Chương 108: Phật khóc 07
Chương 108: Phật khóc 07 - "Có lẽ."
"Che mặt nạ lên mặt người chết là một tập tục nhập liệm." Nhậm Triều Lan chậm rãi mở miệng nói.
Nhâm gia nổi tiếng với thuật phong thi, Nhậm gia còn từng là người khâm liệm ngự dụng của hoàng gia, mấy trăm năm qua bọn họ đều tiếp xúc với thi thể, tham dự tang lễ ở trời nam đất bắc, bởi vậy rất có hiểu biết về tập tục nhập liệm.
"Mặt nạ này được gọi là 'diện tử'." Nhậm Triều Lan giải thích: "Có nhiều lý do để đeo diện tử lên mặt người chết, có người nói là vì không để cho người đời sau nhìn thấy tướng chết của người chết, tổn hại uy nghi của người chết. Có người nói là để làm chậm quá trình thối rữa, bảo vệ thi thể hoàn chỉnh. Cũng có người nói là để cho vong hồn du đãng dễ dàng nhận ra thi thể của mình, tránh bị lạc đường trở về, hoặc để bảo vệ vong hồn khỏi bị ác linh tấn công trên đường đi."
"Những cách nói đa dạng này, tổng kết lại chính là để bảo vệ di thể và an hồn trấn linh, đây cũng là hai điểm quan trọng nhất để nhập liệm."
"Bởi vậy việc chế tác diện tử cũng rất quan trọng. Diện tử thường chọn vật liệu không dễ hư hỏng, chế tác theo vẻ ngoài của người chết khi còn sống."
"Chế tác theo vẻ ngoài của người chết khi còn sống?" Phương Hạ lặp lại câu nói cuối cùng của Nhậm Triều Lan, tầm mắt quét qua mặt nạ trên mặt xác chết gần đó: "Nhưng mặt nạ mà những xác chết này đeo đều không có ngũ quan!"
"Hành vi ném thi thể lung tung này cũng không giống hành vi nhập liệm." Dương Kỷ Thanh hơi dừng lại, ánh mắt lạnh lùng: "Giống như là để người chết không được yên nghỉ."
"Dưới tình huống bình thường, diện tử phải có ngũ quan của người chết khi còn sống." Nhậm Triều Lan nói: "Nếu thi thể đeo mặt nạ không có ngũ quan, vong hồn vào ngày hồi sát sẽ không thể tìm được đường trở về, sẽ bị ép ở lại dương gian, bị mắc kẹt ở nơi chết. Nếu không có ai siêu độ dẫn dắt, sau một thời gian dài, vong hồn bị mắc kẹt ở nơi chết sẽ sinh ra oán sát, hóa thành oán quỷ."
"Vong hồn vốn không nên ở lại dương gian quá lâu, dương khí dương gian đối với vong hồn mà nói là sự tra tấn không ngừng, nơi chết đi đối với vong hồn lại là một ký ức thống khổ, vong hồn bị ép ở lại dương gian, bị vây ở nơi chết đi tự nhiên sẽ sinh ra oán hận, tôi không làm gì sai, tại sao tôi phải chịu sự tra tấn đau khổ này? Tại sao lại là tôi? Tại sao nhất định phải là tôi?"
"Hóa thành oán quỷ..." Phương Hạ đút một tay vào túi áo khoác, đầu ngón tay chạm vào đồng đồng tiền chứa oán quỷ, buồn bực nói: "Vậy nên oán quỷ mà tôi đã trục xuất khỏi người công nhân trước đó, có phải là như vậy mà ra không?"
"Con người tạo ra, phần lớn là như vậy." Dương Kỷ Thanh đi tới trước một xác khô, đưa tay tháo mặt nạ bằng đồng trên mặt xuống.
Khuôn mặt xác khô giống như vỏ cây, khô héo nhăn nhúm dán vào xương mặt, nhưng từ cái miệng há to và các dấu vết cơ bắp căng thẳng trên mặt, mơ hồ có thể nhận ra sự hoảng sợ bất lực trước khi chết.
Những xác chết này rõ ràng không phải tự nhiên mà tử vong, mà là bị người sát hại tàn nhẫn.
"Sát hại nhiều người như vậy, cho nên mới oán khí ngất trời, khiến tượng thần Thiên Vương chảy huyết lệ, biến nơi thanh tịnh của Phật môn trở thành đại địa hung." Phương Hạ nhìn dọc theo lối đi của vách tường, nhìn về phía những xác khô không có điểm dừng, lại nhíu mày hỏi: "Làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Chắc không phải chỉ để gài bẫy Dương Kỷ Thanh chứ?"
"Đương nhiên là không." Dương Kỷ Thanh lắc đầu nói: "Những xác khô này đã chết từ rất lâu rồi, lúc bọn họ bị tàn sát, tôi còn nằm trong quan tài."
"Tụ tập oán quỷ, tụ tập oán sát, hẳn là vì ẩn dưỡng vật trọng âm gì đó." Phù Cẩn mở miệng nói.
"Những oán quỷ bị nhốt kia ở đâu rồi?" Phương Hạ hỏi.
"Có lẽ ở phía dưới." Dương Kỷ Thanh trả lời.
"Vậy chúng ta tiếp tục đi xuống đi."
Đoàn người Dương Kỷ Thanh tiếp tục đi xuống.
Đi hơn mười phút sau, bọn họ đi tới đáy hang Phật.
Dưới đáy hang Phật là một quảng trường hình tròn rộng rãi, trên quảng trường cái gì cũng không có, ngoại trừ thi thể ngổn ngang.
Những thi thể này cũng không phải đều là xác khô, có một số đã biến thành xương trắng, có một số còn chưa hoàn toàn khô héo. Bọn họ mặc trang phục thuộc các độ tuổi khác nhau, niên đại khác nhau, không tiếng động kể ra trận tàn sát này kéo dài bao lâu.
Bốn người im lặng một lúc, quay đầu nhìn bốn phía.
Xung quanh quảng trường có tám cửa mở ra, dẫn đến tám hướng khác nhau.
"Tám cửa? Kỳ môn độn giáp? Ngũ hành bát quái? Chúng ta nên đi cửa nào? Cùng đi hay là tách ra?" Phương Hạ nhìn quanh các cửa, đau đầu nhìn về phía Dương Kỷ Thanh.
Dương Kỷ Thanh: "Cùng đi."
Phương Hạ: "Anh tinh thông trận pháp?"
"Tôi không tinh thông trận pháp, nhưng tôi giỏi làm bài trắc nghiệm."
Dương Kỷ Thanh nói xong, nhẹ nhàng lắc tay đeo Tiền Ngũ Đế. Chiêm Thiên Quyết kẹp ở trong Tiền Ngũ Đế hơi sáng lên, cá chép màu đen to bằng ngón cái, kéo theo một sợi dây nhỏ màu đen, bơi lơ lửng ở trước mặt Dương Kỷ Thanh một vòng, rồi chỉ về cửa động ở hướng tây nam.
Nếu dưới hang Phật này có oán quỷ tụ tập, vậy thì đi đến chỗ oán quỷ tụ tập. Nhiều tượng Phật như vậy cũng không trấn áp được oán khí tận trời, bói ra nơi tụ tập oán quỷ tự nhiên cũng rất nhẹ nhàng.
"Đi lối này." Dương Kỷ Thanh thu lại cá chép màu đen, bước về phía cửa hướng tây nam mà cá chép chỉ ra.
Phía sau cửa là một hành lang thật dài, trần cao đường rộng, mái vòm hình cung. Trên mái vòm, cứ cách một đoạn lại có một ngọn đèn dầu chiếu sáng, chiếu sáng cả hành lang.
Trên vách đá của hành lang vẽ những bức tranh Thần Phật, mắt mày của Thần Phật tuy mềm mại, nhưng ánh mắt nhìn người lại mang theo tà khí như tượng Phật tầng dưới hang Phật, giống như rắn độc liếm lưỡi, tràn ngập ác ý lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhóm người Dương Kỷ Thanh theo bản năng bước nhanh hơn.
"Cẩn thận!" Nhậm Triều Lan đột nhiên quát khẽ một tiếng, lao về phía Dương Kỷ Thanh.
Dương Kỷ Thanh cảm giác được sau ót truyền đến một trận gió mạnh, xoay người giơ tay, cá chép đen Chiêm Thiên Quyết trên cổ tay, trong nháy mắt bay ra ngoài, đánh trúng Phương Hạ tập kích anh.
Cá chép đen đánh xuyên qua mi tâm Phương Hạ, khuôn mặt Phương Hạ trong mắt Dương Kỷ Thanh vặn vẹo một chút, rồi lập tức hóa thành một tờ bùa bốc cháy.
Dương Kỷ Thanh nhíu mày, thu lại cá chép đen, quay đầu nhìn Nhậm Triều Lan. Nhậm Triều Lan bên kia cũng vừa giải quyết Phù Cẩn, Phù Cẩn cũng hóa thành một tờ bùa bốc cháy.
Pháp thuật này Dương Kỷ Thanh cũng không xa lạ gì, trước đó con chim theo dõi hành động của Trảm Tự Hội cũng dùng một loại pháp thuật với người giấy này, thuật phù giấy hóa hình.
"Bọn họ bị đánh tráo rồi." Nhậm Triều Lan phủi tro giấy trong lòng bàn tay, nói với Dương Kỷ Thanh.
"Cũng không biết là đánh tráo lúc nào." Dương Kỷ Thanh nói xong, xoay người nhìn về hành lang phía trước: "Phù Cẩn nói ở đây cố ý tụ tập oán khí là để nuôi dưỡng vật trọng âm, anh nghĩ vật trọng âm đó sẽ là cái gì?"
"Có lẽ là thi thể của Triệu Thừa Huy?" Nhậm Triều Lan trầm ngâm một lát, suy đoán: "Tâm nguyện của hắn là làm hoàng đế, không phải làm quỷ vương, cho nên rất có thể hắn đang mưu đồ sống lại. Sống lại tự nhiên cần thân thể, thân thể này tốt nhất chính là di thể của mình."
"Có lý." Dương Kỷ Thanh gật đầu, lại nhìn Nhậm Triều Lan: "Vậy anh nói xem, nếu đi hết hành lang này chúng ta có thể nhìn thấy di thể của Triệu Thừa Huy không?"
"Có thể."
"Em biết rồi, em không còn gì muốn hỏi nữa." Dương Kỷ Thanh nói xong, không hề báo trước mà động tay với Nhậm Triều Lan.
Cá chép đen bay ra bắn thẳng vào mi tâm Nhậm Triều Lan, bị đối phương né tránh trong gang tấc, rồi lập tức quay lại ở sau ót đối phương, từ sau ót đánh xuyên qua mi tâm.
"Em..." Nhậm Triều Lan trợn tròn mắt, khó tin nhìn Dương Kỷ Thanh, đáy mắt tràn đầy bi thương.
"Em cái gì mà em?" Dương Kỷ Thanh cười lạnh: "Phương Hạ và Phù Cẩn là giả, chẳng lẽ anh là thật sao? Đừng diễn nữa, Nhậm Triều Lan sẽ không dùng ánh mắt này nhìn tôi."
Người nọ luôn luôn thích đem khổ sở và bi thương vụng trộm giấu đi, căn bản sẽ không đem đau đớn biểu hiện ra trắng trợn như thế.
Cổ tay Dương Kỷ Thanh run lên, thu lại cá chép đen, Nhậm Triều Lan đứng tại chỗ, thoáng chốc hóa thành lá bùa cháy rơi xuống đất.
Người bên cạnh bị đánh tráo, anh đã sớm phát hiện. Thời gian đánh tráo cụ thể anh không rõ ràng lắm, nhưng có thể là từ khi âm thanh vang vọng đầu tiên trong hang Phật. Hiện tượng xuất hiện âm thanh vang vọng kỳ quái kia có lẽ là dấu hiệu của một trận pháp che giấu cảm giác của con người, mục đích của trận pháp chắc chắn là để phân tán bọn họ.
Dương Kỷ Thanh vừa suy nghĩ, vừa rút điện thoại ra muốn gọi cho Nhậm Triều Lan thử xem. Nhưng mà không có gì ngạc nhiên khi điện thoại không có tín hiệu.
Điện thoại thời đại này tuy rằng rất tiện lợi, nhưng lại quá dễ mất tín hiệu vào những lúc quan trọng.
Dương Kỷ Thanh thở dài, xoay người tiếp tục đi sâu vào hành lang. Dù sao cứ đi đến cuối hành lang trước, nếu tờ bùa hóa thành Nhậm Triều Lan không lừa anh, chắc là anh sẽ nhìn thấy di thể của Triệu Thừa Huy ở cuối hành lang.
___________________
Tác giả có lời muốn nói: Ghi chú: Kiến thức liên quan đến "diện tử" xuất phát từ "Thường thức công nghệ phong tục tập quán truyền thống Trung Hoa", có thêm một ít hư cấu. Mặt nạ không có ngũ quan hoàn toàn là hư cấu.
Tài liệu gốc ghi lại đại khái là: Mặt nạ còn gọi là "diện tử", là mặt nạ đắp trên mặt người chết. Kích thước tương tự như mặt người, hoặc lớn hơn mặt người một chút. Nguyên nhân tập tục đắp mặt nạ bảo hộ trên mặt người chết: Thứ nhất là để hậu thế vĩnh viễn ghi nhớ uy nghi khi người chết còn sống. Thứ hai là để linh hồn người chết lang thang dễ dàng nhận ra thi thể của họ, tránh bị lạc đường. Thứ ba là để làm chậm quá trình phân hủy, bảo vệ thi thể. Thứ tư là ngăn linh hồn người chết chạy trốn và ở lại nhân gian làm loạn. Thứ năm là bảo vệ mặt người chết, tránh thương tổn của ác linh trên đường xuống hoàng tuyền. Bởi vì hai nguyên nhân trước, mặt nạ thường được chế tạo theo khuôn mặt người chết khi còn sống, thường làm từ vật liệu quý như vàng, bạc, ngọc, đồng, ít khi làm từ vật liệu rẻ như đất sét.
2165 từ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro