Chương 38

Đêm khuya, tại hiện trường.

Tin tức về việc các nạn nhân mất tích đã được giải cứu nhanh chóng truyền về tổng bộ, mọi việc đều diễn ra một cách có trật tự.

Lê Thượng cuối cùng cũng được thả lỏng thần kinh đang căng như dây đàn, cậu nắm lấy tay Hạ Lâm.

Ít nhất lúc này Hạ Lâm vẫn ở đây, cậu không cần phải một mình cứng rắn đối mặt với những việc tiếp theo nữa.

Sau đó, Lê Thượng hơi do dự. Cậu cũng không rõ vết thương cũ ở phần eo của mình hiện giờ ra sao, không chắc bản thân còn có thể đi lại bình thường hay không. Cậu không muốn để Hạ Lâm phải chờ lâu, nên cắn răng liều một phen, bước ra ngoài. Nhưng ngay khi thay đổi tư thế, eo và bụng cậu đồng loạt nhói lên dữ dội.

Cơn đau ấy mạnh đến nỗi toàn thân cậu run rẩy không kiểm soát được, như thể có một thanh sắt dài xuyên qua từ lưng ra đến trước ngực, hung bạo mà tàn nhẫn.

Cậu suýt chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ vì đau.

Trước mắt tối sầm lại trong giây lát, Lê Thượng chỉ có thể cắn chặt răng, cố hết sức nắm lấy tay Hạ Lâm , như thể đó là sợi dây cuối cùng nối cậu với thế giới này.

May mà ngay sau đó, cơn đau dữ dội nơi eo giống như thủy triều rút đi.

Có thể là do chấn thương ở eo khiến một bộ phận nào đó trong cơ thể bị lệch, nay vô tình bị kéo lại đúng vị trí. Tầm nhìn cậu dần rõ ràng trở lại, eo cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.

Lê Thượng ổn định lại thân thể, dần dần cảm nhận lại được cảm giác, buông lỏng lực nắm trong tay.

Hạ Lâm chỉ cảm thấy tay mình vừa rồi bị Lê Thượng nắm chặt trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại buông ra, tất cả diễn ra quá nhanh, giống như chỉ là ảo giác.

Lê Thượng điều chỉnh hơi thở. Tuy giờ cậu đã có thể chậm rãi di chuyển, nhưng dạ dày vẫn đau, chân không còn chút sức lực, đi rất chậm. Cậu thậm chí bắt đầu thấy ghét bản thân mình, đưa tay đẩy nhẹ Hạ Lâm: “Anh đi xử lý trước đi, đừng lo cho tôi.”

Hạ Lâm lại không đồng ý: “Người đều đã cứu ra rồi, bây giờ còn có chuyện gì quan trọng nữa? Hơn nữa hiện trường có nhiều người như vậy, thiếu tôi một chút cũng sẽ không chậm trễ gì. Còn cậu, sắc mặt kém như vậy.”

Hắn đỡ Lê Thượng chậm rãi đi về phía xe.

Sau đó, Hạ Lâm mở cửa xe cho cậu ngồi vào ghế sau. Hắn cho rằng Lê Thượng chỉ là do chạy nhiều mà đau sốc hông. Thấy cậu đổ mồ hôi không ít, Hạ Lâm lấy một chiếc quần áo từ cốp sau cho cậu, đó là một bộ cảnh phục mùa thu.

Hạ Lâm nói: “Là quần áo của tôi, giặt sạch sẽ rồi, cậu đừng chê.”

Lê Thượng nhận lấy quần áo.

Sau đó Hạ Lâm nói: “Đưa tay đây.”

Lê Thượng: “?”

Cậu chần chừ một chút, vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Hạ Lâm như làm ảo thuật, đặt một viên kẹo gừng vào lòng bàn tay cậu: “Giữ ấm, nếu đỡ hơn một chút, có thể ngậm ăn.”

Lê Thượng khẽ chớp lông mi, nhẹ nhàng khép năm ngón tay lại, cẩn thận nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay.

Hạ Lâm quan tâm nói: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, có lẽ còn phải xử lý một lúc nữa, tiếp theo cứ giao cho tôi là được.” Hắn vừa định đi lại xoay người dặn dò, “Nếu thật sự không thoải mái thì gọi cho tôi, tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện.”

Sắc mặt Lê Thượng tái nhợt, mệt mỏi xua tay với hắn, ý bảo hắn yên tâm rời đi.

Nhìn Lê Thượng lên xe, cửa xe đóng lại, Hạ Lâm cúi đầu nhìn tay mình. Thời gian quá ngắn ngủi, đến nỗi hắn có chút bàng hoàng, không thể xác định liệu khoảnh khắc bị nắm chặt vừa rồi có phải chỉ là ảo giác của hắn hay không.

Hạ Lâm dùng ngón tay vuốt ve một chút nơi vừa bị Lê Thượng nắm, như thể vẫn còn cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ, tay người đó quá lạnh. Trong đầu hắn vô thức hiện lên bóng dáng gầy gò của Lê Thượng.

Một hình ảnh là Lê Thượng giữa đám cháy, vẫy tay gọi hắn, phía sau là biển lửa ngút trời, nhưng cậu lại bình tĩnh tự nhiên như một vị thần giáng thế, dẫn mọi người lao khỏi biển lửa.

Một hình ảnh khác là Lê Thượng một mình đứng giữa đêm khuya gió lạnh, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên cường đứng thẳng, đơn độc mà kiên định.

Hai bóng hình này hòa làm một, vô cớ chạm đến góc mềm yếu nhất sâu thẳm trong nội tâm Hạ Lâm, khiến trái tim hắn khẽ rung động.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Lâm bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.

Một người thông minh, mạnh mẽ và độc lập như vậy, lại ở một khoảnh khắc nào đó, cần đến hắn, tin tưởng hắn.

Dường như trong thế giới của Lê Thượng, hắn vô cùng quan trọng.

Nghĩ đến đây, Hạ Lâm trong lòng bỗng giật mình, hắn bị chính ý nghĩ có chút ngọt ngào này làm cho giật mình.

Nhưng hắn rất nhanh lấy lại lý trí, những tạp niệm trong đầu tan biến.

Hạ Lâm quay người bước vào đám đông.

Cánh cửa lớn đã được các cảnh sát đến sau tìm cách cưa mở, xe cứu hỏa đã tiến vào, vài đội viên cứu hỏa lao vào ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Xe cứu thương cũng đã vào vị trí, bốn học sinh sau khi kiểm tra sơ bộ, Ngô Oánh Oánh khuôn mặt gần như bị hủy hoại, Trương Ngạn các ngón tay phải bị cháy dính lại với nhau, có khả năng phải cắt bỏ, Ôn Thương thì khản đặc giọng, Lý Vệ Dương vai và lưng đều bị bỏng.

Hạ Lâm nhìn về phía biển lửa, như một đóa hồng liên nở rộ. Những đứa trẻ này có lẽ bị thương không quá nặng, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không hề nhẹ. Dường như là định mệnh, ông trời cũng đang trừng phạt bọn họ, tước đi những thứ quý giá nhất, kiêu hãnh nhất trong cuộc đời họ.

Nguy hiểm đã qua, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc nhẹ nhõm, hiện trường vẫn hỗn loạn, còn rất nhiều việc cần phải xử lý. Cảnh sát cần thông báo cho gia đình và nhà trường, còn phải ra thông cáo báo chí. Trần Trác và Vu Vãn Anh cần được thẩm vấn và đưa ra quy án.

Hạ Lâm đi đến bên cạnh Kim Đình Thụy. Đội trưởng Kim nóng tính quay người, chủ động chào hỏi hắn: “Vừa rồi, nguy hiểm quá.”

Hạ Lâm khẽ “ừ” một tiếng.

Kim Đình Thụy lại nói: “Cảm ơn cậu.”

Hạ Lâm nói: “Khách sáo gì chứ? Hợp tác vui vẻ.”

Kim Đình Thụy nghe hắn nói vậy, dường như mới thở phào nhẹ nhõm: “À, còn nữa, giúp tôi cảm ơn cậu nhóc bên bộ phận các cậu ấy, tên gì ấy nhỉ, họ Lê phải không?”

Hạ Lâm nói: “Ừm, Lê Thượng.”

“Tôi nhớ rồi.” Kim Đình Thụy gật đầu mạnh, “Nhờ có cậu ấy, nếu không chúng ta đều phải chết ở trong đó.”

Hạ Lâm nói: “Được, lời cảm ơn tôi sẽ giúp anh chuyển đến.”

Hắn vừa nói chuyện, còn có chút lo lắng mà liếc nhìn về phía xe cảnh sát. Lê Thượng vẫn ngồi trong xe, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, trông không có gì bất thường. Hạ Lâm lúc này mới yên tâm, tiếp tục xử lý các vụ việc khác.

Trong không gian tương đối kín đáo và chật hẹp của chiếc xe cảnh sát, những ồn ào bên ngoài đều bị ngăn cách.

Sau khi Hạ Lâm rời đi, Lê Thượng ôm chiếc áo khoác kia ngồi một lúc. Trên chiếc áo có mùi hương của Hạ Lâm, ngửi vào dường như có thể làm dịu đi cơn đau.

Nhưng cậu sợ làm nhăn quần áo, lại lo trán đang toát mồ hôi sẽ làm ướt nó, nên chỉ dám cẩn thận ôm lấy một lúc, rồi từ tốn đặt quần áo gấp gọn lên băng ghế bên cạnh.

Sau đó, cậu lấy viên kẹo gừng Hạ Lâm đưa, bỏ vào túi áo gần ngực.

Gắng gượng hoàn thành hai việc đó, hàng mi Lê Thượng khẽ rung như cánh bướm mỏi mệt, từ từ khép lại.

Cậu cắn chặt môi dưới, cố nuốt tiếng rên đau sắp bật ra.

Lê Thượng không phải người dễ yếu đuối kêu đau, nhưng cơn co thắt nơi bụng và ngực lúc này thực sự quá dữ dội, khiến cậu gần như không chịu nổi.

Vết thương cũ hoàn toàn tái phát, những chỗ tưởng như đã lành lại như bị một bàn tay quỷ dữ ẩn trong bóng tối cào xé, máu tuôn ra từ những vết nứt rách.

Dạ dày quặn lên từng cơn không ngừng, hỗn loạn trong bụng như có hàng ngàn móng vuốt cào cấu. Đau đớn đến mức nửa thân dưới của cậu dần tê dại.

Từng đợt đau buốt dồn dập, khiến cả vùng ngực cũng trở nên nghẹt thở, nhịp tim rối loạn. Hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, khó khăn. Cậu run rẩy đưa tay kéo nhẹ cổ áo, cố gắng tìm chút không khí.

Ngoài xe, các đồng nghiệp vẫn đang tất bật qua lại. Hạ Lâm thỉnh thoảng cũng liếc về phía xe cảnh sát.

Lê Thượng cố gắng gượng dậy bằng chút tự tôn cuối cùng, không muốn để ai phát hiện ra sự khác thường của mình.

Toàn thân như bị rút cạn sức lực, cậu chỉ có thể gắng gượng ngồi thẳng lưng, giữ tư thế ngay ngắn.

Tuy nhiên, nơi người khác không nhìn thấy, hai tay cậu đang siết chặt lấy mép quần, đến mức gần như muốn xé rách cả vải.

Cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở, chỉ dám thở bằng mũi. Không dám há miệng, sợ rằng chỉ cần hé môi thôi, tiếng kêu đau sẽ bật ra.

Mồ hôi lạnh vẫn không ngừng túa ra.
Giằng co một lúc, Lê Thượng nâng cổ tay lên sát miệng, cắn mạnh xuống.

Hàm răng cắm vào da, mùi máu tươi lan đầy khoang miệng.

Cậu không dám cắn lâu một chỗ, sợ để lại dấu vết bị người khác nhận ra, cứ cắn một lúc lại chuyển sang chỗ khác.

Những cơn đau nhói ở cổ tay cuối cùng cũng tạm thời phân tán được sự chú ý, khiến đầu óc mơ hồ của cậu có lại một chút tỉnh táo.

Lê Thượng cười nhạt với chính mình trong lòng: “Dung Khuynh… bây giờ mày thật sự quá thảm hại rồi.”

Sau hơn một giờ xử lý hiện trường, xe cứu thương cuối cùng cũng rời đi, ngọn lửa cũng đã được các nhân viên phòng cháy chữa cháy dập tắt hoàn toàn.

Một khu nhà kho biến thành phế tích, những bức tường cháy đen đổ nát nhỏ giọt nước, nước đọng trên mặt đất phản chiếu một cảnh tượng thảm khốc.

Công việc tại hiện trường đã hoàn tất, cảnh sát bắt đầu rút lui khỏi nơi hỗn loạn này.

Hạ Lâm đi đến trước xe. Lê Thượng vẫn ngồi đoan chính trong xe như khi hắn rời đi, ngoài việc sắc mặt tái nhợt hơn, không thể nhìn ra bất kỳ điều bất thường nào khác.

Hạ Lâm hỏi cậu: “Cậu bây giờ cảm thấy thế nào?”

Lê Thượng nói: “Khá hơn nhiều.”

Hạ Lâm cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Lê Thượng một lúc lâu, vẫn không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào, tạm thời tin lời cậu nói, vì vậy nói với cậu: “Tôi đã nói chuyện với Cục trưởng Trần, trước tiên sẽ đưa cậu về.”

Lê Thượng khẽ “ừ” một tiếng, thần sắc không giấu được sự mệt mỏi. Hạ Lâm ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Lê Thượng bất động thanh sắc dùng ngón tay sửa lại cổ tay áo, che giấu vết thương ở cổ tay. Thuốc cuối cùng cũng bắt đầu phát huy tác dụng, cơn đau trong cơ thể hơi giảm, đã nằm trong phạm vi cậu có thể chịu đựng.

Tuy nhiên, việc hao tổn thể lực nghiêm trọng cùng thời gian dài chịu đau khiến cơ thể cậu vô cùng kiệt quệ, ý thức như đang dần rút khỏi thể xác.

Lê Thượng phải gắng gượng tinh thần, cố gắng trò chuyện với Hạ Lâm để giữ cho mình tỉnh táo.

Cậu hiểu rõ tình trạng cơ thể mình, nếu bây giờ lâm vào hôn mê, cậu sẽ không thể kiểm soát được, bản thân cũng không biết liệu có nói ra những lời mê sảng không nên nói hay không. Lúc này có Hạ Lâm ngồi bên cạnh, cậu tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

May mắn là trên đường về, Hạ Lâm cố ý nói chuyện với Lê Thượng về tiến triển vụ án, hai người trao đổi qua lại giữ cho cậu tỉnh táo, níu lấy chút ý thức cuối cùng.

Xe chạy một mạch về đến dưới lầu nơi ở của Lê Thượng, dừng lại ổn định trong gara.

Lê Thượng mở cửa xe bước xuống, nhẹ giọng cảm ơn.

Đúng lúc cậu quay người chuẩn bị rời đi, Hạ Lâm bỗng nhiên gọi cậu lại: “Khoan đã, cổ tay cậu bị làm sao vậy?”

Lê Thượng cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào, máu ở cổ tay đã lan ra, nhuộm một mảng đỏ chói mắt lên ống tay áo. Cậu bình tĩnh nói: “Có lẽ là do lúc nãy trong đám cháy, tôi không chú ý.”

Hạ Lâm nhảy xuống xe, kéo cổ tay cậu xem xét, thở dài nói: “Một tay không tiện băng bó, tôi giúp cậu xử lý một chút nhé.”

Lê Thượng không thể từ chối, cúi đầu chấp nhận. Hai người sóng vai lên lầu.

Lê Thượng sống một mình ở đây, căn hộ đơn giản nhưng quạnh quẽ. Trong không gian sạch sẽ, mọi đồ vật đều được cất trong ngăn kéo. Những vật trang trí thừa thãi hoặc vô dụng đều không có. Cả căn phòng toát lên vẻ cô tịch, trông không hề có hơi thở của cuộc sống.

May mắn là thuốc men ở đây đầy đủ, Hạ Lâm dựa theo mô tả của Lê Thượng, dễ dàng lấy ra các loại thuốc xử lý vết thương ngoài da.

Hắn ngồi bên cạnh Lê Thượng, cẩn thận xắn ống tay áo cậu lên, để lộ vết thương. Cổ tay Lê Thượng đã bị cắn đến mức thịt da lẫn lộn, đúng lúc đó chỗ đó cũng bị ngọn lửa liếm qua, khiến người ta khó phân biệt vết thương này hình thành như thế nào.

Hạ Lâm nghiêm túc lau sạch vết máu xung quanh vết thương, để lộ vết thương ghê rợn. Hạ Lâm hít một hơi rồi cau mày nói: “Biết sớm nghiêm trọng như vậy, đã bắt cậu đi bệnh viện rồi. Vết thương nặng thế này, sao cậu hoàn toàn không phát hiện ra?”

So với phản ứng của Hạ Lâm, trên mặt Lê Thượng không có vẻ đau đớn nào. Nghe vậy, cậu chỉ nhàn nhạt nói: “Cũng không đau lắm.”

Ít nhất so với lúc vết thương cũ tái phát, cơn đau này quả thực không đáng nhắc đến. Mà những vết thương cũ đó, cậu cũng đã quen với việc “tự mình chữa bệnh”.

Lê Thượng biết dù vừa rồi có đến bệnh viện, ngoài việc dùng thuốc giảm đau và kiểm tra tim phổi, bác sĩ cấp cứu cũng không có cách nào khác. Thuốc giảm đau dùng nhiều không tốt, chi bằng chịu đựng mà vượt qua. Dù sao cũng chỉ là co thắt, chịu đựng một lúc, rồi cũng sẽ qua thôi.

Hạ Lâm không nói nhiều nữa, cúi đầu cẩn thận giúp cậu sát trùng, sau đó dùng gạc cẩn thận băng bó vài vòng, động tác nhẹ nhàng và thuần thục.

Xử lý xong vết thương, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lê Thượng, Hạ Lâm cũng không định nán lại lâu, mà trực tiếp chào tạm biệt Lê Thượng, dặn dò cậu nghỉ ngơi cho khỏe.

Khi đi ngang qua nhà bếp, Hạ Lâm vô tình nhìn thấy chiếc tủ lạnh bên trong, hắn dừng bước.

Trong căn phòng lạnh lẽo với tông màu xám chủ đạo này, chỉ có chiếc tủ lạnh này là không hợp tông. Trên cánh cửa tủ lạnh màu trắng, dán đầy những miếng dán tủ lạnh rực rỡ sắc màu, bên trên tràn ngập đủ loại hình hoạt hình đáng yêu.

Hạ Lâm trong chốc lát khó có thể diễn tả cảm giác trong lòng khi nhìn thấy những thứ đó. Chúng không giống những thứ mà một người đơn giản và lạnh nhạt như Lê Thượng sẽ thích, nhưng lại thực sự xuất hiện trong phòng cậu. Hạ Lâm thầm đoán, những miếng dán tủ lạnh này không phải là do chủ nhà để lại chứ?

Từ nhỏ, Hạ Lâm đã rất thích những vật nhỏ như vậy. Hồi bé, tủ lạnh ở nhà từng bị hắn dán đủ thứ sặc sỡ đủ màu. Trong mắt hắn, dù là dán sticker hay cất vũ khí cũng đều khiến người ta cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ.

Mang theo sự tò mò này, Hạ Lâm không nhịn được bước thêm một bước, muốn nhìn rõ hơn một chút.

Sau đó hắn phát hiện trên những miếng dán tủ lạnh đó có những dòng chữ khác nhau: tiếng Anh, tiếng Thái, tiếng Myanmar, và một số ngôn ngữ hắn không phân biệt được. Chúng giống như những món quà lưu niệm từ các chuyến du lịch.

Đúng lúc này, Lê Thượng từ trong phòng bước ra, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn hắn chăm chú, ánh mắt dường như có chút mong chờ khó nhận ra.

Hạ Lâm chỉ vào tủ lạnh, ngón tay vẽ một vòng quanh những miếng dán tủ lạnh hỏi: “Đều là cậu sưu tầm à?”

Lê Thượng nhìn hắn, trả lời ngắn gọn: “Coi như vậy.” Cổ tay cậu quấn băng gạc, đứng ở cửa, ngữ khí vẫn nhàn nhạt.

Hạ Lâm bỗng thấy lòng mình lạc trôi. Hắn nhớ, hồi ở nước ngoài từng làm vài nhiệm vụ, đi qua nhiều nơi nhưng cũng chưa từng đến nhiều quốc gia đến thế. Khi ấy, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện mua sticker tủ lạnh mang về trang trí.

Vì sao vậy? Phải chăng... vì chưa từng gặp người mình muốn mang về cho?

Bỗng nhiên, một đoạn ký ức thoáng hiện.

Hắn đứng ở một khu chợ ồn ào, xung quanh là đám đông tấp nập. Hắn cúi đầu nhìn những món quà lưu niệm đầy màu sắc trước mặt, chỉ vào một hình hoạt hình màu vàng nói: “Lần này không phải nhiệm vụ mật, tôi mua một cái miếng dán tủ lạnh mang về không sao chứ?”

Khi đó, hắn đang cười với ai vậy?

Ký ức và hiện thực trùng lặp ở một điểm nào đó. Như một cây kim nhọn đâm vào não, Hạ Lâm theo bản năng cau mày. Chết tiệt... lại đau đầu nữa rồi. Trong lòng thầm mắng một tiếng, Hạ Lâm xác định: mình cần rời đi.

Hắn nhịn xuống cơn đau, không kịp chào người phía sau mà lập tức xoay người rời khỏi căn hộ.

Chỉ còn lại một thân ảnh đơn độc giữa căn phòng vắng lặng, cùng cánh cửa tủ lạnh dán đầy ký ức lặng lẽ ở đó, không ai nói gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau sẽ có cảnh chăm sóc nhẹ nhàng, nằm viện cũng sẽ có.

Hạ Lâm sẽ dần dần phá tan lớp vỏ ngụy trang của “vợ mình”, hãy cho anh ấy chút thời gian.

Chương sau ngọt lắm luôn nha!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro