Chương 49

Khi Lê Thượng ra khỏi phòng phỏng vấn, cậu phát hiện bên ngoài lại thiếu đi một người.

Trừ cậu và Phương Giác, chỉ còn lại hai cảnh sát hình sự đến đây.

Hiện tại, tổng số người phỏng vấn cũng đã giảm xuống chỉ còn mười hai người.

Đúng lúc này, một cô gái trẻ mặc đồ công sở, trang điểm kỹ lưỡng, trông xinh đẹp, bước ra ngoài. Giọng nói của cô nhẹ nhàng và êm tai:“Chúc mừng các vị đã vượt qua vòng phỏng vấn thứ hai. Tiếp theo, các vị có thể gọi điện thoại cho người nhà. Vì công việc của chúng ta sẽ bắt đầu ngay sau khi huấn luyện, chúng tôi sẽ cung cấp chỗ ở, ba bữa ăn và đồng phục. Nhưng vì tính chất đặc thù của công việc, trong thời gian làm việc, mọi người không được chụp ảnh hay quay phim nên chúng tôi sẽ thu điện thoại di động trước. Mọi người tốt nhất nên giải thích với người nhà ngay bây giờ, tránh gây hiểu lầm do mất liên lạc.”

Trong đám đông có người lớn tiếng hỏi: “Mỹ nữ, lát nữa chúng tôi sẽ đi đâu làm việc?”

Nữ thư ký lịch sự đáp lại: “Cái này hiện tại tôi không thể trả lời. Trung tâm dưỡng lão của chúng tôi có nhiều chi nhánh, sắp xếp công việc cụ thể sẽ tùy thuộc vào tình hình thực tế.”

Một người khác cười hì hì tiến đến gần: “Mỹ nữ, cô tên gì vậy?”

Nữ thư ký mím môi không nói, người đó lại không chịu bỏ qua, miệng lưỡi trơn tru tiếp tục dây dưa: “Nói cho tôi biết đi, sau này mọi người biết đâu lại là đồng nghiệp.”

Nữ thư ký lúc này mới lườm anh ta một cái: “Chúng ta còn có vòng phỏng vấn thứ ba nữa, nếu anh có thể vượt qua, sau này gặp lại, hỏi tên tôi cũng chưa muộn.”

Người kia còn định đùa tiếp, đưa tay định kéo áo cô.

Lê Thượng lặng lẽ bước lên, chân khẽ vướng người kia một cái khiến anh ta chao đảo, không đụng được vào cô thư ký.

Cô gái nhân cơ hội thoát ra, quay lại nhìn Lê Thượng với ánh mắt cảm kích.

Lê Thượng lại coi như không nhìn thấy ánh mắt của cô, cúi đầu trầm tư, sắp xếp lại những thông tin mới nhận được.

Ngoài việc Tiền Đại Hào tự mình phỏng vấn, còn có vòng thứ ba?

Điều này không hoàn toàn phù hợp với thông tin mà Hạ Lâm đã nghe được trước đây. Tuy nhiên, cậu hiểu rõ, những công ty hoạt động phi pháp như thế này khi tuyển dụng người mới chắc chắn sẽ vô cùng cẩn thận.

Dù chỉ một chút sơ suất, để lộ một tiếng gió, cũng có thể mang lại nguy hiểm cực lớn cho họ.

Hơn nữa, sau vòng phỏng vấn vừa rồi, Lê Thượng có chút nghi ngờ liệu Tiền Đại Hào có thể điều hành một tổ chức lớn như vậy hay không, cậu luôn cảm thấy người đó còn thiếu một chút mưu lược.

Chắc chắn bí mật phía sau lớn hơn những gì cảnh sát điều tra được trước đây.

Lát sau, có người đến thông báo, mười phút sau mọi người sẽ đi đến địa điểm phỏng vấn tiếp theo.

Có vài ứng viên vội vàng đi gọi điện thoại, cũng có người kín đáo thờ ơ tỏ vẻ không cần liên hệ người nhà.

Lê Thượng và Phương Giác thì vẫn lặng lẽ ngồi tại chỗ.

Những đội viên hình sự bị loại sẽ truyền tin tức về việc họ đã vượt qua. Lúc này, họ càng làm ít, nguy cơ bị lộ càng ít.

Ngay sau đó, lại có người ra, lần lượt thu điện thoại di động của họ.

Rất nhanh, mười hai người đều được đưa lên một chiếc xe tải chở hàng.

Thùng xe tải hoàn toàn không có cửa sổ, giống như một cái hộp sắt kín mít. Dựa vào hai bên thùng xe đều đặt một hàng ghế, mỗi bên vừa vặn ngồi sáu người.

Thấy tình hình như vậy, một người cao gầy có vẻ mắc chứng sợ không gian kín bắt đầu hoang mang, tranh thủ lúc cửa xe chưa đóng lại, lo lắng hỏi nhân viên: “Chúng tôi được đưa đi đâu vậy?”

Nhân viên công tác trên mặt treo nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt lần lượt quét qua những người phỏng vấn này, trấn an nói: “Yên tâm đi, đi không xa là đến. Các cậu là những người may mắn, sắp phát tài rồi.”

Cửa xe ầm ầm đóng lại, trong xe tức thì tối sầm xuống, chỉ có một chiếc đèn trần nhỏ màu cam tỏa ra ánh sáng yếu ớt, phảng phất một đốm nến trong bóng đêm.

Không ai nói gì. Không khí trong xe căng thẳng đến nghẹt thở.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Lê Thượng ngồi im, khẽ nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, nhưng thật ra đầu óc cậu đang hoạt động hết công suất.

Trong đầu cậu như đang mở ra một bản đồ, dựa vào phương vị xuất phát, cẩn thận tính toán, đi thẳng khoảng 1000 mét, rẽ phải, qua hai giao lộ nữa, rẽ trái…

Chiếc xe vững vàng dừng lại.

Lê Thượng từ từ mở hai mắt, cậu đã có đánh giá sơ bộ về vị trí.

Hẳn là một khu biệt thự sang trọng không xa trung tâm thành phố Vân Thành.

Mọi người xuống xe, trước mắt là một căn biệt thự riêng biệt.

Xung quanh biệt thự dựng lên bức tường cao ngất, phảng phất muốn ngăn cách mọi bí mật bên trong, người ngoài không cách nào dò xét, người bên trong cũng không thể trốn thoát.

Sau khi bị đưa vào bên trong, Tiền Đại Hào đã ngồi sẵn trong đại sảnh, chân vắt chéo, nở nụ cười đón tiếp họ: “Chào mừng các vị, các vị đều đã vượt qua hai vòng phỏng vấn, những câu hỏi trước đều trả lời khá tốt. Nhưng để làm được ngành này của chúng ta, vẫn phải có ngưỡng cửa. Khó nhất trong đó, chính là khiến người già xuống tiền. Cho nên, vòng phỏng vấn thứ ba này, chính là thực chiến.”

Ánh mắt Tiền Đại Hào xảo quyệt quét qua mọi người.

“Dưới tầng hầm căn biệt thự này, đang giam giữ một ông già cực kỳ cứng đầu. Lát nữa, các cậu sẽ lần lượt vào căn phòng đó, ai có thể khiến ông ta chuyển khoản tiêu phí một vạn tệ, người đó hôm nay sẽ được ở lại.”

Có người sốt ruột hỏi: “Dùng phương pháp nào cũng được sao?”

Tiền Đại Hào không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, bất kể dùng phương pháp nào. Bất kể ông ta tiêu phí cái gì.”

Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một vạn tệ, mười lăm phút, sao có thể làm được chứ?”

Tiền Đại Hào nghe xong, phát ra một tràng cười: “Vậy thì xem bản lĩnh của các vị.”

Còn có người đưa ra dị nghị, nhíu mày hỏi: “Đây không phải là cưỡng mua cưỡng bán sao?”

Tiền Đại Hào lạnh lùng nhìn về phía ứng viên kia, trong mắt lộ ra một tia khinh thường: “Nếu cậu cảm thấy là cưỡng mua cưỡng bán, vậy thì chứng tỏ, cậu không cùng đường với chúng tôi.” Nói rồi, hắn làm một động tác mời, “Cậu bị loại. Nếu còn có ai cảm thấy mình không thể đảm nhiệm, cũng tự động đi ra ngoài đi. Người của chúng tôi sẽ đưa các cậu về đường cũ, và cũng sẽ trả lại điện thoại cho các cậu.”

Lương cao, phỏng vấn nghiêm khắc, hành sự còn lén lút như vậy, chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều có thể nhận ra công ty này chắc chắn có vấn đề. Một số người quen thuộc với những mánh khóe trong đó, càng sớm đã ngầm hiểu mà không nói ra.

Mấy người nhìn nhau, sau đó lại có một người chọn rút lui trước, số lượng đối thủ cạnh tranh lập tức chỉ còn lại mười người.

Tiền Đại Hào lại nói: “Những người còn lại đều muốn thử đúng không? Tôi có thể nói cho các cậu, quảng cáo tuyển dụng trước đây chúng tôi viết khá bảo thủ. Nếu các cậu có thể được tuyển dụng chính thức, lương cơ bản không phải một vạn, mà là ba vạn. Ngoài ra, còn có hoa hồng kếch xù. Rất nhiều nhân viên của tôi, thu nhập một tháng, có thể lên đến 5-60 vạn.”

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Nghe thấy mức lương cao như vậy, tất cả sự sợ hãi và nghi ngờ trước đó lập tức biến mất không dấu vết, những người trẻ tuổi còn lại đều mắt sáng rực, càng thêm nóng lòng muốn thử.

Khóe miệng Tiền Đại Hào nhếch lên, lộ ra một nụ cười đắc ý: “Vậy thì vòng phỏng vấn này của chúng ta, chính thức bắt đầu đi. Tuy nhiên, tôi nhắc nhở các cậu trước, cửa ải này không dễ chịu đâu nhé.”

Lê Thượng trong lòng nhanh chóng đánh giá khả năng thành công trong thời gian ngắn chỉ dựa vào mưu trí, chợt thấy tình thế không lạc quan chút nào…

Để thay đổi ý định của một người già trong vòng mười lăm phút, chỉ dựa vào lời nói suông gần như là không thể.

Hơn nữa, theo tiến trình phỏng vấn, những vòng sau đòi hỏi sự kiên nhẫn cao hơn, và độ khó cũng lớn hơn.

Mỗi người có mười lăm phút, trừ người đang phỏng vấn, những người khác đều ngồi trên ghế sofa trong phòng khách biệt thự chờ đợi.

Quả nhiên giống như Lê Thượng đã dự đoán.

Hai người trẻ tuổi đầu tiên được đưa vào, sau khi hết mười lăm phút, đều ủ rũ cụp tai đi ra. Trong số đó có một người là đội viên đội điều tra hình sự.

Thời gian rất nhanh trôi qua nửa giờ, nhưng vẫn không có ai vượt qua.

Tiền Đại Hào đắc ý đi ra đi dạo một vòng, nói một cách mỉa mai: “Các cậu còn lại phải cố gắng lên nhé. Công việc của chúng tôi hiện tại không xuể, tôi rất mong đợi các vị sẽ trở thành đồng nghiệp tương lai đấy.”

Cuối cùng, một người đàn ông tiếp theo đã dành hơn mười phút, hớn hở chạy lên, mặt anh ta đỏ bừng vì phấn khích: “Tôi đã hoàn thành, ông ta đã chuyển khoản!”

Tiền Đại Hào nhiệt tình sải bước tiến lên, vỗ vai người đàn ông: “Giỏi lắm! Cậu lên tầng trên nghỉ ngơi trước đi, tối nay sẽ bắt đầu huấn luyện thực tế.”

Lê Thượng bất động thanh sắc nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua, cậu thấy trên tay người đàn ông dường như có dính một chút vết máu.

Câu trả lời là sử dụng bạo lực sao?

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chỉ dựa vào lời nói để ép buộc chuyển khoản chắc chắn rất khó hoàn thành.

Mục đích của cuộc phỏng vấn lần này thực ra là để kiểm tra xem những người này, liệu có thể xuống tay với người già hay không?

Là đang so xem ai có tâm địa độc ác hơn, đạo đức giới hạn thấp hơn?

Vậy cậu nên làm thế nào đây?

Thật sự phải động thủ với một cụ già sao?

Lê Thượng muốn đi dạo quanh biệt thự, xem có manh mối nào khác không.

Nghĩ đến đây, cậu giơ tay ra hiệu.

Nữ thư ký kia đi tới, hỏi cậu: “Có chuyện gì không?”

“Tôi hơi khát, ở đây có nước không?” Lê Thượng sau đó thêm một câu, “Tốt nhất là nước ấm.”

“Anh đi theo tôi.” Nữ thư ký dẫn cậu đến phòng ăn, rót cho một một ly nước, nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh.

Lê Thượng nói một tiếng cảm ơn, nhìn quanh bốn phía, sau đó lập tức thu ánh mắt lại, cúi đầu uống nước.

Nữ thư ký mỉm cười với cậu, chủ động tự giới thiệu: “Tôi tên là Tô Úc, là Úc trong Tulip, cậu có nhu cầu gì, cứ gọi tôi là được.”

Lê Thượng còn nhớ trước đây cô đã từ chối nói tên mình cho người khác, nhắc nhở cô: “Tôi còn chưa thông qua vòng phỏng vấn thứ ba.”

Tô Úc cười nói: “Tôi cảm thấy anh hẳn là có thể thông qua, dù anh không thông qua, cũng có thể làm bạn bè.”

Lê Thượng không muốn trò chuyện nhiều với cô, nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, cảm ơn bằng giọng lạnh nhạt, rồi bảo Tô Úc đưa mình quay lại phòng khách, tiếp tục ngồi chờ.

Rất nhanh, thêm một cảnh sát nằm vùng khác cũng bị loại.

Trong số những nhân viên nằm vùng còn lại, chỉ còn Lê Thượng và Phương Giác. Đợi người phỏng vấn hiện tại ra, người tiếp theo sẽ đến lượt Lê Thượng.

Nếu họ cũng không thể thành công, thì hành động nằm vùng lần này rất có thể sẽ kết thúc bằng thất bại.

Lê Thượng không ngừng suy nghĩ, cậu hồi tưởng lại cách bố trí của biệt thự, điểm mấu chốt nằm ở…

Cậu bỗng nhiên thông suốt một điểm.

Lê Thượng thay đổi suy nghĩ, từ góc độ của đối phương để cân nhắc, lập tức hiểu ra mấu chốt của câu hỏi này.

Đây là một cuộc phỏng vấn, là bài kiểm tra cuối cùng mà đối phương đặt ra để trói buộc ứng viên với họ.

Họ tuyệt đối không dám để ứng viên trực tiếp tiếp xúc với những người già thực sự bị giam giữ. Nếu không, vạn nhất các cụ già nói ra những lời bất lợi cho họ như báo nguy cầu cứu, bị những ứng viên bị loại nghe được, có thể sẽ truyền tin ra khỏi biệt thự, gây nguy hiểm cho những kẻ tội phạm này.

Cho nên người già bên trong, nhất định phải bị cưỡng chế giữ im lặng.

Vậy người đó chắc chắn là người mà tổ chức này tuyệt đối tin tưởng.

Vậy đó không phải là một người già thực sự bị giam giữ, mà ngược lại rất có thể là đồng phạm của những người này.

Thậm chí…

Lê Thượng nhớ lại cách bố trí mình nhìn thấy khi đi về phía phòng ăn vừa rồi, đồ gỗ đỏ, bàn trà cổ kính. Bố cục của căn biệt thự này căn bản không phải phong cách mà Tiền Đại Hào ở độ tuổi này sẽ thích.

Cộng với sự nghi ngờ trước đó của cậu về việc liệu Tiền Đại Hào có phải là lãnh đạo của tổ chức này hay không, Lê Thượng cảm giác mình đã hiểu được câu trả lời cho vấn đề này.

Trước đây, những cảnh sát được phái đi từ đội điều tra hình sự, sử dụng phương thức tương đối ôn hòa, trông như cách làm thông thường của người bình thường. Thực tế đã rơi vào bẫy mà đối phương đã giăng ra, nên mới bị toàn quân bị diệt.

Và cậu, đối mặt với những tội phạm tày trời, cũng sẽ không nương tay.

Rất nhanh, lại một ứng viên phỏng vấn thất bại.

Lê Thượng đứng dậy đi theo nhân viên công tác xuống tầng hầm.

Tầng hầm biệt thự được trang hoàng tỉ mỉ, trên tường treo một vài bức họa cổ điển.

Đi qua một hành lang hơi tối, nhân viên công tác mở một cánh cửa sắt ở cuối hành lang.

Bên trong không có cửa sổ trời, chỉ có một bóng đèn trắng lơ lửng phát ra ánh sáng yếu ớt.

Căn phòng gần như trống trơn, không hề có nội thất hay bài trí gì. Cuối phòng, trên một chiếc giường đơn, một cụ già đang ngồi.

Cụ già nhìn qua đã khoảng gần chín mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng như tuyết, cằm lưa thưa chòm râu trắng, quần áo mặc đơn giản.

Vừa thấy có người vào, cụ già liền ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát: “Các người rốt cuộc còn bao nhiêu người nữa? Tôi nói rồi, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không tiêu thêm một xu nào nữa…”

Trông có vẻ tinh lực dồi dào thật…

Cụ già mặt mày hồng hào, chỉ có gương mặt và khóe miệng bị thương.

Lê Thượng trước đây đã từng tìm hiểu rất nhiều người già từng bị giam giữ. Những người già đó ánh mắt đờ đẫn, sợ hãi, họ bị tra tấn về tinh thần, tràn ngập sự tuyệt vọng về cuộc sống.

Hơn nữa, những người già bị giam giữ sau đó đều gầy gò ốm yếu, trên người còn có một số vết sưng đỏ bầm tím, tình trạng sức khỏe đáng lo ngại.

Nhưng cụ già trước mắt này, lại tương đối khỏe mạnh hơn nhiều, trừ vết thương đó ra, trên người không còn vết thương rõ ràng nào khác.

Trong mắt cụ già lộ ra một tia sáng, rõ ràng là đang thử, đối phương đang cẩn thận quan sát phản ứng của cậu.

Chỉ một cái chạm mặt, Lê Thượng biết, phán đoán của mình không sai.

Cậu không nói chuyện ngay lập tức, mà đi đến trước chiếc ghế đối diện cụ già, từ từ ngồi xuống.

Cụ già đưa tay lên, làm động tác lau nước mắt, vừa xoa mắt, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía cậu…

________

Người ngồi trên giường chính là trùm cuối của tổ chức tội phạm này – Tôn Phúc Khuê.

Ông ta vốn đã cao tuổi, từng lui về sau màn, nhưng sau một cuộc thanh trừng lớn lần trước, ông lại quay trở lại điều hành.

Mỗi khi có người mới ứng tuyển, vòng phỏng vấn cuối cùng luôn do chính ông ta đích thân “trấn giữ”. Chỉ người được ông chấp thuận mới có thể “qua cửa”.

Với ông, chuyện này giống như một trò tiêu khiển.

Tôn Phúc Khuê muốn trực tiếp quan sát những người trẻ tuổi để xem phản ứng, đánh giá họ có đủ gan dạ, thủ đoạn và tàn nhẫn để trở thành người của ông hay không.

Nếu có ai thật sự ra tay quá nặng, lập tức sẽ có vài vệ sĩ ngoài cửa xông vào bảo vệ ông.

Hiện tại, ông đang chăm chú đánh giá chàng trai trẻ trước mặt. Theo hồ sơ, người này tên Lý Thường.

Cậu ta trông trẻ hơn trong ảnh, khuôn mặt cũng tuấn tú hơn.

Phản ứng của Lý Thường khác với những ứng viên trước.

Vừa rồi có người vừa vào đã la hét ầm ĩ, cố gắng đe dọa ông ta; có người nắm chặt thời gian lải nhải để lay động ông ta; còn có người khóc lóc, muốn dựa vào nước mắt để kêu gọi sự đồng tình của ông ta.

Những kẻ nhát gan không có thủ đoạn như vậy sao có thể trở thành thủ hạ của ông ta, nhận chức ở đây?

Ông ta rất nhanh đã đuổi những người đó đi.

Tôn Phúc Khuê cảm thấy lứa trẻ hôm nay có chút kém cỏi, vài người đều nhân từ nương tay, chỉ có một người có gan động thủ, nhưng đó cũng là khi bị bức quá đáng, mới ra tay đánh ông ta hai cái, chỉ có thể coi là miễn cưỡng thông qua.

Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này, vô cùng kỳ lạ, cậu ta vào mà không nói gì, chỉ ngồi đối diện, dùng một đôi mắt đánh giá ông.

Tôn Phúc Khuê vừa giả vờ gạt lệ, vừa lén nhìn Lý Thường.

Cậu ta quả thực đẹp trai, hơi gầy gò nhợt nhạt, anh tuấn lịch lãm. Trong mắt lộ ra sự lạnh nhạt, tàn nhẫn, biểu cảm lại thản nhiên tự tại, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu ta.

Ấn tượng ban đầu với Lý Thường khá tốt, nhưng việc cậu ta không nói năng gì khiến ông có phần khó đoán.

Tôn Phúc Khuê xưa nay gặp rất nhiều người, ít ai mà ông không thể “nhìn thấu” ngay từ đầu.

Thấy cậu không nói gì, Tôn Phúc Khuê tự mình diễn tiếp: “Tôi đã bị nhốt ở đây nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều bị tra tấn, các người tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!”

Người đối diện vẫn không động, một đôi mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm ông ta.

Tôn Phúc Khuê trong lòng bị nhìn đến có chút sởn gai ốc, thiếu kiên nhẫn nói: “Cậu muốn nói gì thì nhanh nói đi, ngồi đây nhìn tôi làm gì?”

Lý Thường lúc này mới động, cơ thể cậu hơi khom, động tác trầm ổn mà có cảm giác áp bức: “Ông bị hỏi lâu như vậy, hẳn là cũng hiểu rõ rồi. Vấn đề phỏng vấn hôm nay của chúng tôi, là muốn ông thực hiện một khoản chuyển khoản mười nghìn tệ.”

Nghe xong lời mở đầu khách sáo này, Tôn Phúc Khuê hừ lạnh một tiếng, có chút thất vọng.

Ông còn tưởng rằng có một cao thủ đến, không ngờ cũng chỉ là một kẻ vô dụng.

Ông ta thái độ cứng rắn: “Dù sao tôi cũng sẽ không chuyển một xu nào, cậu nói gì cũng vô dụng.”

Lý Thường mặt không cảm xúc, từ tốn nói: “Tôi nghĩ ông cũng đã bị hỏi thăm nửa ngày rồi. Chúng ta nên tiết kiệm thời gian. Nếu ông chuyển khoản, tôi sẽ không làm khó ông.”

Ha! Nói thế mà lay động được ai? Tôn Phúc Khuê đã bắt đầu thấy nôn nóng. Chán ngắt, cuộc phỏng vấn này còn chán hơn lần trước. Trong lòng, ông chấm cho Lý Thường một điểm rất thấp.

Thế nhưng, ông ta lại không kìm được, muốn thử Lý Thường thêm lần nữa.

Tôn Phúc Khuê nhếch mép cười khinh: “Lão già như tôi đâu có dễ bị dọa vậy. Mấy lời như các cậu nói, tai tôi nghe riết mọc kén luôn rồi. Có thủ đoạn gì thì mau mang ra đi.”

Lý Thường rốt cuộc cũng có động tác.

Gương mặt cậu không hề thay đổi, đưa tay ra, động tác nhẹ nhàng mà chuẩn xác, nhanh gọn nắm lấy cổ tay của đối phương.

Tôn Phúc Khuê chau mày, không hiểu đối phương định làm gì.

Giây tiếp theo, những ngón tay thon dài, mạnh mẽ của Lý Thường đột nhiên phát lực, thuần thục siết chặt xương cổ tay của Tôn Phúc Khuê. Khớp ngón tay cậu khẽ vặn, xương cổ tay của Tôn Phúc Khuê lập tức phát ra tiếng “rắc” giòn tan.

Khoảnh khắc đó, Tôn Phúc Khuê chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, ông ta kêu thảm một tiếng. Cảm giác như cánh tay bị cắt lìa khỏi cổ tay, vùng cổ tay ông ta lập tức tím bầm.

Lý Thường sắc mặt vẫn bình thản, giọng nói điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại khiến người ta khiếp sợ: “Tôi có nhiều cách để khiến ông đau. Ông có muốn thử cái khác không? Các khớp xương đều là những chỗ tương đối yếu ớt trên cơ thể, ví dụ như đầu gối, bả vai…”

Tôn Phúc Khuê run rẩy, một mặt giả vờ sợ hãi, một mặt trong lòng lại khó nén được sự kích động.

Xuất hiện rồi! Kẻ dưới quyền ông ta mong muốn bấy lâu, tư duy kín đáo nhưng lại tàn nhẫn độc ác. Biểu hiện như vậy đủ để qua vòng phỏng vấn, hơn nữa còn ưu tú hơn cả người phỏng vấn trước đó.

Sau đó, Lý Thường không nhanh không chậm lại vươn tay về phía ông ta.

Tôn Phúc Khuê giả vờ sợ hãi rụt người lại phía sau, nhưng miệng vẫn ngoan cố: “Đừng có mơ! Dù hôm nay cậu có giết tôi, tôi cũng sẽ không chuyển khoản…”

Ông ta muốn thử xem, người thanh niên này còn có thể làm đến mức nào.

Lý Thường sắc mặt lạnh đi, khóe miệng nở một nụ cười không chút ấm áp, trực tiếp một tay bóp lấy cổ Tôn Phúc Khuê, dùng sức ép ông ta dựa vào tường.

Tôn Phúc Khuê kêu đau một tiếng, cổ họng nghẹt thở, mặt ông lập tức đỏ bừng. Ông dùng tay cào cấu tay Lý Thường, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cậu ta.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của người thanh niên, sau cặp kính là đôi đồng tử đen sâu thẳm không thấy đáy.

Gã điên!

Tim Tôn Phúc Khuê đập thình thịch, thậm chí có một cảm giác khủng khiếp cận kề cái chết, điều mà tất cả những người phỏng vấn trước đây chưa từng mang lại cho ông. Sự hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt ông.

Bên ngoài cửa, thuộc hạ cũng nhận thấy sự bất thường trong phòng, ba tên thân tín của ông ta xông vào.

Lý Thường không làm khó ông ta quá mức, rất nhanh buông tay. Tôn Phúc Khuê liền khuỵu xuống theo bức tường, ho sặc sụa.

Sau đó, Lý Thường xoay cổ tay, không thèm nhìn ba người đột nhiên xông vào, thản nhiên hỏi: “Vậy bây giờ thì sao, có thể chuyển tiền chưa?”

Tôn Phúc Khuê ôm cổ ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng vì phấn khích.

Người thanh niên này thú vị! Ông ta quả nhiên không nhìn lầm!

Đồng thời, Tôn Phúc Khuê ra hiệu cho thuộc hạ, ý bảo hiện tại không cần vạch trần, ông ta còn muốn xem thêm biểu hiện của người thanh niên này.

Ông ta thở hổn hển hỏi: “Cậu muốn giết tôi sao?”

Lý Thường nói: “Không nghiêm trọng đến thế, chỉ muốn ông chuyển tiền thôi. Tôi chỉ vì muốn vượt qua buổi phỏng vấn này.”

Tôn Phúc Khuê yếu ớt nhìn Lý Thường, cố ý làm khó cậu: “Nếu tôi cứ không chuyển thì sao?”

“Thời gian có hạn, vậy tôi sẽ cần dùng phương pháp khác.” Lý Thường cúi đầu.

Tôn Phúc Khuê nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt, chờ nghe kế hoạch tiếp theo của cậu ta, xem cậu ta còn có chiêu trò gì.

Còn sáu phút nữa, dù sao cậu ta cũng không thể giết ông.

“Ông nói xem, tôi nên bẻ gãy từng ngón chân của ông, hay nhổ hết mấy cái răng còn lại của ông? Hay là…” Lý Thường nói, nhìn cụ già đang run rẩy trước mặt, dường như những thủ đoạn bạo lực này vẫn chưa đủ làm ông ta chấn động.

Cậu dường như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lại dừng lại ở bộ râu dê trắng như tuyết dưới cằm cụ già. Lý Thường biểu cảm có chút âm trầm, giọng nói lại nhàn nhạt: “Hay là, tôi sẽ nhổ từng sợi râu của ông ra.”

KHÔNGGG!!!!!

Tóc Tôn Phúc Khuê đã không còn nhiều, hình tượng của ông ta hoàn toàn dựa vào bộ râu. Động đến bộ râu mà ông ta tự hào không khác gì động đến mạng sống của ông ta.

Không có râu, chẳng phải sẽ khiến uy nghiêm của ông ta tan biến, khí chất hoàn toàn không còn sao?

Đồng tử cụ già chấn động, mắt ông ngấn lệ, gần như muốn bị đề nghị này dọa đến phải báo cảnh sát. Điều này còn khiến ông ta khó chấp nhận hơn cả việc trực tiếp bị đánh vào mặt.

Người này làm sao lại nghĩ ra được loại phương pháp này?

Biến thái! Cảnh sát, có người ngược đãi người già!

Tôn Phúc Khuê bật khóc, ông ta dụi dụi mắt, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Cụ già ngực phập phồng nói: “Đưa điện thoại đây, tôi chuyển tiền!”

Những lời này chính là dấu hiệu buổi phỏng vấn đã thành công.

Lý Thường quay đầu nhìn thuộc hạ đang thất thần: “Nghe rõ chưa?”

Lúc này, thuộc hạ mới vội vàng lấy ra một chiếc điện thoại, đưa đến trước mặt Tôn Phúc Khuê.

Diễn thì phải diễn cho trót, Tôn Phúc Khuê mở khóa điện thoại, mở ứng dụng, phối hợp làm xác thực khuôn mặt, hoàn thành chuyển khoản. Sau đó, ông ta trả điện thoại cho thuộc hạ, ánh mắt liếc ra ngoài cửa.

Ba tên thuộc hạ đều đã đi ra ngoài.

Thấy Lý Thường vẫn đứng trong phòng không nhúc nhích, Tôn Phúc Khuê thúc giục cậu ta: “Tôi đã chuyển tiền rồi, sao cậu còn chưa đi?”

Lý Thường liếc nhìn vệt đỏ vừa bị cậu bóp trên cổ ông ta, rồi lại mở miệng nói: “Vừa rồi có đắc tội, nhưng thưa ông, ông làm giám khảo phỏng vấn như vậy, sự hy sinh có vẻ hơi lớn đấy.”

Tôn Phúc Khuê lại lần nữa bị những lời này làm cho ngạc nhiên. Lý Thường này… lại có thể nhìn thấu cả điều này?

Không phải là đang lừa ông ta chứ?

Nghĩ đến đây, Tôn Phúc Khuê khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, ông ta phủ nhận nói: “Lời cậu nói là có ý gì? Giám khảo phỏng vấn gì đó, lão già này không hiểu.”

Lý Thường trực tiếp chỉ ra: “Căn biệt thự này, nhìn phong cách rất giống với sở thích của lứa tuổi như ông.”

Nghe cậu ta nói vậy, Tôn Phúc Khuê không còn phủ nhận thân phận của mình nữa. Ông ta ôm cổ, khẽ cười: “Thằng ranh con, cũng có chút tài năng.”

Hoàn hảo hơn ông ta tưởng tượng.

Tàn nhẫn độc ác, thông minh tuyệt đỉnh, tư duy kín đáo, có thủ đoạn, có khí phách, lại là một mỹ nam âm trầm.

Thêm thời gian, người này nói không chừng có thể trở thành cánh tay đắc lực của ông ta.

Không, thậm chí là người kế nhiệm.

Mắt Tôn Phúc Khuê lóe lên tia sáng, nhìn Lý Thường liên tục gật đầu: “Không tồi, không tồi. Thủ đoạn không tồi, nhãn lực cũng không tồi. Trong số những người phỏng vấn, cậu là người đầu tiên nhìn ra thân phận của tôi. Tôi rất mong đợi biểu hiện của cậu sau khi nhậm chức.”

Bên trong phòng điều khiển, Tô Úc và Tiền Đại Hào đều đã chứng kiến cảnh tượng này.

Tô Úc mỉm cười nhìn màn hình: “Tôi đã nói mà, người này nhất định sẽ được cha nuôi yêu thích. Cha nuôi hình như chưa từng đánh giá một ứng viên nào như vậy phải không? Chắc là rất nhanh sẽ phân cho cậu ta một chi nhánh kinh doanh.”

“Ha! “Cô chẳng phải chỉ thấy cậu ta đẹp trai nên mới khen sao. Tính tình cha nuôi bây giờ cứ như trẻ con vậy, hỉ nộ vô thường. Diễn kịch cùng ông ấy, làm ông ấy vui, khen vài câu chẳng phải rất bình thường sao?”

Tiền Đại Hào nói đùa, nhưng ngón tay lại lo lắng xoa xoa giữa trán. Linh cảm trước đây của hắn không sai, người này rất có thể sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của hắn, đe dọa vị trí của hắn.

Lão già tuổi đã cao, không còn minh mẫn như những năm trước. Nói là già cả mắt mờ, không nhìn rõ người cũng không quá đáng. Quay đầu lại không chừng sẽ nuôi ong tay áo.

Tiền Đại Hào bực bội không thôi. Nếu lúc trước loại thẳng tay, thì bây giờ đã không rước thêm phiền phức.

Hắn đứng dậy nói: “Để tôi đưa cậu ta đi.”

Rồi xoay đầu lại, cười âm hiểm: “Dù cha nuôi có thích cậu ta, thì cậu ta cũng là từ cơ sở đi lên. Cứ để cậu ta chịu đựng một tháng trước đã.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Thượng: Xử lý mấy người, không cần đến một tháng.

~~~~~~~~~
Nhznghg: nhìu chữ quá

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro