Chương 45

Sau khi trở về, Lê Thượng đã gửi một bản tài liệu chi tiết về vụ án này của đội Điều tra người mất tích cho đội Điều tra Hình sự, rồi đi tìm Lâm Hội để trao đổi tình hình.

Cậu và Lâm Hội đều phụ trách công tác điều tra phân tích trong đội, nên rất có tiếng nói chung khi trò chuyện.

Đội Điều tra Hình sự hành động rất nhanh chóng, chỉ trong hai ngày, sau khi hỏi một vài người cung cấp thông tin, họ đã tìm được một số tin tức và nhanh chóng nắm bắt được bối cảnh của nhóm người này.

Chiều thứ Sáu, Kim Đình Thụy và Lâm Hội đến đội Điều tra người mất tích để họp cùng mọi người.

Người còn chưa đến cửa phòng họp, họ đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái như chuông đồng của Kim Đình Thụy. Sau đó, Đội trưởng Kim hùng hổ đẩy cửa bước vào, vừa thấy mặt đã chào Hạ Lâm: “Ôi chao, đội Điều tra người mất tích của các cậu ở tòa nhà số 7 bên này à, đây là lần đầu tiên tôi tới, chỗ các cậu tách biệt riêng một khu, yên tĩnh thật đấy.”

Tiếng nói của Kim Đình Thụy lớn đến mức trong phòng họp vang vọng như có hồi âm, thậm chí Phương Giác có ảo giác như bức tường sắp rung lắc rơi xuống.

Lâm Hội đi theo sau Đội trưởng Kim vào, đôi mắt hồ ly quét một vòng, bất động thanh sắc đẩy gọng kính vàng, gật đầu chào Lê Thượng.

Sau đó hai người ngồi xuống, ngồi đối diện bàn dài.

Trình Tiếu Y thì thầm với Phương Giác: “Nhìn thấy hai người này tôi liền nhớ đến một thành ngữ.”

Phương Giác nhìn nhìn nói: “Cáo mượn oai hùm?”

Trình Tiếu Y: “……”

Cô hạ thấp giọng: “Không phải bảo cậu xem tướng mạo, tôi muốn nói là hai người này quả thật cương nhu đều có đủ…”

Sau đó Trình Tiếu Y lại cẩn thận đánh giá Đội trưởng Kim và Lâm Hội. Áo sơ mi của Kim Đình Thụy là cỡ nhỏ nhất, cơ bắp căng phồng, dường như chỉ cần dùng chút lực là nút áo ngực sẽ bung ra.

Lâm Hội khóe miệng mang theo nụ cười, đuôi mắt hẹp dài khẽ nhếch, kính che lại khiến người khác trông có vẻ rất ôn hòa như ngọc, nhưng nhìn kỹ lại thấy lộ ra vẻ xảo quyệt.

Trình Tiếu Y đỡ trán nói: “Xong rồi, từ ‘cáo mượn oai hùm’ này cứ vương vấn trong đầu tôi không xóa được…”

Bốn vị lãnh đạo cũng không biết hai người này đang nói chuyện riêng, cuộc họp rất nhanh chính thức bắt đầu.

Lâm Hội giới thiệu tình hình điều tra của đội Điều tra Hình sự: “Thông qua phản hồi của người cung cấp thông tin, đằng sau toàn bộ sự việc này, có thể là một đầu sỏ đa cấp có biệt danh là Túi Hổ.”

Lâm Hội vừa nói, vừa thuần thục thao tác máy chiếu, chiếu mấy tấm ảnh lên màn hình.

Người đàn ông trong ảnh dáng người vạm vỡ, mập mạp, để râu quai nón, tóc tết một bím nhỏ phía sau đầu, ăn mặc rất thời trang, toàn là đồ hiệu xa xỉ.

Anh ta tiếp tục giới thiệu: “Túi Hổ tên thật là Tiền Đại Hào, trước đây là một đầu sỏ nhỏ của một tổ chức đa cấp. Vì lần trước cảnh sát bắt giữ người, hắn đang ở nơi khác nên trở thành cá lọt lưới. Hắn kế thừa mạng lưới tội phạm đa cấp cũ, tập hợp lại những cấp dưới trước đây, lại chiêu mộ thêm một số tân binh, từ đó hình thành nhóm tội phạm kiểu mới này. Nhóm này chuyên nhắm vào người già, lấy trung tâm dưỡng lão làm bình phong, thực hiện hành vi đa cấp, bắt cóc, lừa đảo theo một chuỗi.”

“Hiện tại qua điều tra, những người này làm chuyện này chắc đã được khoảng ba năm, ban đầu họ chỉ hoạt động bí mật với quy mô nhỏ, theo quá trình hoàn thiện dần, giờ đã mở rộng, hơn nữa hình thức phạm tội này có xu hướng lan rộng ra các thị trấn, huyện khác.”

Lâm Hội giới thiệu sơ lược xong, cuộc họp chuyển sang phần thảo luận.

Hạ Lâm hỏi: “Có tài liệu chi tiết hơn về người này không?”

Lê Thượng bên kia đã in tài liệu, phát cho mọi người.

Trên đó có một chuỗi rất dài các số điện thoại đã từng sử dụng, tên đã từng sử dụng, địa chỉ đã từng sử dụng. Đội Điều tra Hình sự đã bỏ rất nhiều công sức để thu thập những tài liệu này.

Ngô Vận Thanh không nhịn được bình luận: “Thật đúng là thỏ khôn có ba hang mà.”

Lâm Hội tiếp tục nói về tình hình mà mình nắm được: “Tên Túi Hổ này, năm đó học y. Nghe nói, hắn là người rất ‘chăm học hỏi’, ‘cẩn thận chặt chẽ’. Có người cung cấp thông tin quen biết hắn nói hắn rất cẩn thận, có ý thức chống điều tra. Mấy lần dọn dẹp trước đây đều bị hắn trốn thoát.”

Ở một bên, Kim Đình Thụy khịt mũi đầy vẻ khinh thường: “Nếu đã có chí tiến thủ đến vậy, làm gì chẳng được, sao cứ phải lao vào cái nghề vừa hại người vừa làm giàu như thế này chứ?”

“Vì tiền.” Lâm Hội đỡ gọng kính, giải thích: “Trong giai đoạn điều tra ban đầu của đội Điều tra người mất tích, chúng tôi đã thu thập được một số thông tin, những người già được lựa chọn chủ yếu là những người có tiền tiết kiệm và lương hưu ổn định. Thời gian người già bị giam giữ từ 20 đến 48 ngày, số tiền bị lừa trung bình khoảng một triệu tệ. Chỉ tính riêng số tiền tích lũy được từ những người đã hủy án, gần đây đã lên tới hàng chục triệu tệ. Số tiền phạm tội thực tế chắc chắn còn lớn hơn rất nhiều.”

Để mọi người có cái nhìn trực quan hơn, Lâm Hội lại đưa ra một ví dụ, đồng thời chiếu lên màn hình một biểu đồ.

“Tôi và Lê Thượng đã xây dựng một mô hình toán học đơn giản, tiến hành tính toán chi tiết hơn. Quá trình tính toán khô khan thì tôi sẽ không nói với các cậu. Tôi có thể đưa ra một con số giả định: nếu tính theo mười cứ điểm, mỗi cứ điểm có mười phòng giam giữ người già, lợi nhuận mỗi tháng từ 5 triệu đến 10 triệu tệ, thì chỉ cần một tháng, sẽ có hàng chục triệu tệ lợi nhuận ròng.”

Nghe xong con số này, tất cả các cảnh sát đều trợn tròn mắt kinh ngạc, ngay cả Kim Đình Thụy cũng không kìm được mà hít một hơi lạnh.

Phương Giác càng kêu lên ngay bên cạnh: “Cái này lời kinh khủng quá, người bình thường mấy đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.”

Lâm Hội tiếp tục giải thích: “Hơn nữa, tổ chức này có thể nắm bắt được tâm lý của người già. Chỉ khi đưa được nạn nhân mới vào, nạn nhân cũ mới có thể thoát thân. Cách ép buộc kéo người xuống nước này khiến cho đến nay chưa có ai chủ động báo cảnh sát.”

Phương Giác hỏi: “Vậy nếu người già không thỏa hiệp, không muốn đưa tiền, hỏi thế nào cũng không chịu nói ra mật khẩu chuyển khoản, thì sao?”

Hạ Lâm bình tĩnh phân tích: “Họ sẽ dành rất nhiều thời gian để tra tấn họ. Những người bị bắt đều đã được điều tra kỹ về tài sản, nên họ biết ai có bao nhiêu tiền. Đa số người lớn tuổi sẽ lựa chọn ‘tiêu tiền để yên thân’.”

Lê Thượng bổ sung: “Không thể loại trừ khả năng đã có người già gặp nạn.”

Nghe đến đây, Kim Đình Thụy lại vặn cửa sổ rít lên từng hồi: “Thế thì người cung cấp tin tức có nói, con chuột túi này bây giờ trốn ở đâu không?”

“Là Túi Hổ.” Lâm Hội liếc anh ta một cái, không chút nể mặt mà nghiêm túc sửa lại tên cho cấp trên của mình.

Kim Đình Thụy nhíu mày định nói gì đó, Lâm Hội lại nhanh chóng mở miệng: “Cũng không hoàn toàn trách cậu, biệt danh này quả thật rất khó nói, cậu muốn gọi gì thì gọi, mọi người hiểu là được.”

Phương Giác suýt nữa bật cười, phải véo mạnh vào đùi mới nhịn được. Trong lòng cậu nghĩ: “Anh cũng chẳng nể mặt gì sếp mình cả…”

Đối mặt với Kim Đình Thụy sắp bốc khói trên đầu, Lâm Hội lại chẳng cảm thấy gì, làm như không thấy mà tiếp tục nói.

“Bắt hắn không phải là việc khó, nhưng với thông tin chúng ta đang có, tổ chức này vẫn tiếp tục sử dụng cơ chế cảnh báo của tổ chức đa cấp trước đây. Nói cách khác, một khi có một cứ điểm bị cảnh sát đột nhập, họ sẽ liều mạng chống cự, kéo dài thời gian điều tra của cảnh sát, tiêu hủy dữ liệu và bằng chứng phạm tội tại đó. Các cứ điểm khác đồng thời sẽ nhận được tin báo động, tiến hành rút lui và di chuyển nhanh chóng, chờ khi sóng gió qua đi, lại tiếp tục tái phạm.”

Hạ Lâm nghe xong phản ứng lại, khẽ cau mày: “Cho nên, chỉ tìm được một cứ điểm, bắt được Túi Hổ thì không có tác dụng lớn. Nếu chúng ta không thể đánh sập tận gốc tổ chức này, rất nhanh nó sẽ lại tái diễn.”

Lâm Hội đồng tình với điều này, anh khẽ gật đầu: “Đội trưởng Hạ nói rất đúng.”

Hạ Lâm tiếp tục cúi đầu phân tích: “Tổ chức này giàu có như vậy, nếu không có đủ bằng chứng hữu hiệu, Tiền Đại Hào nhất định sẽ thuê luật sư giỏi nhất, cố gắng gỡ tội cho mình. Hắn có thể nói khoản tiền mà các cụ già chuyển là chi tiêu tự nguyện. Việc ở tại đó cũng nói là ý muốn của người già. Cho nên chúng ta cần phải nắm giữ đủ bằng chứng phạm tội, mới có thể trừng trị họ theo pháp luật.”

Kim Đình Thụy phát biểu quan điểm của mình: “Người thì chúng ta có, cùng lắm thì làm một đợt hành động tập thể toàn thành phố, tiến hành một cuộc tổng dọn dẹp, nhưng mấu chốt là làm sao để có được những vị trí cụ thể đó?”

Vụ án quá phức tạp, khiến cả phòng họp rơi vào im lặng.

Kim Đình Thụy nhìn về phía Lâm Hội, quan sát một lát biểu cảm của anh ta, giọng có chút oán trách: “Cậu đừng có úp úp mở mở nữa, mọi người đều đang chờ mà, cậu có đối sách rồi phải không?”

Mọi người nghe đến đó rùng mình một cái, những lời này từ miệng Đội trưởng Kim cao 1m9 nói ra, lại có chút ý vị làm nũng.

Lâm Hội lúc này mới mở miệng nói: “Tôi đã nói chuyện với người cung cấp thông tin, bên Tiền Đại Hào hiện tại vẫn đang trong giai đoạn mở rộng, họ vẫn luôn chiêu mộ người trẻ tuổi tham gia. Cho nên tôi đã bàn bạc với Lê Thượng, phương pháp điều tra tốt nhất hiện nay, chính là cử nằm vùng thâm nhập vào nhóm tội phạm này, thu thập bằng chứng phạm tội của họ, tìm cách có được địa chỉ tất cả các cứ điểm.”

Hạ Lâm suy tư: “Hành động nằm vùng à, có mạo hiểm không?”

Giọng Lê Thượng bình tĩnh: “Theo phản hồi từ các cụ già, đối phương không có quá nhiều lực lượng vũ trang, số lượng người ở mỗi cứ điểm không nhiều, nói chung, hệ số nguy hiểm không lớn.”

Kim Đình Thụy tỏ vẻ đồng ý: “Hiện tại cũng không có phương pháp nào tốt hơn, liệu có tìm được con đường để thâm nhập không?”

“Cái này thì không khó.” Lâm Hội cười khổ một chút, “Các cậu tuyệt đối không thể ngờ được, những người đó ngang ngược đến mức nào, ngay cả trên trang web tuyển dụng chính thức, họ cũng để lại thông tin tuyển dụng.”

Kim Đình Thụy không kìm được rít lên một tiếng: “Bây giờ làm đa cấp, đều ngang tàng đến vậy sao?”

Lâm Hội cho họ xem một ảnh chụp màn hình thông báo tuyển dụng, đơn giản giới thiệu: “Vị trí công việc là nhân viên kinh doanh trung tâm dưỡng lão. Yêu cầu tuyển dụng là nam giới, độ tuổi từ 20-35, đã từng làm trong ngành bán hàng, thậm chí là ám chỉ hình thức bán hàng tương tự như đa cấp. Tôi đại khái hỏi dịch vụ khách hàng, muốn vào cần trải qua ít nhất hai vòng phỏng vấn và một vòng huấn luyện. Mức lương rất cao, lương cơ bản là một vạn tệ cộng thêm hoa hồng khổng lồ.”

Hạ Lâm hỏi: “Có thể nghe được yêu cầu cụ thể hơn không? Làm thế nào mới có thể thâm nhập?”

“Nghe nói vòng sơ loại không khó, khó ở phía sau, có một vòng là do Tiền Đại Hào đích thân phỏng vấn, sẽ hỏi một số câu hỏi xảo quyệt, hắn chỉ chọn những người hắn coi trọng.” Lâm Hội nói đến đây, lại bổ sung một câu, “Tuy nhiên người cung cấp thông tin nói, kinh nghiệm từng làm trong các tổ chức đa cấp trước đây tuyệt đối là một điểm cộng. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này, giả mạo hồ sơ đã từng bị bắt. Họ sẽ đi thu thập thông tin tài liệu của những người phỏng vấn một cách bí mật. Nhìn thấy điểm này, có thể tăng tỷ lệ trúng tuyển. Còn những thứ khác, thì phải tùy cơ ứng biến khi phỏng vấn.”

Kim Đình Thụy gật đầu nói: “Vậy thì quay lại chúng ta sàng lọc một chút nhân viên trong các đội có độ tuổi phù hợp, xem có thể đưa được vài người vào không.”

Hạ Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ cử nhân viên kinh doanh vào có thể khó thu thập bằng chứng toàn diện. Tốt nhất có thể tìm được một hoặc hai cảnh sát về hưu, đóng giả làm nạn nhân để trà trộn vào. Yêu cầu họ sử dụng thẻ ngân hàng đã được đánh dấu của chúng ta để chuyển khoản, như vậy cảnh sát có thể thu thập được nhiều bằng chứng phạm tội hơn, thử nghiệm dòng tiền tham ô. Chứng minh rõ ràng các tội danh bắt cóc, lừa đảo, đa cấp và giam giữ trái phép của chúng.”

Lâm Hội gật đầu: “Ý này rất hay, tôi sẽ liên hệ với các cảnh sát đã về hưu của đội Điều tra Hình sự.”

Bên này họp xong, Kim Đình Thụy và Lâm Hội rời đi, mấy người ở đội Điều tra Mất tích trở về văn phòng.

Trình Tiếu Y ngồi xuống liền tò mò hỏi: “Phương Giác, vừa nãy họp cậu đang nhìn gì, nhìn trái nhìn phải vậy?”

Phương Giác trả lời: “Đây là lần đầu tiên em họp có cả bốn vị lãnh đạo tham gia, phát hiện ra một chuyện rất thú vị.”

Trình Tiếu Y không hiểu nguyên do: “Chuyện gì?”

Phương Giác nghiêm túc giải thích cho cô: “Chị xem, Lê ca thì lạnh lùng, nhiệt độ cũng chỉ khoảng 0 độ. Còn đội phó Lâm thì ấm áp, gần 30 độ. Đội trưởng Hạ thì nóng, có 60 độ. Đến chỗ đội trưởng Kim thì nóng tính, gần 90 độ, sắp sôi rồi! Chị xem, nhiệt độ khác nhau, cứ như một dãy số vậy.”

Ngô Vận Thanh nghe xong cười: “Thêm cả cậu nữa, 250 độ, họ đều không cao bằng cậu.”

Phương Giác quay đầu lại, ánh mắt long lanh đầy mong đợi nhìn Lê Thượng: “Lê ca, anh nói xem em bao nhiêu độ?”

Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, Lê Thượng thờ ơ nhìn Phương Giác một cái: “36.5°C.”

Mọi người nghẹn lời. Tốt lắm, hôm nay câu chuyện hoàn toàn bị dập tắt.

Vừa nói đến đây, Hạ Lâm liền đi đến bên bàn Lê Thượng, gọi cậu ra để bàn bạc phương án tiếp theo.

Hành lang của đội Điều tra người mất tích tràn ngập ánh nắng, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi lên sườn mặt Hạ Lâm, làm nổi bật rõ đường viền hàm còn sắc nét hơn cả kế hoạch cuộc đời của hắn.

Lúc này, Hạ Lâm hơi nghiêng mắt, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía Lê Thượng: “Bên đội Điều tra Hình sự tình huống khác, còn chỗ chúng ta thì sao? Cậu tính sắp xếp thế nào?”

Lê Thượng chỉ nhìn chằm chằm Hạ Lâm ba giây, sau đó nhanh chóng dời mắt, không hề do dự đáp: “Để tôi hỏi thử ý Phương Giác, rồi tôi sẽ thử luôn.”

Hạ Lâm im lặng một lúc. Hắn hiểu rõ Lê Thượng đang tính toán gì.

Trình Tiếu Y giới tính không phù hợp, bị loại trừ. Lão Ngô tuổi quá lớn cũng không được. Tuổi tác và giới tính phù hợp chỉ có hắn, Lê Thượng và Phương Giác. Nhưng với thân hình cao lớn và khí chất quá nổi bật, Hạ Lâm vừa đứng ra đã toát lên đúng hình mẫu cảnh sát. Không thể nào lừa được, mà người chỉ huy hành động cũng cần có người ở lại.
Cho nên trong tình huống này, thật ra không còn lựa chọn nào khác.

Hạ Lâm nói: “Phương Giác thì… tôi có chút không yên tâm, cậu cũng biết độ tin cậy của cậu ấy có hạn.”

Nói đến đây Hạ Lâm dừng lại một chút, tin rằng Lê Thượng hẳn là hiểu ý hắn. Sau đó hắn nhìn Lê Thượng, liếc qua sắc mặt cậu, do dự một lát vẫn nói ra lo lắng của mình.

“Tôi tin tưởng năng lực của cậu, nhưng cậu nói xem… Sức khỏe cậu có chịu được không?”

Lê Thượng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Lâm, nhìn đến mức Hạ Lâm có chút ngượng ngùng phải gãi mũi. Cậu lúc này mới mở miệng nói: “Lương cơ bản một vạn tệ cộng thêm hoa hồng, đãi ngộ còn tốt hơn trong đội chúng ta. Hơn nữa, phỏng vấn do Tiền Đại Hào trực tiếp chọn người, chưa chắc người được chọn là ai.”

Hạ Lâm bị cậu làm cho nghẹn họng suýt không thở nổi, hình như hắn lại không biết mình đắc tội Lê Thượng từ lúc nào. Tuy nhiên, ý của Lê Thượng hắn cũng hiểu, bây giờ lo lắng những điều này quả thật là hơi thừa.

Hiện tại trong đội chỉ thích hợp cử hai người đó đi, dù sao cũng phải thử.

Sau đó, Lê Thượng với ngữ khí ôn hòa lại phân tích lý trí cho hắn: “Mới trà trộn vào chắc chắn là áo sơ mi trắng, không có cơ hội chạm vào điện thoại. Nếu cần ghi nhớ tất cả địa chỉ cứ điểm của họ, viết tay không nhất thiết kịp thời, còn dễ bị phát hiện.”

Nếu chỉ có thể dựa vào trí nhớ, e rằng chỉ có cậu có khả năng này.

Hạ Lâm thỏa hiệp: “Được rồi, lát nữa nếu Phương Giác đồng ý đi, cậu chăm sóc cậu ấy một chút.”

Hai người trở lại văn phòng, Hạ Lâm trưng cầu ý kiến mọi người.

Vừa nghe nói muốn đi làm nằm vùng trong một tổ chức tội phạm, Phương Giác liền phấn khích, cậu ta giơ tay cao ngất, sợ Hạ Lâm không chọn mình.

Lê Thượng vùi đầu chuẩn bị, nhanh chóng làm cho cậu và Phương Giác hai thân phận giả, hơn nữa đều tạo một đoạn quá khứ bị bắt giữ vì đa cấp.

Cậu dùng tên giả là Lý Thường. Đóng vai một sinh viên chưa tốt nghiệp, từng bị bạn học cấp ba lôi kéo vào tổ chức đa cấp, từ đó bắt đầu lăn lộn xã hội.

Phương Giác thì có một thân phận tên là Vương Giác, từng bị chú hai trong nhà lừa vào một tổ chức tương tự.

Hai cái tên này gần giống với tên thật của họ, nhưng lại hoàn toàn khác, cho dù thỉnh thoảng có gọi nhầm, cũng không dễ bị lộ.

Lê Thượng đưa tài liệu cho bộ phận hậu cần để tiến hành làm giấy tờ chứng nhận, lại đưa toàn bộ tài liệu cùng tiểu sử nhân vật cho Phương Giác, sau đó hỏi cậu ta: “Đã từng tiến hành điều tra nằm vùng chưa?”

Phương Giác suy nghĩ một chút: “Em ở trường cảnh sát có học môn tự chọn này, em trong lúc thi…”

Lê Thượng liếc mắt một cái nhìn thấu, nhíu mày cắt ngang lời Phương Giác: “Tức là hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm thực chiến?”

“À…” Phương Giác thành thật nói, “Chưa có cơ hội.”

Lê Thượng thở dài: “Thế này đi. Tối nay chuẩn bị hết tất cả hồ sơ. Ngày mai sau giờ làm, đến đây, tôi huấn luyện cấp tốc cho cậu.”

Thời gian quá gấp, chỉ có thể trông mong vào “Phật tổ phù hộ” mà thôi.

Phương Giác nhìn Lê Thượng đầy sùng bái: “Lê ca, anh rốt cuộc từng làm gì vậy? Sao cái gì anh cũng biết thế!”

Lê Thượng: “Tôi chỉ từng làm vài nhiệm vụ tương tự thôi.”

Phương Giác hỏi liên tục: “Lê ca, em có cần mua thêm đồ gì không? Quần áo nên mặc thế nào? Hóa trang ra sao? Hay là tối nay em mua quyển Diễn viên tự tu dưỡng, học cấp tốc? Hoặc xem vài tập gameshow luyện diễn xuất?”

Lê Thượng nghe càng lúc càng nhức đầu, đỡ trán nói: “Đừng nghĩ mấy thứ vô dụng đó nữa, không kịp đâu. Lo học thuộc tài liệu trước đi.”

Nhìn Phương Giác thành thật mở tài liệu ra bắt đầu chuẩn bị.

Hạ Lâm lại nghĩ tới điều gì đó, hắn vỗ vai Lê Thượng: “Ngày mai tôi sẽ đến xem tiến độ huấn luyện của các cậu.”

~~~~~~~~
Nhznghg: có chỗ nào sai cmt cho mình biết, nhìu khi edit hk thể tránh được bị sai

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro