Chương 104: Linh cẩu (6)
Năm giờ rưỡi chiều, Hạ Lâm đến nhà hàng đã hẹn trước đó, là một nhà hàng Nhật Bản. Vừa vào cửa, hắn báo tên Chúc Tiểu Niên, người phục vụ liền dẫn hắn vào một gian phòng riêng.
Căn phòng được bố trí thành một phòng kín không cửa sổ, chỉ có một ngọn đèn màu cam mờ ảo chiếu sáng trên bàn.
Chưa đến sáu giờ, Chúc Tiểu Niên cũng tới, vừa bước vào đã ngồi xuống, chào hỏi Hạ Lâm.
Hạ Lâm ngẩng đầu nhìn cậu ta, rồi nói: “Tôi nhìn thấy Dung Khuynh. Gần đây cậu cũng gặp anh ta, đúng không?”
Khoảnh khắc đó, Chúc Tiểu Niên cảm thấy mình như bị những lời này làm nổ tung thành pháo hoa. Cậu ta đột ngột bật dậy, trợn tròn mắt kinh ngạc: “Cậu nhớ ra rồi ư? Dung... Lê... Anh ấy có biết không?”
Hạ Lâm chưa thể nhớ lại được hết mọi chuyện.
Nhưng những lời nói này cùng với phản ứng của Chúc Tiểu Niên đã cho hắn biết, hắn đã đoán đúng.
Buổi sáng khi tỉnh khỏi cơn mơ, Hạ Lâm đã luôn tự hỏi vấn đề này.
Bản thân hắn làm điều tra hình sự, chỉ là chuyện nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, khiến hắn chưa từng nghĩ theo hướng này.
Dung Khuynh trước đây từng kiêm lãnh đạo ở Lam Tước, nếu giả thiết kia là thật…
Mỗi lần hắn định suy nghĩ sâu hơn theo hướng đó, đầu hắn lại càng lúc càng đau, cảm giác như bộ óc đang bị ai đó xoay đảo liên hồi, khiến hắn không thể nghĩ thêm. Những chuyện quá khứ cũng chỉ là một mảng mông lung, nhưng hắn cần phải xác nhận trước điều này:
Lê Thượng rốt cuộc có phải là Dung Khuynh không?
Thế nên tối nay đến ăn cơm, hắn quyết định vừa gặp mặt sẽ dùng câu hỏi này để thử thăm dò Chúc Tiểu Niên.
Vừa chạm mặt, Hạ Lâm đã nói thẳng câu đó với vẻ mặt chắc chắn.
Phản ứng của Chúc Tiểu Niên đã cho hắn câu trả lời khẳng định.
Sau đó Chúc Tiểu Niên kinh ngạc hỏi hắn: “Cậu nhớ ra rồi à?”
Hạ Lâm lắc đầu: “Không, tôi chỉ đến để hỏi cậu chuyện này. Giờ thì tôi đã biết đáp án.”
Chúc Tiểu Niên lập tức phản ứng lại: “Hạ Lâm, cậu lừa tôi!” Vốn định ngồi xuống, cậu ta liền tá hỏa đứng phắt dậy.
“Cậu không được nói với đội trưởng Dung là tôi đã nói cho cậu!” Sau đó Chúc Tiểu Niên lại trấn tĩnh lại, “Không đúng, tôi chẳng nói gì với cậu cả, đó là tự cậu đoán ra!”
Hạ Lâm thấy cậu ta cuống quýt, ngược lại an ủi: “Không sao, tôi chỉ xác nhận lại suy đoán của mình thôi, tôi vẫn chưa gỡ rối được toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, tôi sẽ không nói với anh ấy. Tuy tôi vẫn chưa nhớ ra chi tiết, nhưng dù sao thì vẫn cảm ơn cậu, ít nhất giờ tôi đã biết.”
Chúc Tiểu Niên hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh Hạ Lâm, cố gắng giữ cho lòng mình bình tĩnh: “Thôi được rồi, ăn cơm trước đi.”
Cậu ta bấm chuông gọi người phục vụ, là chiến hữu bao năm, cậu ta chẳng cần hỏi cũng biết Hạ Lâm thích ăn gì, trực tiếp gọi món xong rồi gấp thực đơn lại. Sau đó, cậu ta hỏi Hạ Lâm: “Muốn uống chút rượu gạo không? Gần đây có nhập rượu gạo mơ, mùi vị cũng được.”
Hạ Lâm nhớ đến lời bác sĩ Lưu nói trước đây, uống rượu có thể kích thích tế bào não hoạt động, hắn nói: “Vậy nếm thử xem.”
Bữa tối kiểu Nhật không cần chế biến quá cầu kỳ, rất nhanh mấy đĩa sashimi đã được dọn lên. Chúc Tiểu Niên cũng rất hiểu ý, riêng tôm hùm dài 30 cm đã có sáu con, trứng nhím biển tươi mới màu vàng cam, trông như lòng đỏ trứng gà.
Sau đó, Chúc Tiểu Niên dặn dò người phục vụ: “Các anh ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại. Tôi và bạn lâu ngày không gặp, lát nữa cần tâm sự kỹ lưỡng, cửa đã khóa thì dù có nghe thấy gì cũng đừng vào làm phiền.”
Người phục vụ đáp lời: “Vâng, chúc quý khách dùng bữa vui vẻ.”
Cửa vừa đóng lại, Chúc Tiểu Niên liền dùng bình rượu nhỏ rót rượu cho Hạ Lâm.
Hai người nhất thời im lặng, không ai nói lời nào.
Hạ Lâm vốn rất thích đồ ăn Nhật, nhưng hôm nay hắn nhìn đĩa thức ăn trước mặt, hoàn toàn không nuốt nổi.
Họ cứ ngồi đối diện, cạn ly này đến ly khác mà uống rượu.
Một lát sau, vẫn là Chúc Tiểu Niên thở dài nói: “Thôi, tôi làm người tốt đến cùng, giúp cậu gỡ rối chuyện này. Cậu nói đi, cậu đã nhớ ra được những gì?”
Đây chính là mục đích Hạ Lâm đến hôm nay. Chúc Tiểu Niên đã chịu mở lời, hắn cầu còn không được.
Hạ Lâm cố gắng dùng bộ não khiếm khuyết của mình suy nghĩ: “Tình hình bây giờ là… Lê Thượng thật ra chính là Dung Khuynh. Tôi không biết vì sao anh ấy lại đổi tên và đến Vân Thành, nhưng hiện tại… quan hệ giữa chúng tôi vẫn tốt.”
Nói đến đây, Hạ Lâm có chút chột dạ, ngoại trừ mấy lần hắn mắng Dung Khuynh ngay trước mặt Lê Thượng...
Hình như lần nào cũng vì những chuyện đó mà chọc Lê Thượng không vui...
Nhưng ký ức trong đầu hắn như một tờ giấy bị đốt thủng, lỗ chỗ từng mảng trống rỗng, khiến hắn không thể ghép lại toàn bộ quá khứ.
Khả năng trinh thám tuyệt vời ngày xưa giờ đây hoàn toàn vô dụng. Hắn có thể gỡ rối manh mối trong mớ hỗn độn, nhưng lại không thể lấp đầy những khoảng trống trong trí nhớ bị mất.
Hạ Lâm cũng không biết phải diễn tả thế nào. Hai cái tên đó mang lại cho hắn những ấn tượng hoàn toàn khác biệt. Vì vậy, khi nhận ra họ là cùng một người, hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng phản ứng của Chúc Tiểu Niên đã khiến hắn nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Điều này thật mâu thuẫn.
Cho đến nay hắn vẫn không thể giải thích được, tại sao khi nghĩ đến Lê Thượng, nội tâm hắn lại vương vấn, thậm chí mang theo một tầng tình ý mông lung, còn khi nghĩ đến cái tên Dung Khuynh, cảm giác ghét bỏ kỳ lạ kia vẫn còn đó. Hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược ấy cứ đan xen trong tâm trí, khiến hắn đau đầu không chịu nổi.
Nếu họ là hai người khác nhau, những cảm xúc này là hết sức bình thường. Nhưng khi họ hợp làm một, đồng thời xuất hiện trong đầu Hạ Lâm, mọi thứ trở nên không còn phù hợp nữa.
Lúc này, nếu có một điếu thuốc thì tốt biết mấy.
Không có thuốc lá, Hạ Lâm lại uống thêm một ly rượu. Rượu gạo mơ ngọt thanh, vậy mà lại khiến Hạ Lâm uống ra một vị chua xót khó tả.
Hạ Lâm tiếp tục cố gắng sắp xếp lại mớ lộn xộn trong đầu: “Tôi không biết tại sao trước đây tôi lại quên mất Dung Khuynh. Anh ấy chuyển về đây còn đổi tên, không biết là do yêu cầu hay vì nguyên nhân gì, tôi cũng không biết tại sao anh ấy không hề nhắc đến việc mình là Dung Khuynh. Tôi... Tôi lẽ ra phải quen thuộc với Dung Khuynh, nhưng nếu không phải một giấc mơ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc coi họ là một người... Họ không nên là một người chứ...”
Chúc Tiểu Niên đã hoàn toàn không thể nghe nổi nữa. Cậu ta ngừng đũa, đột nhiên chộp lấy cổ áo Hạ Lâm, đẩy mạnh hắn vào tường phòng.
Lưng Hạ Lâm va vào tường, phát ra tiếng “bịch” trầm đục.
Nhìn người trước mặt hốc mắt đỏ hoe, mặt đầy giận dữ, Hạ Lâm hoàn toàn không biết mình đã đắc tội gì với cậu ta.
Thời còn ở căn cứ, hai người không ít lần giao đấu trong lúc luyện tập, Chúc Tiểu Niên không đánh lại hắn.
Hạ Lâm theo bản năng muốn phản kháng, nhưng hắn lại muốn biết Chúc Tiểu Niên tại sao lại động thủ, muốn biết cơn giận của cậu ta đến từ đâu.
Hắn do dự một chút, cuối cùng chỉ nắm chặt lấy tay Chúc Tiểu Niên.
Chúc Tiểu Niên biết nếu đánh thật, cậu ta không phải đối thủ của Hạ Lâm, nhưng lúc này cậu ta vẫn cố sức nắm chặt cổ áo hắn, dùng lực mạnh, tức giận đến ngũ quan có chút vặn vẹo: “Không, Hạ Lâm! Cậu căn bản là không biết gì cả! Nếu Lê Thượng không phải là Dung đội, vậy anh ấy nên là ai? Là ai mà có thể đối xử với cậu như thế? Cậu nghĩ mình là ai hả? Là người khiến ai cũng muốn vì cậu mà hi sinh sao? Ngoài Dung đội ra, còn ai có thể vì cậu mà dốc hết tâm can như thế?”
Chúc Tiểu Niên giận không thể kiềm chế, trừng mắt nhìn Hạ Lâm, không thể đè nén ngọn lửa trong lòng: “Cậu có biết Dung đội mấy năm nay đã sống như thế nào không? Anh ấy vì cậu mà làm biết bao nhiêu chuyện, chịu bao nhiêu khổ! cậu không thấy, cậu không biết, vậy cậu có thể làm tổn thương anh ấy, là có thể ác ý đánh giá anh ấy sao? Là anh ấy không muốn làm Dung Khuynh sao? Còn không phải đều là vì cậu!”
Nghe đến đây, Hạ Lâm sững người. Hắn há miệng nhưng không nói nổi một lời.
Rõ ràng người kia nói tiếng Trung, từng chữ hắn đều hiểu, nhưng ghép lại thì lại chẳng hiểu gì cả.
Cái gì gọi là — không thể làm Dung Khuynh là vì tôi?
Lúc trước chính mình bị thương phải rút lui, đó là hành động bất đắc dĩ. Điều này lại liên quan gì đến Lê Thượng, không, phải nói là Dung Khuynh?
Nghĩ đến đây, Hạ Lâm bỗng mở to mắt, trong đầu vang lên lời Lê Thượng từng nói: “Tôi có một người yêu.”
Chẳng lẽ, người đó là mình sao?
Nếu là như vậy... Hạ Lâm nhớ lại một vài phản ứng kỳ lạ trước đây của Lê Thượng, dường như mọi thứ đều trở nên hợp lý. Hắn mờ mịt nhìn về phía Chúc Tiểu Niên, môi mấp máy, nhất thời không thốt ra được câu nào.
Chúc Tiểu Niên đã nhịn từ lâu, lúc này cảm xúc hoàn toàn mất kiểm soát, hoàn toàn không màng Hạ Lâm đã kịp phản ứng hay chưa, bóp cổ áo hắn, tiếp tục xả giận như liên thanh: “Cậu không phải muốn biết cuộc gọi nguy kịch ở bệnh viện đó là của ai sao? Được, hôm nay tôi sẽ nói cho cậu biết, là Dung đội! Lúc đó anh ấy bị một cái ống thô như vậy cắm vào ngực. Anh ấy lúc đó suýt nữa thì chết! Nếu anh ấy không qua khỏi, cuộc điện thoại đó chính là cuộc gọi cuối cùng của đời anh ấy. Lúc đó cậu làm gì? Hạ Lâm, cậu nói cho tôi biết, lúc đó cậu làm gì!”
Cùng với lời chất vấn cuối cùng, Chúc Tiểu Niên mạnh mẽ đẩy vai Hạ Lâm đập vào tường.
Sau đó Chúc Tiểu Niên lùi lại một bước, có chút suy sụp mà lẩm bẩm: “Anh ấy chính là Dung đội mà, là Dung đội không gì làm không được mà... Sao cậu có thể... Cậu dám làm như vậy chứ.”
Nghe xong những lời này, Hạ Lâm không còn bận tâm đến cơn đau truyền đến từ vai, chỉ cảm thấy đầu “ong” lên một tiếng, cả người rơi vào hỗn loạn.
Cuộc điện thoại kia... Lúc đó hắn đã không nhận được điện thoại...
Tim Hạ Lâm đột nhiên hẫng đi một nhịp. Hắn cảm nhận sâu sắc câu nói của Chúc Tiểu Niên: nếu anh ấy không qua khỏi... thì trên đời này sẽ không có Dung Khuynh, cũng sẽ không có... Lê Thượng.
Bất ngờ biết được sự thật này.
Tay Hạ Lâm vô lực buông thõng xuống, đầu óc trống rỗng, cơ thể không còn một chút sức lực nào, cảm giác như máu toàn thân đã bị rút cạn.
Hắn theo bản năng hỏi: “Vậy nhiệm vụ của các cậu...”
“Đương nhiên hoàn thành!” Cảm xúc của Chúc Tiểu Niên còn kích động hơn cả hắn, nước mắt trào ra khỏi khóe mi. Cậu ta nói năng lộn xộn: “Anh ấy mượn một điếu thuốc từ tôi mới hoàn thành chỉ huy, cậu biết mà, Dung đội ghét nhất mùi thuốc lá... Vừa tỉnh lại, anh ấy gọi tên cậu!”
Lúc này Hạ Lâm mới hiểu, thảo nào trong bữa tiệc hôm trước, khi nhắc đến chuyện này, Lê Thượng lại uống rượu liên tục.
Hắn chỉ thấy Lê Thượng sau cơn say hiếm hoi mất kiểm soát, từng trách móc hắn không yêu quý cơ thể khi thấy hắn phát bệnh vì uống rượu và vui mừng vì mối quan hệ giữa hắn và cậu được kéo gần hơn.
Nhưng hắn không biết, đằng sau tất cả những chuyện đó, Lê Thượng còn đang gánh chịu nỗi đau khổ và giằng xé của Dung Khuynh.
Trong lúc hắn thầm vui mừng, Lê Thượng với thân phận Dung Khuynh đã suy nghĩ điều gì?
Thấy Hạ Lâm đột nhiên thất thần, Chúc Tiểu Niên có một loại khoái cảm hả giận. Mấy năm nay cậu ta đã kìm nén, chịu đựng vì Dung đội mà cậu ta sùng bái nhất, cho đến hôm nay, tuôn ra hết mà vẫn thấy chưa đủ.
Chúc Tiểu Niên túm lấy ly trên bàn uống cạn ly rượu, tiếp tục giận dữ: “Tiền lương của cậu được bao nhiêu? Lãnh đạo căn cứ dù là cha ruột cậu cũng không cấp cho cậu nhiều trợ cấp như vậy. Cậu lại cầm số tiền anh ấy liều mạng đổi bằng tính mạng mới tích góp được, mua một căn nhà lớn ở Vân Thành, sống một cách yên tâm thoải mái.”
Hạ Lâm bị những lời này làm cho không thốt nên lời.
Hắn từng nghi ngờ tại sao thẻ của mình lại có một khoản tiền lớn như vậy, nhưng khi hắn hỏi căn cứ, họ chỉ trả lời mơ hồ, nói đó là tiền thưởng và tiền bồi thường của hắn...
Hạ Lâm ngẩng đầu truy vấn: “Vậy tại sao những chuyện này cậu không nói cho tôi sớm hơn?”
Chúc Tiểu Niên nghiến răng nghiến lợi: “Nói à? Tôi nói kiểu gì đây? Ngay cả Dung đội cũng không biết nên nói thế nào! Cậu đã quên anh ấy rồi, còn bọn tôi thì bị cấm nhắc đến tên cậu. Giống như trước kia, anh ấy không cho ai gọi cậu bằng biệt danh ấy nữa. Nhưng dù sao, anh ấy coi cậu như báu vật còn tôi thì không! Cậu có biết không Hạ Lâm, giờ tôi thật sự chỉ muốn đấm cho cậu một trận!”
Hạ Lâm cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Chúc Tiểu Niên, từng câu từng chữ cẩn thận nói: “Cho nên tôi và anh ấy không chỉ đơn thuần là quan hệ đội trưởng và đội viên.”
Chúc Tiểu Niên suýt bật cười vì tức giận, nhưng nhìn ánh mắt không thể tin được của Hạ Lâm, cậu ta không thể không kìm nén sự ghen tỵ mà nói cho hắn biết: “Dung đội yêu cậu nhất, căn hộ của anh ấy chỉ có cậu mới được vào, đi ra ngoài làm nhiệm vụ anh ấy cũng sẽ bảo vệ cậu. Trong mắt anh ấy, trừ công việc ra, chỉ có cậu là quan trọng nhất. Ngay cả những vết thương trên người anh ấy, đều là do cậu khâu. Cậu nói hai người là quan hệ gì? Cùng là đội viên, tôi còn chưa từng thấy phòng khách nhà Dung đội trông như thế nào.”
Những lời này như một mũi kim sắc nhọn, đâm thẳng vào trán Hạ Lâm. Hắn mở to mắt, nhưng như đang ở trong một giấc mơ, cả người cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không thể có một phản ứng nào.
Nói đến đây, tay Chúc Tiểu Niên đã run rẩy không ngừng, nhưng cậu ta vẫn cố chấp nắm lấy cổ áo Hạ Lâm một lần nữa, như thể làm vậy thì người trước mặt có thể nhớ lại, nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Như thể Hạ Lâm như vậy sẽ vĩnh viễn không bao giờ làm tổn thương Dung Khuynh nữa.
“Cậu còn không hiểu sao Hạ Lâm? Anh ấy không nhất thiết phải đến Vân Thành.”
Hạ Lâm phải rất khó khăn mới tìm lại được giọng nói của mình, hắn khô khốc mở lời: “Là... Là vì tôi.”
Chúc Tiểu Niên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn: “Chứ còn gì nữa? Cái tên Dung Khuynh trong căn cứ muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn lợi lộc có lợi lộc, anh ấy muốn gì mà không có được? Lại nhất quyết phải đến cái nơi tồi tàn của cậu làm một cảnh sát nhỏ vô danh tiểu tốt. Cậu nghĩ anh ấy ham muốn cái gì? Ham cái mức lương thấp của các cậu sao?”
“Căn cứ muốn thăng chức anh ấy cũng không chịu ở lại. Căn cứ có tất cả, có thể cho anh ấy mọi thứ, nhưng duy nhất cậu lại không ở đó! Cho nên, Dung đội đã từ bỏ mọi thứ, ngay cả cái tên Dung Khuynh anh ấy cũng từ bỏ. Anh ấy chỉ muốn đi tìm cậu, mà cậu lại không nhớ rõ anh ấy. Cậu nhớ rõ tất cả mọi người! Tôi, Hà Viên, lão Liễu, cậu đều nhớ rõ, cậu cố tình không nhớ rõ anh ấy!”
Chúc Tiểu Niên cuối cùng cũng nói ra những lời đã chôn giấu bấy lâu trong lòng: “Anh ấy đã làm nhiều như vậy vì cậu, thế mà, Hạ Lâm, cậu lại chẳng biết gì cả! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì chứ!”
Hạ Lâm cả người sững sờ như bị sét đánh, đại não trống rỗng.
Là như vậy sao...
Chẳng lẽ đây là sự thật?
Nhưng tại sao những chuyện trước đây hắn lại không có một chút ấn tượng nào?
Xả hết cảm xúc, cuối cùng cũng nói ra được những lời đã nén lại trong lòng suốt hai năm, Chúc Tiểu Niên buông tay, nhẹ giọng hỏi: “Cho nên, Hạ Lâm, cậu làm sao có thể cứ thế quên mất anh ấy?”
Hạ Lâm cảm thấy có thứ gì đó như đang vỡ vụn trong cơ thể, có lẽ là trái tim hắn, tan nát thành từng mảnh, không thể hàn gắn lại, nhưng hắn vẫn duy trì được thể diện của mình.
Hắn ngồi thẳng dậy, cúi đầu chỉnh lại quần áo bị Chúc Tiểu Niên vò nát.
Giờ phút này, cơ thể và tinh thần Hạ Lâm ít nhất từ bên ngoài trông vẫn hoàn chỉnh, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ ngồi đó nhìn Chúc Tiểu Niên khóc lóc thảm thiết.
Đại não dường như tự động ngăn cách mọi cảm xúc, ngoại trừ nỗi đau âm ỉ từng đợt trong lòng, hắn không cảm nhận được gì nữa.
Hai người cứ thế ngồi thêm vài phút, cho đến khi Chúc Tiểu Niên lau khô nước mắt.
Hạ Lâm rót thêm một ly rượu, thuận tay gắp một miếng tempura chiên đã nguội ngắt cho Chúc Tiểu Niên.
Chúc Tiểu Niên vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc kích động vừa rồi, hoàn toàn không hiểu tại sao Hạ Lâm lại bình tĩnh và thờ ơ đến vậy.
Cậu ta tức giận đẩy chén về phía trước: “Cậu cầm đi.” Dừng một chút, cậu ta nói thêm, “Tôi hiện tại ăn không nổi, ngoài ra tôi cũng không có gì muốn nói nữa.”
Hạ Lâm lấy điện thoại ra xem giờ, bình thản nói: “Được, tôi cầm đi.”
Hạ Lâm quả nhiên không hề khách sáo. Hắn đi đến cửa mở phòng ra, gọi lớn: “Phục vụ, cho xin vài cái hộp đóng gói.”
Dưới ánh mắt trợn tròn há hốc mồm của Chúc Tiểu Niên, Hạ Lâm nghiêm túc cúi đầu đóng gói tất cả thức ăn.
Đợi đến khi hắn xếp gọn các hộp đóng gói, Chúc Tiểu Niên mới hoàn hồn, hỏi hắn: “Hạ Lâm, cậu... Cậu cứ thế đi về sao?”
Hạ Lâm đáp: “Chứ sao nữa? Tôi đang đi công tác, còn có vụ án nữa.”
Chúc Tiểu Niên lại hỏi: “Vậy còn Dung đội, à, không phải, Lê Thượng... cậu tính...”
“Anh ấy đang ở Thiên Ninh, gần đây sẽ không về. Còn những chuyện khác, để sau hãy nói.” Hạ Lâm nghiêm túc nói với Chúc Tiểu Niên, “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi những điều này. Vậy tôi về trước đây, lần sau gặp lại. Lần sau tôi mời.”
Chúc Tiểu Niên vẫn có chút không tin nổi. Cậy ta đi theo ra ngoài, nhìn Hạ Lâm hơi cúi đầu, bước chân trầm ổn, không có chút gì là bất thường.
Hắn đi thẳng ra cửa, giơ tay đón một chiếc taxi.
Xác nhận Hạ Lâm đã lên xe, Chúc Tiểu Niên mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta đã nói ra hết những lời kìm nén suốt hai năm, nhưng sau khi nói xong, trong lòng lại dâng lên một tia bất an.
Cậu ta cũng có chút hãi hùng vì hành động lỗ mãng của mình, nhưng sau đó Chúc Tiểu Niên tự an ủi, vết thương của Hạ Lâm đã lành từ lâu, cậu ấy đã nhớ ra Lê Thượng chính là Dung Khuynh, điều đó chứng tỏ cậu ấy đã không còn xa sự thật nữa.
Bản thân mình chỉ là nói cho cậu ấy một vài chuyện cậu ấy chưa biết thôi, chắc chắn sẽ có lợi cho việc khôi phục ký ức của cậu ấy.
Hạ Lâm làm đội trưởng hai năm, tính cách đã trở nên trầm ổn, cậu ấy sẽ từ từ tiêu hóa những điều này.
Nhìn chiếc taxi khuất dần, Chúc Tiểu Niên mới quay trở lại phòng. Cậu ta nhìn đĩa trống trước mặt, lẩm bẩm: “Cái người này, thậm chí không thèm chừa cho mình một miếng nhím biển nào.”
........
Ninh Thành, đèn đường rực rỡ vừa lên, khắp nơi đều là cảnh xa hoa phù phiếm, người người tấp nập.
Hạ Lâm ngồi trong taxi, gương mặt hơi mệt mỏi. Hắn báo địa chỉ khách sạn, sau đó im lặng tựa lưng vào ghế, không nói một lời.
Cảnh vật ngoài cửa sổ cứ lướt qua, ánh đèn nhiều màu phản chiếu, trôi vụt khỏi tầm nhìn như những vệt sáng tan biến.
Suy nghĩ của Hạ Lâm hoàn toàn không đặt trong cảnh phố phồn hoa này, hắn như đang lặp đi lặp lại xuyên qua khoảng thời gian hai năm đó.
Vô số lần, Hạ Lâm khát khao trở lại điểm khởi đầu, muốn nhìn rõ đoạn quá khứ đầy nuối tiếc kia.
Thế nhưng trong ký ức sâu thẳm, cơn mưa quá lớn. Nó như một bức tường mờ ảo, hắn không thể xuyên qua, không thể nhìn thấy gì bên kia.
Hơn mười phút sau, taxi chạy đến cổng khách sạn, tài xế nhắc hắn trả tiền. Lúc này Hạ Lâm như vừa mới tỉnh từ trong mộng, lấy điện thoại quét mã thanh toán.
Hắn quẹt thẻ vào phòng, Phương Giác đã ở trong phòng, đang nhàm chán xem TV.
Phương Giác vừa thấy Hạ Lâm về liền phấn chấn tinh thần trở lại, hớn hở nói với hắn: “Đội Hạ, may mà anh không đi, hôm nay em đi dạo một hồi liền quay về, đó nào phải cái gì cảnh đêm hồ quang, chỉ là một cái cống rãnh hôi thối, quả thực là lăng-xê giả tạo thêm bộ lọc. Còn cái món ăn vặt địa phương gì đó, cái bánh gì gì đó, vừa ngọt vừa ngấy... Ài, Hạ đội anh xách theo cái gì vậy?”
Hạ Lâm “ừm” một tiếng, lúc này mới chú ý đến đồ vật mình đang xách trên tay.
Phương Giác tò mò ghé lại gần, hắn liền thuận tay đưa cho cậu ta: “Đồ ăn đóng gói, cho cậu.”
“Cảm ơn Đội Hạ, em vừa lúc chưa ăn no.” Phương Giác mặt đầy kinh hỉ, cậu ta nôn nóng mở hộp ra. Nhìn bên trong đầy nhím biển, tôm ngọt, cá hồi, sò điệp, tôm hùm, Phương Giác kinh ngạc “oa” lên một tiếng: “Hạ đội anh đi đâu mà mang về nhiều đồ ngon thế này?”
Hạ Lâm hoàn toàn không để ý đến lời cậu ta, lập tức đi đến mép giường, ngã vật xuống giường: “Hôm qua không ngủ ngon, tôi ngủ một lát.”
Vừa nãy trên xe còn chưa cảm thấy gì, lúc này Hạ Lâm mới nhận ra tác dụng chậm của rượu gạo hơi lớn, trong đầu hoàn toàn là một mớ hồ nhão.
Hắn không phân biệt được hiện tại là năm nào tháng nào, cũng không biết mình đang ở đâu. Có lẽ vì bụng rỗng lại uống không ít rượu, dạ dày đau quặn từng cơn.
Hắn cố gắng thả lỏng bản thân, ý đồ chải chuốt lại những suy nghĩ hỗn loạn và những ký ức lộn xộn đang đá lung tung trong đầu.
Dù ký ức chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng những điều không rõ trước đây, đến lúc này cuối cùng cũng nhận được lời giải thích hợp lý.
Hắn cuối cùng đã hiểu, tại sao ánh mắt Lê Thượng nhìn về phía hắn lại có nhiều cảm xúc mà hắn không thể hiểu: tại sao rõ ràng Lê Thượng đang cười với hắn, nhưng vẻ đau thương lại không thể che giấu; tại sao khi nghe hắn kể về Dung Khuynh trong ký ức, Lê Thượng lại tức giận, lại khó chịu; thậm chí những lời Lê Thượng từng nói mà hắn không hiểu lắm, giờ phút này đều có đáp án.
Họ không phải mới gặp, mà là gặp lại.
Những khoảnh khắc khiến hắn hoảng hốt cảm thấy quen thuộc như đã từng thấy không phải là ngẫu nhiên, đó là những điểm nhấn đã thực sự xảy ra, chỉ là hắn đã quên.
Hạ Lâm nhận ra, Dung Khuynh cũng tốt, Lê Thượng cũng thế, bất kể là thân phận nào thì người này đều đã làm quá nhiều, quá nhiều cho hắn, còn hắn trong vô tình, đã làm hại Dung Khuynh và tổn thương Lê Thượng. Mối tình này quá nặng nề, quá trọn vẹn, đè nặng lên lòng Hạ Lâm.
Lê Thượng...
Dung Khuynh...
Hai cái tên ấy xoay vòng trong đầu, rồi cuối cùng hòa làm một.
Hạ Lâm cau chặt mày.
Cái cảm giác đó, như thể đại não đang quá tải thông tin, sắp sửa sụp đổ.
Trong não trước tiên là một mảng hỗn loạn, ngay sau đó cơn đau nhức truyền đến, toàn bộ đầu bị nứt làm đôi, một nửa ở lại quá khứ, một nửa ở lại hiện tại.
Cơn đau bốc lên từ dạ dày, như muốn xé toạc cơ thể hắn ra.
Đó là sự dày vò song song cả thể xác lẫn tinh thần.
Hạ Lâm cảm thấy cơ thể không hề động đậy, nhưng chiếc giường dưới thân lại sụp đổ ngay khoảnh khắc đó, cơ thể như đang rơi tự do từ độ cao vạn mét, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt gây ra choáng váng, có thứ gì đó nóng bỏng lại mang theo mùi máu tươi trào ngược lên theo cổ họng.
Tình trạng này trước đây cũng đã từng xảy ra, chỉ là không kịch liệt như lúc này, cũng không đột ngột đến mức khiến hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hạ Lâm chống tay dậy, bản năng muốn lao vào nhà vệ sinh, nhưng hắn vừa cử động đã gặp phải một trận chóng mặt quay cuồng, hắn thậm chí còn không kịp nâng tay, liền trực tiếp phun ra trên chiếc gối trắng của khách sạn.
Đó là máu tươi đỏ thẫm, mang theo mùi tanh của máu và mùi rượu, gần như là phun thẳng ra từ miệng hắn...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Có người trông như còn sống, kỳ thực họ đã “chết” lâu rồi...
~~~~~~~
Nhznghg: shop tính edit 2 chương mà chương này dài nên hơi nản.
Có chỗ nào lỗi hay chữ bị sai mn cmt để mình chỉnh sửa nha. 🙆🏻♀️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro