Chương 110: Linh cẩu (12)

Hạ Lâm mới được xuất viện, Lê Thượng hoàn toàn không dám để hắn lái xe, nên suốt quãng đường là cậu cầm lái.

Hai người đến nhà của Cố Sở Tịch, gặp cha mẹ cô.

Hạ Lâm trước hết hỏi về cái chết của Cố Sở Tịch năm đó, sau đó là việc mẹ Cố đi nhận thi thể.

Mẹ Cố nhớ lại: “Lúc đó thi thể đã bắt đầu phân hủy, không thể nhận dạng được. Tôi không dám nhìn kỹ. Nhưng trên người có đeo sợi dây chuyền mà tôi từng mua cho con bé. Bên pháp y xác nhận không có dấu hiệu bị sát hại, tuổi tác, chiều cao, cân nặng, thời gian tử vong đều trùng khớp, nên họ kết luận đó là con bé.”

Vì sự việc xảy ra bốn năm trước, theo quy định lúc đó, một vụ án tự tử với di vật và tình trạng hoàn toàn phù hợp như vậy, người thân trực hệ cung cấp bằng chứng xong có thể trực tiếp nhận thi thể, sẽ không bắt buộc xét nghiệm DNA.

Tuy nhiên, vụ án này có tính ngẫu nhiên nhất định, dẫn đến khả năng sai sót.

Dù chưa rõ nguyên nhân, Hạ Lâm phán đoán hai thiếu nữ đã trao đổi đồ vật khi còn sống.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng đoạn ghi hình và các thông tin liên quan.

Cha mẹ Cố liếc nhìn nhau, mẹ Cố mở lời: “Trông… rất giống Sở Tịch. Nhưng tôi không dám chắc, vì trong lòng tôi luôn nghĩ con bé đã chết, bốn năm rồi chưa gặp lại.”

Hạ Lâm từng gặp nhiều gia đình có người mất tích, nhưng vợ chồng này lại khiến hắn thấy hơi kỳ lạ.

Họ chưa thông báo cho đối phương rằng Cố Sở Tịch có thể liên quan đến vụ án hình sự.

Con gái còn sống, lại giả dạng thành người khác, không liên lạc với cha mẹ ruột, điều này đã rất đáng ngờ.

Đôi vợ chồng này khi nghe tin con gái còn sống, cũng hoàn toàn không có vẻ vui mừng vì “mất mà tìm lại được”, cứ muốn nói lại thôi.

Hỏi han một hồi về tình hình cơ bản.

Cha Cố bỗng ngẩng đầu, biểu tình vô cùng nghiêm túc, ông hỏi: “Hai vị cảnh sát, hai vị hãy nói thật cho tôi biết, con bé đó… có phải đã phạm tội gì không?”

Lê Thượng ghi chép đến đây, liếc nhìn Hạ Lâm.

Hạ Lâm trả lời: “Cô ấy hiện là người bị tình nghi trong một vụ án, chúng tôi vẫn đang điều tra, chưa thể kết luận.”

Sắc mặt cha Cố trở nên âm trầm, ông mở miệng: “Kể cả nó còn sống, tôi cũng đã xem như nó chết rồi.” Nói đến đây, người đàn ông nắm chặt ngón tay, “Hơn nữa, dù nó còn sống, tôi cũng sẽ không nhận lại nó, nó có làm gì đi nữa, cũng không liên quan đến chúng tôi.”

Mẹ Cố bên cạnh cúi đầu không nói, dường như cũng đồng tình với quan điểm của chồng.

Một lúc lâu sau, mẹ Cố ngẩng đầu, giọng run run: “Có thể nói cho chúng tôi biết là vụ án đó là gì không?”

Hạ Lâm thần sắc ngưng trọng nói: “Vụ án hình sự.”

Hắn thấy cơ thể mẹ Cố hơi run lên, lông mày cha Cố càng nhíu chặt hơn.

“Tôi hy vọng hai người có thể cung cấp cho cảnh sát một vài manh mối.” Hạ Lâm hỏi tiếp, “Năm xưa Cố Sở Tịch rốt cuộc vì lý do gì mà mất tích?”

Điểm này trong báo án mất tích không ghi rõ nguyên nhân chi tiết.

Hạ Lâm đã nhờ Chu Thần Lâm điều tra hồ sơ đó, chỉ ghi chép tình trạng mất tích, ghi rõ là tự ý bỏ nhà đi và ý muốn tìm kiếm của gia đình lúc đó không mấy tích cực.

Cha Cố nói: “Con bé đó… nó ngày trước đã từng…” Nói đến đây, người đàn ông muốn nói lại thôi, ông xua tay, “Tôi biết sớm muộn gì nó cũng sẽ làm chuyện quái gở!”

Mẹ Cố cúi đầu, ngón tay siết chặt vạt áo.

Hạ Lâm đề nghị muốn hiểu rõ tình hình chi tiết hơn, cha Cố lập tức cứng rắn nói: “Hai vị cứ nói chuyện đi, để vợ tôi kể cho hai vị, tôi chiều nay còn có việc.”

Nói xong, ông bỏ đi, để lại một mình mẹ Cố đối diện với họ.

Chờ người đàn ông đi khỏi, người phụ nữ bình tĩnh lại một chút, lúc này mới mở miệng: “Tính tình ngang ngược của chồng tôi, hai vị cũng thấy rồi, tính cách của Cố Sở Tịch giống cha nó, ngày trước hai cha con không ít lần cãi nhau ở nhà.”

Sau đó bà kể: “Năm đó khi Cố Sở Tịch còn nhỏ, chúng tôi đều rất nuông chiều nó, hầu như muốn gì được đó, nhưng không ngờ chính sự nuông chiều như vậy lại chiều hư con bé. Nó từ nhỏ đã tính tình không tốt, không vừa ý là lại cãi lại làm ầm ĩ.”

“Hồi tiểu học thành tích nó còn khá tốt, đến cấp hai thì tuột dốc không phanh. Khoảng thời gian đó nó rất kỳ quái, một ngày tắm rửa mấy lần, còn không cho chúng tôi chạm vào nó, hỏi thì lại chẳng nói gì.”

Hạ Lâm nghe đến đó không lên tiếng, nhưng trong lòng hắn đã có dự đoán, tình huống như vậy thường cho thấy cô có thể đã bị xâm hại, hơn nữa sự xâm hại này đến từ người quen bên cạnh không phải người lạ.

Kẻ kia có thể là người có chức quyền, khiến cô cảm thấy vô lực phản kháng.

Quả nhiên, mẹ Cố tiếp tục: “Nó không phải là đứa ngoan ngoãn nghe lời, sau này liền bắt đầu thường xuyên trốn học, đi quán net, chúng tôi không cho tiền, nó lại tìm nam sinh trong lớp vay mượn. Một lần ngất xỉu trong tiết thể dục, chúng tôi mới biết nó có thai.”

“Đưa đi phá thai xong, nó lại bắt đầu thường xuyên tự làm tổn thương bản thân, cha nó đã đưa ra một quyết định…” Nói đến đây, ngực người mẹ phập phồng, lại lần nữa dừng lại.

Lê Thượng ghi nhớ đến đây, trong lòng mơ hồ có chút linh cảm không lành.

Hạ Lâm trực tiếp thúc giục hỏi: “Đưa đi đâu?”

Ánh mắt mẹ Cố lảng tránh một lát, lúc này mới mở miệng: “Khoảng thời gian đó, khu vực chúng tôi có một trại giáo dưỡng thanh thiếu niên rất nổi. Tuy giá cả không rẻ, nhưng có rất nhiều trường hợp thành công, nghe nói không ít đứa trẻ sau khi học ở đó đều cải tà quy chính, học phí mười mấy vạn tệ một năm, chúng tôi vẫn cắn răng đưa nó đi.”

Hạ Lâm hỏi: “Đi bao lâu?”

Người mẹ nghĩ nghĩ: “Đưa vào sau năm mười lăm tuổi, ba năm. Lúc mới gửi đi, tôi cũng lo, nhưng mấy người huấn luyện viên cam đoan không đánh đập trẻ, còn ký giấy đảm bảo. Tôi không biết con tôi đã trải qua những gì ở trong đó… chỉ biết sau khi ra, tính tình nó thay đổi hoàn toàn.”

Người phụ nữ nói đến đây đau khổ che mặt.

“Có một lần nó mặc ít áo, tôi thấy trên lưng nó toàn là vết thương, mà rõ ràng những người đó nói với tôi là sẽ không đánh đập con bé… Tôi cũng không biết là giúp nó hay hại nó. Sau này có một lần tôi hỏi nó đã trải qua gì bên trong, nó cười lạnh với tôi, hoàn toàn không phản ứng. Nụ cười đó nhìn tôi thực sự sợ hãi…”

Người phụ nữ nói đến đây hai vai run rẩy: “Chúng tôi cực khổ nuôi nấng ra một kẻ thù, tôi thậm chí lo lắng nó sẽ giết tôi…”

Hạ Lâm hỏi: “Sau đó thì sao?”

Mẹ Cố nói: “Lúc con bé ra khỏi đó là 18 tuổi, miễn cưỡng vào được một trường cấp ba tư thục. Một ngày nọ, con bé chỉ thu dọn vài bộ quần áo rồi bỏ nhà đi… Sau đó, vào đêm Giao thừa năm ấy, tôi bỗng nhiên nhận được một lá thư tuyệt mệnh nó gửi cho tôi.”

“Từ ngày đó trở đi, không còn bất kỳ tin tức gì nữa. Chúng tôi đi khai báo mất tích, trình bày đặc điểm nhận dạng khi nó bỏ nhà đi. Vài tháng sau, cảnh sát báo tin đến nhận thi thể...”

“Chúng tôi nhận xác xong thì nhanh chóng hỏa táng, chôn cất đơn giản. Chồng tôi nói... coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này...”

Hạ Lâm nghe đến đó đã hiểu rõ: cha mẹ lạnh nhạt, con gái nổi loạn, cùng với sự thúc đẩy của giáo dục biến thái.

Sau khi nói chuyện xong với mẹ Cố, Hạ Lâm gần như có thể xác nhận người phụ nữ xuất hiện trong video giám sát chính là Cố Sở Tịch.

Có lẽ bốn năm trước, cô thật sự đã đau khổ đến cực điểm, muốn tìm cái chết. Nhưng định mệnh trớ trêu, đúng vào đêm giao thừa ấy, cô gặp Trần Tiêu.

Sau khi Trần Tiêu chết, Cố Sở Tịch được Chu Thần Lâm cứu sống. Cô ta nói dối rằng mình chính là Trần Tiêu, nắm trong tay giấy tờ tùy thân, điện thoại, thậm chí có thể cả chút tiền mặt.

Từ đó, cô ta biến thành một người khác. Nhưng cô ta không hề trân trọng cuộc sống thứ hai này, mà lại lợi dụng thân phận mới để sa vào vực sâu tội lỗi.

Tiền sẽ nhanh chóng tiêu hết, một cô gái 18 tuổi, không được học hành tử tế vài năm, lấy gì để duy trì cuộc sống?

Cách cô ta kiếm tiền có thể là lưu lạc trong các hội nhóm tự tử, hễ gặp ai muốn tự tử, cô ta trà trộn vào, chiếm đoạt tài sản và điện thoại của họ.

Không biết bằng cách nào, cô ta đã gặp người đàn ông kia, cả hai người kết thành một nhóm nhỏ.

Các mảnh ghép của vụ án này cuối cùng đã được nối lại thêm một phần.

.......

Buổi chiều, hai người rời khỏi nhà Cố Sở Tịch.

Hạ Lâm nhìn vào điện thoại thấy có thêm không ít tin nhắn mới. Mấy ngày nay hắn nằm viện, nhiều công việc vẫn cần hắn giải quyết, đặc biệt là tin nhắn email, cần phải xem qua và phản hồi từng cái một.

Hắn không vội quay lại bệnh viện mà tìm một phòng trà yên tĩnh trong một quán trà gần đó.

Hạ Lâm gọi một ấm trà hoa quả, lấy máy tính xách tay ra.

Hắn nói với Lê Thượng: “Có một số phản hồi cho email thu thập manh mối đã gửi trước đó, cảnh sát các thành phố đều gửi đến một số vụ án nghi ngờ, chúng ta cần xem xét từng vụ để đánh giá tính liên quan.”

Lê Thượng ngồi bên cạnh hắn, Hạ Lâm rót cho cậu một ly trà.

Lê Thượng cụp mắt, đặt lòng bàn tay ôm lấy ly trà, trà hoa quả tỏa ra một mùi hương hoa nồng đậm.

Hạ Lâm mở email, cùng Lê Thượng bắt đầu xem.

Các cục cảnh sát gửi đến đều là một số vụ án tự sát kỳ lạ.

Có những vụ án rõ ràng là tự sát của một hoặc hai người, nhưng hiện trường lại kỳ quái xuất hiện bằng chứng về sự tồn tại của người thứ ba hoặc thứ tư không thuộc về người chết.

Những bằng chứng đó thường là dấu chân, vân tay, hoặc tóc, lông.

Trên người người chết có thư tuyệt mệnh, cũng không có bằng chứng rõ ràng bị sát hại, vì vậy sau khi điều tra không có kết quả, các vụ án này đều tạm thời được đóng hồ sơ. Tuy nhiên, sự nghi vấn vẫn còn đọng lại trong lòng các điều tra viên.

Lần này, ngay khi thông báo hợp tác điều tra mất tích được đưa ra, cảnh sát từ nhiều sở và phân cục đã gửi những vụ án còn nghi vấn đến.

Hạ Lâm và Lê Thượng xem xét một lúc, thảo luận từng vụ án.

Họ loại trừ hai vụ án, còn lại mấy vụ đều nghi ngờ có sự tham gia của hai nghi phạm kia.

Hạ Lâm theo thứ tự mở một email chưa đọc khác.

Hồ sơ vụ án này được cung cấp bởi Cục Cảnh sát Bình Thành. Vụ án này cũng là một vụ hẹn nhau tự tử, địa điểm là một cửa hàng do một trong những người tự tử mở.

Trùng hợp là bên ngoài cửa hàng có camera giám sát công cộng, thông qua cửa sổ đã quay được một số cảnh tượng bên trong phòng.

Sau khi xem thông tin hồ sơ vụ án, Hạ Lâm mở video.

Camera giám sát quay vào ban đêm, đèn trong cửa hàng đối diện sáng rõ. Đó là một cửa hàng đã đóng cửa, căn phòng phía ngoài có một cửa kính lớn.

Camera giám sát quay xuyên qua cửa kính vào trong nhà.

Mặc dù có hơi mờ, nhưng họ có thể thấy rõ, ban đầu chỉ có một mình chủ tiệm ở trong cửa hàng, sau đó lần lượt có người gõ cửa. Chờ khi bốn người đến đủ, chủ tiệm khóa cửa lại và mấy người cùng nhau đi vào căn phòng bên trong.

Trong phòng không có bàn, bốn người họ ngồi dưới sàn, xung quanh là đạo cụ của diễn kịch: một bộ tóc giả nữ quỷ xõa và một bộ xương khô.

Trong bốn người, có hai người quay lưng về phía màn hình, hai người còn lại đối diện với camera giám sát.

Sắc mặt họ nghiêm trọng, như đang chuẩn bị cho một điều gì đó.

Nếu không biết rõ đây là hiện trường của một vụ tự sát, thì cảnh tượng này quả thực trông giống như một phân cảnh mở đầu của một vụ giết người trong phim.

Ngoài người đàn ông là chủ tiệm và một người phụ nữ trung niên, hai người còn lại là một nam một nữ trẻ tuổi.

Trong đó, người phụ nữ trẻ tuổi chính là Cố Sở Tịch – người họ vừa xác nhận danh tính, cô ta vẫn để mái tóc dài buông xõa đặc trưng. Còn người nam giới chính là quý ông khối vuông xuất hiện cùng Ngô Duyệt Nịnh trong đoạn video giám sát trước đó, cũng là người đã giết hại Lâm Vi.

Họ lựa chọn tự sát bằng thuốc độc.

Đèn trong phòng sáng, từ góc máy giám sát có thể thấy, bốn người lần lượt uống một thứ gì đó.

Sau đó, tất cả đều bắt đầu giãy giụa, run rẩy, có người còn bị nôn mửa.

Hai người trung niên quay lưng về phía camera nhanh chóng giãy giụa một lúc rồi nằm im bất động.

Đôi nam nữ trẻ tuổi đối diện màn hình cũng nằm xuống sàn như đã ngủ say.

Hình ảnh không hề chuyển động. Hạ Lâm kéo thanh tiến độ về sau một chút, sau đó hắn phát hiện: Quý ông khối vuông trong camera đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn sang Cố Sở Tịch bên cạnh.

Kế đó người đàn ông thực hiện một hành động hơi kỳ dị: hắn từ từ bò tới, cúi xuống nhìn người phụ nữ, động tác dường như đang xác nhận Cố Sở Tịch còn thở hay không.

Sau đó, hắn cúi đầu xuống, không rõ là cắn hay hôn.

Đúng lúc này, Cố Sở Tịch động đậy, tay cô ta giơ lên tát mạnh vào mặt người đàn ông.

Ngay sau đó, lợi dụng khoảnh khắc người đàn ông ngây người, cô ta đá mạnh một cú vào ngực hắn.

Người đàn ông lập tức ôm mặt ngã nhào xuống đất, vị trí hai người thay đổi.

Giây tiếp theo, người đàn ông lao tới như một dã thú, mặc kệ Cố Sở Tịch giãy giụa, hắn bóp mạnh cổ cô ta.

Cố Sở Tịch cũng như phát điên, ra sức đá vào người đàn ông, cô ta thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn, định bỏ chạy, nhưng bị người đàn ông túm tóc lôi trở lại.

Tay Cố Sở Tịch sờ được chiếc đầu lâu giả ở bên cạnh, cô ta cầm lên, đánh mạnh vào đầu người đàn ông.

Hai người lao vào đánh nhau ngay trong căn phòng vẫn còn hai thi thể.

Do bức tường và khung cửa sổ che khuất, họ không thể thấy rõ quá trình đánh nhau của hai người, nhưng theo camera giám sát, họ đánh nhau khoảng sáu, bảy phút. Tóc Cố Sở Tịch bị kéo xộc xệch, quý ông khối vuông cũng rất chật vật.

Sau đó, Cố Sở Tịch đứng dậy, dường như đang nói gì đó với người đàn ông.

Lúc này, hai người mới ngừng tranh chấp.

Một lát sau, Cố Sở Tịch đứng dậy lục soát túi của chủ tiệm và người phụ nữ trung niên kia, lấy đi một ít tiền mặt và điện thoại di động. Sau đó, họ tắt đèn, lần lượt bước ra khỏi cửa hàng, đi hai hướng khác nhau.

Xem xong đoạn hình ảnh này, Hạ Lâm trình bày kết quả điều tra của cảnh sát Bình Thành: “Sau khi tiếp nhận tin báo, Cục Cảnh sát Bình Thành ban đầu nghĩ đây chỉ là một vụ án tự sát thông thường, sau đó tiến hành điều tra và tìm được đoạn video giám sát này.”

“Họ cũng là lần đầu tiên gặp loại vụ án kỳ lạ này, bởi vì chủ tiệm và người phụ nữ trung niên đều để lại thư tuyệt mệnh, pháp y giám định là tự tử bằng thuốc độc, gia đình cũng không có ý kiến gì, trong video họ cũng không có vẻ bị người khác cưỡng ép. Vì vậy, đôi nam nữ kia chỉ bị coi là người liên quan, bị truy tố trộm cắp tài sản.”

“Họ cũng hy vọng xác nhận được danh tính hai người đó để lấy lời khai, nhưng vẫn chưa thể tìm thấy.”

Sau đó, Hạ Lâm có chút nghi vấn: “Cậu nghĩ lý do họ đánh nhau là gì? Là chia chác không đều, hay chỉ là cãi cọ giữa người yêu nhau?”

Lê Thượng nhìn màn hình, nói một cách nghiêm túc: “Tôi cảm thấy, lúc Cố Sở Tịch đánh người không giống như đang đối diện với người quen thuộc và quý ông khối vuông cũng ra tay rất tàn nhẫn. Hơn nữa các vụ án này có trình tự thời gian.”

Vừa rồi chỉ là lướt qua, nhưng trong đầu cậu đã ghi nhớ thời gian, địa điểm và mọi chi tiết của tất cả các vụ án.

Giọng Lê Thượng lạnh lùng, cậu lần lượt chải chuốt các manh mối: “Vụ án xảy ra sớm nhất là vụ Lâm Vi bị xâm hại, địa điểm xảy ra ở quanh Vân Thành, người liên quan là Quý ông khối vuông.”

“Sau đó là vụ Trần Tiêu tự tử vào đêm Giao thừa bốn năm trước, địa điểm ở Ninh Thành, người liên quan là Cố Sở Tịch.”

“Tiếp theo là năm Lâm Vi bị giết, địa điểm lại là Vân Thành, nghi phạm là Quý ông khối vuông.”

Sau khi liệt kê xong mấy vụ án này, Lê Thượng kết luận: “Lúc đó, hai nghi phạm này vẫn còn phạm tội riêng lẻ, hơn nữa ở hai địa điểm khác nhau. Sau đó chính là vụ án này, địa điểm xảy ra ở Bình Thành.”

“Và sau vụ án này, là một loạt các vụ tự tử kỳ lạ.”

“Cho đến vụ án gần nhất, là vụ Ngô Duyệt Nịnh bị hại ở Vân Thành.”

“Vụ án Bình Thành này, xảy ra cách đây ba năm, chính là bước ngoặt của mọi chuyện. Những vụ án xảy ra sau đó, xét từ bằng chứng để lại tại hiện trường, ngoài người tự tử, có khả năng không chỉ có một người xuất hiện tại hiện trường.”

Lê Thượng sắp xếp lại toàn bộ dòng thời gian và chi tiết vụ án, rồi chậm rãi nói ra kết luận của mình: “Đây là một chuỗi án mạng liên hoàn đến tự tử, các nghi phạm liên tục hoạt động trong tỉnh. Do đó, tôi cho rằng vụ tự sát xảy ra trong cửa hàng diễn kịch này, có thể là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau.”

Hạ Lâm bắt kịp suy nghĩ của cậu: “Trước đây tôi cũng tự hỏi, hai người này rốt cuộc đã hợp tác với nhau như thế nào? Theo phân tích của cậu, có lẽ lần đó họ tình cờ gặp nhau khi cùng đến thực hiện vụ tự tử này.”

Từ góc độ của Quý ông khối vuông mà suy nghĩ: Bốn người hẹn nhau tự tử, hắn tưởng rằng ba người kia đã ngừng thở, lúc định thấy sắc nảy lòng tham với cô gái trẻ trong đó thì cô ta đột nhiên sống lại, hắn chắc chắn sẽ hoảng sợ và không kịp trở tay.

Còn từ góc độ của Cố Sở Tịch: Cô ta giả vờ trúng độc, chờ ba người kia chết rồi mới lục lọi tài sản và bỏ đi, kết quả có người bỗng dưng không chết mà còn bò đến sờ soạng cô ta, cô ta ra tay tát hắn là điều hợp lý.

Cả hai đều không lường trước được sự tồn tại của đối phương, đều cảm thấy bị lừa, vì vậy họ lao vào đánh nhau, muốn giết chết đối phương.

Nếu hiểu theo cách này, cảnh tượng trong video giám sát quả thực trở nên hợp lý.

Một người chuyên dụ dỗ các cô gái trẻ tự tử để lừa sắc, một người chuyên tìm kiếm người tự tử để lừa tiền bằng mọi lý do.

Và sau đó, hai người này lại ăn ý với nhau, kết thành đồng minh phạm tội.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại Hạ Lâm reo, hắn mở ra xem, thấy tin nhắn của Trình Tiếu Y gửi đến.

“Tôi đã liên hệ được với công ty sản xuất ứng dụng Tiếng Lòng Bắt Tay rồi, nhưng công ty đó hoàn toàn không hợp tác.”
Hạ Lâm nhíu mày.

Hắn gửi một tin nhắn thoại hỏi Trình Tiếu Y: “Cụ thể tình hình thế nào?”

Trình Tiếu Y nói: “Bên đó cho một thực tập sinh ra tiếp tôi, cứ nói vòng vo rằng họ làm việc đúng pháp luật, hợp quy định. Còn bảo là lãnh đạo không có ở công ty, tìm đủ lý do trì hoãn, không chịu cung cấp quyền truy cập hậu trường. Thậm chí còn ám chỉ rằng lãnh đạo của họ có quen biết trong sở công an thành phố.”

Nghe đến đó, Lê Thượng cũng hơi nhíu mày.

Hạ Lâm thường xuyên làm công tác trinh sát, hầu hết các công ty hắn tiếp xúc đều rất hợp tác, rất hiếm khi gặp loại công ty dám hoàn toàn lấp liếm, lừa dối cảnh sát. Nhưng hắn không hề nao núng.

Hắn ra hiệu cho Lê Thượng yên tâm, rồi nói với Trình Tiếu Y cách xử lý.

Hạ Lâm gửi tin nhắn thoại: “Nếu bên kia không hợp tác, nâng cấp thành lệnh điều tra chính thức, buộc họ phải phối hợp. Chúng ta cần tìm kiếm chứng cứ xác thực trước, chứng minh ứng dụng này có liên quan đến hai tên tội phạm. Tôi nhớ loại công ty này đều phải đăng ký hệ thống tên thật, thông tin đăng ký liên quan phải được đồng bộ thông báo với cảnh sát. Cô đi vào kho dữ liệu tìm kiếm trước, xem có thể tra ra thông tin đăng ký của Trần Tiêu không.”

Chỉ vài phút sau, Trình Tiếu Y trả lời: “Tra được! Ngay trong kho thông tin đăng ký của ứng dụng này, ID là Hồng Tâm Hoàng Hậu. Thông tin này khớp với Trần Tiêu.”

Điều này có nghĩa là Cố Sở Tịch đã sử dụng thông tin của Trần Tiêu để đăng ký ứng dụng.

Hạ Lâm tiếp tục: “Cô thử tra thêm, trong cùng cơ sở dữ liệu đó, có thể tìm được thông tin đăng ký của Ngô Duyệt Nịnh không? Nếu tìm được cô ấy, điều đó chứng tỏ đây không phải là trùng hợp.”

Trình Tiếu Y lập tức tìm kiếm, chốc lát trả lời: “Ngô Duyệt Nịnh quả thật cũng đã đăng ký ứng dụng này, ID đăng ký là Chanh C, hơn nữa cô ấy đăng ký ngay trước khi mất không lâu, thời gian chưa đầy một tháng.”

“Cô tra thêm xem, trong đó có người nào tên là Quý ông khối vuông không, hoặc có ID tương tự?”

“Có một cái, thông tin sử dụng tên là Tạ Niên.”

Hạ Lâm nói: “Chúng ta hiện đã có đầy đủ chứng cứ để nghi ngờ rằng ứng dụng này chính là nền tảng để nghi phạm tìm kiếm người bị hại. Cô tiến hành làm thủ tục công tác, ra văn bản yêu cầu hỗ trợ điều tra. Trước khi tan sở hôm nay, bắt buộc đối phương phải cung cấp quyền truy cập hậu trường.”

Trình Tiếu Y lập tức mạnh mẽ hơn: “Vâng.”

Hạ Lâm suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Đúng rồi, công ty đó ở đâu?”

Trình Tiếu Y nói: “Ngay tại Vân Thành.”

Hạ Lâm ra lời khuyên cho cô: “Tốt. Chuẩn bị sẵn sàng. Nếu họ vẫn cố tình trì hoãn, chúng ta trực tiếp đến làm việc.”

Trình Tiếu Y: “Rõ!”

Giải quyết xong, các đầu mối vụ án đều đã có tiến triển rõ rệt, Hạ Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn gập máy tính xách tay lại, uống cạn ly trà.

Lê Thượng nhìn đồng hồ, đã là 4 giờ rưỡi chiều, Hạ Lâm hôm nay còn chưa truyền dịch, cậu nói với Hạ Lâm: “Để tôi đưa anh về bệnh viện.”

Hạ Lâm nhìn Lê Thượng, biểu tình có vẻ không tình nguyện lắm.

Hai người thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, trên đường trở về, Lê Thượng cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Quán trà nằm trên một con đường dốc, ở giữa có một đoạn mười mấy bậc thang. Chiếc xe cảnh sát màu trắng đậu ở bãi đỗ xe cách đó không xa dưới chân bậc thang.

Giờ đã bắt đầu mùa đông, những hàng cây ven đường có chút tiêu điều.

Hạ Lâm rảo bước, chầm chậm đi xuống. Hắn nhìn xuống từ phía trên, vừa lúc nhìn thấy góc mặt nghiêng trắng trẻo và chiếc cổ thon dài của Lê Thượng, vai rộng eo thon, lưng thẳng tắp.

Hắn đứng ở bậc thang nghiêng, cao hơn Lê Thượng một bậc. Hạ Lâm chợt muốn khoác tay lên vai Lê Thượng, nhưng động tác mới làm được nửa chừng, lại cảm thấy chưa nói gì với Lê Thượng mà làm vậy thì quá thân mật đối với đồng nghiệp.

Hắn nảy ra ý kiếm đại một lý do, lẩm bẩm trong miệng: “Lê Thượng, cậu đi chậm một chút. Tôi hơi… choáng…”

Lê Thượng đang cúi đầu chăm chú bước đi, phía dưới còn khoảng ba bốn bậc thang.

Cậu cảm thấy tay Hạ Lâm đặt lên vai mình. Hạ Lâm vốn đã cao hơn cậu vài centimet, cộng thêm độ cao của một bậc thang.

Lê Thượng đang xuất thần, bị lời nói của Hạ Lâm làm giật mình.

Hạ Lâm mới nôn ra máu, hai ngày nay lại không ăn gì, lẽ ra hắn không nên vội vàng ra ngoài xử lý vụ án lúc này. Lê Thượng sợ Hạ Lâm thực sự ngất xỉu, cũng sợ hắn lăn từ bậc thang xuống, nếu trọng lượng 75kg này đột ngột đổ xuống, cơ thể cậu hiện tại chưa chắc chịu nổi.

Lê Thượng lập tức căng thẳng, quay người lại dùng sức đỡ Hạ Lâm.

Hậu quả của việc quay người vội vàng là: người chưa kịp đỡ, cậu chỉ cảm thấy đùi mình tê rần, chuột rút ở bắp chân…

Dung Khuynh, người không hề nhăn mặt khi bị đâm bằng dao nhỏ, bị cơn chuột rút này làm phải “A” lên một tiếng, lập tức cúi đầu đưa tay giữ chặt chân, lông mày nhíu chặt lại.

Hạ Lâm thấy tư thế này của Lê Thượng thì luống cuống, cũng không dám giả vờ ngất nữa, chạy vài bước xuống bậc thang hỏi: “Sao vậy? Chuột rút à?”

Lê Thượng nhất thời đau bắp chân đến nỗi không nói nên lời, siết chặt quần áo, chờ cho cơn đau qua đi.

Hạ Lâm đỡ cậu ngồi xuống bậc thang, rồi ngồi xổm trước mặt, giúp cậu duỗi chân và xoa bóp nhẹ.. Lúc này vị trí hai người đảo ngược: Lê Thượng ngồi trên bậc thang thứ hai, Hạ Lâm ngồi xổm dưới chân bậc thang.

Mất nửa ngày bận rộn, Lê Thượng mới đỡ hơn một chút.

Hạ Lâm thở phào nhẹ nhõm, mở miệng hỏi cậu: “Sao tự dưng lại bị chuột rút thế? Hay quay lại mua cho cậu ít canxi bổ sung nhé?”

Lê Thượng cười như không cười nhìn chằm chằm Hạ Lâm: “Đúng vậy, sao tự dưng lại bị chuột rút thế?”

Lê Thượng rất ít khi nhìn Hạ Lâm với biểu tình như vậy, nhất thời làm Hạ Lâm có chút sững sờ. Có lẽ vì ánh mắt của Hạ Lâm thực sự quá mức nhiệt liệt, biểu tình của Lê Thượng không giữ được, liền muốn rút chân đang bị Hạ Lâm nắm ra.

Lê Thượng khẽ cử động, nhưng không thể rút ra. Hạ Lâm vẫn nắm chặt cẳng chân cậu không nói lời nào.

Không khí trong chốc lát thay đổi, yết hầu Lê Thượng lăn nhẹ, không biết mình nên nói gì, tai cậu hơi nóng lên, thậm chí có chút muốn bỏ chạy.

Lê Thượng không muốn để mình ở thế yếu, vì vậy cậu hắng giọng, tra vấn kẻ gây rối: “Anh không ngất xỉu à?”

Lúc này Hạ Lâm mới buông cẳng chân thon dài của Lê Thượng ra, nhưng không đứng dậy. Hắn vẫn ngồi xổm trước mặt Lê Thượng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, khẽ cười nói với Lê Thượng: “Không dám.”

Lê Thượng cau mày, từ từ đứng dậy, nhìn xuống Hạ Lâm, hỏi hắn: “Cái gì không dám?”

Hạ Lâm cũng đứng lên, trong giọng nói mang theo một chút lấy lòng: “Cái gì cũng không dám.”

Lê Thượng mím môi, cố gắng kìm lại nụ cười nhẹ ở khóe miệng, nói: “Vậy thì tốt.”

Cậu đứng dậy, vận động chân một chút, cảm thấy đã hồi phục bình thường, rồi đi về phía xe.

Hạ Lâm im lặng đi theo phía sau.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:

Cún con: Không dám ngất xỉu, không dám lừa cậu ấy, không dám tiếp tục chiếm tiện nghi của cậu ấy.

~~~~~~~~
Nhznghg: ⭐

Có chỗ nào sai mn nhắc mình sửa nhaa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro