Chương 101: Hôn thư 06

Chương 101: Hôn thư 06 - Dương Kỷ Thanh: "Không nói cho ông biết."

Dấu tay màu đỏ thẫm, rơi trên giấy đỏ cũng không nổi bật lắm, nhưng nếu nhìn kỹ, hai dấu vân tay thân mật kề sát nhau lại đẹp đẽ hơn cả ngàn vạn lời thề non hẹn biển.

Nhậm Triều Lan nhìn hai dấu tay đỏ trên hôn thư, và tên hai người bên dưới, vui mừng từng chút từng chút lan tỏa trên mặt hắn, cuối cùng dừng lại ở nụ cười rạng rỡ của hắn.

Đây là lần đầu tiên Dương Kỷ Thanh nhìn thấy Nhậm Triều Lan nở nụ cười như vậy.

Nhậm Triều Lan bình thường rất hiếm khi nở nụ cười, gần đây có cười nhiều hơn ở trước mặt anh, nhưng nụ cười của Nhậm Triều Lan thường là nhẹ nhàng kín đáo, rất hiếm khi rực rỡ như vậy.

Xem ra là thật sự rất thích anh viết phần hôn thư này.

Hai phần hôn thư này Dương Kỷ Thanh đã viết xong cách đây hai ngày, nhưng loại chuyện đưa hôn thư này có vẻ gần giống như cầu hôn, nên anh có hơi xấu hổ, Vì vậy, cho nên sau khi viết xong mới không đưa ngay cho Nhậm Triều Lan.

Nhưng hiện tại nhìn thấy Nhậm Triều Lan vui vẻ như vậy, Dương Kỷ Thanh cũng không còn cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên như vậy nữa, mà ngược lại còn cảm thấy thỏa mãn khác thường.

"Đáng tiếc là bây giờ không thể đóng quan ấn được." Dương Kỷ Thanh đi đến bên cạnh Nhậm Triều Lan, nhìn hai tờ hôn thư trên bàn, có chút tiếc nuối nói.

400 năm trước, tuy rằng quan phủ thường không đóng dấu cho hôn thư cho đồng giới, nhưng dựa vào gia thế của anh và Nhậm Triều Lan, chỉ cần có chút quan hệ thì vẫn có thể đóng được dấu này.

"Quan ấn không quan trọng." Nhậm Triều Lan quý trọng vuốt ve dấu tay của Dương Kỷ Thanh trên hôn thư: "Dấu tay của em mới là quan trọng."

Chỉ cần bản thân Dương Kỷ Thanh thừa nhận hôn thư này, thì chứng thực của người khác đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao.

"Giấy đỏ này có vẻ hơi đơn sơ?" Dương Kỷ Thanh ngượng ngùng gãi gãi gò má hơi nóng.

"Còn tốt hơn giấy đỏ ngày trước của chúng ta." Nhậm Triều Lan cười nói. Đây không phải là lời nói dối, công nghệ sản xuất đã phát triển hơn 400 năm, hiện tại bất kể là giấy hay là màu sắc đều tốt hơn trước kia không ít: "Lát nữa anh sẽ tìm người đóng khung là được rồi."

"Cũng được." Dương Kỷ Thanh gật đầu đồng ý.

Sáng hôm sau, Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan rời khỏi nhà cũ của Nhậm gia, trở về thành phố Z.

Ai ngờ, trước khi đi lại xảy ra một trò cười nhỏ.

Nhậm Thiếu Trạch dẫn theo một số thành viên Nhậm gia, tự mình tiễn lão tổ tông và Dương Kỷ Thanh ra cửa. Nhưng mà vừa ra ngoài cổng lớn, bọn họ đã thấy Chú năm Nhậm gia Nhậm Hoài Khang, lúc trước vừa bị hắn ta tước quyền, dẫn theo hai người già của chi thứ, từ góc khuất lao ra.

Nhậm Hoài Khang chạy thẳng đến chỗ Nhậm Triều Lan, may mà hai thành viên trong Nhậm gia phản ứng nhanh, không đợi người tới gần Nhậm Triều Lan đã tiến lên ngăn người lại.

"Chú năm, sao chú không ở nhà chăm cháu, lại chạy đến nhà cũ làm gì?" Nhậm Thiếu Trạch nắm chặt vòng bạc ở đuôi tóc, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, đây là động tác quen thuộc mỗi khi hắn ta tức giận.

Bởi vì vị Chú năm Nhậm gia này không rõ chuyện này, đã cho người ngoài thuê âm thi của Nhậm gia, bị người ta lấy đi công kích tổng bộ Cục Điều Tra Đặc Biệt, hắn ta vì muốn giải quyết chuyện này nên đã phải bận rộn mất mấy ngày. Giờ vị Chú năm không làm cho người ta bớt lo này thì tốt rồi, vừa bị xử lý không tới hai ngày đã bắt đầu mỗi ngày chạy về nhà cũ, làm ầm lên đòi gặp lão tổ tông.

Nhậm Thiếu Trạch có thể đoán được ý định của Nhậm Hoài Khang, đơn giản là muốn mượn lão tổ tông để tranh quyền.

Nhậm Triều Lan đã nói rõ, không nhúng tay vào công việc Nhậm gia, cũng không có hứng thú với Nhậm Hoài Khang, cho nên đã từ chối đối phương đến thăm.

Lão tổ tông đã nói không gặp, sau đó ông ta lại đến, Nhậm Thiếu Trạch lập tức cho người trực tiếp đuổi ra ngoài. Vốn tưởng rằng Nhậm Hoài Khang có ngu xuẩn thế nào, nhiều lần bị đuổi cũng phải hiểu rằng lão tổ tông không muốn gặp ông ta.

Ai ngờ Nhậm Hoài Khang còn ngốc hơn hắn ta nghĩ, thực sự có chút vấn đề về đầu óc, cho rằng là hắn ta cố ý ngăn cản ông ta, không cho ông ta gặp lão tổ tông. Vì gặp lão tổ tông, lại còn dẫn theo người "mai phục".

Nhậm Thiếu Trạch nổi giận, chỉ là hắn ta còn chưa kịp phát tác, Nhậm Hoài Khang đã gây khó dễ trước.

"Lão tổ tông, xin ngài làm chủ cho chúng tôi!" Nhậm Hoài Khang bị người Nhậm gia ngăn cản, không thể xông tới, bèn hét về phía Nhậm Triều Lan.

"Chuyện này giống như chặn đường giải oan vậy, Nhậm Thanh Thiên." Dương Kỷ Thanh ở một bên hứng thú nhỏ giọng trêu chọc.

Khi Nhậm Triều Lan làm gia chủ, quản lý rất nghiêm, ở Nhậm gia cũng không nhìn thấy loại tiết mục này.

"Anh nhanh hỏi ông ta có gì oan ức không." Dương Kỷ Thanh lấy khuỷu tay đụng vào Nhậm Triều Lan ở bên cạnh, thấp giọng thúc giục.

Nhậm Triều Lan buồn cười nhìn thoáng qua Dương Kỷ Thanh, khi nhìn về phía Nhậm Hoài Khang thì ánh mắt trở nên lạnh lùng.

"Chuyện gì?"

Nhậm Hoài Khang đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Nhậm Triều Lan, trong lòng nhất thời hoảng hốt. Nếu chỉ bàn về tuổi đời thực tế khi sống trên đời, thực ra Nhậm Triều Lan kém Nhậm Thiếu Trạch vài tuổi, nhưng đối với Nhậm Thiếu Trạch ông ta chỉ có kiêng kị, còn khi đối diện với Nhậm Triều Lan lại theo bản năng mà sinh ra sợ hãi.

Chỉ là, nếu bây giờ ông ta bỏ cuộc, thì chi của Nhậm Hoài Khang sẽ không còn chỗ đứng trong Nhậm gia nữa.

Nhậm Hoài Khang đè xuống nỗi sợ hãi và suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, quyết định làm theo kế hoạch ban đầu.

"Trước đây tôi muốn đến thăm lão tổ tông, để bày tỏ lòng hiếu thảo, nhưng gia chủ lại không quan tâm, ngang ngược ngăn cản. Gia chủ hành sự thật sự quá mức ngang ngược độc tài, trong mắt không có bậc trưởng bối, kính xin lão tổ tông dạy bảo nhiều thêm..." Vẻ mặt Nhậm Hoài Khang vô cùng đau đớn, quay lại tố cáo, còn một bộ muốn thao thao bất tuyệt, tư thế thảo phạt Nhậm Thiếu Trạch.

"Là tôi không muốn gặp ông." Nhậm Triều Lan lạnh nhạt ngắt lời Nhậm Hoài Khang: "Còn chuyện gì khác không?"

Nhậm Hoài Khang há hốc miệng, vẻ mặt mờ mịt, phản ứng của lão tổ tông sao lại không giống với kế hoạch của ông ta?

Các thành viên của Nhậm gia đứng sau Nhậm Thiếu Trạch lén quay đầu cười.

"Còn nữa, chúng tôi muốn giúp lão tổ tông giải quyết vấn đề lớn trong cuộc đời." Một vị lão giả bên cạnh Nhậm Hoài Khang kịp thời tiếp lời.

"Đúng đúng đúng! Thực ra chúng tôi chủ yếu đến vì chuyện này." Nhậm Hoài Khang kịp phản ứng, nếu lão tổ tông không muốn xử lý Nhậm Thiếu Trạch, vậy thì đổi sang chuyện khác: "Chúng tôi nghe nói lão tổ tông vẫn chưa kết hôn, vì vậy đã giúp chọn một vài cô gái rất có tài, lão tổ tông có thể xem ảnh trước, nếu thấy thích chúng tôi sẽ giúp giới thiệu."

Nhậm Hoài Khang nói xong, lấy từ trong túi ra một quyển album, hai tay đưa cho Nhậm Triều Lan.

Nhậm Thiếu Trạch thấy vậy, không nhịn được giơ tay che mặt.

Lúc trước hắn ta đã đặc biệt tới cửa cảnh cáo Nhậm Hoài Khang không nên tìm đường chết giới thiệu đối tượng cho lão tổ tông, kết quả hôm nay Nhậm Hoài Khang lại dùng hành động thực tế để chứng minh, người già có thể không nghe lời đến mức nào!

Nụ cười trên mặt Dương Kỷ Thanh lập tức đông cứng, tầm mắt rơi vào album ảnh trên tay Nhậm Hoài Khang. Anh đang xem kịch vui vẻ, ai ngờ sau một màn chuyển cảnh gượng gạo, anh cũng trở thành một nhân vật trong vở kịch, còn là nhân vật sắp bị đội nón xanh.

"Ông giữ album này đi, Nhậm Triều Lan không cần đâu." Dương Kỷ Thanh ngước mắt lên nhìn Nhậm Hoài Khang cười ẩn ý, thuận tiện lén giẫm lên Nhậm Triều Lan một cái.

Nhậm Triều Lan lù lù bất động, tùy ý Dương Kỷ Thanh giẫm lên.

"Dương tiên sinh, tuy anh là bạn cũ của lão tổ tông chúng tôi, nhưng chuyện hôn nhân đại sự này, anh cũng không tiện thay lão tổ tông chúng tôi làm chủ chứ?" Nhậm Hoài Khang không đồng ý nhìn Dương Kỷ Thanh.

"A? Vậy sao?" Dương Kỷ Thanh xoay người, nắm chặt vạt áo Nhậm Triều Lan, hung hăng hôn lên môi Nhậm Triều Lan.

Các thành viên Nhậm gia đứng sau Nhậm Thiếu Trạch đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, Nhậm Hoài Khang và hai vị lão giả ông ta mang theo thì hóa đá tại chỗ.

Dương Kỷ Thanh hôn Nhậm Triều Lan xong, liếm liếm khóe miệng, xoay người cười như không cười nhìn về phía Nhậm Hoài Khang: "Giờ tôi có thể làm chủ thay lão tổ tông của các ông chưa?"

Nhậm Hoài Khang trừng mắt, nhìn vết nước ẩm ướt và và dấu vết mờ mờ trên môi Nhậm Triều Lan, miệng mở ra đóng lại mấy lần, lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng hai người đều là nam, nam......"

Sắc mặt Nhậm Triều Lan lạnh lùng: "Sao? Ông muốn thay tôi làm chủ hôn sự?"

Nhậm Hoài Khang lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Không dám."

Thấy Nhậm Hoài Khang cố gắng làm mai cho hắn, Nhậm Triều Lan rất không vui, thế nhưng, được Dương Kỷ Thanh hôn một cái trước mặt các thành viên Nhậm gia, sau khi công khai quan hệ tại chỗ, tâm trạng của hắn lại tốt lên. Bị Nhậm Hoài Khang hất mặt, cũng không có ý định tự mình thu thập ông ta.

"Còn gì muốn nói nữa không?" Nhậm Triều Lan nắm tay Dương Kỷ Thanh, sắc mặt dịu đi.

Nhậm Hoài Khang vốn định mượn việc giới thiệu đối tượng xem mắt cho lão tổ tông, kéo gần khoảng cách với đối phương, lại vì con cháu mình tranh thủ một chút địa vị ở Nhậm gia, không ngờ hành động mai mối lại trực tiếp chọc giận lão tổ tông. Nhìn thấy lão tổ tông mặt lạnh, ông ta còn tưởng rằng không có cơ hội mở miệng, không nghĩ tới lão tổ tông dường như không có ý định truy cứu?

Vậy... việc tranh thủ địa vị cho con cháu, có phải còn có thể nói một chút hay không?

Trong lòng Nhậm Hoài Khang thấp thỏm, nhưng chuyện cho tới bây giờ ông ta cũng không có đường lui, chần chờ một chút, lúc này quyết định đánh cược một lần.

"Gia chủ hiện tại của Nhậm gia không phải xuất thân từ dòng chính chính thống, so với gia chủ hiện tại, dòng của anh tôi gần gũi với lão tổ tông hơn." Nhậm Hoài Khang chỉ vào một vị lão nhân bên cạnh, nói: "Gia chủ đương nhiệm tuy năng lực xuất sắc, nhưng đối với một gia tộc mà nói, truyền thừa chính thống vẫn tương đối quan trọng. Vị trí gia chủ nên do truyền nhân chính thống làm."

"Ý của ông là, truyền thừa gần với tôi mới được coi là chính thống?" Nhậm Triều Lan hỏi.

"Đúng vậy."

"Vậy người chính thống nhất, phải là con cháu trực hệ của tôi."

"Hả? Nhưng, nhưng lão tổ tông không phải... không có con cháu trực hệ sao?" Lão tổ tông hắn còn chưa cưới vợ, lấy đâu ra con cháu trực hệ? Cho dù lão tổ tông mới công khai người yêu, dù năm đó Dương tiên sinh cũng đã ở chung với lão tổ tông, nhưng đối phương là đàn ông, cũng không sinh được con mà!

Không chỉ Nhậm Hoài Khang kinh ngạc, các thành viên Nhậm gia và Dương Kỷ Thanh cũng kinh ngạc nhìn Nhậm Triều Lan, không rõ lời này của hắn là có ý gì.

"Tôi có con cháu trực hệ." Nhậm Triều Lan nói chắc như đinh đóng cột: "Cậu ấy tên là Dương Nhất Lạc."

Nhậm Thiếu Trạch: "..."

Các thành viên Nhậm gia: "..."

Nhậm Hoài Khang: "Dương Nhất Lạc... là ai?"

"...... Đó là tiểu tằng tôn của em!" Dương Kỷ Thanh quay đầu phản đối với Nhậm Triều Lan.

"Bây giờ cũng là tiểu tằng tôn của anh." Nhậm Triều Lan nhấn nhẹ vào môi vừa bị Dương Kỷ Thanh hôn, lại nhìn về phía ngăn đựng hôn thư trong vali.

"......" Nói như vậy đúng là rất có lý... "Nhưng mà, tiểu tằng tôn của em học thuật bói toán của Dương gia em, cũng không truyền thừa thuật phong thi của nhà các anh."

Nhậm Triều Lan: "Vấn đề này không lớn, trở về anh có thể trực tiếp dạy cho cậu ấy."

Dương Kỷ Thanh: "..."

Mắt thấy người thừa kế tương lai của gia chủ Nhậm gia sắp bị lão tổ tông đổi sang họ Dương, Nhậm Hoài Khang lập tức nóng nảy: "Chờ đã, nhưng Dương Nhất Lạc không phải họ Nhậm!"

Dương Kỷ Thanh liếc mắt nhìn Nhậm Hoài Khang: "Gia chủ Cảnh gia đương nhiệm cũng không phải họ Cảnh." Gia chủ Cảnh gia đương nhiệm tên là Phương Hạ, theo họ mẹ, họ Phương.

Nhậm Triều Lan: "Ông còn gì muốn nói không?"

Nhậm Hoài Khang: "..."

"Nếu ông không muốn nói gì, vậy chúng tôi đi trước." Nhậm Triều Lan nói xong, nắm tay Dương Kỷ Thanh, đi về phía chiếc xe đậu bên cạnh.

Nhậm Hoài Khang trơ mắt nhìn Nhậm Triều Lan dắt Dương Kỷ Thanh rời đi, nhưng không dám lên tiếng gọi bọn họ lại, ông ta sợ mình vừa mở miệng, Nhậm gia bọn họ biến thành Dương gia ngay tại chỗ.

"Đợi một chút, có một chuyện suýt nữa em quên nói." Dương Kỷ Thanh kéo Nhậm Triều Lan lại, đột nhiên quay đầu nhìn Nhậm Hoài Khang.

"Cái gì?" Nhậm Hoài Khang bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Tôi xem tướng mạo của ông, hôm nay ông có tai họa đổ máu."

Nhậm Hoài Khang thở phào nhẹ nhõm, cũng may, không phải nói "Vậy theo như ông nói, để cho Dương Nhất Lạc làm gia chủ Nhậm gia đi" nhưng sau khi tiêu hóa nội dung xong, lập tức lại khẩn trương lên, trông mong nhìn Dương Kỷ Thanh: "Tai họa đổ máu? Vậy... vậy tôi phải làm sao để hóa giải?"

Dương Kỷ Thanh mỉm cười: "Không nói cho ông biết."

Nhậm Hoài Khang: "..."

Dương Kỷ Thanh thưởng thức vẻ mặt bối rối của của Nhậm Hoài Khang, rồi xoay người đi theo Nhậm Triều Lan.

Nhậm Kiều Kiều phụ trách lái xe đưa người vội vàng đuổi theo, mở cửa xe cho hai người.

Nhậm Thiếu Trạch vẫy tay với hai người: "Dương tổ tông, lão tổ tông, đường về bình an, nhớ có thời gian thì lại chơi."

Các thành viên Nhậm gia lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, mặc kệ còn chưa tiêu hóa được nội dung lão tổ tông công khai ở hiện trường, hay là vẫn còn kích thích vì Nhậm gia chủ suýt đổi thành họ "Dương", tất cả đều nhao nhao theo sự lãnh đạo của Nhậm Thiếu Trạch, chào tạm biệt với Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan: "Dương tổ tông, lão tổ tông, đường về bình an."
__________________

Tác giả có lời muốn nói: Thêm chút nội dung bỏ sót.

Dương Nhất Lạc: Nếu không học tốt thuật bói toán của Dương gia, tôi sẽ đi kế thừa Nhậm gia!
__________________

2859 từ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro