Chương 105: Linh cẩu (7)

Sau khi phun ra ngụm máu đầu tiên, Hạ Lâm sững người, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Hắn vừa đưa tay che miệng, thì ngụm máu thứ hai đã không thể khống chế mà trào ra.

Máu tươi bắn tung tóe lên tấm thảm và ga giường trắng tinh, loang ra một mảng đỏ khiến người ta rùng mình.

Hạ Lâm cúi mắt nhìn, ngây dại mà nhìn lòng bàn tay dính đầy máu đỏ ấm nóng.

Đầu óc hắn trống rỗng.

Ngay sau đó, mọi thứ xung quanh như quay cuồng. Hạ Lâm thở gấp, lồng ngực phập phồng dữ dội, càng lúc càng nhiều máu tuôn ra, từng ngụm, từng ngụm.

Giống như nỗi ân hận chất chứa tận đáy lòng hắn  lúc này cuối cùng đã tìm được lối thoát.

Vừa nôn, Hạ Lâm vừa mơ màng nghĩ, hắn chỉ uống mấy chén rượu gạo, sao cơ thể lại có nhiều chất lỏng để nôn ra đến vậy, cảm giác như không bao giờ hết.

Phương Giác đang ngân nga một khúc nhạc, hí hửng rửa tay xong, tính toán thưởng thức đĩa sashimi Hạ Lâm mang về, vừa quay đầu lại thì thấy cảnh tượng bi thảm của cấp trên.

Cậu ta đứng sững tại chỗ, nụ cười cũng cứng lại trên mặt.

Đại não Phương Giác một mảnh hỗn loạn, phản ứng đầu tiên lại là lẩm bẩm: “Tôi... Tôi chỉ ăn chút đồ thừa, đâu đến nỗi nào chứ?”

Vừa thốt ra, Phương Giác tự thấy ý nghĩ của mình hoang đường cực độ. Ý nghĩ thứ hai lại xông ra: Hạ đội, có phải em làm sai gì khiến anh tức đến hộc máu không?

Hạ Lâm khép hờ hai mắt, trán đầy mồ hôi lạnh, lông mày nhíu chặt, khó chịu đến mức không nói nổi một câu. Ngực hắn phập phồng dữ dội, mỗi hơi thở như đang giãy giụa, máu tươi vẫn từ khóe miệng tràn ra không ngừng.

Phương Giác đứng ngẩn vài giây rồi mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vội nhào tới đỡ lấy thân thể sắp ngã của Hạ Lâm.

Trên giường và dưới đất là một mảng hỗn độn lớn, trông như một hiện trường án mạng đẫm máu. Cậu ta vội vàng đặt một cái thùng rác bên đầu giường Hạ Lâm.

Hạ Lâm liền tiếp tục cúi đầu nôn vào thùng rác.

“Hạ đội, anh cố gắng lên, em gọi xe cứu thương cho anh.”

Giọng Phương Giác run rẩy bấm số 120 vì quá căng thẳng, sự nhanh nhẹn thường ngày trở nên lắp bắp, địa chỉ khách sạn cậu ta phải nhìn thông tin trên bàn mới nói ra được.

Cúp điện thoại, Phương Giác lại vội vàng xem tình hình của Hạ Lâm. Thùng rác đã chứa khoảng hai trăm ml máu. Phương Giác cuống cuồng lấy khăn tắm lau cho Hạ Lâm.

Hạ Lâm nằm nghiêng trên giường, cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng điên loạn. Vì mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn trắng bệch. Tranh thủ trước khi ý thức tan rã, hắn vươn tay kéo Phương Giác lại thều thào: “Đừng nói cho anh ấy... đừng nói cho anh ấy.”

Phương Giác chỉ nghe rõ một nửa câu, nhanh chóng ghé sát tai vào môi Hạ Lâm, muốn nghe rõ Hạ Lâm rốt cuộc muốn nói gì.

“Hạ đội, anh nói gì, đừng nói cho ai?”

Ý thức Hạ Lâm đã bắt đầu tan rã. Phương Giác thậm chí không biết hắn có nghe thấy mình nói không. Trong lúc nôn nóng, môi Hạ Lâm mấp máy hai lần: “Dung Khuynh... Lê Thượng...”

Nói xong câu đó Hạ Lâm đã cạn hết sức lực. Hắn khép mắt lại, tay vô lực rũ xuống, trực tiếp mất đi ý thức chìm vào hôn mê.

Phương Giác bị dọa hồn xiêu phách lạc, đi đi lại lại trong phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...”

Một ý nghĩ hoang đường lại hiện lên trong đầu cậu ta: Có nên đăng một bài cầu cứu trên mạng không: “Đi công tác cùng cấp trên, cấp trên đột nhiên hộc máu ngất xỉu, tôi phải làm gì bây giờ?”

May mắn là ý thức trách nhiệm bảo mật của một cảnh sát đã cưỡng chế ngăn chặn ý nghĩ điên rồ của cậu ta.

Phương Giác lại muốn gọi điện thoại cầu cứu, tự hỏi nên gọi cho chị Trình, Sư phụ hay cục trưởng Trần?

Nhưng nước xa làm sao cứu được lửa gần?

Ngay lúc Phương Giác không biết phải làm sao, cậu ta nhớ lại những lời Hạ Lâm nói trước khi hôn mê.

Dung Khuynh là ai, cậu ta không quen biết.

Hạ đội còn nói gì nữa...

Lê Thượng, đúng rồi! Lê ca.

Lê ca đang ở căn cứ Thiên Ninh rất gần đây.

Phương Giác lòng nóng như lửa đốt chợt sáng mắt lên, cậu ta cuối cùng đã tìm được một cọng rơm cứu mạng trong sự hoảng loạng.

Cậu ta không có cách nào, nhưng Lê ca chắc chắn có cách.

Người đã sắp không xong rồi, đây là chuyện sống còn, cậu ta còn lo lắng gì lời dặn dò của Hạ đội là không được nói?

Phương Giác không màng nhiều như vậy, cậu ta cầm điện thoại lên, ngón tay run rẩy tìm kiếm WeChat của Lê Thượng, bấm gọi video call...

Tại căn cứ Thiên Ninh, trước máy tính, điện thoại của Dung Khuynh bỗng nhiên rung lên.

Hắn nhìn thấy hai chữ “Phương Giác” nhảy lên, lại là gọi video.

Phương Giác tuy đôi lúc phát huy không ổn định, làm việc có chút không đáng tin cậy, nhưng cậu ta tuyệt đối không phải người gây rối vô cớ.

Dung Khuynh nhớ Hạ Lâm từng nói với cậu, lần này đi công tác đến Ninh Thành là đi cùng Phương Giác.

Dung Khuynh có chút dự cảm chẳng lành, vội vàng cầm điện thoại lên nghe: “Xảy ra chuyện gì?”

Màn hình video đầu tiên chiếu ra là khuôn mặt to lớn kinh hoàng thất thố của Phương Giác. Giọng cậu ta run rẩy: “Lê ca làm sao bây giờ, Hạ đội anh ấy đột nhiên hộc máu, sau đó ngất đi rồi!”

Dung Khuynh lập tức bật dậy, tim như bị siết chặt, nhưng cậu cố gắng ép mình bình tĩnh lại, giọng trầm ổn hỏi: “Đã gọi 120 chưa?”

“Gọi rồi, xe còn chưa tới.” Giọng Phương Giác run rẩy dữ dội, “Làm sao bây giờ, anh ấy nôn ra nhiều máu lắm...”

Màn hình video hơi xoay chuyển, chiếu về phía Hạ Lâm đang hôn mê trên giường cùng với một mảng máu đỏ tươi vương vãi khắp ga giường và sàn nhà.

Thấy cảnh này, Dung Khuynh cảm thấy tim mình gần như ngừng đập, ký ức quá khứ như thủy triều nhấn chìm cậu ngay lập tức, lạnh đến mức đầu ngón tay cậu bắt đầu run rẩy.

Dung Khuynh hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh. Phương Giác không xử lý được tình huống này, cậu phải bình tĩnh, cậu có kinh nghiệm, cậu không phải lần đầu tiên thấy.

Dung Khuynh nén xuống nỗi lo lắng trong lòng, nói tiếp “Hạ Lâm đã từng bị tổn thương não nghiêm trọng, đây là một trong những di chứng. Có thể là do loét cấp tính hoặc do vấn đề thần kinh gây ra. Cậu trước hết phải để anh ấy nằm nghiêng, tuyệt đối không được để bị sặc máu. Dùng gối đầu và chăn kê chân anh ấy lên, đảm bảo cung cấp đủ máu cho phần đầu.”

Nhìn Phương Giác cuống quýt làm theo trong video.

Dung Khuynh tiếp tục: “Bây giờ cậu thu dọn đồ đạc của anh ấy, mang theo điện thoại, sạc, giấy tờ tùy thân, khăn giấy. Cái túi rác đó cũng phải lấy theo, bên trong có máu nôn ra, cần phải mang đến bệnh viện để bác sĩ xét nghiệm và tiện tính toán lượng máu đã mất.”

Dung Khuynh nói đến đây lại hít một hơi sâu, bình ổn cảm xúc căng thẳng: “Cho dù anh ấy có tỉnh lại, tuyệt đối không được cho anh ấy ăn uống bất cứ thứ gì. Cậu gửi địa chỉ cụ thể của khách sạn cho tôi, lên xe cứu thương xong hỏi địa chỉ bệnh viện cũng gửi qua đây. Phần còn lại, tôi sẽ xử lý. Có tình hình gì thì gọi cho tôi ngay lập tức.”

Phương Giác gần như nấc nghẹn mà đáp lời.

Tắt video, Dung Khuynh nhanh chóng đứng dậy. Cậh đi thẳng đến văn phòng đội trưởng ở cuối hành lang. Gần đây đang gấp rút diễn tập căn cứ, Đội trưởng Nhậm cùng các lãnh đạo cũng đang tăng ca tại căn cứ.

Dung Khuynh gõ cửa phòng.

Chưa nghe thấy tiếng trả lời, Dung Khuynh trực tiếp vặn cửa, gần như là xông vào.

Đội trưởng Nhậm thấy Dung Khuynh mặt mày tái nhợt đứng ở cửa, hơi sững sờ. Vừa định mở lời hỏi, Dung Khuynh đã nói: “Đội trưởng Nhậm, tôi cần xin nghỉ, vết thương cũ của Hạ Lâm tái phát.”

Đội trưởng Nhậm gần như chưa từng thấy Dung Khuynh thất thố đến vậy, vẻ mặt như mất đi ba hồn sáu phách. Ông gật đầu: “Đi đi.” Sau đó ông gọi lại Dung Khuynh đang chuẩn bị quay người rời đi: “Tài liệu cậu giao tôi đã xem qua, không thiếu sót gì nhiều, phần còn lại bên tôi có thể xử lý tốt. Nhưng mấy ngày nữa diễn tập, cậu là tổng kế hoạch, tốt nhất nên tham gia. Còn nữa, đêm hôm thế này, cậu tính đi bằng cách nào?”

Dung Khuynh suy nghĩ một chút: “Đồng nghiệp tôi gọi xe cứu thương rồi, từ khách sạn đến đây nếu lái xe qua ước chừng cần hơn ba mươi phút...”

Gần căn cứ rất khó bắt xe, tính cả thời gian gọi xe thì có thể còn lâu hơn.

“Hạ Lâm bị thương trong nhiệm vụ của căn cứ, đây xem như tai nạn lao động, cũng không thể mặc kệ cậu ấy.” Đội trưởng Nhậm nói rồi lấy một chùm chìa khóa từ trên bàn, ném cho Dung Khuynh: “Chiếc motor cảnh sát của tôi, cậu biết đấy, nó đỗ trong kho dưới lầu, dù sao tôi cũng không cần dùng, không cần vội trả. Nhưng cậu phải chú ý an toàn.”

Trong lòng Dung Khuynh ấm áp, nhận lấy và nói lời cảm ơn.

Đó là chiếc motor tuần tra màu vàng của Benelli của Đội trưởng Nhậm, tốc độ có thể đạt 200 km/h, ngày thường được bảo vệ như báu vật, không cho phép ai động vào. Xe máy cảnh sát có giấy thông hành đặc biệt, là phương tiện di chuyển nhanh nhất trong thành phố.

Dung Khuynh không dám chậm trễ chút nào, quay về lấy điện thoại, sạc pin và thẻ, khoác áo ngoài rồi xuống lầu lên xe.

Cậu đội mũ bảo hiểm và đeo găng tay hở ngón màu đen, cơ thể chúi về phía trước. Vừa khởi động, xe máy đã phát ra tiếng “vù vù” gầm rú.

Cả chiếc xe máy như mũi tên rời cung, nhanh chóng lao vào màn đêm.

Xe máy nhanh chóng rời khỏi căn cứ Thiên Ninh, tiến vào đường phố Ninh Thành, rồi lên đường cao tốc.

Tiếng gió rít gào bên tai, thổi tung vạt áo cậu.

Dung Khuynh lòng nóng như lửa đốt, trong tình huống đảm bảo an toàn, cậu tăng tốc độ xe lên mức cao nhất.

Trong lòng cậu chỉ còn một ý niệm: Nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để đến bên Hạ Lâm.

Cảnh tượng hai bên đường hóa thành những quang ảnh mờ ảo lướt qua. Chiếc xe màu vàng dưới thân cậu như một tia chớp màu lam trắng, linh hoạt luồn lách giữa dòng xe cộ.

Giờ cao điểm buổi chiều, đường phố Ninh Thành xe cộ đông đúc, tắc nghẽn.

Nhưng Dung Khuynh, nhờ kỹ thuật lái xe điêu luyện và ưu thế của motor cảnh sát, đã đến cửa khách sạn không chậm hơn xe cứu thương là bao. Cậu vừa lúc gặp Phương Giác và nhân viên cứu hộ đang đưa Hạ Lâm xuống lầu.

Dung Khuynh chống chân dừng xe, tháo mũ bảo hiểm ngẩng đầu nhìn lại.

Phương Giác thấy anh, như nhìn thấy cứu tinh trong tuyệt vọng, kích động kêu lên: “Lê ca...” Rồi cậu ta cứng họng lại.

Dung Khuynh khẽ chớp mắt, rồi lập tức “nhập vai” thành Lê Thượng.

Cậu nhìn thoáng qua Hạ Lâm đang được đẩy vào xe cứu thương. Người kia nhắm nghiền mắt, hoàn toàn bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Y tá đã bắt đầu gắn máy theo dõi cho hắn, các chỉ số huyết áp và nhịp tim đều không khả quan.

Lê Thượng thu hồi ánh mắt hỏi: “Đi bệnh viện nào?”

Nhân viên y tế nói: “Gần nhất là Bệnh viện Nhân dân trực thuộc số Một Ninh Thành.”

Lê Thượng lại đội mũ bảo hiểm lên, trầm giọng nói: “Bóp còi, tôi dẫn đường trước, xe đi theo tôi!”

Chiếc xe cảnh sát nhanh chóng di chuyển lên trước xe cứu thương. Lê Thượng lái motor lao đi như tia chớp, nhanh chóng xuyên qua các con phố.

Xe cứu thương bật đèn báo hiệu nhấp nháy, những xe xung quanh vội vàng né sang hai bên.

Xe cảnh sát và xe cứu thương đều không cần dừng lại ở đèn đỏ.

Lê Thượng chọn lộ trình có thể tới bệnh viện nhanh nhất mà ít bị kẹt xe nhất.

Khi rẽ vào khúc cua, cậu thuần thục giảm tốc, nghiêng xe xuống, vững vàng vượt qua khúc cua gấp.

Gặp đoạn đường rộng, cậu liền tăng tốc tối đa, nhanh chóng vượt qua.

Có xe cảnh sát mở đường, vừa cảnh báo vừa dẹp đường, nên xe cứu thương đi phía sau thuận lợi hơn rất nhiều.

Lúc này đang là cuối tuần, có một đoạn đường đi qua khu du lịch, du khách buổi tối không ít, đường phố tắc nghẽn.

Nhưng xe cứu thương vẫn tạo ra một con đường sinh mệnh giữa phố xá phồn hoa của Ninh Thành.

Đây là một cuộc cứu hộ giành giật từng giây. Mười lăm phút sau, xe cứu thương đến cửa khu cấp cứu của bệnh viện.

Lê Thượng tháo mũ bảo hiểm, cậu nói với Phương Giác: “Cậu đi đậu xe, tôi đi theo vào trong.”

Phương Giác cuống quýt chạy về phía chiếc motor cảnh sát. Lê Thượng nhận lấy túi và cặp Phương Giác cầm, cậu tính toán lượng máu bên trong, Lê Thượng nhíu mày hỏi: “Ngừng chảy máu chưa?”

Phương Giác lau mồ hôi trên đầu: “Không, trên xe còn nôn ra một lần nữa.”

Lê Thượng cùng các y tá đẩy giường bệnh nhanh chóng đi vào trong. Cậu giao cái túi cho y tá mang đi xét nghiệm và đưa cho bác sĩ cấp cứu xem, đồng thời kể rõ chi tiết tình trạng bệnh cho bác sĩ.

Rất nhanh, Hạ Lâm đã được đưa đi chụp CT não và cơ thể.

Hạ Lâm nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Hắn dường như còn chút ý thức, hai mắt hơi mở ra, nhưng ánh mắt không có tiêu cự.

Thấy cảnh này, lòng Lê Thượng thắt lại. Cậu cúi người ghé sát Hạ Lâm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo vài phần vội vàng: “Hạ Lâm, tỉnh lại chút đi, đừng ngủ...”

Hạ Lâm dường như phải phân biệt một lúc lâu mới nhận ra người trước mặt là ai.

Hắn chỉ cảm thấy mình hiện tại chắc là đang ở trong mơ, môi hơi mấp máy, giọng nói thều thào: “Em... Em cuối cùng cũng đến rồi.”

Lê Thượng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn: “Em ở đây.”

Sau đó Lê Thượng chợt nhận ra lời Hạ Lâm nói có chỗ nào đó không ổn, cậu gần như buột miệng thốt ra: “Hạ Lâm, em là ai?”

Miệng Hạ Lâm mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lời chưa nói ra, một sợi máu mỏng đã trượt xuống khóe môi.

Thấy cảnh này, Lê Thượng chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt. Cậu cầm khăn giấy lót ở cằm Hạ Lâm, có chút hoảng loạn lau cho hắn. Hạ Lâm lại dùng tay mình, cố sức nắm lấy cổ tay cậu.

Trong khoảnh khắc đó, như có ngàn lời vạn tiếng cuộn trào trong lòng, nhưng tất cả lại kẹt lại trong lồng ngực, không thốt ra được một chữ nào.

“Huyết áp quá thấp, chuẩn bị truyền máu.”

“Phòng điều trị đã sẵn sàng.”

Mãi đến khi có y tá vội vã chạy đến hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân? Bác sĩ cần nói chuyện.”

Lê Thượng lúc này mới có chút hoảng loạn rút tay khỏi Hạ Lâm, ổn định tinh thần nói: “Tôi”

Trong văn phòng cấp cứu, bác sĩ nói với Lê Thượng: “Dựa trên kết quả CT, một mạch máu nhỏ ở phần đầu bệnh nhân bị xuất huyết, dẫn đến tình trạng hộc máu do căng thẳng. Hiện tại lượng máu chảy trong não không lớn, có thể ưu tiên truyền máu và cầm máu, tiến hành điều trị bảo tồn. Ngoài ra, vị trí xuất huyết khá đặc biệt, nằm ở thùy thái dương, có khả năng ảnh hưởng đến khả năng ngôn ngữ và trí nhớ của bệnh nhân, đặc biệt là có thể gây ra quên thuận chiều.”

Lê Thượng nhíu mày hỏi: “Quên thuận chiều là gì?”

Bác sĩ giải thích: “Tức là không thể hình thành các điểm ký ức mới, ký ức ngắn hạn không thể chuyển hóa thành ký ức dài hạn. Giống như việc tải lại màn chơi trong trò chơi, những ký ức không đến được điểm lưu trữ có thể sẽ biến mất. Bệnh nhân có từng nhắc đến, có một vài trải nghiệm nhỏ nhặt không nhớ rõ không?”

Lê Thượng nhớ lại lời Hạ Lâm từng nói: “Có nhắc đến việc giấc mơ chỉ có thể nhớ được một nửa...”

Bác sĩ nói: “Nếu chỉ là giấc mơ, không kéo dài đến sinh hoạt hằng ngày, thì tình hình còn ổn.”

Khi Lê Thượng nói chuyện xong với bác sĩ bước ra, Hạ Lâm đã được đẩy vào phòng điều trị.

Lê Thượng đứng đợi ở hành lang bên ngoài phòng điều trị.

Phương Giác tìm được chỗ đậu xe, chạy đến, cậu ta đưa chìa khóa xe cho Lê Thượng, vội vàng hỏi: “Lê ca, Hạ đội sao rồi?”

Lê Thượng chỉ vào phòng điều trị bên cạnh: “Đã đẩy vào rồi.” Sau đó cậu hỏi Phương Giác, “Hôm nay hai người đã làm gì?”

Tình trạng như vậy chỉ xuất hiện vài lần sau khi Hạ Lâm vừa phẫu thuật, thậm chí lúc đó còn không nguy hiểm bằng lần này. Vừa rồi bác sĩ nói là xuất huyết quá nhiều, người đã bị sốc, nếu chậm trễ một chút có lẽ đã không cứu được.

Tình hình Hạ Lâm hiện tại đã tương đối ổn định, tại sao tự nhiên lại hộc máu?

Phương Giác suy nghĩ, nhíu mày cố gắng nhớ lại: “Buổi sáng điều tra án, buổi chiều đi gặp một nhân chứng để xác nhận thân phận nghi phạm, sau đó Hạ đội đi gặp bạn ăn cơm, không cho em đi theo, là ăn đồ Nhật... còn đóng gói rất nhiều về cho em.”

Lê Thượng trầm ngâm, lấy điện thoại của Hạ Lâm từ trong cặp ra, nhìn lịch sử trò chuyện với Chúc Tiểu Niên, cậu gọi lại ngay.

Đầu dây bên kia bắt máy sau một lát, Chúc Tiểu Niên hỏi thẳng: “Hạ Lâm, cậu đến khách sạn rồi à?”

Điện thoại im lặng một lúc, Chúc Tiểu Niên dò hỏi gọi thêm hai tiếng: “Hạ Lâm?”

Vẫn không có tiếng người nói, chỉ nghe thấy tiếng nền hơi ồn ào. Chúc Tiểu Niên nuốt nước bọt, cẩn thận thử gọi: “Dung... Dung đội?”

“Ừm.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, trái tim Chúc Tiểu Niên đang treo lơ lửng chết lặng hoàn toàn, lập tức lắp bắp: “... Sao lại là anh?”

Giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia vang lên: “Tôi đang ở bệnh viện, Hạ Lâm hộc máu. Buổi tối cậu đã nói gì với cậu ấy?”

“Không... không nói gì, bọn tôi nói chuyện khá tốt mà, chỉ là uống chút rượu. Hạ Lâm....tình trạng cậu ấy có nghiêm trọng không?”

Giọng Dung Khuynh vẫn nhàn nhạt nhưng khiến Chúc Tiểu Niên cảm thấy lạnh sống lưng: “Vết thương cũ của cậu ấy tái phát, lần tái phát trước...”

Chúc Tiểu Niên giật mình, lập tức ngắt lời Dung Khuynh định nói tiếp, nhanh chóng bổ sung: “Khoan đã, là Bệnh viện Nhân dân trực thuộc số Một phải không? Nhà tôi có quen chuyên gia, còn quen phó viện trưởng, tôi giúp anh gọi người...”

Chúc Tiểu Niên hoảng hốt cúp điện thoại.

Dung Khuynh cũng không nói gì thêm, mục đích của cậu đã đạt được.

Trong lòng cậu cũng hiểu, dù cho vì Chúc Tiểu Niên nói gì đó mà Hạ Lâm phát bệnh, nhưng chuyện đã đến nước này, sinh tử Hạ Lâm chưa biết, cậu không thể bắt trói Chúc Tiểu Niên đến đây ngay lập tức.

Huống hồ cậu tin dù hôm nay xuất phát từ nguyên nhân gì, mục đích của Chúc Tiểu Niên cũng là vì tốt cho cậu. Đây vốn là vấn đề của chính cậu, dù có trách cũng không thể đổ lên đầu Chúc Tiểu Niên.

Điều quan trọng nhất lúc này là phải cứu mạng Hạ Lâm trước. Còn những chuyện khác, để sau rồi tính.

Chỉ một lát sau, có vài vị bác sĩ lớn tuổi vội vã chạy từ trên lầu xuống, tiến vào phòng điều trị.

Phương Giác hỏi Lê Thượng: “Lê ca còn cần em làm gì nữa không?”

Lê Thượng lắc đầu nói với Phương Giác: “Tiền viện phí tôi đã thanh toán xong, cũng đã nhắn tin cho Cục trưởng Trần.”

Nghe xong lời này, đôi vai đang căng thẳng vì lo lắng của Phương Giác hạ xuống. Cậu ta gần như muốn khóc vì cảm động, Lê ca đúng là đáng tin cậy: “Vậy chúng ta cùng chờ Hạ đội ra đi, anh ấy sẽ không sao đâu.”

Lê Thượng gật đầu.

Hai người lần lượt ngồi xuống đối diện nhau trên hàng ghế ở ngoài phòng điều trị. Lê Thượng chợt cảm thấy, cảnh tượng như vậy đã từng xảy ra trong quá khứ.

Ban đầu, người ngồi đối diện cậu là cha cậu, sau này người ngồi đối diện là mẹ Hạ Lâm.

Giống như quá khứ, lại như có gì đó không giống. Vừa lo sợ bất an, lại vừa đầy hy vọng.

Cảnh tượng tấm vải trắng của mẹ được kéo ra và tình hình Hạ Lâm hộc máu lại lặp đi lặp lại chồng lên nhau trong đầu cậu.

Lê Thượng chưa ăn tối, lại vội vã phóng xe đến, lúc này ngồi trong hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, cảm thấy cái lạnh len lỏi qua khe hở quần áo chui vào cơ thể.

Vết thương cũ ở ngực và bụng lại bỏng rát lên. Ngực cậu đau âm ỉ, nhịp tim đập loạn xạ trong lồng ngực, lúc nhanh lúc chậm.

Mặc dù hiện tại cậu đang ở bệnh viện, nhưng cậu không muốn đi khám. Tình trạng này có lẽ còn chưa đủ điều kiện khám cấp cứu, điều quan trọng nhất là, cậu không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.

Cậu muốn chờ...

Lỡ như Hạ Lâm xảy ra chuyện gì, hoặc khi anh ấy cần cậu mà cậu không có mặt...

Cậu không dám tưởng tượng nổi.

Lê Thượng đưa tay xoa ngực, nỗi đau từng trải qua như trỗi dậy, cậu đã trải qua sinh tử, càng thấu hiểu cảm giác tuyệt vọng khi một mình đối mặt sinh tử.

Đây là nỗi khổ cậu đã chịu, làm sao cậu nỡ để người mình yêu phải chịu đựng thêm lần nữa?

Dù thế nào, cậu cũng phải chống đỡ đến giây phút cuối cùng.

Lần này cậu đã đến, lần này cậu đến không muộn.

Nhưng cơn co thắt ập đến dữ dội. Lê Thượng ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm, nhưng cơ thể đang ngồi thẳng lại hơi khom xuống, bàn tay đút trong túi áo khoác ấn chặt vào bụng.

Sự mệt mỏi vì liên tục tăng ca gần đây, cùng với nỗi lo lắng về tình trạng của Hạ Lâm đã khiến cơ thể suy yếu của cậu không còn chịu đựng nổi. Những cảm xúc hỗn loạn dường như cuối cùng cũng tìm được lối thoát, phản ánh chân thực qua cơn đau cơ thể.

Để không bị Phương Giác nhìn ra, Lê Thượng cố nén đau đớn, ngay cả hơi thở cũng căng cứng, cơ thể nhanh chóng vã ra một lớp mồ hôi.

Cậu thầm niệm cái tên kia vô số lần trong lòng, bồn chồn chờ đợi một kết quả...

Phương Giác cũng dường như chờ đợi đến mức mất kiên nhẫn, cậu ta đứng dậy, bắt đầu đi lại vòng quanh hành lang.

Lê Thượng nhìn thấy có chút hoa mắt, ngực truyền đến một cảm giác bị đè nén, cậu nhịn không được khép chặt hai mắt.

Dưới cơn co thắt, bụng đau như bị xoắn lại, cơ thể co giật từng cơn càng lúc càng kịch liệt. Cậu mím môi cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, bất động cố chịu đựng, không rên rỉ một tiếng nào.

Những ký ức như thủy triều ùa về phía cậu, những chuyện Hạ Lâm đã quên, từng màn từng màn như đèn kéo quân hiện ra trong trí nhớ cậu. Điều đó lại mang đến cơn đau tim càng lúc càng dữ dội, như thể đang uống rượu độc giải khát, nhưng cũng níu giữ sợi tinh thần cuối cùng của cậu. Khiến cậu, dù đang chịu đựng nỗi đau lớn như vậy, vẫn duy trì được sự tỉnh táo.

Đêm đã khuya, bệnh viện dần trở nên yên tĩnh, cửa phòng điều trị cuối cùng cũng mở ra.

Lê Thượng và Phương Giác đều nhìn về phía đó ngay lập tức.

Lê Thượng vội vàng đứng dậy, bước chân có chút chông chênh, lảo đảo một chút, phải vịn vào tường mới đứng vững.

Bác sĩ bước ra, có chút mệt mỏi tháo khẩu trang: “Tình trạng bệnh nhân đã ổn định, chuyển vào phòng bệnh đặc biệt, tối nay sẽ theo dõi thêm.”

Lê Thượng cố gắng duy trì cơ thể, không để mình gục ngã vì sự thả lỏng đột ngột: “Cảm ơn bác sĩ.”

So với sự bình tĩnh của cậu, Phương Giác lại vui mừng hơn, liên tục nói: “Tốt quá rồi, em đã bảo Hạ đội ngày thường sức khỏe rất tốt, nhất định sẽ qua khỏi mà.”

Giường bệnh được đẩy ra, Lê Thượng đặt tay chống lên giường Hạ Lâm, nói là hỗ trợ đẩy giường, không bằng nói là cậu cần chút lực chống đỡ này để bước đi.

Họ đi theo y tá, nhìn Hạ Lâm được đẩy vào một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

Phòng này rộng rãi hơn bình thường, có y tá riêng túc trực. Chủ nhiệm nói đây là sự sắp xếp đặc biệt do viện trưởng hỗ trợ.

Để tránh Hạ Lâm ho ra máu lần nữa, giường được nâng cao phần đầu.

Hạ Lâm nằm tựa trên giường, mắt nhắm nghiền, vẫn không có ý thức, sắc mặt cũng rất tái nhợt, nhưng lông mày hắn đã giãn ra, sự đau khổ trên mặt cũng vơi đi phần nào. Hắn đã được thay quần áo bệnh nhân cỡ lớn, giống như đang chìm vào giấc ngủ say.

Lê Thượng im lặng ngồi ở mép giường, ánh mắt dịu dàng chuyên chú ngắm nhìn khuôn mặt ngủ của hắn. Cậu lặng lẽ ngồi một lúc. Dù vết thương cũ vẫn còn đau, nhưng trái tim cậu đã nhẹ nhõm hơn nhiều, sự xáo động trong cơ thể cũng dần dần bình ổn theo tâm trạng.

Hạ Lâm hẳn là sẽ tỉnh lại rất nhanh.

Cậu hy vọng khi Hạ Lâm tỉnh lại, người đầu tiên anh ấy nhìn thấy chính là cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:

Hai người cuối cùng cũng gặp lại rồi ~~Sắp đến đoạn ngọt rồi đó ~
~~~~~~~~
Nhznghg: mn thấy xưng hộ z ổn hông

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro