Chương 37
Đêm mùa thu lạnh lẽo, bầu trời đen như mực, một vầng trăng sáng treo cao.
Đêm càng lúc càng khuya, Ngô Oánh Oánh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía ô cửa sổ nhỏ trên mái kho hàng. Một chút ánh trăng yếu ớt len lỏi qua ô cửa, soi rọi mờ nhạt lên bức tường. Đó là ánh sáng duy nhất trong không gian tối tăm này.
Chiều hôm trước, cả nhóm hăm hở lái xe đến nơi hẻo lánh này, như thể đang tham gia một cuộc săn kho báu. Họ chăm chú dò theo địa chỉ trên điện thoại, cuối cùng cũng đến được khu nhà kho kia.
Họ từng nghe thấy tiếng của hai người họ, cảm giác như bị họ dụ dỗ đến đây.
Cả nhóm háo hức bước vào màn đêm dày đặc, trong đầu nghĩ rằng sắp “thắng lớn”. Họ còn bàn nhau phải trêu chọc và cười nhạo hai người kia như thế nào.
Nhưng khi kéo tấm vải trên bàn lên, họ chỉ tìm thấy một chiếc máy ghi âm nhỏ xíu giữa đống lộn xộn.
Ngay lúc đó, cánh cửa sắt nặng nề sau lưng họ bất ngờ đóng sập lại, cách biệt hoàn toàn họ với thế giới bên ngoài.
Cơn ác mộng của họ bắt đầu từ đó.
Họ đã bị nhốt trong đây suốt một ngày một đêm, từng giây trôi qua đều dài dằng dặc như một năm.
Lúc này, Ôn Thương vô lực nằm bên cạnh Ngô Oánh Oánh. Trương Ngạn và Lý Vệ Dương ngồi ủ rũ ở một phía khác của căn phòng. Ở đây, điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu. Bọn họ đã giãy giụa, kêu gọi, cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách, thử cạy mọi cửa sổ, ngón tay đều rách da, nhưng tất cả đều vô ích.
Họ đã giấu giếm cha mẹ, giáo viên để làm chuyện này, vốn tưởng rằng là một cuộc phiêu lưu kích thích, nhưng kết quả lại tự hại mình.
Trong bóng tối, Lý Vệ Dương lại bắt đầu không ngừng chửi bới, cậu ta siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt đầy tức giận: “Mẹ kiếp, hai đứa khốn kia, dám chơi chúng ta! Bọn chúng bắt đầu giăng bẫy từ khi nào vậy?”
Trương Ngạn hừ một tiếng: “Chẳng phải các cậu cứ nhất định phải đến đây sao? Tôi ngay từ đầu đã phản đối rồi.”
Lý Vệ Dương tức tối nhìn hắn: “Lúc đầu cậu cũng muốn đến mà.”
“Chuyện đã đến nước này rồi, tại sao còn muốn đổ lỗi cho nhau?” Ngô Oánh Oánh đứng dậy, “Những thứ rác rưởi đó, căn bản không nên ở cùng trường với chúng ta. Chờ chúng ta ra ngoài, nhất định phải tìm luật sư giỏi nhất, tống cổ bọn chúng vào tù!”
Việc đã đến nước này, bọn họ không hề hối cải, ngược lại còn cho rằng hai người kia là kẻ gây ra mọi chuyện.
“Hình như có tiếng động...” Ôn Thương vẫn nằm bỗng nhiên ngồi dậy, đầu cô hơi ngẩng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tất cả nín thở lắng nghe, hy vọng mong manh lóe lên trong mắt họ. Nhưng bên ngoài vẫn tĩnh lặng đến rợn người. Hy vọng vừa chớm nở đã tan biến. Cả nhóm thất vọng, trở lại vị trí cũ.
Ôn Thương cúi đầu, ánh mắt tuyệt vọng: “Chúng ta… sẽ không chết ở đây đấy chứ?”
Mấy người nhất thời im lặng, trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của họ. Bọn họ không mang nước, hơn một ngày rồi không ăn gì, tất cả mọi người đều đói bụng cồn cào. Điện thoại đã hết pin, chỉ có thể ở trong bóng tối này.
“Đừng nói xui, đừng nói linh tinh.” Ngô Oánh Oánh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, “Trương Ngạn, có mang thuốc lá không?”
Trương Ngạn tức giận hừ một tiếng, liếm môi khô khốc: “Không mang, nếu mang thì tôi đã hút từ lâu rồi chứ?” Hắn là lớp trưởng, nhưng vẫn hút thuốc, đây là bí mật của hắn, nhiều học sinh khác không biết, có người biết cũng ngại thân phận của hắn, không dám nói cho giáo viên.
Ngô Oánh Oánh thì đã biết điều này từ lâu.
Ngô Oánh Oánh nói: “Ý tôi là hỏi cậu có mang bật lửa không, tao lại đi xem trong phòng còn có gì nữa không, có gì ăn được không, hoặc có gì có thể giúp chúng ta thoát ra ngoài không.” Trong giọng cô mang theo sự vội vã và hy vọng, cố gắng tìm kiếm một tia sống sót trong tuyệt cảnh này.
Trong số mấy người, Ngô Oánh Oánh là người tích cực nhất, bởi vì chuyện này ban đầu chính là do cô đề xuất, và Vu Vãn Anh cũng là mục tiêu do cô lựa chọn.
“Bọn chúng sẽ tốt bụng như vậy, để lại đồ ăn cho chúng ta sao?” Trương Ngạn nghi ngờ, nhưng hắn vẫn mở cặp sách, từ bên trong móc ra chiếc bật lửa ném về phía cô.
Ở góc kho hàng, chất đống những chiếc rương lớn. Hôm qua Oánh Oánh chỉ liếc qua thấy toàn những thứ lạ lẫm, giống như hóa chất gì đó. Giờ cô muốn xem kỹ hơn, biết đâu còn gì hữu ích.
Cô cầm bật lửa bước tới, tay run run. Cô nhẹ nhàng nhấn nút.
Một tiếng “tách” nhỏ vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Ngay giây sau đó, một tiếng nổ vang trời, chiếc bật lửa trên tay cô biến thành quả cầu lửa, lao thẳng vào mặt cô.
Cả nhà kho bừng sáng trong ánh lửa chói mắt, mấy người còn lại hoảng hốt ngẩng đầu nhìn, mặt tái mét.
Ngô Oánh Oánh chỉ cảm thấy mặt nóng rát và tê dại, cô thét lên tiếng kêu thảm thiết, chiếc bật lửa trong tay rơi xuống đất, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng. Lần này, mấy chiếc thùng carton chất đống ở chân tường đều bị bén lửa.
Những thùng carton đó không biết chứa gì, cháy kêu lách tách. Ngọn lửa lan nhanh, rất nhanh đã thiêu rụi nửa cái kho hàng. Lúc này bọn họ mới phát hiện, mỗi chỗ ven tường đều được bôi một thứ gì đó, giống như chất dẫn cháy, lửa càng cháy càng dữ dội. Không những thế, những bức tường bên trong cũng được trải bằng vật liệu dễ cháy.
Ba đứa trẻ khác kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, não bộ trống rỗng. Sau đó, Lý Vệ Dương là người đầu tiên phản ứng lại, bước tới kéo Ngô Oánh Oánh bị thương ra sau, cố gắng dập tắt ngọn lửa trên người cô.
Gương mặt Ngô Oánh Oánh cháy đen một mảng lớn, da thịt bị thiêu trông không nỡ nhìn. Cô kêu gào thảm thiết, những người khác cũng bị ngọn lửa liếm phải, bỏng rát vô cùng.
Ôn Thương cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, quỳ rạp xuống đất ho sặc sụa.
Tay của Trương Ngạn bị bắt lửa, cánh tay phải bị ngọn lửa bao trùm.
Ngay sau đó, lưng của Lý Vệ Dương cũng bị cháy xém.
Nhiệt độ trong nhà kho tăng vọt, sóng nhiệt dâng trào, khói đen cuồn cuộn, mùi cháy khét gay cả mũi.
Lúc này họ mới thật sự sợ hãi, Trần Trác vốn dĩ chưa từng định để bọn họ sống sót rời khỏi đây!
Cả nhóm đập tay loạn xạ để dập lửa trên người, cùng nhau lao tới cánh cửa sắt nặng nề, không ngừng đập mạnh.
“Cứu mạng!”
“Cứu mạng!!!”
Tiếng kêu thảm thiết xé lòng vang vọng trong đêm lạnh tĩnh mịch, xuyên qua bầu trời đêm.
Mấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng chạy đến cổng chính kho hàng. Nơi đây vì đã bị bỏ hoang từ lâu nên bị mấy cánh cổng lớn khóa chặt, chỉ còn lại một cánh cửa nhỏ cho công nhân ra vào, xe không thể đi vào.
Các nhóm cảnh sát nối đuôi nhau tiến vào kho hàng rộng lớn như mê cung. Mấy khu chứa hàng đứng sừng sững trong bóng tối. Để đề phòng Trần Trác báo sai vị trí, hướng bên kia cũng được bố trí thêm một đội cảnh sát phụ trách.
Tuyến đường trong kho hàng có chút phức tạp, họ đi sâu vào bên trong, nghe thấy tiếng người kêu cứu. Vài cảnh sát theo tiếng động nhanh chóng chạy tới, Hạ Lâm và Kim Đình Thụy là những người nhanh nhất. Khi họ xông đến bên ngoài cửa, tiếng kêu cứu đã bắt đầu trở nên yếu ớt.
Khói đặc cuồn cuộn tràn ra từ cửa sổ và khe cửa, không khí tràn ngập mùi khét.
“Tránh xa cửa ra!” Hạ Lâm hét lớn một tiếng, hắn nhanh chóng rút súng, b·ắn hai phát vào chốt cửa sắt, một chân đá văng cánh cửa sắt.
Khói đặc cuồn cuộn tràn ra, trong chốc lát bao phủ mọi thứ xung quanh. Ngọn lửa hung tàn hoành hành, họ nhìn rõ tình hình phía sau cánh cửa: hai nữ sinh đã ngất xỉu phía sau cửa, nam sinh cũng đã bị bỏng nhiều chỗ, rên rỉ đau đớn.
Hạ Lâm và Kim Đình Thụy không chút do dự, mỗi người cõng một nữ sinh lên. Lý Vệ Dương đỡ Trương Ngạn, theo sau các cảnh sát chạy ra ngoài.
Chẳng rõ Trần Trác đã bố trí những gì ở đây, nhưng ngay sau khi nhà kho bốc cháy, ngọn lửa lan nhanh đến kinh hoàng. Trong chớp mắt, toàn bộ khu nhà kho chìm trong biển lửa, sóng nhiệt cuồn cuộn. Khói đặc và ngọn lửa đỏ rực vờn quanh họ, lửa liếm sạch mọi thứ, khói mù mịt khiến người ta không thể phân biệt được phương hướng.
Mấy người lạc lối trong hỗn loạn này, khó khăn lắm mới nhận biết được phương hướng, chỉ có thể dựa vào ký ức, chạy theo con đường đã đi qua. Không những thế, kho hàng đã lâu năm không được tu sửa, một số cột trụ sau khi bị cháy đã mất đi sức chống đỡ. Trần nhà bắt đầu kêu kẽo kẹt, thỉnh thoảng có những tấm lớn rơi xuống, phát ra tiếng “ầm ầm” vang dội, cuốn theo một màn bụi đất và tàn lửa.
Lửa lớn tàn phá. Họ vừa chạy được một đoạn đường vòng, bỗng nhiên bị ngọn lửa hừng hực chặn mất lối đi phía trước. Phía sau cũng là một biển lửa, không thể quay lại được nữa. Trong khoảnh khắc, họ đã bị lửa lớn bao vây hoàn toàn, rơi vào tuyệt cảnh.
Kim Đình Thụy mắt đỏ ngầu, tuyệt vọng gầm lên một tiếng: “Mẹ kiếp, hết đường rồi...”
Một bên, Lý Vệ Dương nhìn cảnh tượng luyện ngục trước mắt, hai chân mềm nhũn, quỵ xuống đất, khóc lớn trong tuyệt vọng. Trương Ngạn cũng sợ đến mức không thể phát ra tiếng, toàn thân hắn run rẩy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bị khói đen hun cháy, tạo thành hai vệt sáng.
Hạ Lâm buộc phải dừng bước, đặt Ôn Thương trên lưng xuống. Hắn thở hổn hển, mồ hôi như mưa đổ trong biển lửa, ngực phập phồng. Vì lửa lớn cháy dữ dội, không khí ở đây loãng, khiến người ta thiếu oxy. Trần nhà kêu kẽo kẹt, như tiếng bước chân tử thần đang đến gần, toàn bộ không gian có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc họ bị mắc kẹt ở đây, bỗng nhiên một tiếng “bùm” trầm đục vang lên từ phía sau một tấm vách ngăn lớn bên cạnh, tấm vách ngăn theo đó mà rung chuyển. Rõ ràng, có người đang đá vào tấm vách ngăn.
Sau đó là một tiếng mạnh hơn, “phanh!” Như thể có người dùng toàn bộ sức lực của mình tông vào. Mấy con ốc vít trên cánh cửa dưới tác động mạnh đã bị lỏng ra.
Hạ Lâm bừng tỉnh, như một con báo săn lao tới, hai tay nắm chặt những con ốc vít, dùng tay không bẻ gãy mấy con ốc lỏng lẻo. Kim Đình Thụy cũng đặt cô gái trên lưng xuống đất, dọn dẹp những vật cản đang chắn tấm vách ngăn.
Người ở phía đối diện vẫn không ngừng lại, lại hung hăng đạp thêm một cú nữa.
“Oanh” một tiếng vang lớn. Tấm vách ngăn khổng lồ cuối cùng cũng đổ sập, rơi xuống nền đất rung chuyển.
Hạ Lâm nghiêng người nhìn lại, xuyên qua khói đặc và biển lửa, chỉ thấy bóng người thon dài kia thu chân lại. Bụi mù dần tan đi, hắn có chút khó tin nhìn Lê Thượng đang đứng cách hắn không xa.
Trong tuyệt cảnh này, Lê Thượng đã dọn sẵn một con đường sống từ bên ngoài cho họ. Ngọn lửa nhảy múa bên cạnh cậu, chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú, như một vị thần linh từ trời giáng xuống cứu vớt thế gian. Một tia không khí lạnh lẽo ùa đến bên cạnh, xua đi cái nóng bỏng.
Hạ Lâm nhìn Lê Thượng chìa tay về phía họ, ra hiệu vẫy tay, giọng nói bình tĩnh của cậu vang lên: “Đi theo tôi!”
Hạ Lâm gần như theo bản năng, cõng Ôn Thương chạy theo bóng người đó ra ngoài.
Lê Thượng quay người, dáng người mạnh mẽ, cực kỳ nhanh chóng chạy phía trước. Cậu cầm bộ đàm, giọng nói rõ ràng và trầm ổn: “Đã tìm thấy người, hiện trường có nguy cơ nổ lớn, các nhân viên khác rút lui, cố gắng phá cửa lớn để tiếp ứng, xe cứu thương và cứu hỏa chuẩn bị tiến vào.”
Lúc vào thì việc tìm kiếm âm thanh tương đối dễ dàng, giờ muốn thoát ra lại khó khăn gấp bội. Bởi vì những lối nhỏ đã thay đổi, nơi đây đã trở nên như một mê cung. Trong đám cháy này, chỉ cần rẽ sai một lối, liền có khả năng bị mắc kẹt bên trong, bị ngọn lửa vô tình nuốt chửng hoàn toàn.
Lê Thượng vì không mang theo vật nặng, lại phải dẫn đường cho họ, nên luôn chạy ở phía trước nhất. Cậu dường như cực kỳ quen thuộc địa hình nơi này, thỉnh thoảng quay đầu lại, ánh mắt kiên định đưa ra chỉ thị.
“Rẽ trái.”
“Có chướng ngại vật, cẩn thận!”
“Phía trước 20 mét bên phải là lối ra.”
Khi Lê Thượng nói những lời này, một khối trần nhà phía trên kêu “kẽo kẹt”, âm thanh đó trong bầu không khí căng thẳng này đặc biệt chói tai. Thấy trần nhà sắp rơi xuống, Hạ Lâm đang cõng Ôn Thương chạy phía sau cậu, muốn tránh đã không kịp nữa rồi.
“Phịch” một tiếng, trần nhà nhanh chóng rơi xuống. Biến cố quá đột ngột, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Hạ Lâm, bản năng muốn đưa tay đỡ. Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Lê Thượng bỗng nhiên dừng bước, không chút do dự quay người, giơ tay chống vào khối trần nhà đang rơi xuống.
Cánh tay cậu tuy không thô tráng, nhưng trong khoảnh khắc đã bộc phát ra sức mạnh kinh người, chống đỡ khối trần nhà nặng mấy chục cân đó, sau đó Lê Thượng nghiến răng đẩy nó ra.
Cùng với tiếng “oanh” lớn, trần nhà nghiêng sang một bên, thành công dọn ra một con đường sống. Thái dương Lê Thượng lấm tấm mồ hôi mỏng, sắc mặt vì dùng sức quá độ trở nên trắng bệch như tờ giấy. Cậu không quên quay đầu lại gọi Hạ Lâm đang sững sờ: “Đi mau!”
Mấy người dưới sự dẫn dắt của Lê Thượng chạy thoát khỏi khu nhà kho đang cháy. Vừa ra đến bên ngoài, không khí trong lành ập vào mặt, khói đặc tan biến. Bọn họ một đường chạy như điên, cuối cùng cũng đến được khu an toàn, hội hợp cùng các cảnh sát khác.
Lê Thượng đứng trước đám cháy, dừng bước chân. Xung quanh đều là tiếng ồn ào và hỗn loạn, ngọn lửa hừng hực bốc cháy, phát ra tiếng động lớn. Ngay cả khi đứng cách đó không xa, cũng có thể cảm nhận được gương mặt bị ngọn lửa nướng đến nóng rát.
Nhân viên cứu hộ khẩn trương bận rộn xuyên suốt hiện trường, tiếng bước chân, tiếng la hét đan xen vào nhau.
Vừa rồi ở trong đám cháy, cậu như mở ra một cơ chế tự bảo vệ nào đó, tự động che chắn cảm giác đau trong cơ thể. Thế nhưng bây giờ khi dừng lại, cảm thấy toàn thân đau nhức.
Cậu trước đó đã không khỏe, một ngày làm việc cường độ cao, cơ thể đã sớm trong trạng thái mệt mỏi. Vừa rồi trong đám cháy cậu không màng nguy hiểm dùng cơ thể tông ngã tấm vách ngăn, đã tác động đến vết thương cũ trong cơ thể, sau đó lại là dẫn đường, chống đỡ khối tấm vách ngăn rơi xuống...
Sau một loạt hành động đó. Trong phút chốc cậu thậm chí không phân biệt được chỗ nào đau hơn. Có thể là bụng, cơn đau dạ dày vốn bị đè nén bắt đầu co thắt, mỗi lần hít thở đều có thể cảm nhận được nội tạng trong khoang bụng nhảy nhót. Thuốc giảm đau uống vào buổi tối vẫn chưa có tác dụng, ngược lại còn kích thích dạ dày, khiến chúng co thắt mạnh hơn.
Nhưng đồng thời, vết thương cũ ở eo cũng đau nhức. Từ khe hở xương sống lưng, có một cơn đau nhói truyền đến, cơn đau đó lan dọc theo dây thần kinh tủy sống đến toàn thân, dường như giây tiếp theo sẽ xé cậu ra làm đôi. Lê Thượng đau quặn thắt ở vùng bụng và eo, thái dương lấm tấm mồ hôi mỏng, trước mắt cũng từng cơn tối sầm lại.
Cậu bản năng muốn cuộn tròn cơ thể lại, cố gắng giảm bớt cơn đau bụng, nhưng eo lại đau đến mức không thể cúi xuống được, trong chốc lát chỉ có thể đứng thẳng ở đó. Tim phổi vì vận động kịch liệt dẫn đến thiếu oxy, khiến cậu hô hấp càng trở nên khó khăn.
Bốn phía vẫn ồn ào, người đến người đi, ngọn lửa cháy bập bùng. Nhưng cậu lại như đặt mình vào một thế giới khác, một thế giới chỉ có đau đớn. Lê Thượng cắn chặt môi mình, cố gắng hết sức chịu đựng. Cậu nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh từng lớp từng lớp chảy ra, làm ướt quần áo mỏng manh của cậu.
Để giảm bớt đau nhức, hai tay cậu theo bản năng bóp chặt lấy eo, các ngón tay dùng sức lún sâu vào hai bên eo, vòng eo thon gầy bị vải vóc siết chặt, dường như việc siết chặt như vậy có thể làm giảm bớt một phần cơn đau bên trong.
“Lê Thượng?” Cậu bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Lê Thượng cố sức nâng mắt lên, phát hiện Hạ Lâm không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cậu.
“Vừa rồi may mà có cậu.” Có lẽ vì sắc mặt Lê Thượng tái nhợt, trán đẫm mồ hôi khiến người ta kinh hãi, Hạ Lâm vội hỏi: “Cậu không khoẻ à?”
Lê Thượng đau đến mức gần như không nói nổi. Cậu lấy tay che miệng, ho khan mấy tiếng để kiềm chế cảm giác buồn nôn. Cơn đau dạ dày như có dao cắt bên trong, khiến cậu sợ bản thân sẽ quỵ ngay tại chỗ.
May mắn Hạ Lâm phát hiện sự bất thường của cậu, đưa tay đỡ cậu một chút, cậu mới không trực tiếp ngã xuống.
Lê Thượng thở được một hơi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Có thể là... vừa rồi chạy gấp quá, hơi đau sốc hông...”
Cậu không muốn Hạ Lâm quá lo lắng.
Hạ Lâm có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều: “Vậy tôi đỡ cậu vào xe trước nhé, cậu nghỉ một lát.”
Lê Thượng yếu ớt nhẹ nhàng gật đầu, vịn vào cánh tay ấm áp của hắn: “Được.”
~~~~~~~
Nhznghg: bão chương tới đây!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro