Chương 107: Linh cẩu (9)

Sáng hôm sau.

Lê Thượng tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu làm là nhìn sang Hạ Lâm đang ngủ say trên giường bệnh bên cạnh.

Sắc mặt hắn đã hồng hào hơn không ít.

Lê Thượng lúc này mới yên tâm.

Buổi sáng ở bệnh viện luôn bận rộn. Đầu tiên là y tá giao ca, sau đó là bác sĩ kiểm tra phòng, điều chỉnh thuốc xong y tá lại truyền dịch cho Hạ Lâm. Sau một hồi, Hạ Lâm cuối cùng cũng tỉnh giấc.

Lê Thượng giúp hắn lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Hôm nay hắn đã ngừng xuất huyết, cần theo dõi thêm một ngày, nếu tình hình tốt, ngày mai có thể uống nước hoặc uống chút canh.

Hạ Lâm nghiêng đầu nhìn Lê Thượng: “Cậu hôm nay không cần về Thiên Ninh sao?”

Lê Thượng nói: “Tôi đã xin nghỉ với Đội trưởng Nhậm, chờ Phương Giác đến thay ca cho tôi, tôi sẽ về.”

Lê Thượng trò chuyện với Hạ Lâm vài câu, cậu hỏi: “Đúng rồi, anh nói vụ án gặp khó khăn à? Có vấn đề ở đâu?”

Hạ Lâm nhớ lại vụ án đang điều tra dang dở, hắn nói suy đoán của mình.

Vụ án này quả thực rất bất thường. Dù nạn nhân mất tích Ngô Duyệt Nịnh đã xác nhận tử vong, nhưng hung thủ vẫn chưa tìm được, vụ án vẫn chưa khép lại.

Điểm mấu chốt là phải xác nhận thân phận của hai nghi phạm kia.

Người phụ nữ kia không phải Trần Tiêu, cô ta là ai?

Người đàn ông kia lại là ai?

Lê Thượng trầm tư một lát: “Nếu suy đoán trước đây của anh là chính xác, người phụ nữ kia đã tráo đổi thân phận với Trần Tiêu, mượn danh nghĩa tự sát tập thể để tiếp cận Ngô Duyệt Nịnh, rồi lừa tiền lừa tình cô ấy, vậy thì những người này có khả năng đã phạm tội nhiều lần trong quá khứ.” Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Không biết tần suất phạm tội của họ như thế nào, có thể vẫn còn nạn nhân mới.”

Hạ Lâm lại cảm nhận được cảm giác va chạm kỳ lạ này, hai bộ óc vẫn tốt hơn một.

Hạ Lâm sắp xếp lại suy nghĩ nói: “Tôi muốn phát ra yêu cầu phối hợp trong hệ thống cảnh vụ, nhờ họ phối hợp thu thập manh mối. Nếu phát hiện vụ án nào tương tự, chúng ta có thể điều tra song song.”

Lê Thượng gật đầu: “Hiện nay các nền tảng mạng xã hội phổ biến đều kiểm duyệt gắt gao, nên những kẻ đó sẽ tìm đến các ứng dụng nhỏ, ít bị để ý hơn để săn mồi. Chúng ta cần tìm ra cách chúng tiếp cận và chọn nạn nhân.”

Tốt nhất là phải có tiến triển trước khi đối phương xác định mục tiêu mới.

Chỉ có như vậy, mới có thể ngăn chặn bi kịch xảy ra lần nữa.

.......

Đêm khuya Ninh Thành.

Người phụ nữ đi vào buồng tắm của phòng tập thể hình. Vừa tập xong, cơ bắp săn chắc của cô ta toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Mái tóc đen nhánh dính nước, dài và buông xõa xuống. Dòng nước chảy dọc theo tóc, lướt qua những vết thương trên người, tạo thành một hình ảnh quái dị trên lưng cô ta, như thể lưng đang cõng một bụi gai.

Tắm rửa xong, cô ta không nhanh không chậm sấy khô tóc, đội mũ rồi đeo khẩu trang bước vào đám đông.

Cô ta thích ngủ ban ngày, hoạt động ban đêm.

Người khác ghét bóng tối, nhưng đó lại là lúc cô ta thư giãn nhất. Chỉ vào những thời khắc này, cô ta dường như mới là chính mình.

Cô ta như một con búp bê ma tinh xảo, vô hồn trôi dạt trên đường phố thành phố.

Người phụ nữ lấy điện thoại ra, vừa ngắm bộ móng tay mới làm của mình, vừa gọi điện thoại cho đối phương: “Anh đã xem lịch sử trò chuyện gần đây chưa?”

Người cộng sự vốn nên hưởng ứng cô ta trong nhóm, gần đây lại không mấy tích cực.

Giọng người đàn ông truyền đến từ điện thoại: “Thấy rồi, nhưng tôi cảm thấy quá thường xuyên. Tiền vẫn còn.”

Bọn họ đã lừa Ngô Duyệt Nịnh mua một ít tiền ảo, nói rằng làm như vậy có thể để lại tốt hơn cho người nhà, tránh được thuế thừa kế.

Nhưng thực tế, sau khi cô ấy qua đời, họ đã sửa đổi mã truy cập, rút hết tiền ra. Số tiền đó đủ cho họ tiêu xài một thời gian.

Người phụ nữ không chút bận tâm nói: “Tần suất không phải do chúng ta quyết định, mà là do khách hàng quyết định. Chúng ta chỉ có thể đảm bảo kế hoạch được thực hiện khi đối phương đang khao khát nhất. Lần trước chính là vì kéo dài mấy ngày, khách hàng mới trở nên khó chiều như vậy.”

Nếu có người ngoài nghe được, chỉ nghĩ đây là một nữ nhân viên văn phòng đang trò chuyện công việc qua điện thoại.

Nhưng thực ra, họ đang bàn luận về sinh tử của người khác một cách nhẹ nhàng bâng quơ.

Cô ta đổ lỗi cho thất bại lần trước là do ý muốn chết của Ngô Duyệt Nịnh chưa đủ kiên định.

Người đàn ông bên kia không nói gì.

Người phụ nữ lại nói: “Tôi rất thích con thỏ trắng nhỏ này, tôi không muốn thả cô ấy chạy.” Giọng cô ta mềm mại như bông, như thể là một yêu tinh có thể câu hồn người khác, “Anh không muốn có con mồi mới? Vậy anh nghỉ ngơi đi, dù sao chuyện anh làm cũng rất tổn hại cơ thể, túng dục quá độ, không muốn tham gia cũng bình thường thôi. Tôi có thể đổi cộng sự, hoặc tôi làm một mình cũng được.”

Nghe thấy giọng điệu châm chọc của cô ta, người đàn ông cuối cùng cũng đồng ý: “Cô đi đi, tôi sẽ đến.”

Lúc này người phụ nữ mới cười, cô ta nói: “Lần này chúng ta đổi sang công viên trò chơi.”

........

Thứ Hai, Cục Cảnh sát thành phố Vân Thành, Đội Điều tra Hình sự số 1.

Lâm Hội như thường lệ ngồi ở bàn làm việc, mở máy tính. Anh quen tay nhấp vào hệ thống hồ sơ vụ án, trước hết tìm kiếm một chuỗi số, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình bỗng nhiên khựng lại.

Kết quả tìm kiếm vốn dĩ chỉ có một hồ sơ bỗng nhiên biến thành hai mục.

Lâm Hội ổn định lại tinh thần, vội vàng nhấp chuột mở ra xem.

DNA lưu lại trong thi thể nạn nhân là tương đồng...

Cùng lúc nhìn thấy dòng chữ này, nhịp tim Lâm Hội đột nhiên tăng tốc. Ngón tay anh khẽ run rẩy, vội vàng thao tác chuột để xem xét vụ án tương ứng – Đội Điều tra Mất tích.

Lâm Hội lại nhìn hộp thư công việc, trong đó có một thư là thu thập manh mối, số hiệu hồ sơ vụ án chính là vụ án này.

Anh đứng dậy, đi thẳng đến tầng 7.

Văn phòng Đội Điều tra Mất tích vắng chỉ có Trình Tiếu Y và Ngô Vận Thanh ở đó. Lâm Hội lịch sự chào hỏi họ, sau đó hỏi: “Hạ Lâm và Lê Thượng đâu rồi?”

“Lê Thượng được căn cứ Thiên Ninh tạm thời gọi về, Đội Hạ và Phương Giác đi Ninh Thành điều tra,” Trình Tiếu Y trả lời. Cô bổ sung thêm một câu, “Nhưng nghe Phương Giác nói, Đội trưởng Hạ hình như đang bệnh.”

Lâm Hội hỏi: “Hiện tại các người đang điều tra vụ án gì?”

Đây không phải là bí mật, đặc biệt là Hạ Lâm còn đã phát yêu cầu phối hợp trong hệ thống cảnh vụ để thu thập manh mối.

Ngô Vận Thanh đưa cho anh một chồng tài liệu: “Chính là vụ án nữ họa sĩ minh họa mất tích, đã xác định tử vong, tìm được thi thể, nhưng trước mắt nghi ngờ là vụ án giết người.”

Lâm Hội lật xem một chút hỏi: “Có nghi phạm không?”

“Có.” Trình Tiếu Y nói rồi ngồi vào trước máy tính, chiếu cho anh xem hình ảnh camera giám sát của ba người đó khi rời khỏi nhà nghỉ.

Trình Tiếu Y không biết có phải ảo giác của mình hay không, khi xem camera, cô phát hiện vẻ mặt vốn luôn ôn hòa của Lâm Hội đã thay đổi. Khóe môi anh mím chặt, trong mắt cũng mang một cảm xúc nồng đậm.

Chẳng qua, anh đã che giấu cảm xúc của mình rất tốt dưới cặp kính, nhưng ngón tay anh đang nắm chặt vẫn tố cáo anh.

Trình Tiếu Y cảm thấy, vụ án này rất quan trọng đối với Lâm Hội.

Lâm Hội với vẻ mặt nghiêm túc nhận lấy chuột, tua lại tiến độ phát sóng camera, xem lại lần nữa.

Anh đứng trước máy tính, hơi khom người, ánh mắt dừng lại trên màn hình, nhìn chằm chằm bóng dáng ba người đó, cuối cùng dừng lại ở người đàn ông trưởng thành cao ráo trong đó. Đó là bóng dáng đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.

Mặc dù người đàn ông đeo khẩu trang, nhưng chiều cao, hình thể, thậm chí cả dáng đi đều hoàn toàn nhất quán với tên hung thủ anh từng gặp. Lâm Hội xác nhận, chính là người đó.

Xem đi xem lại đoạn video đó ba lần.

Vẻ mặt Lâm Hội cuối cùng cũng khôi phục như thường, anh đứng dậy mở lời: “Tôi đã rõ, cảm ơn hai người, tôi sẽ liên hệ với Đội trưởng Hạ sau.”

Chờ Lâm Hội rời khỏi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.

Trình Tiếu Y không nhịn được tám chuyện với Ngô Vận Thanh: “Đúng rồi, Lão Ngô, tôi nghe nói bên đội điều tra hình sự của Cục thành phố tuyển người mới rất nghiêm ngặt, còn có yêu cầu về thị lực, tại sao Lâm Hội lại đeo kính?”

Cô đã tò mò về vấn đề này từ lâu, nhưng trước đây bận tâm xung quanh có nhiều người nên không dám hỏi.

Ngô Vận Thanh xoa cằm: “Chuyện này à, tôi cũng biết. Lâm Hội ban đầu không ở Cục thành phố, cậu ta ban đầu chỉ là một cảnh sát khu vực ở đồn cảnh sát. Nơi đó tiêu chuẩn về thị lực không cao”

Trình Tiếu Y thở dài: “Người muốn chuyển từ đồn cảnh sát lên Cục thành phố không ít, nhưng thành công thực sự không có mấy người, càng đừng nói lên đây còn có thể làm phó đội trưởng. Vậy năng lực của Lâm Hội thật sự đáng nể.”

Ngô Vận Thanh nói tiếp: “Lâm Hội học chuyên ngành an ninh mạng và pháp chế, thành tích xuất sắc lắm, nhưng lại được phân về đồn cảnh sát địa phương. Sau này, cậu ta nhiều lần xin chuyển lên Cục hình sự, nhưng chỗ trống thì ít, mà các đội trưởng đều không dám nhận vì cậu ta bị cận. Mãi đến khi đội trưởng Kim Đình Thụy gặp riêng, xem xét năng lực rồi đích thân xin cho Lâm Hội một suất kỹ thuật viên, miễn kiểm tra thị lực khắt khe, nên cậu ta mới được giữ lại. Sau này, năng lực thể hiện rõ, nên cậu ta dần được đề bạt lên làm phó đội trưởng Đội Điều tra Hình sự số 1.”

Trình Tiếu Y cảm thán: “Không ngờ Đội trưởng Kim nhìn có vẻ thô kệch, lại có mắt nhìn người.”

Nói đến đây, cô lại nhớ đến bàn tay to của Kim Đình Thụy đã từng vỗ lên vai cô, chỉ nghĩ đến thôi, vai lại bắt đầu đau.

“Dĩ nhiên, nếu không cô nghĩ Kim Đình Thụy tại sao lại là đội trưởng? Trong lòng cậu ấy thực ra rất rõ ràng, thô kệch nhưng tinh tế, rất nghĩa khí, phân biệt phải trái, gặp chuyện dám gánh vác, dẫn đầu xông pha...” Lão Ngô dừng lại một chút, cảm thấy mình khen Kim Đình Thụy quá đà, lại bổ sung một câu, “Nhưng mà cái tính tình nóng nảy đó. Khi phát tác thì quả là bão tố, tôi chịu không nổi, cậu ta la mắng người như sấm.”

Trình Tiếu Y nói: “Tôi vẫn thích Đội trưởng Hạ hơn một chút.”

Ngô Vận Thanh nói: “Ai mà chẳng vậy?”

Lâm Hội vừa đi về phía đội Điều tra Hình sự, vừa gọi điện thoại.

“Alo, Hạ Lâm, tôi có manh mối liên quan đến vụ án các cậu đang điều tra.” Anh dừng lại một chút nói, “Là về nghi phạm nam trong đó.”

“Bên tôi cũng vừa nhận được email từ pháp y, có một vụ án liên quan.” Đầu dây bên kia Hạ Lâm rõ ràng kích động: “Manh mối gì? Anh biết thân phận nghi phạm à?”

“Một hai câu nói qua điện thoại không rõ được, tốt nhất là gặp mặt nói chuyện. Tôi có thể lập biên bản ghi chép người làm chứng cho các cậu.” Lâm Hội nhìn giờ nói, “Nghe nói cậu nhập viện, sức khỏe cậu thế nào?”

Lâm Hội chỉ hỏi đơn giản một câu, Hạ Lâm lập tức nói: “Không sao, chỉ là chút vấn đề nhỏ, hai ngày nữa là xuất viện rồi.”

Thấy Hạ Lâm không ngại mang bệnh mà kiên trì công tác, Lâm Hội cũng không cố kỵ nữa, hẹn gặp mặt tại bệnh viện: “Vậy chiều tôi sẽ chạy qua đó, tối chúng ta nói chuyện.”

Trên đường trở về đội Điều tra Hình sự, Lâm Hội trước hết mua vé tàu cao tốc đi Ninh Thành buổi chiều, sau đó bắt đầu xử lý công việc của đội Điều tra Hình sự. Công việc hôm nay có thể hoàn thành thì hoàn thành nhanh chóng, công việc không thể hoàn thành thì sắp xếp bố trí chi tiết. Ngay cả chậu hoa trên bàn làm việc của mình anh cũng cẩn thận tưới nước.

Lâm Hội không thèm nghỉ trưa để ăn cơm, chờ toàn bộ công việc hoàn thành, anh đi đến bàn làm việc của Kim Đình Thụy: “Đội trưởng Kim, tôi muốn xin nghỉ phép.”

Kim Đình Thụy ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn anh: “Tốt thôi, tôi đã bảo cậu quá căng thẳng, nên nghỉ ngơi đi. Cậu định xin nghỉ bao lâu?”

Giọng hắn hơi to, lời này vừa nói ra, các thành viên đội Điều tra Hình sự xung quanh đều ngó đầu ngó cổ nhìn sang.

Người ngoài đều nói đùa rằng, đội Điều tra Hình sự số 1 không có Lâm Hội thì sẽ tan rã. Trên thực tế, Lâm Hội đúng là người quan trọng sau đội trưởng. Anh cũng là người duy nhất chịu được cơn giận của Kim Đình Thụy, dám nói chuyện với hắn khi hắn nổi nóng. Thông thường Lâm Hội cũng có thể thuyết phục Đội trưởng Kim, làm hắn nguôi ngoai.

Cho nên Lâm Hội tuy chức vụ không cao, nhưng mọi người đều ngầm coi anh là tâm phúc của đội Điều tra Hình sự.

Vừa nghe Lâm Hội muốn nghỉ phép, lập tức nửa văn phòng bắt đầu xì xào.

Ở đội Điều tra Hình sự của họ, Lâm Hội là người có nhiều ngày nghỉ nhất. Anh dường như thích tích trữ phép, số ngày nghỉ đông nhiều nhất, nhưng chưa bao giờ xin nghỉ. Đây là lần đầu tiên mọi người nghe Lâm Hội nói muốn xin nghỉ phép.

Lâm Hội đã suy nghĩ kỹ, mở lời nói: “Bắt đầu từ chiều nay, ít nhất là một tuần. Nếu không đủ thì sau này xin nghỉ thêm. Đơn tôi đã gửi rồi, anh phê duyệt đi.”

Hoặc là không xin, hoặc là vừa xin là xin năm ngày.

Kim Đình Thụy mở to mắt, hít vào một ngụm khí lạnh: “Cậu làm gì vậy? Muốn đi du lịch hay cơ thể không khỏe? Hay trong nhà có chuyện?” Hắn hỏi những lời này không phải là muốn hỏi thăm, mà là cảm thấy làm cấp trên thì phải quan tâm cấp dưới, lỡ có chuyện gì cần giúp đỡ.

Lâm Hội lắc đầu, không nói gì.

Đầu óc Kim Đình Thụy không nghĩ ra nguyên do nào khác, đè thấp giọng hỏi anh: “Vậy cậu muốn đi xem mắt à? Hay muốn kết hôn? Cậu xin nghỉ lâu như vậy, công việc của đội thì sao?”

Giọng Lâm Hội cực kỳ bình tĩnh: “Đã xử lý và sắp xếp ổn thỏa hết rồi, gắng gượng một tuần không thành vấn đề.”

Anh đẩy kính: “Vậy nếu anh không có việc gì khác tôi đi trước đây.”

Người này hoàn toàn mang thái độ đã quyết tâm từ lâu, đến thông báo chứ không phải xin ý kiến của hắn.

Kim Đình Thụy bị quay cuồng bất ngờ, không hiểu chuyện gì.

Hắn nhìn đơn xin nghỉ Lâm Hội gửi, lý do xin nghỉ chỉ ghi là việc riêng, không ghi nguyên nhân cụ thể.

Kim Đình Thụy cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu, để Lâm Hội đi trước.

Sau đó Kim Đình Thụy vội vàng đi xem các loại email truy tìm hồ sơ vụ án gần đây. Dù gì hắn cũng là một đội trưởng chi đội, điều tra vụ án lúc nửa đêm cũng không phải là đồ ngốc. Lật vài lần, Kim Đình Thụy lập tức tìm ra nguyên nhân, lông mày hắn dựng lên, đột nhiên đứng dậy, đẩy chiếc ghế làm việc va vào giá sách phía sau kêu “rầm”, khiến Tiểu Tào, đồng đội ngồi bên cạnh, sợ đến mức rụt cổ lại.

Lâm Hội lúc này đã tắt máy tính, đồ đạc cũng lấy đầy đủ, đang chuẩn bị đi.

Kim Đình Thụy sải bước đi đến trước bàn Lâm Hội, bàn tay to ấn mạnh lên bàn anh: “Lâm Hội, phép của cậu tôi không phê duyệt, cậu không được đi!”

Lâm Hội không để ý đến hắn, đi thẳng ra ngoài.

Kim Đình Thụy nhanh nhẹn đứng chắn trước mặt anh, cố chấp chặn Lâm Hội lại. Hắn nhìn từ trên xuống, khí thế áp bức.

Lâm Hội định vòng qua bên cạnh.

Kim Đình Thụy không cho anh cơ hội, túm lấy Lâm Hội kéo vào phòng họp bên cạnh. Hắn đóng cửa lại, đè thấp giọng nói: “Lâm Hội, cậu không thể tham gia vụ án này, đây là chế độ tránh né! Cậu không muốn làm cảnh sát nữa à?”

Hai người ai cũng không nhắc đến nguyên nhân là gì, nhưng trong lòng cả hai đều biết rõ.

Kim Đình Thụy vẫn còn nhớ năm xưa Lâm Hội mang gương mặt đáng thương hề hề đến tìm hắn, nói muốn cống hiến cho sự nghiệp hình sự, không sợ chịu khổ, không sợ bị liên lụy. Mấy năm nay Lâm Hội quả thực an phận thủ thường, tận chức tận trách, dốc hết sức vào công việc.

Kim Đình Thụy không muốn trơ mắt nhìn cấp dưới đắc lực của mình bị hủy hoại vì chuyện này.

Lâm Hội ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Đội trưởng Kim, tôi đương nhiên hiểu chế độ tránh né. Tôi sẽ không tham gia vào công tác điều tra, xét duyệt, phê duyệt, thẩm vấn trực tiếp của vụ án. Tôi lấy thân phận nhân chứng án để cung cấp lời khai và manh mối cần thiết. Tôi sẽ thận trọng trong lời nói và việc làm, sẽ không ảnh hưởng đến tính công bằng của tư pháp.” Anh dừng lại một chút, nói thêm: “Chờ họ điều tra có tiến triển, tôi sẽ trở về.”

Nghe giọng điệu công tư phân minh của Lâm Hội, Kim Đình Thụy vẫn muốn thuyết phục anh, hắn theo bản năng muốn Lâm Hội tránh xa vụ án này: “Có chuyện gì cậu không nói rõ qua điện thoại được sao? Người chết không thể sống lại, chuyện của em gái cậu tôi cũng rất lấy làm tiếc. Vụ án này hiện tại là của đội Điều tra Mất tích, Đội trưởng Hạ nhất định có thể điều tra rõ ràng.”

Hắn hạ giọng nói tiếp: “Nếu cậu không tin họ, tôi sẽ đi thương lượng với cấp trên, xem Đội Điều tra Hình sự có thể hỗ trợ cùng xử lý không. Có tin tức tôi sẽ thông báo cho cậu ngay lập tức, nhưng cậu không thể tùy tiện tự mình đi như vậy!”

Ý của Kim Đình Thụy là chỉ cần anh không trực tiếp tham gia là được.

Lâm Hội lại như thể đã quyết tâm từ lâu, vẫn lạnh lùng từ chối: “Cảm ơn Đội Kim, nhưng đây là việc riêng của tôi. Là nhân chứng của vụ án đó, tôi có nghĩa vụ cung cấp manh mối cho cảnh sát phá án.”

“Cậu đừng ép tôi phải ra lệnh cấm cậu tham gia vụ này!” Kim Đình Thụy chỉ cảm thấy ý tốt của mình bị coi là lòng lang dạ thú, tính nóng nảy nổi lên, keng một tiếng làm cái ống đựng bút trên bàn họp đổ xuống đất, khiến Tiểu Tào ngồi một bên sợ co rúm cổ. “Tôi nói không được đi là không được đi! Nếu cậu dám rời khỏi đây, tôi sẽ lập tức điều cậu về đồn công an làm cảnh sát khu vực!”

“Anh biết tại sao tôi không nói cho anh, không thương lượng với anh không?” Đôi mắt Lâm Hội đen nhánh như mực, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, “Vậy vừa hay, Đội trưởng Kim đội Hình sự không quản được cảnh sát đồn canh sát đi đâu.”

Anh quay người đi thẳng, bỏ lại Kim Đình Thụy một mình sững sờ tại chỗ.

Sau một hồi trầm mặc, Kim Đình Thụy bực bội gãi đầu mình, hắn thật sự không thể nào hiểu được Lâm Hội.

Kim Đình Thụy nén cục tức đi ra khỏi phòng họp.

Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy mọi người trong văn phòng đang dài cổ hóng chuyện, những người đó có lẽ cũng nghe thấy tiếng động làm đổ đồ trong phòng họp, từng người im phăng phắc.

Kim Đình Thụy gầm lên một tiếng: “Lo việc của mấy người đi!”

Mọi người lúc này mới cúi xuống màn hình máy tính.

Lời tàn nhẫn thì đã nói ra rồi, nhưng chuyện lại không thể không xử lý.

Trở lại bàn làm việc của mình bình tĩnh mười phút, Kim Đình Thụy đè nén tính khí của mình xuống, lại đứng dậy đi đến văn phòng Cục trưởng Cục thành phố.

Hắn gõ cửa bước vào, ngồi đối diện Cục trưởng Trần, chủ động thông báo về chuyện này: “Cục trưởng Trần, tôi có việc muốn báo cáo với ngài, là về Lâm Hội trong đội của chúng tôi...”

Cục trưởng Trần nhíu mày lắng nghe, Kim Đình Thụy liền thuật lại toàn bộ sự việc một lần. Sau đó hắ  giải thích: “Vụ án năm xưa đó là một vụ án treo chưa phá được, Lâm Hội là nhân chứng duy nhất, hiện tại có vụ án liên quan, cậu ta đương nhiên muốn cung cấp manh mối.”

Cục trưởng Trần hồi tưởng: “Lâm Hội đến đội Điều tra Hình sự cũng là vì vụ án đó đúng không? Vẫn luôn không thể bắt được hung thủ, tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với cậu ta, nhưng dù sao cậu ta cũng là người có liên quan đến vụ án...”

Kim Đình Thụy liên tục gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết, chính sách tránh né, Lâm Hội tự mình cũng rõ ràng. Cho nên cậu ấy chỉ là đi cung cấp một chút manh mối, trình bày tình huống, sẽ không tham gia điều tra trực tiếp, cũng không ảnh hưởng đến công bằng của tư pháp.”

Kim Đình Thụy nói đến đây để tránh sự xấu hổ, cố gắng mỉm cười giải thích với Cục trưởng Trần: “Tôi cộng tác với cậu ấy lâu như vậy, tôi còn không hiểu cậu ấy sao, cậu ấy có chừng mực. Khó khăn lắm mới có manh mối mới, nghe nói có hy vọng phá án, cậu ấy cũng có chút sốt ruột. Không cho cậu ấy đi cũng quá vô nhân đạo, tôi liền chuẩn phép cho cậu ấy...”

Cục trưởng Trần gật đầu: “Tình huống tôi đã hiểu. Nếu cậu ta chỉ cung cấp thông tin, không tham gia vào quá trình điều tra và giải quyết cụ thể, không ảnh hưởng đến kết quả vụ án, thì không vi phạm quy định.”

Kim Đình Thụy lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, hắn vỗ ngực bảo đảm với lãnh đạo: “Ngài yên tâm đi, nếu cậu ấy gây ra phiền phức gì, quay lại không cần ngài nói, tôi sẽ khai trừ cậu ấy ra khỏi đội ngũ cảnh sát. Tôi cũng xin từ chức.”

Cục trưởng Trần xua tay: “Không cần nghiêm trọng như vậy. Công việc của Lâm Hội vẫn luôn làm rất tốt. Kể cả cậu ta xin nghỉ rồi, cậu cũng nên quan tâm tình hình của cậu ta nhiều hơn.”

Sau đó Cục trưởng Trần lại nói thêm một câu: “Còn nữa, tôi nghe nói Đội trưởng Hạ bị bệnh. Vụ án này nếu đội điều tra bên kia không đủ nhân lực, đội Điều tra Hình sự của các cậu cũng phải giúp đỡ một tay.”

Kim Đình Thụy liên tục gật đầu: “Đó là điều hiển nhiên.”

Sau khi chào hỏi xong với Cục trưởng Trần, Kim Đình Thụy đi ra khỏi văn phòng cục trưởng, mở WeChat, nhìn ảnh đại diện của Lâm Hội, giận đến ngứa răng.

Đây là kiểu cấp dưới không biết điều gì đây?

Qua cầu rút ván, dùng xong liền vứt, không coi cấp trên ra gì. Lúc trước cầu xin hắn vào đội Điều tra Hình sự thì lời lẽ khẩn thiết, giờ thì hay rồi, cứ thế bỏ đi, bất chấp trước sau, còn cần hắn gánh tội dọn dẹp hậu quả cho cậu ta.

Kim Đình Thụy giận thì giận nhưng nghĩ vẫn gửi một tin nhắn cho Hạ Lâm.

“Lâm Hội đã xuất phát đi tìm cậu. Vụ án này cậu chú ý cậu ta một chút. Cung cấp manh mối thì được, nhưng điều tra và thẩm vấn sâu hơn, đừng để cậu ta tham gia.”

Kim Đình Thụy lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, cậu tuyệt đối đừng mua bánh kem dâu tây cho Lâm Hội nhé.”

Hạ Lâm gửi lại cho hắn một biểu tượng là một con Alaska đội một dấu hỏi to đùng ở trên đầu. Biểu cảm đó đầy vẻ mơ hồ.

“Đội trưởng Kim anh hình như nghĩ nhiều rồi? Kể cả đầu óc tôi có vấn đề cũng sẽ không vô duyên vô cớ mua cái này cho Lâm Hội chứ?” Mặc dù Hạ Lâm cảm thấy câu dặn dò này của Kim Đình Thụy thật khó hiểu, nhưng đối phương cố ý nhắc đến, hắn vẫn dò hỏi nguyên nhân: “Cụ thể tình huống là thế nào?”

Kim Đình Thụy nói: “Nạn nhân của vụ án liên quan đó — là em gái của Lâm Hội.”

Hạ Lâm: “...”

.......

Lâm Hội đến ga tàu cao tốc, vội vàng ăn chút gì rồi lên xe. Vì anh mua vé muộn, chỉ mua được một chỗ ngồi dựa sát hành lang.

Ngồi bên cạnh là một đôi mẹ con. Cô bé chừng sáu tuổi, buộc hai bím tóc, khuôn mặt tròn trĩnh, đáng yêu và rất ngoan, không hề ồn ào.

Tàu chạy được một lúc, Lâm Hội đang cúi đầu suy nghĩ, thì nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên: “Anh ơi~”

Anh quay sang, thấy cô bé ngẩng đầu nhìn mình.

Cô bé có làn da trắng mịn, gương mặt phúng phính như cục bột nếp, đôi mắt đen láy sáng ngời.

Bị đôi mắt trong veo ấy nhìn chằm chằm, Lâm Hội khẽ run.

Thấy anh không phản ứng, cô bé lại ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, em muốn đi vệ sinh.”

Lâm Hội vội vàng đứng dậy nhường chỗ. Một lát sau, cô bé quay lại, ngồi xuống ghế rồi lễ phép nói: “Cảm ơn anh ạ.”

Mấy tiếng “anh ơi” này gọi khiến Lâm Hội không thể bình tĩnh được nữa. Chỉ cần anh nhắm mắt lại, bên tai dường như lại có giọng nói quen thuộc đó.

Từ giọng nói mềm mại tập nói của trẻ con, đến khi trở thành cô gái nhỏ hay cười, rồi là thiếu nữ trong trẻo gọi anh một cách thân thiết.

Có một giọng nói không ngừng gọi tên anh, từng tiếng từng tiếng gọi.

“Anh...ơi...”

Vết thương trong tim tưởng đã liền sẹo, giờ lại nhói đau.

Anh như thể vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy em gái đang cười với anh, khóc với anh.

Mỗi ngày làm cảnh sát hình sự, việc đầu tiên anh làm khi đến văn phòng, là mở hệ thống ra, tìm kiếm vụ án năm đó, xem có tiến triển mới nào không.

Cho đến hôm nay, bốn năm sau, trong cơ thể một cô gái tử vong khác, pháp y phát hiện DNA của cùng một nghi phạm...

Sau bốn năm, anh cuối cùng cũng chờ được con quỷ đó xuất hiện trở lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau phát đường 🍭🍭🍬🍬

~~~~~~~~
Nhznghg: có khi nào Lâm Hội với đội trưởng Kim là cp phụ hông 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro