn toàn có thực, sức mạnh ngày một tăng lên. Anh phát hiện mình không thể cử động được nữa, cái lạnh từ từ bò lên lưng, hơi thở của dã thú dường như vang lên ngay sát phía sau.
Sắc mặt anh có chút tái nhợt, liền hỏi Đại Bạch: "Cậu vừa thấy gì vậy?"
Đại Bạch run rẩy đáp: "Một đôi... mắt đỏ... giống như đang chảy máu..."
Khi đó, camera vừa xoay ra phía sau, khán giả trong phòng livestream không nhìn thấy đôi mắt mà Đại Bạch nhắc đến. Vì vậy, khi thấy biểu cảm sợ hãi của Đại Bạch, họ hoàn toàn không cảm nhận được nỗi sợ, mà chỉ spam bình luận kiểu: "Lại diễn nữa rồi", "Diễn xuất hay thật", "Phần nào đó cần cải thiện hơn"... Một số còn hăng hái đến mức muốn lao thẳng vào màn hình, tự mình thế vai để "đại sát tứ phương".
Đại Bạch còn ngây người tại chỗ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Kiều Nhạc Đình nhíu mày, nhấn mạnh thêm lần nữa: "Chạy đi!"
"Anh... anh sao vậy?" Đại Bạch bước lên một bước, lo lắng hỏi.
Từ chuyện con quỷ treo cổ trước đó, có thể thấy Đại Bạch là người rất tốt bụng, nhiệt tình và trọng nghĩa khí. Kiều Nhạc Đình sợ cậu không chịu rời đi, cũng không thể tiết lộ rằng mình đang không cử động được. Đành phải giả vờ giận dữ nói: "Có sát khí! Đừng cản trở tôi, chạy mau đi!"
"Được, được... Vậy tôi xuống trước." Đại Bạch biết mình ở lại chỉ khiến Kiều Nhạc Đình thêm vướng víu, liền bước xuống cầu thang. Tuy vậy, cứ đi ba bước lại quay đầu nhắc nhở: "Anh cẩn thận đó, cần gì thì gọi tôi!"
Kiều Nhạc Đình khẽ gật đầu, không yên tâm, dặn dò thêm: "Đi ra cửa tầng một, nếu thoát được thì lập tức rời khỏi đây."
"Biết rồi!" Đại Bạch đáp, rồi vội vã chạy xuống cầu thang.
Bóng dáng Đại Bạch nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Kiều Nhạc Đình. Đúng lúc anh đang suy nghĩ cách thoát thân, bàn tay đang siết chặt trên vai bỗng tăng thêm lực, ép anh quỳ xuống đất. Tiếng "rầm" vang lên, may mà anh kịp chống tay xuống sàn, nên mặt không đập thẳng xuống.
Chiếc đèn pin trong tay anh rơi sang một bên, lăn vài vòng rồi dừng lại ở chân tường, ánh sáng vừa vặn chiếu về phía căn phòng mà anh và Đại Bạch vừa thoát ra.
Đúng lúc này, tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên. Bên tai Kiều Nhạc Đình bất ngờ xuất hiện âm thanh nước chảy rì rào. Anh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một dòng sông máu cuồn cuộn tràn đến, ngay lập tức bao phủ sàn nhà xám xịt. Chiếc đèn pin phát ra ánh sáng yếu ớt cũng bị dòng máu nhấn chìm. Ngay sau đó, thứ chất lỏng dính nhớp ấy từ từ lan đến đầu ngón tay anh, tràn qua mu bàn tay, rồi nhấn chìm toàn bộ cơ thể.
Vài tiếng "xẹt xẹt" từ dòng điện vang lên, đèn huỳnh quang trên trần phòng bỗng sáng trở lại. Có lẽ dòng điện không ổn định, ánh đèn lúc sáng lúc tối, màu sắc nhàn nhạt hơi ngả xanh khiến cả hành lang thêm phần rùng rợn. Trên chiếc bàn phẫu thuật ở cuối hành lang, vết máu vốn đã khô cứng giờ đây lại bắt đầu rỉ ra, chảy xuống thành dòng đỏ thẫm.
Bàn tay trên vai Kiều Nhạc Đình cuối cùng đã buông ra, nhưng anh vẫn không còn sức để đứng dậy. Sắc mặt anh tái nhợt đến cực điểm, môi mất hẳn màu máu, thở hổn hển từng hơi dài, lắng tai nghe từng âm thanh xung quanh.
Đột nhiên, một tiếng "két" chói tai vang lên. Kiều Nhạc Đình ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cánh cửa phòng làm việc vốn đóng chặt bị ai đó mở từ bên trong. Ngay sau đó, những bác sĩ đã mục rữa xếp thành hàng bước ra. Dẫn đầu là Trương Thừa An, trên gương mặt hắn ta là một nụ cười cứng đờ, đầy quái dị.
Hai xác chết cuối hàng đang khiêng một chiếc cáng, băng băng qua con sông máu, tiến thẳng về phía Kiều Nhạc Đình. Một trong hai cái xác ấy, nửa hộp sọ đã bị anh dùng lực mạnh đập bay, thứ chất dịch não đã thối rữa rỉ ra ngoài, rơi tõm vào dòng máu bên dưới, bắn tung tóe thành những đóa hoa đỏ ma mị, mang một vẻ đẹp kỳ dị khó tin. Kiều Nhạc Đình bất giác liên tưởng đến món óc heo rơi vào nồi lẩu cay. Anh nuốt nước bọt, và ngay lúc ấy, bụng anh không đúng lúc lại réo lên một tiếng rõ to.
*Món óc heo trong nồi lẩu cay
Hai xác chết ngồi khom xuống bên cạnh anh, cái đầu chứa đầy "óc heo" đó càng lúc càng gần, nhưng mùi thối rữa nồng nặc cũng ngay lập tức tràn vào mũi, xua tan bất kỳ chút cảm giác thèm ăn nào vừa thoáng qua.
Bọn chúng nhấc anh đặt lên cáng. Mặc dù đã chết đi nhiều năm, kỹ thuật khiêng cáng của mấy tên bác sĩ này vẫn rất điêu luyện. Dù vậy, trong sự vững vàng ấy vẫn mang theo chút trò đùa tai quái: tên "óc heo" khiêng cáng đang nhìn chằm chằm vào Kiều Nhạc Đình, nước dãi nhỏ tong tong, suýt nữa rơi thẳng xuống trán anh.
Nếu không phải vì thật sự kiệt sức, Kiều Nhạc Đình chắc chắn sẽ giống Đại Bạch, hét lên tiếng kêu tuyệt vọng cuối cùng như một con chuột cống. Lúc này, Kiều Nhạc Đình chỉ có thể nằm im, nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc rối như tơ vò. Nếu không mau khôi phục lại sức lực, anh e rằng hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở đây.
Hai xác chết khiêng Kiều Nhạc Đình đến cuối hành lang, nơi chiếc bàn mổ ngập trong máu đang chờ sẵn. Ngay lúc ấy, ánh đèn phẫu thuật sáng rực trên đầu, những xác chết bật cười ghê rợn, đồng loạt giơ lên những con dao mổ sắc bén. Kiều Nhạc Đình cảm thấy tim mình thót lại. Bọn chúng làm phẫu thuật mà không cần gây mê sao?
Ánh đèn trắng lóa chiếu thẳng vào mắt, khiến anh phải nheo lại. Lũ bác sĩ xác chết trong áo blouse trắng đang thì thầm to nhỏ, móng tay dài sắc bén của chúng xé rách áo anh, để lộ ra vùng bụng tròn trịa dưới ánh sáng lạnh lẽo. Dao mổ lóe sáng, từng chút một tiến gần đến bụng anh.
Bài đồng dao quen thuộc lại vang lên bên tai: "Tóm được ngươi, hành hạ ngươi, giết chết ngươi, lột da ngươi, ném vào thùng rác, quái vật sẽ đến ăn ngươi, ăn ngươi..."
Kiều Nhạc Đình không lo lắng bị cắn, vì thể chất của anh đặc biệt, dù bị cắn vài lần cũng không sợ bị lây nhiễm. Chỉ cần giải quyết được vấn đề với con quỷ trong gương, về nhà uống một bát nước bùa là xong.
Nhưng, điều kiện tiên quyết là anh phải sống sót. Lưỡi dao lạnh băng đã kề sát bụng, anh phải làm thế nào để thoát ra đây?
Sức lực trong cơ thể anh dần dần khôi phục. Nhưng tay chân bị lũ xác chết ghì chặt, dù có sức cũng khó mà vùng vẫy trong thời gian ngắn. Thế nhưng, nằm đây chờ chết hoàn toàn không phải tính cách của anh. Dồn chút sức lực vừa hồi phục, Kiều Nhạc Đình nghiêng người né được lưỡi dao đầu tiên, tránh khỏi nguy cơ bị mổ bụng ngay tức khắc. Tuy nhiên, da bụng vẫn bị rạch một vết nhỏ, máu đỏ thấm ra, lập tức lan tỏa mùi hương trong không khí. Lũ xác chết đồng loạt trợn mắt, ánh xanh rực lên trong đáy mắt chúng. Từng cái miệng há to, nước dãi nhỏ ròng ròng, gào lên: "Ăn ngươi! Ăn ngươi! Ăn ngươi...".
Tiếng hét ngày càng to, làm đầu anh ong ong. May mắn thay, ý chí của anh đủ mạnh để chống lại cơn hoảng loạn. Máu tươi dường như khiến lũ xác chết mụ mẫm, tay chúng buông lỏng khỏi cơ thể anh, lao đầu vào tấn công cái bụng.
Nếu đổi một bối cảnh, thêm vài diễn viên, cảnh tượng này có lẽ sẽ biến thành một bộ phim... cấm trẻ em.
Hai chân anh vẫn còn tê rần, không thể đá bay đầu lũ xác chết. Đành phải lấy tay giữ chặt áo, gạt đi những cái đầu đang cố sáp lại gần bụng. Mò mẫm trong túi, anh tìm được cây búa quen thuộc.
Nhưng đồ trong túi nhiều quá, lần mò mãi không thấy búa, lại rút ra một xấp bùa giấy. Đây là thứ anh lấy từ ngăn kéo dưới bàn làm việc của Trương Thừa An. Trong lúc nguy cấp, anh không nghĩ ngợi gì nhiều, rút đại một tấm dán lên trán tên "óc heo". Lập tức, nó đông cứng, biến thành một bức tượng!
Anh vui mừng thốt lên, không biết lấy sức từ đâu, bật dậy từ bàn mổ. Tay cầm xấp bùa, anh dán từng tấm lên đầu lũ xác chết. Nhưng có hơn chục cái xác đang bu bám lấy bụng anh. Chỉ cần chậm một chút, bụng anh đã bị một cái miệng sắc nhọn cắn mạnh, đau đến mức tay run lên, tấm bùa trong tay rơi xuống bụng.
Lá bùa dính máu, lập tức tỏa ra ánh sáng vàng chói lòa. Thời gian như ngừng lại. Những tên xác chết vừa há miệng thèm thuồng bỗng đứng yên bất động, hóa thành các bức tượng gớm ghiếc.
Âm thanh hơi thở quái vật biến mất, không gian trở lại tĩnh lặng.
Kiều Nhạc Đình cúi đầu nhìn. Lá bùa trên bụng đã cháy thành tro, tan biến.
Không dám nghĩ nhiều, anh lập tức nhảy khỏi bàn mổ. Dòng máu đỏ trong hành lang giờ đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Anh cúi người nhặt chiếc đèn pin và tờ báo dưới đất, rồi chạy thẳng xuống cầu thang.
Anh chạy một mạch xuống tầng một, vừa đến đại sảnh liền thấy Đại Bạch đang cúi gằm đầu ngồi trước cửa. Vừa đi tới, anh vừa hỏi: "Không phải bảo cậu rời đi rồi sao?"
Đại Bạch ngẩng đầu, vừa nhìn thấy anh, lập tức đứng phắt dậy, phủi bụi trên người, thở dài: "Cửa khóa mất rồi, ra không được. Mà anh sao vậy? Máu me đầy người, có bị thương không? Có nghiêm trọng không?"
"Không sao, đánh nhau bị dính tí máu thôi." Anh phẩy tay, bước tới, dùng búa gõ nhẹ vào cánh cửa kính. Kính dày và chắc, không hề có một vết nứt. Rõ ràng không thể phá.
Vừa quay người lại, anh đã bị Đại Bạch ôm chầm lấy. Trước khi anh kịp lên tiếng, Đại Bạch đã òa khóc: "Đại Kiều ơi, tôi thảm quá! Livestream vừa bị khóa rồi! Hu hu hu..."
Kiều Nhạc Đình vỗ vỗ lưng cậu ta, an ủi: "Không sao, mai về đăng thông báo là được mà."
Đại Bạch ngẩng đầu, ánh mắt long lanh đầy hy vọng: "Thông báo gì cơ?"
"Thì nói tối qua chỉ là mơ thôi. Những gì thấy được đều là ảo giác. Phim kinh dị nào chả là tinh thần bất ổn, mộng mị gì đó..." Kiều Nhạc Đình chưa nói xong đã bật cười ha hả.
Đại Bạch lập tức xụ mặt, đẩy Kiều Nhạc Đình ra, lạnh nhạt nói: "Tiền lợi nhuận của tôi cũng không rút ra được."
Kiều Nhạc Đình cười nhạt: "Phúc họa song hành mà, nghĩ thoáng một chút đi."
"Phúc ở đâu ra chứ?" Đại Bạch mặt mày ủ rũ, như thể cuộc đời chẳng còn gì đáng sống: "Không chỉ tiền hôm nay, mà cả hai tháng trước tôi cũng chưa rút được đồng nào, giờ bị khóa hết rồi. Về nhà tháng này tôi còn không trả nổi tiền vay mua nhà nữa!"
"Đừng bi quan thế," Kiều Nhạc Đình tiếp tục an ủi, "Biết đâu chúng ta còn chưa chắc đã ra được ngoài kia cơ mà."
Đại Bạch: "......"
Kiều Nhạc Đình, anh có thể ngậm miệng lại được không?!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro