Chương 109: Linh cẩu (11)

Chờ Lê Thượng mua cơm hộp trở về, cặp lồng đã được dọn dẹp xong, Lâm Hội đang bình thản trò chuyện vụ án với Hạ Lâm như không có chuyện gì.

Lê Thượng lặng lẽ mở cơm hộp ra, một phần cho mình, một phần cho Lâm Hội. Hai người ăn vội một lát, sau đó tiếp tục nói chuyện vụ án.

Hạ Lâm ngồi trên giường, nghiêm túc lắng nghe Lâm Hội kể lại toàn bộ những gì Lâm Vi đã trải qua năm đó.

Trong suốt quá trình đó, cả phòng bệnh im lặng đến nỗi có thể nghe tiếng máy điều hòa.

Hạ Lâm vừa nghe Lâm Hội kể vừa sắp xếp lại ý nghĩ.

Lâm Vi năm lớp 12 đã từng thêm kết bạn với một tài khoản lạ, sau đó gặp mặt, bị cưỡng bức quan hệ, khó khăn mới trốn thoát được.

Mấy tháng sau, Lâm Vi bị người đó sát hại.

Chờ Lâm Hội kể xong toàn bộ quá trình, Hạ Lâm xác nhận: “Nói cách khác, em gái anh đã từng trò chuyện trên mạng với nghi phạm nam giới của vụ án này?”

Lâm Hội gật đầu: “Hẳn là hắn, ID từng dùng trên mạng là Quý ông khối vuông.”

Kẻ đó dù có hóa thành tro, anh cũng không thể nhận sai.

Hạ Lâm nói: “Khi khám nghiệm hiện trường, tôi thấy ở cạnh thi thể có hai hình vẽ mơ hồ, một trông giống hình trái tim, còn một cái là hình chữ môn (門). Tôi hiện tại cảm thấy, có lẽ đó là một cái hình vuông chưa vẽ xong...”

Sau đó, Lâm Hội chia sẻ cho Hạ Lâm một số thông tin và chứng cứ được bảo tồn trong hộp thư.

Rất nhiều manh mối đều là do anh vất vả thu thập trước đây, một số còn chi tiết hơn cả cơ sở dữ liệu của cảnh sát.

Lúc đó điện thoại của Lâm Vi bị mất, nhưng họ vẫn phục hồi được một số thông tin thông qua phương thức đăng nhập khác, có ghi chép Weibo trước khi người đàn ông đó xóa tài khoản, cùng với một số ghi chép đối thoại. Người đàn ông đó tự dựng cho mình một nhân vật là “ân cần”, trong cuộc trò chuyện rất biết nắm bắt tâm lý cô gái, nhưng thực chất âm hiểm xảo quyệt.

Hạ Lâm gật đầu: “Cảm ơn, trước đây chúng tôi vẫn luôn điều tra thân phận của nghi phạm nữ giới kia, không tìm được quá nhiều thông tin về nghi phạm nam giới này, may có những manh mối mà anh cung cấp.”

Hắn xem xong đưa điện thoại cho Lê Thượng, để cậu xem xét.

Hạ Lâm tổng kết:  “Nhìn chung, cách thức gây án của hai người này càng ngày càng rõ: họ lợi dụng những diễn đàn về tư tưởng tự sát để tìm kiếm những người có xu hướng tự sát, chuyên môn dẫn dắt họ. Trước khi tự sát, thông qua lừa dối tình cảm, lừa tiền, rồi hướng dẫn các thủ đoạn khiến nạn nhân chết, đồng thời xóa bỏ chứng cứ. Vì nạn nhân tự sát nên thường để lại thư tuyệt mệnh, khiến vụ án khó bị phát giác.”

Từ Lâm Vi, rồi đến Trần Tiêu, cho đến hiện tại là Ngô Duyệt Nịnh, họ đã phát hiện ba nạn nhân, không biết còn có bao nhiêu nạn nhân khác nữa.

Thông tin vụ án đã được phân tích gần như xong, hiện tại cái khó là làm sao tìm ra hai kẻ kia, tìm được chứng cứ họ phạm tội, đồng thời xác định những nạn nhân tiếp theo.

Lê Thượng suy nghĩ một lát rồi nói: “Mấu chốt là chúng ta phải tìm được phương thức liên lạc của họ, tức là những phần mềm mà họ thường dùng.”

Hiện nay có rất nhiều phần mềm trò chuyện trên mạng, thị trường thì đa dạng, nhưng những phần mềm chuyên dùng để giao lưu kín vẫn còn rất nhiều, cảnh sát khó mà giám sát toàn diện.

Trước đây có kẻ phạm tội, thậm chí thông qua trò chuyện trong game để liên lạc, khiến người ta khó lòng đề phòng.

Hạ Lâm cúi đầu trầm ngâm: “Vậy chỗ nào có khả năng biết rõ những người đó hay tập trung?”

Phương pháp trực tiếp nhất chắc chắn là hỏi những người từng mắc bệnh tâm lý muốn tự sát, tìm hiểu xem họ có những phần mềm hoặc nền tảng thường dùng nào.

Nhưng mọi người sẽ không viết sự hoang mang tâm lý của mình lên mặt.

Là cảnh sát, họ cũng không thể đi tìm những người bị trầm cảm, từng bước từng bước hỏi từng người, không nói là mò kim đáy bể, làm như vậy dù là để phá án, cũng xâm phạm sự riêng tư của người khác.

Nếu giăng lưới phạm vi lớn, công khai thu thập thông tin, thì có khả năng sẽ rung cây dọa khỉ, khiến những tên tội phạm đó thay đổi phương thức liên lạc.

Ba người trong phòng bệnh nhất thời im lặng, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng điều hòa kêu vù vù trong phòng.

Lê Thượng bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Tôi nghĩ đến một nơi, biết đâu người ở đó sẽ hiểu rõ tình hình.”

Lâm Hội và Hạ Lâm đều ngẩng đầu lên, đồng thanh hỏi: “Là nơi nào?”

Lê Thượng nói: “Trung tâm tư vấn tâm lý.”

Hạ Lâm lập tức hiểu ý của cậu, không nhịn được khen: “Rất tốt! Đó là một ý tưởng không tồi.”

Rất nhiều thành phố đều có Trung tâm tư vấn tâm lý, trong đó có thiết lập đường dây nóng can thiệp tự sát.

Chuỗi số thần bí đó, chính là 12356.

Điện thoại ở đầu dây bên kia, luôn có người lắng nghe giọng nói bất lực của những người tuyệt vọng.

Nếu nói những kẻ ác nhân đang cầm trong tay một sợi dây cố gắng dụ dỗ những người yếu đuối về mặt tâm lý xuống địa ngục, thì ở đầu dây còn lại giữ chặt sợi dây ấy chính là những chuyên viên tư vấn tâm lý tiếp nhận đường dây nóng.

Họ là những người tiếp xúc gần nhất với những người có ý định tự tử. Chỉ cần từng có người được họ giữ lại khỏi bờ vực cái chết, cảnh sát sẽ có thể lần theo đó mà tìm ra manh mối điều tra.

Họ dường như lại gần hơn một bước với những con quỷ đó.

Bên này vừa định hướng điều tra xong, Hạ Lâm liền nhận được tin nhắn từ Trình Tiếu Y: “Tôi có thể đã tìm được danh tính của nghi phạm nữ giới kia!”

Cô ấy gửi một phần tài liệu.

Họ tên: Cố Sở Tịch, tuổi: 18 tuổi, trạng thái: tử vong. Mà thời gian tử vong lại chính là bốn năm trước.

Trình Tiếu Y giải thích: “Tôi xin duyệt đọc tài liệu ghi chép các vụ tử vong và mất tích của cơ quan cảnh sát Ninh Thành năm đó, tìm thấy một vụ án mất tích vào tháng 11 năm đó, sau đó vào tháng 5 năm sau được hủy án, người mất tích tử vong, nguyên nhân chết là đuối nước. Sau đó tôi đối chiếu địa điểm vớt xác, mức độ phân hủy của thi thể, nghi ngờ có thể là cô ta đã hoán đổi thân phận với Trần Tiêu, hơn nữa đánh cắp thân phận của Trần Tiêu.”

Ảnh chụp chứng minh thư năm xưa, ngũ quan cô gái trông có chút tương tự với Trần Tiêu, nhưng lại có rất nhiều điểm khác biệt. Trong một bức ảnh sinh hoạt khác được tìm thấy, có thể thấy tóc Cố Sở Tịch rối bời, tóc dày, trông rất giống người trong camera giám sát.

Khi Cố Sở Tịch mất tích mới 18 tuổi, trẻ hơn Trần Tiêu 4 tuổi. Sau vài năm phát triển, sự khác biệt về chiều cao và dáng người cũng có thể nhận thấy.

Điểm này đã được Tô Vãn Ngâm phân biệt ra khi xem video giám sát.

Chỉ là hiện tại manh mối này vẫn chưa được chứng thực, họ cần đi tìm cha mẹ Cố Sở Tịch để xác nhận thân phận.

Hạ Lâm khen ngợi: “Rất tốt, Tiểu Trình, cô gọi điện thoại cho người nhà Cố Sở Tịch trước, hẹn thời gian chúng ta đi tìm hiểu thêm.”

Lâm Hội ở bên cạnh hỏi: “Có cần tôi hỗ trợ gì không?”

“Tạm thời thì không. Tôi đã hỏi bác sĩ, ngày mai tình trạng của tôi có thể ổn định hơn, có thể ra ngoài điều tra ban ngày, tối về lại truyền dịch.” Hạ Lâm vẫn ghi nhớ sự dặn dò của Kim Đình Thụy, dù cho chuyện này có liên quan đến nghi phạm nữ giới kia, hắn cũng cố gắng không muốn để Lâm Hội nhúng tay: “Nhưng tôi có một chuyện khác muốn phiền anh. Ở phòng tôi có một cậu nhóc tên Phương Giác, anh từng gặp vài lần rồi. Cậu ta chưa đến Ninh Thành bao giờ, muốn đi dạo một chút. Phương Giác xin nghỉ phép hai ngày này, anh vừa hay cũng đang nghỉ phép, dẫn cậu ta đi chơi đi.”

Lâm Hội nghe ra được ý của Hạ Lâm, rõ ràng là muốn anh tránh xa vụ án một chút.

Đúng lúc đó, Phương Giác quay lại. Hạ Lâm nháy mắt ra hiệu: “Phương Giác, cậu đưa đội phó Lâm đi sắp xếp chỗ ở, đến khách sạn nhận phòng đi.”

Phương Giác không phụ lòng mong đợi, giúp Lâm Hội kéo vali hành lý.

Lâm Hội thuận theo sự sắp xếp này, mỉm cười nói với Hạ Lâm: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, điều tra vụ án cũng cố gắng lên nhé. Nếu cần gì, cứ nói với tôi, tôi đã xin nghỉ cả tuần này rồi. Còn về những lời khai và vật chứng liên quan, tôi sẽ sắp xếp lại trong văn bản rồi gửi cho các cậu sau.”

Nói xong, anh yên lặng đi theo Phương Giác đi, cứ như thể chính mình chỉ là người vượt ngàn dặm đến để đưa manh mối thôi vậy.

.......

Đêm xuống, Lê Thượng vẫn ở lại trong phòng bệnh trông Hạ Lâm.

Công tác bản thảo ở căn cứ cuối cùng đã kết thúc, cậu chỉ cần xem xét thêm hai ngày diễn tập nữa, là có thể khôi phục sự tự do.

Ngày mai, Lê Thượng cũng rảnh, có thể đi theo Hạ Lâm cùng đi điều tra vụ án này.

Đến tối, bác sĩ và y tá kiểm tra phòng xong, khóa cửa phòng bệnh lại, Lê Thượng không kéo rèm liền bắt đầu thay áo ngủ.

Trước đây ở phòng trực ban, Hạ Lâm đã biết Lê Thượng thích thay áo ngủ khi ngủ.

Áo ngủ của Lê Thượng thường là chất liệu khá mỏng manh, có một số còn là lụa tơ tằm. Hắn từng thấy có màu đen, còn có màu xám, lần này mang đến là một bộ màu vàng bơ, trông mỏng và trơn mượt.

Áo ngủ của Lê Thượng rộng thùng thình đối với hắn. Áo ngủ cổ chữ V vừa lúc để lộ một đoạn xương quai xanh, chiếc áo ngủ màu bơ thiên về màu vàng nhạt, ánh đèn chiếu vào, lại vẫn không trắng bằng làn da của cậu.

Ánh mắt Hạ Lâm vừa vặn dừng lại ở vị trí nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh của cậu, cảnh tượng ấy như đâm thẳng vào mắt hắn, khiến Hạ Lâm lập tức quay đi, gương mặt hơi đỏ lên.

Một lát sau, hắn lại không kiềm được, lén quay đầu nhìn. Lê Thượng đã chui vào chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Lông mi dài mảnh, trán trắng nõn, vài sợi tóc đen rũ xuống, đôi lông mày cong nhạt như đường núi xa xa, môi thì hơi nhạt màu....

Gần đây, vì Hạ Lâm mà Lê Thượng chạy tới chạy lui, thân thể vốn chưa hồi phục hẳn, nay lại càng mệt. Vừa đặt đầu lên gối, cậu đã khép mắt ngủ say.

Hạ Lâm cứ thế nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Lê Thượng, dùng mắt phác họa khuôn mặt cậu vài lần, lúc này mới cố gắng xoay người sang hướng khác, không nhìn người đang ngủ bên cạnh.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố dồn tâm trí về vụ án.

Một Hồng Tâm Hoàng Hậu, một Quý ông khối vuông, đây là thông tin mà Ngô Duyệt Nịnh muốn truyền đạt cho họ trước khi chết sao?

Bốn năm trước, người phụ nữ kia mượn lần hẹn tự sát để biến mình thành Trần Tiêu.

Người đàn ông kia sát hại Lâm Vi.

Nhưng sau đó, đã xảy ra chuyện gì?

Họ đã quen biết nhau như thế nào?

Mục tiêu tiếp theo của họ sẽ ở đâu...

Trong khi còn đang suy nghĩ, Hạ Lâm thiếp đi lúc nào không hay, và lại mơ một giấc mơ rối loạn, trong đó hắn bị đuổi theo bởi lũ xác sống.

.........

Sáng ngày hôm sau, hai người cùng đi đến Trung tâm tư vấn tâm lý Ninh Thành.

Để tiện làm việc, Hạ Lâm đã đặc biệt mang theo chiếc laptop mà Phương Giác lấy về từ khách sạn cho hắn.

Suốt dọc đường đi Lê Thượng lái xe.

Hạ Lâm ngồi ở ghế phụ, luôn bận rộn nhìn quanh, lúc thì xem điện thoại, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn làm đủ mọi thứ, chỉ là không mấy khi đáp lời Lê Thượng đang lái xe. Thậm chí lúc chờ đèn đỏ, đối mặt với ánh mắt nhìn sang của Lê Thượng, Hạ Lâm cũng cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Lê Thượng có chút kỳ lạ, không biết tại sao Hạ Lâm bỗng nhiên lại không thân thiết với mình, suốt dọc đường đi còn không nói được vài câu.

Suy nghĩ một hồi, cậu kết luận đại khái là vì Hạ Lâm vừa mới khỏe một chút đã cùng cậu ra ngoài phá án, hiện tại manh mối vụ án không nhiều, hơn nữa có lẽ hắn không thoải mái.

May mà quãng đường không xa, Trung tâm tư vấn tâm lý Ninh Thành rất nhanh đã đến.

12356, số điện thoại này vô cùng dễ nhớ. Hơn nữa Lê Thượng cảm thấy, dãy số này có một ý nghĩa tốt đẹp.

Đó chính là: Không cần “tử” (bốn) – Không cần chết

Trung tâm ở Ninh Thành có tổng cộng tám đường dây nội bộ. Người phụ trách là một nữ sĩ họ Tôn.

Bởi vì trước khi họ đến, Trình Tiếu Y đã hỗ trợ gọi điện thoại trước, trao đổi sơ qua tình hình, cho nên Tôn nữ sĩ cũng đã trò chuyện với các chuyên viên tư vấn tâm lý phụ trách nghe máy về nội dung liên quan.

Tôn nữ sĩ nói chuyện ôn hòa dịu dàng, thoải mái hào phóng, có một loại cảm giác trấn an.

Khi họ đi vào phòng họp, đi ngang qua đại sảnh.

Trung tâm nghe điện thoại thường xuyên vang lên tiếng chuông điện thoại, điện thoại rất nhanh sẽ được nhấc máy. Đại đa số nhân viên nghe máy đều là nữ giới, cũng có một phần nhỏ nam giới.

Tôn nữ sĩ dẫn họ đi vào bên trong, vừa đi vừa giới thiệu đơn giản về nội dung công việc của họ.

“Hiện tại, đa số chuyên viên tư vấn ở đây đều là bác sĩ khoa tâm thần hoặc chuyên viên trị liệu tâm lý. Chúng tôi sẽ sử dụng các kỹ thuật trấn an và can thiệp tâm lý chuyên nghiệp để hỗ trợ người gọi.”

“Công việc của chúng tôi ở đây là làm việc hai ca luân phiên, buổi tối còn bận rộn hơn một chút. Đặc biệt là khoảng rạng sáng, là thời kỳ bùng phát của trầm cảm.”

“Chúng tôi chia thành nhân viên tuyến một và nhân viên tuyến hai. Tuyến một phụ trách nghe điện thoại, tuyến hai phụ trách xử lý các sự kiện cực đoan. Cũng có liên hệ chặt chẽ với cảnh sát và bệnh viện.”

“Từ khi đường dây nóng được khai thông đến nay, số lượng cuộc gọi chúng tôi tiếp nhận mỗi ngày đều ở mức khoảng một trăm cuộc. Tuy nhiên hiện tại, người biết đến đường dây nóng này vẫn còn quá ít.”

Hạ Lâm hỏi: “Tại sao không thể mở rộng mạnh mẽ ra?”

Tôn nữ sĩ thở dài: “Là vì độ tin cậy chưa đủ. Trước đây, có nhiều đường dây nóng tâm lý hoạt động thiếu chuyên nghiệp, tốt xấu lẫn lộn. Nhiều người gọi đến chỉ nhận được phản hồi máy móc, hoặc gặp nhân viên không đủ trình độ, thậm chí nói năng không phù hợp, thái độ tệ bạc, khiến người gọi bị tổn thương thêm một lần nữa…”

“Những nơi khác tôi không dám nói, nhưng ở Ninh Thành, trung tâm này làm việc rất nghiêm túc. Là đường dây chính quy được nhà nước thống nhất quản lý, chúng tôi thật lòng hy vọng có thể giúp đỡ, thay đổi cái nhìn tiêu cực của mọi người về tư vấn tâm lý qua điện thoại. Nhưng công việc này rất khó mở rộng và quản lý. Chỉ cần có vài vụ khiếu nại tiêu cực, thì dù có một trăm cuộc gọi tốt cũng không thể xóa được ấn tượng xấu trong lòng người dân.”

Nhận thấy hai người có hứng thú, Tôn nữ sĩ dừng lại trong đại sảnh, chỉ cho họ xem cảnh làm việc.

Những chuyên viên tư vấn đang trò chuyện rất chuyên nghiệp, nhẹ nhàng an ủi và đồng cảm với người gọi.

“Bạn nhất định đã phải chịu đựng rất nhiều... Tôi có thể hiểu cảm xúc của bạn.”

“Bạn đã làm rất tốt, những sai lầm này không phải do bạn.”

“Bạn có thể yên tâm nói ra tình hình của mình, cuộc trò chuyện giữa chúng ta là bảo mật.”

Lê Thượng lắng nghe những nhân viên tiếp tuyến đang kiên nhẫn an ủi người gọi điện đến, lắng nghe những phiền não của họ, cố gắng giữ chặt những người đó.

Họ dùng sự dịu dàng, thấu hiểu và ủng hộ để hóa giải nỗi buồn.

Thế giới này vẫn có người đang không hề keo kiệt mà truyền tải tình yêu thương.

Sau khi trò chuyện với Tôn nữ sĩ, hai người lại gặp gỡ vài chuyên viên tư vấn, kể sơ qua về vụ án, nhờ họ lưu ý những cuộc gọi có dấu hiệu liên quan và lập tức báo cho cảnh sát nếu phát hiện điều bất thường.

Cuối cùng, Tôn nữ sĩ đưa cho họ một bảng thống kê: “Đây là danh sách những phần mềm được người gọi từng nhắc đến.”

“Thực ra, hiện nay trên điện thoại có khá nhiều ứng dụng tư vấn tâm lý. Một số người có xu hướng trầm cảm sẽ chủ động tìm đến những nền tảng này.”

“Những người có tâm lý trầm cảm thường có vòng tròn riêng của họ, chỉ là những phần mềm này khó bị người thường tìm kiếm và phát hiện.”

Cô dùng bút đỏ gạch chân mấy cái: “Trong đó, mấy phần mềm này kiểm duyệt không nghiêm khắc, lượng người dùng khá nhiều, còn có phần mềm ngụy trang thành tư vấn tâm lý, nhưng thực chất là treo đầu dê bán thịt chó, chỉ là tập hợp những người trầm cảm lại, bán phí tư vấn để kiếm lợi nhuận.”

Hạ Lâm nhận lấy, nói lời cảm ơn: “Chúng tôi sẽ điều tra từng cái.”

Rời khỏi trung tâm tư vấn, Hạ Lâm chia sẻ thông tin liên quan cho Trình Tiếu Y, bảo cô cùng Lão Ngô bên kia tiến hành tải xuống trước.

Hai người tìm một chỗ ăn cơm trưa, chuẩn bị buổi chiều đi tìm người nhà Cố Sở Tịch.

Hạ Lâm hiện tại vẫn chưa thể ăn được nhiều, gọi một chén canh, cố gắng làm cho mình uống nước cho no.

Lê Thượng cũng dứt khoát dùng canh đó để chan cơm. Hạ Lâm vốn định ngăn cậu lại, vì ăn cơm chan canh lại hại dạ dày, nhưng hắn nhìn Lê Thượng không có gì ngon miệng, chỉ là dựa vào canh để cố gắng nuốt xuống, liền không nói gì cả. Có ăn vẫn tốt hơn không ăn.

Trong lúc ăn cơm, Lê Thượng cũng lần lượt tải xuống mấy phần mềm kia, cài đặt trên điện thoại, đăng ký từng cái.

Cậu thử một vài cái, nói với Hạ Lâm: “Có phần mềm có thể trực tiếp loại bỏ, số lượng người dùng không đủ, đối thoại không tiện, hoặc chưa hình thành vòng tròn, nhưng tôi tương đối nghi ngờ cái này...”

Hạ Lâm nhìn theo, ngón tay Lê Thượng chỉ vào một ứng dụng có tên là “Tiếng Lòng Bắt Tay”

Hạ Lâm vừa gửi thông tin vào nhóm, bảo Trình Tiếu Y ưu tiên trọng điểm điều tra phần mềm này, vừa tự mình đi tải xuống một cái.

Ứng dụng mở ra, khẩu hiệu tuyên truyền trên đó là: “Lắng nghe và đồng hành – kết nối riêng tư, trò chuyện tâm sự, tìm bạn đồng cảm. Ở đây, bạn có thể trút bỏ gánh nặng, chia sẻ bí mật, tìm kiếm sự thấu hiểu.”

Thực chất, đây là một ứng dụng hẹn hò đội lốt tư vấn tâm lý: có phần trò chuyện riêng, diễn đàn công khai, lập nhóm, định vị vị trí người dùng, và thậm chí nhiều người còn dùng nó để hẹn gặp ngoài đời.

Hạ Lâm nhìn thấy hai chữ “Bí mật” được đánh dấu trọng điểm, bỗng nhiên giật mình. Hắn ngẩng đầu hỏi người ngồi đối diện: “Lê Thượng, cậu có bí mật nào không?”

Lê Thượng vẫn đang nghiên cứu ứng dụng kia, nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”

Hạ Lâm do dự một chút, ánh mắt nhìn Lê Thượng rất chuyên chú: “Tôi đã từng không có, hiện tại có.”

Ngón tay Lê Thượng hơi khựng lại, đôi môi mỏng khẽ mím. Mặt cậu lại không có biểu cảm gì, ngữ khí cũng vô cùng bình tĩnh: “Bình thường, mỗi người đều có bí mật.”

Một lát sau, Hạ Lâm lại hỏi: “Lê Thượng, nếu cậu phát hiện có người lừa dối cậu, cậu sẽ làm gì?”

Lê Thượng đặt điện thoại xuống, chậm rãi xoay cổ tay, khóe miệng nhếch lên một độ cong không có chút độ ấm nào: “Nói chuyện đàng hoàng với người đó.”

Hạ Lâm lại hỏi: “Nếu... ý đồ ban đầu của người đó, là vì tốt cho cậu thì sao?”

Ánh mắt Lê Thượng vẫn dừng trên điện thoại, hờ hững nói: “Vậy nghe người đó giải thích.”

Hạ Lâm vẻ mặt mong chờ: “Sau đó thì sao?”

Lê Thượng không nói gì, lại mím môi xoay cổ tay.

Lê Thượng nghe Hạ Lâm hỏi nhiều lời không đâu vào đâu như vậy, lúc này mới dời tầm mắt khỏi điện thoại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Cậu cảm thấy sau lần phát bệnh này, vấn đề đầu óc của Hạ Lâm càng lúc càng lớn, không lẽ... bị ngốc đi rồi?

Nghĩ đến đây, Lê Thượng nghiêm túc ngẩng đầu hỏi hắn: “Hạ đội, anh có chuyện gì muốn nói sao?”

Dưới cái nhìn chăm chú của Lê Thượng, Hạ Lâm mấp máy môi, dường như thật sự có điều muốn nói, nhưng rất nhanh liền chuyển hướng câu chuyện.

“Không có.” Hạ Lâm xua tay tách khỏi đề tài, “Thời gian gần đến rồi, chúng ta mau chóng đi gặp người nhà Cố Sở Tịch đi.”

~~~~~~~~
Nhznghg: ⭐

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro