Chương 118: Đăng cơ 06

Chương 118: Đăng cơ 06 - "Nói nhảm cái gì vậy."

"Ừm, được." Nhậm Du gật đầu, sảng khoái đồng ý.

"Tôi có thể trả tiền, có thể làm trâu làm ngựa cho cậu, chỉ cần cậu cho tôi mượn... Hả?" Tưởng Tùng gào lên được một nửa, mới đột nhiên nhận ra Nhậm Du đã đồng ý, sau đó lại không dám tin tưởng mà xác nhận lại với Nhậm Du: "Cậu đồng ý thật à? Cậu thực sự đồng ý à?"

"Tôi thực sự đồng ý." Vẻ mặt Nhậm Du khẳng định nói: "Nhưng chỉ có thể cho cậu mượn âm thi do tôi luyện chế. Nếu muốn mượn cái khác, cậu cần sự đồng ý của người luyện chế hoặc là gia chủ chúng tôi cho phép."

"Tại sao anh lại đồng ý?" Tưởng Tùng không thèm để ý là ai luyện chế âm thi, miễn là sản phẩm của Nhậm gia thì chất lượng sẽ không quá kém. Chỉ là Nhậm Du đồng ý sảng khoái như vậy, làm cho hắn ta cảm giác có chút thần kỳ, không nhịn được hoài nghi đối phương lừa dối hắn ta, Nhậm Du là người thành thật, nhưng đối với hắn ta thì cũng không trung thực lắm, "Anh không lừa tôi chứ?"

"Tôi không lừa cậu." Nhậm Du nói: "Trước kia chắc chắn tôi sẽ không cho cậu mượn, nhưng lần này cậu đã cứu Dương Nhất Lạc, tôi cảm giác phẩm hạnh của cậu cũng không tính là quá kém, có thể cho cậu mượn âm thi."

Tưởng Tùng từng có ý định xâm hại người sống, trong mắt Nhậm Du chính là một âm hồn có phẩm hạnh không đứng đắn, nếu là trước đây anh ta sẽ không bao giờ nghĩ đến việc cho Tưởng Tùng mượn âm thi. Thế nhưng khi ở trong hang Phật dưới đỉnh núi phía Tây, Tưởng Tùng đã liều mình, chịu tổn hại cả thần hồn để cứu Dương Nhất Lạc ra.

Dương Nhất Lạc bị Cừu Dũng làm cho hôn mê, nhưng Tưởng Tùng thì không, hoàn toàn có thể tự do hành động, tự mình chạy trốn. Cho dù không chạy trốn, nằm cùng Dương Nhất Lạc trong quan tài cũng không sao—hắn ta là âm hồn không có thực thể, bom không thể giết chết hắn ta.

Tưởng Tùng có thể một đường đi theo Dương Nhất Lạc vào địa cung, đã rất có nghĩa khí rồi. Sau đó cho dù hắn ta không làm gì cả, đám người Dương Kỷ Thanh cũng không thể trách tội hắn ta, vì Tưởng Tùng chỉ có cái vỏ của siêu nhân Ultraman mới cao bằng cánh tay, trông cậy vào hắn ta di chuyển một người trưởng thành như Dương Nhất Lạc, cơ bản là chuyện viển vông.

Chuyện Tưởng Tùng có thể phá phong ấn của siêu nhân Ultraman, cưỡng ép nhập vào người Dương Nhất Lạc đang đeo bùa hộ mệnh do thánh tăng chuyến kiếp mười đời tặng, là điều bọn họ không ai ngờ tới trước khi Tưởng Tùng làm được.

Tóm lại, Tưởng Tùng không quan tâm dẫn Dương Nhất Lạc chạy ra khỏi địa cung, khiến Nhậm Du nhìn hắn ta với cặp mắt khác xưa, vì thế cải thiện đáng kể cái nhìn về phẩm hạnh của hắn ta.

Tưởng Tùng nhìn Nhậm Du im lặng một lát, lại đưa ra nghi vấn mới: "Nhưng không phải Nhậm gia các anh có quy định, âm thi Nhậm gia không thể tự mình cho người ngoài thuê sao?"

Nhậm Du ôn hòa nhìn Tưởng Tùng: "Đúng là có quy định này, nhưng tôi không cho người ngoài thuê."

Tưởng Tùng được cưng mà hoảng: "Anh không coi tôi là người ngoài?"

Nhậm Du: "Cậu cũng đâu phải là người."

Tưởng Tùng: "..." Hắn ta nghi ngờ Nhậm Du đang mắng hắn ta.

Nhậm Du nói tiếp: "Cậu là âm hồn, cũng không phải người sống. Nhậm gia chúng tôi kinh doanh với người sống, cũng kinh doanh với người chết, với người sống thì chúng tôi không cung cấp dịch vụ cho thuê âm thi, dịch vụ này chỉ dành cho người chết, hơn nữa còn thuộc hạng mục đứng đầu, xếp trong top mười dịch vụ dành cho người chết."

"Hơn nữa tôi cũng không tự ý cho cậu thuê, phải ký hợp đồng thuê mượn. Hợp đồng thuê âm thi khó ràng buộc người sống, nhưng rất hiệu quả với âm hồn, có thể bảo đảm âm thi không bị lạm dụng, vì vậy chúng tôi chỉ làm ăn với người chết trong việc cho thuê âm thi."

Tưởng Tùng: "..."

Dương Nhất Lạc: "..."

Dương Kỷ Thanh lặng lẽ nhìn Nhậm Triều Lan: "Hậu duệ nhà anh đúng là thiên tài kinh doanh."

Nhậm Triều Lan cúi đầu uống một ngụm trà: "Ừ, hậu sinh khả úy."

Bảy ngày sau, Nhậm Du lái xe chở Dương Kỷ Thanh, Nhậm Triều Lan, Dương Nhất Lạc và Tưởng Tùng chạy tới thành phố B.

Chiều tối, đoàn người Dương Kỷ Thanh đến thành phố B, chuyển đến khách sạn đối diện tổng bộ tập đoàn Triệu thị, hội họp với Cục điều tra đặc biệt và Nhậm gia.

Mặc dù hôm nay bọn Dương Kỷ Thanh mới đến thành phố B, nhưng trước đó Dương Kỷ Thanh đã thông báo địa điểm đăng cơ của Triệu Thừa Huy cho Trình Vũ và Nhậm Thiếu Trạch, nên Cục điều tra đặc biệt và Nhậm gia đã âm thầm điều tra và triển khai kế hoạch tại tổng bộ tập đoàn Triệu thị từ lâu.

Nhậm Thiếu Trạch đã thuê một phòng họp ở khách sạn, làm trung tâm chỉ huy tạm thời.

Lúc Dương Kỷ Thanh đi vào phòng họp, bên trong chỉ có Nhậm Thiếu Trạch và anh em Trình gia.

"Bây giờ tình hình thế nào?" Cửa phòng họp vừa đóng lại, Dương Kỷ Thanh trực tiếp mở miệng hỏi.

"Đúng như anh dự đoán, Triệu Thừa Huy định hấp thu khí vận long mạch tại tổng bộ tập đoàn Triệu thị để hồi sinh rồi đăng cơ." Trình Vũ nói: "Đối với Triệu Thừa Huy, tổng bộ tập đoàn Triệu thị là lựa chọn tốt nhất để bố trí đại trận dịch chuyển khí vận."

Người Triệu gia là hậu duệ của Triệu Thừa Huy, khi cha của Triệu Cận Đình cầm quyền tập đoàn Triệu thị, ông ta rất tin tưởng vào Triệu Thừa Huy. Để thực hiện tâm nguyện của Triệu Thừa Huy, đăng cơ lên làm hoàng đế một lần nữa, ông ta sẵn sàng hy sinh con trai trưởng của mình.

Mà năm đó thời gian cha Triệu Cận Đình đón âm hồn Triệu Thừa Huy về nhà cung phụng, vừa vặn là lúc tổng bộ tập đoàn Triệu thị bắt đầu khởi công xây dựng.

Trong quá trình xây dựng, việc bố trí đại trận dịch chuyển khí vận vào tòa nhà vừa có thể che giấu động tĩnh bố trận, lại có thể bảo đảm đại trận được bảo tồn lâu dài, hơn nữa pháp khí bố trận trực tiếp đặt vào tường, muốn phá trận phải phá tường trước, không đập nhà thì cơ bản không có cách nào phá trận. Chờ gom đủ ngọc bội Long Cửu Tử, rồi sau đó đưa ngọc bội Long Cửu Tử nhập trận, kích hoạt đại trận cũng dễ dàng, có thể nói là một công đôi việc.

Lúc trước Triệu Thừa Huy lựa chọn từ bỏ tài lực Triệu gia, không bảo vệ mạng sống của Triệu Cận Đình, có thể có một phần nguyên nhân là vì đề phòng Triệu Cận Đình tiết lộ đại trận dịch chuyển khí vận.

"Mấy ngày nay có rất nhiều thuật sĩ chạy tới, hẳn là người của Trảm Tự Hội trong tay Triệu Thừa Huy. Chúng tôi và Nhậm gia đang âm thầm điều tra, đã nắm giữ đại khái bố cục bảo vệ của bọn họ." Trình Vũ nói xong, đưa bố cục bảo vệ đã in ra cho Dương Kỷ Thanh xem.

Dương Kỷ Thanh đặt bản đồ bố cục bảo vệ lên bàn, để bọn Nhậm Triều Lan cùng xem. Anh xem qua bản đồ, cuối cùng chú ý đến chín vị trí được đánh dấu đỏ.

"Chín vị trí đánh dấu đỏ này là nơi đặt ngọc bội Long Cửu Tử, có thuật sĩ chuyên môn canh giữ. Cừu Dũng đã chết, bên trong không có Cừu Dũng, nhưng có một vị trí do Sở Đường phụ trách." Trình Vũ chỉ vào màu đỏ trên bản đồ nói.

"Các cậu điều tra nhiều như vậy, không kinh động đến bọn họ chứ?" Tưởng Tùng ngồi xổm trên bàn hỏi: "Triệu Thừa Huy bên kia còn có một thuật sĩ am hiểu đoán mệnh, không sợ bị đối phương phát hiện?"

"Viên đá nhỏ mà Dương tiên sinh gửi tới rất hữu dụng, hiện tại không làm kinh động đối phương." Trình Vũ vừa cười vừa nói.

"Viên đá nhỏ?" Tưởng Tùng hoang mang hỏi.

"Chính là cái này!" Trình Văn xách một chiếc vali nhỏ đặt cạnh cửa, mở ra cho Tưởng Tùng xem.

"Quân cờ trắng của cờ vây?" Tưởng Tùng nhìn vào vali thấy đầy những viên đá nhỏ giống quân cờ trắng, nói: "Cái này phải có đến hai hộp quân cờ nhỉ?"

"Không phải quân cờ vây, nghe nói là pháp khí có thể tạm thời che giấu thiên cơ sao bản mệnh của một người." Trình Văn tùy tiện nói: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là khi mang theo những viên đá này, đại sư đoán mệnh của kẻ địch sẽ không thể tính toán hướng đi của chúng tôi."

"Đối phương có thể che giấu thiên cơ, cắt đứt nhân quả để thoát khỏi đoán mệnh của tôi, tôi cũng có thể làm loạn đoán mệnh của bọn họ." Dương Kỷ Thanh hừ cười một tiếng: "Nhưng trước đó tôi không có mặt ở thành phố B, không rõ những người nào hành động cùng Trình Vũ, không thể thi pháp trực tiếp, nên chế tạo những pháp khí dùng một lần này, để mọi người mang theo."

"Còn hành tung của chúng tôi thì sao? Thiếu gia đã giúp che giấu chưa?" Tưởng Tùng nhìn thoáng qua thân hình rối gỗ của mình, ngẩng đầu hỏi Dương Kỷ Thanh.

"Nói nhảm cái gì vậy."

Dương Kỷ Thanh vừa trả lời câu hỏi của Tưởng Tùng, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa phòng họp, sau đó thấy Nhậm Kiều Kiều mở cửa bước vào.
_____________

1778 từ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro