Chương 20

Sáng sớm, bên trong văn phòng đội điều tra người mất tích.

Hạ Lâm hỏi Lê Thượng: “Đến sớm vậy. Ăn sáng chưa?”

Lê Thượng nói: “Ăn rồi, vừa đến thôi. Hôm qua tôi từ chỗ Trình Tiếu Y sao chép một ít camera giám sát, muốn xem lại có bỏ sót gì không.”

Những camera giám sát này đều do các nơi cung cấp lại, có rất nhiều góc độ cần cẩn thận rà soát, Trình Tiếu Y còn chưa kịp xem hết một lượt.

Hạ Lâm đi đến bên cạnh Lê Thượng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một cảnh sát tích cực như vậy, như thể có nhiệt huyết vô tận với vụ án.

Hạ Lâm im lặng nhìn hình ảnh camera giám sát một lúc, rồi nói: “Cho tôi sao chép một phần nữa.”

Lê Thượng đáp lời, nhanh chóng thao tác theo yêu cầu của anh.

Hạ Lâm xoay người rót cho mình một ly cà phê hòa tan, trong văn phòng hương cà phê và hương trà hòa quyện vào nhau.

Hắn vừa khuấy cà phê, vừa phân công nhiệm vụ đơn giản: “Cậu xem các đoạn camera ở bệnh viện. Tôi phụ trách khu vực quanh nhà Quách Mộc Xuân. Hễ phát hiện người hoặc xe nào đáng nghi thì đánh dấu đoạn đó, chụp lại hình ảnh và lưu lại. Lát nữa chúng ta cùng tổng hợp lại.”

Xem camera giám sát là một công việc cực kỳ thử thách sự kiên nhẫn, hình ảnh đơn điệu, cảnh tượng lặp đi lặp lại, rất dễ khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

Nhưng giờ thì khác. Có người cùng làm việc bên cạnh, kề vai sát cánh, dù có phải tăng ca, cũng không còn cảm thấy mệt mỏi như trước nữa.

Thời gian trôi qua chậm rãi, bất giác đã gần 9 giờ, Lê Thượng bỗng nhiên nói: “Đội trưởng Hạ, anh qua đây xem một chút.”

Hạ Lâm từ trong ngăn kéo lấy một vài thứ, đi qua hơi nghiêng người xuống.

Thấy Hạ Lâm lại gần, Lê Thượng hơi dịch sang bên để nhường chỗ cho anh.

Hạ Lâm đặt tay lên bàn của Lê Thượng, tự nhiên thả xuống một viên kẹo ô mai.

Khác với lần trước vui vẻ nhận lấy, lần này Lê Thượng chỉ liếc qua một cái để xác nhận đó là gì, rồi lại nhanh chóng quay mắt trở lại màn hình giám sát. Gương mặt cậu tập trung cao độ, chăm chú nhìn chằm chằm vào đoạn video, hoàn toàn không để ý đến viên kẹo vừa xuất hiện trên bàn.

Hạ Lâm vừa xem màn hình, vừa vô thức để ý phản ứng của Lê Thượng. Thấy người kia dường như không mấy hứng thú, bỗng thấy viên kẹo ô mai vừa rồi còn chua ngọt ngon miệng giờ trở nên có chút nhạt nhẽo vô vị.

Xem ra là không thích loại này rồi, hắn thầm nghĩ.

Lần sau đổi vị khác thử xem. Lần trước cho loại này, cậu ta hình như còn thích lắm mà?

Lê Thượng thao tác chuột, tiếng click chuột thanh thúy kéo suy nghĩ của Hạ Lâm trở về.

Camera giám sát hiển thị thời gian là tối ngày 28, đúng vào khoảng thời gian Vạn Hồng gặp Đường Ái Liên để nói chuyện. Địa điểm là sân thượng, nơi mà hôm đó Lưu Dư Thư suýt nhảy lầu.

Hai người đứng ở phía gần cửa, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới của họ trong hình ảnh, từ quần áo và động tác để phán đoán tình hình lúc đó.

Góc quay của camera là từ phía trên nghiêng xuống, khoảng cách khá xa nên hình ảnh rất mờ.

Lê Thượng thao tác máy tính thành thạo, phóng to hình ảnh, làm sắc nét, rồi điều chỉnh màu sắc, hình ảnh trở nên rõ ràng hơn một chút. Những chi tiết vốn khó phân biệt giờ hiện rõ.

“Chỗ này…” Lê Thượng nhanh chóng ấn nút tạm dừng, chỉ vào một vị trí trong hình ảnh cho Hạ Lâm xem: “Anh nhìn xem, Vạn Hồng đưa cho Đường Ái Liên cái gì đó.”

Hạ Lâm nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, có thể thấy Vạn Hồng cầm trên tay một chai nhỏ chứa chất lỏng lấp lánh, Đường Ái Liên nhận lấy và cẩn thận đặt vào túi quần áo.

Hạ Lâm gật đầu: “Cái này khớp với lời khai của Đường Ái Liên trước đó.”

“Ngoài ra, xem cái này nữa.” Lê Thượng lại chỉ vào góc dưới bên phải màn hình.

Hạ Lâm nhìn kỹ, hắn phát hiện ở một góc của hình ảnh có một vệt bóng mờ nhỏ, như hình dáng của một người. Hắn đưa ra suy đoán: “Có người đứng ở hành lang, từ vị trí này, có khả năng có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.”

Nói cách khác, họ hiện tại không chỉ tìm được bằng chứng từ camera giám sát, mà còn có khả năng tìm được nhân chứng.

“Ngoài ra, tôi để ý thấy ngày 29, không lâu sau khi Đường Ái Liên rời đi, có người bước ra khỏi phòng bệnh 1436.” Lê Thượng nói, rồi mở một video giám sát khác.

Trong hình ảnh, hành lang bệnh viện người qua lại tấp nập, đúng vào giờ ăn tối.

Trong đám đông, một bóng người mặc thường phục từ từ bước ra khỏi phòng bệnh.

Hạ Lâm khẽ nhíu mày: “1436 là phòng bệnh đặc biệt, bên trong chỉ có một bệnh nhân, tên là…”

Đó là một người phụ nữ lớn tuổi, tóc bạc, tính khí nóng nảy.

Hạ Lâm cố gắng nhớ lại tên bà ta, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra.

Lê Thượng lên tiếng: “Diêu Thúy.”

Sau đó cậu giải thích: “Tên của bà ta có ghi phía trên đầu giường bệnh, hôm đó tôi thấy được. Bà ấy là bệnh nhân nặng, được phân riêng một hộ lý chăm sóc đặc biệt. Tên là Diêu Thúy.”

Hạ Lâm lúc ấy cũng liếc qua đầu giường, nhưng hoàn toàn không thể nhớ tên người phụ nữ, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục sự cẩn thận và trí nhớ siêu phàm của Lê Thượng.

Hạ Lâm tiếp tục nói: “Tôi nhớ bà ấy bệnh rất nặng.”

“Bệnh nặng, nhưng vẫn có thể tự đi lại, không hẳn là hoàn toàn không tự chủ được.” Lê Thượng vừa nói, vừa thành thạo thao tác máy tính, mở thêm nhiều video giám sát.

Những camera này đều thuộc khu nằm viện của bệnh viện.

Trong hình ảnh, bà Diêu Thúy tóc bạc phơ lảo đảo bước ra khỏi phòng bệnh, đi thang máy xuống lầu, bóng dáng bà trong đám đông trông nhỏ bé và gầy yếu, như thể một cơn gió cũng có thể thổi đổ bà.

Khi ra khỏi thang máy, bà suýt chút nữa loạng choạng ngã, may mà có người bên cạnh đỡ, bà mới xuống thang máy thuận lợi.

Người phụ nữ lẫn vào những người nhà chuẩn bị rời bệnh viện, rồi lên một chiếc taxi rời đi.

Lê Thượng nói tiếp: “Khoa Ung bướu chỉ có hai y tá trực đêm, sau khi y tá giao ca buổi chiều kiểm tra phòng xong, nếu đêm đó không có điều trị đặc biệt, phải mất hai đến ba giờ mới kiểm tra phòng lại. Để tiện ra vào, buổi tối có một cánh cửa nhỏ sẽ không khóa.”

Vào thời điểm này, Diêu Thúy đã lén lút đi ra ngoài một chuyến mà không bị y tá phát hiện.

“Khoan đã, chiếc xe này từng xuất hiện gần nhà Quách Mộc Xuân…” Hạ Lâm bỗng nhiên mắt sáng lên. Hắn nhanh chóng lấy sổ ghi chép của mình ra, cẩn thận so sánh biển số xe, “Không sai, chính là chiếc này, đã dừng lại gần đó hơn nửa tiếng rồi mới rời đi.”

Lê Thượng quay đầu nhìn hắn: “Tôi nghi ngờ, Diêu Thúy đã nghe được cuộc đối thoại của Vạn Hồng và Đường Ái Liên.”

Hạ Lâm nhanh chóng suy luận trong đầu: “Diêu Thúy và Đường Ái Liên cùng ở một chỗ, sau đó bà ta lại xuất hiện tại hiện trường vụ án… Có khả năng Vạn Hồng và Đường Ái Liên thật sự không nói dối. Người giết người không phải là họ, mà chính là người phụ nữ tên Diêu Thúy này.”

Manh mối dần khớp lại với nhau.

Một nghi phạm mới nổi lên.

Nhưng bà ta vì lý do gì mà lại làm như vậy?

Hạ Lâm đột nhiên nhận ra, họ hoàn toàn không biết gì về người phụ nữ có thể là hung thủ này.

Quá khứ, động cơ… tất cả đều như một màn sương mù phủ kín trong tâm trí họ.

Hạ Lâm khẽ cau mày: “Tôi vẫn không hiểu một điều, một người già bị ung thư giai đoạn cuối, đi lại còn khó khăn, làm sao có thể một mình làm tất cả những điều này? Giấu giếm được tất cả bác sĩ và y tá, đi giết một người đàn ông xa lạ.”

Lê Thượng hỏi: “Có cần gọi cho bệnh viện để hỏi tình hình không?”

Hạ Lâm nhìn đồng hồ, sau đó quả quyết nói: “Khỏi đi, đến thẳng đó luôn.”

Lê Thượng đáp một tiếng, bước nhanh ra ngoài trước.

Hạ Lâm theo thói quen quay đầu kiểm tra xem có sót gì không, ánh mắt lướt qua bàn làm việc của Lê Thượng thì nhạy bén phát hiện, viên ô mai khi nãy còn nằm lẻ loi trên bàn, lúc này đã biến mất.

Hắn dừng bước, quay đầu lại một lần nữa xác nhận mình không nhìn nhầm.

Hạ Lâm càng thêm cảm thấy Lê Thượng là một người thú vị. Hắn nhanh chóng bước theo Lê Thượng, trong lòng đã bắt đầu mong chờ lần sau đưa kẹo, cậu sẽ có phản ứng như thế nào.

Lúc này, trong cục cảnh sát, giờ làm việc đã đến, các cảnh sát khác cũng lần lượt bước vào văn phòng.

Hạ Lâm lại dẫn Lê Thượng, đi ngược dòng người ra ngoài, họ gặp Ngô Vận Thanh đang đến làm việc ở hành lang.

Lão Ngô vội vàng gọi lại bọn họ: “Đội trưởng Hạ, hôm nay thế nào rồi?”

Hạ Lâm nói: “Trước mắt cứ từ từ, có một vài manh mối cần điều tra.”

Ngô Vận Thanh nhíu mày, lo lắng nói: “Nhưng thời gian bắt giữ thì…”

“Tới lúc đó thì xin hoãn lại.” Hạ Lâm vừa đi được vài bước, lại dừng chân, quay đầu dặn dò: “Đợi chúng tôi có tin tức rồi hãy xử lý tiếp.”

Lê Thượng hôm nay sắc mặt không tốt, dáng người vốn luôn đứng thẳng tắp, nay hơi hơi cong xuống. Hạ Lâm đã để ý thấy, nhưng hắn không nói gì thêm, mà chủ động đi lái xe.

Lê Thượng ngồi ở ghế phụ, tay cầm iPad, nhanh chóng tra cứu thông tin của Diêu Thúy: “Diêu Thúy, nữ, 73 tuổi, đã kết hôn, chồng qua đời khi bà 68 tuổi. Bà còn có một người con trai định cư ở nước ngoài. Diêu Thúy có trình độ học vấn cao, là cử nhân chính quy từ những năm trước, từng là nhân viên công ty, sau này bà làm nội trợ, không có tiền án tiền sự.”

Hạ Lâm vừa lái xe vừa nói: “Có thể ở phòng bệnh đặc biệt, yêu cầu chăm sóc riêng, điều kiện chắc hẳn không tệ.”

Lê Thượng ừ một tiếng: “Chồng bà ta khi còn sống làm kinh doanh, hình như rất giàu. Đứng tên nhiều bất động sản, có tiền gửi ngân hàng. Nhưng thông tin trên tài liệu chỉ có thế.”

Những bản tóm tắt khô khan này không đủ để họ nhìn thấu thế giới nội tâm của người phụ nữ này, cũng không thể giúp họ hiểu được tại sao bà ta lại có hành vi như vậy.

Hạ Lâm trầm mặc một lúc rồi nói: “Tôi nhớ là, gần đây bà ấy có ca phẫu thuật phải làm.”

Giờ cao điểm sáng sớm, nội thành xe cộ đông đúc, đường tắc nghẽn. Xe của họ cứ đi đi dừng dừng giữa dòng xe, chậm rãi tiến về phía trước, mất không ít thời gian.

Cuối cùng, hai người lại một lần nữa đến khu nội trú của Bệnh viện Vân Thành.

Bệnh viện vẫn ồn ào như thường ngày.

Bệnh nhân, người nhà, bác sĩ, y tá, ai nấy đều bận rộn, người ra người vào tấp nập.

Hạ Lâm cùng Lê Thượng băng qua đám đông, lập tức đi về phía khoa Ung bướu, sau đó thẳng đến phòng bệnh 1436.

Cửa phòng bệnh khép hờ, Hạ Lâm đẩy cửa ra, bên trong không một bóng người.

Họ vẫn đến chậm một bước.

Y tá phụ trách nhìn thấy họ, đi tới giải thích: “Diêu Thúy là ca phẫu thuật đầu tiên sáng nay, đã được đẩy vào phòng mổ.”

Diêu Thúy vừa là nghi phạm vừa là bệnh nhân, đã vào phòng mổ rồi, họ không thể lôi người ra để thẩm vấn được. Dù sao người vẫn còn ở bệnh viện, không sợ không tìm thấy, Hạ Lâm nói: “Chúng ta cứ nói chuyện với bác sĩ và y tá trước đã.”

Lê Thượng đi theo sau hắn, lấy cuốn sổ ghi chép trong tay ra, chuẩn bị ghi lại những thông tin quan trọng bất cứ lúc nào.

Y tá trưởng vẫn đang bận rộn, vừa nghe nói họ muốn tìm hiểu tình hình của Diêu Thúy, liền lấy ra một chồng bệnh án: “Bệnh nhân phòng 1436 à? Diêu Thúy là khách quen ở đây, đã nhập viện nhiều lần rồi. Hồi trẻ bà ấy từng phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ tuyến vú, sau này lại di căn đến dạ dày, phải cắt bỏ toàn bộ dạ dày. Giờ chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, mỗi lần ăn chỉ được một chút, ăn nhiều là nôn.”

Hạ Lâm hỏi: “Bệnh tình của bà ta có nghiêm trọng không?”

Y tá trưởng thở dài: “Ở đây có ai là không nghiêm trọng đâu? Diêu Thúy tuy rằng vẫn có thể tự đi lại, nhưng gần đây tinh thần không tốt lắm, cụ thể phải xem tình hình phẫu thuật hôm nay.”

Hạ Lâm lại hỏi: “Còn gì nữa không? Đường Ái Liên bắt đầu chăm sóc bà từ khi nào?”

“Diêu Thúy tính tình hơi kỳ quái, lại còn rất khó tính. Tôi nhớ là đã đổi mấy người hộ lý rồi, Tiểu Lưu và chị Vương đều từng chăm sóc bà ấy, sau này đổi sang dì Đường thì mới không gây rắc rối nữa.”

Y tá trưởng bổ sung: “Năm ngoái Diêu Thúy nhập viện, cũng ở căn phòng này, dì Đường chăm sóc bà ấy một thời gian, kết quả năm nay Diêu Thúy bị ung thư di căn, lại vào viện, tôi nhớ là nhập viện vào ngày mùng 10 tháng trước, còn chỉ đích danh dì Đường chăm sóc bà ấy.”

Hạ Lâm nghĩ đến một khả năng, lại hỏi: “Chồng bà ta đối xử với bà ta thế nào?”
Hắn rõ ràng trong lòng, những y tá này chưa chắc đã biết những tình huống này, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mà hỏi.

Quả nhiên, y tá trưởng lắc đầu: “Chuyện đó thì tôi không nghe nói. Lúc bà ấy đến đây điều trị thì chồng đã mất rồi. Chúng tôi chỉ biết bà có một người con trai ở nước ngoài, nhưng chưa từng thấy tới thăm bà.” Nói đến đây, chị ta lại thở dài thật sâu: “Cho nên… người già rồi, lâm bệnh, có tiền có con cũng chẳng để làm gì.”

Hạ Lâm hỏi: “Tối ngày 29, các cô có để ý thấy Diêu Thúy có gì bất thường không?”

Y tá trưởng nhớ ra điều gì đó, lật lật cuốn sổ ghi chép: “Tôi chỉ nhớ là hôm đó cô hộ lý trực ca đêm có than phiền với tôi, nói ca đó cực kỳ bận rộn, giường bệnh nào cũng có chuyện, cứ liên tục có người bấm chuông gọi. Trước 9 giờ tối, mấy cô ấy bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.”

Hạ Lâm hỏi thêm một số vấn đề khác, y tá trưởng bắt đầu lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm, Hạ Lâm thấy không thể hỏi thêm thông tin gì từ đây nên kết thúc cuộc nói chuyện.

Y tá trưởng ngược lại hỏi hắn: “Dì Đường không sao chứ?”

Hạ Lâm nói: “Bà ấy vẫn đang phối hợp với chúng tôi điều tra.”

Y tá trưởng có chút tiếc nuối: “Dì Đường là hộ lý tốt nhất ở đây, có bà ấy chúng tôi cũng đỡ vất vả rất nhiều.”

Lúc này, điện thoại ở quầy y tá chợt reo vang. Y tá trưởng vội đi nghe máy, sau vài tiếng “alo”, sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng: “Biết rồi, chúng tôi sẽ xử lý ngay.”

Cô cúp máy, quay sang hai người nói: “Bà Diêu mất rồi.”

Dù trước đó Hạ Lâm đã lường trước khả năng này, nhưng khi nghe y tá trưởng bình thản mà nói ra điều ấy, hắn vẫn có chút ngỡ ngàng.

Hạ Lâm dẫn Lê Thượng xuống lầu đến phòng giải phẫu để xem thi thể của Diêu Thúy.

Khuôn mặt người phụ nữ đã được phủ một tấm khăn trải giường màu trắng, Hạ Lâm nhẹ nhàng vén lên, lộ ra khuôn mặt gầy gò tái nhợt của bà lão. Xác nhận đã tử vong, hơn nữa là do bệnh tật mà tử vong.

Bác sĩ chủ trị có chút tiếc nuối: “Khi mổ ra mới phát hiện khối u đã di căn toàn bộ, không thể điều trị được. Ban đầu định khâu lại rồi chuyển sang điều trị bảo tồn, nhưng không ngờ bà ấy không qua khỏi.”

Một bác sĩ bên cạnh cũng nói: “Trước phẫu thuật tình trạng của bà ấy đã không tốt lắm, bệnh nhân không có ý chí cầu sinh mạnh mẽ, chúng tôi là bác sĩ cũng không có cách nào.”

Sau khi xác minh tình hình, hai người quay trở lại phòng bệnh, căn phòng bệnh đặc biệt đó đã được dọn trống.

Các hộ lý đã quen với loại chuyện này từ lâu, vừa nghe nói người đã mất, liền có người đến phòng bệnh 1436, thu dọn đồ đạc của Diêu Thúy và dì Đường, để riêng ra, chờ người thân tới nhận lại.

Động tác của họ quá thành thạo, nhanh nhẹn, tổng cộng chưa đầy nửa tiếng, ngay cả giường đệm cũng đã được khử trùng xong, phủ kín bằng tấm bọc, cứ như thể Diêu Thúy chưa từng ở đây vậy.

Đứng trong phòng bệnh 1436, nhìn căn phòng trống rỗng, Lê Thượng khép cuốn sổ ghi chép lại nhìn về phía Hạ Lâm.

Hạ Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, người đã mất, sự việc đã đến nước này, kế hoạch bắt giữ và thẩm vấn mà họ chuẩn bị đều không còn ý nghĩa nữa.

Y tá trưởng đi vào phòng bệnh hỏi: “Dọn dẹp xong rồi, các anh còn muốn điều tra không?”

“Chúng tôi chỉ xem qua một chút.” Hạ Lâm kiểm tra di vật mà Diêu Thúy để lại, hắn khẽ cau mày: “Không có điện thoại di động.”

Y tá trưởng thò người tới nhìn, quả nhiên không thấy điện thoại: “Có lẽ đã mang vào phòng mổ rồi, tôi sẽ nói chuyện với họ, nếu tìm thấy sẽ đưa cho các anh sau.”

Hạ Lâm hỏi: “Chúng tôi có thể ở lại đây một lúc không?”

Y tá trưởng gật đầu: “Được, miễn là không phong tỏa căn phòng này là được, buổi chiều sẽ có bệnh nhân mới vào.”

Giường bệnh khan hiếm, đã có người xếp hàng chờ sẵn, không ai kiêng kỵ việc ở đây vừa có người mất, giường bệnh ở đây không bao giờ trống.

Hạ Lâm và Lê Thượng cẩn thận lục soát một vòng trong phòng bệnh nhưng không thu hoạch được gì.

Dần dần, các bệnh nhân khác cũng biết tin giường 1436 có người vừa qua đời. Vài người lén lút đi tới, rón rén ngó vào bên trong, sau đó sắc mặt nặng nề mà rời đi.

Không một ai đau buồn, không một ai khóc nức nở, cứ như một chiếc lá khẽ lìa cành. Mọi người ở đây dường như đã quen với điều đó.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào chiếc giường bệnh trống rỗng.

Một lát sau, một phụ nữ mặc đồ bệnh nhân đi đến cửa, nhìn vào trong và lẩm bẩm: “Dì Diêu không về được rồi.”

Lê Thượng gật đầu với cô.

Vài phút sau, người phụ nữ lại đi vòng trở lại, trong tay cầm theo một túi đồ: “Các anh là cảnh sát đúng không? Tôi ở ngay phòng bên cạnh. Đây là đồ dì Diêu nhờ tôi giữ hộ tối qua. Trước khi phẫu thuật bà ấy đặc biệt dặn dò, nếu như bà không thể quay về, hãy nhờ tôi giao bức thư này cùng chiếc điện thoại cho các anh.”

Người phụ nữ đưa chiếc túi ra, bên trong có một chiếc điện thoại di động, một phong thư, một thẻ ngân hàng và một ít đồ lặt vặt khác.

Hạ Lâm nhận lấy và hỏi: “Bà ấy không nói gì khác à?”

“Không có.” Người phụ nữ lắc đầu nói, “Chỉ nói với tôi chừng đó thôi, chắc hy vọng các anh có thể chuyển giao cho dì Đường.”

Hạ Lâm hiểu phong thư kia là gì, đó có thể là lời tự thú của kẻ giết người.

Ngày hôm qua Diêu Thúy hẳn đã linh cảm được cái chết của mình, cũng biết cảnh sát chắc chắn sẽ lần ra được đến chỗ này.

Hắn mở lá thư, bức thư có vài trang, viết dày đặc chữ. Lá thư này là di ngôn của Diêu Thúy, cũng là bức thư tuyệt mệnh của bà.

Hạ Lâm nhìn những dòng chữ, vừa đọc được hai dòng, một cơn đau đầu dữ dội ập đến, như có một cây kim đang quấy đảo trong đầu, hắn không thể không dừng lại, nhắm mắt xoa xoa thái dương.

Thấy vậy, Lê Thượng chủ động cầm lấy bức thư: “Đội trưởng Hạ, tôi đọc cho anh nghe.”

Hạ Lâm khẽ gật đầu. Dù đã điều tra được phần lớn sự thật, hắn vẫn muốn hiểu rõ động cơ thực sự của hung thủ.

Giường bệnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, Hạ Lâm ngồi tựa vào bệ cửa sổ của phòng bệnh.

Nơi đây chỉ có hắn và Lê Thượng, thời gian dường như cũng đã ngừng lại. Ngoài cửa sổ là thế giới phồn hoa ồn ào náo nhiệt, trong phòng bệnh lại như một hòn đảo cô lập với thế gian, tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Lê Thượng mở bức thư ra, động tác nhẹ nhàng, giọng nói từ đầu đến cuối đều trong trẻo, rõ ràng.

“Chào dì Đường: Khi dì đọc được lá thư này, chắc hẳn tôi đã mất rồi.

Theo lẽ thường thì người chết vạn sự đều dứt, tôi cũng không cần bận tâm người khác nghĩ gì về tôi nữa, nhưng có rất nhiều điều tôi vẫn muốn nói cho dì nghe.

Nói ra có chút ngượng ngùng, khi dì chăm sóc tôi trước đây, chúng ta thậm chí còn chưa từng nói chuyện tử tế với nhau, nhưng bây giờ, tôi muốn dì hiểu tôi là người như thế nào, và đã trải qua những gì…”

Hạ Lâm lặng lẽ ngồi đó, nghe Lê Thượng đọc thư, ánh mắt hắn hướng về phía đầu giường bệnh, cứ như thể bà lão tóc bạc đang ngồi trên giường, kể lại cuộc đời mình cho hắn nghe.

“Khi còn nhỏ, tôi là con một trong nhà. Tôi từng là một cô bé xinh đẹp, ngây thơ, có một tuổi thơ hạnh phúc.

Tôi vẫn nhớ khi còn nhỏ Tết đến, có một người cô trong họ vì bị bạo hành gia đình mà không thể đến ăn cơm tất niên. Người lớn bàn tán về chuyện này đều thở ngắn than dài. Có một bà cụ tiếc nuối nói: ‘Đời này của cô coi như xong rồi, tuổi trẻ chọn sai người là có thể hủy hoại cả đời một người phụ nữ.’

Lúc đó tôi vẫn còn hi hi ha ha, hoàn toàn không để tâm. Tôi cảm thấy từ bạo hành gia đình rất xa vời với mình, nghĩ rằng tôi sẽ không xui xẻo đến mức đó, nghĩ cô ấy sao mà ngốc thế, rời bỏ người đàn ông đó chẳng phải xong rồi sao.

Nhưng khi tôi thật sự trải qua tất cả những điều đó, tôi mới hiểu, câu nói của bà cụ là sự thật.

Không phải người phụ nữ nào rơi vào vũng bùn cũng có thể tự cứu mình thoát ra.

Đó là những nấm mồ khó nói thành lời, bị cái gọi là ‘việc nhà’ phủ lấp, bên trong chôn vùi hàng ngàn, hàng vạn người phụ nữ qua từng thế hệ.

Tôi không phải người đầu tiên, và các người cũng còn lâu mới là người cuối cùng.

Tôi từng là một nhân viên bình thường. Chồng tôi kinh doanh đồ gỗ, ông ấy rất giàu có. Con trai tôi học hành giỏi giang, xuất ngoại định cư ở nước ngoài.

Người khác đều nói, cuộc đời tôi thuận buồm xuôi gió, vô cùng hạnh phúc.

Nhưng, đó chỉ là bề ngoài.

Chồng tôi chững chạc, điềm đạm, ông ấy không có phụ nữ bên ngoài, ngày thường rất giỏi kiếm tiền, cha mẹ tôi đều rất hài lòng về ông ấy.

Chỉ có tôi và con trai biết ông ta thật sự là người như thế nào.

Chỉ cần chuyện gì không như ý ông ta, ông ta sẽ đánh đập chúng tôi.

Tôi và con trai chỉ là tài sản của ông ta, là chỗ để ông ta trút giận. Ông ta ép tôi bằng đủ mọi cách, đổ hết mọi lỗi lầm lên tôi, khiến tôi không có đường chối cãi.

Tôi từng bị ông ta đánh gãy ba chiếc răng hàm, hai xương sườn, một lần xuất huyết dạ dày, dây chằng cổ chân bị rách, lưng tôi đầy sẹo, đó là lần ông ta hắt cháo nóng bỏng vào người tôi. Trên đầu tôi đến nay còn thiếu một mảnh xương, sờ vào mềm mềm.

Con trai tôi bị điếc một tai, xương đùi gãy, thằng bé hận cha mình, cảm thấy tôi không chịu phản kháng chính là đồng lõa. Bởi vậy thằng bé đi xa xứ, không bao giờ muốn trở về nữa.

Khi chồng tôi còn sống, tôi không biết bao nhiêu lần nảy sinh ý nghĩ muốn giết ông ta.

Tôi cũng từng muốn bỏ trốn, đi thật xa, nhưng lại không thể bỏ lại con trai nhỏ và cha mẹ già.

Người xung quanh luôn khuyên tôi, cuộc sống hôn nhân, cơm áo gạo tiền như nước ấm luộc ếch, tôi dần mất đi khả năng phản kháng, không đủ dũng khí rời khỏi gia đình này.

Ngày tháng cứ thế mà trôi qua trong lo sợ.

Tôi vẫn luôn nghĩ, đợi đến khi tôi già, ông ta sẽ không đánh được tôi nữa, đợi đến khi ông ta qua đời, tôi sẽ tự do.

Khát vọng mạnh mẽ này đã chống đỡ tôi, giúp tôi sống sót.

Khi ông ta tính tình không tốt, mỗi ngày đều như tra tấn thân xác tôi.

Tôi nhẫn nhịn đến nỗi toàn thân tê dại, mơ màng.

Cuối cùng tôi cũng nhịn được, chịu đựng được, vượt qua được. Nhưng tôi thậm chí không dám nhớ lại mình đã sống những năm tháng ấy như thế nào.

Đến khi ông ta thực sự chết vì đột quỵ, trong lòng tôi chẳng có chút vui sướng nào.

Tôi bỗng nhận ra, những năm tháng ấy, những sự việc ấy, đã để lại trên tôi những vết hằn quá sâu.

Tuy rằng ông ta đã chết, nhưng tôi cũng đã trở thành một kẻ tàn phế về cả thể xác lẫn tinh thần.

Tôi già rồi, không còn thân nhân, không còn bạn bè, không còn tin tưởng bất kỳ ai. Tính tình tôi trở nên cáu gắt, thất thường, không chịu nổi khi người khác chạm vào, không thể gần gũi với ai, thậm chí không thể trò chuyện bình thường với người khác.

Cơ thể tôi đã sớm sụp đổ, cơn đau cứ tái phát lặp lại, còn tâm hồn đầy vết thương thì không ai thấy được. Trong những giấc mơ, tôi vẫn còn thấy hắn, bị ác mộng làm tỉnh giấc, rồi run rẩy, khóc thầm một mình cho tới sáng.

Tôi nhận ra, không chỉ đổ máu và ngừng thở mới là giết người.

Ông ta đã chết, đồng thời cũng giết chết tôi của ngày xưa, tôi biến thành một cái xác không hồn.

Vì những năm tháng tự do ngắn ngủi sau khi chồng chết, tôi đã chôn vùi cả cuộc đời mình, điều này hoàn toàn không đáng.

Căn bản không có gì kiên trì rồi sẽ tốt đẹp hơn, đó là người khác lừa dối tôi, cũng là lời nói dối tôi tự lừa dối mình.

Con trai vẫn không muốn trở về, tôi chỉ còn cách lấy hết can đảm, một mình đối mặt với thế giới này, cố gắng sống.

Khi tôi nhập viện, vì lý do sức khỏe cần phải thuê hộ lý, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc phải phơi bày cơ thể đầy vết thương của mình trước mặt người khác, tôi lại không thể kiềm chế mà run rẩy.

Tôi đã dùng những lời chửi rủa để đuổi từng người hộ lý, để giữ gìn phẩm giá của mình.

Cho đến khi gặp được dì, khi dì nhìn thấy vết thương trên lưng tôi, tôi đã mắng dì tránh ra, nhưng dì lại hỏi tôi: “Lúc đó đau lắm đúng không?” Rồi dì xòe bàn tay ra, tôi thấy một vết sẹo sâu hoắm trên lòng bàn tay dì.

Khi đó tôi biết, chúng ta là những người đồng cảnh ngộ.

Cuộc đời chúng ta đều từng bị một người đàn ông giam cầm.

Tôi muốn tìm hiểu về những người hộ lý như dì, tôi muốn biết về dì, Tiểu Lưu, chị Vương, và rất nhiều người phụ nữ khác, những gì đã xảy ra với các cô.

Khi tôi hỏi hộ lý, khi tôi nghe được những lời nói vụn vặt trong lúc các cô trò chuyện, tôi đã xác nhận suy đoán của mình, tôi phát hiện tôi không hề cô độc.

Tiểu Lưu giống như tôi khi mới kết hôn không lâu, dì giống như tôi khi bước vào tuổi trung niên, còn tôi, lại giống như các cô sau những năm tháng cố gắng chịu đựng.

Chúng ta đã trải qua những chuyện tương tự, tất cả giống như một vòng luân hồi.

Tôi cảm thấy may mắn cho các cô, các cô hạnh phúc hơn tôi, dũng cảm thoát khỏi cái hang quỷ mang tên gia đình, nhưng tôi phát hiện các cô cũng không vui vẻ gì, bệnh viện này là nhà tù mới của các cô, các cô cũng đang hoang mang, không biết tương lai của mình sẽ ra sao.

Sau này, tôi nghe nói chuyện chồng dì đến bệnh viện gây sự, tôi cũng nghe lén cuộc trò chuyện giữa dì và người phụ nữ kia.

Tối đó khi dì về, tôi nghe thấy dì khóc trên giường bệnh.

Tôi biết, đối với một người lương thiện như dì, làm chuyện như vậy là quá khó khăn, dì nhất định không thể xuống tay với anh ta. Người đàn ông bẩn thỉu đó, cũng không đáng để dì làm ô uế đôi tay mình, biến dì thành kẻ phạm tội.

Tôi bắt đầu nảy ra ý nghĩ muốn giúp dì.

Ngày đó nằm trên giường bệnh, tôi chợt nhận ra một điều, tuy rằng tôi đã định sẵn không thể thay đổi cuộc đời mình, nhưng tôi có lẽ vẫn kịp thay đổi cuộc đời của các cô.

Trong khoảnh khắc đó, trong cơ thể tôi bỗng nhiên thức tỉnh điều gì đó, có một động lực đang chống đỡ tôi, máu tôi đều sôi trào.

Tôi như tìm lại được chính mình của tuổi trẻ, cuộc sống của tôi không chỉ có mỗi việc chờ chết, tôi như lại có ích, lại có thể giúp đỡ người khác.

Tôi hình như đang cứu vớt chính mình của quá khứ, chứng minh tôi đã từng sống.

Tôi đã đổi thuốc của dì.

Sau khi dì rời đi, tôi dựa theo địa chỉ trên bản sao chứng minh thư của dì, tìm được nhà dì, người đàn ông đó đã mở cửa cho tôi.

Tôi nói, tôi đã thấy dì, tôi biết dì cụ thể đang ở đâu, nhưng tôi yêu cầu hắn đưa cho tôi một ít tiền mặt.

Hắn coi tôi như một bệnh nhân đang cần tiền gấp, và tin lời tôi nói.

Sau một hồi mặc cả, hắn vào phòng lấy tiền, tôi nhỏ vài giọt thuốc vào cốc nước của hắn.

Chúng tôi đã nói chuyện khoảng nửa giờ.

Tôi nhìn hắn uống hết nước, như trút được gánh nặng.

Để tránh gây phiền phức không cần thiết cho dì, tôi đã ghi lại quá trình phạm tội của mình, nằm trong điện thoại của tôi, mật khẩu là ngày sinh của tôi.

Khi sinh mệnh sắp đi đến điểm cuối, tôi đã giết người, trở thành một kẻ tội phạm. Tôi tự ý tước đoạt một sinh mạng khác, dù hắn là một kẻ tồi tệ, tôi cũng xứng đáng xuống địa ngục.

Nhưng tôi không hối hận, tôi đã làm điều tôi từng trăm ngàn lần muốn cá chết lưới rách, muốn làm khi còn trẻ.

Tuy nhiên, tình cảm con người rất phức tạp, người đàn ông tôi giết dù sao cũng là chồng dì, là người tình đã từng chung chăn gối với dì.

Có lẽ dì sẽ cảm kích tôi, có lẽ dì sẽ căm hận tôi.

Nhưng tôi nghĩ, đời này dì hẳn sẽ nhớ mãi tôi.

Dì đã chăm sóc sự sống của tôi, và tôi cũng đáp lại dì bằng một cái chết như một món quà.

Tôi hy vọng, dì có thể tự do… trước khi già đi.

Diêu Thúy.”

Lê Thượng đọc xong lá thư dài này, giọng cậu hơi khàn.

Họ cuối cùng đã tìm ra sự thật của vụ án này, tuy có chút nặng nề, nhưng cũng vẫn có thể xem là một sự viên mãn theo một góc độ khác.

Hạ Lâm nhớ lại giấc mơ tối qua của hắn, người phụ nữ rơi từ trên không xuống, hóa ra trông giống Diêu Thúy khi còn trẻ, có lẽ khi đó bà ấy đã định trước kết cục ngày hôm nay.

Hạ Lâm nhẹ giọng nói: “Tôi đã suy nghĩ kỹ một chuyện.”

Lê Thượng: “Chuyện gì?”

Hạ Lâm bỗng nhiên nghĩ thông suốt mọi điều: “Người biết những việc này, có thể không chỉ có một mình Diêu Thúy.”

Hắn phân tích: “Y tá trưởng nói, hôm đó công việc đặc biệt bận rộn, luôn có người gọi hộ lý, nếu không làm sao họ lại hoàn toàn không biết gì khi một bệnh nhân nặng rời bệnh viện mấy tiếng đồng hồ?”

“Muốn thay thuốc một cách bí mật, cần phải bám lấy Đường Ái Liên, lại còn phải làm cho bà không hề hay biết, chuyện này một người cũng rất khó làm được.”

“Hôm 29 xuống lầu, thang máy có người đỡ Diêu Thúy, đó cũng là bệnh nhân cùng tầng trong bệnh viện.”

“Và cả người ở phòng bên cạnh giúp bà quản lý điện thoại di động…”

Hạ Lâm nói đến đây ngẩng đầu lên, trước đây hắn không thể hiểu nổi, một người già yếu bệnh nặng làm sao có thể tự mình hoàn thành chuyện này, bây giờ hắn đã tìm ra câu trả lời: “Có một khả năng, đó chính là trong số những bệnh nhân khác ở khu bệnh này, có người đã che chắn cho bà, giúp đỡ bà.”

Vừa rồi những bệnh nhân kia đi đến đây, là để lặng lẽ từ biệt Diêu Thúy.

Sớm chiều ở chung, trong số họ có thể có người biết những gì đã xảy ra với những nữ hộ lý này, và cũng có người biết Diêu Thúy chuẩn bị làm gì.

Là những người bình thường, họ có lẽ không có dũng khí giết người, nhưng họ sẽ dùng cách thức của riêng mình để bày tỏ thái độ.

Hạ Lâm nói đến đây, lại nghĩ ra điều gì đó, hắn mở miệng nói với Lê Thượng: “Những điều này cũng có khả năng là tôi suy nghĩ quá nhiều, có lẽ Diêu Thúy chỉ nhờ họ giữ chân hộ lý, những chuyện khác chỉ là trùng hợp.”

Lê Thượng nói: “Tôi hiểu, những chi tiết nhỏ này căn bản không thể thay đổi kết quả của vụ án này. Những thứ không liên quan đến vụ án, tôi sẽ không ghi lại.”

Nói đến đây, Lê Thượng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lâm, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Đây là sự lựa chọn của Diêu Thúy, bà một mình gánh vác tội nghiệt, mang theo tội và phạt, thiện và ác, mang theo người đàn ông đó, rơi vào địa ngục sâu thẳm.

Hai người trong phòng bệnh im lặng rất lâu, cho đến khi Hạ Lâm đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta trở về.”

Vụ án vợ chồng mất tích cuối cùng cũng được phá án.

Người vợ mất tích Đường Ái Liên được tìm thấy, người chồng Quách Mộc Xuân bị Diêu Thúy sát hại, vụ án xử lý gần như kết thúc.

Đường Ái Liên bị nghi ngờ có liên quan đến tội danh giết người chưa thành, nhưng xét đến việc bà đã từng chịu bạo hành gia đình nghiêm trọng và bị Vạn Hồng ảnh hưởng, có lẽ sẽ được hưởng án nhẹ.

Hạ Lâm mang lá thư đó cho Đường Ái Liên, Đường Ái Liên đọc xong thì khóc không thành tiếng.

Việc bà cảm kích hay căm ghét Diêu Thúy, Hạ Lâm không hỏi.

Dù sao đi nữa, từ nay về sau, bà đã mở ra xiềng xích trên người mình, không cần phải lo lắng hãi hùng nữa.

Vụ điều tra tại trung tâm lao động Vạn Hồng đã được tiến hành, hành vi phạm tội của họ sẽ bị xử lý.

Sau này, ở khu nhà trọ giá rẻ, mọi người sẽ phải làm quen với việc không còn người phụ nữ ấy nữa.

Vào ngày Đường Ái Liên bị đưa đi, là Trình Tiếu Y phụ trách tiếp nhận. Sau khi trở về, cô ít nói hơn bình thường.

Hạ Lâm nhân lúc ăn trưa hỏi cô: “Có thuận lợi không?”

Trình Tiếu Y gật đầu: “Thuận lợi, bà ấy nói chuyện với tôi vài câu, tôi vẫn luôn nhớ những lời bà ấy nói.”

Sau đó cô thuật lại: “Đường Ái Liên nói với tôi, đọc lá thư đó, bà mới nhớ ra, mình vốn dĩ là một cô gái như thế nào. Bà còn nói, bà không ngờ, trên đời này có người lại nguyện ý vì bà ấy mà giết người, bà ấy không muốn phụ lòng người đó, bà ấy sẽ cố gắng sống thay người đó, tận hưởng sự tự do này, nhìn ngắm thế giới này.”

Bàn ăn trưa trong căn tin chợt trở nên im lặng.
____

Buổi chiều, Hạ Lâm đến báo cáo vụ án cho cục trưởng Trần. Hắn hỏi: “Còn mấy hộ lý từng bị Vạn Hồng điều đến bệnh viện thì sao...?”

Cục trưởng Trần nói: “Cậu yên tâm, những chuyện đó đã được xử lý ổn thỏa rồi.”

Sau đó Cục trưởng Trần nói chi tiết: “Bệnh viện đã trao đổi riêng với từng người, tôn trọng ý kiến cá nhân. Ai muốn ở lại thì tiếp tục làm việc, chuyển sang hợp tác cá nhân với bệnh viện. Bệnh viện sẽ sắp xếp ký túc xá cho họ nghỉ ngơi. Ai muốn rời đi thì sẽ được thanh toán đầy đủ, cả khoản tiền ký gửi và tiền lương còn lại.”

Hạ Lâm hỏi: “Có nhiều người chọn rời đi không?”

Cục trưởng Trần nói: “Một nửa ở lại, một nửa rời đi. Dù sao chuyện xảy ra đột ngột, họ cần thời gian thích ứng và suy nghĩ cho tương lai của mình.”

Hạ Lâm vẫn lo lắng: “Những người rời đi, liệu an toàn của họ có được đảm bảo không?”

“Bên công an đã cử nữ cảnh sát đến trò chuyện, tuyên truyền pháp luật, dặn họ nếu bị tổn thương thì nhất định phải báo án và giữ lại bằng chứng. Các phân cục đều được thông báo. Những người chồng có hành vi bạo lực gia đình đều bị lập hồ sơ theo dõi, sẽ có người để mắt đến các cô ấy, đảm bảo an toàn cá nhân.”

Cục trưởng Trần thở dài, rồi nói thêm: “Tôi còn liên hệ với hội phụ nữ thành phố Vân Thành, họ sẵn sàng tiếp nhận các công việc liên quan. Ai muốn ly hôn sẽ được hỗ trợ luật sư và tư vấn pháp lý miễn phí, giúp chuẩn bị giấy tờ để tòa xử lý nhanh hơn.”

Nói đến đây, Cục trưởng Trần uống một ngụm trà: “Chúng ta có thể làm đều đã làm, còn lại, phải xem lựa chọn của chính họ. Dù sao chuyện như vậy, chúng ta làm cảnh sát có thể bảo vệ họ nhất thời, chứ không thể đi theo họ cả đời được.”

Hạ Lâm gật đầu nói: “Lãnh đạo đã tốn công sức.”

Đối với vụ án này, hiện tại dường như đã là kết quả tốt nhất.

Cục trưởng Trần nói: “Còn có chuyện kỳ lạ, chồng của Lưu Dư Thư không hiểu sao nhận được một cuộc điện thoại, rồi đột nhiên thay đổi thái độ, đồng ý ly hôn.”

Hạ Lâm gật đầu nói: “Đồng ý ly hôn dù sao cũng là chuyện tốt.”

Sau khi nói xong về vụ án, Cục trưởng Trần lại hỏi: “À, Lê Thượng đang ở đội của cậu đúng không? Cậu ấy thế nào rồi?”

Hạ Lâm nói: “Rất tốt, người rất thông minh, trí nhớ rất tốt, vụ án này cậu ấy đã đóng góp không ít công sức.”

“Vậy thì tốt.” Cục trưởng Trần cười, “Cậu ấy là nhân tài hiếm có. Tôi nhớ hình như vẫn còn đang trong thời gian điều động tạm thời đúng không? Cậu phải đối xử tử tế với cậu ấy đấy.”

“Điều động tạm thời?” Hạ Lâm nhíu mày, trước đây Phó cục trưởng Bạch không nói rõ chuyện này.

Cục trưởng Trần: “Sao lão Bạch không nói với cậu à? Lê Thượng là đi biệt phái tạm thời, hồ sơ cũng chưa chuyển về đây, dựa trên việc không muốn bỏ người tài, cụ thể có giữ lại được hay không còn phải xem xét thêm.”

Hạ Lâm trầm mặc một lát, lúc này mới nhớ ra lão Bạch từng nói với hắn, hồ sơ của Lê Thượng không ở đây, hắn mở miệng nói: “Lê Thượng chỉ nói với tôi có khả năng sẽ bị triệu hồi để xử lý một số tình huống đặc biệt…”

Cục trưởng Trần: “Dài hạn hay ngắn hạn, cậu ấy ở lại đây hay trở về, đó chẳng phải là một câu nói của cấp trên bên kia sao.” Ông dừng lại một chút nhắc nhở Hạ Lâm, “Ý kiến cá nhân của cậu ấy vô cùng quan trọng.”

Hạ Lâm bước ra khỏi văn phòng Cục trưởng Trần, hắn hồi tưởng lại, trong khoảng thời gian làm việc này hắn dường như không có yêu cầu hà khắc nào đối với Lê Thượng, ngược lại Lê Thượng lại đặc biệt nghiêm khắc với bản thân.

À, trừ vụ kiểm điểm 800 chữ đó.

Hạ Lâm xoa xoa giữa trán, quyết định kéo gần quan hệ hơn một chút, dù sao cấp dưới đắc lực như vậy không nhiều.

Hắn đi một mạch quay về đội, thấy Lê Thượng không có ở văn phòng, hỏi lão Ngô: “Lê Thượng đâu?”

Ngô Vận Thanh nói: “Cậu ấy hoàn thành báo cáo kết án xong, có vẻ không được khỏe lắm, tôi bảo cậu ấy đi phòng trực ban nghỉ ngơi.”

Hạ Lâm rón rén đi vào phòng trực ban, Lê Thượng nằm nghiêng trên giường, mái tóc trên trán hơi ẩm ướt vì mồ hôi, lông mi buông xuống, tay đặt ngoài chăn, để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn, còn tay kia thì đặt trên bụng.

Hạ Lâm giúp cậu đắp chăn.

Hành động nhỏ này đã đánh thức cậu, Lê Thượng mở mắt, đôi mắt đen từ từ nhìn về phía anh: “Hạ Lâm…”

Tim Hạ Lâm bỗng nhiên đập nhanh, đứng dậy nói: “Không sao đâu, cậu cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn quay người vội vàng đi ra ngoài.

Đứng ngoài cửa phòng trực ban, Hạ Lâm mới dần dần khôi phục nhịp tim bình thường, hắn nghĩ, hắn hẳn là có thể giữ Lê Thượng lại được…

~~~~~~~

nhznghg: đúng là chương Vip gần 8000 chữ 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro