Chương 114: Linh cẩu (16)

Bắt gặp ánh mắt của Hạ Lâm, Lê Thượng liền giả vờ như chẳng có chuyện gì, bình thản đi qua kéo ghế ngồi xuống cạnh Trình Tiếu Y.

Cậu cố gắng giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, bình tĩnh phân tích: “Có thể vẫn có một vài điểm đặc biệt nào đó để tách nhóm người này ra khỏi những người dùng bình thường.”

Lê Thượng sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt sắc bén: “Những chuyện như thế này xác suất thành công sẽ không quá cao, cũng đều sẽ được tiến hành trong các nhóm nhỏ. Bọn họ chắc chắn giăng lưới rộng, không thể nào chỉ nhăm nhe một hai mục tiêu.”

Hạ Lâm bắt kịp ý nghĩ của cậu: “Đúng vậy, bọn họ muốn lôi kéo người khác tham gia vào hành động tự sát của họ, chắc chắn sẽ phải lên tiếng trong nhóm chat. Một người trong số họ sẽ là người tổ chức trong cuộc trò chuyện nhóm, người kia là người hưởng ứng. Có thể loại bỏ trước những người dùng mà 30 ngày gần đây có số lần nhắn tin ít, ví dụ như chỉ nhắn một hai câu.”

Cùng với sự phân tích của họ, Lâm Hội đã bắt đầu nhập điều kiện sàng lọc. Rất nhanh, lượng dữ liệu dài dòng đã giảm đi hơn một nửa.

Lê Thượng tiếp tục nói: “Chúng ta trước hết tập trung sàng lọc thông tin trong khoảng thời gian trước khi Ngô Duyệt Nịnh mất tích. Bọn họ dụ dỗ Ngô Duyệt Nịnh, chắc chắn sẽ có một kế hoạch hoàn chỉnh. Có thể từ đó tìm ra những người dùng đáng ngờ, rồi truy ngược về trước và sau để xem họ đã nhắn gì, đã làm những gì.”

Lâm Hội nhìn tài liệu cần xử lý hiện tại, đã được tinh giản bớt, lại dựa theo lời Lê Thượng để trích xuất một đoạn thời gian ngắn. Sau đó anh lại bắt đầu gõ bàn phím: “Mặc dù ID người dùng đã mất, nhưng tôi có thể đặt cho họ một số thứ tự đơn giản làm biệt danh, như vậy sẽ tiện cho việc đối chiếu và xem xét...”

Ngón tay Lâm Hội lướt trên bàn phím. Rất nhanh, những chuỗi ký tự dài khó nhớ đã được thay thế bằng những con số đơn giản.

Lê Thượng ho khan hai tiếng, rồi nói: “Tiếp tục lọc sâu nữa thì dễ sai sót. Chúng ta nên bước vào giai đoạn xử lý thủ công, thử xem kết quả ra sao.”

Hạ Lâm gật đầu: “Được, vậy chúng ta chia nhau kiểm tra. Nếu thấy phát ngôn nào đáng ngờ thì đánh dấu màu, độ nghi ngờ càng cao thì màu càng đậm. Cứ vậy mà loại dần, hẳn là có thể tìm ra bọn họ.”

Sau đó, Hạ Lâm lại mượn Chu Thần Lâm hai chiếc máy tính xách tay cùng máy in. Họ bắt đầu chạy đua với thời gian làm việc trong phòng họp.

Nhưng lý thuyết thì lúc nào cũng dễ, còn khi bắt tay vào thực tế lại nảy sinh không ít khó khăn.

Trình Tiếu Y xem một lúc liền hít ngược một ngụm khí lạnh: “Sao lại có nhiều phát ngôn đáng ngờ thế này? Nhìn kiểu này, không ít người trông chẳng giống người tốt lành gì cả.”

Trong thời gian ngắn ngủi, cô đã đánh dấu hơn mười tài khoản.

Những người này nói năng khác nhau, dùng thiết bị khác nhau, thậm chí địa chỉ IP cũng chẳng trùng, không thể nào đều là hai kẻ bị tình nghi kia được.

Khóe miệng Lâm Hội hơi nhếch lên, đưa cho cô một câu trả lời: “Bởi vì vốn dĩ đã có rất nhiều người vô công rồi nghề ở bên trong. Có người chỉ là cuộc sống không thoải mái, ở trong đó thuần túy trút giận. Nhìn thấy có người còn bất mãn hơn mình, họ sẽ bắt đầu hướng dẫn, khuyên họ đi tìm chết. Họ cũng không quan tâm những người khác có chết hay không, thậm chí âm thầm hy vọng họ thật sự chết đi.”

Trình Tiếu Y bị sốc: “Những người đó sao lại xấu xa như vậy... Chỉ thích rắc muối vào vết thương của người khác?”

Hạ Lâm nhẹ giọng an ủi: “Đó là bản chất đa dạng của con người thôi. Phần lớn họ chỉ nói miệng cho hả giận, chứ thực sự hành động thì không nhiều.”

Lê Thượng xem qua những bản ghi đó rồi nói với Trình Tiếu Y: “Tôi nghĩ những người cô vừa đánh dấu không phải là hai kẻ đó. Chúng sẽ không bộc lộ rõ ràng như vậy đâu. Càng tỏ ra bình thường, càng hòa mình như bạn bè, thì mới dễ dụ dỗ người khác tham gia tự sát.”

Trình Tiếu Y ngộ ra: “Cần phải có cảm giác đồng cảm...”

Những lời lẽ mà cô vừa chọn ra, có cái quả thực nhìn qua đã biết là giả, những cái đó ngược lại có thể loại trừ được.

Những người đó giống như một đám linh cẩu hung tàn, còn họ thì phải phân biệt ra hai con xảo quyệt nhất trong đám.

Mà đây cũng chính là lý do vì sao công việc này không thể đơn thuần sử dụng chương trình và trí tuệ nhân tạo để rà soát, mà chỉ có thể sàng lọc bằng thủ công.

Những chi tiết về ngữ khí trong văn bản và sự thấu hiểu cảm xúc, chỉ có con người mới có thể làm được.

Mọi người phân tích một lúc, không ngừng thảo luận, thay đổi phương thức tìm kiếm.

Mặc dù đã được đơn giản hóa tương đối, nhưng việc sàng lọc như thế này vẫn rất khó thúc đẩy tiến độ.

Nguyên nhân là do các đoạn hội thoại đều bị cắt vụn, rời rạc. Họ phải dựa vào trí nhớ để ghép nối lại các đoạn mã số, rồi lần ra mạch logic trong lời nói, mới có thể khôi phục lại toàn bộ cuộc trò chuyện như ban đầu.

Mà hội thoại vốn đã rối rắm, đôi khi chính người nói còn nhảy chủ đề liên tục, huống chi là hàng chục người chen ngang cùng một lúc.

Có khi nhìn hồi lâu sẽ làm người ta quên mất sự liên kết trước sau là gì.

Hạ Lâm xem rất chậm.

Hắn vừa mới trải qua một lần xuất huyết não chưa lâu, mấy người còn lại đều phải nhắc hắn chú ý sức khỏe, đừng để phải nhập viện lần nữa.

Mặc dù chữ đánh máy dễ đọc hơn chữ viết tay, nhưng Hạ Lâm cố gắng nhìn mấy giờ, những con chữ trước mắt dần mờ ảo thành một mảng, ảo ảnh chồng lên nhau, làm hắn có chút không đọc ra được ý nghĩa bên trong. Hắn sợ xảy ra sai sót, đành phải buộc dừng lại.

Không thể làm công tác sàng lọc, Hạ Lâm chủ động bắt đầu làm hậu cần. Hắn đi rót cà phê cho Trình Tiếu Y và Lâm Hội, lại rót một ly nước ấm cho Lê Thượng.

Tốc độ của Trình Tiếu Y không nhanh, Lâm Hội nhanh hơn một chút, nhanh nhất chính là Lê Thượng. Cậu nhanh chóng đánh dấu ra những tài khoản có vấn đề.

Lê Thượng có thể ghi nhớ rõ ràng những đánh số đó, sau đó ghi nhớ trình tự lên tiếng trước sau của mỗi người, sự việc được kể và chải chuốt rõ ràng logic trong đó.

Cậu cố gắng cụ thể hóa những tài khoản đánh số đó thành người thật, xem họ là những người có tên, có thân phận, để cố gắng cảm nhận từng hàng chữ họ gõ ra.

Nhưng Lê Thượng cũng đã chịu một số ảnh hưởng cảm xúc, bởi vì những lời lẽ này rất nhiều đều là lời lẽ của những người trầm cảm. Những người đó có người rõ ràng đang muốn chấm dứt tất cả. Những câu chữ trước mặt dường như là từng tiếng hét lên tuyệt vọng.

Lê Thượng có thể cảm nhận được những thống khổ đó.

Nếu là nhóm chat bình thường, những người trong nhóm hẳn sẽ an ủi những người muốn tự hủy hoại bản thân, cho họ những vòng tay ấm áp, cố gắng níu giữ họ lại. Nhưng trong phần mềm này, phản ứng của mọi người lại hoàn toàn trái ngược.

Một số thành viên trong nhóm chat không ngừng gieo rắc những tư tưởng đáng sợ thông qua ngôn từ: cái chết mới là phương thức giải quyết vấn đề tốt nhất, tất cả họ đều nên đi tìm chết.

Bầu không khí trong những lịch sử trò chuyện đó, giống như một cơn lốc xoáy đen, mỗi người đều đổ mực vào bên trong, năng lượng tiêu cực mạnh mẽ đang kéo mọi người không ngừng chìm xuống, cho đến khi họ rơi vào vực sâu.

Nhìn những điều này, cảm xúc của Lê Thượng cũng chịu một chút ảnh hưởng, dạ dày lại bắt đầu đau, trên mặt cũng có chút nóng bừng.

Để hạ nhiệt và giữ cho đầu óc tỉnh táo, cậu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt.

Hạ Lâm nhận ra Lê Thượng có gì đó không ổn. Khi cậu quay lại chỗ ngồi, Hạ Lâm liền giả vờ chỉnh lại tài liệu, rồi khẽ đặt bàn tay lên trán cậu để kiểm tra.

Lê Thượng có chút chột dạ, nhưng vì cậu vừa rửa mặt, thêm vào đó là sốt nhẹ, nên coi như qua mặt được.

Cho dù cơn sốt không nghiêm trọng, nhưng dù sao tối qua cậu vừa trải qua một lần phát tác nghiêm trọng, lúc này trong cơ thể âm ỉ đau, khiến tay cậu vô thức muốn ấn vào bụng.

Hạ Lâm dường như cảm nhận được. Hắn lấy điện thoại ra, không biết là nói chuyện với Chu Thần Lâm hay gọi dịch vụ giao hàng, chỉ lát sau đã có một chiếc túi chườm ấm được mang đến và đưa cho hắn.

Vật ấm áp đó lập tức xua tan hơi lạnh trong cơ thể Lê Thượng, ngay cả cơn đau cũng dịu đi.

Hạ Lâm còn áp sát vào tai Lê Thượng, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe được nói với cậu: “Nếu cậu khó chịu quá, nhớ nói cho tôi biết.”

Lê Thượng khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng bóp tay Hạ Lâm, ý bảo hắn yên tâm.

Cậu không cố chấp muốn chịu đựng, nhưng cậu hiểu rõ vào lúc này, chỉ có cậu mới có thể tiếp tục công việc này. Không ai có thể thay thế được.

Sau mỗi lần sàng lọc, thảo luận, chải chuốt, hướng điều tra của họ ngày càng rõ ràng và xác định. Dần dần có mấy mục tiêu khả nghi nổi lên.

Thời gian không ngừng trôi đi.

Buổi trưa, Phương Giác mang cơm trưa đến cho họ.

Đến bốn giờ chiều, đội trưởng Kim quay lại, tinh thần có vẻ phấn chấn hơn hẳn.

Lê Thượng vừa sốt cộng thêm vết thương cũ tái phát, bộ não tốc độ cao đã vận hành cả ngày.

Nhưng khi cậu hoàn toàn đắm mình vào vụ án, ngược lại không cảm thấy khó chịu nữa.

Gần đến giờ tan ca, cuối cùng cũng có mấy tài khoản khả nghi trồi lên mặt nước.

Lê Thượng nhẹ nhàng thở phào: “Hiện tại xem ra, hai tài khoản này có hiềm nghi lớn nhất, hơn nữa giữa họ có không ít cuộc đối thoại hưởng ứng nhau. Căn cứ vào tình huống này, suy ngược lại thì khả năng tài khoản số 834 là của Ngô Duyệt Nịnh.”

Lâm Hội đối chiếu lại: “Tài khoản số 834 quả thực không hề có dấu hiệu đăng nhập nào sau khi Ngô Duyệt Nịnh qua đời.”

Lâm Hội tách riêng hai tài khoản nguy cơ cao này ra, đồng thời mở rộng phạm vi bản ghi, sắp xếp những lời họ nói có hệ thống từ đầu đến cuối.

Cuộc đối thoại giờ đây có tính logic, Hạ Lâm nhanh chóng lật xem về phía sau.

Những người đó không ngừng lập nhóm chat mới, giăng lưới rộng, rất nhiều cuộc trò chuyện đều diễn ra cùng một lúc.

Hạ Lâm nhíu mày lại: “Bọn họ có mục tiêu mới... Hơn nữa nhìn qua, đã gần đến giai đoạn cuối cùng rồi!”

Người đang đối thoại với họ có lẽ chính là nạn nhân mới.

Lâm Hội và Lê Thượng nhanh chóng kiểm tra những tài khoản liên hệ với họ.

Lâm Hội chỉ vào một tài khoản nói: “Chính là tài khoản này, cô ấy đã cung cấp số điện thoại của mình cho đối phương.”

Lê Thượng bổ sung: “Còn có một người khác.”

Trình Tiếu Y nhanh chóng nhập hai số di động vào hệ thống cảnh sát: “Một người trong số đó đang sử dụng số chính chủ.”

Trên màn hình xuất hiện thông tin cá nhân, bao gồm số chứng minh nhân dân. Đó là một cô gái đeo kính, 25 tuổi, tên là Úc Tư Ninh.

Trình Tiếu Y nói: “Người còn lại có thể là mua sim rác, thông tin tìm ra không khớp.”

“Ưu tiên cô gái này trước.” Hạ Lâm nhanh chóng quyết định, tìm được một người đã là tốt rồi. “Có đề cập đến ngày hẹn và địa điểm không?”

Lê Thượng dứt khoát trả lời: “Không thấy. Rất có thể những thông tin mấu chốt đó đều được thông báo qua điện thoại. Bất quá chắc là chưa gặp mặt, trong bản ghi họ có đề cập đến thời gian hẹn gặp là ngày kia.”

Trình Tiếu Y hỏi: “Có cần gọi điện thoại cho cô ấy không?”

Hạ Lâm lắc đầu: “Hiện tại chưa cần. Gọi điện thoại cần phải thận trọng, dễ rước thêm phiền phức.

Đối phương muốn hẹn nhau tự sát, hiện tại hẳn đang trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm. Lúc này cảnh sát can thiệp, khả năng sẽ không ngăn được người đó, mà còn gây ra tác dụng ngược.

Trình Tiếu Y suy nghĩ rồi nói: “Tôi thử tìm xem có ghi chép đi lại và lưu trú không...”

“Úc Tư Ninh có mua vé xe lửa, và có thông tin đăng ký lưu trú tại một khách sạn. Hiện tại cô ấy đang ở...” Trình Tiếu Y nhìn chằm chằm màn hình, cuộn chuột xuống một chút, “Ninh Thành!”

Đây là một tin tức phấn chấn lòng người.

Mọi người trong phòng họp phấn khích hẳn lên.

Điều đó có nghĩa, họ hẳn là kịp giờ, có thể giải cứu cô gái này khỏi tay những kẻ kia.

Kim Đình Thụy, người suốt nãy giờ không có dịp xen lời, cuối cùng cũng hiểu ra: “Đã có thông tin khách sạn rồi, vậy các cậu còn chờ gì nữa? Không nên chậm trễ, mau chóng đưa người đi đón cô ấy về đi chứ!”

Mọi người vội vã đứng dậy, thảo luận kế hoạch hành động tiếp theo.

Hạ Lâm hỏi Lê Thượng: “Tối nay cậu định về căn cứ hay ở lại đâu đó?”

Lê Thượng đứng dậy. Cậu thấy miệng Hạ Lâm mấp máy, nhưng hoàn toàn không nghe được hắn nói gì. Trước mắt dần dần tối sầm lại.

Bản thân cậu còn chưa kịp phản ứng, thầm nghĩ trong lòng, có ai đó tắt đèn sao?

Đầu óc vận hành tốc độ cao bỗng tạm dừng, giống như bộ não đột nhiên bị đoản mạch.

Giây tiếp theo, cơ thể cậu loạng choạng, rồi ngã về phía trước.

~~~~~~~~
Nhznghg: ⭐

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro